Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 51: Hỗn loạn


Đếntảng sáng,Văn Nhân Cửu quảnhiênlại bắt đầu sốtnhẹ.Tuynói không đếnnỗinghiêmtrọng,nhưng sắc bệnhtrênmặtcũng dầnhiệnlên.
Thời điểm Lạc Kiêu vàotrongnhìn y,Văn Nhân Cửucònchưatỉnhlại,haimắtnhắmnghiền,trêntránlàtừng giọttừngmồhôilớn,cổhọng phátratiếngrênrỉtrầmthấp,lôngmàycũngnhíuthậtchặt,nhưlà đangcố gắngchịu đựng sự đau đớnnào đó.
Nửa bátmáu kiacủa Như Mạt vốnlà biện pháptrịngọn khôngtrị được gốc,khôngcómáu,tìnhhuốnghiệntạicũng đãtrong dựliệu.Nhưngmànóithìnóinhưthế,chờ đến khi Lạc Kiêuthật sựnhìnthấy,vẫn không khỏicó vài phầnlolắng.Bướcnhanh về phíatrước,tiệntaynhận khăntừtay Mặc Lan đặt vàochậu vò vò,giúp ylau sạchmồhôitrêntrán,tiếptheolại giặt khănchuẩn bịlautaychâncho y.
Chẳng qualà khănlaulạnh buốt vừamới đụng vàotaycủa Văn Nhân Cửu,ngườinọrồilại bấtchợtmởmắt,màumôi khônghuyết sắcmímthậtchặc,ngóntaython gầytrắngnõn bỗngnhiên phátlựcnắmlạicổtay Lạc Kiêu,đôimắtnhưngâmtrong bănglạnh xenlẫn vài phầnlệ khímơhồnhìnthẳng về phía Lạc Kiêu,cảngườirõràng suy yếu,rồilạimangtheomộtloại sát ý ácliệt.
“Điệnhạtỉnh?”Lạc Kiêubị ánh mắt lạ lẫm của Văn Nhân Cửu khiếntrong lònghơitrầm xuống,chẳng qua làtrên mặt vẫn mangtheo nụ cười,ônhòa nhìn Văn Nhân Cửu,dùngtay kia vén đi máitóc rũ xuống mặt y,chậm rãihỏi,“Có lẽ là dượchiệu đãhết,thânthể Điệnhạhiệntại còn khó chịu không?”
Văn Nhân Cửu imlặngnhìn Lạc Kiêu,đôimắt đen sâunhưtrời đêm,rồilại khôngtrảlời.
“Điệnhạ?”Lạc Kiêu gọi y,nở nụ cười,đưatay kiểmtratrán của y,“Lúc nãy gặp ác mộng?”
Văn Nhân Cửuthấy Lạc Kiêu vươntaytới,nhưngcũng khôngné,chỉlànhìnhắn đầy dò xét,ướcchừngmộtlúc sau,bàntaynắmchặtcổtayhắnmới buônglỏng,dựa vào đầu giường,nóimộtcâunhỏ đếnmức khôngthểnghethấy “Cólẽ vậy”,dứtlời,hơihạmi,tuyrằng biểulộcũng khôngcó gìthay dổi,nhưngcảm giáccảngườicăngthẳngchạm vàolànổrồilại dần dầntan biến.
“Giờ nào rồi?”
Văn Nhân Cửuhạmắtnhìnngóntaymình,nhànnhạthỏimộttiếng,Trương Hữu Đứcnghe vậylậptứctiếnlênnửa bước xen vàotrướcmặt,nói: “Cònchưatới giờmẹo.”(*5-7h sáng.)
“Các ngươi cũng đừng chen lấn ở đây,”Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìnhai người đứnghầubên cạnh,“Mặc Lan cũng là đứngbên ngoàitrông cả đêm đi?Cũng đã đến canh này rồi,các ngươi lui xuốngtrước nghỉ ngơi mộthồi,nơi này cóta nhìn là được.Mặc Liễu lại đi lấy chậu nước,giúp Điệnhạ rửa mặt.”Lạc Kiêu quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu,thấy vẻ mặt mệt mỏi của y,thầm nghĩ có lẽ là do ác mộnghồi nãy,quay người liền phân phó Trương Hữu Đức: “Tuy rằng không cóthuốc,nhưngta nhớ vẫn còn mấythang do Tiềnthái ybốc,còn phải nhờ Công công cho người sắc mấythang kia mangtới đây.”
Mặc Lan cùng TrươngHữu Đức nghe vậy liền nhìn vềphíaVăn Nhân Cửu, thấy ngườinọ gật đầu, liền vộivàngđáp“Vâng“, mỗi người mỗi việc luixuống dưới.
Thấytấtcả đềuluira,Lạc Kiêumột bên đỡ Văn Nhân Cửungồi dậy,một bênthuậnmiệngnói: “Lúcnãy Điệnhạmộngthấy gì,lúc vừamởmắtra,thần giậtmìnhcònchorằng Điệnhạmuốn giếtthần.”
Văn Nhân Cửunhànnhạtliếchắnmộtcái,thờ ơnói: “Ngươilàmrachuyệnthật xinlỗi với Cô sao?”
“Thần đối với Điệnhạthếnào,tronglòng Điệnhạtựcótínhtoán,này đâucầnthần phải biện bạchcái gìa.”Lạc Kiêu không biếtnhưthếnào,vừanghe xonglờinày,tronglònglạicóchútchột dạ.Hơihạmắtnhìn Văn Nhân Cửu,khẽmỉmcườira vẻ ủy khuấtnói: “Điệnhạhỏilờinàythậtlà khôngcó đạolý.”
Văn Nhân Cửu giốngcườimà khôngcườiliếcnhìnhắn,quahồilâu,nói: “Chỉmớinóinhư vậy,ngươingượclạilà ủy khuất ——chỉlàmơthấymột ítchuyện khi Côcòn bé,chuyệncũnăm xưa,nóiracũng khônghay.”Đến bên bànngồi xuống,hípmắtnhìn Lạc Kiêu,hạthấp âmlượng xuốngmột phần,“Đêm qua,trongcung —— “
Nói đến đây,Lạc Kiêu cũngthu lại vẻ vui đùatrước đó,đứngtrước mặt Văn Nhân Cửu rót cho y chéntrà,sau đó mới mở miệng nói: “Lúctrước nhận đượctintức,hôm qua Cẩm y vệ lục soáttrong cung một vòng,nhưng lại khôngtìm rathích khách,chỉ có điều ——”
“Cái gì?”Văn Nhân Cửu nhấp một ngụmtrà nhắp nhắp môi,ngước mắt nhìnhắn.
“Chỉ có điều,Đức Vinh Đế rồi lại đi đến Vũ Lộ Điện của Hiền phi cả một đêm.”Lạc Kiêu chậm rãi nói,“—— nghe nói là đãhạ xuốngthánh chỉ ngaytại chỗ,Hiền phi ngaytrong đêm đãbị đày đến lãnh cung…Đạihoàngtử dường như cũng chịu liên quan.Trước đó y còn vì Hiền phi xintha,nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng,ngay sau đó đãbị Thánhthượngtrựctiếphạ lệnh cấmtúctại Thanh Phong Điện.”
Văn Nhân Cửuhạmắt,ngóntaython dàinhẹnhàng vuốt vehoa văntrơnnhẵncủachéntrà,hồilâu,thảnnhiênnói: “Chínhlàcho Đạihoàngtửmột đaotrước sao?”Hơicongmôi,lạichậmrãinângmắt,hỏi: “Lầnnày Hiền phi bên kia bị Phụhoàng dùngtội danh gìnhốt vàolãnhcung?”
Lạc Kiêu thoángtrầmmặcmột hồi, mới trầm thấp mởmiệng nói: “Tưtànglongbào.”
Trong Phong Hà Điện,Như Mạt đanghầuhạ Thục phitrang điểm,vừamớichảichuốt dungnhanthỏa đáng,chợtnghe Thục phi khẽcười vuốt ve búitóc đãchải xongcủamình,nói: “Trong đêm qua,Hiền phi bên kiathếnào?”
Như Mạt đặt lược gỗ xuống,đỡ Thục phi đứng dậy,thấp giọng nói: “Hếtthảy đều như Nương nương sở liệu.”(*dự đoán.)
“Chỉtiếc,Hoàngthượngtức giận nhưthế nào,cũng chỉ nhốt Hiền phi vào lãnh cung,cũng khôngthểtại đây giải quyết nàng…A,nhưng mà,không sao,chỉ cần đi vào lãnh cung,tiện nhân Hiền phi kia,cả đời cũng đừnghy vọng cóthể đi ra!”Thục phi cười đến càng vui vẻ,trong mắt rồi lạihiện lên vẻ âm độc: “Bổn cung cũng muốn nhìnthử,lúc này Hiền phi ngã xuống,Trần gia nhưthế nào kếtthân với Đạihoàngtử,một phe Đại Hoàngtử còn muốn đấu với Chử nhi của Bổn cung ra sao!”
Lại quay đầu nhìn Như Mạt: “Đúng rồi, hôm quacáikia…”
Như Mạt lậptứchiểu ý,tiếp lời: “Người đã xử lý,tránh những Cẩm y vệ kia,đã ném vào giếng cạnbêntrong lãnh cung,Nương nương không cần lo lắng.”
