Bạch Sứ mang theo giỏ mây lớn, chậm bước tiến lên những bậc thang đá. Hai bên đường cỏ cây mọc um tùm, xanh tươi mơn mởn. Đôi mắt nai trong veo hướng về phía trước. Mai Viện chỉ còn cách hai mươi bước nữa thôi.
Nàng đi thêm mười bước, cổng viện bệ vệ hiện ra. Cổng viện rất lớn, bên trên lát ngói lưu ly màu ngọc bích. Diềm ngói âm trang trí họa tiết chữ thọ, diềm ngói dương trang trí họa tiết mai hoa. Trên tàu đao đặt kìm nóc hoa sen cách điệu. Những đóa hoa nở rộ trên sóng nước, lá xanh rì rào uốn lượn.
Bạch Sứ gõ cửa ba cái. Cánh cửa chạm trổ cầu kì mở ra. Đón chào Bạch Sứ là một tiểu đồng tầm mười hai, mặc áo dài khăn đóng màu cam nhạt. Vừa trông thấy nàng, mặt nó liền sáng bừng. Tiểu đồng reo cười:
– Bạch Sứ trưởng bối!
Bạch Sứ dịu dàng đáp lại nó. Hai người không đứng ngoài cửa nữa mà vào trong. Tiểu đồng đưa Bạch Sứ đến vườn chính rồi xin lui. Bạch Sứ băng qua vườn chính, tiến thẳng ra các khu nhà phía sau. Nàng đi sang khu Hoa Tiên để chào Ưu Liên trước. Ưu Liên bấy giờ đang ngồi têm trầu trên sập. Khi thấy Bạch Sứ tiến vào, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, cười trêu:
– Lại đến chăm chồng à?
Bạch Sứ hơi xấu hổ khi bị chị hỏi như vậy nhưng nàng không thể phản bác, đó thực sự là mục đích của nàng. Lãm phải nán lại Mai Viện một thời gian, gánh vác công việc thay Mai Lang Vương trong thời gian chàng đưa gia đình đi du ngoạn. Bạch Sứ sợ chồng làm việc vất vả ảnh hưởng đến sức khỏe nên mới đến chăm chàng.
– Được rồi, sang khu làm việc đi. Lãm đang ở đó đấy.
Ưu Liên bảo.
– Vâng ạ.
Bạch Sứ đáp rồi dời gót.
Ưu Liên lắc lắc đầu cười khổ, tiếp tục tập trung vào cánh trầu trên tay. Nàng đến chịu với mấy đôi này, lấy nhau cả trăm năm rồi mà cứ như vợ chồng son ấy. Nghĩ đến đó, nàng lại tự hỏi: Chẳng biết đôi kia thế nào rồi? Có trông con cẩn thận hay không?
Dù nàng đã nhắc nhở như thế nhưng vẫn chưa yên tâm hẳn. Chỉ sợ bọn chúng lại mãi rù rì với nhau mà bỏ lơ Bông.
Bạch Sứ sang khu làm việc giữa lúc Lãm đang đau đầu duyệt công văn. Chàng ngồi trong thư phòng, sau thư án chất đầy báo cáo. Công việc mà Lãm phải giải quyết rất nhiều, chất chồng chất đống, bày la liệt khắp bàn. Số lượng tuy nhiều như vậy nhưng đây chỉ là phần công việc nằm trong phạm vi xử lý của chàng. Một lượng công việc khác, rất lớn, đang xếp đợi trong kho. Đó là công việc cơ mật mà chỉ có Mai Lang Vương mới được quyền xem xét.
Bạch Sứ tiến vào thư phòng, Lãm ngẩng khỏi công văn, đưa mắt về phía nàng. Đôi mắt một mí ngây ra, Lãm sững sờ tột độ. Mặt Bạch Sứ đanh lại, môi mím vào nhau. Nàng không nói gì cả, chỉ lặng im bước đến, sắp xếp số công văn la liệt trên bàn.
