ThờiđiểmLạc Kiêu mang băng chạy về Thanh Lan Điện, đúng lúc chạm mặtNghiêm thái phó. Hành lễmộtcái với Nghiêmtháiphó,miệngchỉnói:“Hômnay Thái tử không được khỏe, elà phiềnTháiphó uổng công chuyếnnàyrồi.”
“Không ngại,không ngại,”Nghiêmthái phó dĩ nhiên rõ ràngtìnhhuống của Văn Nhân Cửu,khoáttay áo nói,“Chỉ có điều,thânthể Tháitử chịu giày vò như vậy,dù saothì…”Nói được một nửa,rồi dừng lại,nhìn Lạc Kiêu,cũng không nóithêm gì nữa,chỉthở dài mộthơi,đưatay phải ra sau lưng,“Hiệntạita và ngươi đến Thanh Lan Điện,nhìn xemtìnhhuống của Điệnhạ a.”
Lạc Kiêuchắptay,nóimộttiếng: “Họctròrõ”,sau đóliềncùng Nghiêmthái phó đi về phía Thanh Lan Điện.
TrongThanh Lan Điện, Trương Hữu Đức thấy LạcKiêudẫntheoNghiêm thái phóvào,vộivàngđón hai người.Lạc Kiêu ngăn lại động tác hành lễcủa TrươngHữuĐức,chỉ cho Mặc Lan, MặcLiễulầnlượtđưa qua hai hộpngọc: “Băng đãlấyđược, cầmlaucho Thái tử trước, thái ycòn chưa tới, ít nhất giúp Điện hạgiảmbớt nhiệtđộ.”
Trương HữuĐứctiếpmột hộp, chỉ cảm thấy hộpvàotay rét lạnh đến thấu xương. Một tay mởhộp nhìn vào, tronghộp chứa đầy băng, dưới ánh nến mờnhạthiệnlên ánh vàng. TrươngHữuĐức có chút kinh ngạc nhìn quaLạcKiêu,đưahộp lại cho MặcLiễu, liếc mắtvề phía hai người,Mặc Liễu cùng Mặc Lan liền hiểu rõ,vộivàngbưnghộp ngọc vào phòng.
Nghiêmthái phóthấytìnhhình,cũngtheo sáthai Đạicungnữtiến vào điện,Lạc Kiêungượclại bị giữngoài điện,nhấtthờicũng khôngnhànrỗi.
“Thếtử,”Trương Hữu Đứcthấy Lạc Kiêu khôngnhúcnhích,liềnchậmrãi đến bêncạnh,chầnchờnói vớihắn: “Băngnàylấy được dĩnhiênlàtốt,nhưngmà,Vươngmama bên kiachỉ sợ sẽ sinhra ghéthận đối với Thếtử gia.”
“Vươngmama?”Lạc Kiêurũmắt khẽcười,“Trươngcôngcông erằngchưa biết,trong Đông Cungnày,kểtừhômnay,nhưngliền khôngcònai gọilà Vươngmamanữarồi.”
Trương HữuĐứcnghevậy hơi ngẩn người,trộmnhìnLạc Kiêu bình thản thongdong,không chút biểu lộphongba,nhấtthờilại cảm thấy cólẽ chínhmình hiểu lầm: “Chuyện này…… lờiTháitử là nói?”
“Người kia ỷ vàotừng làm nhũ mẫu của Hoànghậu,ăn cắptư vậttrong cung của Điệnhạ,thu nhậnhối lộ,lời nói đối với Điệnhạ cùngta lại có nhiềubất kính,”Lạc Kiêu nâng mắt,nhìn Trương Hữu Đức khẽ cười một cái,nói,“Là nửa khắc*trước,ta đã cho người đánh chếtbàtatrước mặt mọi người rồi.”
(*1khắc = 15phút.)
Trương HữuĐứcgiậtmìnhsợ hãi, kinh ngạc nhìn Lạc Kiêu, qua mộtlúclâu cũng khôngnói ra được nửacâu.
Vươngma ma không làm tròn trách nhiệm nhận hối lộăn cây táo ràocâysung,bọnhọ dĩnhiên không phải không biết,chẳngquabởi vì ả là nhũmẫucủa đươngkim Hoànghậu,lai lịch bối phận rất lớn, Thái tửcố kỵHoàng hậu, không dám tùytiệnxuống tayvớiả, mànô tài như bọnhọ đươngnhiêncàngphảihơnvậy.
Nhữngnămnày,dù đối với ảcó buônglời oánhận,cũng khôngthểlàm gì.Nhưngchưatừngnghĩ,điêunônhưthếhômnaylại dễ dàng bịngười…đánhchếtrồi?
“Nếu Hoànghậubiết được…”Trương Hữu Đức khẽ cau mày nói.