Thục phi gật đầu,lạinhìn vào gường đồng bên kiangắm dungtrangcủamình,chỉnhlạimộtchúttrang sức diễmlệrũ xuống giữatrán*,cho đến khi khôngcònchỗnào không ổn,lúcnàymới quay qua Như Mạt,cườinói: “Thời điểmcũng khôngcòn sớm,lâurồicũngchưa đi,hômnay Bổncungcũngnên đếnchỗ Tháihậucùng Hoànghậu bên kiathỉnhana.Như Mạt,đi gọingườichuẩn bị xe kéo.”
(*Nguyên văn 额心坠nghịchtâmtrụy:trang sứcrũ xuốngtrán í.)
“Vâng,nôtỳlậptức đi.”Như Mạtlàm vạn phúc,cúi đầu đáplại,sau đónhanhchóngluirangoài.
Xecủa Thục phimột đườngnàycó phần ỷthế,trùngtrùng điệp điệp đi đếntrước Vạn Thọ Cungcủa Tháihậu,chỉcó điều khi đếnngãrẽtrước Vạn Thọ Cung,rồilại bị xecủa phitần khácngáng đường.Thục phichaumày,vénrèmliềnló đầura dò xét,hướng về Như Mạt bênngoàihỏi: “Làngườinào khôngcómắtchặn đường?Đi bảo bọnhọtránhracho Bổncung!”
Như Mạt nhìn vềbên kia,thấy dấuhiệu của xebên kia,hơi mím môi,vội vàngtiến lên mộtbước,lắc đầu với Thục phi,lại nhìn vềbên kia,sau đó mới giảmthấp âm lượng,nói: “Nương nương,là Hoànghậu nương nương.”
Lôngmày Thục phi nhướngcao,sắc mặt vừa nhìn cũng không còn gìtốt đẹp, vừa thấy Hoàng hậu bên kiacũngđangvénrèm nhìn về phía bênnày,hừ một tiếng,cườinói:“Ơ, Bổn cung tưởng là ai,vậymà lại trùng hợp nhưvậy,đụngmộtcái liền đụng phải Hoànghậu.”Buông rèmxuống, âmdương quái khí* nói: “Nếu làHoànghậuvậy cũng khôngcòn cách nào, để người qua trước đi.”
(*Nguyên văn 阴阳怪气 Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)
Như Mạt ngẩng đầu nhìn qua,tuy rằng cách rèm,trong lòng cũng cóthể đoán rabộ dạng đại khái của Thục phi lúc này.Ánh mắthơi động,vội vàng cúi đầu nhẹ giọng đáp “Vâng”,sau đó liền để chotiểu giáo giám nâng xe nhường đường.
Hoànghậu bên kianhìn kiệucủa Thục phi so với phitần bìnhthườngcàngthêmlongtrọng,lôngmàycaulạinhỏ đếnmức gầnnhư khôngthểnhìnthấy,nhưngcũng khôngnhiềulời,thấy bên kia đãnhường đườnglạirồi,liềnhạrèm xuống,xếptrước Thục phitiếptụctiến vào Vạn Thọ Cung.
Đãcó vài phitầnlụctục đến Vạn Thọ Cung,Hoànghậu bất độngthanh sắcnhìn quanhmột vòng,ánhmắtngừnglạichỗngồicủa Hiền phitrongchớpmắt,sau đótrựctiếpngồi xuống bêncạnh Tháihậu,khẽmỉmcườithỉnhan Tháihậu.
Thục phicũngtheo sau Hoànghậu đi đến,ởtrướcmặt Tháihậucùng Hoànghậu,vừa đứnglại,đầutiênlàhànhlễnhận sai.
“Trước đó vàingày bởi vì được Thánhthượngngàyngày yêumến,vẫnluôn khôngthểtới đâythăm Mẫuhậucùngtỷtỷ,muội đối vớichuyệnnàycũngmuôn phầnlolắng,hômnaytới đây,mong Mẫuhậu,tỷtỷ khôngnêntráchtội.”
Thốtralờinày,chúng phitầntuyrằngtrênmặt khônghiện,nhưng đáylòngrồilại khônghẹnmàcùnglộrachút không dễchịu.
Dù sao Hoàng đếchỉcómột,nghỉ đêm ởcung điệnnàocủa phitần dĩnhiênlàcó quy địnhrõràng,nhưng Thục philầnnày đượcchuyên sủng,hưởnghếttấtcả sủng áicủa Hoàng đế,đươngnhiênchiếm đithời gian ởcùng Đức Vinh Đếcủacác phitần khác.
Nếu thật sự sođo, nhữngphi tần đãthainghén Hoàng tửcoinhư khá tốt, nhưng nhữngphi tần trẻ tuổi dung mạoxinhđẹpmới tuyểnvào khác,dĩ nhiên đã sớmlòngmangbấtmãn đối với Thục phi.
Tháihậunhìn Thục phi,không đáplại,Hoànghậuthấythế,liền khẽmỉmcườimởmiệngnói: “Nếunhư Thục phi đãnhận sai,nếu Bổncunglại khiểntráchmuội,ngượclại giốngnhư Bổncung khôngcólòng khoan dungrồi.Chỉcó điều,Thục phimuộimuội ——”Màumắthơitrầm xuống,“Hoàngthượng dù saocũng không phảicủamộtmìnhmuội,tronghậucungrộnglớnnày,sủng áicủa Hoàngthượng*chia đềuchocác phitần,vìhoàngthất khaichitán diệp**cũnglàrất quantrọng,khôngthể vìmộtngười,liềnhỏngmấttoàn bộ bầu không khíhậucung.Muộinóithử xem?”
(*Nguyên văn 雨露均分 vũ lộ quân phân, mà search thì thấy dùng là 雨露均沾 vũ lộ quân triêm: ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai.)
(**开枝散叶 đâm cành trổ lá: tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc sinh sôi nảy nở, con đàn cháu đống.)
Bênmôi Thục phihơilộra ýcười khinhthường,ngẩng đầunhìnthẳng vào Hoànghậu,ủy khuấtnói: “Tỷtỷ đâychínhlà oan uổngmuộimuội,muộimuội dĩnhiên biếtrõ độcchiếmthiên ân(*ân đứccủa vua)là phạm vào kiêng kỵ,cũng ba phen bốn bậnnói việcnày với Thánhthượng,chỉcó điều —— Thánhthượnglàmra quyết định,muộichỉlàmột phitửcủangười,nhưthếnàocóthểthay đổi đây?”
Tháihậunhìn Hoànghậucùng Thục phi đốichọi gay gắt,trênmặtnhưngcũng khôngcó gì biếnhóa,chỉ giơtaylênnóimộtcâu: “Mới sáng sớmcácngươi đãtạinơinàycủaai gialahét ầm ĩcái gìnha,cácngươi đềulàthêthiếpcủa Hoàngthượng,ngườimộtnhàcòncó gì khôngthể giải quyếthay sao?Thục phi,ngươingồi vào vịtrícủamìnhtrước đi,ở đâynói ầm ĩai gia đau đầu.”
Thục phinghe vậy,thấp giọng đáp “Vâng”,sau đómớinângmắt giốngnhư khiêu khíchnhìn qua Hoànghậu,lậptức quayngườingồi xuốngchỗcủamình.
Chúng phitầncùngnhau ởtại Vạn Thọ Cungcho đến gầntrưa,mới vì Tháihậunóimìnhmệtmỏimàtản đi.
Thục phi và Hoànghậu bấttri bất giác đicùngmột đường,trongtrung đình(*sântrongnhà)cũng khôngcóai,haingười sóng vai đitới,thỉnhthoảngcũngcóthểcườinhẹtròchuyện.
“Tốihôm qua độngtĩnhcủa Cẩm y vệthật đúnglàlớn đến đáng sợ,toàn bộ Phong Hà Điệnthiếuchútnữa đều bị bọnhọ xốc đi.”Thục phicầm khăncủamình oán giậnnói.
Hoànghậucũng khôngnhìn,chỉcườinhạtmộttiếng: “Dù saocũnglà sự việc quantrọng,nếu không phải Phúccôngcônghộ giá,Hoàngthượnglầnnày sẽnguyhiểm.Cẩm y vệhành độngcẩnthậnmộtchútcũnglà việcnênlàm.”
“Nhưngmàcho dùnhưthế,cũngcònchưatìmrathích khách kia đi?”Thục phinóitiếp,sau đóhơingừnglại,dùng khănchemiệng,cườinhư khôngcườinói: “Lạinói,tuyrằngchưa bắt đượcthích khách kia,nhưnglạicólời đồn,trong đêmhôm qua,những Cẩm y vệ kia dườngnhư ở bênchỗ Hiền phitỷtỷtìmthấy đồ vật ghê gớm gì đó.”
Hoànghậu quayđầu nhìn Thục phi.
“Lại nóitiếp,hôm nay Hiền phitỷtỷ cũng khôngthấy đến —— nói như vậy,trong nội cung của Hiền phitỷtỷ pháthiệntưtàng longbào,khiến Hoàngthượng long nhan (*mặt rồng) giận dữ,ngaytrong đêm liềnbị nhốt vào lãnh cung,đây là sựthật?”Tuy rằng Thục phi đã cố gắng đè xuống,nhưngtrong giọng nói rồi lại không khỏi đắc ý,“Ngay cả Đạihoàngtử,dường như cũngbị cấmtúc rồi.”
Hoànghậucườicười,sauđó mới nói: “Bổn cung lànghebọn nô tỳlén lút nói vớinhauchuyện này, nhưng tiền căn hậu quảrồilại khôngrõ ràng lắm. Ngược lại làmuộimuội, đốivớinhữngchuyện này, tin tứcthậtđúnglà nhanhnhạy.”
