Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 23: Thay đổi


Triều đại của Thái Tổ được gây dựng trong thời loạn, người dẫn binh đánh Đông dẹp Bắc, chinh chiến tới hai mươi mấy năm mới ổn định được quốc gia, dùng máu xương đổi lấy thiên hạ thái bình.
Ngày đầu dựng nước, Thái Tổ phong thưởng cho công thần, trong đó tám người phong tước công, ban cho Đan thư thiết khoán [1], con cháu đời đời được kế thừa tước vị của tổ tiên; ba mươi người được phong tước hầu, quan to lộc hậu, vợ con cũng được hưởng đặc quyền. Những ngườiđitheo Thái Tổ từ thuở hàn vi, ăn bờ ngủ bụi từ đó bước vào tầng lớp quyền quý, vinh hoa phú quý cả đời hưởngkhônghết, con cháu đời sau có thể tiếp tục được thơm lây công tích của tổ tiên.
[1] Đan thư thiết khoán:mộtdạng văn bản của đế vuơng thời xưa ban thưởng cho công thần được thụ hưởngsựđãi ngộ hoặc miễn tội, dùng màu đỏ viết lêntrênphiến sắt. Gần như tương đương với kim bài miễn tử về sau.
Hơn trăm năm sau khi mười mấy vị công thần vì nước mà bỏ mạng, đổ máu, lập chiến công oai hùng ghi danh sử sách trở về với cát bụi, con cháu bọn họ lâm vào kết cục thê lương: ngườithìchết, ngườithìbỏ trốn, người bị bỏ tù, chỉ còn có thể có thể cố gắng duy trì chút hơi tàn gợi nhớmộtthời huy hoàng của tổ tiên.
Cũng chỉ ba mươi năm sau ngày lập quốc, ba mươi tám vị công thần được phong tước ngày nào lần lượt chết thảm dưới lưỡi đao đồ tể vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, trong số họ chỉ có hai người là có thể chết già.
Trong đó,mộtngười là ngườiđãtự nguyện dẫn theo con cháu trong tộc nhiều đời trấn thủ Vân Nam, Vệ Quốc Công Đổng Mậu Tài; người còn lại là cụ tổ năm đời của Hoắc Minh Cẩm, Hoắc Lượng.
Những ngày đầu dựng nước ấy, sau khi Hoắc Lượng được phong An Quốc Côngđãtừ bỏ quyền lực khi cònđangtrênđỉnh vinh quang. Ông thểhiệnquyết tâm muốn đuổi hết dư nghiệt của tiền triều ra thảo nguyên, thềkhôngthành côngkhôngtrở về rồi đưa mấy người con chạy tới vùng tái ngoại chỉ có gió và cát. Khi đó, đại thần trong triều cònđangbận bàn chuyện liên hôn với nhau, cầu hôn công chúa, tạo quan hệ tốt với gia tộc của hoàng hậu, mọi người còn ngầm cười nhạo Hoắc Lượng ngu ngốc, trải qua bao nhiêu vất vả mới đoạt được giang sơn, cuối cùngđãđến lúc hưởng thụ vinh hoa, ông ta lạiđichịu khổ, mà chịuthìchịumộtmìnhđi, còn kéo theo cả con cháuđicùng, vậythìlàm sao có thể tạo quan hệ với hoàng tộc được nữa?
Vài thập niên sau, mọi người rốt cuộcđãhiểu ra Hoắc Lượng mới là người thông minh nhất trong số họ.
Cả nhà Vệ Quốc Công tha hươngđiVân Nam, cách kinh sư mấy ngàn dặm, trời ở cao hoàng đế ở xa, đương nhiên trở thành vương thành tướng ở đất Vân Nam. Bề ngoài, họ có thể duy trì mối quan hệ hài hòa với triều đình đến tận nay nhưng mặt khác, họ cũngđãbị các gia tộc Trung Nguyên bài trừ, đánh đồng bọn họ với đám người man dikhônghiểu lễ nghi. Người Đổng gia vì thế cũng chỉ có thể kết hôn với con cháu của các bộ tộc địa phương.
Ở kinh sư, ba mươi mấy vị công thần đềuđãtáng thân dưới nhữngâmmưu vần vũ rung chuyển của triều đình, chỉ có An Quốc Công phủ qua năm đời vẫn cứ đứng vững, hơn nữa đời này qua đời khác liên tục nắm quân quyền, nhiều đời An Quốc Công giành đượcsựtín nhiệm của Hoàng đế.
Hoắc Minh Cẩm là đích tử(con trai do vợ cả sinh ra)của An Quốc Công, từ thuở thiếu niênđãnổi tiếnganhdũng, mười hai tuổiđãbắt đầu theo các bậc cha chú chinh chiến sa trường. Năm mười lăm tuổi, chàng chém đầu hơnmộttrăm quân địch, tới khi trở lại kinh sư tham gia hội thi võ, đoạt được hạng nhất ngay lần đầu tham dự, tiên đế vui mừng, phong chàng làm Cẩm Y phó thiên hộ. Tháng mười năm ấy, cha chàng và mấy ngườianhhọ của chàng mắc bẫy của địch, chết dưới vó ngựa của người Thát Đát, năm vạn đại quân như rắn mất đầu, thất bạiđãở ngay trước mặt, Hoắc Minh Cẩm lập tức lao ra tiền tuyến, chỉ huy quan quân dưới quyền còn lại của cha chàng, dẫn quân lui vào trong thành, cố thủ trong đó gần hai tháng cho tới khi viện binh tới nơi. Mấy tháng sau, chàng mang theomộtđội quân xông vào thảo nguyên, dùng kế gậy ông đập lưng ông, giăng bẫy mai phục, tự tay đâm chết kẻ thù, báo thù rửa hận cho cha.
Rồi chàng lại dùng vài năm nữa để dẹp yên thảo nguyên, chàng giống nhưmộtthanh kiếm sắc, nhắm thẳng vào yết hầu của địch, đánh đâu thắng đó,khônggì cản nổi. Giặc Thát Đát và bộ tộc Ngõa Lạt nghe tiếng chàngđãsợ vỡ mật,khôngmuốn thương vongthìkhôngthểkhôngvứt bỏ mảnh đất màu mỡ, chạy bán sống bán chết về Mạc Bắc.
Diêu Văn Đạt từng mượn câu thơ “Nhất kiếm sương hàn thập tứ châu” [2] để miêu tả chàng. Thiếu niên oai hùng nhường ấy, làm sao có ai hợp với câu thơ ấy hơn chàng!
[2] Trích thơ Quán Hưu, đại ý là xuấtmộtchiêu kiếm, mười bốn châu đều rét lạnh. Quán Hưu là nhà thơ thời Vãn Đường, câu thơ này cũng để miêu tả ngườianhhùng chống giặc phương Bắc (khi đó là Khiết Đan).
Kiếp trước, mẹ Vânanhlà Nguyễn thị và An Quốc Công lão phu nhân là họ hàng. Khi lão phu nhân còn tại thế, hai nhà cũng từng lui tới. Nàng nhớrõkhi cònnhỏHoắc Minh Cẩm từngđicùng bà nội tới Ngụy gia dự tiệc, khi đó nàng và các chị em họ tránh sau bình phong nhìn lén. NghenóiHoắc nhị công tử võ nghệ cao cường, mọi người đều cảm thấy tò mò vì kinh sư phần lớn toàn là công tử bột, do dù cóđiquân doanh Vệ Sở rèn luyệnthìcũng chơi nhiều làm ít,đicho gọi là có, chứ rất ít con cháu các nhà quyền quý còn trẻ màđãlên chiến trường đánh giặc.
