Bầu trời dần dần chuyển tối, Uyển Ca cảm thấy cơ thể đã bắt đầu mềm nhũn, mắt nàng bắt đầu mờ dần, trong cơ thể nàng, Nguyệt lo lắng hỏi.
“Tinh, ngươi không sao chứ, còn chịu nổi nữa không?”
Nàng thầm nói với Nguyệt, giọng nói mang đầy vẻ mệt mỏi.
“Ta không sao, ta nhất định sẽ cố làm cho xong.”
Nguyệt lên tiếng.
“Tinh, để ta làm đi, ngươi có thể chỉ cho ta mà.”
“Không, ca này rất khó, cần phải hết sức kỹ lưỡng, bằng không nạn nhân sẽ có thể mang tật suốt đời.”
Nguyệt lúc này chịu không nổi nữa, nói.
“Tinh, ngươi có cần vì thương tật của một người mà làm khổ bản thân vậy không, ta biết ngươi muốn chứng minh y thuật của mình trước mặt bọn chúng, nhưng ngươi đâu cần phải làm khó bản thân mình như thế.”
Nàng nghe Nguyệt nói thế, lắc đầu vừa nạo phần thịt cháy đen ấy vừa thầm nói.
“Nguyệt, ngươi nói sai rồi, ta không phải muốn chứng minh gì hết, ta là thành tâm thành ý muốn chữa trị cho bệnh nhân này, ta biết tính tình của ngươi có phần vô tâm, nhưng bắt ta vô tâm như ngươi thì ta không làm được.”
“Ngươi…”
Nguyệt bị Tinh làm cho tức chết, Nguyệt là người vô tâm từ trước đến giờ rất ít lo cho người khác nhưng nàng lại rất lo lắng cho Tinh, tuy là hai bản thể khác nhau nhưng Nguyệt cũng có thể cảm nhận được Tinh hiện giờ đang cảm thấy mệt mỏi thế nào, Nguyệt nghỉ ngợi một hồi trong lúc đó Tinh cũng là đã làm xong phần nạo thịt kia, bây giờ bắt đầu nối gân mạch đây mới chính là giai đoạn khó nhất, Nguyệt lại lên tiếng.
“Tinh, ngươi… ngươi nói đúng, ta lần này là ta sai rồi, nhưng mà ngươi hãy nghĩ đến cho bản thân mình đi chứ, thôi thì thế này đi nhé, ngươi làm xong phân đoạn này đi, còn mọi việc sau đó cứ để cho ta, như vậy được không?”
Tinh đang nối lại sợi gân mạch cho bệnh nhân, nàng nghe Nguyệt nói thế gật đầu sau đó hết sức tập trung vào vết thương, chỉ cần sơ sảy một chút thì hậu quả khó lường, đám Dược Sĩ sư, Bàng Lão, Lục Phong đứng đó nhìn nàng chữa trị mà lạnh cả xương sống, họ trước giờ không tin vào y thuật của nàng giờ đây chính mắt nhìn thấy cho nên không muốn tin cũng là không được, ánh trăng bắt đầu lên, Tinh cảm thấy đau đầu giữ dội, nàng cố gắng cúi đầu trăm chú cuối cùng đã nối gân mạch thành công, lúc này Nguyệt và mọi người mới bỏ được gắng nặng, nàng lúc này cũng đã cố gắng hết sức nàng ngã xuống, lại được Lục Phong một tay đỡ lấy, cũng trong lúc này hai tính cách cũng đã thay thế cho nhau bởi mặt trăng đã hoàn toàn lộ diện, đồng tử đỏ như máu hiện lên Nguyệt đứng dậy nhìn Lục Phong không nói gì, cầm lấy kim khâu bắt đầu may miệng vết thương lại, một lúc sau đã hoàn thành tất cả mọi việc kể cả việc sát trùng bên ngoài miệng vết thương, nàng lúc này mới thật sự ngã khụy, Lục Phong lại ở bên cạch đỡ lấy nàng, nàng nhìn y lúc này mới thở ra được một hơi nhẹ nhõm nói.
