Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 13: Hoàng hậu


Văn Nhân An vừa đi đến TêPhương điện, còn chưa tiến vào phòng, liền nghe được tiếng“Choang ——” thanh thúy truyềnra từphíabênkia cánh cửa. Ngẩngđầu nhìn Đại cung nữdẫnđườnghỏi“Hômnay kẻ nào lạikhông cómắt chọc mẫu hậu?”
Đại cung nữ thấp giọng đáp: “Nghe nói, là Bình TânThếTử.”
“Chính là Thếtử của Bình Tân Hầu gia kia?”Văn Nhân An suy nghĩ một chút,hỏi nàng “Hắn làm cái gì a,lại khiến mẫuhậutức giận đến nhường này?”
Đại cung nữ dodự nhìn Văn Nhân An,saumột lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Lạc Kiêu ởtrongĐôngCung….đánhchếtVương ma ma trước mặt mọingười.”
Văn Nhân An khẽgiậtmình, lậptứctrừnglớnmắt,khôngthểtin nổi: “Ngươinóicái gì?”
“Vươngmama, bà…”Đạicungnữ không dám đốimặt với Văn Nhân An,hơirũmắtnói,“Bà bị Bình Tân Thế Tử đánhchết.”
Văn Nhân An hơisuytư, lập tức bựcbộiđẩy ra Đạicungnữ đứng trướcmặt,cũngkhôngđợingườibáo,tự mình đẩy cửa bước vào. Trong phòng,Hoànghậuđangngồingayngắnở mộtbênbàn bát tiên*,vẻ mặt nhàn nhạt, tùy ý cung nữ phía saubóp vai cho nàng. Nếu không phải chungtrà vỡ vụntrênđấtchưađượcdọn dẹp, chỉ nhìn trên mặt, ngược lại nhìn không ra người này hiện tạichính làđangcăm giận ngút trời.
(*八仙桌bànvuôngto,mỗi phía ngồi được hai người)
“Mẫuhậu.”Văn Nhân An đi lên phíatrước gọi Hoànghậu.
Hoànghậunhànnhạt xốclênmimắtnhìn y: “Đã đến?”
Văn Nhân An đi đến phía sau Hoànghậu,đưamắtrahiệu vớitiểucungnữmộtcái,tiểucungnữ kialậptứchiểurõ,khomngười vạn phúc* vội vàng dọn dẹp sạch sẽmảnh vụn dưới đấtliềnluirangoài.Văn Nhân Anthaytiểucungnữ kia bóp vaicho Hoànghậu, hỏi: “Chuyện Vươngmamacon đãnghetrước đó,mẫuhậu quyết định xửlýnhưthếnào?”
(*phụcnữthời xưacúi đầu váichàohaitaynắmlại đểtrướcngực)
“Tháitử bên kia đã bàyratộitrạngcủa Vươngmamatrướcrồi,khôngnóicái khác.Chỉmộtcái ‘ý đồmưuhại’ Tháitửchínhlà dính đếntrọngtộicửutộc.”Hoànghậucúi đầunhìnchỉ sáo(*1)trênngón út,cườilạnhmộttiếng,“Ratay đãchậmmột bước,lúcnàycòncóthểhỏi Bổncung xửlýnhưthếnào?”
(*指套chỉ sáo: đồ bọcngóntay.)
“Chuyện Vương ma ma,cứ để như vậy?”Văn Nhân Anbuông lỏngtay,ngồi xuống bên cạnh Hoànghậu,trên mặt có chút không vui: “Bình Tân Thế Tử cùng Vương ma ma không cừu oán,vả lạitừtrước đến nay chưatừng qua lại với chúngta,nhưthế nào liền đánh chết ma a?Nàytất nhiên là Tháitử ở sau lưng xúi giục!”
Hoànghậu vỗ bànmộtcái,hiểnnhiênlàtức giận đếncực độ,trongmắthiệnlênlửa giận khôngthể đènén,nàng đèthấp giọng: “Vươngmamalàngườicủa Bổncung,Tháitử vẫnluôn không dám đụng vàongườimama.Hômnay y bám vào Bình Tân Hầu phủ,chínhlà đủlựclượng,nàycùnglắmchỉmớimộttháng,lại khiến Bình Tân Thế Tử đánhchết Vươngmama,nếunhưcòncóhainăm,hainămnữachẳng phải đaonàyliềnmuốn đụng đếnngười Bổncunghay sao?”