Hoắc Minh Cẩm khi ấykhônggiống như lời đồn đại, các biểu tỷ kể với nàng, chàng cao tám thước, có đôi mắt còn to hơn cả chuông đồng,trênmặt còn có mấy vết sẹo to như miệng chén. Nhưng mà nhìn tận mắt, nàng chỉ thấy chàng làmộtthiếu niên trầm mặc ôn hòa.
Sau này, lão phu nhân qua đời, cha và cácanhhọ của Hoắc Minh Cẩm lần lượt chết thảm,anhtrai chàng Hoắc Minh Hằng thừa kế tước hiệu An Quốc Công, quan hệ giữa Hoắc gia và Ngụy gia cũng dần nhạtđi.
Xét về dòng dõi, Ngụy gia có thể qua lại thân thiết như thế với An Quốc Công phủđãlà với cao, tất cả cũng chỉ nhờ quan hệ họ hàng của lão phu nhân và Nguyễn thị mà thôi. Lão phu nhânkhôngcòn, quan hệ giữa hai nhà nhạtđicũng là chuyện đương nhiên.
Hoắc Minh Cẩm chếtđilà khi Vinh Vương và đương kim thánh thượng bắt đầu tranh đấu quyết liệt.
Khi chiếnsựở thảo nguyên tạm thời lắng xuống, giặc Oa phía nam lại đánh vào, quân đội địa phương vô cùng sợ hãi, chưa đánhđãhàng. Giặc Oa cập biển Chiết Giang, đánh vào Nam Trực Lệ, dọc đườngđiđốt giết đánh cướp, có mấy trăm người mà suýt nữa đánh thẳng vào Nam Kinh.
Tiên đế nổi giận, lệnh cho Hoắc Minh Cẩm chỉnh đốn binh mã tiến xuống phía nam diệt trừ giặc Oa, còn nắm tay tiễn chàng ra tận cửa thành. Ba tháng sau, tiên đế bệnh nặng băng hà.
Chính lúc này, phía Chiết Giang đưa tin về, Hoắc Minh Cẩmđãchếttrênbiển.
Vinh Vương và Hoắc Minh Cẩm là bạn chơi từnhỏ. Tuy Hoắc Minh Cẩm chưa từng thểhiệnchàng nghiêng về phía Vinh Vương hay đương kim thánh thượng nhưng để áp chế Vinh Vương, Hoắc Minh Cẩmkhôngthểkhôngchết.
Ngụy Tuyển Liêm khi ấy mới thựcsựý thức được thánh thượngđãhận các đại thần từng thân cận với Vinh Vương đến thấu xương, nên mới cảnh báo Vânanhkhôngđược qua lại với nhà mẹ đẻ nữa.
Vânanhlà phận đàn bà congái,khônghiểu chuyện triều chính. Nhưng khi nghe Ngụy Tuyển Liêmnóicái chết của Hoắc Minh Cẩmkhôngrõràng, trong lòng nàng chợt cảm thấythậtnực cười. Hoắc gia có bao nhiêu thế hệ chấn giữ biên cảnh, chiến công hiển hách, nhiều thế hệ An Quốc Công đa phần chết trận sa trường, da ngựa bọc thây là vậy, được mấy người chết trong cảnh phú quý giàu sang, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Chuyện tranh đoạt hoàng quyền, quả nhiên vô tình.
oOo
​Kinh sư.
Tháng năm hoa lựu nở, hai bên đường hoa lựu như lửa,đanglúc hoàng hôn, những đóa hoa đỏ rực ấy càng thêm mấy phần thướt tha diễm lễ.
trêntrờiđãphủmộttầng mây tía, trong dòng ngườiđangtrở về nhà giữa lúc chiều tà,mộtngười khoác chiếc áo mỏng ngắn tay, cưỡimộtcon ngựa cao lớn toàn thân đỏ như lửa, chậm rãiđitới trước cửa thành.
Người này mặc đồ trắng, tầm hai mươi mấy tuổi, mắt sáng như sao, mày sắc như kiếm, đầu đội kim quan, tròng mắt đen láy, ngũ quan sắc nét.
Trước cửa thành người đến kẻđi, người đó bỗng kìm lại dây cương, mắt nhìn về cố hương xa cáchđãlâu, mày hơi nhíu lại.
Binh sĩ thủ thành tiến lên kiểm tra,yêucầu người đó xuống ngựa, thấy người nàykhôngcó động tĩnh gì,đangđịnh mắng chửi bỗng nhiên ngẩn ra,hắnđãnhận ra ngườitrênngựa, mặt màykhônggiấu nổi kích động, vội vàng thi lễ: “Hoắc tướng quân!”
Mấy tiếng này khiến cho những người khác chú ý, dân chúngđangvào thành cũng dừng lại bước chân nhìn về phía đó. Hoắc tướng quân uy danh vang xa, danh tiếng dũng mãnh của chàngđãtruyềnđitừ nam chí bắc. Bốn năm trước, khi đại quân xuất chinh, bọn họ từng theo tiên đế tiễn họ lên đường. Người trước mắt này cũng hiên ngang, nghiêm nghị, có chút giống với Hoắc tướng quân ngày ấy nhưng giữa hai mắt người này lại mang theosựnặng nề thâm trầm. Hoắc tướng quân là thiếu niênanhhùng, phấn chấn oai hùng, thần thái hơn người, làm sao có thể nặng nề nhường này?
Có lẽ chỉ là trùng hợp, làmộttướng quân họ Hoắc khác mà thôi.
Đám người tò mò cũng dần giải tán.
Đám binh sĩ lạikhôngdám chần chừ, nhanh chóng cử người vào trong thành báo tin, để mười người cẩn thận ở lại, vây quanh người cưỡi ngựa vào thành ấy.
Tháng trước Hoàng thượng hạ chỉ, nhìn thấy Hoắc tướng quân phải lập tức thông báo cho Ngũ Quân Đô Đốc Phủ,khôngđược có bất kỳ sai sót nào.
Sắc trời dần tối, tia ráng màu cuối cùng cũng chìm vào bóng đêm đen kịt. Hoắc Minh Cẩm khẽ mím môi, tay siết dây cương, phóng ngựa vượt qua phố xá sầm uất. Ngườiđiđường cuống cuồng tránh né, tiếng chửi tục oán giận vang hết lần này đến đợt khác.
Nhưng nào ai cản được chàng.
Sau khi biết được Nhị gia sắp về phủ, An Quốc Công phủ lại sôi lên sùng sùng như thể chảo dầu nóng bị nước bắn vào, trong nhà ngoài sân rối loạn như mớ bòng bong.
Ngoài viện đèn đuốc sáng trưng, giờ chỉ có cây đuốc là vẫn lẳng lặng đứng đó, cháy rừng rực.
mộtmôn nhân [3] quỳ gối trước chính viện, người run lên bần bật, “Quốc Công gia, Nhị giađãtrở lại…”
[3] Môn nhân là người dưới trướng các vị quan lớn,khôngphải là người hầu kẻ hạ nhưng là người được vị quan lớn kia nâng đỡ, có thể coi như học trò nhưng bị phụ thuộc hơn học trò.
Trước mặthắnlàmộtngười áo gấm chỉnh tềđangkhoanh tay đứng đó.
