Mai Lang Vương mang theo trang phục của Bạch Lang đi ra suối. Dù chàng và Sao bảo cậu nhóc cứ ngâm mình thêm một lúc nhưng Bạch Lang đã lên bờ. Cậu ngồi trên mõm đá, mắt hướng xuống dòng suối trong vắt. Trông Bạch Lang có vẻ lo lắng và suy tư. Hẳn là cậu vẫn còn lo cho Sao.
Mai Lang Vương hơi xót khi thấy con như vậy. Chàng quay mặt đi, hối hận đỡ trán. Mọi chuyện đều do chàng mà ra cả. Bởi vì chàng không kiềm chế được mình nên mới thế này. Một lần nữa, chàng sâu sắc hối lỗi với Ưu Liên.
– Bông.
Mai Lang Vương đến phía sau Bạch Lang, vừa nghe thấy tiếng guốc của cha, cậu lập tức quay lại, Bạch Lang sốt sắng hỏi:
– Mẹ ổn chứ ạ?
– Ừm. Mẹ con có lẽ đã ngủ. Cha hi vọng đến chiều mẹ sẽ khỏe hơn.
Chàng ngồi xuống, xoa đầu con, nhẹ nói.
– Vâng.
Mai Lang Vương đưa trang phục sang cho cậu, bảo cậu thay chúng kẻo cảm lạnh. Bạch Lang vâng lời, nhận lấy trang phục cha đưa. Trong lúc Bạch Lang thay áo, Mai Lang Vương đi đến hòn đá mà cả gia đình phơi trang phục khi nãy lấy trang phục về. Hòn đá đó khá gần với thác nước nên áo phơi ở đó sẽ rất khó khô. Chúng sẽ bị bọt nước từ con thác làm ướt. Chàng gom số đồ đó đem đến gần thuyền – Khu vực khô ráo và có nhiều nắng hơn. Mai Lang Vương tìm vài nhành cây về, thiết kế một chiếc sào phơi đơn giản.
Khi chàng phơi trang phục lên sào ổn thỏa thì Bạch Lang cũng đã thay áo xong. Cậu nhóc chạy về phía chàng. Hớn hở ngắm chiếc sào mà cha vừa làm nên. Mai Lang Vương mỉm cười nhìn con. Bạch Lang cũng đang vén tóc qua vai trái giống chàng. Thằng nhóc như bản sao nhỏ của chàng vậy.
– Trong lúc mẹ con nghỉ ngơi, chúng ta có khá nhiều việc để làm đấy.
Mai Lang Vương khoác vai Bạch Lang. Hai cha con hướng mặt ra dòng suối. Mai Lang Vương lướt mắt qua hẻm núi sâu hun hút có thác nước trắng xóa rầm rập đổ xuống, môi nhếch cười vừa ý. Nơi đây là một địa điểm rất thích hợp để luyện tập.
Bạch Lang dường như hiểu ý cha. Đôi mắt đen láy đương bình lặng lập tức cháy bừng hào hứng. Cậu nắm chặt hai tay, ‘Vâng!’ một tiếng rõ lớn. Mai Lang Vương hướng mắt sang cậu, chỉ thấy khuôn mặt non nớt sáng rực như vầng dương. Chàng không khỏi buồn cười. Vẻ mặt hừng hực khí thế này thì không giống chàng. Nó giống cô nhóc đang nằm trên thuyền kia hơn.
Mai Lang Vương đáp lên những tảng đá, di chuyển đến gần thác nước. Chàng hạ xuống một tảng đá lớn, cách con thác tầm mười mét. Bạch Lang dừng lại trên tảng đá nhỏ hơn, giữ một khoảng cách chừng hai bước với chàng. Mai Lang Vương khoanh tay, cười mỉm. Phía sau chàng thác nước rì rầm âm vang.
– Như cũ. Con có thể sử dụng bất cứ cách nào để tấn công ta.