Lãm không dám ý kiến, thin thít làm việc. Bạch Sứ xếp gọn mọi thứ xong, bắt đầu bày trà và bánh ra bàn. Hai vợ chồng họ cứ thế làm việc bên nhau. Lãm tập trung vào giấy tờ còn Bạch Sứ tỉ mỉ bài trí lại những chỗ lộn xộn trong thư phòng.
Nửa canh giờ trôi qua, Lãm giải quyết hết một phần công việc. Chàng dừng bút, xoay xoay bả vai cho máu lưu thông một chút. Bạch Sứ rót chén trà đưa đến cho chàng, Lãm nhận lấy. Chàng thưởng trà dùng bánh. Khuôn mặt mệt mỏi dần dãn ra, thư thái.
Khi tâm trạng đỡ căng thẳng đôi chút, Lãm nhìn sang nàng. Bạch Sứ đang ngồi ở sập, tay ôm khung thêu, tỉ mỉ luồn kim. Lãm đặt chén trà xuống, đi đến thả người bên cạnh nàng. Bạch Sứ không chú ý đến chàng. Mặt hơi nghiêng sang một bên. Tránh xa.
– Bạch Sứ.
Lãm ôm vai nàng. Ngữ điệu tràn đầy hối lỗi.
Bạch Sứ không nói gì cả, sắc mặt vẫn thế, không biểu lộ chút cảm xúc. Lãm nghe tim đập thình thịch. Lòng phập phồng sợ hãi. Chàng tựa lên vai nàng, nài nỉ:
– Thôi mà, ta biết sai rồi. Ta khổ sở lắm, mình đừng giận nữa.
Sắc mặt Bạch Sứ có chút thay đổi, đáy mắt dần yếu mềm. Dẫu vậy nàng không hề nói gì, đầu mày nhíu vào nhau. Lãm quan sát nàng, biết nàng đã mủi lòng rồi. Chàng tựa nàng vào ngực, hôn lên khuôn trăng mĩ miều, phân trần:
– Ta không có ý so sánh nàng với Sao. Ta nói ra điều đó chỉ vì muốn vợ chồng mình cởi mở hơn. Ta chỉ muốn nàng khao khát ta một chút, thoải mái bộc lộ cảm xúc với ta. Ta không nghĩ nó khiến nàng buồn như vậy. Ta biết lỗi rồi. Nàng tha thứ cho ta nhé?
Bạch Sứ nghe chàng giải thích, đám bùi nhùi u ám trong lòng tiêu biến bớt. Nàng không còn đanh mặt nữa, mắt lấy lại vẻ nhu hòa. Nàng chạm lên vòng tay đang choàng qua vai, bộc bạch:
– Em không nghĩ là chàng so sánh em với Sao đâu.
– Thế tại sao nàng giận?
Bạch Sứ im bặt, mặt đỏ bừng bừng. Hồi lâu sau nàng quay lại, nhìn sâu vào mắt chàng. Ánh nhìn nghiêm trang trầm trọng khiến Lãm căng thẳng đến toát mồ hôi.
– Lãm, chàng nói thật với em, chàng đã tiết lộ chuyện gì với Mai Lang rồi?
– Gì chứ?
– Chàng biết rõ về chuyện phòng the của Mai Lang và Sao như thế… Hẳn là thằng bé đã kể cho chàng. Nếu thằng bé kể cho chàng chuyện đó thì có phải chàng cũng làm việc tương tự không? Chàng cũng đem chuyện phòng the nhà mình nói cho Mai Lang?
Lãm ngớ ra.
Bạch Sứ che kín mặt, vùi trán vào lòng chàng, người đỏ như phát sốt, thốt lên:
– Em xấu hổ lắm! Chuyện kín đáo đó lại để cho Mai Lang biết… Thằng bé sẽ nghĩ gì về em chứ? Em còn mặt mũi nào mà đối diện với Mai Lang?!
Lãm phì cười, ôm lấy nàng. Giờ thì chàng đã hiểu tại sao nàng lại giận như vậy. Bạch Sứ nuôi dưỡng Mai Lang Vương từ nhỏ, đối với nàng, chàng như con trai vậy. Bạch Sứ không chịu được khi chuyện phòng the của mình bị con trai biết. Lãm dịu dàng vỗ về nàng, ánh mắt chan chứa yêu thương.