Môn nhân to gan đề nghị: “Quốc Công gia, hay là ngài tạm thời qua bên nhà mẹ đẻ phu nhân tránhmộtchút…”
Người mặc áo gấm nhếch môi, lạnh nhạt lên tiếng: “Tránh qua mùngmộtlại chẳng tránh được mười lăm,hắnmuốn tớithìđểhắntới thôi.”
hắnvừa dứt lời,mộtngười đàn bà mặc váy dài vân cẩmđãđược đám nha hoàn đỡ vào chính viện, nước mắttrênmặt bà ta còn chưa khô, vẫn tiếp tục nức nở: “Tướng công, giờkhôngphải là lúc sĩ diện, trước tiên cứ phải tránh được sóng gió lần này rồi hẵng tính!”
Quốc Công phu nhânđãtới, đám môn nhân cúi gập đầu xuống đất.
Hoắc Minh Hằng bất động trước hành lang,khôngnóikhôngrằng.
Người đàn bà vẫn nức nở khuyênhắn, môn nhân hết dùng tình cảm để lung lạc, lại dùng lý lẽ để thuyết phục.
Nhưng Hoắc Minh Hằng vẫnkhôngđộng đậy.
Ngoài viện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, cửa chính dường nhưđãbị người ta phá ra, gã sai vặt hoảng loạn, thất tha thất thểu chạy vào chính viện, cổ họng nghèn nghẹt như bị gọng kìm vô hình siết chặt, giọngnóicũng run rẩy: “Nhị giađãtrở về!”
Người đàn bà sợ tới mức mặt mũi trắng bệch,khôngmàng đến ánh mắt kinh ngạc của đám nha hoàn, bà tử, bước lên siết chặt cánh tay chồng mình, nghiến răng rít lên: “Minh Hằng, ông muốn chếttrêntay Hoắc Minh Cẩm hay sao?! Ôngđãquên tuần phủ Chiết Giang chết như thế nào rồi à? Dưỡng thương xong, việc đầu tiên Hoắc Minh Cẩm làm chính là lùng bắt cả nhà tuần phủ Chiết Giang rồi băm ông ta thành thịt vụn đấy!”
Hoắc Minh Hằng chột dạ, mồ hôitrêntrán túa ra, nhưng vẫn tức giậnnóicứng: “Cứ để nó đến giết chết tađi!”
Người đàn bàkhôngquan tâm đến cơn giận củahắn, nhất quyết kéohắnđi, “Hoắc Minh Cẩm điên rồi, chúng takhôngthể ở lại làm giá chohắnchém giết được!” Chỉ cần nghĩ đến kết cục của tuần phủ Chiết Giang thôi, tay chân bà ta cũngđãnhũn như chi chi. Em chồng bà ta quả là ngườiđãtừng lên chiến trường, lấy mạng người ta cũng dứt khoát như thế, tàn nhẫn tuyệt tình. Hai vợ chồng bà tađãliên thủ với tuần phủ Chiết Giang sắp đặt mưu kế hạihắn, làm saohắncó thể bỏ qua cho bọn họ đây!
Môn nhân thấy Hoắc Minh Hằng nhấc chânđicũng vội vàngđitheo, hộ tống vợ chồng họđira cửa ngách lui vào hậu viện, “Quốc Công gia, cửa chính chắc chắnđãbị chặn lại rồi, chúng tiểu nhân đưa Quốc Công giađira ngoài từ cửa ngách, bên kiasẽcó người tiếp ứng.”
Sắc mặt Hoắc Minh Hằng tối lại.
hắnvốnkhôngđịnh chạy trốn. Trốn chạy có nghĩa làhắnsợ em traihắn, nhưngmộtkhiđãnỗi sợ hãiđãnhen nhóm trong lòng, lúchắnbước bước đầu tiên ra khỏi chính viện, tất cảsựkiên cường cuối cùng cũngđãbiến mất hết. Thay vì chờ em traihắntìm tới, chẳng thà cứ tránh né trước là hơn,hắnlà công thầnđãcó công phò tá Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng thượngsẽkhôngbỏ rơihắn.
Đoàn người vội vã chạy qua hành lang về hướng cửa ngách.
Môn nhân cầm cây đuốc trong tay,điphía trước dẫn đường, gạt đám dây leo rậm rạp trước mặt, mở cửa ngách, lách người ra nhìn trái nhìn phảimộtlượt cũngkhôngthấy ai, thở phàomộthơi, “Quốc Công gia, mờiđibên này.”
Hoắc Minh Hằng quay đầu lại, nhìn về phía nội viện, bước chân hơi chần chừ. Saumộtchốc lát do dự,hắnvẫnđitheo hướng môn nhân chỉ, bước từ cửa ngách ra ngoài.
“Rầm”, đoàn người vừa chui ra khỏi cửa ngách, đằng sau bỗng vang lên tiếng sập cửa, cửa ngáchđãbị đóng lại.
Hoắc Minh Hằng hoảng hồn khiếp vía, đầu ong lên, bước chân cũng sững lại.
Bên ngoài cửa ngách là hẻmnhỏtối tăm tịch mịch. Mấy hôm nay trời nóng, bậc thềm đá bị nắng chiếumộtngày, lúc dẫm lên nóng đến bỏng chân, mấy gã sai vặt hằng ngày đều phảiđitưới nước, giờ phiến đá xanh vẫn còn ướt sũng.
“Đại ca, thế này là huynh định bỏ của chạy lấy người sao? Sợ hãi đến thế rồi à?”
Trong bóng tối vang lên giọngnóitrầm trầm mà Phó Minh Hằngđãquen thuộc từ lâu,mộtngười bước ra từ đêm đen, chậm rãiđivề phía ánh lửa lay động bên này. Ánh sáng mông lung hắt lên khuôn mặt người đó, ngũ quan vẫn sắc nét, tuấn lãng như vậy.hắntrầm mặc vài giây, khẽnói, “Nếu có quân địch tới xâm phạm, huynh cũngsẽlàm như thế hay sao?”
Hoắc Minh Hằng nghiến răng: “Nhị đệ.”
Hoắc Minh Cẩm nhướn mi, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí bình đạm, “Đại ca.”
khônggian bỗng tĩnh lặng.
Trongsựyên lặng ấy, An Quốc Công phu nhân lại đẩy Hoắc Minh Hằng, kéohắnđi, móng tay sơn đỏ tươi chỉ thẳng về hướng Hoắc Minh Cẩm, thét lên the thé: “Người đâu, bắt lấyhắn! Bắt lấyhắn!”
Đám hộ vệ giờ mới hoàn hồn, rút loan đao ra, bao vậy Hoắc Minh Cẩm. Hoắc Minh Cẩm cười khinh miệt, rút bội kiếm bên hông ra.
Chỉ trong chớp mắt, chàngđãđánh bại hộ vệ, áp sát tới trước người Hoắc Minh Hằng, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họnghắn.
Mũi kiếm sáng như tuyết, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo ghê ngời.
Người đàn bà nọkhôngdám lên tiếng nữa, bịt chặt miệng, mặt đầy sợ hãi.
Đám môn nhân mồ hôi như tắm.
Người đàn bàkhôngkiềm chế được, sợ hãi nấc lên, quỳ rạp xuống, lê gối đến trước mặt Hoắc Minh Cẩm, dập đầu xuống đất, trâm cài trang sức rơi hết xuống đất kêu leng keng, nước mắt tuôn ào ạt, khiến khuôn mặt loang lổmộtmảnh phấn son, “Nhị thúc, đệ muốn chém muốn giếtthìhãy cứ nhằm vào ta đây này. Minh Hằng làanhruột của đệ cơ mà!”
