Xuyên không đến Sở quốc làm Thần Y

Chương 8Chương 9


Chương 8
Mộc Thanh ngồi trên giường đá , nhìn song sắt trước trước mặt u buồn . Y không biết bản thân đã làm sai điều gì, tại sao lại dẫn đến cớ sự này ?
Khi nãy Thái Hậu triệu kiến y , người chưa phân rõ trắng đen , chỉ nghe thấy y nhận ngọc bội liền nộ khí , muốn bắt giam y vào đại lao .
Nhưng Sở Khải Phong ngăn lại , hắn nói tạm thời đưa đến Lãnh Cung , đợi chờ truy xét.
Nơi Mộc Thanh đang ngồi chính là Lãnh Cung , nơi đây lạnh lẽo , u ám , hoang tàn giống như cái tên . Địa thế hút gió , ban đêm chắc chắn sẽ rất lạnh .
Tiêu thị vội vã từ bên ngoài chạy vào , gương mặt bà đầm đìa nước mắt , theo phía sau là a đầu Ngọc nhi .
” Thanh nhi , hài tử của ta ”
Bà với tay qua song sắt , hai tay ôm lấy đôi má lạnh ngắt của y , giọng run run :
” Là nương không tốt , nương không nên đồng ý để con xuống núi , đến hoàng cung … Chúng ta … chúng ta trở về Mộc gia thôi con , ta sẽ cầu xin Thái Hậu , niệm tình tổ tiên chúng ta tận trung với vua mà tha tội cho con ”
” Người đừng làm vậy , Thái Hậu hiện giờ rất tức giận , người không thể đi gặp bà ” Mộc Thanh nắm tay bà , trấn an ” Con là trong sạch , hơn nữa hoàng thượng đã nói sẽ điều tra , con tin người sẽ trả lại trong sạch cho con ”
” Nhưng … ” tiếng khóc của bà đứt quãng , nói không thành lời . Ngọc nhi đứng bên mở lời an ủi .
” Phải đó Mộc phu nhân , công tử nói rất có lý. Người đừng khóc nữa , như vậy công tử càng thêm đau lòng ”
Bà lau nước mắt , nén cảm xúc nhìn Mộc Thanh . Trong lòng cầu nguyện .
” Lãnh Sang , ông trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho hài tử của chúng ta ”
—————————-
Sở Khải Phong ở trong thư phòng , ánh mắt mệt mỏi nhìn mảnh ngọc trên bàn . Hắn đưa tay xoa thái dương , thở dài . Đã qua ngày thứ hai , Tịnh Hương vẫn chưa tỉnh lại . Mẫu hậu rất tức giận , người muốn ngay lập tức dụng hình với Mộc Thanh . Hiện tại mọi chứng cứ đều chống lại y , ngay cả tỳ nữ ở Mai An cung cũng khai rằng đã thấy y xuất cung vào đêm muộn. Chỉ mong Tịnh Hương hồi tỉnh , nàng có thể nói ra manh mối gì đó , nếu không ngay cả hắn cũng khó lòng bảo hộ Mộc Thanh .
