Bạch Mai thưởng nắng.

Chương 014


Lúc Bạch Lang trở về thuyền, Sao và Mai Lang Vương đang ngồi trên mõm đá gần sào phơi. Sao dọn chén bát ra, chuẩn bị dùng cơm chiều trong khi Mai Lang Vương thư thái thưởng trà. Ban nãy, Sao gọi Mai Lang Vương về là vì muốn chàng đưa em xuống đất. Thuyền neo trên khoảng không cách mặt đất năm mét nên mỗi lần lên xuống em đều cần Mai Lang Vương đưa đi.
Bạch Lang cẩn thận rửa sạch tay rồi sà xuống bên cạnh mẹ. Sao đã dọn bát xong, giờ đang đơm cơm. Em đưa một bát cơm lớn cho Mai Lang Vương và trao cho Bạch Lang một bát lớn tương tự. Bạch Lang đón cơm mẹ đưa bằng hai tay. Sao xoa đầu cậu, cười hiền từ:
– Luyện tập vất vả rồi, con yêu hãy ăn nhiều vào nhé!
– Vâng ạ!
Cả gia đình ấm cúng dùng cơm cùng nhau. Sao như thường lệ gắp rất nhiều thức ăn cho cha con chàng. Mai Lang Vương lặng lẽ ngắm em, ánh mắt vừa hạnh phúc vừa thương xót. Chàng vẫn còn áy náy chuyện ban sáng.
Bạch Lang hoàn toàn vô tư hồn nhiên. Cậu vui vẻ ăn ngon lành. Cậu đang rất đói thế nên không chú ý nhiều đến xung quanh. Nỗi buồn dành cho con sóc ban nãy cũng bay biến. Dù gì Bạch Lang cũng chỉ là trẻ con. Đối với trẻ con, vui buồn đến đi chóng vánh lắm.
Sau bữa cơm chiều, Mai Lang Vương bắt tay vào dựng một bể nước đơn giản dưới dòng suối. Chàng di chuyển một vài tảng đá, phân chúng ra thành những mảnh vừa vặn rồi xếp lên nhau, tạo thành một bể đá vừa đủ cho cả nhà ngâm mình. Các viên đá có kích thước không đồng điều nên sẽ tạo ra vô số khe hở. Mai Lang Vương dùng thần lực phủ bên ngoài, bịt kín các khe hở ấy khiến nước không thể thoát ra.
Bạch Lang làm nhiệm vụ tát nước vào bể sau khi cha dựng xong. Khi nước đã đầy, Mai Lang Vương nhúng tay vào đó truyền thần lực để làm ấm nước. Sở dĩ chàng dựng bể nước này là vì không muốn Sao bị sốt như ban sáng nữa. Cơ thể em rất yếu, giờ đã quá chiều, nếu em ngâm mình dưới suối thì bệnh sẽ lại tái phát.
Sao chuẩn bị trang phục cho cả nhà trong lúc hai cha con làm việc. Khi thấy bể nước đã hoàn thành, em vô cùng hào hứng, lập tức trút bỏ áo dài và thả người xuống bể ngay. Mai Lang Vương và Bạch Lang vào sau em. Bạch Lang bơi đến gần mẹ, ngồi trong lòng em. Sao ôm lấy cậu và hôn lên vầng trán nhỏ.
Nước ấm rất dễ chịu nhưng Sao không thể ngồi lâu ở đó. Cả gia đình ngâm một lúc cho khuây khỏa tinh thần rồi trở về thuyền. Mai Lang Vương bảo rằng tối nay nên ngủ sớm để lấy sức mai còn về. Sao và Bạch Lang ngoan ngoãn vâng lời. Bạch Lang trốn vào góc nệm, Sao nằm ngay bên cạnh cậu. Bạch Lang chui vào lòng mẹ, êm ái vùi mặt vào ngực em.
Sao xoa xoa mái tóc mềm mại, dịu dàng cười khẽ. Bạch Lang đang nhắm mắt, khuôn mặt non nớt dần thiêm thiếp. Dù Bạch Lang có vẻ trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa thật nhưng cậu cũng chỉ mới mười hai thôi. Bạch Lang vẫn còn thói quen làm nũng. Thỉnh thoảng cậu vẫn sà vào lòng cha và mẹ, muốn được cha mẹ ôm hôn.