“Chỉ có điều Bổn cung cho rằng,những chuyện này,biết quá nhiều,cũng không phải là việctốt gì a.”
“Tỷtỷ đâylànói gìa,muộimuộinghe khônghiểu.”Thục phinhíumày,nhìn khănthêuhải đườngtrongtaymình.
“Nghe khônghiểu,cũng không nhất định phảihiểu,”Hoànghậu cười nhẹ,rồi lại nhìn Thục phi một cái,sau đó xoay người,liềntiếptục đi về phíatrước.
Thục phinghe Hoànghậunói,chốnglại ánhmắt giốngnhưnhìnthấucủanàng,đáylòngnhảy dựng,đang địnhnóicái gì,rồilạithấy bên kia Đạicungnữ bêncạnh Hoànghậu đãchạyra đón.Siếtchặt khăntaythảtrướcngười,cũngngừng bướcchân khôngtiếptục đuổitheo,mộtmình đứngtạichỗ đưamắtnhìn Hoànghậulên xe kéorời đi.
“Nươngnương?”Như Mạtthấy Thục phi bất độngtạichỗ,vội vàng bước qua gọimộttiếng.Thục phi quay đầuliếcnhìn Như Mạt,tronglòngrồilại khônghiểu saonónglên,trừngmắt vớinàngmộtcái,mởmiệngliềnmắng: “Nhưthếnàolềmề đến bây giờmớitới đây?”
Như Mạt đã quen vớitínhtình của Thục phi,không cãi lại,chỉ cười nhạt mộttiếngbồi sai,sau đó mớitheo sau Thục phi,vội vàng nâng người lên xe kéo.
Thích kháchtrên yếntiệcngày ấy dườngnhưcứnhư vậymai danh ẩntích,cho dù Cẩm y vệcó điềutrathếnào đinữa,cuốicùngcũng khôngthể đạt đượcmanhmối gì.Vì vậy,hai bêncộnglại,khiến Đức Vinh Đế giận đến sôiruộtngaytrong đêmliềnmangtheomột bụnghỏa khí đi đến Phong Hà Điện.
Thục phi đối với Đức Vinh Đếcảngườitảnrahơithở bạongượcnhư vậythật sự engại,nhưng đâylà vinh sủng đếntử Thánhthượng,dĩnhiênchỉcóthểtiếpnhận.Như Mạtcẩnthận đónglạicửa điện,lại bàn giaochothái giám,tiểucungnữ gác đêm,sau đómới về đến phòngcủamình,thaymột bộ đồmàutối,khoác áochoàngnhanhchóng biếnmấttrong đêm.
Lúc Mặc Lan dẫnngười tiến vàoThanh LanĐiện, LạcKiêuđangchờbên ngoài.Thấyngười đến, hướng bên nàymỉmcười,liềnnói:“Vucô nương hiện tại như thếnàolại tới Đông Cung này? Tanhớcô nương ởtrước mặtThụcphinhưnglà cung nữ được sủng áinhất,lúcnày khôngở bêncạnhhầuhạ sao?”
Như Mạt cởi áo choàng xuống,lẳng lặng nhìn Lạc Kiêutrong phút chốc,cũng không đáptrả,chỉ nhàn nhạthỏi ngược lại: “Sao chỉ có một mình Thếtử,ngược lại khôngbiếttìnhhình Tháitửhiệntại nhưthế nào.”
Mặc Lan đứng sau LạcKiêunghevậyánh mắt liền biến đổi, vừa định nóicáigì đó, lạibị Lạc Kiêu giơ tayngănlại.LạcKiêuvẫn mang theo nụ cười nhìn NhưMạt,chỉnói:“Điệnhạ như thế nào, trong lòng cônương dĩnhiênrõ ràng nhất,cần gì phải ở chỗ này thăm dòcái gì a?”
“Như Mạt đến đây vìcái gì,tronglòng Thếtử dĩnhiêncũngrấtrõràng,nhưthếnàocần ởchỗnàythăm dòa?”Như Mạt đứngtạichỗ,không kiêungạo không siểmnịnhnói qua,trong đôimắtlóelên ánh sángnhànnhạt,bìnhtĩnhmàthong dong.
Lạc Kiêu lại nhìn Như Mạt, dường như cũng hiểu chút ý tứ, ômquyền chắp tay: “Này thật sựlà takhông phải,” Vừa nhấc mắt, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chỉ cóđiều, lầntrước Vucô nương ởchỗnày cùng Lạc mỗtanrã trong khôngvui,Lạc mỗ dĩnhiênchorằngcô nương là muốn tìmđồngminhmới.”
Như Mạt bịnhắctớichuyện này, cũng không mảy maytứcgiận,bìnhthản nói:“Nếunhưcó liên minh tốt hơnso với Thái tửđiệnhạ,ta dĩnhiên cũng sẽkhôngdo dự đếntậnlúc này còn quay lạilầnnữa.”
Lạc Kiêu chậm rãi thu taylại,nói:“Cônươngngược lạirấtthẳngthắn.” Nhìn nàng thật sâu, nói: “Chỉ cóđiều, nóinhưvậy,nếu ngày sau cóngười càng thêm thích hợp xuất hiện ——”
“Đến lúc đó,không cần Tháitử ratay,ta nghĩ Thếtử đãtrừ khửtatrước đó,không phải sao?”Như Mạt không đợi Lạc Kiêu nói chohết lời,tự mình nói ra.
Lạc Kiêu lần này thật sựnở nụcười, nhẹgậtđầu,nói:“Vu cô nương thật can đảm.”
“Cũng chỉ là nói chút lờithật màthôi.”Như Mạthạ mắt,nói,“Chẳng qua là khôngbiết,hiệntại Thếtử cóthể dẫnta đi vào nhìn Điệnhạ một chút được không?”
Lạc Kiêu nhìn nàng,xoayngườivénrèm liền đi thẳng vào. Như MạtnhìntheobónglưngLạcKiêu,cũngnhanh chóng bước theo.
Cạnh bên giườngcủa Văn Nhân Cửu,là Mặc Liễucùng Trương Hữu Đức đanglolắng đứngtrông,nghethấy bênngoàitruyền vào độngtĩnh,đều vộingẩng đầunhìn về phía Lạc Kiêucùng Như Mạt bênnày.
“Điệnhạ.”

Văn Nhân Cửulúcnày đang dựa vàomộtcái gốithủymặctĩnh đếliên*,hơihạmắt,một bộ giốngnhưtỉnhmà không phảitỉnh.Mặc dù khônghônmê,nhưngtinhthầncánhânrồilạichênhlệchrấtnhiều,trên gươngmặttrắngnõnhiệnlên sắc xanh đenmơhồ.
(*Tĩnh đếliên:haihoa sennởtrêncùng 1cuống, ở trên là cái gối tròn tròn dài dài có hình hoa sen bằng thủy mặc í)
NghethấytiếngLạcKiêu,VănNhânCửu hơi nâng lên mímắt,ánh mắt rồi lạidừngở trên người Lạc Kiêu, sau đóliềnchuyển đến NhưMạtbên cạnh hắn, híp mắt, thản nhiên nói: “Vu tộc Miêu Cương?”
Như Mạttiến lên mộtbước,cười cười làm một lễtiết đúngtheotiêu chuẩntrong cung: “Đúng vậy.”
Văn Nhân Cửu bỗngnhiêncongmôi,nhỏ đếnmức khôngthểnhìnthấy,đôimắtrồilạilạnh xuống: “Cũng không biết Thục phi khi biết đượcnha đầumình dưỡng bênngườilâunhưthế,cưnhiên sẽlàngười Miêu Cươngmànàng vẫnluônchán ghét đếntộtcùng,tronglòng sẽcó ýtưởng gì.”
Như Mạthạ mắt,cười nói: “Có lẽ sẽ nổitrận lôi đình a.Điệnhạ người cũngbiết,Thục phi nương nươngbề ngoài xinh đẹp,nhưngtínhtình rồi lại vẫn luôn không có gìtốt.”
Lạc Kiêu nhìn bộ dạng củaVănNhânCửu,biếtrõ lúc nàyy cóthểbảo trì tỉnh táo ở trướcmặt Như Mạt đãlà cực kỳmiễncưỡng, trong lòng thầm thán một tiếng, tiểu Thái tử nhàmìnhkhông chịu tỏvẻ yếu thếở trước mặt người khác thật sự làđángyêu,đi đến bêncạnhVănNhânCửu,nhìnNhư Mạt liền gọi mộttiếng: “Vu cônương?”
Như Mạt gật đầu,nhìnthoáng qua Mặc Lan cùng Mặc Liễuhaibên: “Đi chuẩnbị chút vải gạt cùngthuốc cao cầm máu,lại đổ một chậu nước ấmtới đây.”
Mặc Lan Mặc Liễu đápmộttiếng, luixuống trước. Trươngcôngcôngthấytìnhhuống này, cũng hiểu ý mà cúiđầunói:“Vậynô tài rangoàiđứngcanh, nếunhưVu cônương cógì phân phó, trực tiếp nói vớinô tài một tiếng làđược.”
Nói xong,cũng lậptức lui ra.
“Ngươi muốn làm gì?”Thấyba người kia đã lui xuống,Lạc Kiêu nhìn Như Mạt mới lêntiếnghỏi.
Như Mạt khôngtrựctiếptrả lời,chỉ lấy ra mộthộp đồngtừtrongtay áo mình.Cho dù đứng cách Như Mạt một khoảng.Nhưng vẫn cóthể ngửithấy mùi máutươi ngai ngái.