Dư công công bước chân khe khẽ đi vào , nhẹ giọng bẩm :
“Khởi bẩm hoàng thượng , có Giai Kỳ chiêu dung cầu kiến ”
” Người ra truyền lại ý trẫm , nói nàng hồi cung đi , trẫm muốn yên tĩnh ”
” Hoàng thượng , chiêu dung có mang đến canh gà hầm sâm để người bồi bổ . Từ ngày hôm qua người đã không ăn đủ bữa . Người là thiên tử , xin hãy chú ý đến long thể , thỉnh người để chiêu dung vào ”
” … Được rồi , để nàng vào đi ”
Giai Kỳ vận hồng y thướt tha yểu điệu , tay bưng theo chén canh đi vào , tiểu Liễu theo hầu phía sau . Nàng đặt chén canh gần hắn :
” Bệ hạ , thần thiếp thấy người lo nghĩ nhiều , lo sợ người sinh bệnh nên đã kêu ngự trù hầm canh gà để người bồi bổ ”
Sở Khải Phong nhìn nàng , như có như không đáp trả :
” Khiến nàng lo lắng rồi ”
” Người đừng nói vậy , thần thiếp thân là phi tử , dĩ nhiên phải lo nghĩ đến người ” Giai Kỳ đẩy nhẹ chén đến trước mặt hắn ” Nhân lúc canh còn nóng người mau uống đi ”
Hắn nhấp miệng rồi cái rồi hạ chén canh xuống. Nàng nhìn hắn , e dè hỏi :
” Bệ hạ đang lo lắng cho Tịnh Hương tỷ tỷ sao ? ”
Sở Khải Phong im lặng , hắn không biết nên trả lời thế nào . Giai Kỳ thấy hắn như vậy bèn nói tiếp .
” Người đừng quá lo . Tịnh Hương tỷ hiền lương thục đức , chắc chắn ông trời sẽ phù hộ tỷ ấy ”
” Trẫm mong là vậy ”
Giai Kỳ ngồi hầu hắn uống canh xong muốn hồi cung . Đột nhiên nghe tin Dư công công bẩm báo.
” Khởi bẩm hoàng thượng , Tịnh Hương nương nương đã tỉnh lại ”
” Thật sao ?” Sắc mặt hắn khởi sắc , nghe vậy liền khẩn trương muốn đến thăm ” Dư công công , bãi giá Tú Xuân cung ”
” Nô tài tuân chỉ ”
” Thần thiếp cũng muốn đến thăm tỷ tỷ ”
” Được ”
———————————-
Tịnh Hương khí sắc nhợt nhạt nằm trên giường , nghe tiếng Dư công công truyền chỉ Sở Khải Phong hạ giá , nàng muốn bước xuống hành lễ , nhưng không thể .
Sở Khải Phong tiến vào , đến bên giường nhìn nàng .
” Tịnh Hương , nàng sao rồi ? Đã thấy tốt hơn chưa ”
“…”
” Tịnh Hương ?”
“…”
Khải Phong khó hiểu nhìn nàng mở miệng mấp máy nhưng không nói ra tiếng . Hắn cầm lấy tay nàng , hoảng hốt phát hiện ra gân cốt nàng mềm nhũn liền kích động gọi thái y .
” Chung thái y , tại sao lại như vậy , nàng ấy tại sao lại trở nên như vậy ”
Vị thái y kia nghe khẩu khí biết rằng hắn đang nộ khí , ông sợ hãi quỳ rạp xuống .
” Hoàng thượng tha mạng , hoàng thượng tha mạng. Lúc nương nương tỉnh lại , vi thần phát hiện người không thể nói ra tiếng , gân cốt cũng như bị đoạt mất , tay chân cử động khó khăn ”
” Tại sao … ai lại ra tay tàn nhẫn hãm hại tỷ tỷ như vậy ” Giai Kỳ đứng bên nghe thái y nói vậy thì trong lòng mừng như mở cờ , nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ ai oán , diễn trò mèo khóc chuột .
” Thỉnh hoàng thượng cho vi thần một cơ hội , vi thần sẽ tận lực cứu chữa cho nương nương ”
Sở Khải Phong im lặng , sao đó hắn nhìn sang Tịnh Hương , khẽ siết tay nàng , thủ thỉ .
” Trẫm xin lỗi , đã không bảo hộ tốt cho nàng ”
Tịnh Hương nhìn hắn , nàng nhắm mắt chầm chậm , ý nói ” Người đừng tự trách ” . Hắn vén tóc trên trán nàng đang dính mồ hôi.
Đột nhiên nàng kích động , nhìn tỳ nữ đứng bên Giai Kỳ đầy căm phẫn. Tay nàng nhúc nhích muốn cử động , miệng muốn nói nhưng lại không thể . Tịnh Hương uất ức đến ứa nước mắt .
