Trời dần chuyển tối, Tiểu Hoa thấy nàng vẫn nằm trên giường không hề lên tiếng, im ru không một tiếng động mà hết sức lo lắng, bước tới giường lay người nàng, hỏi han.
“Tiểu thư, người không sao chứ? Dù thế nào cũng phải ăn uống gì đó chứ ạ.”
Uyển Ca quay đầu lại, nhìn Tiểu Hoa rồi ngồi bật dậy, mắt của nàng đã sưng đỏ hết lên vì khóc quá nhiều.
“Ta không sao, muội tới trù phòng lấy cho ta đĩa bánh phù dung được không?”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Hoa liền gật đầu vui mừng mà rời khỏi phòng rồi lại quay lưng đóng cửa.
Trong căn phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng, ánh nến mờ ảo, bầu trời đã chuyển tối hoàn toàn. Uyển Ca nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra, lúc này đây đồng tử của nàng đã chuyển màu, nó không còn là màu xám đặc trưng nữa, mà là một màu đỏ, đỏ thẫm như máu, ánh mắt lúc này sắc bén hơn rất nhiều.
Nàng đứng dậy khỏi giường, từ trong tủ đồ lấy ra một bộ y phục tối màu nhất có thể, sau khi mặc sau bộ y phục xong. Uyển Ca cầm giấy và bút lông, do quá lâu không viết cổ tự, nên chữ viết của nàng khá là nguệch ngoạc, cẩu thả.
“Ta đi ra ngoài hóng gió một chút cho khoay khỏa, ta đi rồi sẽ tự về, không cần đi tìm ta.”
Sau đó Uyển Ca ra ngoài sân, trực tiếp phi thẳng lên nóc nhà, lao đi như gió nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào, miệng nàng lẩm bẩm đủ để bản thân mình nghe được.
“Tinh, ta khuyên ngươi hãy tự trấn tĩnh lại bản thân đi, người chết thì đã chết rồi, ngươi khóc thì có thể làm gì được nữa, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm ra kẻ đã giết bà ấy, ta tin rằng với y học của ngươi, ngươi cũng biết rõ mẫu thân không phải là bị bệnh mà chết.”
Bỗng một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng.
“Ta biết rồi, không cần ngươi phải nhắc nhở, ta đã khóc đủ rồi, ta muốn báo thù cho mẫu thân, Nguyệt ta muốn đi tới Từ Đường xem xét thi thể của mẫu thân lần nữa.”
Giọng nói kia vừa dứt, giọng của nàng lại cất lên một cách lạnh lùng.
“Tới rồi.”
Uyển Ca phóng người từ trên mái nhà xuống đất nhẹ nhàng, bước tới chỗ chiếc quan tài, nàng lại mở nắp ra lần nữa, mùi trong quan tài bốc lên kinh dị, nàng cầm lấy cái tay của thi thể nói.
“Tinh, chỉ ta làm thế nào đi.”
Giọng nói trong người lại vang một lần nữa. Nhưng lại yếu ớt như tiếng mèo con kêu.
“Hôm nay là mùng 2 không có trăng, ta mới có thể miễn cưỡng nói chuyện với ngươi vào giờ này, giờ ta cảm thấy không được ổn cho lắm…ta muốn ngủ.”
Giọng nói trong người nàng nhỏ dần đi, nàng bực mình nói.
“Tinh, ngươi không được ngủ, ngươi ngủ rồi ta biết phải làm sao? Với y thuật của riêng ta làm sao đủ để khám nghiệm tử thi được chứ? Tinh…!!!”
Lần này nàng là tự nói một mình không ai trả lời cả, mặt nàng nhăn nhó tỏ ra bực mình.
“Phiên này xem ra lại phải tự lực cánh sinh vậy.”
Uyển Ca thở dài, cố nhớ lại vài dòng chữ trong sách giáo khoa y học mà bản thân đọc cho biết, từ trong dây thắt lưng lấy con dao nhỏ, rồi dùng con dao ấy cắt một đường sâu trên động mạch chủ trên cổ tay của thi thể, máu từ trong đó chảy ra nhưng lại đặc sệch, đúng theo dự đoán của nàng, màu của máu là màu đen sậm hoàn toàn đã thế còn bốc mùi a-xít nồng nặc.
Uyển Ca bỏ cánh tay xuống, tay phải sờ nhẹ quai hàm thi thể và nó hiện lên dấu hiệu của một sự lúng nhẹ, cứ như bị ai bóp miệng đổ thuốc độc vào. Tay trái vạch nhẹ mắt của tử thi, đồng tử giãn nở, máu tụ lại một chỗ, trong vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy những điểm đáng nghi này, Uyển Ca trầm ngâm suy nghĩ. – (Vậy là như mình và Tinh đã đoán, đúng đã có người ép mẫu thân cho bà ấy uống thuốc độc, nhưng là ai nhỉ? Mẫu thân bà ấy chỉ xã giao cho có, hầu như đối với ai, bà ấy cũng dùng lễ nghĩa mà đối đãi, không quá thân nhưng sẽ không để người khác ghét mình, Đông Tề quốc này ai ai cũng biết nếu ám hại mẫu thân của mình, hậu quả sẽ lớn tới mức nào*. Ngoại trừ những kẻ suy nghĩ không tới, ghét cay ghét đắng mới đưa ra chủ ý này, mà kẻ như thế chắc chỉ có thể là…)
*Mẹ của Uyển Ca là đại công chúa của Bắc Tề quốc, gả sang Đông Tề là để liên hôn, giao hảo cho hai nước, nếu công chúa xảy ra chuyện gì bất trắc, Bắc Tề có thể mượn cớ này mà khởi binh, gây khó dễ.
Bỗng lúc này có tiếng bước chân đi tới, Uyển Ca lập tức đóng nắp quan tài lại, phóng lên mái nhà hướng Túy Liên viện mà đi. Vừa tới viện từ trên nhìn xuống đã thấy Tiểu Hoa đang ngồi chờ mình ở trước cửa phòng, Uyển Ca phóng xuống đất đi bộ vào trong, Tiểu Hoa thấy nàng đã về liền vui vẻ, đưa đĩa bánh phù dung lên cho nàng.
“Tiểu thư người cuối cùng cũng về, nô tỳ đã đem bánh phù dung lên cho người rồi đây.”
Uyển Ca cười gượng cùng Tiểu Hoa bước vào trong phòng, nàng bước tới chỗ chậu nước rửa tay sạch sẽ, rồi dùng khăn lau khô, nhìn đĩa bánh trên tay Tiểu Hoa rồi lại lắc đầu.
“Lúc nãy ta đi qua trù phòng kìm lòng không được nên đã ăn rồi, những cái này muội cứ ăn hết đi.”
Tiểu Hoa nghe Uyển Ca nói thế, liền nhìn đĩa bánh mà thèm thuồng, nhưng vẫn hỏi lại cho chắc ăn.
“Tiểu thư người không ăn thật sao?”
Uyển Ca gật đầu chắc chắn rồi lại ngáp ngắn ngáp dài, Tiểu Hoa thấy vậy liền rời khỏi phòng trên tay cầm theo đĩa bánh phù dung vui vẻ mà nhảy chân sáo.
Uyển Ca nhìn bóng dáng đã đi khá xa của Tiểu Hoa liền thở dài lẩm bẩm.
“Mới vừa khám nghiệm tử thi xong, ta cho dù là ác quỷ cũng không có tâm trạng ăn uống.”
——–Hết Chương 3——–