Khi hoàng hôn rải đều lên sân nhà cũng là lúc Bạch Lang đọc xong quyển sách. Cậu chưa vội gấp sách ngay, người tựa vào gối, tư lự suy ngẫm. Dù Bạch Lang còn nhỏ nhưng đã toát lên dáng vẻ nghiêm trang hệt như cha. Cậu lúc nào cũng chìm vào thế giới của văn thư.
Sao thu dọn các vật dụng và nhìn sang Bạch Lang:
– Bông, đi thôi, mẹ tắm cho con.
– Vâng ạ.
Bạch Lang đáp rồi rời khỏi chiếu.
Sao chuẩn bị trang phục và đưa cậu vào nhà tắm. Bạch Lang ngồi trên ghế tre nhỏ, ngoan ngoãn chờ mẹ gội tóc cho. Sao cởi khăn đóng quấn quanh mái đầu bé nhỏ ra, kéo búi tóc gọn gàng sau đầu xuống. Mái tóc đen mượt mềm mại liền xổ tung.
Sao cẩn thận dùng nước làm ướt mái tóc ấy, sau đó dùng hỗn hợp vỏ bưởi và bồ kết đã đun sôi rưới lên. Em dịu dàng gội tóc cho con trai, ánh mắt tràn ngập yêu thương cưng chiều. Bạch Lang dịu êm mỉm cười, cậu ngồi yên đó, hợp tác tuyệt đối. Kỉ luật và chỉnh chu vô cùng.
Tắm cho con xong, Sao cẩn thận lau người cho cậu bé và giúp Bạch Lang mặc trang phục. Bạch Lang xỏ tay áo vào, đứng yên chờ mẹ cài khuy. Vì giờ này đã chiều rồi nên cậu không cần phải mặc bộ áo bằng gấm với hoa văn cầu kì ban sáng nữa. Áo mà cậu mặc hiện tại cũng là áo dài nhưng được may bằng lụa trơn, nó rộng và mát, thoải mái hơn bộ áo cầu kì mặc ban sáng nhiều.
Hai mẹ con lại rời ra sân trước. Bấy giờ những vị khách đều đã về cả nên nhà chính trở nên yên tĩnh hẳn. Sao bảo Bạch Lang ngồi trên mép giường tre còn em thì ngồi phía sau lau tóc cho cậu nhóc. Vì được mẹ lau rất tỉ mỉ nên chẳng mấy chốc mái tóc đen dài của Bạch Lang đã sắp khô.
Mai Lang Vương vừa giải quyết công việc trong thư phòng xong, mệt mỏi tiến ra nhà trước. Khi thấy hai mẹ con ngồi ngoài giường tre, đôi mắt nâu lập tức bừng sáng. Chàng yêu nhất chính là khoảnh khắc này, được nhìn thấy vợ và con vui vầy bên nhau. Khung cảnh đó khiến bao nhiêu căng thẳng mệt mỏi của chàng đều lùi xa đi.
Chàng đi đến giường tre và ngồi xuống. Sao và Bạch Lang vừa trông thấy chàng, khuôn mặt liền tươi cười. Sao đẩy khay trà sang cho chàng, Mai Lang Vương rót ra một chén. Hương trà lãng đãng bay lên, bị ánh hoàng hôn đượm vào, trở nên hồng nhuận bềnh bồng.
Mai Lang Vương ngắm Sao say sưa. Đôi mắt nâu dần dời xuống, rơi lên khuôn mặt non nớt mũm mĩm của Bạch Lang. Lòng chàng êm ái như một dòng chảy dềnh dàng. Chàng nâng chén trà lên môi, khẽ hớp một ngụm. Tay lướt đến, chạm vào mái tóc đen dài vẫn còn ẩm ẩm ướt.
Mặc dù dung mạo của Bạch Lang có thể được xem là di truyền phần lớn từ chàng. Thế nhưng khóe môi cùng màu mắt của thằng bé thì giống hệt mẹ. Mai Bạch Lang sở hữu mày kiếm cùng đôi mắt tuấn mĩ tuyệt tác. Mắt của thằng bé to hơn chàng một chút, đồng tử đen tuyền, to tròn lay láy.