“Vẫnlàmáucủangươi?”Lạc Kiêutiếptụchỏi.
Như Mạt lắc đầu,cầmhộp đồng kia đitới.
“Là cổ.”Nàng đặthộp đồng xuống đầu giường,thản nhiên nói.
Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu liếc nhìn nhau, rồi sauđó lại đồng thời nhìn vềphíaNhưMạt.
Như Mạt chậm rãi giảithích: “Chắchẳn Thếtử cùng Điệnhạ cũng đãbiết,người Vutộc Miêu Cương có chút ‘Vu lực’ cực kỳthần kỳ,theo nhưtruyềnthuyết cóthểhoạttử nhân,nhụcbạch cốt.”(*làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.).Nói đến đây,cong môi,“Đương nhiên,người Vutộc cũng không phảithầntiên,lời này dĩ nhiên là quá mức phóng đại.Chỉ có điều,cũng không phải không có nửa điểm căn cứ.”
“Hắc vutộcthiện độc,Bạch vutộcthiện y,nhưngtất cả vutộc đều amhiểu dưỡng cổ.Cổ này,cóthể giết người,cũng cóthể cứu người.”Như Mạt đưatay nhẹ nhàng phủ lênhộp đồng,“Trong này,chính là có một cổtrùng cóthể cứu chữa cho Tháitử điệnhạ,chỉ cần đưa nó vàothânthể Điệnhạ,lại dùng dược cẩnthận điều dưỡng một đoạnthời gian,những độc chấttrong cơthể Tháitử kia,cuối cùng cũng không còn gì lo ngại.”
Ánhmắt Lạc Kiêuchợtlóe,nhưnghắn vẫnchưa kịpnói gì,lạinghethấy bêntai vanglênmột giọngnóitrongtrẻolạnhlùng.
“Cô nương đều nói ra những điểmtốt,chẳng qua là khôngbiết,nếu như dùng cổ này,với Cô mà nói,lại cần phải gánh chịu mạohiểm gì?”Văn Nhân Cửubởi vì không còn chút sức lực nào mà cả ngườihiện lêntrạngthái mệt mỏi,chỉ là đôi mắt vẫn làtrong suốt mà lạnh lẽo,nhìn qua Như Mạt,như là ngâmtrongbăng lạnh.
Như Mạt ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu,mấp máy môi,nói,“Cổtrongtay nôtỳ,là một loại cổtrùng cực kỳhiếmthấy gọi là ‘Kimtuyến’,dưỡngtrongthânthể,cóthể ức chế cơthểhấpthu các loại độctố,nó sẽtự độnghìnhthành mộttrạngthái cânbằng vi diệutrong cơthể người.”
“Nhiềuthếhệtrưởnglão vutộc đềulénlút dưỡngmột ít Kimtuyếncổchuẩn bịcho bấtcứtìnhhuốngnào,chẳng qualàhaimươinămtrước ——”Như Mạtnói đến đây,ánhmắtchợttrầm xuống,nhưngchỉlàtrongchớpmắt,rồilạicứngrắn đè xuốngtòan bộcảm xúccuồncuộntronglòng,hítmộthơi,tiếptụcnói: “Haimươinămtrước,Hắc vutộccấu kếtngoạinhântiếnhànhtập kích Bạch vutộc,trậnchiến ấythương vongcủahai bên đều vôcùngnghiêmtrọng,tronglúcchạytrốn,Kimtuyếncổmàcáctrưởnglão dưỡngra đều bịthấtlạc,sốcònlại,cũngchỉcótrongthânthểmột vài đứa bé đã được gieo vàongaytừlúcmới bắt đầu.”
Lạc Kiêu nhìn lướt qua hộp đồng trong tay NhưMạt,trong lòng đãcó chút ngọn nguồn,mở miệng liền hỏi: “Nếu khôngcó Kim tuyến cổ, ngươi sẽnhưthế nào.”
Như Mạt nói: “Có lẽ sống không quá mộttháng.”
“Vậyngươihiệntại?”Lạc Kiêunhìn Như Mạt.
Như Mạt cười nhẹ mộttiếng,nói: “Này chính là điều nôtỳ muốn nóitiếp đây.Kimtuyến cổtừtrước đến nay đều là một cặp,cổ con cùng cổ mẹ.Loại cổ lúctrước,trưởng lão là đồngthời dùng một cặp cổtrùng gieo vào cơthể nôtỳ,lần này nôtỳ lấy ra,chính là cổ con của Kimtuyến cổ.”
“Cổ mẹ – con?Nếu Cô nhớ không lầm,Cô đãtừng đọcthấytrong nhànthưtạp đàm,nếu cổtrùng chia làm mẹ con,ắt có con chết mẹ còn,mẹ chết con vong?”Văn Nhân Cửu mở miệnghỏi.
Như Mạttrầm mặc,mộthồi lâu,khẽthở dài mộthơi,giống nhưthỏahiệp cười nhẹ mộttiếng,nói: “Lúctrướcthật sự cũng muốn lừa gạt mộthồi,nhưng khônghề nghĩ đến Điệnhạ cho dùbệnhthànhbộ dạng như vậy rồi,vẫn còn nhạy cảm đến đáng sợ.”Nói đến đây,lại ngừng một lúc,mới gật đầu nóitiếp: “Tháitử điệnhạ nói không sai,nếu như gieo vào loại cổ này,vậy mệnh của Điệnhạ chính là khóa lại cùng với nôtỳ.Nếu một ngày nào đó nôtỳ gặp phải cái gìbấttrắc,cho dù Điệnhạ cóthểbảo vệtính mạng không chết,nhưng chắc chắn cùng người chết không khác làbao.”
Văn Nhân Cửunghe đượccâunày,trênmặtnhưng vẫn khôngchút dao động,nhưng Lạc Kiêurồilạinhíumày,nhìnchằmchằm Như Mạtliềnhỏi: “Chẳnglẽtrừcáinày sẽ khôngcó biện pháp khác?”
Như Mạt gật đầu: “Dĩ nhiên là có.Chỉ cần để cho các Trưởng lão Vutộc dưỡng ra một đôi Kimtuyền cổ,sau đóthay với cổ con này là được.”Chống lại ánh mắt của Văn Nhân Cửu,khẽ mỉm cười,“Trước không nói đến Điệnhạhiệntại đã sớm là Tháitử danh chính ngônthuận,huống chi văn có một phái Hữutướngbày mưutính kế,võ có Bìnhtânhầu phủ vớitư cách chèo chống,nếu muốntrèo lên đỉnh cao,cùng lắm chỉ là vấn đềthời gian.Trước đó,chính là mấy năm,chẳng lẽ Điệnhạ cùng Thếtử ngay cảthực lựcbảo vệtính mạng của một nữtử cũng không có sao?”
“Bảo vệtính mạng của ngươi?Chỉ sợ yêu cầu của cô nương cũng không đơnthuần nhưthế a?”Văn Nhân Cửuthản nhiên nói,“Cóthể can đảm vàhiểubiết như cô nương,nếu là ởtrong cung này chỉ cầu một phần an ổn,chính là không cần cầu người chắc chắn cũng không có gì khó khăn.Hơn nữa ngươihiệntại chính là Đại cung nữbên cạnh Thục phi,có gì muốn mà không được,cầu Thục phi không dễhơn so với nơi này của Cô sao?Nhưthế nào đến mức ngươi phải lấy đồbảobệnh ra đểtrao đổi?”
Nói đến đây,lại giống như có điều suy nghĩ mà ngừng một chốc,hỏi: “Hay là nói,yêu cầu này của ngươi,nhưngthật ra có quanhệ đến chủtửhiệntại của ngươi?”
“Rốtcuộclà vìcái gìa,đợi đến khithânthể Điệnhạ khôi phục,nôtỳ dĩnhiên sẽ đếntrao đổi với Điệnhạ.Chuyệnnôtỳcầu đối vớinôtỳmànói,là việc khónhưlêntrời,nhưng với Điệnhạ,cùnglắmchỉlàtiệntaymàthôi,sothếnàocũngtuyệt đối khôngcónửa phần bấtlợi.”Như Mạtcườicười,cũng khôngtrảlờitrựctiếp,chỉlàtránhnặngtìmnhẹnói: “Nôtỳ đây đều đãlật bàicủamìnhcho Điệnhạcùng Thếtửrồi,hiệntại Điệnhạcùng Thếtửmuốnlựachọnthếnào,liềnthuộc vàotâm ýcủahai vị.Điệnhạlàngườilàm việclớn,nói vậycũng sẽ không vàolúcnày quỵtnợnôtỳ.”
Tronglúcnóichuyện,Mặc Lan và Mặc Liễu đã bưngnước ấmcùng vải gạt,thuốccao đưa đến,thấy bangườitrong phòngtậptrungmộtchỗ,bầu không khí dườngnhưcóchút đônglại,vẻmặtcũng không khỏimangtheo vài phầnchầnchờ.
“Thếtử,đâylà…”Mặc Lan đặtchậunước vàotrên kệ,thấp giọnghỏimộtcâu.
Lạc Kiêu lắc đầu, sắc mặtvẫnnặngnề như cũ,nhưng không nói gì.
Bangười vẫn giằngconhưtrước,thời gian dườngnhưtrôi quathậtlâu,nhưngcũng giốngnhưchỉlàtrongmộtcáichớpmắt,ngaytạilúc Lạc Kiêuchuẩn bịmởmiệngnói gì đó để đánhtan bầu không khíngộtngạtnày,Văn Nhân Cửu độtnhiênnhànnhạtmởmiệng.
