Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 11: Trượng tễ


Ngàyhôm sau rồi lại không vàohọc.
“Tháitử bị bệnh?”Lạc Kiêunhíunhíumày,tiếnlênmột bướchỏi Đạicungnữ đến đâytruyềnlời,“Chuyện khinào vậy?”
“Canh giờchuẩn xácnôtỳcũng khôngrõlắm,”Đạicungnữ Mặc Lancúi đầunói,“Tốihôm qua Tháitử không đểngườicanh giữngoài phòng,chờ đến sángnaynôtỳcùng Mặc Liễuchuẩn bị đưa đồ dùngrửamặtchải đầu vàotẩm điệncủa Tháitử,lúcnàymới pháthiệntìnhhuống Tháitửcóchút không ổn.”
Trong lòng Lạc Kiêu mãnh liệttrầm xuống,hắn nhìn Đại cung nữ phíatrướctrên mặt lộ vẻ lo âu nhàn nhạt,suytư một lát,sau đó mới quay đầu,dứt khoát phân phóhaitiểuthái giám ởtrong Thiên Điện: “Không lâu nữa Nghiêmthái phó sẽ đến,ngươitạmthời ởbên ngoài chờ,nghênh đón Thái phó.”
Hai tiểu thái giám nghe vậy, vội vàng gật đầuvângdạ:“Nô tài rõ.”
“Đi đi.”Lạc Kiêugật đầu,thấyhaitiểuthái giám kiachianhau xách đènlồngra khỏi phòng,sau đómới đếntrướcmặt Đạicungnữ,nói: “Ở phíatrước dẫn đường,tahiệntại quanhìn Điệnhạ.”
“Nôtỳrõ.”Mặc Lan đáp,cũng vội vàng xách đènlồng,dẫn Lạc Kiêu đi về phíatẩm điệncủa Văn Nhân Cửu.
Thanh Lan Điện của Tháitử lúc này đèn đuốc sángtrưng giống nhưban ngày,gian ngoài là một đámthái giam cung nữtrông coi,chỉthỉnhthoảng cóthể xuyên qua ngọn đèn dầu nhìnthấybóng người chớp độngtrong điện.Lạc Kiêu không đợi những cung nữthái giám kiathôngbáo,trựctiếpbước lênbậcthềm,đẩy cửatiến vào.
Trong phòng chỉ có Trương Hữu Đức cùng một Đại cung nữtên là Mặc Liễutrông coi,thấyhắn vào,hai người liền vội vàng đứng lênhành lễ vớihắn: “Thếtử.”
Lạc Kiêu khoátkhoáttayvới hai người,đi vài bước đếnbêngiường, nhìn thấy Văn Nhân Cửulúcnày nhắm chặt hai mắt nằmtrêngiường, trên trán phủ một cáikhănướt,gò má vẫnluôntáinhợthiệnra ửng đỏkhôngbìnhthường, hít vào thở ra so vớilúcthường cũng lộra vài phần dồndập.
Mấp máy môi, Lạc Kiêu quay đầuhỏiTrương HữuĐức:“Thái y đã tớichưa?”
Trương Hữu Đứctiến lên nửabước,trả lời: “Đã phái người ra ngoài cung mời.Chỉ có điều phủ đệ của Tiềnthái y cách Đông Cung một khoảng khá xa,nhìntìnhhuống,ước chừng còn phải chờthêm một lát.”
“Nhưngcứchờnhư vậycũng không phải biện pháp.”Lạc Kiêu gật đầu,ngồilên giường đưatay kiểmtratráncủa Văn Nhân Cửu.Tronglòng bàntay,nhiệt độ phỏngngười khiếnhắnhơinhíumày.Thutay về,một phen suy xét,đứng dậy phân phó với Mặc Lan: “Tanhớtronghầm băngcủa Điệnhạ vẫncònchút băngtồn,haingườicácngươicầm đối bài*,lậptức đếnchỗhầm bănglấymột ít về.”
(*对牌 dùngcác loại gỗ, trúc chế thành, trên ghi dãy số, chia làm hai nửa, là một loại tín vật, dạng như thẻ bài chứng minh thân phận.)
Mặc Lan cùng Mặc Liễu ngừng lại mộtchút, mặtlộ vẻ khóxử,hiểnnhiênlà bộ dạng muốn nóilạithôi,LạcKiêunhìnthấylên tiếnghỏi:“Saolại khôngđi? Nhưnglà cóchuyện gìkhóxử?”
“Thếtử gia,”Mặc Liễungướcmắtnhìn Lạc Kiêu,rồi sau đóthấp giọngnói: “Hầm băng dĩnhiênnôtỳ đã sớm đi qua,chỉcó điều…”
“Thếtửmới đến Đông Cung,cólẽlà không biết.”Mặc Lanthấy Mặc Liễunói khôngra,liềnmởmiệngnói giúp,“Hầm băngnàytuyrằngcủa Đông Cung,nhưng Vươngmamatrôngcoichỗ đórồilạilàngườicủa Hoànghậu.”