Môi Bạch Lang cũng nhỏ hơn môi chàng. Đó là một làn môi xinh xắn. Nó khiến Bạch Lang không mang vẻ nghiêm nghị trầm lặng mà có nét đáng yêu hoạt bát hơn chàng hẳn. Thằng bé là sự kết hợp hài hòa giữa chàng và Sao.
Đặc biệt nhất chính là mái tóc. Bạch Lang không sở hữu mái tóc chắc khỏe cứng cỏi của chàng mà lại thừa hưởng những lọn tóc mềm mại bồng bềnh từ mẹ. Tóc Bạch Lang mềm và mảnh, từng lọn xoăn nhẹ đan vào nhau, đen óng ánh. Mai Lang Vương vô cùng thích mái tóc ấy, hệt như niềm yêu thích mà chàng dành cho mái tóc của Sao vậy. Thế nên chàng rất thích chạm vào tóc thằng bé.
– Tóc khô rồi.
Sao nói và kéo những lọn tóc buông rũ trước vai Bạch Lang xuống, thả ra phía sau.
– Đọc hết quyển sách chưa hửm?
Mai Lang Vương véo má thằng nhóc.
– Rồi ạ!
Bạch Lang hơi nhăn mày khi bị cha véo má, dù vậy không hề phản ứng.
Mai Lang Vương thích thú cười, đôi mắt nâu bừng sáng, cứ thế véo má thằng nhóc suốt.
– Sắp tới gia đình mình sẽ có một chuyến du ngoạn đấy.
Chàng thông báo.
– Thật ạ?!
Sao và Bạch Lang đồng thanh thốt lên.
Mai Lang Vương trông biểu cảm của hai người họ, không khỏi buồn cười. Hai mẹ con giống hệt nhau, mắt mở to sáng lấp lánh và môi thì nhoẻn cười hết nấc. Chàng gật đầu, tựa lưng vào gối xếp, xác nhận:
– Ừm.
– Mai Lang!
– Cha!
Sao xúc động rưng rưng. Bạch Lang cũng vô cùng mừng rỡ. Hai mẹ còn liền ào vào lòng chàng. Mai Lang Vương đón lấy vợ và con, bao bọc hai người trong vòng tay to lớn. Sao ôm lấy Bạch Lang và choàng tay qua người chàng, Mai Lang Vương đặt lên trán em một nụ hôn. Gia đình ba người ôm chầm lấy nhau dưới ánh chiều tà.
Bạch Lang tựa vào bờ ngực to lớn của cha và cảm nhận hơi ấm êm dịu từ mẹ, nhắm mắt mỉm cười. Tuy cha cậu là một người vô cùng bận rộn nhưng ông luôn dành thời gian quan tâm đến gia đình và thường xuyên đưa cậu cùng mẹ đi đây đi đó dạo chơi. Bạch Lang vô cùng yêu thương gia đình nhỏ của mình, vô cùng yêu thương cha và mẹ.
Đối với cậu, gia đình mang nhiều ý nghĩa biết bao. Đó là mái ấm, là chốn an hòa tuyệt đối.
Hoàng hôn dần lụi tắt và trời tối hẳn đi. Một vòm trời xanh sẫm bao trọn lấy Mai Viện. Sắc trời trở nên mát mẻ. Những vì sao lấp lánh được tạo hóa phẩy lên, điểm xuyết khắp trời.
Gia đình Mai Bạch Lang không còn ở giường tre trước hiên nhà trái nữa, mọi người rời vào nhà chính dùng cơm. Trên bộ tràng kỷ bệ vệ đặt ở gian giữa của nhà chính, Sao ngồi cạnh Mai Lang Vương, liên tục gắp thức ăn cho cha con chàng.
– Ăn nhiều một chút đi, Mai Lang, Bông!
Em tươi cười hớn hở, gắp cho Mai Lang Vương một miếng rồi lại gắp cho Bạch Lang miếng tương tự.
