Tiểu mỹ thụ đừng cong nữa

Chương 2: Đối đầu


Diệp Anh nghe lời nói của giáo viên rất muốn bật cười.
Đây là sao?
Muốn cô nhược bộ một chút đúng không nhỉ.
“Em sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Sơn, tốt nhất là để bạn ấy ngồi đi cô dù sao hai nam ngồi cùng bàn với nhau cũng tốt hơn, đỡ gặp phải phiền toái không đáng sảy ra.”
“Rầm.”
Một tiếng kêu chói tai vang lên từ phía sau lưng Diệp Anh, giáo viên âm thần đưa tay lên lau mồ hôi chán.
“Bạn học Phong, bình tĩnh một chút. Tạm thời hai em vẫn cứ ngồi tạm như vậy trước đã.”
Một tiết học cứ thế yên lặng kết thúc trong mùi thuốc súng lồng lặc, những học sinh khác đều không thể hít thở nổi trong bầu không khí này.
Diệp Anh hiện tại vẫn chưa có lấy một người bạn bè, bọn họ vẫn luôn xa lánh cô bởi gia cảnh của thiên kim này quá lớn, tính cách cũng không hề thuộc dạng vui vẻ dễ tính. Nếu không may chọc phải cô ta thì không thể sống an ổn được. Cũng bởi vậy Diệp Anh cùng với Lê Phong đều vinh hạnh được liệt kê vào danh sách những người lên tránh xa nhất trong trường này.
Cô hoàn toàn bày tỏ rằng mình không quan tâm đến.
Hiện tại đã là giờ tan học, Diệp Anh đảo bước xuống sân trường vô tình đụng phải một nữ sinh đang mải vội chạy. Đầu tóc tán loạn, đồng phục trên người đã sớm bạc màu, cũ kỹ.
Cô nhíu mày không vui phẩy phẩy bộ đồ trên người. Vẻ mặt mang vẻ ghét bỏ như nhìn thấy một thứ gì vô cùng bẩn thủi, gắt gỏng lên tiếng:
“Cô không có mắt sao?”
Nữ sinh nhỏ hoảng hốt xin lỗi.
“Loại người như cô, ngoại trừ bắt nạt những người yếu thế hơn mình còn có thể làm gì?”
Lê Phong không biết từ đâu chui ra đây lạnh lùng nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Diệp Anh híp mắt lại nhìn anh ta mỉa mai: “Thật không phiền Phong thiếu gia quan tâm, anh muốn bảo hộ cho bạn học nhỏ này sao? Đây là lần đầu tiên tôi biết được hóa ra con trai của Lê Minh Thành lại có thói quen lo chuyện bao đồng.”
Cô vốn biết được Lê Phong rất ghét nghe người ta nhắc đến bố mình, khi anh ta tròn năm tuổi cùng mẹ bị đuổi ra ngoài đường không có lấy một đồng xu vì bị bố cho rằng mẹ ngoại tình còn anh ta là con hoang, mẹ Lê Phong vì che trở cho anh ta không sống được bao lâu đã mất, Lê Phong cũng dần trầm tính, anh ta lang thang bên ngoài mưu sinh bằng sức lao động của chính mình.
Vài năm sau đó Lê Minh Thành mới phát hiện ra sai lầm của mình. Cho người tìm kiếm, Lê Phong trở thành thiếu gia như ngày xưa nhưng lại lạnh lùng và khó tới gần.
Chẹp chẹp, cuộc đời như này sao không viết thành tiểu thuyết luôn nhỉ.
Quả nhiên như Diệp Anh suy nghĩ, sắc mặt Lê Phong ngày càng đen lửa giận điên cuồng hiện lên trong đáy mắt. Cô thấy thế càng vui vẻ nhếnh môi: “Thế nào? Động phải vết sẹo trong lòng của Phong thiếu gia sao?” Sở trường lớn nhất của cô là chọc vào lỗi đau của người khác.
Tuy Lê Phong không hề lên tiếng nhưng trên nét mặt biểu hiện rõ sự tức giận, Diệp Anh nhìn ra cửa trường, lái xe riêng đã đợi cô ở đó rất lâu, lần nữa phủi phủi tay áo rồi quay đầu bước đi, hiện tại cô không có tâm tư cùng họ chơi đùa. Khi đã ngồi vào xe không hiểu Diệp Anh đã nổi tâm tư gì, cười nhan hiểm nói với người đàn ông vệ sĩ bên cạnh vài câu.

Sáng hôm sau, cô gái nhỏ mới đụng vào Diệp Anh hôm qua như thường lệ thức dậy rồi đạp xe đến trường học, rất nhiều người nhìn cô bé với ánh mắt kỳ lạ, Linh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ có thể cúi thấp đầu xuống. Nắm chặt lấy tay áo bước nhanh chân vào lớp học, Linh sững sờ nhìn bàn học bị khác đủ hình tượng kỳ lạ.
Không những vậy sau mỗi giờ ra chơi, sau khi bị sai đi mua trà sữa về, tất cả sách vở đều bị xé nát, giấy tờ bay tứ tung trên mặt đất.
Thường xuyên bị dội nước lên người, vứt rác vào bàn học, những trò đùa dai diễn ra chưa bao giờ có xu hướng dừng lại.
Linh vội vàng nhặt muốn ghép trang giấy lại,những nữ sinh khác chỉ thờ ở nhìn cô bé bằng ánh mắt chán ghét, giáo viên cũng coi như không nhìn thấy gì. Tất cả điều này Linh đều có thể chịu được, dưới ánh nhìn thờ ơ của mọi người của mọi người cô vẫn đến lớp như bình thường.
Diệp Anh nghe vệ sĩ kể lại, nhấc cốc lên nhấp một ngụm cà phê sữa nhỏ, hơi ngạc nhiên nhíu mày lại. Vẫn còn có thể kiên trì sao? Xem ra như vậy thật cũng quá nhẹ nhàng rồi: “Bảo nhà trường đuổi học cô đi, điều này không phải rất đơn giản sao, tôi là cổ đông lớn nhất của trường.”
Điều làm Linh bất ngờ nhận ra, sáng hôm sau không hề diễn ra một trò đùa nào nữa. Cô không biết mình đắc tội với ai, nhưng mà hiện tại người kia đã chán rồi sao? Nhưng mà Linh lại càng không ngờ được điều đang chờ đợi mình ở phía trước là gì?
Ngay sau tiết đầu tiên giáo viên chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng, không hiểu sao bỗng nhiên Linh cảm thấy đầy bất an.
*
Lời tác giả: Nam chính sẽ nhanh chóng được lên sân khấu thôi❤
Mong nhận được ủng hộ từ mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.