Chương 114: Bảo bối, anh nhớ em
Được câu trả lời khẳng định của Nguyễn Kiều Kiều, trong lòng bà Nguyễn nhất thời có chủ ý.
Chỉ cần nắm vững chuyện Nguyễn Manh Manh bị bao nuôi, trong giới, khẳng định không ai dám cưới cô.
Hàng tầm thường không ai thèm lấy, chờ cô vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, di chúc liền sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Đến lúc đó, những cổ phần kia, còn không phải đều là của Tiểu Vũ và Kiều Kiều.
Nghĩ tới đây, bà lập tức chất lên đầy mặt cười, hướng về phía Lệ Quân Ngự nói: “Tiên sinh, cậu nhất định là tới bắt con bé Manh Manh kia trở về chứ? Có phải là nó tốn không ít tiền của cậu? Những số tiền kia nhà họ Nguyễn chúng tôi không thể trả thay nó, nhưng cậu muốn dẫn nó đi thì đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản.”
Bà vốn là muốn thấy sang bắt quàng làm họ.
Ai biết, người đàn ông nghe được lời bà, giơ cặp mắt lạnh nhạt kia lên.
Đáy mắt chứa hàn ý ác liệt, suýt chút nữa làm bà Nguyễn sợ đến cắn vào đầu lưỡi.
Bà Nguyễn cũng coi như người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng lạnh lùng nghiêm nghị nơi đáy mắt người trẻ tuổi này, lại làm cho bà sinh ra ảo giác gai lạnh ở lưng.
“Không cần.” Môi mỏng khẽ mở, người đàn ông mặt không cảm xúc phun ra hai chữ.
“Không, không cần?” Bà Nguyễn ngẩn người, thật vất vả tìm về tinh thần: “Đó là có ý gì?”
Người đàn ông dường như rất thiếu kiên nhẫn, tầm mắt lạnh lẽo mà uy nghiêm rơi vào trên khuôn mặt già nua kia của bà Nguyễn, hơi nhíu mày.
“Người của tôi xài tiền của tôi, là việc thiên kinh địa nghĩa, không cần lo. Còn việc dẫn cô ấy đi…”
Người đàn ông cong môi, môi mỏng cong lên một độ cong đẹp đẽ, “Không ai có thể ngăn cản.”
var bx_flux_config = { _bx_third_client: ‘congtruyen’, _game_link: ‘https://game.hotngay.vn/luckyspring/index.html’ }