Mai Lang Vương uống vài chén trà rồi cũng nằm xuống bên cạnh Sao. Chàng ôm lấy hai mẹ con, khuôn mặt tuấn mĩ vùi vào hõm vai Sao. Em vuốt ve đôi má góc cạnh, hơi thở nóng bỏng phả vào da khiến em hơi nhột. Mai Lang Vương hôn lên chiếc gáy nõn nà, dỗ:
– Ngoan ngủ đi nào.
– Vâng ạ.
Sao cười êm đềm, tựa lên trán Bạch Lang nhắm mắt. Mai Lang Vương nằm đó ngắm hai mẹ con mãi, ánh nhìn trìu mến. Sao và Bạch Lang nằm cạnh nhau, hai khuôn mặt thơ ngây soi chiếu vào nhau. Sự ngây thơ thân thương ấy khiến lòng chàng lay động. Khoảnh khắc này vũ trụ quanh chàng chỉ tràn ngập hạnh phúc và bình yên.
Đợi cho Sao và Bạch Lang ngủ say, Mai Lang Vương khẽ khàng rời khỏi thuyền. Chàng đi đến con thác, điểm mũi guốc, nhảy vút lên cao. Mai Lang Vương hạ xuống cánh rừng trên thác, đi sâu vào đó. Gió đêm ve vẩy, tay áo lay lắt bay. Tà áo thêu hoa thoắt sáng thoắt tối dưới ánh trăng xuyên chiếu qua tán rừng dày.
Đi chừng một chốc, hiện ra trước mắt chàng là một khoảnh rừng hỗn loạn. Khu vực đó bị xáo trộn hết lên. Những cây cổ thụ khổng lồ ngã đổ lên nhau ngổn ngang. Mai Lang Vương hạ xuống bên một tán cổ thụ nằm sấp, lẳng lặng quan sát các dấu vết. Đây là nơi xảy ra cuộc giao đấu giữa Phong Hương và các thuộc hạ của chàng.
Mặt đất có dấu hiệu phát nổ, dấu vết lởm chởm hệt như bị gió hoa va phải. Các cây cổ thụ bị chém, bị cắt bằng nhiều loại vũ khí khác nhau. Mùi hương của thần lực lưu lại trong không gian đã tản đi bớt, nhưng chàng đại để cảm nhận được ba mùi. Chúng bao gồm thần lực của hai thuộc hạ và Phong Hương. Nói vậy là… Chỉ có Phong Hương tham chiến. Phong Xuân và Phong Hạ không có mặt ở đây tại thời điểm sự việc xảy ra. Phong Hương trở về thần giới Việt để làm gì? Chỉ có mình hắn quay về, chứng tỏ bọn chúng chưa muốn đối đầu thực sự với chàng. Thế thì hẳn là bọn chúng lại chuẩn bị khởi động kế hoạch nào đó rồi. Bao nhiêu rắc rối mà thần giới Việt phải hứng chịu thời gian qua đều do bọn chúng giật dây phía sau.
– Vương.
Một bóng đen thình lình hiện thân ngay phía sau chàng, quỳ sụp xuống, bái lạy năm lần nghiêm cẩn. Mai Lang Vương hơi dời mắt sang người đó, không nói gì. Trong đêm tối, thật khó nhìn rõ dung mạo y. Chỉ thấy dưới tà áo dài màu thạch anh tím có thêu một đóa hoa nho nhỏ. Cánh hoa xoè tròn như hoa cúc.
– Đã điều tra được các thế lực khả nghi bên ngoài rồi ạ.
Người đó nói, tay dâng lên một quyển báo cáo.
Mai Lang Vương đón lấy, đôi mắt nâu lướt qua từng con chữ. Càng xem, sắc mặt càng sa sầm.
– Ra đến tận bốn thần giới khác như thế này… Bọn chúng cũng chịu khó đấy nhỉ?
– Các thế lực bên ngoài được tạo nên từ trước, có vẻ không phải do bọn Phong Xuân xây dựng ạ.
– Những người bạn hữu?
– Vâng.
Mai Lang Vương đóng quyển báo cáo lại. Trầm ngâm.
