– Nhất định là vì cậu sợ tôi quấn lấy cô ấy nên hai người muốn diễn kịch cho tôi xem đúng không?
Diệp Tiểu Tịch hơi chột dạ, sao An Tử Dục lại đoán chuẩn thế?
Long Mộ Thần lại tỏ vẻ chẳng thèm để ý, anh nói:
– Cậu An, nếu điều này có thể làm cậu vui vẻ hơn một chút thì cậu cứ nghĩ thế đi. Xin nhường đường, bọn tôi còn có buổi hẹn hò.
Thấy An Tử Dục vẫn đứng chắn ở đó, Long Mộ Thần nắm tay Diệp Tiểu Tịch lách qua người gã.
An Tử Dục nhìn Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần đầy kinh ngạc, mãi đến khi ngồi lên xe mà đầu óc của gã vẫn còn rối nùi. Rõ ràng là gã không tin, nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt.
Hai người lên xe, Diệp Tiểu Tịch lúng túng siết tay lại.
Vậy mà cô lại… nắm tay Long Mộ Thần trong khoảng thời gian dài, cái cảm giác này kỳ lạ thật đó.
Long Mộ Thần hơi cong môi, có lẽ anh đã đoán được Diệp Tiểu Tịch đang xoắn xuýt điều gì, nhưng anh sẽ không nói về vấn đề này đâu.
Anh đưa Diệp Tiểu Tịch vào cửa hàng.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy kinh ngạc:
– Anh dẫn tôi vào đây làm chi?
– Mua quần áo mới cho em.
Anh trả lời thản nhiên.
– Không cần đâu.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy không được tự nhiên nên từ chối:
– Tôi thấy tôi mặc thế này là đẹp rồi.