– Thôi nào, xấu hổ gì chứ? Đó là chuyện sinh lý bình thường có gì phải xấu hổ? Đều là người lớn cả rồi.
Bạch Sứ vẫn không chấp nhận được, nàng lắc đầu liên tục trong lòng chàng, không thốt nên lời. Lãm cười nhẹ, dỗ dành:
– Yên tâm. Chúng ta chỉ bàn về kĩ thuật thôi, không đả động gì đến các nàng đâu. Ai lại đem vợ mình ra kể với người khác? Đó là chuyện mà chỉ chồng được thưởng thức. Ông Mai Thần cũng chẳng bao giờ kể về Sao với ta.
– Thật ư?
Bạch Sứ ngẩng lên, tay che mặt hơi dời xuống, lộ ra đôi mắt nai trong trẻo.
– Ừ. Chúng ta chỉ bàn về kĩ thuật. Nàng biết đấy. Chúng ta thường đọc những quyển sách thú vị cùng nhau và chia sẻ kinh nghiệm nghiên cứu của mình.
Lãm cười ám muội.
Bạch Sứ thẹn bừng bừng. Lãm nói như thể bọn họ đang nghiên cứu một vấn đề học thuật chứ không phải chuyện phòng the đơn thuần ấy! Tuy vậy, xác nhận đó khiến nàng an tâm hơn. Nàng đỡ xấu hổ một chút, không còn lo lắng nhiều nữa. Bạch Sứ lại vặn hỏi:
– Thế chuyện đó… Việc Sao chiều chuộng Mai Lang và họ lưu lại kỉ niệm trên cơ thể nhau ấy… Làm sao chàng biết?
Lãm thở ra một hơi nặng nề, tựa lên gối trái dựa, kể:
– Ta vô tình thấy ông Mai Thần có mấy dấu đỏ trên cổ. Hỏi ra mới biết là Sao… Ổng thừa nhận với ta rằng Sao rất thích thể hiện sự chiếm hữu bằng cách lưu lại mấy dấu vết đó. Trông ổng rất hạnh phúc. Ta chợt nghĩ nếu được nàng làm thế thì ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Bạch Sứ hoàn toàn nhẹ lòng. Ra là vậy. Thế là chuyện kín đáo của nàng không đến tai Mai Lang. Bạch Sứ ôm ngực, thở hắt ra. Lãm tủm tỉm nhìn nàng, môi lướt qua vầng trán nhỏ nhắn, cười hỏi:
– Vậy là hết giận chồng rồi đúng không?
Bạch Sứ ôm má, e thẹn gật đầu.
Lãm vô cùng vui mừng.
Hai người âu yếm nhau một lúc thì Lãm phải làm việc. Bạch Sứ không ngồi ở sập nữa. Nàng di chuyển đến thư án để tiện hầu hạ chồng. Lãm vừa làm việc vừa trò chuyện với nàng. Họ bàn với nhau về việc nhà, về các con rồi về công việc ở Mai Viện.
Không gian đương yên ả thì gian trước chợt có tiếng xôn xao. Hai vợ chồng nghi hoặc, dò xét nhìn ra cửa. Cuối cùng Lãm quyết định gác việc lại ra ngoài xem thử. Bạch Sứ đi theo chàng.
Họ vừa đi ra tràng kỷ đã thấy các tiểu đồng vội vã đổ ào về cổng. Lãm cau mày, bước nhanh ra thềm nhà gọi một tiểu đồng đến hỏi. Tiểu đồng đó chuẩn bị rời theo đồng bạn thì bị chàng gọi lại. Mặt nó thoáng sững sờ. Nó chạy đến, mở miệng định báo với Lãm.
Tiểu đồng chưa kịp nói gì thì ngoài cửa lại vang lên một tràng âm thanh ồn ã. Đó là tiếng guốc của Mai Lang Vương. Lãm hiểu ra sự tình ngay khi nghe tiếng guốc ấy, chàng đưa tay ra hiệu cho tiểu đồng lui. Mai Lang Vương từ ngoài cổng sầm sập đi vào. Các tiểu đồng hớt ha hớt hãi ban nãy đang tháp tùng chàng.
