“Vị hôn phu?”
Một lời nói của Tiểu Hoa khiến nàng kinh hồn bạc vía, nàng từ khi nào lại có vị hôn phu, trong kiếp trước nàng tới chết tay nam nhân còn chưa nắm qua, sao ở đây lại có một vị hôn phu được, nàng lấy lại bình tĩnh giữ chặt vai Tiểu Hoa nói.
“Từ khi nào hôn sự này được kết?”
Tiểu Hoa cười trong sự mến mộ nói.
“Từ khi tiểu thư ra đời.”
Nàng không thể tin được mình lại có thể hứa hôn với Chiến vương, nàng nhớ trong quá khứ Chiến vương là người duy nhất trực tiếp chống đối với nàng trong triều.
Tuy chưa bao giờ gặp mặt nhưng cả hai giống nhau nước với lửa, làm sao có thể kết hôn được chứ? Nhưng bây giờ trong đầu nàng lại có một ý nghĩ khác.
(Chiến vương gia là người mạnh nhất đế quốc thậm chí là mạnh nhất đại lục này. Nếu mình cưới hắn há không phải ôm được một chỗ dựa cực kỳ lớn sao, ở cái thế giới cường giả vi tôn này mình không thể tự do tự tại như trước kia được nữa, giờ chỉ còn cách ôm cái đùi cực lớn ấy thì mới có thể họa may sống nổi).
Thế là vì lý do mưu sinh Uyển Ca quyết định quăn đi liêm sỉ đi ôm lấy cái đùi siêu to khổng lồ đó, mặc cho những chuyện đã qua trong quá khứ.
Ngay sau đó nàng hoàn hồn, không mơ mộng nửa, nắm lấy tay của Tiểu Hoa hiếu kỳ hỏi.
“Tiểu Hoa, em nói xem Chiến vương gia đối hôn sự này, có thích hay không?”
Tiểu Hoa nghĩ ngợi một chút rồi đáp.
“Thực ra em cảm thấy ngài ấy đối với cái hôn sự này cũng không để tâm cho lắm, từ trước tới giờ ngài ấy cũng chưa từng hỏi đến. Nhưng mẹ của ngài ấy – quý phi nương nương, đối với hôn sự này có chút hài lòng, điều đó tất là người có thể dựa vào quý phi a.”
Uyển Ca nghe Tiểu Hoa nói vậy, cũng là yên tâm gật đầu, lại suy nghĩ đến chuyện kia.
(Nếu mẹ chồng đã thích mình, thì việc có thể bước vào vương phủ hay không, có thể dễ dàng thêm một phần nào đó. Tuy nói mình bẩm sinh kiêu ngạo thành thử Chiến vương gia trong quá khứ không thích mình, nhưng bây giờ lại khác, mình bây giờ chỉ là một cô quận chúa yếu đuối 10 tuổi, ngài ấy chắc là vẫn chưa ghét mình như lúc trước. Nếu đã như vậy, mình sẽ tấn công vào quý phi trước để lấy được tình cảm của bà ấy, vậy thì việc mình có thể bình bình an an sống trong vương phủ là đều có thể.)
Uyển Ca mỉm cười rồi vô tình nhìn thấy cái bóng dưới chân, nàng ngước mặt lên trời nhìn thấy mặt trời gần như ở trên đầu của nàng, có thể đoán được là khoảng 10 giờ trưa.
Nàng liền quay lưng bước đi, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Tiểu Hoa hỏi.
“Còn đứng đó làm gì, trưa rồi không về nhà ăn cơm sao?”
Tiểu Hoa lúc này mới nhận ra bây giờ đã là giờ tỵ (tức là 10 trưa), lập tức chạy tới chỗ nàng vừa gãi đầu vừa giải thích.
“Tiểu thư không nói thì muội cũng quên mất, chúng ta ở đây nói chuyện nãy giờ đã tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta mau về thôi.”
Uyển Ca gật đầu cùng với Tiểu Hoa đi về Cảnh vương phủ. Vừa về tới nơi thì thấy có một cỗ xe ngựa dừng ở trước phủ Cảnh vương, từ trên xe có một tiểu cô nương xinh đẹp mặc hồng y bước xuống, nhìn khuôn mặt và tướng mạo tầm khoảnh chừng 12-13 tuổi.
Nàng ta tuy xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ kiêu căng ngạo mạn, Uyển Ca nhìn kỹ nữ nhân đó thì mới nhận ra đó chính là đại tỷ cùng cha khác mẹ của nàng – Thanh Uyển Ngọc.
Trong quá khứ Thanh Uyển Ngọc ba lần bốn lượt gây chuyện, hãm hại nàng nhưng bất thành. Cuối cùng tức quá oán hận mà chết, Uyển Ca nhìn Uyển Ngọc rồi lại quay sang nhìn Tiểu Hoa hỏi.
“Đại tỷ của ta là loại lệnh bài gì?”
Tiểu Hoa cười ngượng gãi gãi đầu nói.
“Bẩm tiểu thư, đại tiểu thư là Phong lệnh bài ạ.”
Uyển Ca ngạc nhiên, nàng không thể ngờ Thanh Uyển Ngọc lại có sức mạnh của nguyên tố, lần này nàng có vẻ sẽ khó mà xơi được nàng ta, Uyển Ca thở dài bước đến trước cửa phủ.
Thanh Uyển Ngọc vốn đã bước vào bên trong lại quay mặt vô tình nhìn thấy Uyển Ca, liền tới chỗ nàng kiếm chuyện, chất giọng thanh cao, khinh thường vang lên.
“Chà đây không phải là Tĩnh Liên quận chúa của chúng ta sao? Thế nào vừa mới đi dạo về à? Mẫu thân chết mà không đi coi linh cữu, lại đi dạo phố vui vẻ như vậy, còn ra thể thống gì nữa chứ?”
*Tĩnh Liên là phong hiệu quận chúa của Thanh Uyển Ca.
Uyển Ca nhìn khuôn mặt tự cao tự đại của Uyển Ngọc mà nhớ lại bản thân lúc trước lại khẽ thở dài, Uyển Ca không nói gì trực tiếp đi vào trong phủ, để mặc Thanh Uyển Ngọc ở đó la hét.
Uyển Ca ngay khi bước vào trong liền đi một mạch tới Từ Đường, nơi linh cửu của mẫu thân nàng được bày trí ở đó, quỳ xuống tấm đệm rồi lạnh nhạt ra lệnh cho Tiểu Hoa.
“Em hãy đi mời đại tỷ tới đây cho ta.”
——-Hết Chương 6——–