Hoắc Minh Cẩm tra lại kiếm vào vỏ,khôngthèm nhìn người đàn bà kia, đưa chân đá thẳng vào đầu gối Hoắc Minh Hằng.
Hoắc Minh Hằng đau đớn quỳ rạp xuống đất.
Hoắc Minh Cẩm giơ tay kéo cổ áohắn, dẫnhắnquay lại phủ.
Đám hộ vệ xung quanh nhìn nhau, muốn tiến lên cản lại nhưng tự biết bản thânkhôngphải đối thủ của Nhị gia, hơn nửa Quốc Công giađangở trong tay Nhị gia, bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, nhất thờikhôngbiết phải làm sao.
Trong lúc đó, bên trong có người mở cửa ngách ra, Hoắc Minh Cẩmkhôngnóimộtlời, lôi Hoắc Minh Hằng vào.
Hoắc Minh Hằng cao bảy thước lại bị em trai lôi xềnh xệch như vậy, lê lếttrênmặt đất, vài lần định vùng thoát ra, Hoắc Minh Cẩm lền nhấc vỏ kiếm lên gõ mạnh vào khuỷu tayhắn.mộttiếng rắc giòn tan vang lên, Hoắc Minh Cẩm sợ hãi thét lên, cánh tayhắnmềm oặt, rũ xuống.
Hoắc Minh Cẩmđãđánh trật khớp khuỷu tayhắn.
Người đàn bà nước mắt tuôn như suối, bước hụtmộtbước, ngã thẳng về phía trước, đập mặt xuống đất. Đám nha hoàn ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ bà ta dậy, bà ta bất chấp khuôn mặt đau đớn, kinh hoàngnói: “Mauđimời lão phu nhân!”
Hoắc Minh Cẩm kéo Hoắc Minh Hằng vào từ đường Hoắc gia.
Từ đường có người ngày đêm trông coi, trong từ đường có những chiếc nến to bằng cánh tay, ánh nến chiếu rọi, trong phòng sáng như ban ngày.
Lại mấy tiếng răng rắc vang lên, Hoắc Minh Cẩmđãchỉnh lại khớp tay cho Hoắc Minh Hằng, đẩy cái kẻ đầuthìmướt mải mồ hôi, miệngthìtrầm giọng rên rỉ kia tới trước bàn thờ tổ tiên.
Chàng đứng trướcmộthàng bài vị tổ tiên Hoắc gia, dõng dạcnói: “Hoắc gia tađãtrải qua nhiều thế hệ tài năng, cả nhà đềuanhdũng,khôngkết bè kết đảng,khôngđưa congáivào cung, tổ tông bao nhiêu thế hệ chinh chiến sa trường, vào sinh ra tử vì non sông xã tắc mới có thể kéo dài đến nay. Con trai Hoắc gia, từnhỏtập võ, mười mấy tuổi liền cùng chaanhcầm quân tác chiến, những người chưa kịp trưởng thànhđãchết trận cũng lên đến 33 người, cả nhà đại bá cũngđãtuyệt tự.”
Chàng cúi xuống nhìn Hoắc Minh Hằng, ánh mắt lạnh như băng, “hiệngiờ, trăm năm cơ nghiệp của Hoắc gia, tất cả hủy trong tay ngươi.”
Hoắc Minh Hằng nằmtrênmặt đất, hai mắt đỏ rực, cười to mấy tiếng rồinói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi chỉ biết cầm quân đánh giặc, căn bảnkhônghiểu chuyện triều đình. Ta phụ tá Hoàng thượng đăng cơ, Hoắc gia mới có thể tiếp tục phát triển. Nếu như là ngươi thừa kế tước vị Quốc Công, Hoắc gia tađãdiệt tộc giống như hai nhà Định Quốc Công và Ngụy gia! Ta mới là đích trưởng tử(con trai trưởng do vợ cả sinh ra). Ta mới là người đủ tư cách kế thừa tước vị, ngươi chỉ làmộttên mãng phu ngoài biết vũ đao lộng thươngthìchẳng có gì!”
Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong giây lát, “Cho nên ngươi liên hợp với người ngoài,âmthầm bày mưu tính kế đẩy ta vào chỗ chết?”
Ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt Hoắc Minh Hằng, lúc tối lúc sáng, thần sắc phức tạp, “Ngươi là và Vinh Vương thân thiết như thế,khôngdiệt trừ ngươi, Hoàng thượng sao có thể yên tâm được?”
Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng.
Hoắc Minh Cẩm siết chặt nắm tay, cười tự giễu, “nóinhư thế có nghĩa là ngươi thừa nhận.”
Haianhem cùngmộtmẹ lớn lên bên nhau… Người ta đềunóimáu mủ tình thâm, vậy mà trước tham vọng và quyền lực, tình cảmanhem ruột thịt còn chẳng bằng vài câunóimê hoặc của người ngoài.
“Ngu xuẩn.” Chàng buông tay, nhìn theo ánh nếnđangnhảy nhót, môi nhếch lên thànhmộtnụ cười chế giễu, “Ngươi cho rằng ngươi đầu quân vào phe Thẩm Giới Khê, Hoắc gia có thể từ đây phát triểnkhôngngừng sao? Vinh nhục của Hoắc gia từ trước đến nay chẳng bao giờ can hệ đến chuyện hoàng tử nào bước lên đại vị. Vinh Vương có trở thành hoàng đế haykhông, ta vẫn có thể cầm quân đánh giặc. Bản thân ngươi lòng dạ bất chính, ham mê quyền lực, hãm hạianhem ruột, nhúng tay vào việc triều chính… Hoắc giahiệntại có thể vinh sủng nhất thời, chờ Thẩm Giới Khê rớt đài, ngươi nghĩ ngươi có thể cứu nổi bản thân mình nữakhông?”
Rồi lại tiếp, “Tổ tông bao nhiêu thế hệ tích lũy công lao,ẩnnhẫn nhiều năm như thế, giờ bị ngươi chôn vùi hết cả.”
Hoắc Minh Hằng trừng mắt, mặt đầy giận dữ, phản bác: “Ngươi mới ngu xuẩn! Ngươi biết người trong kinh sưnóiHoắc gia thế nàokhông?mộtnhà toàn vũ phu!”
“Vũ phuthìlàm sao?”
Hoắc Minh Cẩm rút trường kiếm ra lần thứ hai, ánh nến chiếu rọitrênmũi kiếm, hắt ra ánh sáng chói lòa, “khôngcó vũ phu bảo vệ đất nước, lấy đâu ra thiên hạ thái bình?”
Từng câu từng chữ vang lên đầy khí phách.
Hoắc Minh Hằng trừng mắt, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay chàng, răng nghiến vào nhau đến phát ra tiếng, “Ngươiđãgiết tuần phủ Chiết Giang, giờ định giết cả ta sao?”
“Đại ca.” Hoắc Minh Cẩm khẽnói, trong mắthiệnlênmộtlàn sương mờ lạnh lẽo, “Ngươi có biết ngươiđãhại chết bao nhiêu ngườikhông? Tuần phủ Chiết Giang cố ý cắt đứt tiếp viện, khiến ta mắc kẹttrênđảo hoảng ba năm… Suốt ba năm đó, ta và mấy ngàn tướng sĩ chống đỡ vất vả, cuối cùng chỉ còn lại có mình ta. Bọn họ vốn cùng tađixuống phía nam diệt giặc Oa, cuối cùngkhôngchếttrênchiến trường mà bị chính người nước mình hãm hại mà chết, bọn họ có người chết vì bệnh tật, có người chết đói, thậm chí chết khát…” Giọng chàng đột nhiên thay đổi, “Đại ca, ngươi biết tận mắt nhìn thấy thuộc hạ của mình từng người chếtđilà loại cảm giác gì sao?”