– Mai Lang?
Bạch Sứ kinh ngạc, nàng khá bất ngờ khi thấy chàng trở về. Theo kế hoạch, cả gia đình họ sẽ du ngoạn trong vòng một tuần. Họ vừa mới đi hôm qua thôi, thế mà sáng hôm nay đã về rồi? Trông sắc mặt Mai Lang không được tốt. Chẳng lẽ lại có chuyện hệ trọng ư?
Lãm thông tỏ nhiều điều hơn Bạch Sứ. Chẳng cần hỏi gì cả, sắc mặt chàng tự khắc tối sầm. Mai Lang Vương đi vào sân, chiếu mắt lên Lãm, ánh mắt u ám. Ánh nhìn đó càng khiến tâm trạng Lãm trở nên nặng nề. Bạch Lang đi sau Mai Lang Vương bần thần hoảng loạn. Khuôn mặt non nớt vẫn còn chưa tan giấc mơ.
Cách đây hai canh giờ, Bạch Lang vẫn còn ngủ yên trên thuyền. Cậu vẫn nghĩ là mình đang ngủ trong vòng tay cha mẹ. Thế rồi bỗng dưng cậu bị mẹ lay dậy. Bạch Lang mơ màng mở mắt, khuôn mặt đầy giằng xé của mẹ từ từ hiện ra.
– Bông! chiến sự sắp diễn ra rồi! Cha bảo con dậy đấy!
Sao báo.
Bạch Lang giật sững, bật dậy ngay lập tức. Cậu rối rít búi lại tóc trong khi Sao chuẩn bị trang phục. Bạch Lang cài khuy vội vã, Sao vắt khăn lau mặt cho cậu. Giữa lúc hai mẹ con rối rít chuẩn bị thì Mai Lang Vương đi vào. Chàng vừa gia tăng số lượng cò xong. Đôi mắt nâu đặt lên Bạch Lang, xót xa nhìn cậu hồi lâu. Bạch Lang vẫn còn bàng hoàng vì bị gọi dậy quá bất ngờ. Đáy mắt to tròn có chút thất thần.
– Cha!
Bạch Lang hướng về phía chàng, chờ đợi.
– Ừm.
Mai Lang Vương gật đầu, ngồi xuống bàn thấp. Bạch Lang nhanh chóng lao đến ngồi bên cạnh. Mai Lang Vương mở các báo cáo ra và giảng giải ngắn gọn cho cậu. Bạch Lang chú tâm lắng nghe. Mai Lang Vương tiếp tục trải bản đồ ra bàn, khoanh vùng các vị trí trọng điểm, phổ biến kế hoạch. Bạch Lang nạp các mệnh lệnh của cha vào não.
Sao thu xếp vật dụng trong khi cha con họ làm việc. Khi mọi chuyện kết thúc, em ngồi bên bậc thềm chăm chú lắng nghe cuộc bàn bạc. Hơn một canh giờ sau, thuyền dừng hẳn lại. Họ đã về tới Mai Viện.
Các tiểu đồng tất tả chạy ra đón họ. Ưu Liên xuất hiện ở cổng với khuôn mặt nghi hoặc bàng hoàng. Mai Lang Vương hạ xuống trước, Bạch Lang hạ xuống sau. Sao từ trên thuyền đáp vào vòng tay chàng như thường lệ.
Mai Lang Vương gấp gáp trở về khu làm việc. Bạch Lang vội vàng đuổi theo cha. Sao và Ưu Liên hội họp cùng nhau. Sao thông báo ngắn gọn sự việc cho Ưu Liên, sắc mặt nàng lập tức nghiêm trang hẳn. Trong lúc Mai Lang Vương và Bạch Lang đến khu làm việc, Sao và Ưu Liên chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho chuyến xuất binh.
Bạch Lang đi theo cha, tâm trí vừa phiêu bồng vừa căng thẳng. Cậu cảm giác cơ thể mình bị chia thành hai phần riêng rẽ. Một phần mơ màng, còn chập chờn trong giấc ngủ. Một phần bừng tỉnh, toát hết cả mồ hôi, bị lấp đầy bởi chiến sự và các mệnh lệnh.