” Nàng sao vậy , sao lại kích động như vậy ”
” Tịnh Hương , đừng kích động , sức khỏe của nàng còn chưa hồi phục ”
Sở Khải Phong một bên trấn an Tịnh Hương , một bên nói với Giai Kỳ :
” Nàng hồi cung đi , hôm nay nàng đã vất vả rồi ”
” … Thần thiếp cáo lui ”
Sau khi Giai Kỳ rời đi Tịnh Hương mới bình tĩnh trở lại . Hắn kéo chăn đắp cho nàng , rồi quay sang dặn dò Chung thái y .
” Mấy ngày này khanh phải tận lực cứu chữa cho nàng . Trẫm chờ tin tốt của khanh , khi ấy sẽ có trọng thưởng ”
” Vi thần tuân chỉ ”
——————————-
Đã là ngày thứ năm kể từ khi Mộc Thanh bị bắt giam vào Lãnh Cung . Ngoài việc không thể ra ngoài , y cũng không chịu bất cứ ngược đãi nào .
Hôm nay tiết trời trở lạnh nên Ngọc nhi đã mang đến thêm chậu than sưởi ấm . Nàng thấy y cứ mãi nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ , tò mò hỏi.
” Công tử , người đang nhìn gì vậy ?”
” … Không có . A phải rồi , mẫu thân ta đâu ?”
” Phu nhân nói trời nổi gió rồi , bà sợ người bị lạnh nên đã đi khâu lại áo choàng lông để người mặc ”
” Mộc Thanh ”
Sở Ngọc Hân chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng . Nàng cùng Tố nhi ôm rất nhiều thứ tiến vào Lãnh cung .
” Công chúa , người mang nhiều đồ như vậy đến đây làm gì ?” Mộc Thanh nhìn nàng nở một nụ cười không mấy tự nhiên .
” Này là chăn bông , để ngươi đắp cho đỡ lạnh . Còn có , đây là ít hoa quả và đồ ăn ”
Nàng đặt chăn bông lên chiếc bàn cũ kĩ , Tố nhi đưa trái cây và đồ ăn cho Ngọc nhi. Ngọc Hân ngồi xuống ghế , nhìn Mộc Thanh thân thể đã gầy đi không ít , không khỏi xót xa .
” Ngươi cái tiểu tử này , mới qua vài ngày sao lại gầy như vậy ”
” Khiến công chúa bận tâm , thần thật hổ thẹn ”
” Ngươi yên tâm , hoàng huynh chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng , trả lại tự do cho ngươi ”
” Công chúa , liệu thần có thể hỏi … mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn việc gì không ? ”
” Ta … việc đó … ” Nàng ngập ngừng khó xử , nàng nên nói là Hoàng huynh mấy ngày nay là bận rộn ở chỗ Tịnh Hương chăm sóc cho nàng ấy ?
Không thể được , như vậy càng khiến Mộc Thanh thêm sầu muộn.
“Huynh ấy…”
Chưa đợi đến Ngọc Hân nói, đám tỳ nữ bên ngoài đã nói chuyện:
“Các ngươi nghe tin gì chưa , Tịnh Hương nương nương tỉnh lại rồi đó!!”
“Ta nghe nói người mắc bệnh rất nặng, qua nhiều ngày rồi vẫn không thuyên giảm”
“Phải đó, người lương thiện như vậy mà…”
“Lúc nãy, ta thấy hoàng thượng bồi nương nương uống dược đó! Rất tình cảm a ~~”
“Ngươi còn không biết sao, ta thấy hoàng thượng cơ hồ ngày nào cũng đến Tú Xuân cung. Tình cảm phu thê của hai người họ thật sự đáng ngưỡng mộ a ~~”.
. . .