Chàng cúi người tới gần sát Hoắc Minh Hằng, giọng trầm xuống, tựa như trong ác mộng, “Sốngkhôngbằng chết, đau đớn đến chết.”
Khi nghe chàng lớn tiếng lên án, trong lòng Hoắc Minh Hằng cũngkhôngsợ hãi chút nào nhưng giờ phút này nghe chàngnóira tám chữ này, từ chữ, từng chữmộtđập vào tai,hắnsợ tới tái mặt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, run rẩy từng cơn.
Hoắc Minh Cẩm bỗng bật cười, “Đại ca, nay ta từ mười tám tầng địa ngục trở về, mấy ngàn binh sĩ kia,sẽkhôngchết vô ích đâu.”
“Minh Cẩm! Con buông kiếm xuống ngay!”mộtâmthanh già nua vang lên, vợ Hoắc Minh Hằng đỡ Hoắc lão phu nhân tócđãbạc trắngđivào từ đường.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì, trường kiếm trong tay vẫn đểtrêncổ họng của Hoắc Minh Hằng.
Hoắc lão phu nhân thở hổn hển, vuốt ngực lấy hơn rồi lạinói, giọng đầy đau đớn: “Minh Cẩm, con hồ đồ rồi hay sao? Minh Hằng làanhruột con, là An Quốc Công,anhcon cũng chỉ là nghe lệnh người khác, con giết nóthìthay đổi được cái gì chứ?”
Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoắc lão phu nhân, “Mẹ.”
Trong mắt lão phu nhânđãloang loáng nước mắt, “Minh Cẩm, mẹ biết con bị thiệt thòi… Nhưng con cũng phải thông cảm cho Minh Hằng, Hoàng thượng biết con và Vinh Vương thân thiết, nếu nókhôngnghe theo Hoàng thượng,mộtnhà già trẻ lớn bé của Hoắc gia chúng ta đềusẽchôn cùng Vinh Vương cả. Định Quốc Công che giấu cho người nhà Vinh Vương mà bị hạch tôi, chém đầu cả nhà, trong triều có ngườinóiđỡ cho Định Quốc Công mấy câu cũng bị đánh chết giữa triều đường, khi đó con ở Chiết Giang, Minh Hằngkhôngnghe lệnhthìcòn biết làm thế nào nữa?”
Bà giơ tay gạt nước mắt,nóitiếp, “Các con cốt nhục tương tànđãlà có lỗi với tổ tông, chẳng lẽ phải làm đến mức ngươi chết ta sống mới bằng lòng bỏ qua hay sao?”
Hoắc Minh Cẩmkhôngnhìn bà nữa, mũi kiếm từ từ hướng tới ngực Hoắc Minh Hằng, “Ta chưa từng chưa từng đồng ý với Vinh Vương bất cứ điều gì. Thẩm Giới Khê thăm dò ta, ta cũngkhôngphản hồi. Hoắc gia vốn có thể đứng ngoài cuộc, từ lúc đại ca đồng ý liên thủ với tuần phủ Chiết Giang hại chết ta, Hoắc gia mới bị kéo vào cái vòngkhôngthể thoát ra này.”
Cái cảm giác ngườitrênđời đều say chỉ mình ta tỉnh hóa ra là khó chịu thế này. Phụ nhân rađiđột ngột, đại ca lại là người lòng dạ hẹp hòi. Khi ấy chàng nhận lệnh lên chiến trường, ngăn cơn sóng dữ, dùng bả vai non nớt gánh vác cả Hoắc gia, chỉnh đốn lại toàn bộ Hoắc gia quân khi ấyđãsắp sụp đổ sau cái chết của cha, đại ca lại ghen ghét chàng cướpđiuy danh của gia chủ Hoắc gia, sau đó bị người khác khích bác thêm,âmmưu hại chàng, kéo toàn bộ Hoắc gia vào vũng bùn.
Mười mấy tuổi chàngđãquất roi rong ngựa, cầm đao ra trận, phấn chấn oai hung như thế.hiệngiờ chàng cửu tử nhất sinh, từ cõi chết trở về, cái nhiệt huyết và khí phách của tuổi thiếu niênđãkhôngcòn nữa, làm sao kéo nổi Hoắc gia trở về con đường sáng đây?
Chàng đâu phải mình đồng da sắt, cũng có lúc mệt mỏi.
“Minh Cẩm, nghe mẹnói, ngoan ngoãn nhận sai với Hoàng thượng, Hoàng thượng quý trọng nhân tài,nóikhôngchừng cònsẽđể cho con cầm quân đánh giặc…” Hoắc lão phu nhân tiến lại gần vài bước, thanhâmnhu hòa từ ái, y như hồi chàng cònnhỏ, “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Hoắc Minh Cẩm bi thương cười, “Mẹ, con trai Hoắc gia chúng ta ai cũng dùng thương, con lại luôn dùng kiếm, mẹ biết vì saokhông?”
Hoắc lão phu nhân sững ngườimộtlát,khônghiểu vì sao đột nhiên con mình lại hỏi chuyện này.
Hoắc Minh Cẩm liếc mắt qua Hoắc Minh Hằngđangđược người đàn bà kia nâng lên, “trênchiến trường đao kiếmkhôngcó mắt, chỉ cần sơ sảymộtchút là có khả năng chết trong tay địch. Trường kiếm dùng để phòng thân rất tốt nhưngkhôngthích hợptrênchiến trường, nhưng ta vẫn dùng kiếm.”hắngiơ bảo kiếm trong tay lên, bất ngờ bổ về phía Hoắc Minh Hằng, “Bởi vì đại ca từnhỏthân thểđãyếu đuối,khôngthích hợp luyện thương, cho nên ta cũngkhôngmuốn luyện thương.” Động tác huy kiếm mang theo kiếm ý lạnh thấu xương, người đàn bà kia hét thất thanh.
Mũi kiếm chuẩn xác lướt qua mặt Hoắc Minh Hằng, xoẹtmộttiếng, máu tươi văng lên, bắn lên mặt người đàn bà kia.
Máu tươi bắn lên mặt, thậm chí có chút còn bắn vào miệng, bị bà ta nuốt xuống bụng, bà ta vừa sợ hãi buồn nôn, dạ dày như đảo lộn, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Minh Hằng đau đến chếtđisống lại, từ cổ họng phát ra tiếng thét thảm thiết: hóa ra Hoắc Minh Cẩmthậtsựnhẫn tâm đến thế,mộtchiêu chém đứt lìa ngón úttrênbàn tay trái củahắn!
Hoắc lão phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, dường nhưkhôngthể tin nổi những gìđangdiễn ra trước mắt, thân mình già nua loạng choạng chạy tới bên đứa con lớn, nước mắt rơi như mưa, “Minh Cẩm, conthậtsựđiên rồi!”