“Nếunhưnói việcnàycho phụhoàng…”Văn Nhân Anchầnchờnói.
Hoànghậucườilạnh:“Ngươi hồđồ rồi sao? Mấy chuyện nhỏ nhặt trong viện này còn cóthể quangminhchínhđại nói cho phụ hoàng ngươi nghe?Hơn nữa, Vươngma mata đã sớmđưaqua Đông Cung,bà tahầuhạ Thái tửkhông tốt, chính làbị chủ tửđánhchết, cũng không thể nóilà quá mức ủykhuất. Thứba,hiệntại Bình Tân Hầu phủthếlực lớn, ngay cả ôngngoại ngươi đigặpBìnhTân Hầu cũng phải nhún nhườngba phần. Tình huốngthế này, cho dùBổncungcó đến trước mặt Hoàng thượngkhóclóc kể lể,đếncuốicùngcũngkhôngnhấtđịnhcó thể chiếm được để ý.”
Văn Nhân An nghe xong lờinày,hơicắn cắn môi, ánh mắtnhìnquarõ ràng làcựckhôngcamlòng.
“Nếu mẫuhậu không sớmtuyểnthư đồng cho con,Bình Tân Thế Tử mà nói không chừng chính là của con rồi.”Văn Nhân An căm giận nói: “Nếu có Bình Tân Hầu làm chỗ dựa,con cũng không cần giả vờ giả vịt với đámhuynh đệ kia?”
Hoànghậunhìn vẻmặt đầy khôngcamlòngcùng ghen ghétcủa Văn Nhân An,hơinhíumày: “Nói đến việcnày,Bổncungcònchưachất vấnchuyệnngươitựtiện đến Đông Cung gặpmặt Tháitử,”Chỉchỉ y,cóchúthậnrèn sắt khôngthànhthépnói: “Ngươicũng biết Bình Tân Hầu phủlàmộttrợlựccựclớn,chẳnglẽ Tháitử kialạingungốcnhư vậy sao?Hấptấptớicửanhưthế,chínhlàmặtmũi gì đều vứt sạch!”
Văn Nhân An rồilại thờ ơnhưkhông, đáp: “Nếu ngày nàođó con thật sựdẫnđượcBìnhTân Thế Tửvề đây, mẫu hậu cũng sẽkhôngnóinhư vậy!”
Hoànghậubị thái độcủaVăn Nhân An giận đếnngảngửa,trênmặtcànglộ vẻlạnhlùng: “Nhưng ngươirốt cuộc đã thất bại. Ngươi cho rằng tranh đấu trong Hoàng gia, một Hoàng tử cóthể được phép thất bại mấy lần?”
Văn Nhân An từnhỏ đã được mọingười nâng trong tay, ngoại trừ chuyệnmuốnđượcdanhhiệu“Tháitử”là không được như nguyện,nhưthế nào đãtừngnếmqua nửa điểm thiệt thòi?Với chuyệnLạcKiêunày,y chodù thế nào cũng không nguyệnđể cho VănNhân Cửu– cáiấm sắc thuốc một nửa thân thểđã vùi trong hoàngthổ*này khôngkhôngnhặtđượctiệnnghi.
(*Chắc ýnói gầnchết,sắpnằm xuống đất.)

Hoànghậunhưnglại biết đượctínhtìnhcủanhitử,thấy yrũmi đảomắt,liền biếtngay y đâylà ởtrênngười Bình Tân Thế Tử vẫncònmuốn phâncaothấp với Văn Nhân Cửumộttrận,lậptứcmặttrầm xuống,lạnhlùngnói: “Văn Nhân Cửucũnglàngười sắpchết,cho dùcó Bình Tân Hầu giúp đỡ,lạicóthểthếnào?Chẳnglẽngươicần phải ởthời điểmnày đẩymìnhlênnơi đầu sóngngọn gió?”