Hai cha con ngoan ngoãn ăn hết những gì em gắp. Dáng vẻ một lớn một nhỏ hệt như nhau, nghiêm trang và cặm cụi, tập trung vào bát cơm. Sao rất hài lòng với sự vâng lời của chồng và con. Hai cha con lúc nào cũng ăn hết những gì em gắp cho như vậy cả, khiến em vô cùng yêu thương, vô cùng vừa ý.
– Em cũng ăn nhiều vào.
Mai Lang Vương nói rồi gắp cho Sao những món mà em thích.
– Vâng ạ!
Sao cười tít mắt, ríu rít dùng bữa và kể cho chàng nghe vô vàn chuyện vui. Mai Lang Vương êm đềm nghe em kể chuyện, môi thi thoảng lại cong lên. Bàn ăn rộn rã tiếng cười.
Bạch Lang không nói gì, chăm chỉ dùng cơm. Câu chuyện của mẹ vang vào tai cậu, Bạch Lang thưởng thức nó như thưởng thức một bản nhạc vậy.
Sau khi cả nhà dùng cơm xong, Sao và các tiểu đồng phụ trách dọn dẹp còn Bạch Lang và Mai Lang Vương vào thư phòng. Thư phòng của Mai Lang Vương rất lớn, bên trong chứa đầy sách. Mai Lang Vương thả người xuống thư án, tay điều chỉnh độ sáng của đèn dầu. Bạch Lang bê ghế nhỏ đến đặt bên cạnh chàng, sau đó đi lấy sách vở.
Hai cha con bắt đầu giờ học. Mỗi buổi tối, Mai Lang Vương luôn dành thời gian dạy Bạch Lang học hành. Lúc thằng bé còn nhỏ, chàng dạy cho nó đánh vần và rèn chữ, khi Bạch Lang lớn hơn, chàng dạy thằng bé tiên thuật và lục nghệ. Nhờ có sự rèn dạy của cha mà Bạch Lang có kiến thức nền vững chắc từ rất sớm. Cậu cũng thông minh mẫn tiệp nên học đâu hiểu đó, tuổi còn nhỏ mà đã bộc lộ nhiều khả năng xuất chúng.
Trong lúc hai cha con ngồi học, Sao thỉnh thoảng lại đi ngang qua. Em không tiến vào vì không muốn làm phiền. Em thường nán lại ở cửa, nhìn Mai Lang Vương và Bạch Lang ngồi học bên nhau với ánh mắt vui sướng hạnh phúc. Mỗi lần như vậy, Bạch Lang lại trông thấy khóe môi cha cong lên. Mai Lang Vương biết là Sao đang ở ngoài nhìn vào nhưng chàng không hề ngẩng đầu. Chàng chỉ âm thầm mỉm cười như vậy. Đôi mắt nâu lấp lánh dịu dàng.
Sao đứng ngắm hai cha con một lúc thì lại rời đi. Khi Sao vừa đi khuất, Mai Lang Vương mới hướng mắt lên nhìn theo bóng lưng em. Mai Lang Vương và Sao luôn dành cho nhau tình cảm nồng nàn. Dù họ không hề bày tỏ điều ấy ra thành lời nhưng ánh mắt mà cả hai dành cho nhau luôn chất chứa yêu thương.
Bạch Lang cảm thấy rất hạnh phúc. Cha mẹ luôn rất yêu thương nhau và yêu thương cậu.
Đến cuối giờ tuất thì hai cha con học xong, Bạch Lang cùng cha thu dọn sách vở cẩn thận rồi mới rời ra ngoài. Hai cha con đi vào phòng cậu, Sao cũng đang ở đó. Vừa nghe thấy tiếng guốc của hai người gõ trên hành lang, em đã reo lên:
– Xong rồi à?
Mai Lang Vương cười mỉm, khoác vai Bạch Lang đi vào phòng, đáp ‘ừm’. Sao đang chuẩn bị chăn gối cho Bạch Lang, hai cha con đi đến gần em, đứng bên giường đợi. Sao chuẩn bị một chút là xong rồi, Mai Lang Vương liền bảo Bạch Lang mau đi ngủ.