Bạch Lang phấn khởi cong khóe môi. Dù nụ cười còn non nớt nhưng đã nhuốm vẻ tuấn ngạo cuốn hút. Cậu phẩy tay, không trung lập tức vang lên tiếng vút sắc lẹm. Trên tay Bạch Lang xuất hiện một nhành mai dài tầm một mét đã được chuốt kĩ. Ở cán có quấn một dải lụa vàng để tiện cho việc cầm nắm. Đó là món vũ khí dùng để luyện tập mà Mai Lang Vương làm cho cậu.
Bạch Lang điểm mũi guốc lên đá, lao băng băng vào Mai Lang Vương. Nhành mai trong tay đón gió quét tới, tung về phía chàng hàng loạt lưỡi đao gió mảnh như lá liễu. Mai Lang Vương phẩy tay hóa giải những mảnh đao gió ấy, ánh mắt tán thưởng.
– Đã dài ra thêm một chút rồi. Con rất chăm chỉ.
– Vâng!
Bạch Lang vui mừng vì được cha khen.
Những lưỡi đao gió kia là chiêu thức phổ thông của Mai Lang Vương. Chàng đã truyền nó lại cho Bạch Lang. Dù là chiêu thức không mấy phức tạp nhưng đối với một tiểu đồng tu chưa đến chốn như Bạch Lang thì việc vận dụng nó vẫn rất khó khăn. Thuở ban đầu khi chàng mới dạy, Bạch Lang chẳng chém ra được đao gió ấy đâu. Cậu chỉ chém ra được một làn gió sắc, đủ thổi bay lá rụng mà thôi.
Bạch Lang đã phải luyện tập rất nhiều thì mới tụ hội được làn gió sắc ấy thành đao gió. Nhưng kể cả khi làm được thế thì đao gió của Bạch Lang cũng không thể gọi là đao. Nó chỉ mảnh như mũi kim, độ bén rất thấp, xuyên thủng lá chứ chẳng cắt đứt được nó. Bạch Lang lại phải rèn luyện gian khổ thêm một thời gian nữa thì mới chuyển hóa được những chiếc kim gió thành lưỡi đao như bây giờ.
Dù kích thước đao gió mà cậu tạo ra còn khiêm tốn nhưng Mai Lang Vương luôn cổ vũ rằng chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì rồi sẽ có lúc cậu tạo ra được hàng trăm lưỡi đao gió khổng lồ trong một lần chém thôi. Ngay cả chàng cũng phải luyện tập từng chút từng chút thì mới vận dụng kĩ thuật ấy nhuần nhuyễn như hiện tại. Bạch Lang còn nhỏ, chưa có nhiều thần lực nhưng làm được thế này đã là giỏi rồi. Nhờ có sự khuyến khích cổ vũ của cha mà Bạch Lang không hề nản lòng, càng bền gan kiên chí luyện tập. Mai Lang Vương rất vui vì điều ấy.
Sau khi tung đao gió, Bạch Lang lại đáp lên tảng đá gần đó và nhún mình nhảy bật về phía sau. Mai Lang Vương không đứng yên cho cậu thử đòn. Với chàng, luyện tập với đối thủ bất động là luyện tập chết. Người học võ không những phải phát triển các chiêu thức mà còn phải phát triển khả năng phản xạ. Nói cách khác, Bạch Lang phải học được cách tránh đòn, quan sát động tác của đối thủ và phán đoán chiêu thức của hắn, từ đó đưa ra đối sách phù hợp. Kĩ năng đó mới là kĩ năng quan trọng, giúp cậu bảo vệ mạng sống khi lâm trận.
Mai Lang Vương rút ra một nhành mai, giáng xuống Bạch Lang. Cậu vội vàng vung ‘kiếm’ chống đỡ nhưng rất khó, cha cậu rất mạnh. Khi hai thanh kiếm mai chạm vào nhau, Bạch Lang tức khắc bị áp đảo. Cậu tiếp tục lùi về sau và hiểu rằng không thể đánh giáp lá cà với cha được. Bạch Lang di chuyển lên vách núi, bám trên đó, không hiện diện ở suối nữa.
Mai Lang Vương đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn cậu. Chàng rất hứng thú khi thấy con trai thay đổi chiến thuật. Nhành mai trong tay quất vào gió, rít lên tiếng vút sắc mảnh. Mai Lang Vương vận lực, tung người lên không trung, lao đến Bạch Lang như một mũi tên.