– Cuộc chạm trán ở đây xảy ra khi các thuộc hạ đang tuần tra ven biên giới. Họ phát hiện Phong Hương vừa từ phương Bắc trở về, thế nên vội vàng theo dõi hắn. Họ đã nắm được thông tin bí mật của hắn nhưng không may bị hắn phát giác. Quân chi viện không thể hỗ trợ họ kịp thời, họ chỉ có thể đơn độc chiến đấu với Phong Hương. May mắn là cuối cùng viện quân cũng đến kịp và cứu được họ.
– Còn Phong Hương?
– Hắn tháo chạy rồi ạ. Chạy về phương Bắc nhưng có vẻ hắn sẽ quay lại đây ngay thôi.
– Hãy tuần tra kĩ. Tóm hắn ngay khi hắn vừa bén mảng về.
– Vâng.
– Được rồi, lui đi. Ta sẽ chờ tin từ Thiên Lý.
– Vâng, Thạch Thảo xin lui.
Bóng đen ẩn vào thinh không, biến mất như chưa từng xuất hiện. Mai Lang Vương khoanh tay, quyển báo cáo bị chàng gác bên tay trái. Giờ thì chàng đã biết được lý do vì sao Phong Hương tấn công các thuộc hạ của chàng. Ra là họ đã phát giác được bí mật của hắn và hắn muốn giết người diệt khẩu. Xui xẻo thay cho hắn, hắn đã không đạt được gì. Những thuộc hạ khác đã cứu họ kịp thời.
Từ nay, con đường trở về thần giới Việt của hắn sẽ trở nên rất gian truân đấy. Chàng sẽ thiết lập một hệ thống phòng thủ mạnh hơn ở ven biên giới. Nếu không đột nhập vào từ phương Bắc được, hắn sẽ nghĩ cách đột nhập từ những phía khác. Thần giới quá rộng lớn và chia thành vô số vùng đất. Hơi khó khăn để kiểm soát nhưng chàng sẽ cố gắng hết sức.
Nếu tóm được Phong Hương thì chàng sẽ khai thác được vô vàn thông tin.
Hiện tại, chàng đang chờ tin từ Thiên Lý. Thạch Thảo bảo rằng họ đã nắm được thông tin bí mật của hắn? Đó liệu có liên quan gì đến các thế lực trong nước mà chàng đã điều tra được không? Bọn chúng liều lĩnh trở về thần giới như vậy, chắc chắn kế hoạch mà chúng đang theo đuổi không tầm thường.
Mai Lang Vương quay lưng, trở về thuyền, suy tư phủ kín đáy mắt.
Chàng sẽ chờ những thuộc hạ kia hồi tỉnh.
Mai Lang Vương buông mình xuống hẻm núi, hạ cánh ngay dưới khoảng không neo đậu thuyền. Dù chàng lao vút xuống từ trên không như thế nhưng guốc không tạo ra trên mặt đất bất kì âm thanh ồn ã nào cả. Khi gần chạm đất, chàng đã hạ vận tốc xuống thật thấp. Chàng không muốn đánh thức vợ và con.
Mai Lang Vương đứng thẳng dậy, chuẩn bị trở về thuyền. Vừa mới ngẩng đầu lên, chàng đã thấy Sao ngồi thình lình bên mạn. Em ngồi đó, chân đung đưa, mái tóc mượt mà vờn bay trong gió đêm. Đôi mắt to tròn lẳng lặng nhìn chàng. Ánh mắt sâu thẳm.
– Sao?!
Mai Lang Vương có hơi giật mình.
– Mai Lang.
Sao cất tiếng gọi, ngữ điệu lo lắng và thương xót.
– Ta tưởng em đã ngủ?
Chàng đi đến gần em.
Sao không nói không rằng, từ trên cao lao xuống. Mai Lang Vương vội vã đưa tay ra hứng. Em an toàn rơi vào vòng tay chàng.
– Gì vậy? Chẳng cho ta chuẩn bị gì cả.
Chàng trách, ghì em vào người.
– Ta đang định lên đó, em lại xuống thế này… Chẳng lẽ không muốn ngủ ư?
– Mai Lang.