“Cô đồng ý yêu cầu của ngươi.”Đếntảng sáng,Văn Nhân Cửu quảnhiênlại bắt đầu sốtnhẹ.Tuynói không đếnnỗinghiêmtrọng,nhưng sắc bệnhtrênmặtcũng dầnhiệnlên.
Thời điểm Lạc Kiêu vàotrongnhìn y,Văn Nhân Cửucònchưatỉnhlại,haimắtnhắmnghiền,trêntránlàtừng giọttừngmồhôilớn,cổhọng phátratiếngrênrỉtrầmthấp,lôngmàycũngnhíuthậtchặt,nhưlà đangcố gắngchịu đựng sự đau đớnnào đó.
Nửa bátmáu kiacủa Như Mạt vốnlà biện pháptrịngọn khôngtrị được gốc,khôngcómáu,tìnhhuốnghiệntạicũng đãtrong dựliệu.Nhưngmànóithìnóinhưthế,chờ đến khi Lạc Kiêuthật sựnhìnthấy,vẫn không khỏicó vài phầnlolắng.Bướcnhanh về phíatrước,tiệntaynhận khăntừtay Mặc Lan đặt vàochậu vò vò,giúp ylau sạchmồhôitrêntrán,tiếptheolại giặt khănchuẩn bịlautaychâncho y.
Chẳng qualà khănlaulạnh buốt vừamới đụng vàotaycủa Văn Nhân Cửu,ngườinọrồilại bấtchợtmởmắt,màumôi khônghuyết sắcmímthậtchặc,ngóntaython gầytrắngnõn bỗngnhiên phátlựcnắmlạicổtay Lạc Kiêu,đôimắtnhưngâmtrong bănglạnh xenlẫn vài phầnlệ khímơhồnhìnthẳng về phía Lạc Kiêu,cảngườirõràng suy yếu,rồilạimangtheomộtloại sát ý ácliệt.
“Điệnhạtỉnh?”Lạc Kiêubị ánh mắt lạ lẫm của Văn Nhân Cửu khiếntrong lònghơitrầm xuống,chẳng qua làtrên mặt vẫn mangtheo nụ cười,ônhòa nhìn Văn Nhân Cửu,dùngtay kia vén đi máitóc rũ xuống mặt y,chậm rãihỏi,“Có lẽ là dượchiệu đãhết,thânthể Điệnhạhiệntại còn khó chịu không?”
Văn Nhân Cửu imlặngnhìn Lạc Kiêu,đôimắt đen sâunhưtrời đêm,rồilại khôngtrảlời.
“Điệnhạ?”Lạc Kiêu gọi y,nở nụ cười,đưatay kiểmtratrán của y,“Lúc nãy gặp ác mộng?”
Văn Nhân Cửuthấy Lạc Kiêu vươntaytới,nhưngcũng khôngné,chỉlànhìnhắn đầy dò xét,ướcchừngmộtlúc sau,bàntaynắmchặtcổtayhắnmới buônglỏng,dựa vào đầu giường,nóimộtcâunhỏ đếnmức khôngthểnghethấy “Cólẽ vậy”,dứtlời,hơihạmi,tuyrằng biểulộcũng khôngcó gìthay dổi,nhưngcảm giáccảngườicăngthẳngchạm vàolànổrồilại dần dầntan biến.
“Giờ nào rồi?”
Văn Nhân Cửuhạmắtnhìnngóntaymình,nhànnhạthỏimộttiếng,Trương Hữu Đứcnghe vậylậptứctiếnlênnửa bước xen vàotrướcmặt,nói: “Cònchưatới giờmẹo.”(*5-7h sáng.)
“Các ngươi cũng đừng chen lấn ở đây,”Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìnhai người đứnghầubên cạnh,“Mặc Lan cũng là đứngbên ngoàitrông cả đêm đi?Cũng đã đến canh này rồi,các ngươi lui xuốngtrước nghỉ ngơi mộthồi,nơi này cóta nhìn là được.Mặc Liễu lại đi lấy chậu nước,giúp Điệnhạ rửa mặt.”Lạc Kiêu quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu,thấy vẻ mặt mệt mỏi của y,thầm nghĩ có lẽ là do ác mộnghồi nãy,quay người liền phân phó Trương Hữu Đức: “Tuy rằng không cóthuốc,nhưngta nhớ vẫn còn mấythang do Tiềnthái ybốc,còn phải nhờ Công công cho người sắc mấythang kia mangtới đây.”
Mặc Lan cùng TrươngHữu Đức nghe vậy liền nhìn vềphíaVăn Nhân Cửu, thấy ngườinọ gật đầu, liền vộivàngđáp“Vâng“, mỗi người mỗi việc luixuống dưới.
Thấytấtcả đềuluira,Lạc Kiêumột bên đỡ Văn Nhân Cửungồi dậy,một bênthuậnmiệngnói: “Lúcnãy Điệnhạmộngthấy gì,lúc vừamởmắtra,thần giậtmìnhcònchorằng Điệnhạmuốn giếtthần.”
Văn Nhân Cửunhànnhạtliếchắnmộtcái,thờ ơnói: “Ngươilàmrachuyệnthật xinlỗi với Cô sao?”
“Thần đối với Điệnhạthếnào,tronglòng Điệnhạtựcótínhtoán,này đâucầnthần phải biện bạchcái gìa.”Lạc Kiêu không biếtnhưthếnào,vừanghe xonglờinày,tronglònglạicóchútchột dạ.Hơihạmắtnhìn Văn Nhân Cửu,khẽmỉmcườira vẻ ủy khuấtnói: “Điệnhạhỏilờinàythậtlà khôngcó đạolý.”
Văn Nhân Cửu giốngcườimà khôngcườiliếcnhìnhắn,quahồilâu,nói: “Chỉmớinóinhư vậy,ngươingượclạilà ủy khuất ——chỉlàmơthấymột ítchuyện khi Côcòn bé,chuyệncũnăm xưa,nóiracũng khônghay.”Đến bên bànngồi xuống,hípmắtnhìn Lạc Kiêu,hạthấp âmlượng xuốngmột phần,“Đêm qua,trongcung —— “
Nói đến đây,Lạc Kiêu cũngthu lại vẻ vui đùatrước đó,đứngtrước mặt Văn Nhân Cửu rót cho y chéntrà,sau đó mới mở miệng nói: “Lúctrước nhận đượctintức,hôm qua Cẩm y vệ lục soáttrong cung một vòng,nhưng lại khôngtìm rathích khách,chỉ có điều ——”
“Cái gì?”Văn Nhân Cửu nhấp một ngụmtrà nhắp nhắp môi,ngước mắt nhìnhắn.
“Chỉ có điều,Đức Vinh Đế rồi lại đi đến Vũ Lộ Điện của Hiền phi cả một đêm.”Lạc Kiêu chậm rãi nói,“—— nghe nói là đãhạ xuốngthánh chỉ ngaytại chỗ,Hiền phi ngaytrong đêm đãbị đày đến lãnh cung…Đạihoàngtử dường như cũng chịu liên quan.Trước đó y còn vì Hiền phi xintha,nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng,ngay sau đó đãbị Thánhthượngtrựctiếphạ lệnh cấmtúctại Thanh Phong Điện.”
Văn Nhân Cửuhạmắt,ngóntaython dàinhẹnhàng vuốt vehoa văntrơnnhẵncủachéntrà,hồilâu,thảnnhiênnói: “Chínhlàcho Đạihoàngtửmột đaotrước sao?”Hơicongmôi,lạichậmrãinângmắt,hỏi: “Lầnnày Hiền phi bên kia bị Phụhoàng dùngtội danh gìnhốt vàolãnhcung?”
Lạc Kiêu thoángtrầmmặcmột hồi, mới trầm thấp mởmiệng nói: “Tưtànglongbào.”
Trong Phong Hà Điện,Như Mạt đanghầuhạ Thục phitrang điểm,vừamớichảichuốt dungnhanthỏa đáng,chợtnghe Thục phi khẽcười vuốt ve búitóc đãchải xongcủamình,nói: “Trong đêm qua,Hiền phi bên kiathếnào?”
Như Mạt đặt lược gỗ xuống,đỡ Thục phi đứng dậy,thấp giọng nói: “Hếtthảy đều như Nương nương sở liệu.”(*dự đoán.)
“Chỉtiếc,Hoàngthượngtức giận nhưthế nào,cũng chỉ nhốt Hiền phi vào lãnh cung,cũng khôngthểtại đây giải quyết nàng…A,nhưng mà,không sao,chỉ cần đi vào lãnh cung,tiện nhân Hiền phi kia,cả đời cũng đừnghy vọng cóthể đi ra!”Thục phi cười đến càng vui vẻ,trong mắt rồi lạihiện lên vẻ âm độc: “Bổn cung cũng muốn nhìnthử,lúc này Hiền phi ngã xuống,Trần gia nhưthế nào kếtthân với Đạihoàngtử,một phe Đại Hoàngtử còn muốn đấu với Chử nhi của Bổn cung ra sao!”
Lại quay đầu nhìn Như Mạt: “Đúng rồi, hôm quacáikia…”
Như Mạt lậptứchiểu ý,tiếp lời: “Người đã xử lý,tránh những Cẩm y vệ kia,đã ném vào giếng cạnbêntrong lãnh cung,Nương nương không cần lo lắng.”