Hoắc Minh Cẩm bình tĩnh, đẩy ngón tayđãđứt lìa kia ra, “Hoắc Minh Hằng, từnhỏđến lớn ta chưa bao giờ có ý muốn tranh đoạt tước vị Quốc Công. Hôm nay, trước bài vị tổ tông, ngươi thử để tay lên ngực tự hỏi xem, khi ngươi cùng tuần phủ Chiết Giang nội ứng ngoại hợp hãm hại ta, là bởi Thẩm Giới Khê ép ngươi hay là xuất phát từ mong muốn của bản thân ngươi?”
Hoắc Minh Hằng ép chặt vị trí ngón tay bị chặt đứttrênbàn tay trái, gân xanhtrêntrán nổi lên, gào: “khôngsai, ta chính là muốn ép ngươi vào chỗ chết! Lúc Thẩm Giới Khê tìm tới ta,khôngcầnhắnmở miệng đề nghị, tađãđồng ý hợp tác vớihắn, ta mới là đích trưởng tử, vì cái lý gì mà cái gì ngươi cũng giỏi hơn ta!”
“Minh Hằng!” Hoắc lão phu nhân rơi lệnói, “Minh Cẩm là em ruột con cơ mà! Sao con lại có thể vì suy nghĩ của bản thân mà ép nó vào chỗ chết?”
Nghe được những lời ghen ghét ấy của Hoắc Minh Hằng, Hoắc Minh Cẩm cũngkhôngtỏ vẻ ngạc nhiên.
Chàng vứt kiếm, nhấc áo quỳ xuống, dập đầu trước các vị tổ tiên Hoắc gia.
Cuối cùng, chàng dập đầu với Hoắc lão phu nhân, “Mẹ, conđiđây.”
Chàng đứng dậy rờiđi.
Hoắc lão phu nhân ngơ ngác hỏi: “Minh Cẩm… Con muốnđiđâu? Đây là nhà của con mà.”
Hoắc Minh Cẩm quay đầu lại.
Hoắc lão phu nhân ngước mắt lên nhìn chàng, lo lắng hỏi, “Minh Cẩm… Lẽ nàosẽgiống như connóithậtsao, lần này Hoắc giathậtsựsẽlụi tàn?”
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì.
Hoắc phu nhân bình tĩnh, dịu dàngnói: “Minh Hằngnóithế nào cũng làanhruột con, hai đứa con hợp tác, có lẽsẽcòn có cách cứu được Hoắc gia chăng?anhem đoàn kết, có gìkhônglàm được…”
Bà gả vào Hoắc gia mấy chục năm,khôngthể trơ mắt nhìn Hoắc gia sa sút như các thế gia khác!
Hoắc Minh Cẩm nhìn thẳng vào Hoắc lão phu nhânmộtlúc lâu, “Mẹ, lúc đại ca và tuần phủ Chiết Giang chuẩn bị lập mưu hại con, mẹ biết đúngkhông?”
Hoắc lão phu nhân khép hờ đôi mắt, né tránh ánh mắt chàng,khôngđáp.
Hoắc Minh Cẩm khóe miệng nhếch lênmộtchút, quay đầu rờiđi.
Tới tận khi chàng ra khỏi cửa chính Hoắc gia, mấy gã môn nhân trốn ở chỗ tối mới dám vào từ đường, trị thương cho Hoắc Minh Hằng.
đimộtđoạnthậtxa, Hoắc Minh Cẩm mới quay đầu nhìn lại An Quốc Công phủ.
Chàng sinh ra ở đó, cũng từ nơi đó,đãbao lần chàngnóilời từ biệt với mẹ mình, cùng với các bậc chaanhlên ngựa ra chiến trường. Khi chiến thắng trở về, mẹ chàng lại dẫn mọi người trong nhà ra cửa chờ đợi. Khi ấy, mặt chàng rất bình tĩnh, tựa nhưkhôngvuikhôngbuồn nhưng trong lòngthậtra là rất vui vẻ. Đây là nhà của chàng, rường cột chạm trổ, đình viện thâm sâu, nhiều năm như thế, những cảnh nàyđãtrở nên quen thuộc với chàng.hiệngiờ, tắm trong ánh trăng, phủ đệ vẫn hiên ngang tráng lệ như cũ nhưng đâu đó bóng tốiđãxuấthiện. Nhiều thế hệ tổ tiên Hoắc giađãngậm đắng nuốt cay để tìm được con đường sống giữa những tranh giành chốn cung đình, nhưng giờ có lẽ cũngđãđitới cuối đường.
Bao nhiêu tâm huyết vậy mà chỉ trong phút chốc bỗng đổ sông đổ bể.
Chàngkhôngkhỏi nhớ tới chính mình năm mười ba tuổi,mộtmình lẻn vào trại địch,mộtcây đuốc sáng đốt hết lương thảo của người Thát Đát. Ánh lửa bốc lên tận trời, ngập cảmộtvùng đồi núi, người Thát Đát bị đánh cho tan nát, chạy chối chết. Chàng đừngtrênđỉnh núi đối diện, phóng tầm mắt ra xa nhìn chaanhmình đuổi theo truy kích quân địch, máu nóng trong người cũng sôi lên chảy khắp người,mộttiếng thét vang thấu trời xanh.
Chẳng lẽ đúng như lời cha chàng từngnói, người Hoắc gia sát nghiệp quá nặng, cuối cùngkhôngtránh được vận mệnh bị diệt tộc?
Năm mười hai tuổi, lần đầu tiên chàng bước lên chiến trường, chàng vốn tưởng rằng tương lai mình chắc chắn cũngsẽchếttrênsa trường, ai ngờ được giữa lúc chàng hăng hái nhất, suýt nữa lại chết bởiâmmưu củaanhtrai ruột.
Thiên hạ to lớn nhường này, nơi nào mới là chỗ dành cho chàng?
mộtcơn giónhẹthổi qua, năm bóng người giống hệt nhau bỗng xuấthiệntừ trong bóng tối, từ các hướng khác nhau chạy nhanh về phía chàng, cung kính: “Nhị gia.”
Hoắc Minh Cẩmkhôngnhìn ngôi nhà cũ ấy nữa.
Người cầm đầu nghiêm trang ôm quyềnnói: “Nhị gia, thuộc hạđãhỏi thăm được, Thôi phu nhân Ngụy thị…đãchết từ mấy năm trước.”
Mặt Hoắc Minh Cẩm cứng đờ, thất thần trong giây lát, lẩm bẩm: “đãchết?”
Người nọ trả lời: “Bị bệnh mà chết. Sau khi Ngụy đại nhân rađi, Ngụy gia tan cửa nát nhà, Thôi phu nhân thương tâm quá độ, mấy tháng sau cũngđitheo.”
Hai hàng lông mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt lại lại, trầm mặckhôngnóilời nào,đitiếp về phía trước.điđượcmộtđoạn khá xa, thân mình cao lớn bỗng run lên, suýt nữa là ngã khụy xuống đất.
“Nhị gia!” Mấy người tùy tùng vội vàng chạy tới, đỡ lấy vai chàng.
Hoắc Minh Cẩm đẩy tùy tùng ra, cố chấp bước tiếp về phía trước. Mấy người kia vẫn theo sát chàng, vừađitheo vừa khẽ gọi, hỏi han. Chàng dường nhưkhôngnghe thấy gì, loạng choạng bước tiếp,mộtlúc lâu sau bước chân mới hơi chậm lại, nấc lênmộttiếng, trong cổ họng cảm thấymộtvị tanh ngọt trào lên.
Chàng ưmmộttiếng, nhổ ramộtbúng máu tươi.
Người tùy tùng trợn mắt, tay siết lấy bội đao bên hông: “Nhị gia, ngài bị thương!”