Mai Lang Vương đi vào thư phòng cùng Lãm. Trên đường đi, Mai Lang Vương thông báo ngắn gọn tình hình cho Lãm hay. Bạch Sứ không còn ở khu làm việc nữa mà ra ngoài giúp Sao và Ưu Liên một tay. Trong thư phòng chỉ còn hai người đàn ông và Bạch Lang.
Mai Lang Vương đã viết công văn gửi đến Khau Phạ từ lúc còn ở trên thuyền. Thuộc hạ của chàng đang dẫn quân đến. Lần này, Mai Lang Vương điều động hai mươi doanh quân và hơn hai trăm chiến thuyền. Quân đội sẽ nhanh chóng đến Sam thôi. Trong lúc đợi quân, Mai Lang Vương và Lãm tiếp tục vạch ra các kế hoạch. Hai người ngồi đối diện nhau trên thư án, Bạch Lang ngồi trên ghế tròn bên cạnh Mai Lang Vương.
– Tại sao ngài lại về sớm như vậy? Tôi tưởng ngài phải ở lại đó điều tra đến một tuần chứ?
– Thiên Lý đã tìm ra họ, ta không cần phải điều tra nữa.
– Họ đích thực bị Phong Hương tấn công?
– Ừm.
Mai Lang Vương đưa quyển báo cáo mà chàng nhận từ Thiên Lý cho Lãm. Trong lúc Lãm đọc nó, chàng trải bản đồ ra bàn. Trên bản đồ là mô hình thu nhỏ phía nam thần giới. Một khối đồ sộ được tạo nên bởi những hình hộp xếp chồng lên nhau. Mai Lang Vương khoanh tròn một khối hộp gần cuối. Tiếp tục khoanh tròn thêm một khối hộp phía trên. Hai khối hộp đó chênh lệch nhau một góc bốn mươi lăm độ.
– Bọn chúng định chiếm rừng côn trùng.
Mai Lang Vương gõ vào khối hộp phía trên.
– Nó nằm ở phía đông của Tây Nam, trên khoảng không chênh lệch Tây Nam bốn mươi lăm độ. Nếu chúng chiếm được nơi đó, chúng hoàn toàn áp đảo Tây Nam. Chúng có thể đổ binh tấn công Tây Nam bất kì lúc nào.
Lãm đóng báo cáo lại, chú tâm nghe.
– Phong Hương vốn định âm thầm trở về giám sát việc chiếm đóng. Giữa đường thì bị chúng ta phát hiện. Âm mưu của chúng đã bại lộ, chúng sẽ bắn tin cho nhau ngay thôi. Chúng ta phải nhanh chân tóm gọn trước khi chúng tháo chạy.
– Ngài nghĩ thế lực nào đã móc nói với Phong Hương? Ở phía nam hiện tại có ‘Tứ Tràm’ là thế lực lớn.
Lãm nhìn bản đồ, lần lượt lướt tay qua các khối hộp quanh rừng côn trùng, liệt kê.
– Tràm Nam ở tận vùng Phía Nam, chúng sẽ không tấn công lên rừng côn trùng, nơi cách xa chúng hàng chục cánh cổng thông hành. Nếu di chuyển quân lực lớn trên quãng đường diệu vợi như vậy chúng sẽ dễ bị quân lính ở các vùng đất khác phát giác. Tràm Tây cũng vậy. Riêng Tràm Bắc, chúng nằm ngay cạnh Tây Nam chúng ta, luôn bị chúng ta kiểm soát chặt chẽ. Nếu chúng manh động gì thì chúng ta sẽ bắt được ngay.
– Ừm.
Mai Lang Vương khoanh tay, gật đầu.
– Chỉ có Tràm Đông khả nghi nhất. Chúng ở gần rừng côn trùng nên dễ dàng đưa quân đến đó. Chúng cũng nằm cách xa chúng ta. Lại gần với bọn Tràm Bắc. Nếu bọn chúng bao che cho nhau thì chúng ta rất khó phát hiện hành tung của chúng.