Sao choàng tay ôm chàng. Không giải thích gì cả. Cái ôm chất chứa yêu thương. Dù câu hỏi không được em trả lời nhưng tình thương lan tỏa từ cái ôm này đã nói lên tất cả. Mai Lang Vương vùi vào ngực em, tận hưởng cơ thể thơm tho mềm mại. Đôi mắt nâu căng thẳng dần thả lỏng, mi mắt chậm rãi khép lại.
Sao ôm lấy khuôn mặt tuấn mĩ, nâng lên. Mai Lang Vương chầm chậm hướng về em. Sao vờn tay qua làn môi ấm áp, hai má ửng hồng. Em cúi xuống, chủ động quấn quýt chàng. Chiếc lưỡi nhỏ xinh ướt át mời gọi. Mai Lang Vương cảm thấy cơ thể tí tách lửa.
Họ quấn lấy nhau dưới ánh trăng. Mái tóc đen huyền đổ xuống tay chàng đẹp hơn cả thác nước phía xa. Tà áo thêu hoa bay phất lên, ánh trăng bao phủ đôi vai to lớn. Những ngón tay bé nhỏ vòng quanh đôi vai ấy, miết lên họa tiết cầu kì trên áo, khiến đầu ngón tay điểm trắng.
– Không ngủ lại ngồi đó đợi ta ư?
– Ngài lại bận điều tra việc gì đó đúng không?
– Ừm.
– Việc đó liên quan đến bọn phản loạn?
Mai Lang Vương biết là không thể giấu em, Sao đã làm đến mức này, hẳn là em chẳng chịu nghe lời chàng dỗ mà đi ngủ. Mai Lang Vương bế em đến một tảng đá, hai người ngồi ở đó, vừa uống trà vừa trò chuyện trong ánh sáng đèn dầu.
– Thuộc hạ của ta bị thương bởi Phong Hương.
– Phong Hương ư?
Sao rót chén trà đưa đến cho chàng. Em cũng rót cho mình một chén nhưng không uống mà chỉ ủ ấp tay cho bớt lạnh. Sao không thích trà. Dù em đã sống ở thần giới hơn trăm năm rồi nhưng vẫn không sao làm quen được với vị chát chát đắng đắng ấy.
– Ừm.
Mai Lang Vương đón chén trà em đưa, hớp một ngụm, gật đầu:
– Hắn quay về đây và bị thuộc hạ của ta phát hiện. Họ đã phát giác ra bí mật gì của hắn. Dường như hắn muốn làm điều gì đó… Ta đã điều tra ra được một số thế lực trong nước có liên hệ với hắn.
– Hắn sẽ móc nối với chúng và gây ra hỗn loạn cho xem.
Sao cau mày, gắt lên.
Mai Lang Vương thở hắt ra một hơi, xoa đầu em, cười khổ:
– Chắc rồi.
Sao đẩy khay trà qua một bên, ngồi sát bên cạnh chàng. Mai Lang Vương vòng tay ôm lấy em. Sao tựa vào ngực chàng, u sầu.
– Nếu có rắc rối xảy ra ngài và Bông sẽ phải lên đường xử lý ư?
– Ừm.
Mai Lang Vương đáp, ngữ điệu xót xa.
– Dù là động đến binh lực ngài cũng sẽ đưa con theo?
– Không còn cách nào khác.
Mai Lang Vương tựa lên trán em, ánh mắt tràn đầy thương yêu nhưng giọng nói rất dứt khoát.
– Con phải lớn. Con sẽ đảm nhận chức vị của ta trong tương lai. Chúng ta không thể bao bọc con mãi được. Ta mong em hiểu.
Sao không nói gì, em chỉ vùi vào lòng chàng. Mai Lang Vương ôm em chặt hơn. Chàng hiểu cảm giác của em nhưng chàng không thể chiều lòng em được. Bạch Lang sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nhà. Thằng bé có cả một tương lai phía trước. Bạch Lang phải rèn luyện gian khổ để trưởng thành, trở thành thế hệ gánh vác thần giới tiếp theo. Chàng sẽ rèn dạy con nghiêm khắc. Tuyệt đối không bao bọc, kẻo không, thằng bé sẽ hỏng mất.
– Mai Lang.