Bạch Lang vâng lời cha, ngồi xuống mép giường và tháo khăn đóng. Cậu tỉ mỉ gập chiếc khăn lại và đặt lên đầu tủ sau đó cởi thêm những món trang sức khác. Xong việc, cậu ngoan ngoãn nằm xuống giường. Sao và Mai Lang Vương ngồi bên cạnh cậu. Sao cúi xuống, đặt lên má phải cậu một nụ hôn, cười hiền từ:
– Con trai của mẹ ngủ ngon nhé!
– Vâng ạ!
Bạch Lang đáp.
– Ngủ ngon.
Mai Lang Vương cũng cúi xuống đặt lên má trái cậu một nụ hôn. Bạch Lang nhắm mắt hưởng thụ cái thơm má của cha. Đó là một chiếc hôn rất dịu dàng. Môi cha không mềm mại thơm nồng như môi mẹ mà rắn rỏi ấm áp. Đặc biệt khi ông cúi xuống, hơi thở mạnh mẽ lại phả lên má, khiến Bạch Lang cảm thấy vô cùng an tâm.
Chúc con ngủ ngon xong, hai vợ chồng còn nán lại đó để trông cậu nhóc thêm một lúc. Đến khi Bạch Lang đã thiêm thiếp giấc nồng, hai người mới khẽ khàng rời đi. Mai Lang Vương ghé lại bên bàn và điều chỉnh đèn dầu nhỏ xuống một chút, Sao thì ra cửa đợi. Khi Mai Lang Vương đi ra, chàng nhẹ nhàng khép cửa lại cho Bạch Lang.
Hai vợ chồng đứng ngoài cửa phòng Bạch Lang nhìn nhau. Ánh mắt của em và chàng đều êm ái. Nhìn một lúc, Sao bỗng trở nên thẹn thùng. Đó là vì em phát hiện ra những làn khói mờ mịt đang dần dâng lên trong đôi mắt nâu của chàng. Sao quay đi, nhanh chân tránh xa chàng. Mai Lang Vương cười nhếch, ngay lập tức giữ tay em lại.
Chàng cúi xuống thì thầm bên tai, ngữ điệu ám muội trầm thấp. Khuôn mặt góc cạnh kề sát vào má, thân hình khôi vĩ bao bọc lấy em. Chiếc bóng to lớn đổ ập lên người, khiến em cảm giác như đã bị chàng tóm vào lưới, tim liền đập rộn ràng căng thẳng.
– Về phòng thôi nào.
Sao bị Mai Lang Vương mang về phòng, chàng bế em bằng một tay và tay còn lại đóng cửa cài then. Khi hai người đi qua thư án, Mai Lang Vương dừng lại để tắt đèn. Ngọn lửa đang tưng bừng nhảy múa thoắt chốc tắt ngúm. Bóng tối bao trùm căn phòng.
Hai vợ chồng đứng yên ở đó một lúc, ánh trăng đang len lỏi theo song cửa mà vào phòng. Ánh trăng phủ lên sập gỗ, lên tràng kỷ, lên một phần giường. Khung cảnh yên tĩnh và thanh lạnh.
Chàng bế em về giường. Những họa tiết khảm trai trên chiếc giường thất bảo lớn bị ánh trăng chiếu vào sáng lóe trong đêm. Giường thất bảo của chàng được làm từ gỗ trắc và lót đến sáu tấm đá cẩm thạch bên dưới. Đó là một chiếc giường rất lớn, chiều dài hơn ba mét và chiều rộng hơn hai mét. Trên giường của hai người luôn được trải một tấm nệm bọc gấm mềm. Sao không thích nằm trên những bề mặt cứng. Em luôn than vãn rằng những bề mặt cứng như gỗ hoặc chiếu khiến lưng em rất ê ẩm. Ngay từ khi còn nhỏ em đã quen ngủ trên nệm rồi.
Mai Lang Vương thả Sao xuống nệm, khuôn mặt tuấn mĩ kề đến, quyến luyến môi em. Sao bị chàng ôm trong tay, không thể thoát được, cơ thể em cứ theo nụ hôn mê hoặc ấy mà dần dần buông lỏng. Mai Lang Vương đột nhiên nâng chân em lên, đôi tay to lớn khẽ lướt, mọi thứ của em tức khắc phơi bày trước mắt chàng, làn da mềm mại trắng hồng như những cánh hoa ban.