Thần giới là một không gian hỗn loạn. Ngoài chịu sự cai trị của Đông Bắc và Tây Bắc, nó còn chịu ảnh hưởng của các thế lực bất hảo. Các thể lực đó nảy sinh từ nhiều nguồn khác nhau. Có thể là bọn phản thần. Có thể là bọn thần lưu vong từ nơi khác đến. Có thể là bọn cướp. Hoặc có thể là tập hợp những cư dân vô công rỗi nghề lêu lổng, chuyên kiếm ăn bằng nắm đấm, được dẫn dắt bởi một tên thần tầm trung tha hóa…
Nhìn chung, thần giới chưa bao giờ có được hòa bình triệt để. Những thế lực đen tối luôn hình thành mỗi ngày. Những vị Vương thần như Mai Lang Vương luôn phải tìm cách tiêu diệt chúng. Khổ nỗi, chúng cứ như cỏ dại vậy. Diệt xong tổ chức này tổ chức khác lại mọc lên. Bên cạnh đó cũng có một vài tổ chức cứng đầu, được gian dân ủng hộ, khiến lực lượng an ninh phải lắc đầu, cùng chúng giằng co suốt mấy trăm năm trời.
Đám ‘Tứ Tràm’ ấy cũng là một nhóm thế lực như vậy. Bọn chúng không phải là phản thần hay thần lưu vong. Lực lượng của chúng bao gồm bọn gian dân bất hảo và những tên tội phạm. Ban đầu, chúng là một thế lực rất nhỏ với số lượng tầm hai mươi tên. Thành phần chính là bọn giang hồ cộm cán trong vùng, hoạt động chủ yếu ở vùng rìa của khu vực phía Nam, chuyên gây quấy nhiễu dân chúng, cướp bóc những món lặt vặt, quân lực quanh vùng phía Nam có thể trấn áp được.
Bọn chúng nhiều lần bị triều đình vây bắt. Những tên đầu sỏ bị giết, bị cầm tù vô số. Chúng bị trấn áp dữ dội đến mức có lúc gần như tan rã. Thế mà bằng cách nào đó, chúng vẫn có thể duy trì, hoạt động trong thế giới ngầm như một dòng chảy lặng lẽ. Chúng hoạt động âm thầm như vậy được hơn chục năm thì có một tên thần tầm trung đứng ra lãnh đạo. Tên thần này xưa cũng làm quan. Vì hắn nhũng nhiễu nên bị triều đình bãi chức. Dưới sự dẫn dắt của hắn, mạng lưới của chúng ngày càng mở rộng. Chúng không còn hoạt động ở vùng Phía Nam nữa mà thu hút nhân lực ở tận các vùng đất khác. Cuối cùng hình thành một tổ chức lớn với cả nghìn thành viên.
Vì khởi phát của chúng ở phía Nam nên người dân gọi chúng là Tràm Nam.
Tràm Nam rất căm hận triều đình. Bọn chúng tìm mọi cách chống đối lực lượng an ninh. Khi chúng trở nên lớn mạnh, dân chúng trong vùng không dám phản kháng. Họ đành cúi đầu phục tùng ách cai trị của chúng. Bọn gian dân thì bợ chúng lên đầu, đem vàng bạc châu báu mua chuộc chúng, nhờ chúng ‘bảo kê’. Dưới sự bảo kê của Tràm Nam, những tên gian dân, gian thương càng được nước lấn tới. Chúng công khai lách luật và chèn ép dân lành. Gây ra biết bao hỗn loạn. Cứ hễ triều đình điều binh xuống đàn áp là bọn Tràm Nam lại đánh trả. Gian dân và gian thương ủng hộ chúng hết lòng, đổ biết bao tài lực giúp chúng mua sắm vũ khí chống lại triều đình. Người dân hèn nhát không dám đấu tranh. Dù biết sai trái nhưng vẫn cắn răng đứng về phía chúng, khiến công cuộc tiêu diệt đám bất hảo ấy trở nên khó khăn hơn.
Bọn chúng và triều đình đã giằng co nhau hơn sáu trăm năm rồi.