Thục phi gật đầu,lạinhìn vào gường đồng bên kiangắm dungtrangcủamình,chỉnhlạimộtchúttrang sức diễmlệrũ xuống giữatrán*,cho đến khi khôngcònchỗnào không ổn,lúcnàymới quay qua Như Mạt,cườinói: “Thời điểmcũng khôngcòn sớm,lâurồicũngchưa đi,hômnay Bổncungcũngnên đếnchỗ Tháihậucùng Hoànghậu bên kiathỉnhana.Như Mạt,đi gọingườichuẩn bị xe kéo.”
(*Nguyên văn 额心坠nghịchtâmtrụy:trang sứcrũ xuốngtrán í.)
“Vâng,nôtỳlậptức đi.”Như Mạtlàm vạn phúc,cúi đầu đáplại,sau đónhanhchóngluirangoài.
Xecủa Thục phimột đườngnàycó phần ỷthế,trùngtrùng điệp điệp đi đếntrước Vạn Thọ Cungcủa Tháihậu,chỉcó điều khi đếnngãrẽtrước Vạn Thọ Cung,rồilại bị xecủa phitần khácngáng đường.Thục phichaumày,vénrèmliềnló đầura dò xét,hướng về Như Mạt bênngoàihỏi: “Làngườinào khôngcómắtchặn đường?Đi bảo bọnhọtránhracho Bổncung!”
Như Mạt nhìn vềbên kia,thấy dấuhiệu của xebên kia,hơi mím môi,vội vàngtiến lên mộtbước,lắc đầu với Thục phi,lại nhìn vềbên kia,sau đó mới giảmthấp âm lượng,nói: “Nương nương,là Hoànghậu nương nương.”
Lôngmày Thục phi nhướngcao,sắc mặt vừa nhìn cũng không còn gìtốt đẹp, vừa thấy Hoàng hậu bên kiacũngđangvénrèm nhìn về phía bênnày,hừ một tiếng,cườinói:“Ơ, Bổn cung tưởng là ai,vậymà lại trùng hợp nhưvậy,đụngmộtcái liền đụng phải Hoànghậu.”Buông rèmxuống, âmdương quái khí* nói: “Nếu làHoànghậuvậy cũng khôngcòn cách nào, để người qua trước đi.”
(*Nguyên văn 阴阳怪气 Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)
Như Mạt ngẩng đầu nhìn qua,tuy rằng cách rèm,trong lòng cũng cóthể đoán rabộ dạng đại khái của Thục phi lúc này.Ánh mắthơi động,vội vàng cúi đầu nhẹ giọng đáp “Vâng”,sau đó liền để chotiểu giáo giám nâng xe nhường đường.
Hoànghậu bên kianhìn kiệucủa Thục phi so với phitần bìnhthườngcàngthêmlongtrọng,lôngmàycaulạinhỏ đếnmức gầnnhư khôngthểnhìnthấy,nhưngcũng khôngnhiềulời,thấy bên kia đãnhường đườnglạirồi,liềnhạrèm xuống,xếptrước Thục phitiếptụctiến vào Vạn Thọ Cung.
Đãcó vài phitầnlụctục đến Vạn Thọ Cung,Hoànghậu bất độngthanh sắcnhìn quanhmột vòng,ánhmắtngừnglạichỗngồicủa Hiền phitrongchớpmắt,sau đótrựctiếpngồi xuống bêncạnh Tháihậu,khẽmỉmcườithỉnhan Tháihậu.
Thục phicũngtheo sau Hoànghậu đi đến,ởtrướcmặt Tháihậucùng Hoànghậu,vừa đứnglại,đầutiênlàhànhlễnhận sai.
“Trước đó vàingày bởi vì được Thánhthượngngàyngày yêumến,vẫnluôn khôngthểtới đâythăm Mẫuhậucùngtỷtỷ,muội đối vớichuyệnnàycũngmuôn phầnlolắng,hômnaytới đây,mong Mẫuhậu,tỷtỷ khôngnêntráchtội.”
Thốtralờinày,chúng phitầntuyrằngtrênmặt khônghiện,nhưng đáylòngrồilại khônghẹnmàcùnglộrachút không dễchịu.

Dù sao Hoàng đếchỉcómột,nghỉ đêm ởcung điệnnàocủa phitần dĩnhiênlàcó quy địnhrõràng,nhưng Thục philầnnày đượcchuyên sủng,hưởnghếttấtcả sủng áicủa Hoàng đế,đươngnhiênchiếm đithời gian ởcùng Đức Vinh Đếcủacác phitần khác.
Nếu thật sự sođo, nhữngphi tần đãthainghén Hoàng tửcoinhư khá tốt, nhưng nhữngphi tần trẻ tuổi dung mạoxinhđẹpmới tuyểnvào khác,dĩ nhiên đã sớmlòngmangbấtmãn đối với Thục phi.
Tháihậunhìn Thục phi,không đáplại,Hoànghậuthấythế,liền khẽmỉmcườimởmiệngnói: “Nếunhư Thục phi đãnhận sai,nếu Bổncunglại khiểntráchmuội,ngượclại giốngnhư Bổncung khôngcólòng khoan dungrồi.Chỉcó điều,Thục phimuộimuội ——”Màumắthơitrầm xuống,“Hoàngthượng dù saocũng không phảicủamộtmìnhmuội,tronghậucungrộnglớnnày,sủng áicủa Hoàngthượng*chia đềuchocác phitần,vìhoàngthất khaichitán diệp**cũnglàrất quantrọng,khôngthể vìmộtngười,liềnhỏngmấttoàn bộ bầu không khíhậucung.Muộinóithử xem?”
(*Nguyên văn 雨露均分 vũ lộ quân phân, mà search thì thấy dùng là 雨露均沾 vũ lộ quân triêm: ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai.)
(**开枝散叶 đâm cành trổ lá: tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc sinh sôi nảy nở, con đàn cháu đống.)
Bênmôi Thục phihơilộra ýcười khinhthường,ngẩng đầunhìnthẳng vào Hoànghậu,ủy khuấtnói: “Tỷtỷ đâychínhlà oan uổngmuộimuội,muộimuội dĩnhiên biếtrõ độcchiếmthiên ân(*ân đứccủa vua)là phạm vào kiêng kỵ,cũng ba phen bốn bậnnói việcnày với Thánhthượng,chỉcó điều —— Thánhthượnglàmra quyết định,muộichỉlàmột phitửcủangười,nhưthếnàocóthểthay đổi đây?”
Tháihậunhìn Hoànghậucùng Thục phi đốichọi gay gắt,trênmặtnhưngcũng khôngcó gì biếnhóa,chỉ giơtaylênnóimộtcâu: “Mới sáng sớmcácngươi đãtạinơinàycủaai gialahét ầm ĩcái gìnha,cácngươi đềulàthêthiếpcủa Hoàngthượng,ngườimộtnhàcòncó gì khôngthể giải quyếthay sao?Thục phi,ngươingồi vào vịtrícủamìnhtrước đi,ở đâynói ầm ĩai gia đau đầu.”
Thục phinghe vậy,thấp giọng đáp “Vâng”,sau đómớinângmắt giốngnhư khiêu khíchnhìn qua Hoànghậu,lậptức quayngườingồi xuốngchỗcủamình.
Chúng phitầncùngnhau ởtại Vạn Thọ Cungcho đến gầntrưa,mới vì Tháihậunóimìnhmệtmỏimàtản đi.
Thục phi và Hoànghậu bấttri bất giác đicùngmột đường,trongtrung đình(*sântrongnhà)cũng khôngcóai,haingười sóng vai đitới,thỉnhthoảngcũngcóthểcườinhẹtròchuyện.
“Tốihôm qua độngtĩnhcủa Cẩm y vệthật đúnglàlớn đến đáng sợ,toàn bộ Phong Hà Điệnthiếuchútnữa đều bị bọnhọ xốc đi.”Thục phicầm khăncủamình oán giậnnói.
Hoànghậucũng khôngnhìn,chỉcườinhạtmộttiếng: “Dù saocũnglà sự việc quantrọng,nếu không phải Phúccôngcônghộ giá,Hoàngthượnglầnnày sẽnguyhiểm.Cẩm y vệhành độngcẩnthậnmộtchútcũnglà việcnênlàm.”
“Nhưngmàcho dùnhưthế,cũngcònchưatìmrathích khách kia đi?”Thục phinóitiếp,sau đóhơingừnglại,dùng khănchemiệng,cườinhư khôngcườinói: “Lạinói,tuyrằngchưa bắt đượcthích khách kia,nhưnglạicólời đồn,trong đêmhôm qua,những Cẩm y vệ kia dườngnhư ở bênchỗ Hiền phitỷtỷtìmthấy đồ vật ghê gớm gì đó.”
Hoànghậu quayđầu nhìn Thục phi.
“Lại nóitiếp,hôm nay Hiền phitỷtỷ cũng khôngthấy đến —— nói như vậy,trong nội cung của Hiền phitỷtỷ pháthiệntưtàng longbào,khiến Hoàngthượng long nhan (*mặt rồng) giận dữ,ngaytrong đêm liềnbị nhốt vào lãnh cung,đây là sựthật?”Tuy rằng Thục phi đã cố gắng đè xuống,nhưngtrong giọng nói rồi lại không khỏi đắc ý,“Ngay cả Đạihoàngtử,dường như cũngbị cấmtúc rồi.”
Hoànghậucườicười,sauđó mới nói: “Bổn cung lànghebọn nô tỳlén lút nói vớinhauchuyện này, nhưng tiền căn hậu quảrồilại khôngrõ ràng lắm. Ngược lại làmuộimuội, đốivớinhữngchuyện này, tin tứcthậtđúnglà nhanhnhạy.”