Bạch Lang nhìn chàng chằm chằm, đôi mắt to tròn có chút bồn chồn. Tuy vậy, ánh nhìn của cậu rất kiên định, tia sáng trong mắt sáng bừng. Mai Lang Vương hơi rũ mắt, giấu nụ cười vừa ý thật khéo. Chàng bấy giờ đã đến rất gần Bạch Lang rồi, chỉ còn năm mét nữa là sẽ tiếp cận thằng bé. Mai Lang Vương chuẩn bị vung ‘kiếm’.
– Cội mai…
Mai Bạch Lang hướng tay về phía chàng, ra chiêu.
Mai Lang Vương sững người, chân chàng nhanh chóng bị một quả cầu mây trói buộc. Quả cầu đó nhỏ như quả bóng. Được hình thành từ những nhành mai mảnh dẻ đan vào nhau. Nó xuất hiện ngay giữa không trung, thình lình bọc lấy chân chàng, khiến chàng trông như thể đang đeo một cái lồng chim.
– Giỏi đấy, cuối cùng con cũng gọi được nó.
Mai Lang Vương khen ngợi.
Cội mai cũng là chiêu thức phổ thông của chàng, được chàng sử dụng như một phương thức trói buộc kẻ thù. Tất nhiên nó không nhỏ như cái lồng chim thế này. Cội mai được sử dụng ở cấp độ của chàng sẽ có kích thước của một tòa hoa đình, thậm chí lớn hơn. Kích thước của nó có thể đủ lớn để bao bọc toàn bộ con suối này.
Mai Lang Vương dạy kĩ thuật ấy cho Bạch Lang cách đây một năm. Kể từ đó cho đến nay chàng chưa từng thấy thằng bé sử dụng. Mai Lang Vương đoán rằng Bạch Lang chưa thể điều khiển được sức mạnh mộc hành trong cơ thể vì vậy cũng không thể gọi ra cội mai. Nào ngờ thằng bé đã gọi nó ra được rồi. Chàng vô cùng vui sướng.
Đáng tiếc, cái lồng chim bé xíu này thì không thể trói chàng được. Mai Lang Vương phớt lờ nó và tiếp tục xông đến Bạch Lang.
Thế nhưng, Bạch Lang đột nhiên trở nên rất đắc ý. Đáy mắt to tròn lóe sáng, khóe môi nhỏ cong lên. Mai Lang Vương chùn mày, nghi hoặc bao vây. Chàng trầm lặng quan sát Bạch Lang. Muốn từ vẻ mặt của cậu mà lần tìm ra thông tin.
Bạch Lang nhả ra hai chữ:
– Tinh tú!
Mai Lang Vương sững người.
Chàng lập tức nhìn xuống chân. Cội mai bé xíu đang bao bọc lấy bàn chân phải của chàng đột nhiên phát sáng. Trên những nhành mai mềm mại uốn tròn vô vàn điểm sao lấp lánh bừng nở. Mai Lang Vương tức khắc hiểu ra vấn đề. Chàng vung ‘kiếm’, một lưỡi đao gió chuẩn xác quét qua cội mai, cắt lìa nó làm hai mảnh.
Cội mai mang theo vô số tinh tú rơi xuống hẻm núi. Khi nó rơi được nửa đường, nó bỗng dưng sáng lóa lên. Mai Lang Vương và Mai Bạch Lang cùng quan sát nó. Cội mai sáng bừng rơi lên một tảng đá. Ngay khoảnh khắc chúng va chạm vào nhau, tảng đá bùng nổ.
Vô số mảnh đá văng tứ tung, khói bụi bốc lên mù mịt. Mai Lang Vương phẩy tay, thổi một cơn gió đến cuốn bớt bụi mùi. Tảng đá đã hoàn toàn biến mất. Còn lại bên dưới là một khoảng không trống trải, lởm chởm mảnh vụn.
– Cội mai tinh tú à?
Mai Lang Vương suy ngẫm, cảm thấy rất thích cái tên này.
