Trong lúc nói chuyện,Mặc Liễu cùng Mặc Lan một ngườibưng chậu đồng,một ngườibưngbátthuốc đi đến,nhìnthấy Lạc Kiêu,vốn là sững sờ một chút,nhưng sau đó lậptức cười dịu dànghô mộttiếng: “Thếtử.”
Mặc Liễu đặt chậu đồng đựng nước rửa mặtsangmộtbên,quaymặt nhìn hắn liền cười nói: “Lúc nãy nôtỳ vàMặcLan vẫn còn đauđầua, hôm nayThếtử không ởđây,thuốc nàycủaĐiệnhạ phải xửlý như thế nào.” Nói xong, nhìn vềphíabátthuốctảnra mùi quỷdị trongtay Mặc Lan, khuôn mặt lộvẻ trêu chọc.
Lạc Kiêucũngtheo ánhmắt Mặc Liễunhìn qua,bênmôi khôngtựchủhiệnranụcười,nhận bátthuốctừtay Mặc Lan,liền đitới bêncạnh Văn Nhân Cửu.
“Điệnhạhôm nay có phải đút không?”Lạc Kiêu đứngbên giường,hạ mắt nhìn y,đùa giỡn nói.
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìnhắn,không lêntiếng,chỉtrựctiếp nhậnbátthuốc,sau đó mặt mũi không chútbiểu lộ mộthơi uống vào.
Thuốccònấm, lại không phỏngmiệng, nhưng bởi vìbỏ thêm máu màmùi vị tanh đắng ngược lại càng trởnênrõ ràng. Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửucố gắng bày ravẻ mặt bình tĩnh, còn cóđầulôngmày nhíu cực nhẹ kia, nhịn không được cảm thấy buồn cười, cầm mứtquảtrênbàn đưa tới: “Điện hạ hàtất miễn cưỡngchínhmình?”
Văn Nhân Cửu khôngthèm nhìnhắn,đưabátthuốc cho Mặc Lanbên cạnh,thản nhiênhỏi: “Thuốc này…chỉ còn một lần này?”
Lời nói không đầu không đuôi,nhưngmấy ngườitrong phòng đều hiểu.
Lạc Kiêu đứng bêncạnh Văn Nhân Cửu,nghĩ đếnmảnhthưrơi vàotrongtayhắn kia,khẽcườinói: “Nàng sẽcòntrởlại.”
Văn Nhân Cửu nhẹ gật đầu,để cho Mặc Liễu xoabóptay chân cho y,rũ mắthỏi: “Ngươi cho rằng chuyệnhànhthíchhôm nay rốt cuộc là nhưthế nào?”
Lạc Kiêu ngồi xuốngmột bên, hỏi: “Nghenói hành thíchchínhlà một vịThanh y ởbêntronggánhhátmà Hiền phi cùng Hoàng hậu mờitới?”
“Ừm.”Văn Nhân Cửu đáp,đưa mắt nhìnthoáng qua Mặc Liễu,sau đó nhàn nhạt nói: “Chỉ có điềutuy rằng phụhoàng kinh sợ,nhưng may mắn Phúc công công cứu giá kịpthời,cũng không cóthươngtổn gì.”
“Nhưng mà —— Hoàngthượng cư nhiên lôngtóc vôthương?”Lạc Kiêu nghe xong Văn Nhân Cửu nói,cảm giác mơhồtrong lòng ngược lạibắt đầu rõ nét,trầmtư một lúc,lêntiếnghỏi.“Điệnhạ ngườithật sựtin,thích khách cóthể vượt qua canh giữtrùng điệp của Hoàng cung đến đượcbên cạnh Hoàngthượng,sẽbởi vì Phúc công công kiềmhãm,mà dễ dàngbuôngtha cho cơhội ám sáttuyệthảo như vậy sao?”
Văn Nhân Cửu nhướng mày,như có như không cười nhẹ mộttiếng: “Thếtử nói như vậy,dường như đãbiết được cái gì nha?”