“Chỉ có điều Bổn cung cho rằng,những chuyện này,biết quá nhiều,cũng không phải là việctốt gì a.”
“Tỷtỷ đâylànói gìa,muộimuộinghe khônghiểu.”Thục phinhíumày,nhìn khănthêuhải đườngtrongtaymình.
“Nghe khônghiểu,cũng không nhất định phảihiểu,”Hoànghậu cười nhẹ,rồi lại nhìn Thục phi một cái,sau đó xoay người,liềntiếptục đi về phíatrước.
Thục phinghe Hoànghậunói,chốnglại ánhmắt giốngnhưnhìnthấucủanàng,đáylòngnhảy dựng,đang địnhnóicái gì,rồilạithấy bên kia Đạicungnữ bêncạnh Hoànghậu đãchạyra đón.Siếtchặt khăntaythảtrướcngười,cũngngừng bướcchân khôngtiếptục đuổitheo,mộtmình đứngtạichỗ đưamắtnhìn Hoànghậulên xe kéorời đi.
“Nươngnương?”Như Mạtthấy Thục phi bất độngtạichỗ,vội vàng bước qua gọimộttiếng.Thục phi quay đầuliếcnhìn Như Mạt,tronglòngrồilại khônghiểu saonónglên,trừngmắt vớinàngmộtcái,mởmiệngliềnmắng: “Nhưthếnàolềmề đến bây giờmớitới đây?”
Như Mạt đã quen vớitínhtình của Thục phi,không cãi lại,chỉ cười nhạt mộttiếngbồi sai,sau đó mớitheo sau Thục phi,vội vàng nâng người lên xe kéo.
Thích kháchtrên yếntiệcngày ấy dườngnhưcứnhư vậymai danh ẩntích,cho dù Cẩm y vệcó điềutrathếnào đinữa,cuốicùngcũng khôngthể đạt đượcmanhmối gì.Vì vậy,hai bêncộnglại,khiến Đức Vinh Đế giận đến sôiruộtngaytrong đêmliềnmangtheomột bụnghỏa khí đi đến Phong Hà Điện.
Thục phi đối với Đức Vinh Đếcảngườitảnrahơithở bạongượcnhư vậythật sự engại,nhưng đâylà vinh sủng đếntử Thánhthượng,dĩnhiênchỉcóthểtiếpnhận.Như Mạtcẩnthận đónglạicửa điện,lại bàn giaochothái giám,tiểucungnữ gác đêm,sau đómới về đến phòngcủamình,thaymột bộ đồmàutối,khoác áochoàngnhanhchóng biếnmấttrong đêm.
Lúc Mặc Lan dẫnngười tiến vàoThanh LanĐiện, LạcKiêuđangchờbên ngoài.Thấyngười đến, hướng bên nàymỉmcười,liềnnói:“Vucô nương hiện tại như thếnàolại tới Đông Cung này? Tanhớcô nương ởtrước mặtThụcphinhưnglà cung nữ được sủng áinhất,lúcnày khôngở bêncạnhhầuhạ sao?”
Như Mạt cởi áo choàng xuống,lẳng lặng nhìn Lạc Kiêutrong phút chốc,cũng không đáptrả,chỉ nhàn nhạthỏi ngược lại: “Sao chỉ có một mình Thếtử,ngược lại khôngbiếttìnhhình Tháitửhiệntại nhưthế nào.”
Mặc Lan đứng sau LạcKiêunghevậyánh mắt liền biến đổi, vừa định nóicáigì đó, lạibị Lạc Kiêu giơ tayngănlại.LạcKiêuvẫn mang theo nụ cười nhìn NhưMạt,chỉnói:“Điệnhạ như thế nào, trong lòng cônương dĩnhiênrõ ràng nhất,cần gì phải ở chỗ này thăm dòcái gì a?”
“Như Mạt đến đây vìcái gì,tronglòng Thếtử dĩnhiêncũngrấtrõràng,nhưthếnàocần ởchỗnàythăm dòa?”Như Mạt đứngtạichỗ,không kiêungạo không siểmnịnhnói qua,trong đôimắtlóelên ánh sángnhànnhạt,bìnhtĩnhmàthong dong.
Lạc Kiêu lại nhìn Như Mạt, dường như cũng hiểu chút ý tứ, ômquyền chắp tay: “Này thật sựlà takhông phải,” Vừa nhấc mắt, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chỉ cóđiều, lầntrước Vucô nương ởchỗnày cùng Lạc mỗtanrã trong khôngvui,Lạc mỗ dĩnhiênchorằngcô nương là muốn tìmđồngminhmới.”
Như Mạt bịnhắctớichuyện này, cũng không mảy maytứcgiận,bìnhthản nói:“Nếunhưcó liên minh tốt hơnso với Thái tửđiệnhạ,ta dĩnhiên cũng sẽkhôngdo dự đếntậnlúc này còn quay lạilầnnữa.”
Lạc Kiêu chậm rãi thu taylại,nói:“Cônươngngược lạirấtthẳngthắn.” Nhìn nàng thật sâu, nói: “Chỉ cóđiều, nóinhưvậy,nếu ngày sau cóngười càng thêm thích hợp xuất hiện ——”
“Đến lúc đó,không cần Tháitử ratay,ta nghĩ Thếtử đãtrừ khửtatrước đó,không phải sao?”Như Mạt không đợi Lạc Kiêu nói chohết lời,tự mình nói ra.
Lạc Kiêu lần này thật sựnở nụcười, nhẹgậtđầu,nói:“Vu cô nương thật can đảm.”
“Cũng chỉ là nói chút lờithật màthôi.”Như Mạthạ mắt,nói,“Chẳng qua là khôngbiết,hiệntại Thếtử cóthể dẫnta đi vào nhìn Điệnhạ một chút được không?”
Lạc Kiêu nhìn nàng,xoayngườivénrèm liền đi thẳng vào. Như MạtnhìntheobónglưngLạcKiêu,cũngnhanh chóng bước theo.
Cạnh bên giườngcủa Văn Nhân Cửu,là Mặc Liễucùng Trương Hữu Đức đanglolắng đứngtrông,nghethấy bênngoàitruyền vào độngtĩnh,đều vộingẩng đầunhìn về phía Lạc Kiêucùng Như Mạt bênnày.
“Điệnhạ.”
Văn Nhân Cửulúcnày đang dựa vàomộtcái gốithủymặctĩnh đếliên*,hơihạmắt,một bộ giốngnhưtỉnhmà không phảitỉnh.Mặc dù khônghônmê,nhưngtinhthầncánhânrồilạichênhlệchrấtnhiều,trên gươngmặttrắngnõnhiệnlên sắc xanh đenmơhồ.
(*Tĩnh đếliên:haihoa sennởtrêncùng 1cuống, ở trên là cái gối tròn tròn dài dài có hình hoa sen bằng thủy mặc í)
NghethấytiếngLạcKiêu,VănNhânCửu hơi nâng lên mímắt,ánh mắt rồi lạidừngở trên người Lạc Kiêu, sau đóliềnchuyển đến NhưMạtbên cạnh hắn, híp mắt, thản nhiên nói: “Vu tộc Miêu Cương?”
Như Mạttiến lên mộtbước,cười cười làm một lễtiết đúngtheotiêu chuẩntrong cung: “Đúng vậy.”
Văn Nhân Cửu bỗngnhiêncongmôi,nhỏ đếnmức khôngthểnhìnthấy,đôimắtrồilạilạnh xuống: “Cũng không biết Thục phi khi biết đượcnha đầumình dưỡng bênngườilâunhưthế,cưnhiên sẽlàngười Miêu Cươngmànàng vẫnluônchán ghét đếntộtcùng,tronglòng sẽcó ýtưởng gì.”
Như Mạthạ mắt,cười nói: “Có lẽ sẽ nổitrận lôi đình a.Điệnhạ người cũngbiết,Thục phi nương nươngbề ngoài xinh đẹp,nhưngtínhtình rồi lại vẫn luôn không có gìtốt.”
Lạc Kiêu nhìn bộ dạng củaVănNhânCửu,biếtrõ lúc nàyy cóthểbảo trì tỉnh táo ở trướcmặt Như Mạt đãlà cực kỳmiễncưỡng, trong lòng thầm thán một tiếng, tiểu Thái tử nhàmìnhkhông chịu tỏvẻ yếu thếở trước mặt người khác thật sự làđángyêu,đi đến bêncạnhVănNhânCửu,nhìnNhư Mạt liền gọi mộttiếng: “Vu cônương?”
Như Mạt gật đầu,nhìnthoáng qua Mặc Lan cùng Mặc Liễuhaibên: “Đi chuẩnbị chút vải gạt cùngthuốc cao cầm máu,lại đổ một chậu nước ấmtới đây.”
Mặc Lan Mặc Liễu đápmộttiếng, luixuống trước. Trươngcôngcôngthấytìnhhuống này, cũng hiểu ý mà cúiđầunói:“Vậynô tài rangoàiđứngcanh, nếunhưVu cônương cógì phân phó, trực tiếp nói vớinô tài một tiếng làđược.”
Nói xong,cũng lậptức lui ra.
“Ngươi muốn làm gì?”Thấyba người kia đã lui xuống,Lạc Kiêu nhìn Như Mạt mới lêntiếnghỏi.
Như Mạt khôngtrựctiếptrả lời,chỉ lấy ra mộthộp đồngtừtrongtay áo mình.Cho dù đứng cách Như Mạt một khoảng.Nhưng vẫn cóthể ngửithấy mùi máutươi ngai ngái.
“Vẫnlàmáucủangươi?”Lạc Kiêutiếptụchỏi.