Trong quá trình hoạt động, nội bộ Tràm Nam liên tục nảy sinh chia rẽ. Mâu thuẫn càng lúc càng tăng cao, đến nỗi không thể dung hòa được nữa. Những tên phó tướng dẫn theo một phần lực lượng rời khỏi Tràm Nam, di chuyển sang vùng đất khác, tự tạo lập thế lực riêng cho mình. Chúng chia vùng phía nam thành bốn phần, mỗi tên cát cứ một phương. Lần lượt đặt tên là Tràm Đông, Tràm Bắc, Tràm Tây.
Tuy Tứ Tràm hình thành từ Tràm Nam nhưng bọn chúng không hề phối hợp hoạt động. Chúng xem nhau như kẻ thù không đội trời chung. Khi lực lượng sung mãn, chúng thậm chí còn hỗn chiến với nhau để tranh giành địa bàn. Ba Tràm còn lại xem Tràm Nam như cái gai trong mắt, luôn tìm cách đè bẹp Tràm Nam. Thế lực Tràm Nam thì lại lớn mạnh hơn cả bởi vì là cái nôi khởi nguồn. Do đó bọn chúng cứ đối đầu nhau mãi.
Trong quá trình hoạt động, thỉnh thoảng bọn Ba Tràm cũng hợp tác với nhau nhưng rất hi hữu. Trừ khi chúng cùng nhắm vào một món hời béo bở nào đó mà một mình lực lượng của chúng không thể chiếm hết. Tất nhiên chúng không bao giờ hợp tác với Tràm Nam. Khi hợp tác, chúng phân chia lợi ích rất rõ ràng.
Mai Lang Vương và Lãm đang nghi ngờ về việc Tràm Bắc hợp tác với Tràm Đông để qua mặt họ.
Trong đám Ba Tràm ấy, Tràm Bắc ít gây sự nhất. Thật ra cũng không phải chúng hiền lành, chỉ là chúng hình thành ở không gian phía dưới Tây Nam nên rất khó hành động. Mai Lang Vương luôn để mắt đến chúng. Chỉ cần chúng cục cựa chàng sẽ lập tức trấn áp ngay. Chúng chỉ có thể gây ra những sự vụ nhỏ.
Tràm Đông và Tràm Tây thì tự do hơn. Chúng nằm xa Tây Nam của chàng nên chẳng e sợ điều gì. Chúng tung hoành ngang dọc, chẳng xem ai ra gì. Đôi khi còn kết nối với các thế lực khác gây ra một trận khuấy đảo.
Rừng côn trùng nằm gần vùng hoạt động của Tràm Đông, cách Tràm Đông chỉ ba cánh cổng thông hành. Nếu Tràm Đông và Tràm Bắc kết hợp với nhau thì Tây Nam rất khó nắm bắt động thái của chúng. Phong Hương chắc chắn đã móc nối với Tràm Đông để sinh sự ở rừng côn trùng. Đám Tràm đó hoạt động tương tự như lính đánh thuê, chỉ cần có tiền là sẽ mua chuộc được chúng. Phong Hương hẳn đã bỏ ra một khoản tiền lớn biến chúng thành bức bình phong, muốn lợi dụng chúng tấn công rừng côn trùng để chàng không phát giác ra âm mưu của hắn. Đáng tiếc, thuộc hạ của chàng đã lần ra âm mưu này.
– Chúng ta có thể lợi dụng kế hoạch của chúng để tiêu diệt Tràm Đông đấy.
Mai Lang Vương nhếch môi.
– Phải. Ngài đã lên kế hoạch triệt tiêu các thế lực rắc rối này. Đây là dịp tốt để chúng ta khai hỏa.
Lãm hài lòng cười.
Dù Tứ Tràm rất khó đối phó nhưng chúng đã được liệt kê vào danh sách tiêu diệt của chàng. Trong suốt một trăm năm qua, Mai Lang Vương không ngừng điều tra các thế lực móc nói với bọn Phong tiên phản loạn từ bắc chí nam. Chàng đã có được một danh sách, chàng đang lên kế hoạch tiêu diệt những tổ chức thuộc danh sách đó. Việc này sẽ mất nhiều thời gian vì chúng toàn là tổ chức cứng đầu nhưng Mai Lang Vương không quản ngại. Chỉ cần giải quyết xong chúng thì tay chân gốc rễ của bọn phản loạn sẽ bị chặt sạch. Chúng sẽ trở nên yếu ớt, dễ tiêu diệt hơn.