Lạc Kiêuhơihạmắt,cườinói: “Ngượclạicũng khôngcómanhmối xácthực gì,chẳng qualàcảmthấy…nàyhếtthảy đều quámứctrùnghợpmàthôi.”Chậmrãinângmắtnhìn Văn Nhân Cửu,“Chỉ sợ sángmai,nơinàycủa Điệnhạcóthểnghethấy vàitin đồnthú vịrồi.”
“Ngược lại khôngbiết ngươi lấytựtintừ đâutới.”Văn Nhân Cửu dựa vàothành giường,nhàn nhạt nhìnhắn,cũng không nóithêm gì khác,duỗitay để cho Mặc Lan,Mặc Liễuthaytiết y,“Cô cũng mệt mỏi,hôm nay cứthế đi.”
Lạc Kiêu gật đầu,cườinói: “Thần đâyliềncanh giữ bênngoài phòng Điệnhạlà đượcrồi.”
Nói xong,lại nhìn thoángquaVăn Nhân Cửu, sau đómớiquayngườiluira ngoài.
Trương Hữu Đức đang đứng ở phòng ngoài,thấy Lạc Kiêu đi ra,còn gọihắn mộttiếng.
Lạc Kiêu đáplại,sau đó đèthấp giọng,nói: “Cho dùthếnào,tốnchúttâmtư,chocungnhântuầntrachịu khónhìn kỹmộtchút,hômnayngàn vạnlầncũng phảithủ kín Đông Cungnàychota.”
“Thếtử là sợthích khách ——”Trương Hữu Đức có chút do dựhỏi.
Lạc Kiêu hơi nhíu mày: “Nếu chỉ làthíchkhách, chuyệnnày ngượclại còn muốn đơn giản mộtchút.” Nghĩ đến điều gìđó, nhếchmôi ngừngmột chốc,lại nói: “Để cho MặcLancùngMặc Liễu ban đêm chúý Điện hạ, thuốc hôm nayđã dùng hết, chỉ sợngàymai…” Nói đến đây, nếpnhăngiữalôngmàycàngsâu thêm mấy phần.
Nghexong,trên mặtTrương HữuĐứccũngkhôngkhỏihiệnlênvài phần lo lắng, nhưng trướcmặt Lạc Kiêu rồi lạikhông dámnóira lời xuixẻo,đànhphảigậtđầu,nhanhchóng lêntiếng: “Nô tàiđi đây.”
Nói xong,cầm theo đèn lồng, vội vàng rakhỏiThanh LanĐiệnđi phân phó.
Lạc Kiêu nhìn theo bóng lưng của TrươngHữu Đức, biểu hiện trên mặt cũng cóchútphứctạp.
Kiếptrước bởi vì Văn Nhân Cửu khôngtham dựthọ yếncủa Đức Vinh Đế,cuốicùng dẫn đếntrên yếntiệc Đức Vinh Đế bởi vìnhiều phitầnchỉtrích Văn Nhân Cửumà phẩytay áo bỏ đi,chonên yếnhộilúc đócũng khôngcó khảnăngtiếptục —— dĩnhiêncũng khôngtồntại sự kiệnhànhthích gìrồi.
Nhưngmà lúc này, cho dùlà Đại hoàng tửVănNhânHiênchiếmđượcmộttờ tứhôn,haylà việc ámsátngoáiý muốn, đây đều làmột chuyệnxấu.
Lạc Kiêuchậmrãi bước về phía Thiên Điện: Nhưngmà,chuyệnhôn sự giữa Đạihoàngtửcùng Trần gia,Thục phi khẳng định đã biếttrước đórồi,dựa vàotínhcáchmạnhmẽcủa bàta,chẳnglẽthật sựcứngồichờchếtnhư vậy?Hoặclànói,bàtalàcótay sau?