Bạch Lang đã vận dụng được cả sức mạnh mộc thừa hưởng từ chàng và sức mạnh tinh tú thừa hưởng từ Sao. Lớp tinh tú bao bọc quanh cội mai ban nãy gần giống với kén tơ tinh tú – Tuyệt kĩ của Sao. Kén tơ đó cũng có khả năng phát sáng. Thoạt tiên nó đốt cháy kẻ thù. Sau đó sẽ phát nổ và đưa thân xác chúng trở về cát bụi.
Mai Bạch Lang đã sáng tạo ra chiêu thức mới từ cái nền cũ của chàng. Mai Lang Vương vô cùng hài lòng. Chàng hướng về phía con trai, ánh mắt tán dương.
Bạch Lang hơi ngại ngùng khi được cha nhìn như vậy, dù cậu rất thích. Cậu gãi gãi má, đánh mắt sang bên phải, ấp úng:
– Con đã luyện nó khá lâu… Hi vọng cha không thấy nó ngớ ngẩn.
Mai Lang Vương buồn cười. Hành động ngại ngùng đó giống hệt Sao. Ngay cả tính khiêm tốn cũng y hệt em. Chàng không khen ngợi con nữa, mặt lấy lại vẻ nghiêm nghị. Nhành mai trong tay lại cất lên tiếng vi vút sắc lẻm. Mai Bạch Lang vội vàng dẹp đi ngượng ngùng, nghiêm chỉnh tập trung vào trận đấu. Hai cha con họ lại vờn nhau, luyện tập không biết mệt mỏi suốt mấy canh giờ liền.
Bạch Lang ẩn thân trong một chạc cây. Mai Lang Vương đứng dưới con thác. Thác đổ ầm ập xuống suối, bọt trắng nhuộm ướt tà áo thêu hoa. Mai Bạch Lang trốn sau đám lá, âm thầm quan sát cha, vũ khí trong tay đưa lên.
Sau một canh giờ luyện tập thì cha con họ đã đổi địa điểm. Bạch Lang vẫn như cũ, cố gắng không đánh giáp lá cà với Mai Lang Vương trong khi chàng vừa tấn công vừa dẫn dắt để Bạch Lang bộc lộ các khả năng của mình. Khi Bạch Lang giữ khoảng cách với chàng, nhành mai trong tay cậu không còn là thứ vũ khí phù hợp nữa. Nhành mai này tuy có thể chém ra những lưỡi đao gió nhưng chúng chẳng là gì so với Mai Lang Vương cả. Sử dụng đao gió không phải là kế sách lâu bền. Bạch Lang cất nhành mai đi. Cậu quyết định sử dụng vũ khí yêu thích của mình.
Bạch Lang lấy ra một đoạn gỗ có dạng chữ ‘Y’, bé bằng lòng bàn tay. Trên hai nhánh của chữ Y đó có buộc một đoạn dây chun. Đây là thứ vũ khí khá phổ biến trong dân gian, thường được sử dụng để bắn chim. Người ta gọi nó là ‘ná’.
Ngay từ thuở Bạch Lang lên mười, cậu đã sở hữu khả năng bắn ná điêu luyện. Người dạy cậu sử dụng món này chính là Thạch Lan – Con trai thứ hai của Lãm. Khi Thạch Lan làm tặng cậu một cây ná và dạy cậu dùng nó, Bạch Lang đã ngay lập tức mê mẩn thứ vũ khí nhỏ gọn này. Bạch Lang thích ná vì nó dễ sử dụng, không rườm rà, có thể mang theo đến bất cứ đâu.
Hơn nữa, nếu sử dụng ná thì sẽ không bị chi phối như sử dụng cung hay súng hỏa mai. Nếu sử dụng cung thì phải chuẩn bị tên còn sử dụng súng thì lại phải chuẩn bị đạn. Trong lúc chiến đấu mà không có tên hoặc hết đạn thì sẽ không thể chiến đấu được nữa. Ná linh hoạt hơn hai loại vũ khí đó vì có thể dùng bất cứ thứ gì để bắn. Có thể dùng đá cuội hoặc kim loại. Hoặc không, đối với cư dân thần giới như cậu thì có thể nén thần lực lại và sử dụng chúng như đạn. Đạn thần lực sẽ có tầm bắn xa hơn, khả năng sát thương không thua kém gì đao kiếm. Đó là lý do mà Bạch Lang chọn ná làm vũ khí chuyên dụng.