Im lặng một lúc, Sao chợt nắm lấy tay chàng. Hai bàn tay đan vào nhau, hơi ấm lan tỏa. Cảm giác này thật quen thuộc. Em và chàng đã luôn đan lấy tay nhau như thế. Từ khi em còn mười bảy đến khi em trở thành vợ chàng. Cảm giác hạnh phúc khi đan lấy tay chàng vẫn vẹn nguyên như xưa, không hề thay đổi.
– Hãy bảo vệ con yêu của chúng ta nhé?
Em ngẩng nhìn chàng, khẽ nói. Đôi mắt to tròn luân chuyển tia sáng. Em sẽ không trách chàng, cũng không buộc chàng chiều theo em mà bao bọc con. Em hiểu chàng kì vọng ở Bạch Lang nhiều như thế nào, ngay cả em cũng kì vọng ở thằng bé, chẳng cha mẹ nào lại muốn con mình trở thành một đứa yếu kém chỉ biết dựa dẫm cả. Chỉ là đôi khi… Sự yếu đuối của phụ nữ khiến em mềm nhũn lòng. Em không chịu được nếu Bạch Lang bị tổn hại. Làm sao có thể đứng yên nhìn con gặp nguy hiểm chứ?
Đứng trên cương vị là Hoa Thần, là Mai Lang Vương, chàng có trách nhiệm rèn dạy Bạch Lang, kích thích thằng bé trưởng thành. Nhưng đứng trên cương vị một người cha, chàng chắc chắn phải yêu thương con, bảo vệ con. Chàng không được quên đi trách nhiệm đó.
– Yên tâm. Ta sẽ không để con của chúng mình gặp nguy hiểm đâu.
Chàng trấn an.
Sao nghe chàng bảo thế, nhẹ cả lòng. Em cắn môi, nói một thôi một hồi:
– Em giao con cho ngài, ngài liệu mà trông con cẩn thận. Nếu con xây xước chút gì thì em sẽ xử tội ngài đấy! Còn ngài nữa, hãy lo cho mình một chút. Đừng có liều mạng như thuở xưa nữa! Bỏ cái thói đem thân ra làm mồi nhử đi.
– Ừm.
Mai Lang Vương phì cười. Ậm ừ.
Sao thấy chàng ậm ừ cho qua chuyện, biết ngay là chàng chỉ hứa cho em vui. Em nhăn mặt, mắt hướng xuống nhìn ngọn đèn dầu chăm chăm, khóe mắt ngân ngấn lệ. Mai Lang Vương quan sát biểu cảm em, hiểu em đang nghĩ gì. Chàng chẳng biết dỗ thế nào, thở dài nhìn xa xôi. Chàng biết em lo cho chàng, không muốn chàng gặp nguy hiểm nhưng nếu chàng không có dũng khí đối mặt với nguy hiểm thì người phải đối mặt với nó sẽ là binh lính của chàng, là một vị tướng, chàng không thể hèn yếu như thế được. Đã vào quân doanh thì phải đặt mạng sống của mình phía sau lợi ích của tổ quốc.
– Thôi nào, quay về ngủ nhé?
Mai Lang Vương khuyên nhủ.
– Không chịu!
Sao dùng dằng, làm mình làm mẩy, trách móc:
– Biết thế ngày xưa đã không lấy ngài!
– Thế hửm?
Chàng cười mỉm, choàng tay ôm trọn lấy em.
– Đáng tiếc là đã lấy nhau rồi, còn có Bông nữa. Em không thể bỏ ta.
– Tất cả là do ngài dụ dỗ đấy!
Sao gắt lên, đánh đánh chàng.
– Ừm.
Mai Lang Vương bế em vào lòng, đặt em ngồi trên người, cười đắc ý.
– Và em đã sập bẫy.
Sao tức anh ách, trừng mắt ngó chàng. Mai Lang Vương cười hiền. Trông chàng thật hiền hòa dịu dàng. Bất kể em có tức giận như thế nào chàng đều dùng nụ cười hiền lành này đối đáp em. Hai người sống với nhau suốt một trăm năm, rất ít cãi vả, tất cả là vì chàng luôn nhường nhịn em.
Sao vòng tay ôm chàng, tựa lên bờ ngực rộng, cố lẫy thêm một lúc:
– Em sẽ bảo Thần Tình hủy hôn thú.