Bọn họ nói còn nhiều lắm nhưng Mộc Thanh không nghe nổi nữa. Thế ra là tự y đa tình, là y ngu muội. Y cứ mòn mỏi chờ đợi Sở Khải Phong đến thăm mình chỉ vì câu nói:”Ta nhất định bảo hộ đệ”.
Đám người Ngọc Hân thấy y như vậy, không dám nói tiếng nào, đành lặng lẽ quay gót đi. Để lại Mộc Thanh trên giường đá ngây ngốc nhìn a ngoài.
Trời nổi gió lạnh rồi nhưng trong tâm y còn lạnh hơn. Y lần đầu tiên biết yêu một người là gì nhưng không ngờ lại đau đớn đến như vậy. Mấy ngày qua, y như tự thôi miên bản thân mình rằng hắn bận việc triều chính, chỉ cần qua vài ngày nữa sẽ đến nhìn y. Nhưng không phải, hắn là đang chìm trong nỗi lo cho người hắn yêu thương, làm gì còn thời gian nghĩ đến một thường dân bé nhỏ tên Mộc Thanh.
Phải rồi, y bị nghi ngờ là ác nhân hạ độc, nghe bọn họ nói Tịnh Hương bệnh nặng chưa khỏi, hắn yêu nàng như vậy, có khi nào…, có khi nào y sắp phải chết. Mộc Thanh nghĩ đến thì cười lớn một tiếng, sau đó lại nức nở bật khóc. Nước mắt y cứ như những chuỗi chân châu lăn dài trên má nhưng mà cái người nói sẽ bảo hộ y lại không có ở đây để lau khô.
Mộc Thanh nằm xuống trên mặt đá lạnh lẽo nhắm mắt lại, chỉ mong sáng mai tỉnh lại y sẽ trở về căn nhà thân thương lúc trước. Nơi này không thuộc về y, hắn…không thuộc về y…
—————————
Sáng hôm sau, Ngọc nhi đến Lãnh cung dọn dẹp. Nàng gọi Mộc Thanh nhưng không thấy y hồi đáp. Mộc Thanh trên Người không có đắp chăn, Ngọc nhi lo sợ đến gần lay y, nàng phát hiện tay y nóng ran, trán cũng nóng.
Ngọc nhi vội vã chạy ra ngoài túm lấy tay một tỳ nữ
“Nàng…làm ơn hãy đi gọi thái y giúp ta. Công tử…công tử của ta ngã bệnh rồi!!”
Tỳ nữ nọ nhìn nàng khinh bỉ
“Công tử nhà người mang trọng tội, sắp bị xử phạt, còn tìm thái y xem bệnh làm gì. Ta không rảnh rỗi, ngươi muốn thì tự mình đi tìm đi.”
Ngọc nhi tuyệt vọng nhìn nàng, sau đó lật đật đứng lên đi nhờ những người khác nhưng không ai chịu giúp nàng, ngay cả thái y cung không. Nàng khóc, chợt nàng nhớ đến Sở Khải Phong, hắn là người duy nhất giúp được.
Ngọc nhi chạy nhanh đến Tú Xuân cung, mặc kệ chân đã tê cứng và rướm máu. Nàng đứng ở ngoài cung, bị thị vệ ngăn cản.
“Hai vị quan gia, cầu xin hai người Chương 9
Sở Khải Phong nhìn thái y bắt mạch cho Mộc Thanh , lòng như lửa đốt . Qua mấy ngày , hắn dường như quên mất ở Lãnh Cung có một nhân nhi đang chờ đợi. Nhìn sắc mặt y nhợt nhạt hắn càng tự trách mình .
Chung thái y kéo tay áo Mộc Thanh xuống , nói
” Khởi bẩm hoàng thượng , vị công tử đây thân thể suy nhược. , bị nhiễm phong hàn . Vi thần sẽ kê vài đơn thuốc , y uống qua vài ngày sẽ thuyên giảm ”
” Được , khanh lui đi ” Sở Khải Phong gật đầu , lệnh ông rời đi . Hắn lại gần giường , kéo chăn đắp cho y .