Khi Mai Lang Vương biết con trai thích ná, chàng tỏ ra khá ngạc nhiên. Chàng vốn định đợi Bạch Lang lớn hơn một chút thì sẽ rèn cho cậu một thanh kiếm. Nhưng Bạch Lang đã tự chọn vũ khí cho mình, chàng cũng không ép con. Mai Lang Vương cố gắng nghiên cứu và thiết kế ra những bài luyện tập phù hợp để Bạch Lang nâng cao khả năng sử dụng ná của mình.
Trong không trung bắt đầu vang lên tiếng động. Đó là âm thanh của đạn thần lực tạo ra khi nó ma sát với không khí. Mai Lang Vương im lặng đứng yên. Chàng biết, Bạch Lang đang trốn ở góc nào đó và nghịch ngợm cây ná yêu thích. Mai Lang Vương lấy cánh quạt Chàng Sơn màu liễu trong tay áo ra, nhẹ nhàng phe phẩy. Từ phía đông bắc, một làn gió rít đến, sắc lẻm. Chàng lập tức phẩy quạt đánh bật nó đi.
Viên đạn bị chàng đổi hướng, lao vùn vụt vào tảng đá. Nó khoan vào đá, khiến đá thủng một lỗ sâu hoắm. Ngay sau viên đạn mở đầu đó, hàng loạt đạn khác ào ạt bay đến. Bạch Lang đã nâng cao khả năng bắn ná của mình, biến nó thành một tuyệt kĩ. Cậu có thể thao túng số đạn bắn ra, muốn bắn bao nhiêu tùy thích. Cậu có thể bắn hàng loạt trong một lần hoặc bắn liên tục nhiều lần. Các loại đạn cũng được cải tiến, trở nên đa dạng hơn. Khi thì nhỏ như mũi kim. Khi thì dài và sắc như những lưỡi đao gió. Khi lại là những ánh tinh tú có khả năng phát nổ. Cá biệt còn có một loại đạn chạm vào kẻ địch thì sẽ bung ra như một tấm lưới. Trói chặt hắn bằng những sợi tơ thần lực, khiến hắn không thể vùng vẫy.
Mai Bạch Lang bấy giờ đang lần lượt thử các loại đạn đó với Mai Lang Vương.
Mai Lang Vương đứng yên cho con tấn công, tay dùng quạt chuyển hướng các loạt đạn. Bạch Lang đã tìm được cách tấn công chàng mà vẫn giữ khoảng cách với chàng. Đây là một tiến bộ, rất đáng khen. Mai Lang Vương nâng quạt ngang ngực, thong thả phe phẩy. Bấy giờ, từ trên không trung, một tấm lưới nhện khổng lồ đang đổ ập xuống người chàng.
Tấm lưới nhện ấy chính là loại đạn có khả năng trói nghiến kẻ thù của Bạch Lang. Nó đã bung ra và chuẩn bị bao trùm lấy Mai Lang Vương khi còn cách chàng vài mét. Mai Lang Vương hé mắt liếc nó. Môi mỉm cười. Tấm lưới nhện bổ nhào xuống. Khi chuẩn bị bắt được chàng, nó bỗng bị ngăn lại bởi một vòm kính trong suốt.
Vòm kính sáng lấp lóa như pha lê. Bề mặt nhẵn nhụi, màu khói, bên trên trôi nổi những đóa mai dập dờn. Nhìn từ trên cao, vòm kính ấy trông như một quả cầu thủy tinh chứa đầy nước và cánh hoa.
Vòm kính này gọi là khiên hoa mai. Nó là tuyệt kĩ được Mai Lang Vương sử dụng dể bảo vệ bản thân. Khiên hoa mai có sức chống chịu cực cao, cao hơn bất kì loại kết giới nào. Nó thậm chí có thể chống đỡ các đòn tấn công của Năm Chèo – Thần sấu năm chân hung hãn luôn quấy phá thần giới.