Tứ Tràm từ lâu đã nằm trong tầm ngắm của chàng. Sự việc lần này vừa hay là một cái cớ tốt để chàng lợi dụng. Chàng sẽ bóp nát chúng.
– Rừng côn trùng là vùng đất duy nhất được Tây Bắc bảo hộ. Nó không được đặt dưới sự quản lý của một vị quan thần mà do vua côn trùng cai quản. Người giám sát nó là Dậu Vương. Ông ta là vị Vương khá lâu đời, lớn hơn ta bốn trăm tuổi.
– Khu rừng đó là nơi sinh sống của nhiều loài côn trùng quý hiếm. Côn trùng ở đó có kích thước to lớn hơn bình thường. Bọn họ có một đội quân đặc biệt, bao gồm hàng trăm con ruồi xê xê khổng lồ. Họ sử dụng chúng hệt như ngựa voi vậy, sẽ rất rắc rối nếu bọn bất hảo chiếm được lũ xê xê ấy.
Mai Lang Vương vạch bốn đường thẳng lên giấy.
– Để tiến vào đó, chúng ta sẽ đi qua khu rừng đầy côn trùng.
Chàng gạch những đường xiên lên khoảng trống giữa hai đường thẳng đầu tiên.
– Kế đến, chúng ta sẽ tiếp cận với thành trì.
Chàng dùng ô vuông đánh dấu khoảng trống giữa đường thẳng thứ hai và thứ ba.
– Vượt qua thành trì, chúng ta sẽ đến được nơi cư trú của vua côn trùng, Dậu Vương và cư dân.
Chàng bỏ trống khoảng không giữa hai đường thẳng cuối cùng.
– Quân lực của rừng côn trùng không hề yếu. Để tấn công được nó, bọn chúng phải huy động một lực lượng lớn. Những tên đầu não của Tràm Đông chắc chắn cũng đang ở đó. Nếu cuộc càn quét này thành công, chúng ta sẽ triệt hạ được bọn Tràm Đông lì lợm này.
– Tiêu diệt xong Tràm Đông, cân bằng giữa các Tràm sẽ bị phá vỡ. Đó sẽ là tiền đề để chúng ta tấn công các Tràm khác.
– Ừm.
Bạch Lang ngồi một bên nghe cha và chú Lãm vạch kế hoạch, lòng rạo rực như có lửa. Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, hiện hữu trong lòng lúc này chỉ là bầu nhiệt huyết hừng hực thôi. Cậu sắp được chứng kiến chiến trường thực sự. Cậu sắp được thực chiến cùng cha! Mai Bạch Lang nắm chặt hai tay, người bừng bừng khí thế. Cậu cuối cùng cũng được ra trận rồi.
Mai Lang Vương đánh mắt sang cậu, cười mỉm. Trông vẻ mặt Bạch Lang, chàng biết cậu rất háo hức. Bạch Lang sẵn sàng như vậy khiến chàng yên lòng. Mai Lang Vương xoa đầu cậu. Đây mới đúng là con trai của chàng. Nếu thằng bé run rẩy vì phải ra chiến trường thì chàng sẽ rất thất vọng.
– Nắm rõ các thông tin chưa?
Chàng nghiêm mặt hỏi.
– Vâng ạ!
Bạch Lang dõng dạc đáp.
Mai Lang Vương hài lòng không nói thêm gì. Lãm quan sát cha con chàng, ánh mắt trầm ấm. Đúng lúc này thì tiểu đồng vội vã chạy vào báo chiến thuyền đã tới. Mai Lang Vương gật đầu cho nó lui, sải bước đi ra cửa, dặn Lãm.
– Mai Viện giao cho ngươi.
– Vâng.
Lãm cung kính tuân lệnh.
Bạch Lang vội vàng đuổi theo cha.