” Ngọc nhi , người theo Chung đại phu đi bốc thuốc , đem sắc lại đây để y uống ”
” Nô tỳ tuân chỉ ”
Ngọc nhi bước theo sau Chung Yên ra ngoài . Ở trên giường , chân mày Mộc Thanh khẽ nhăn lại , môi mấp máy khép mở , mắt từ từ mở ra . Y nhìn thấy Khải Phong ngồi gần bên , trong đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên , nhưng lại nhanh chóng nhạt dần . Hắn thấy y im lặng không nói , chỉ nhìn thẫn thờ vô định , cho rằng y mệt nên không hỏi nhiều .
Nửa canh giờ sau Ngọc nhi trở lại , tay bưng chén thuốc còn nóng . Nàng nhìn thái độ hai người đối với nhau , không khỏi thở dài . Xem ra công tử thật sự đang chết tâm .
Ngọc nhi đặt chén thuốc xuống , nói với Mộc Thanh : ” Công tử , thuốc em đã sắc xong , người ngồi dậy uống xong hãy nghỉ ngơi ”
Sở Khải Phong bưng lấy chén thuốc , tiếp lời Ngọc nhi : ” Để ta uy y uống , ngươi đến trù phòng nói đầu bếp hầm một con gà , rồi đưa canh đến cho y bồi bổ ”
Hắn múc một chén thuốc , miệng thổi thổi , nhưng Mộc Thanh không nguyện ý để hắn uy : ” Bệ hạ , thần cũng không phải tàn phế , có thể tự uống ”
Mộc Thanh tiếp nhận chén , tự mình uống hết , trong khi Sở Khải Phong vẫn đang ngớ người . Hắn bị cách xưng hô của y làm cho khựng người . Hắn không thích y gọi hắn như vậy , y liền nghe theo , nhưng hiện tại …
” Uống thuốc xong thì hãy nằm nghỉ ngơi, một lát dậy uống canh gà ”
” Đa tạ bệ hạ chiếu cố ” Mộc Thanh hiện tại đối với hắn có bao nhiêu cung kính của quân thần với bậc thiên tử thì lại có bấy nhiêu xa cách về cảm xúc . Y giống như đang cố tạo khoảng cách giữa hai người .
” …. Thanh nhi … ”
” Có vi thần … ”
” Đệ … ”
” ..??”
” Thôi bỏ đi , đệ đi nghỉ , ta phải hồi cung ”
” Cung tiễn bệ hạ ”
………
Những ngày sau đó hắn đều ghé thăm y , y vẫn lạnh nhạt như vậy . Nói chuyện với y , Sở Khải Phong bị sự kính cẩn của y làm cho phát sầu.
Hắn nhìn y cứ một mực im lặng , trong lòng nhịn không được , nói :
” Thanh nhi , đệ có chuyện gì cứ nói ra , đừng im lặng . Ta rất lo ”
Y không có quay sang nhìn hắn một khắc , chỉ nhàn nhạt thưa :
” Một tội nhân như thần thì có gì phải lo nghĩ , chỉ là muốn hưởng thụ những ngày tháng bình yên còn lại ”
” Đệ nói gì vậy ? ”
” Bệ hạ , thần có một thỉnh cầu ”
“…”
” Mẫu thân thần không có tội , cầu người để bà hồi hương ”
” Đừng nói nữa ” Khải Phong mất kiên nhẫn , thì ra là y đối với hắn không tin tưởng , hắn đã nói sẽ trả lại trong sạch cho y . ” Sở Khải Phong ta không tin đệ lại là loại người nham hiểm độc ác như vậy . Ta đã nói sẽ tìm ra chân tướng , đệ lại không tin tưởng ta đến vậy ”
” … ”
Hắn nhìn y bộ dạng ủy khuất im lặng , tâm lập tức mềm xuống , nắm lấy tay y thâm tính nói : ” Đặt lòng tin vào ta được không , chỉ cần đợi qua vài ngày nữa , Tịnh Hương bệnh tình thuyên giảm , có lẽ sẽ có manh mối giải oan ”
” Thần … ” Y nhìn hắn , cắn môi ngập ngừng ” Người thật sự tin tưởng ta sao ?”