Sắcmặt Văn Nhân Cửucàng âmtrầm,yngẩng đầulên,cứngcổnói: “Lúctrướccon khôngthểthànhcông,là bởi vìcon ởtrướcmặt Văn Nhân Cửumấttiêncơ*.Nhưngmà,nếu đểchoconcùng Bình Tân Thế Tử kia gặpmặtmộtlần,nói khôngchừngtìnhhuốngrồilại bất đồng!Dù saocóainguyện ý giaothân gia**tínhmạngchomột Hoàngtử sốngchẳng được baolâulạicòn khôngcónhiềuthếlực?”
(*Thờicơmấuchốt,thờicơ quyết địnhtìnhthếtươnglai.)
(**Bảnthân và gia đình)
“Văn Nhân An!”Hoànghậu vỗ bànmộtcái,đứng dậy,kêucảtênhọ Văn Nhân An,nàynhìn quachínhlàthật sựtức giậnrồi,“Nếungươicứcốchấp,vậytừhômnaytrở đi,ngoạitrừ đi Thái Học đọc sách,Bổncung khiếnngươi khôngcáchnào bướcra Thanh Lưu Điệnmột bước!”
Văn Nhân An tấtnhiên không phục, nhưngthấysắc mặt lạnh như băng củaHoàng hậu, giọng điệu lạnh lẽo, nhất thời cũng không dám cãi lại, cắnchặtmôi,saumột lúc lâu mớiđápmột câu: “Nhi thần đã hiểu.”
Hiểnnhiên cũng là tức giận.
Vươngma ma chết đivốn là khiến cho Hoàng hậu đaulòngkhông thôi, màVănNhânAn đến lúcnày rồilạicàngkhiếnnàngcảmthấyphiềnmuộn. Chống bàn chậm rãingồixuống, phất tay áovới Văn Nhân An: “Hôm naylờiBổn cung nói ngươi nên nghe theo, phải nhớ thật kỹ! Thời gian củaVănNhânCửu khôngcòn nhiềulắm,ngươichỉcần làm tốt chuyện của mình, ởtrước mặtHoàng thượng biểu hiện nhiềumột chút,ngàysau tất nhiên khônglo thiệt thòi.Đừngtiếptục mong tưởngmấy thứ lộn xộn, nghe đãhiểuchưa?”
Văn Nhân Anhạmắt,buồn bực đáplại: “Nhithầnnghehiểu.”
Hoànghậudĩ nhiên biết rõ VănNhânAn hiện tại làđangkhẩuthịtâm phi(*nghĩmột đằng nói một nẻo), chẳng qua một ngày nàyxảyra quá nhiều chuyện,nàngcũngcó chút mệt mỏi, nhíu nhíu mày, cũng không có tâmtìnhnóinhiềuvớiy, nhẹ nhàng lắc đầu, chỉhô một tiếng:“LiễuVũ,tiễnThấthoàngtử trở lại Thanh Lưu Điện!”
Văn Nhân An thilễ với Hoàng hậu, sau đócũngkhông quay đầulạitheosau Liễu Vũ rakhỏiTê Phươngđiện.
Lýmama quản sựcủa Tê Phương điệnnhìnthấy Văn Nhân Anlộ vẻ phẫnnộhùnghổrời đi,dừnglạinhìnnhìn,sau đómới bưngtrà vào phòng.Nhìn Hoànghậu đangngồithẳng bêncạnh bàn báttiên,liền vội vàng đitới.
“Sắctrờicũng đãtrễthếnày,nươngnươngnhưthếnào không để Thấthoàngtử ởlại điện dùng bữa?”Đặttrà xuốngtrướcmặt Hoànghậu,Lýmamanhìnthoáng qua sắcmặt Hoànghậu,cườihỏi: “Nươngnươnglại bị Thấthoàngtửchọc giận?”