Như Mạt lắc đầu,cầmhộp đồng kia đitới.
“Là cổ.”Nàng đặthộp đồng xuống đầu giường,thản nhiên nói.
Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu liếc nhìn nhau, rồi sauđó lại đồng thời nhìn vềphíaNhưMạt.
Như Mạt chậm rãi giảithích: “Chắchẳn Thếtử cùng Điệnhạ cũng đãbiết,người Vutộc Miêu Cương có chút ‘Vu lực’ cực kỳthần kỳ,theo nhưtruyềnthuyết cóthểhoạttử nhân,nhụcbạch cốt.”(*làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.).Nói đến đây,cong môi,“Đương nhiên,người Vutộc cũng không phảithầntiên,lời này dĩ nhiên là quá mức phóng đại.Chỉ có điều,cũng không phải không có nửa điểm căn cứ.”
“Hắc vutộcthiện độc,Bạch vutộcthiện y,nhưngtất cả vutộc đều amhiểu dưỡng cổ.Cổ này,cóthể giết người,cũng cóthể cứu người.”Như Mạt đưatay nhẹ nhàng phủ lênhộp đồng,“Trong này,chính là có một cổtrùng cóthể cứu chữa cho Tháitử điệnhạ,chỉ cần đưa nó vàothânthể Điệnhạ,lại dùng dược cẩnthận điều dưỡng một đoạnthời gian,những độc chấttrong cơthể Tháitử kia,cuối cùng cũng không còn gì lo ngại.”
Ánhmắt Lạc Kiêuchợtlóe,nhưnghắn vẫnchưa kịpnói gì,lạinghethấy bêntai vanglênmột giọngnóitrongtrẻolạnhlùng.
“Cô nương đều nói ra những điểmtốt,chẳng qua là khôngbiết,nếu như dùng cổ này,với Cô mà nói,lại cần phải gánh chịu mạohiểm gì?”Văn Nhân Cửubởi vì không còn chút sức lực nào mà cả ngườihiện lêntrạngthái mệt mỏi,chỉ là đôi mắt vẫn làtrong suốt mà lạnh lẽo,nhìn qua Như Mạt,như là ngâmtrongbăng lạnh.
Như Mạt ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu,mấp máy môi,nói,“Cổtrongtay nôtỳ,là một loại cổtrùng cực kỳhiếmthấy gọi là ‘Kimtuyến’,dưỡngtrongthânthể,cóthể ức chế cơthểhấpthu các loại độctố,nó sẽtự độnghìnhthành mộttrạngthái cânbằng vi diệutrong cơthể người.”
“Nhiềuthếhệtrưởnglão vutộc đềulénlút dưỡngmột ít Kimtuyếncổchuẩn bịcho bấtcứtìnhhuốngnào,chẳng qualàhaimươinămtrước ——”Như Mạtnói đến đây,ánhmắtchợttrầm xuống,nhưngchỉlàtrongchớpmắt,rồilạicứngrắn đè xuốngtòan bộcảm xúccuồncuộntronglòng,hítmộthơi,tiếptụcnói: “Haimươinămtrước,Hắc vutộccấu kếtngoạinhântiếnhànhtập kích Bạch vutộc,trậnchiến ấythương vongcủahai bên đều vôcùngnghiêmtrọng,tronglúcchạytrốn,Kimtuyếncổmàcáctrưởnglão dưỡngra đều bịthấtlạc,sốcònlại,cũngchỉcótrongthânthểmột vài đứa bé đã được gieo vàongaytừlúcmới bắt đầu.”
Lạc Kiêu nhìn lướt qua hộp đồng trong tay NhưMạt,trong lòng đãcó chút ngọn nguồn,mở miệng liền hỏi: “Nếu khôngcó Kim tuyến cổ, ngươi sẽnhưthế nào.”
Như Mạt nói: “Có lẽ sống không quá mộttháng.”
“Vậyngươihiệntại?”Lạc Kiêunhìn Như Mạt.
Như Mạt cười nhẹ mộttiếng,nói: “Này chính là điều nôtỳ muốn nóitiếp đây.Kimtuyến cổtừtrước đến nay đều là một cặp,cổ con cùng cổ mẹ.Loại cổ lúctrước,trưởng lão là đồngthời dùng một cặp cổtrùng gieo vào cơthể nôtỳ,lần này nôtỳ lấy ra,chính là cổ con của Kimtuyến cổ.”
“Cổ mẹ – con?Nếu Cô nhớ không lầm,Cô đãtừng đọcthấytrong nhànthưtạp đàm,nếu cổtrùng chia làm mẹ con,ắt có con chết mẹ còn,mẹ chết con vong?”Văn Nhân Cửu mở miệnghỏi.
Như Mạttrầm mặc,mộthồi lâu,khẽthở dài mộthơi,giống nhưthỏahiệp cười nhẹ mộttiếng,nói: “Lúctrướcthật sự cũng muốn lừa gạt mộthồi,nhưng khônghề nghĩ đến Điệnhạ cho dùbệnhthànhbộ dạng như vậy rồi,vẫn còn nhạy cảm đến đáng sợ.”Nói đến đây,lại ngừng một lúc,mới gật đầu nóitiếp: “Tháitử điệnhạ nói không sai,nếu như gieo vào loại cổ này,vậy mệnh của Điệnhạ chính là khóa lại cùng với nôtỳ.Nếu một ngày nào đó nôtỳ gặp phải cái gìbấttrắc,cho dù Điệnhạ cóthểbảo vệtính mạng không chết,nhưng chắc chắn cùng người chết không khác làbao.”
Văn Nhân Cửunghe đượccâunày,trênmặtnhưng vẫn khôngchút dao động,nhưng Lạc Kiêurồilạinhíumày,nhìnchằmchằm Như Mạtliềnhỏi: “Chẳnglẽtrừcáinày sẽ khôngcó biện pháp khác?”
Như Mạt gật đầu: “Dĩ nhiên là có.Chỉ cần để cho các Trưởng lão Vutộc dưỡng ra một đôi Kimtuyền cổ,sau đóthay với cổ con này là được.”Chống lại ánh mắt của Văn Nhân Cửu,khẽ mỉm cười,“Trước không nói đến Điệnhạhiệntại đã sớm là Tháitử danh chính ngônthuận,huống chi văn có một phái Hữutướngbày mưutính kế,võ có Bìnhtânhầu phủ vớitư cách chèo chống,nếu muốntrèo lên đỉnh cao,cùng lắm chỉ là vấn đềthời gian.Trước đó,chính là mấy năm,chẳng lẽ Điệnhạ cùng Thếtử ngay cảthực lựcbảo vệtính mạng của một nữtử cũng không có sao?”
“Bảo vệtính mạng của ngươi?Chỉ sợ yêu cầu của cô nương cũng không đơnthuần nhưthế a?”Văn Nhân Cửuthản nhiên nói,“Cóthể can đảm vàhiểubiết như cô nương,nếu là ởtrong cung này chỉ cầu một phần an ổn,chính là không cần cầu người chắc chắn cũng không có gì khó khăn.Hơn nữa ngươihiệntại chính là Đại cung nữbên cạnh Thục phi,có gì muốn mà không được,cầu Thục phi không dễhơn so với nơi này của Cô sao?Nhưthế nào đến mức ngươi phải lấy đồbảobệnh ra đểtrao đổi?”
Nói đến đây,lại giống như có điều suy nghĩ mà ngừng một chốc,hỏi: “Hay là nói,yêu cầu này của ngươi,nhưngthật ra có quanhệ đến chủtửhiệntại của ngươi?”
“Rốtcuộclà vìcái gìa,đợi đến khithânthể Điệnhạ khôi phục,nôtỳ dĩnhiên sẽ đếntrao đổi với Điệnhạ.Chuyệnnôtỳcầu đối vớinôtỳmànói,là việc khónhưlêntrời,nhưng với Điệnhạ,cùnglắmchỉlàtiệntaymàthôi,sothếnàocũngtuyệt đối khôngcónửa phần bấtlợi.”Như Mạtcườicười,cũng khôngtrảlờitrựctiếp,chỉlàtránhnặngtìmnhẹnói: “Nôtỳ đây đều đãlật bàicủamìnhcho Điệnhạcùng Thếtửrồi,hiệntại Điệnhạcùng Thếtửmuốnlựachọnthếnào,liềnthuộc vàotâm ýcủahai vị.Điệnhạlàngườilàm việclớn,nói vậycũng sẽ không vàolúcnày quỵtnợnôtỳ.”
Tronglúcnóichuyện,Mặc Lan và Mặc Liễu đã bưngnước ấmcùng vải gạt,thuốccao đưa đến,thấy bangườitrong phòngtậptrungmộtchỗ,bầu không khí dườngnhưcóchút đônglại,vẻmặtcũng không khỏimangtheo vài phầnchầnchờ.
“Thếtử,đâylà…”Mặc Lan đặtchậunước vàotrên kệ,thấp giọnghỏimộtcâu.
Lạc Kiêu lắc đầu, sắc mặtvẫnnặngnề như cũ,nhưng không nói gì.
Bangười vẫn giằngconhưtrước,thời gian dườngnhưtrôi quathậtlâu,nhưngcũng giốngnhưchỉlàtrongmộtcáichớpmắt,ngaytạilúc Lạc Kiêuchuẩn bịmởmiệngnói gì đó để đánhtan bầu không khíngộtngạtnày,Văn Nhân Cửu độtnhiênnhànnhạtmởmiệng.
“Cô đồng ý yêu cầu của ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.