“Cảm ơn huynh.”
Lục Phong lắc đầu, đỡ nàng ra khỏi phòng bệnh, để mọi việc còn lại cho Bàng Lão và đám Dược Sĩ sư kia, ra khỏi phòng bệnh Lục Phong mới lên tiếng.
“Ta phải cảm ơn nàng mới phải, lần này làm khổ nàng rồi.”
Nàng cười lắc đầu khẽ nói.
“Không… không phải là ta, là Tinh khổ mới đúng.”
Lục Phong không nghe được kỹ những gì nàng nói, hỏi lại.
“Nàng nói gì?”
Nguyệt đang nghĩ tới Tinh, nghe Lục Phong hỏi chuyện lập tức hoàn hồn nhìn y nói.
“Không… không có gì, ta quen rồi.”
Lục Phong biết nàng đang che giấu chuyện gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhìn ánh trăng đã lên cao kia nói.
“Trời đã tối rồi, mà binh sĩ của ta có một cái tật, cứ mỗi tối đều tổ chức lửa trại nàng có muốn đi xem thử không, sẵn ăn một chút đồ ăn cho lấy sức nhé.”
Nàng nghĩ ngợi một chút, gật đầu rồi cùng Lục Phong bước đến phần sân lớn của doanh trại, lúc này các binh sĩ đã đốt xong lửa trại, bọn họ ngồi thành một vòng tròn vừa ăn heo quay mà hồi trưa hắn và nàng đem đến vừa hát hò ngắm trăng, có người thì lại cúi mặt vào mấy bình rượu, khoảng khắc này thật là yên bình và hạnh phúc.
————-
Mình cảm thấy trong phần nội dung truyện có nhiều tình tiết mình vẫn chưa giải thích kỹ cho các bạn, có lẽ sẽ có nhiều bạn không hiểu vì vậy mình làm ra chương này để giải thích một vài tình tiết có trong các chương vừa rồi.
Thứ nhất: Ta vốn dĩ là một quận chúa kiêu ngạo bằng trời, đất nước của ta vì ta mà vong, thần dân của ta vì ta mà chết, còn ta lại được trực tiếp chuyển sinh tới thế kỷ 21 này, trực tiếp chuyển sinh ở đây có nghĩa là không cần phải xuống địa phủ, không cần đi qua vọng xuyên hà, không cần phải uống canh mạnh bà mà trực tiếp chuyển đến một thân thể mới hoàn toàn.
Thứ hai: Bên trong thân thể của nu9 hiện tại có hai tính cách khác nhau, hai tính cách này tượng trưng cho thiện và ác, tính cách thứ nhất được gọi là Tinh, tính cách thứ hai được gọi là Nguyệt, Tinh là người theo chủ nghĩa hiện đại của thế kỷ 21, là người hiền lành, thông minh, không giỏi võ công cho lắm nhưng bù lại Tinh lại giỏi y thuật. Còn Nguyệt là người theo chủ nghĩa cổ đại, là người độc đoán, kiêu ngạo, thông minh nhưng lại rất tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, Nguyệt không giỏi y thuật bằng Tinh nhưng bù lại Nguyệt rất giỏi võ công nhất là ám sát, Nguyệt chính là phần tính cách kiêu ngạo của Thanh Uyển Ca lúc còn làm quận chúa, còn Tinh là phần tính cách ở thế kỷ 21 của Thanh Uyển Ca.