Hoànghậunhậnchungtrà,mộttay cầm nắp, thổi thổi nước trà đang tỏahơinóng,saumột lúc lâu, thở dàimộthơi:“An nhi thông minh thì thông minh,chỉ là bịnângđến quá cao, mọi sựdù chỉ mộtchútcũngkhông thểkhông nhưnguyện, nhẫn nại không được,lại có thùtấtbáo,này ngày sau…”
“Nươngnương khôngcầnlolắngnhưthế,Thấthoàngtử dù saotuổitáccònnhỏ,hiệntạicũngchỉlàcònchúttínhtìnhtrẻcon,không biếtlấy đạicụclàmtrọng.Ngày sauchờ Hoàngtửlạilớnthêmchútnữa,bảnthânliềnthông suốt.”Lýmama đứng bêncạnh Hoànghậu,nhẹ giọngan ủi.
“Hy vọng nhưthế a.”Hoànghậu nhấp một ngụmtrà,yêntĩnhtrong chốc lát,bỗng nhiên lại mở miệng,nói với Lý ma ma: “Chuyện của An nhi vẫn còn xa,tạmthời không cần gấp,nhưngtrước mắt rồi lại có một việc,Bổn cung cần ma ma đi làm.”
“Chỉ cần Nương nương phân phó.”Lý ma ma vội nói.
Hoànghậuđậy lại nắp trà, lạnh lùng cười nhẹmộttiếng, ngước mắt nhìn Lýma ma, gằntừngchữmột:“Ngàymai,ngươi liền thay BổncungđếnĐôngCungmột chuyến. Vương mama là không thể cứuvề,Bổn cung cũng khôngthể để tiếng xấu nàypháhủy Tê Phương điện của Bổn cung, ngươi… rõchưa?”
Lýmamangẩnngười,sau đóliền phản ứnglại: “Nôtỳ đãrõ.”
Hoa khai lưỡngđóa,các biểu nhất chi*.Tại Đông Cung bên kia, Thái tửđiệnhạ ngủ mêthậtlâusau nửa canh giờ đắpbăng, người rốt cuộc cũng dầndầntỉnhlại.Mơ hồcảmthấycả người được bế lên, ngay sauđó,bên tai truyềnđến tiếnggọi thật nhỏ.
(*Đềcập đếnhai sự việc khácnhaunhưnglạicùngchungmột vấn đề.)
Nghe khôngrõnóinhững gì,chỉlà giọngnói kianghe vàotai vôcùng ấm áp,nhưlà bầutrờinhuộm đầy ánhnắng ở bênngoàicungngày đó.
Văn Nhân Cửu tựa vàothânngười kia, haimắtlim dim, lông mi rậmrạpkhẽ run, hồi lâu, mắt mớirốtcuộctừngchúttừngchútlặnglẽ mởra.Ập vào mắtlà ánh dương quangtừ ngoài chiếuvào,Văn Nhân Cửu nhìn bóng người trongtầm mắt như thếnàocũngkhôngthấyđượcrõ nét, thật lâu, mới thản nhiên nói: “Thế tử, thuốc của Côđã muốn nguộirồi.”
Lạc Kiêuchốnglại đôimắt đenláynhưlưulycủa Văn Nhân Cửu,dở khóc dởcười đemmấycâu khách sáo “Điệnhạngười đãtỉnh”nuốt xuống bụng,nóimộttiếng “Vâng”,liềncầmthìachuẩn bị đútcho y.

Chẳngqualà thuốc đưa đến miệng, Văn Nhân Cửu rồilạihơi né tránh, cau mày nhìn LạcKiêunói:“Trước kia đềulàmthànhviênhoàn* đưalên,nhưthế nào hôm naylạibiếnthànhthuốc sắcrồi?” Nóixong, giọng lạnh xuống,mặt trầm như nước màhỏi:“Cácngươi gọiTháiy nào?”
(*药丸viêntròntròn,màuđen đen í.)
Lạc Kiêu bịcâuhỏicủa Văn Nhân Cửu khiến sững sờmộtchút,ngượclại Trương Hữu Đức vẫn đứng bêncạnhnhịn không đượccườiratiếng: “Dĩnhiênlà Tiềnthái ya.”Sau đómới giảithích: “Có điềulầnnày Điệnhạchỉ phát sốt bìnhthường,khôngcần khiếncho Tiềnthái y đichếnhữngthuốc viên kia,chỉcầnmột bátthuốc sắcnàylà đượcrồi.”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt “Ừ” mộttiếng, nhận lấy báttừ tay Lạc Kiêu, ngón tay vuốt veđáy bát hồi lâu, sauđó lại trả bátvề cho Lạc Kiêu.