Hoắc Minh Cẩm lau vết máu bên khóe miệng, ngăn cản đám thuộc hạđangđịnh quay lại An Quốc Công phủ tìm Hoắc Minh Hằng tính sổ, nhàn nhạtnói: “Chôn ở đâu?”
Người kia ngẩn ra, lại nghe thấy chàng hỏi lần nữa, “Ngụy thị được mai táng ở chỗ nào?”
“Ở Hồ Quảng, phủ Giang Lăng, trong phần mộ tổ tiên Thôi thị.” Gã thuộc hạ cuối cùng cũng hiểu được chàngđangđịnh hỏi gì, vội trả lời, “NghenóiThôi đại nhân và Thôi phu nhân tình sâu nghĩa nặng. Sau khi Thôi phu nhân bệnh nặng qua đời, Thôi đại nhân vô cùng đau xót, tự đưa linh cữu của phu nhân về quê.”
Đêm hè, từng cơn gió mát thổi qua, quần áo cũng bay phần phật, cũng giống như mùa hè nhiều năm trước. Hoắc Minh Cẩm nhắm mắt lại, xoay người lên ngựa, siết chặt dây cương.
“điphủ Giang Lăng.”
Trong bóng đêm, ánh trăng như dòng nước bạc rót xuống tràn khắp mặt đất.
Đội tùy tùng cũng vội vã lên đường, bóng hình đoàn người dần dần lẫn vào ánh trăng.
oOo​
Hồ Quảng, huyện Hoàng Châu.
Gần tới Đoan Ngọ, càng lúc càng có nhiều người lục tục tới nhà tìm Phó Văn Chương xin chữ.
Dân địa phương mê tín, cảm thấy cử nhân lão gia là người chính trực, nên có khi đến chữ y viết ra cũng có tác dụng trừ tà. Bởi vậy, họ muốn nhân dịp Đoan Ngọ, treo chữ y trong nhà, xua đuổi tà ma. Thế là Phó Vân Chương lại bận vài ngày.
Lúc y viết chữ, Phó Vânanhkhôngchép sách nữa, đứng bên bàn chăm chú nhìn y, theo dõithậtkỹ từng động tác của y.
Nàng nhận thấymộtkhi Phó Vân Chương viết chữmộtcách nghiêm túc, chữ viết rất có khí thế, nhìn qua chỉ thấy ngay ngắn chỉnh tề nhưng nhìn kỹ lại thấy mấy phần phóng khoáng, tự dokhôngche lấp được,khônggiống chữ y viết hằng ngày.
Phó Vân Chương viết chữ cho Trần tri huyện xong, nhìn sang Phó Vânanh, mỉm cười, “anhtỷ nhi, thư phòng ta còn thiếumộttấm biển, muội thấy nên lấy tên gì bây giờ?”
Phó Vânanhsuy nghĩmộtlúc, tựa vào cạnh bàn nhìn ngắm chữ y vừa viết xong, hỏi lại: “Nhị cakhôngthích cái tên nào sao?”
“Bởikhôngthấy thựcsựthích tên nào, nên mới bảo muội đặt.”
Phó Vân Chương xoa đầu nàng, cố tình làm rối tóc nàng, “Muội bái ta làm thầy, còn chưa tặng quà bái sư đâu đấy, thếthìviết cho ta mấy chữ, đặt tên cho thư phòng của tađi.”
Phó Vânanhđưa tay lên sửa lại tóc, mặt hơi nghi hoặc.
Ở bên cạnh Phó Vân Chương càng lâu, nàng lại càngkhônghiểu được y.
Ngày ấytrênsông nhìn thoáng qua khoang thuyền kia, nàng còn nghĩ y làmộtmĩ công tử dịu dàng. Ở từ đường nghe y đấu khẩu với tộc lão, nàng nhận ra y ngoài mềm trong cứng, là người cố chấp, hoàn toànkhônggiống đám thư sinh tầm thường cổ hủ.
Y phong tư xuất chúng, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tao nhã như thế, nàng cứ tưởng rằng y chắc hẳn là giống Ngụy Tuyển Liêm, tuấn tũ nho nhã.
Trước mặt người ngoài, y chính là như thếthật, lạnh lùng, thanh cao, thoát tục.
Nhưng mà mỗi khi chỉ có nàng bên cạnh, Phó Vân Chương dường nhưđãbiến thành người khác. Y lười nhác, thoải mái,khôngđể ý nhiều, sách đọc xong ném sangmộtbên, bút dùng xong vứt lung tung,nóimấy chuyện trời ơi đất hỡi khiến nàng bật cười, rồi lại còn cười nhạo lờinóicủa thánh nhân.
sựnho nhã của yđãđược khắc sâu vào trong xương cốt, chắc chắnkhôngphải giả vờ nhưng cái con người tay chân vụng về, thường xuyên gạt đổ nghiên mực bên trong y cũng hết sức chânthật,khôngcó chút giả tạo nào.
Phó Vânanhkhôngbiết tại sao trong con người y lại tồn tại nhữngsựkhác biệt lớn như vậy, nhưng nàng cũngkhôngcố tìm hiểu, suy nghĩmộthồi,nói: “Cận thủy tri ngư tính, cận sơn thức điểuâm[4]. Nhị ca, huynh thích nghe tiếng nước mưa rơi xuống đá Linh Bích, hay là gọi là Lâm Lang Sơn Phòng [5]?”
[4] Ở gần nước (hồ, sông, biển…)thìbiết đặc tính của cá, ở gần rừng núithìhiểu tiếng chim hót.
[5] Lâm lang là từ tượng thanh, miêu tả tiếng vang.
Phó Vân Chương bất ngờ, “Sao muội biết ta thích nghe tiếng mưa rơi?”
“Tháng trước trời mấy lần đổ mưa, muội chép sách trong thư phòng, nghe được tiếng mưa bên ngoài rơi, mưa rơitrênmặt đá, mưa rơi xuống mặt hồ,âmthanh đều rất hay.”
Phó Vânanhchỉ về phía cửa sổđangmở rộng. Trong viện chẳng có cây cối gì, chỉ cómộthồ nước xanh biếc vàmộtkhối đá Linh Bích đen như mực, nhìnthìđơn điệu nhưng mỗi khi mưa rơi lại tạo thànhmộtcảm giác hoài cổ kì lạ, “Nghethậtêm tai.”
trênmặt Phó Vân Chươnghiệnra ý cười, lẩm bẩm mấy lần bốn chữ “Lâm Lang Sơn Phòng”, gật đầunói, “Được, vậy đặt tên thếđi.”
Y cao giọng gọi Liên Xác vào phòng, bảohắnchuẩn bị giấy lụa cho Phó Vânanhviết.
“Chữ muội viết còn chưa đủ cứng cáp, nhị ca, huynh định lấy chữ muội làm biển treothậtà?”
Phó Vânanhthấy ykhôngcó vẻ gì làđangđùa liền hỏi.
Phó Vân Chương cười đáp: “khôngsao.” Y dừng lạimộtchút rồi tiếp, “Ta cũng viết cho muội mấy chữ, muội mang về treo mà trừ tà.”
Phó Vânanhkhôngnhịn được cũng phải mỉm cười.
Nàng viết xong, sang gian bên cạnh rửa tay. Tới khi trở lại thư phòngđãthấy Phó Vân Chương đứng bên bàn sách, duỗi cánh tay dài với về phía hộp đựng giấy bút bên cửa sổ, ống tay áo rộng quệt phải đồtrênmặt bàn, loảng xoảng mấy tiếng, giấy tờ rơi lả tả khắp nơi.