” Đương nhiên ”
” Vậy … phóng thích ta. ”
” …. Sao ? ”
” Nếu như tin ta không hại nàng , hãy để ta đến xem bệnh cho nàng ”
” Hảo ”
———– Tú Xuân Cung ———-
Mộc Thanh nhìn đơn thuốc của nàng , miệng khẽ mỉm cười , y biết vì sao đã qua nhiều ngày mà tình trạng của nàng không có gì tiến triển .
” Đơn thuốc này là ai kê ?” Y đối cung nữ hỏi .
” Là Chung thái y ”
” Có vấn đề gì sao ?” Hắn hỏi.
” Không có , chỉ là còn thiếu một chút ”
” Thiếu một chút ?”
” Thần sẽ viết thêm vài vị thuốc , phiền vị cô nương đây đến chỗ thái y bốc ”
Mộc Thanh lấy giấy mực viết tên vài vị thuốc đưa cho cung nữ.
” Bệ hạ gọi vài cung nữ đến , để mẫu thân thần chỉ các nàng xoa bóp giúp nương nương đả thông kinh mạch , như vậy sẽ tốt cho nàng ”
Tịnh Hương mơ hồ tỉnh lại , nàng nhìn Mộc Thanh , sau đó nhìn qua Sở Khải Phong . Hắn đỡ nàng ngồi dậy , tựa vào thành giường .
” Nàng thế nào , hôm nay có cảm thấy tốt hơn không ?”
Nàng nhìn hắn mỉm cười khẽ gật đầu . Mộc Thanh nhìn hai người họ , động tác trở nên gượng gạo , y đứng dậy .
” Thần xin cáo lui ”
” Đợi đã … ”
” A … ”
Mộc Thanh vừa nhiễm phong hàn , chưa bình phục hẳn , y đột ngột đứng lên khiến chân mất lực , ngã quỵ xuống .
Sở Khải Phong ngay lập tức đi đến đỡ lấy , nâng y lên . Chỉ một khắc sau , Mộc Thanh đã tránh khỏi vòng tay của hắn , né người đi qua .
Hắn nhìn khoảng trống trước mắt mình , thẫn thờ vài giây . Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của y , hắn càng thêm đau xót . Đợi sau khi Tịnh Hương bình phục nhất định phải hảo hảo nói chuyện cùng y .
———- Hai ngày sau ———-
Tiểu Liễu bê trên tay chén cháo yến mạch , nàng đi qua Tú Xuân cung . Hôm nay nơi này đặc biệt náo nhiệt. Cung nữ tấp nập bê đồ, ra ra vào vào. Nàng tò mò, nghe đám cung nữ nói chuyện.
“Tư Châu, nghe nói chủ tử người đã bình phục. Người hiện giờ ra sao rồi?”
“Nương nương rất tốt, người đã có thể nói chuyện, còn có thể cử động”
“Vậy thì tốt quá!”
“Được rồi, không thể trễ nãi nữa. Thái hậu sắp đến, ta phải nhanh chóng mang những thứ này vào phòng nương nương”
Tiểu Liễu cắn chặt môi, bộ dáng lo lắng khi nghe cuộc trò chuyện , sau đó hớt hãi chạy nhanh cề Lạc Vĩnh cung.
Trong phòng, Giai Kỳ ngồi trước gương trải mái tóc mềm mượt vô cùng chuyên tâm. Thấy Tiểu Liễu bộ dạng như vậy, vô cùng khó chịu.