Bước chân dừng lại: Nhưng mà,nếu như chuyện nàythật sự giống nhưhắntưởngtượng…Con ngươi lóe lên mộttia âmtrầm,đây đối vớibọnhắn mà nói,cũng không phải là một chuyện khôngtốt.
Một đêm này Đông Cung cũng xemnhưan ổn, chẳng qua làmột nơi khác bên trong hậu cung, nhưng lại nhấc lên sóng gióđộngtrời*.(*滔天巨浪 hao thiên cựlãng.)
Cẩm Y Vệlục soáttoàn bộ Hoàngcung đểtruytìmtungtíchcủatênthích khách kia,một đường khôngthuhoạch được gì,chẳng qualàtạithời điểmlục soát Vũ Lộ Điện,bấtngờnhìnthấy vếtmáulốm đốmtrên bậcthangtrong Vũ Lộ Điện.Vì vậy,mọingười giốngnhưcuốicùng đãtìmthấymụctiêu,lậttungcả Vũ Lộ Điện.
Nếu là bình thường,các Cẩm YVệ dĩnhiên không dám làmthế,nhưng dùsao tối nay hình thức bấtđồng, vảlại có ĐứcVinhđế buônglời phía trước,độngtácngượclạicó vài phần cànrỡ.
Hiền phinhìnthấycảnhtrướcmắtcảmthấytâm phiền,dứt khoát dẫntheo Đạicungnữ bêncạnhtrở vềtẩm điệncủamình.
“Đám Cẩm Y Vệ kia cũng quá mức vô lễ!”Đại cung nữ Xảo Âmthả rèm,tức giận nói: “Cung điện của Nương nương cóthể đểbọnhọ lục soát liền lục soát sao?Chính là không đem Nương nương để vào mắt!”
Hiền phi đưatay day day ấn đườngcủamình: “Nóimấylời vô dụngnàylàm gì?Hiệntạichỉcầunhữngngười kiamaumaurời đilà được,ồn ào ầm ĩ khiến Bổncung đau đầu.”
Xảo Âm đitớibóp vai cho Hiền phi: “Nhưthế nào lại xảy ra chuyện vào đúng ngàyhôm nay?Hoàngthượng mới chấpthuậnhôn sự của Điệnhạ,ngay sau đó liền đến như vậy!Mấy lời Thục phi nói với Nương nương lúctrước,cũngthật là quá khinh người.”
Trong con ngươi của Lục phi lóe lên mộttia lạnh lẽo,quay đầu nhìn Xảo Âm,hỏi: “Đạihoàngtử ở nơi nào còn chưa cótintức sao?”
Xảo Âm lắc đầu: “Đã cho người đihỏi,chỉ là vẫn không cótintruyền về.”
Hiền phimímmôi,vừachuẩn bịnói gì đó,chỉthấymộtcungnữ đứngcanhngoài phòng vénrèmliền đi vào,trênmặtcóchút kinhhoảng: “Nương,Nươngnương,bên kianói,mọinơitrong điện đều đã xét,chỉcònlạitẩm điệncủa Nươngnương,cáinày —— “
“Láo xược!”Sắc mặt của Xảo Âm cũngthay đổi,thânthểtức giận đến mức run lên,“Tẩm điện của Nương nươnghá cóthể để cho nhữnghạ nhân kia đi vào sao?”
Sắc mặt Hiền phi cũng cựckỳ khó coi, qua hồilâucũngkhôngnóigì.
Cungnữtruyềnlờinơmnớplo sợ đứng ở bên kia,quamộthồi,giốngnhưmuốn khócnói: “Vậy,nôtỳrangoàinóicho bọnhọ?”
“Còn không mau đi!”Xảo Âm mắng.
Chẳng qualà Xảo Âm vừanóihếtcâu,Hiền phirồilạilêntiếng gọicungnữlại: “Đợimộtchút.”
“Nương nương!”Xảo Âm có chút lo lắng gọi Hiền phi mộttiếng.