Tinh chỉ có thể xuất hiện vào ban ngày, màu của đồng tử tức màu mắt khi Tinh sẽ có màu xám đặc trưng, còn Nguyệt chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, màu mắt của Nguyệt là màu đỏ như máu. Vào những ngày không trăng, Tinh có thể nói chuyện được với Nguyệt vào ban đêm, những ngày có trăng thì không thể, Nguyệt không thể xuất hiện vào ban ngày, do ban ngày lúc nào cũng có mặt trời, chỉ có khi nhật thực thì Nguyệt mới có thể nói chuyện thậm chí là hiện thân hoàn toàn vào lúc có nhật thực, Tinh cũng thế nếu như ban đêm có nguyệt thực Tinh cũng có thể xuất hiện và thay thế Nguyệt nếu cần, có hai thời điểm trong ngày để hai nhân cách có thể nói chuyện với nhau, đó là lúc bình minh và hoàng hôn mỗi ngày.
Thứ ba: Nu9 không hề trọng sinh quay về quá khứ, mà cô ấy đã xuyên không đến một thế giới song song với trái đất của chúng ta, ở đây người ta coi trọng cường giả, càng mạnh càng được nể phục kính trọng, mỗi người ở đây sinh ra đã mang trong người sức mạnh riêng của bản thân họ, muốn biết một người mạnh đến mức nào, thì họ dùng một loại lệnh bài đặc biệt khi nhỏ máu vào lệnh bài đó, nó sẽ hiện ra một loại màu sắc tượng trưng cho chỉ số sức mạnh của người thử nghiệm, loại sức mạnh đó là sức mạnh trời ban, không thể luyện tập thêm được nữa, vd: chỉ số sức mạnh là 500-700, thì có luyện tập cả đời sức mạnh cũng sẽ dừng lại ở mức 700, không thể lên được 701.
Bảng chỉ số sức mạnh cho mỗi loại lệnh bài:
Bạch: 300-500.
Xám: 500-800.
Lục: 800-1200.
Lam: 1200-1500.
Linh: 1500-2000.
Hoàng: 2000-2500.
Phong: 2500-3500.
Mộc: 3500- 5000.
Kim: 5000-7000.
Thổ: 7000-9500.
Thủy: 9500-12500.
Hỏa: 12500-15000.
Tử sắc:15000-30000.
Huyền Cửu: 30000-50000.
Ở đại lục Cửu Châu này có 5 đất nước, đó là Đông Tề, Bắc Tề, Tây Tề, Nam Tề và Liên Châu, riêng Liên Châu là nơi rất thần bí và có rất nhiều cường giả tài giỏi ở đây, các nước còn lại chỉ hâm mộ chứ không dám tới gần.
———
Thêm một chuyện nữa là bắt đầu từ khi viết bộ truyện Vương Phi này, tác giả có lẽ đã làm ra một tình tiết có vẻ hơi bất hợp lý, đó là tại sao hai tính cách đôi lúc lại biết được người kia làm gì, đôi lúc lại phải để cho hai người giải thích, nói chuyện với nhau.
Vâng tại đây tác giả xin đưa ra cam kết sát nhận rồi, hai người nhân cách ấy là hai bản thể khác biệt, hai tính cách đều có tầm hiểu biết riêng của bản thân, Tinh- Văn, Nguyệt- Võ, việc đôi lúc hai người không cần trao đổi với nhau mà vẫn biết được tính cách kia làm những gì là do một lý do như trên, đó là khi hai người trao đổi tích cách.
Ví dụ: Tinh đổi thành Nguyệt, Nguyệt lúc này sẽ có thể đọc được những câu trao đổi trong một buổi ban ngày của Tinh, có nghĩa là có những ai nói gì với Tinh, Tinh nói gì với những ai đó thì Nguyệt đều biết hết, Nhưng Nguyệt lại không thể biết được Tinh trong ngày hôm nay đã hành động những gì trong thời gian ban ngày, đó là lý do tại sao Tinh không hề kể lại với Nguyệt nhưng Nguyệt vẫn biết mình đã xuyên không và biết được thân thế của Lục Phong và ngược lại cũng thế. các bạn có thể hiểu môn na là giống như mình khi chỉ nghe máy thu âm chứ không xem video vậy thôi.
——-Hết Chương 24——-