– Em bỏ ta được nhưng có bỏ Bông được không? Con chỉ mới mười hai thôi đấy.
Chàng cười hỏi.
Sao im bặt. Không lẫy được nữa. Cứ thế nằm yên trong lòng chàng. Mai Lang Vương cuốn lấy một lọn tóc, say sưa hôn. Bảo em:
– Chúng mình về thuyền ngủ nhé?
Sao đột nhiên ngồi thẳng dậy, quỳ hai chân lên đất. Với tư thế đó, em cao hơn chàng hẳn. Mai Lang Vương hoàn toàn bị em lấn át. Chàng ngẩng lên nhìn em, Sao ôm lấy gáy chàng và ấn chàng vào khuôn ngực đầy đặn. Mai Lang Vương sững sờ. Sao ôm chàng rất chặt. Nửa gương mặt chàng vùi vào người em.
– Không tiếp tục chuyện dang dở ban sáng ư? Chồng không mê vợ nữa hả?
Sao hỏi.
Mai Lang Vương trầm ngâm. Đôi mắt nâu lộ ra sau khuôn ngực mềm mại phủ sương mờ. Chàng nhắm mắt lại, khẽ hít thở. Mùi hương non tơ tràn vào mũi. Hương thơm của Sao rất dễ chịu. Cơ thể em mềm mại với những đường cong hút hồn.
Chàng choàng quanh chiếc eo thon thả, nhẹ nhàng hôn lên vóc đào. Tay lướt từ eo, tiến sâu vào vạt áo, mơn trớn lên trên. Sao run rẩy trước những động chạm ấy. Bám lấy gáy chàng, hơi thở như làn khói tỏa lên không trung. Mai Lang Vương vân vê cơ thể em một lúc, lại dừng, cố gắng kiềm chế khao khát.
– Gì vậy?
Sao ấm ức khi chàng không còn hứng thú nữa.
– Chẳng lẽ chán em thật rồi?
– Không chán.
Chàng kéo em vào lòng, hôn em, than thở:
– Ta yêu em như thế nào em còn không biết ư?
– Thế tại sao?
– Đã bảo đợi về nhà. Gió đêm lạnh lắm, em sẽ ốm đấy.
– Mặc kệ.
Sao nói rồi chủ động tấn công chàng, Mai Lang Vương bị em ấn ra phía sau. Sao ngồi trên hông chàng, quyến rũ mỉm cười. Mai Lang Vương chỉ giữ được lý trí trong phút chốc ngắn ngủi, rồi thì, bị nụ cười ấy đánh gục triệt để.
Chàng cởi áo ngoài ra, trải lên đá, Sao được chàng đặt lên đó. Mai Lang Vương bọc lấy em, ôm em thật chặt. Toàn bộ tâm trí đều hướng vào em, chàng hoàn toàn bị em chế ngự.
Mai Lang Vương nâng chiếc hông bé nhỏ lên, rút dải khố quấn quanh người. Sao nằm trên tà áo thêu hoa, mái tóc đen tuyền trải rộng, hai má thắm hồng. Chàng tiếp xúc với em, những run rẩy bất ngờ bùng nổ. Sao không chịu được, nhắm tịt mắt lại. Ngón tay nõn nà lướt qua môi. Em cắn tay, sương điểm ướt trán.
Mai Lang Vương nhẹ nhàng kéo tay em ra, thay thế bằng môi chàng. Sao vòng tay qua chiếc gáy to lớn, lưỡi trượt vào bạc môi ấm áp, tham lam độc chiếm. Mai Lang Vương rời môi đi, lướt dần xuống xương quai xanh xinh xắn và vờn quanh khuôn ngực. Sao thở hổn hển, tiếp tục đưa tay lên môi ngăn những âm thanh ám muội. Mai Lang Vương giữ tay em, không cho em làm đau chính mình. Chàng đưa ngón tay thon dài đến, muốn em cắn nó thay.