“Ngươi làm gì vậy?! Mới sáng sớm, bị ma đuổi sao?”
“Nương nương, chuyện không hay rồi!”
“Có chuyện gì?”
“Tịnh Hương…Tịnh Hương nương nương bình phục rồi!”. Nàng vừa nói vừa thở hổn hển, dường như do chạy gấp, lại như đang sợ hãi
“Chuyện này thì có gì đáng để ngươi vội vã như vậy?!”. Giai Kỳ vẫn bình tĩnh nghe nàng nói, tay đưa lượt đều đều.
“Nô tỳ đáng chết, đêm hôm đó…đêm hôm đó nồ tỳ để rơi khăn bịt mặt, e là…nương nương đã thấy được diện mạo của nô tỳ”
“Ngươi nói cái gì?! Ngươi…”
Gương mặt của Giai Kỳ biến sắc, tức giận đứng bật dậy, một bạt tai tát mạnh vào mặt Tiểu Liễu.
“A…”
“Đồ vô dụng!”
“Nương nương tha mạng , nương nương tha mạng”. Nàng sợ hãi run rẫy, liên tục quỳ lậy dưới chân Giai Kỳ.
“Được lắm, nếu như ngươi không làm nên chuyện thì để ta, cho dù thế nào cũng phải giết chết con tiện nhân đó!”
Giai Kỳ cả ngày suy mưu tính kế, đến sáng hôm sau mới mang theo vài cung nữ đem đồ bổ đến cho Tịnh Hương. Tú Xuân cung đông người đến choáng ngợp. Nàng nhìn đám người, có Lâm tài nhân, Thái Hậu,…Sở Khải Hân cùng Sở Khải Phong, còn lại đều là cung nữ, hẳn là do người của Thái Hậu đưa đến. Giai Kỳ mỉm cười, xem ra ông trời cũng muốn giúp nàng.
“Thần thiếp tham kiến Thái Hậu, bệ hạ, Tịnh Hương tỷ tỷ”
Nàng đến bên giường ngồi, nắm lấy tay Tịnh Hương, giả bộ thân thiết.
“Tỷ Tỷ, mấy ngày qua người khiến Giai Kỳ lo lắng”
“Khiến muội lo lắng rồi, đa tạ”. Tịnh Hương thái độ rất bình thản, không còn giống như mấy hôm trước mất kiểm soát.
“Tỷ nói đa tạ nghĩa lý gì, chúng ta là tỷ muội tốt. Muội có mang đến ít trà Sâm, đê tỷ mau chóng hồi phục, Tiểu Liễu”
“Vâng, thưa nương nương ”
Tiểu Liễu bưng chén đến, Giai Kỳ huých nhẹ tay nàng. Nàng liền lặng lẽ lùi lại sau đám đông, rón rén đi đến bên lư hương vô cùng nhẹ nhàng mở nắp nó ra, tay rắc thứ bột gì đó, bỗng nhiên bị một bàn tay bắt lấy.
“Cung nữ to gan, , ngươi đang làm gì vậy?!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Liễu nghe được giọng Thái Hậu, đôi mắt nàng mở to hoảng sợ, vội vã quỳ xuống.
“Thái Hậu tha mạng, là do Chiêu dung ép nô tỳ, nô tỳ vô tội, nô tỳ vô tội”
“Ngươi…”để ta gặp hoàng thượng, cầu xin hai người”. Nàng quỳ xuống dập đầu lạy.
“Nàng…aizz, đừng làm khó bọn ta”
Nàng hết cách, đành dùng hết sức mà gọi to
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, cầu xin người hãy đến gặp công tử!”
Sở Khải Phong đang bồi Tịnh Hương uống dược, nghe thấy tiếng gọi, hắn liền đi ra xem thử. Thấy Ngọc nhi đang quỳ gối trước cửa, hắn hỏi:
“Ngọc nhi, sao ng


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.