“Sao vậy?”Lạc Kiêu khôngrõcholắm.
“Nguội.”Giọng điệu Văn Nhân Cửutrongtrẻonhưnglạnhlùng,giốngnhư khôngnhiễm phảinửa phần khói bụitrầnthế,“Chongườicầm đihâmnónglại.”
Lạc Kiêu sờ đáy bát,lại khôngnói gì, cười đáp “Được”,liền đứng dậymuốncầm bátthuốcrangoài.Trương Hữu Đứcthấythế,vội vàngchạytới: “Cũng không dámlàm phiền Thếtử gia,nôtàilàmlà đượcrồi,nôtàilàmlà đượcrồi!”
Nói xong,cầm bátthuốc,nhanhchóng xoayngười đira.
Trong điệnchỉcònhaingười Lạc Kiêucùng Văn Nhân Cửu.
“Thái phó đâu?”Lạc Kiêulại đểcho Văn Nhân Cửuthảlỏng,chínhmìnhnửa dựa ở đầu giường,nhànnhạtlêntiếnghỏi.
“Lúctrước sau khi Tiềnthái y đi,Thái phóthấytìnhhuống của Điệnhạ đã ổn định,nên cũngtheo ra.”Lạc Kiêuthutay lại,ngồitrước giường Văn Nhân Cửunói,“Thái phó rất quantâm Điệnhạ.”
Văn Nhân Cửu gậtđầu,hơicongmôi:“Nghiêm thái phó làmột ngườithầyvô cùng tốt.”
Lạc Kiêucũngnởnụcười,nhưngchỉcườimộtlát,rồilạithở dàimộthơi: “Ngàyhôm qua…rốtcuộclàmiễncưỡngngườirồi.”
Văn Nhân Cửu hơi hípmắtnhìnhắn.
“Lần sau dẫn Điệnhạ xuất cung,trước đó nên lập kếhoạch chu đáo chặt chẽ một chút mới phải.”Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu,nói: “Nếu lại giống như lần này,cùngthần ra ngoài một lầntrở về liềnbịbệnh,đến đến đi đi giày vò Điệnhạ,sợ là Trương công công đều muốnthay Điệnhạ giếtthần.”
Văn Nhân Cửu cóchútquáilạ nhìn Lạc Kiêu: “Lần sau?”
Lạc Kiêucàngthêm kinhngạcnhìnlại: “Hôm qua Điệnhạmới đồng ýthần,đừngnói quamột đêm Điệnhạliền quên?”
Văn Nhân Cửu cuối cùng nởcụ cười,khônggiống nhưnụ cười lúc nào cũng mang theo mộtchútgiễucợtLạc Kiêu nhìn thấy trướcđây,này là lầnđầutiênnhìnthấybộ dạng tươi cười từtậnđáy lòng của Văn Nhân Cửu. Không quá khoa trương,rồi lại giống như cóánhsánglưu ly từcon ngươiđen láy kia tràn rangoài.
Chỉ cười một tiếng,rồi lại giống như khiến ngườita nghe thấy âmthanh củahoanở đầy cành.
“Lạc Tử Thanh a Lạc Tử Thanh.”Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu gọitênhắn,nhưng cũng không nóithêm lời nào,chỉ cóbiểuhiệntrên mặt nhìn qua là cực kỳ vui vẻ.
Lạc Kiêumỉmcười,cũng khônghỏinhiều,chỉnhìn xemthiếuniêntôn quýcủathiênhạnày ởtrướcmặthắnlộra dáng vẻthấtthốhiếm khithấy được.
“Cóthể dùng ắttrọng dụng*,không dùng đượctất giết.”Giọng Văn Nhân Cửu âmtrầm mà nhuhòa,rồi lại mangtheo lãnh ý kỳ lạ,“Hiệntại Cô ngược lại cảmthấy may mắn,Lạc Tử Thanh ngươi đời này sẽ chỉ làthầntử của riêng mình Cô.”
(*Trọng dụng: Dùng vào việclớn.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.