Sao không nỡ cắn chàng, em mút lấy ngón tay thân thuộc. Đầu lưỡi mềm mại vờn quanh ngón tay, truyền đến chàng một dòng điện tê rần. Mai Lang Vương thoáng dừng, đôi mắt nâu ngây ngốc nhìn em. Sao hôn tay chàng, ánh mắt say đắm. Mai Lang Vương vuốt ve gò má hồng nhuận, thương yêu da diết. Chàng hôn lên trán, hôn lên đầu mũi xinh xinh, ôm ấp khóe môi em.
Chiếc hông nhỏ bị chàng nâng lên thật cao. Toàn bộ sức nặng của cơ thể khôi vĩ đổ ập vào người em, dữ dội rung chuyển. Lưng Sao hơi ê ẩm vì ma sát với bề mặt gồ ghề. Dẫu vậy em rất thỏa mãn. Sao cắn lên cổ chàng, hôn bờ vai, mút lấy khuôn ngực vạm vỡ. Mai Lang Vương biết em không thoải mái nên đã chuyển em lên trên. Lưng chàng tựa vào đá, Sao ngồi trong lòng chàng. Cả hai hòa vào nhau chặt chẽ.
– Mai Lang!
Sao ôm ghì vai chàng. Gấp gáp gọi.
Mai Lang Vương không đáp, chỉ siết chặt em. Trán ướt mồ hôi.
Giữa lúc sắp chạm đến thăng hoa thì một vầng sáng vàng nhạt chợt lóe lên ngay bên cạnh, khiến cả hai giật mình. Mai Lang Vương dừng hẳn lại. Sao vẫn bám chặt chàng. Người cả hai sũng nước.
Vầng sáng bừng lên rồi vụt tắt. Mai Lang Vương đưa tay hứng lấy. Một quyển báo cáo có bìa bọc gấm rơi xuống tay chàng. Từ lớp bìa bao bên ngoài, Mai Lang Vương biết nó đến từ ai. Đây là báo cáo của Thiên Lý mà chàng vẫn đang chờ đợi.
Mai Lang Vương cười khổ nhìn Sao, trông chàng rất khó xử. Sao đỏ mặt bừng bừng, khẽ khàng rời khỏi chàng. Mai Lang Vương mở báo cáo ra đọc, sắc mặt trang nghiêm. Sao nhặt tà áo thêu hoa lên, quấn quanh người. Ngoan ngoãn gối đầu lên chân chàng nằm nghỉ.
Hơi thở Sao dần nhẹ dịu, em hơi mệt, bắt đầu thiêm thiếp. Giữa lúc đương mơ màng thì em chợt nghe một tiếng ‘sập!’ thật lớn vang lên trên đỉnh đầu. Sao sực tỉnh, giương mắt lên. Mai Lang Vương đóng quyển báo cáo một cách dữ dội. Đôi mắt nâu rừng rực lửa.
– Mai Lang…
– Về Mai Viện thôi.
Chàng khoác áo cho em, quấn vội khố, bế em lên thuyền. Sao không hiểu gì cả, cứ thế bị chàng cắp đi. Đầu óc em vẫn còn quay cuồng. Sau khi trở về khoang chỉ huy, em mới bình tĩnh hỏi chàng:
– Chuyện gì vậy?
Mai Lang Vương cài khuy áo, sắc mặt trầm trọng:
– Bọn chúng muốn tấn công rừng côn trùng.
– Rừng côn trùng ư?
– Ừm.
– Đó là vùng đệm mà chúng muốn chiếm?
Sao bàng hoàng, ngồi xuống bậc thềm.
– Khu rừng đó rất gần Mai Viện. Mục tiêu là chúng ta.
Mai Lang Vương gật đầu, bước đến xoa tóc em. Chàng nhìn em âu yếm và dời mắt sang Bạch Lang, cậu đang ngủ ngon lành, tay ôm con thỏ bông. Mai Lang Vương thương xót lắm nhưng chàng không thể làm khác được, đã đến lúc Bạch Lang phải lớn rồi.
– Em gọi con dậy, bảo con chuẩn bị nhé.
Chàng dặn.
– … Vâng.
Sao nhắm mắt lại, mày cau chặt, vai buông thỏng.
Mai Lang Vương nặng nề buông tiếng thở, không nói thêm gì mà đi thẳng ra mũi thuyền tăng số lượng cò lên. Thuyền của họ tiếp tục lao đi vùn vụt giữa khoảng không. Biến mất trong phút chốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.