“Nếu Hoànghậubiết,cứ khiếnbà ấy đếntìmta là được.”Lạc Kiêu cười nhạt,“Tháitửbệnh nặng,ngay cảthầntrí cũng khôngtỉnhtáo,nếutráchtội,Hoànghậu cũng không có cách đổtội này lêntrên người Điệnhạ đi.”Cúi đầu nhìn ốngtay áo của mình,chẫm rãi chỉnh lại.“Hơn nữa,điêu nô khi(*lừa dối, ức hiếp)chủ,lời này cho dù đặt vào chỗ nào cũng là Vương ma ma đuối lý.Hoànghậu đưa ma ma vào Đông Cung,ma ma này rồi lại là nôtàibộ dạng chủtử,không chút để Tháitử vào mắt.”khẽ nhấc mắt,mangtheo vài phần lạnh lẽo: “Hoànghậutừtrước đến nayhiền lươngthục đức.Này là không nhìnthấy,nếu như chân chính nhìnthấy ma ma mình đưatớitrởthànhbộ dạng này,chỉ sợ cũngtức giậntạitrận,tựtay kết liễu điêu nô này.”
“Công công ngươi nói,đúnghay không đúng?”
Trương HữuĐứcgiậtmìnhchỉ chốc lát, nhìn sắc mặt lạnh nhạt củaLạcKiêu,nhưng cũng nởnụ cười: “Thế tử nóiđúnglắm.Hoàng hậunương nương cótiếng hiền đức, nóivậyngườinhấtđịnhcó thể hiểu rõnỗikhổ tâm trong lòng Thế tử, lạinhưthế nào sẽvì một nôtỳ khôngcó mắt màtráchphạtThếtử, có đúng không?”
Lạc Kiêunhànnhạtconglên khóemôi,cất bướctiến vàotrong,lêntiếng: “Vẫnlà vào điệnnhìn xem Điệnhạa.”
Khônglâu sau,Tiềnthái yliềnngồi kiệuchạytới,mangtheohòmthuốc vội vội vàng vàngtheo sautiểuthái giám dẫn đườngtiến vào Thanh Lan Điện,ngaycảlễcũng không kịplàm,liền vội vàng đi vàotrong điện bắtmạchchẩn bệnhcho Văn Nhân Cửu.
Xem mạch xong,lại cẩn thận lật mímắt của yra nhìn, trải qua một phen lănqualăn lại, lúc này mớikhẽthở dài một hơi.
Chẳng quamộtcáithở dàinày,nhưnglạihùmọingườinhảy dựng.
“Nhưthế nào?Tìnhhuống khôngtốt?”Lạc Kiêutiến lên mộtbước nhíu màyhỏi: “Rất nghiêmtrọng?”
Nghiêmthái phócũng bấtantruy vấn: “Sao sẽnhư vậy?Ngaycả ôngcũngtrị khônghết?Không phải ônglàthần y sao?”
Tiềntháiy rồilạikhôngđể ýtớihai ngườinày,chỉ chậm rãi thu dọnđồ vật.
Thấytìnhcảnhnhư vậy, Lạc Kiêu cùng Nghiêmtháiphó lại càng làlo lắng khôngyên,chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Tiền thái y.NhưngTrương Hữu Đứcvẫnluônqua lại với Tiền thái y nhưnglại rõ ràng tính tình củaôngta, thấy thế, lập tức yênlặngcầmbút đưa tới.
Tiềntháiy quét mắtquaTrương HữuĐức,trênmặtvẫn là không biểu tình, nhưngtrongmắtrồi lại hiện lên vẻhài lòng.Trảiphẳngmộttờ Tuyên thànhlên mặt bàn, nhấc bút rồng bayphượng múa màviếtxuốngmộtđơn thuốc,sauđó mới đưaphương thuốc cho Lạc Kiêu: “Bốc thuốc theo đơn này, một ngày balượt,ba ngày liền đủ.”
Sau đó lạiliếcquaLạc Kiêu cùng Nghiêmtháiphó,nhànnhạtnói:“Cũng chỉlà nóng lên bình thường,phátnhiệt màthôi,hiệntạiđắp băng,chốcnữa nhiệtđộ cóthểhạ. Chờ đến hạsốt,uốngthêmmấy thang,bệnhnàydĩ nhiên cũng trị khỏi. Đâu ramà nghiêmtrọng haykhông nghiêm trọng.”
Nghiêmthái phóthở phàonhẹnhõm,nhìn qua Tiềnthái ycaumàynói: “Vậy ôngthở dàilàm gì?”
“Chỉ làthói quen màthôi.”Tiềnthái y nhìn Nghiêmthái phó,nói,“Trong Đông Cung nàytừtrên xuống dưới đềubiết.”
Lạc Kiêu quay đầunhìn Trương Hữu Đức,thấy ông bất đắt dĩnhìnhắngật đầu,nhấtthờicũng không khỏicóchút buồncười.
“Nếu đã không có việc gì,ta đây xin cáotừtrước.”Tiềnthái y đeohòmthuốc lên,điều chỉnhtốt vịtrí củahòmthuốc,mặt liệt nói “Hôm nay đã đến Đông Cung một chuyến,tiếp đó,sợ là các vị chủtửtrong cung cũng muốn gọita đến gặp một lần.”
Lời vừanóira,mọingười đều imlặng,saumộtlúclâu,Lạc Kiêumớichắptay với Tiềnthái y,cười khổnói: “Làm phiền Tiềnthái ychutoàn.”
Tiềntháiy nhìn LạcKiêu, sauđó mới gật gậtđầu,lưngđeohòm thuốclại vội vàng rakhỏiĐôngCung.