Ý ngoài câu chữ Lạc Kiêu nhưng đã rõ ràng.
“Đừngnóimamalàthuộchạcủa Hoànghậu,chínhlàngườicủa Hoàng đế,nôtài suychocùng vẫnlànôtài,lạicóthểthếnào,còncóthể vượt quachủtửlà Tháitử đây?”Giọng Lạc Kiêu bỗngnhiêntrầm xuống,cườilạnhmộtcái,nói,“Nôtàitrèolên đầuchủnhân,thế gianliền khôngcó đạolýnày.Trươngcôngcông,ngươi ởchỗnàytrôngchừng Điệnhạ,Mặc Lancùng Mặc Liễu đitrước dẫn đường,talạimuốn đíchthânnhìn xem,Vươngmamanàyrốtcuộclàngườinào!”
Lúc Mặc Lan cùng MặcLiễudẫnLạc Kiêu đến chỗ Vương mama kia, Vươngma mađangkhiển trách một cung nữ,thấyLạcKiêuđến,trênmặt vội vàng nặn ranụ cười, tiến lên phía trước hỏi: “Thế tử gianhưthế nào lại tớiđây?”
Ánhmắt Lạc Kiêu đảo qua Vươngmama,ném qua đối bàitrongtay: “Hiệntạithânthể Điệnhạ không được khỏe,tacố ýtới đâylấychút bănghạnhiệtcho Điệnhạ,mong Vươngmamatạo điều kiện.”
Vương ma ma nhận đốibài,nhìn Mặc Lan cùng Mặc Liễu đứng sau Lạc Kiêu,liềnhiểu đây làhai nha đầu đi cáotrạng Bình Tân Thế Tử,nhấtthời nụ cườitrên mặt miễn cưỡng một chút,miệng nhưng vẫn nói: “Thếtử nói lời này,nếutronghầmbăng cóbăng,lúctrước nôtỳ cũng sẽ không cảntrở nha đầu Mặc Liễu.Chỉ có điềuhiện tạihầmbăng chính là không cònbăng nữa rồi,dù Thếtử có đến,nôtỳ đây cũng không cóbiện pháp a.”
Lạc Kiêu thản nhiênnói:“Ta nhớ trước đó vàingày, băng vẫncó,như thế nào thời gian chưa đếnmộttháng, liền thành tình huống như vậy rồi?” Cười như không cười, “Đừngnói Vươngma mangươi lénlútdùngtoànbộ băng đi?”
“Thật không dám!”Vươngmama bịlờinày nói đến giậtnảymình,vội vàngnói: “Nửathángtrước,phía bắc kiatiếncống vài gốc băngliên(*冰莲),hoanàymùithơmnứcmũi,Thái phithấy quảthật yêuthích không buôngtay.Chỉcó điều băngliên không phảinơicựchàn khôngthể sống,Hoànghậunươngnương không đànhlòng Thái phithươngtâm,liềncố ýtới đâylấy băng…Thếtửminh giám,nôtỳthật sự oan uổnga!”
“Hoànghậu?”Lạc Kiêu âmtrầmlặplại,sau đónhẹnhàngnói,“Xemra Vươngmamalà giàrồi,hồ đồrồi.Rõràngngâyngười ở bên Điệnhạthời gian dàinhưthế,vẫnnhưcũ khôngnhớ đượcchủtửcủamìnhrốtcuộclàai.”
Sắc mặt Vương ma ma nhấtthờibiến đổi,“bịch”mộttiếng quỳ rạp xuống đất,mặttrong nháy mắt chảy ra mộttầng mồhôi lạnh: “Nôtỳ…nôtỳ…”
“Tôitớ khôngnhớ đượcchủtửmìnhlàai,ởlại Đông Cungcũng khôngcòntác dụng,”Ánhmắt Lạc Kiêuchậmrãi quét quatrong sân,sau đó quaylưnglại,cườicười,nhànnhãnói: “Kéongườirangoài,trượngtễ*.”
(*Đánh bằngthanh gỗcho đếnchết.)
Vương ma ma co quắp ngã xuống đất,nhấtthời đúng là ngây dại.Thẳng đếnhai cánhtay đềubị người kéo,bà mới giống như điên mà giãy giụa kêu gào: “Các ngươi ai dám động đếnta!Ai dám động đếnta!Ta nhưng là người của Tháihậu,các người ai dám động đến một cọngtóc củata?!”
Lời này vừa nóira,tháigiámhai bên hai mặtnhìnnhau, động táctrêntayquả nhiênngừnglại.Vương mama thấy thế, khuôn mặt lộra nụ cười đắcý, nhưngchưachờ bà đứng dậy, LạcKiêulạiđột nhiêncúi người,đưatay bóp cổbà,sau đó mớitừngchúttừngchútnhấc người lên: “Người của Hoàng hậu? Vươngma mađừngquên, nơinàylà Đông Cung không phải Tê Phượng Điện,trongĐôngCungcũngkhông cócái gì Hoàng hậu.”