Lưới nhện của Mai Bạch Lang bị khiên hoa mai giữ lại. Khi chạm vào bề mặt tấm khiên, thần lực trong lưới nhện bị khiên hấp thụ, lưới nhện dần tiêu biến. Mai Lang Vương không đứng yên đó nữa, chàng điểm mũi guốc, tà áo thêu hoa mất hút trong phút chốc. Mai Bạch Lang đang quan sát cha từ chạc cây thì thấy chàng biến mất. Cậu giật thót người, thái dương rịn mồ hôi. Viên đạn vừa bắn ra bị chệch hướng. Không bay về phía Mai Lang Vương và được chàng đánh bật đi nữa mà bắn vút lên cao. Trúng vào một con sóc nhỏ đang bám trên cây, khiến nó rơi xuống suối.
Bạch Lang tức khắc bật dậy, gấp gáp di chuyển sang nơi khác. Vừa mới cử động cơ thể một chút, chân cậu đã bị dây leo trói chặt. Bạch Lang quay lại nhìn, đám dây leo đó sinh sôi từ thân cây. Chúng bám lấy chân cậu, vòng quanh cổ chân. Giữ yên không cho cậu rời đi.
– Con tiến bộ nhiều đấy, nhưng vẫn còn bị động lắm.
Mai Lang Vương hạ xuống nhành cây phía trên, cánh quạt màu liễu đong đưa thong thả, ngữ điệu từ tốn. Bạch Lang ngẩng nhìn cha. Chân âm thầm vùng vẫy những mong có thể bứt khỏi dây leo.
– Kĩ năng bắn đã được nâng cao, thần lực nén trong các viên đạn chặt hơn lúc trước nhiều. Nhưng con không thể cứ nấp yên một chỗ mà tấn công như thế này được. Kẻ địch sẽ phát giác ra vị trí của con sớm thôi.
Mai Lang Vương tiếp tục giảng giải:
– Khi chiến đấu tầm xa, lý tưởng nhất là có một đồng đội hỗ trợ. Đồng đội sẽ cận chiến với kẻ địch và đánh lạc hướng hắn để con có thể tự do thi triển chiêu thức. Giả như không có đồng đội hỗ trợ thì con phải liên tục chuyển đổi vị trí. Phải khiến kẻ địch rơi vào trạng thái hoang mang, không biết ám khí đến từ đâu. Có như vậy con mới làm chủ được thế trận.
Bạch Lang nghe cha nói, tâm trí bỗng nổ ầm, bừng sáng. Cậu có cảm giác bức tường trong lòng mình vừa bị phá vỡ, một khung trời rộng lớn phơi bày trước mắt. Bạch Lang nắm hai tay lại, hùng hồn ‘Vâng!’ một tiếng. Những lời dạy của cha khiến cậu được khai sáng rất nhiều. Cha luôn nhìn thấu ưu khuyết của cậu và chỉ dẫn cậu cách cải thiện chúng.
– Được rồi, về thôi. Buổi luyện tập kết thúc.
Mai Lang Vương đáp lên nhành cây Bạch Lang đang ngồi, chìa tay ra cho cậu. Bạch Lang nắm lấy tay cha, đứng lên. Lúc này, những lọn dây leo trói chân cậu từ từ buông lỏng. Chúng rút vào thân cây, chìm dần chìm dần vào lớp vỏ sần sùi. Biến mất không dấu tích.
Hai cha con trở lại dòng thác. Lúc họ chuẩn bị quay về thuyền, Bạch Lang đột nhiên dừng lại trên một tảng đá, cúi xuống như thể đang nhặt thứ gì. Mai Lang Vương thắc mắc, cất tiếng hỏi:
– Gì thế?
– Bé này đã chết oan uổng vì sự bất cẩn của con.
Bạch Lang đáp, tay cầm một con sóc nhỏ. Đó là loài sóc đỏ, cả người bao phủ bởi bộ lông màu đen hung cháy. Con vật không lớn lắm, nằm vừa vặn trong tay Bạch Lang. Nó há hốc miệng và mắt vô hồn. Con vật đã tắt thở rồi. Nó là con sóc bị trúng phải đạn của Bạch Lang khi nãy.