Hiền philạnhmặtnói: “Để bọnhọ vàolục soát.”
“Nương nương!!”
Hiền phi đẩy Xảo Âmra đứnglên: “Nếunhưhômnay không để bọnhọlục soát,ngàymainói khôngchừng bốn phíatrongcunglại bốtrí Bổncungcái gìa.Nếunhưmuốnlục soát,liềnlục soáttriệt để —— Xảo Âm,đi gọi bọnhọtiến vào.”
Xảo Âm cắn răng,quahồi lâu,mời không cam lòng “Vâng”mộttiếng,rabên ngoài,mở cửa cho Cẩm Y Vệ vào.
Chỉhuy sứcầm đầunhìn quanh phòngmột vòng,sau đóchắptay,hướng về phía Hiền phitạlỗimộttiếng,mấythuộchạ phía sau gãlậptức phântánra,tra xéttoàn bộtừtrên xuống dướimột phen.
—— Dĩ nhiên cái gì cũng không lục soát.
Sau khi Hiền phi thấy mộtphengà bay chó sủa, VũLộ điện này rốtcuộccó thể được chút thanh tịnh,trênmặt khôngkhỏilộ ravẻ trào phóng:“Nhưthếnào,Chỉ huy sứđạinhâncó thể yêntâm?”
Chỉhuy sứhơi khomngười: “Chuyệnhômnay,thật sựlà do Hoàngthượngcólệnh,chúngthần không dámlàmtráinửa phần,nếunhưchọc giận đến Nươngnương,kínhmong Nươngnươngthứtội.”
Trải qua một ngày giày vò,Hiền phi cũng cảmthấy không chịu nổi phiền nhiễu này,khoáttay áo,lạnh lùng nói: “Nếu như Chỉhuy sứ đã lục soát xong,Vũ Lộ Điện này của Bổn cung cũng liền không giữ lại các vị rồi.Xin mời.”
Chỉhuy sứnhìn sắcmặtlãnh đạmcủa HIền phi,ngượclạicũng không đểtronglòng,lạichắptay,dẫntheothủhạ Cẩm Y Vệliềnmuốnrời khỏi,chẳng qualàcònchưara khỏi phòng,mộttiểuthái giám vẫnluôn đứnghầuhạ bêntrong điện không biếtnhưthếnàolại va phảimộthộp gỗnhỏlúctrước bàytrên kệrơi xuống dưới đất.
Tiếngva chạm nặng nề bỗng nhiên nổtungtrong phòng, Chỉ huy sứnhìnhộp gỗ rơixuống đấtlănmấy vòng cách mình một khoảngkhôngxa,theobản năng cúi người chuẩnbị nhặt hộp lên.
Chẳng quacólẽlà do vachạmtrước đó,nắphộp vốn đang đậy kínlạihéramột khenhỏ,Chỉhuy sứngẩng đầu,liềnnhìnthấytiểuthái giámlúctrướclộ vẻ khẩntrương,vừacúi đầu vừanhìncáihộptrongtay,trong ánhmắt không khỏimangtheochúthoàinghi.
“Hiền phi nương nương,khôngbiếttronghộp này đựngthứ gì?”Chỉhuy sứ giơ caohộp gỗ kia,quay đầuhỏi Hiền phi.
“Bổn cung làm sao nhớ rõ đựngthứ gì?”Hiền phi liếc nhìnhộp gỗ không có gì đặcbiệt kia,không nhịn đượcthuận miệng nói: “Có lẽ làtrang sức,xiêm y,còn cóthể là gì?”
“Xiêm y?”Chủhuy sứ mở ra nắphộp,nhìn đồ vậtbêntrong,sắc mặtbỗng nhiênthay đổi,sau đó mới chẫm rãi chuyển cáihộp đã được mở nắp đếntrước mặt Hiền phi,trầm giọng nói: “Chẳng qua là xiêm y này của Nương nương,nhưng một chút cũng khôngbìnhthường a.”