Giọngđiệunhẹnhàngmà hòa hoãn, chẳngqua là đôimắtkia rồi lại cómột loại sát phạt máu tanh khiến người ta khiếp sợ.
Mặt Vương ma ma đỏbầm,bà liều mạng giãy giụa,chỉhàmhồ phun ra mấy chữ: “Ta muốn…gặp…gặp Tháitử…ngươi….ngươi khôngthể….giếtta…”
“Lờinàyngượclạithú vị,ta đếnnaychưatừngnghenói quýtộc xửtrímột điêunô ăncâytáoràocây sungcòn phải để ý cái gì‘cóthểcùng khôngthể’. Lạc Kiêu cười khẽ,sau đótrêntay dùnglựcnémngười qua bêncạnh,nhìnhaitênthái giám,ánhmắttrầm xuống,nghiêmnghịnói: “Kéo điêunônàyrangoài,trượngtễ!”
Tiểuthái giámbị ánh mắt đầy máutanh của Lạc Kiêu dọa cho khẽ run rẩy,lậptức không dám nhìn nữa,vội cúi đầu vâng dạ,sau đó nắm cánhtay của Vương ma ma đang nằm rạp dưới đất không ngừngho khan,liền kéo rabên ngoài.
“Cácngươi…khụ,cácngươi khôngthể giếtta…khụ khụ khụ…Talà….Hoànghậu…..cácngươi….chếttiệt,chếttiệt!”Vươngmama vẫncòn đứt quãngmắngchửi,chẳng qua giọng điệutrànngập sợhãimộtchút uyhiếpcũng khôngcó.Cảngườinằm sấp dưới đất,cứnhư vậy bịlôirangoài.
Lạc Kiêu nhàn nhạt nhìn vẻ hoảng sợcùngtuyệt vọng trên mặtVương mama, cũng im lặng, chỉ làhai mắt rồi lạitrầmxuống.
Tuy nói Lạc Kiêu người này là côngtử đỉnh đỉnhtôn quý của Hầu phủ,nhưngbìnhthườngtínhtình cũng không ương ngạnhtàn ác,ở chung với người khác phần lớn là lạnh nhạthiềnhòa.Nhưngtrải qua mộttrận này,toànbộ Đông Cung ——thậm chí cả quýtộc,sợ là không còn người nào dám coithườnghắn.
Nghebên ngoàitruyền đếntiếng kêuthảmthiết của Vương ma ma,trên mặt Mặc Lan lộ ra vẻ vui mừng,Mặc Liễu nhưng không khỏi có chútbậntâm: “Vương ma ma là người Tháihậu đểbên cạnh Tháitử,hôm nay Thếtử xúc động như vậy,chỉ sợ đắctội đến Hoànghậu.”
Lạc Kiêu nhàn nhạt nhìn Mặc Liễu: “Chẳng lẽ hômnay takhônglàmgì, mặc cho điêu nôkia lừa gạt, vậy Hoàng hậu liền cóthể thíchta?”
Dĩnhiên khôngthể.
Từ lúc Lạc Kiêu gật đầu,đồng ý làmthư đồng của Tháitử,trong mắt mọi người,hắn người này liền đóng lên con dấu Tháitử.Ởtrong mắt Hoànghậu,so sánh Lạc Kiêu với cái đinhtrong mắt cái gaitrongthịt còn chưa đủ,sao có khả năngthíchhắn.
Mặc Liễu cùng Mặc Lan nhìn LạcKiêu, lạinhấtthờikhông cònlờigì đểnói.
Vuốt vuốttay áo,Lạc Kiêu cười nhạt vớihai người,“Chuyện Điệnhạ khôngtiện ra mặt,ta liềnthay Điệnhạ đi làm.Giết gà dọa khỉ,hôm nay đánh chết Vương ma ma,cũng khiến cho đám người không có mắttrong Đông Cung rõ ràng một chút,Điệnhạ dùthế nào,cũng là chủtử củabọnhọ.Trong Đông Cung không cần nhữngthứ phế vật ăn câytáo rào cây sung,langtâm cẩu phế.”
Khóemắt quét qua, ánh mắt dừng lạitrênngười cung nữlúc trướcbị Vương ma matráchmắng: “Ngươi tên gì?”
Tiểu cung nữ co rúm,sau đó mới do dự nói: “Hợp…Hợp Hương.”
“Hợp Hương.”Lạc Kiêugật đầu,“Biếtchìa khóa Vươngmama đểchỗnào không?”
Hợp Hươnglen lén nâng đầu, miệng đáp: “Biếtrõ, để trong cái hộpở đầu giường.”
“Tốtlắm.Mặc Liễu,Mặc Lan,haingườicácngươicùngnàng đilấychìa khóaa.”Lạc Kiêu xoayngười,cườimộtcái với Mặc Liễucùng Mặc Lan nói,“Độngtácnhanhlên,Điệnhạ bên kianhưng đangchờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.