Mai Lang Vương thở hắt ra một hơi, ái ngại cười khổ. Chàng xoa đầu con, ôn tồn:
– Không còn cách nào khác… Nó bị vũ khí của con giết chết nên chúng ta không cứu nó được.
– Vâng…
Bạch Lang gật đầu thừa hiểu.
Mai Lang Vương im lặng một lúc rồi bỗng nói:
– Chúng ta chôn cất nó nhé?
Bạch Lang gật gật, ôm con sóc đứng lên. Mai Lang Vương và cậu di chuyển đến bờ đất. Bạch Lang ngồi xuống, dùng tay đào một cái hố nhỏ. Mai Lang Vương đứng bên cạnh con, lặng lẽ nhìn cậu.
Chiều đang buông mành. Thác Rồng bị bao phủ dưới sắc tím mơ màng. Dòng nước rì rào chảy qua kẽ đá, reo vang, trong vắt. Những chiếc lá vàng từ trên khe núi lả tả rụng rơi, phủ lên mặt suối, bị nước cuốn về hạ nguồn.
– Mai Lang ơi!
Hai cha con đang đưa tiễn con sóc thì nghe thấy tiếng Sao cất gọi. Mai Lang Vương hướng về phía thuyền.
– Mẹ con dậy rồi.
– Vâng ạ.
Bạch Lang cũng hướng về thuyền theo chàng.
– Cha quay về xem mẹ gọi gì. Con cũng mau quay lại thuyền đi nhé.
Mai Lang Vương dặn.
– Vâng.
Mai Lang Vương lướt trên đá, quay về chỗ Sao. Bạch Lang ngồi lại bờ đất, nghiêm trang đặt con sóc vào cái hố bé xíu cậu vừa đào xong. Bạch Lang lấp đất lại, thầm nói với lòng:
– Xin lỗi!
Bạch Lang cảm thấy rất hối hận. Cậu không muốn làm hại đến chú sóc bé nhỏ này. Cậu rất muốn cứu sống con sóc. Nhưng nó lại bị vũ khí của cậu giết chết. Ở thần giới có một quy luật bất di bất dịch, những vết thương do vũ khí của thần giới gây ra sẽ không thể cứu chữa bằng thần lực. Vì vậy dù rất muốn cứu sống con vật nhưng cậu chỉ đành lực bất tòng tâm.
Bạch Lang vừa đau xót vừa hối tiếc rải đất lên thân hình bé nhỏ. Lớp lông đen đen hung đỏ dần bị lấp kín. Chẳng mấy chốc, cậu đã đắp xong mộ cho con sóc. Bạch Lang đặt tay lên nắm mộ lần cuối để vuốt tròn phần thân mộ.
Khoảnh khắc Bạch Lang chạm vào ngôi mộ, một vầng sáng bất ngờ lóa lên. Vầng sáng có màu sắc như tinh tú. Tinh khôi trong trẻo. Bạch Lang vô cùng bất ngờ, cậu không hề khởi động thần lực.
Vầng sáng bừng lên một lúc rồi vụt tắt. Bạch Lang ngồi yên nhìn nắm mộ bé xíu, muốn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thế nhưng đợi được một lúc vẫn chẳng thấy có gì bất thường. Bạch Lang lại tiếp tục vuốt tròn lớp đất bên trên.
Khi ngôi mộ đã được tạo hình hoàn chỉnh, Bạch Lang đứng dậy, phủi phủi tay và rời đi. Cậu đi được vài bước, ở phía xa lại vang lên tiếng Sao:
– Con trai! Đến giờ cơm chiều rồi!
– Vâng!
Bạch Lang reo lên. Háo hức phóng vút về thuyền. Buổi luyện tập kéo dài ban nãy khiến thể lực cậu tiêu hao khá nhiều và bụng đang réo ầm réo ĩ.
Bạch Lang vừa đi khuất, ngôi mộ kia bỗng dưng biến động. Lớp đất bao bên ngoài nứt vỡ, đùn lên, đất cát văng tóe lên trời. Từ trong đám đất cát đổ vỡ, một bóng đen nhảy vút ra, phi nhanh về phía thác. Bộ lông hung đỏ rực cháy dưới ánh chiều.