Chàng hôn em say sưa hơn và thuần phục quấn lấy thắt lưng bé nhỏ. Sao choàng quanh cổ chàng, tận hưởng yêu thương của chàng. Những nụ hoa trên cơ thể nở rộ triệt để.
Ánh trăng len vào song cửa, phủ lên tấm lưng trần rắn chắc đang nhấp nhô. Sao bám lấy chiếc hông săn gọn, tận hưởng những tiếng thở dốc mê say đang phả bên tai.
Em rất hạnh phúc vì được chàng yêu thương. Em kiêu hãnh vì khiến chàng say sưa mê đắm như vậy. Sao vuốt ve chiếc gáy to lớn, luồn những ngón tay bé nhỏ vào tóc chàng. Mái tóc cứng cỏi đen tuyền rơi lên người em, đổ lên bờ vai mảnh mai. Ánh trăng trắng xanh trải lên những lọn tóc đang lồng vào nhau của hai người, khiến một vài sợi tóc bừng sáng.
Giữa lúc đang cao trào, Sao chợt thổn thức:
– Mai Lang, Mai Lang, em yêu ngài!
Mai Lang Vương hơi dừng một chút, chàng thì thầm vào tai em, lời nói truyền vào tai kèm theo những tiếng thở nóng bỏng.
– Đừng gọi ta là ngài nữa, gọi là chàng đi nào.
– C… Chàng á?
Sao sực tỉnh, em hơi quay mặt đi, xấu hổ ngượng nghịu.
– N… Nhưng em quen gọi ngài là ‘ngài’ rồi, không sửa được! Không gọi ngài là ‘chàng’ đâu… Xấu hổ lắm!
Mai Lang Vương hôn lên trán em, dỗ ngọt.
– Xấu hổ gì nữa hửm? Cũng lấy nhau hơn cả trăm năm, có với nhau một mặt con rồi. Em định gọi ta là ‘ngài’ đến bao giờ?
– Nhưng…
Sao vẫn không vượt qua được nỗi thẹn trong lòng.
Chàng nói đúng, em và chàng đã lấy nhau rất lâu, cũng có cùng nhau Bạch Lang. Theo lí, em nên từ bỏ những kính ngữ và cư xử bình đẳng với chàng như bao đôi vợ chồng khác. Thế nhưng Sao không thể làm vậy được. Tiếng ‘ngài’ đã ăn quá sâu vào tiềm thức em. Em vốn là một đứa trẻ nghèo khổ được chàng nhặt về. Chàng nuôi nấng và dưỡng dục em, vì thế tận sâu trong lòng em luôn thường trực một niềm tôn kính đối với chàng. Em cũng đã quen gọi chàng là ngài như từ bé đến giờ em vẫn gọi. Em không thể thay đổi cách gọi ấy được.
Mai Lang Vương thấy em cứ ngại ngùng, đôi mắt nâu hơi rũ xuống. Chàng nắm chặt chân em và mạnh bạo tấn công. Sao giật sững, người choáng váng. Em run rẩy ôm lấy chàng, không thốt nên lời. Sau khi khiến em mụ mị, chàng liền kề đến và hỏi:
– Có gọi là chàng không hửm?
Sao chần chừ, Mai Lang Vương lại tiến công dữ dội hơn, Sao không nín nhịn được nữa, em vùi vào ngực chàng, rên rỉ.
– Mai Lang, Em… Yêu… Chàng…
Mai Lang Vương thỏa mãn cười mỉm, đôi mắt nâu bừng sáng tia nắng. Chàng hòa vào em chặt chẽ. Sao bám lấy chàng, lênh đênh hệt như chiếc lá nhỏ giữa muôn trùng sóng khơi. Em cứ quấn quanh chàng và gọi ‘chàng’ mãi.
Mai Lang Vương hạnh phúc tột cùng, hôn em thật dịu êm, không muốn rời em ra nữa.