Y vội vàng quay đưa tay còn lại cố bảo vệ giá bútđanglung lay sắp đổ, khuỷu tay lại đập vào hộp sách bên cạnh, cạchmộttiếng, chiếc chặn giấy rơi xuống đất, may màkhôngbị nứt.
Phó Vânanhđãquen rồi, ngồi xổm xuống giúp y thu dọn giấy tờ rơitrênmặt đất, dọn dẹp lại bàn sách, chuyển hộp đựng giấy bút đến nơi vừa tầm tay Phó Vân Chương, “Nhị ca, muội rót cho huynhmộtly trà nhé?”
Phó Vân Chương gật gật đầu, vẫn rất vân đạm phong khinh. Ykhônghề cảm thấy việc mình làm khi nãy có gì đáng xấu hổ.
Phó Vânanhrót cho ymộtly trà hoa quế, sợ y lỡ tay làm đổ trà nên chỉ rót nửa ly.
Phó Vân Chương nâng ly trà lên uống, trước mặt làmộtchồng giấy. Đó chính là mấy bài văn Tô Đồng mang tới. Y uống trà xong, mở lật từng trang giấy, cầm bút phê bên lề những lời nhận xét, chỉ ra cái sai, đề nghị sửa chữa. Cặp mày lúc nhăn lại, lúc lại giãn ra.
Phó Vânanhđứng bên cạnh dọn lại bàn, thi thoảng ánh mắt lại quét qua bài văn đặttrênbàn: “Trong mười người này, chỉ có Tô Đồng có thể thi đỗ tú tài, còn chín người khác, nếu may mắn có thêm hai người nữa đỗ là cùng.”
Phó Vân Chương lơ đãng ừmộttiếng, “Sao muội lại nghĩ thế?”
Phó Vânanhchỉ mấy bài văn trong đó, trả lời: “Nhị ca, huynh ra đề là “Thiên hạ hữu đạo, tắc lễ nhạc chinh phạt tự thiên tử xuất” [6], đây là đề thi hội năm vừa rồi, giải đềkhôngkhó nhưng mấy người nàykhônghiểu gì, lạc đề tận đâu rồikhôngbiết. Khi giải đề văn, đầu tiên là phải hiểu đề, nhưng hiểutrêncâu chữ thôithìkhôngđủ, còn phải biết ý nghĩa sâu xa trong đó, như vậy mới có thể phân tích, ra ví dụ, đưa ra kiến nghị, họ chưa tới trình độ này. Mấy người còn lạithìlập luậnkhôngtốt, tới trường thi áp lực nặng nềthìviếtsẽlại càng kém hơn.
[6] Thiên hạ có đạothìlễ nhạc và chinh phạt đều do thiên tử đề ra, câu tiếp theo là “Thiên hạ vô đạo, tắc lễ nhạc chinh phạt tự chư hầu xuất” (Thiên hạ vô đạothìlễ nhạc và chinh phạt đều do chư hầu tự quyết định). Theo ý hiểu của mình,mộtkhi là do thiên tử đề ra, mọi quy định và hoạt động của đất nước đều được thống nhất, chư hầu quyết địnhthìmỗi nơimộtphách, đất nướcsẽloạn.
Cuối cùng, nàng chỉ vào bài văn của Tô Đồng, “Tô Đồng viết chữ đẹp, văn chương phân tích thấu đáo trôi chảy,nóikhôngchừng có thể làmộttrong những người đứng đầu kì thi.”
Phó Vân Chương ban đầu còn lơ đãng, nhưng sau đó sắc mặt lại thay đổi, nụ cườitrênmặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
“anhtỷ nhi, Tôn tiên sinh bắt đầu dạy muội giải đề văn từ bao giờ thế?” Ngũ muội muội là congái, Tôn tiên sinh tuy dạy muội ấy học nhưng chắc chắnsẽkhôngdạy muội ấy giải đề thi.
Phó Vânanhmặt mày tỉnh bơ, bình tĩnh trả lời: “Tôn tiên sinhkhôngdạy muội, nhưng mà cửu cađãbắt đầu được học rồi, muộn ở sau bình phong nghe lén.”
trênthực tế, nàng đâu cần nghe lén, mỗi khi Tôn tiên sinh răn dạy Phó Vân Khải và Phó Vân Khải, tiếngnóivang vọng khắp phòng, nàng chỉ cần cẩn thận lắng nghe là có thể nghe thấy từng chữ. Về chuyện giải đề văn này,mộtphần là do nàng tự học,mộtphần là ngồi sau bình phong nghe giảng, còn cómộtphần nữa là từ kiếp trước, mấy ngườianhcủa nàng từng bởi giải đề vănkhôngtốt mà vật vã cả ngày. Lúc nàngđitìm cácanhchơi cùng vẫn thường nghe bọn họ bàn tán về những bài văn nổi tiếng đất kinh kỳ. Thẩm Giới Khê viết văn giải đề rất hay, nàng hồi đó thấy thú vị nên cũng cùng đọc với cácanh.
Phó Vân Chươngkhôngtiếp tục ép hỏi nàng, mỉm cườinói: “Nếu muộithậtsựmuốn học, ta có thể dạy cho muội, về saukhôngđược lén lút như vậy nữa. Thế là thất lễ đấy.”
Phó Vânanhsửng sốt sững ngườimộtlúc rồi mới gật đầu.
Cứ tưởng rằng Phó Vân Chươngsẽcố hỏi cho bằng được,khôngngờ y lại bỏ qua như thế.
Phó Vân Chương xoa đầu nàng, nhắc lại lần nữa, “anhtỷ nhi, sau này muội muốn học cái gìthìphảinóivới nhị ca, nhớ chưa?”
Nàng mím chặt môi, khẽ vângmộttiếng.
“Nào, dựa theo ưu điểm, khuyết điểm, muội sắp xếp thứ tự cho mười bài văn nàyđi.” Phó Vân Chương dừng bút, vẫy tay gọi nàng lại bên cạnh mình.
Phó Vânanhkhôngdo dự, bước tới đọc lại mười bài văn đómộtlần nữa, suy tưmộthồi rồi sắp xếp theo thứ tự, Tô Đồng đứng thứ nhất.
Phó Vân Chương hơi thất thần,trênmặt khó giấu nổisựhoảng hốt.
Kết quả này giống y hệt bình luận của y khi nãy.
Y trầm mặcmộtlát, quyết đoánnói: “khôngcần phải sau này, bắt đầu từ ngày mai, tasẽdạy muội viết văn giải đề.”
Lời tác giả
“Thiên hạ hữu đạo, tắc…” là đề văn lấy từ sách “Luận ngữ”, từng vài lần xuấthiệntrong đề thi hội.
Editor: Chương nàythậtsựlà vừa dài vừa nặng nề vì nhân vật Hoắc Minh Cẩm đáng thương quá. Haizzz. Cơ mà mình muốn hỏi là đối với những chương dài như thế này, mình có nên tách ra để mọi người dễ theo dõikhông? Thông thường mìnhsẽedit cả chươngmộtlúc rồi mới beta cho liền mạch nhưng để đọcthìmìnhkhôngrõthế này có bị dài quákhông.mộtchuyện nữa là kích thước chữ này mình thấy ok cơ mà nếu với mọi người nó bịnhỏquáthìbáo với mình nhé. Mình cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.