Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn

Chương 31. Cần tôi ôm cô không?


Chương 31. Cần tôi ôm cô không?
Beta: Stuki^^
Cô ngồi mãi tới khi máutoàn thân như ngừng lại, cả người têdại, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu. Cóbóng người cao lớn phủ lên người cô, đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn lên thêm một chút làgương mặt tuấn mĩlạnh lùng.
Mặc Thời Khiêm một tay đút túi quần, từ trên cao nhàn nhạt nhìn xuống khiến TrìHoan cảm thấy bản thân rất chật vật, không biết giấu mình vào đâu. Cô luống cuống muốn đứng lên, nhưng không ngờ vì mình đãngồi lâu tới mức đôi chân bị têliệt, đứng không vững liền lảo đảo muốn ngã. Đúng lúc này, một đôi tay vững vàng đỡ lấy hông cô, giọng nói từ tính vang lên bên tai :“Cần tôi ôm cô đi lên không?”.
Mấy năm nay, Mặc Thời Khiêmđã ôm cô không ít lần. TrìHoan bám lấy tay hắn, vừa lê bước chậm chạp vừa nói: “Anh dìu tôi qua băng ghế bên kia ngồi một lúc là được rồi”.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn động tác của cô, cuối cùng vẫn là đưa tay ôm ngang cô lên, sải bước đi về phía băng ghế, chỉ để lại cho TrìHoan nửa bên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Cônhìn hắn, thầm nghĩ,cho dùlàcận vệthì ôm ấp kiểu này cóphải quáthân cận rồi không, cô chỉ làtêchân chứ đâu phải bịthương nặng đến nỗi không đi nổi.
Hắn không biết suy nghĩtrongđầu TrìHoan, đặt cô lên ghế, lại nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu bóp chân. Vừa xoa nắn vừa ngẩng đầuhỏi: “Anh tới muộn thế này là cóchuyện gìmuốn nói?”.
Băng ghế dài yên vị dưới gốc cổthụ đãtrăm năm tuổi, ánhđèn đường xuyên qua tầng tầng tán lá trở nên ảm đạm, le lói rơi trên thân mình hai người từng vệt sáng.
Mặc Thời Khiêm nhớ tới vừa nãy cóchiếc Lamborghini vụt qua,ánh mắt híp lại: “Hai người đã quyết định chưa?”.
TrìHoan lần nữa cúi đầu ấn ấn lên chân mình, nhẹ giọng đáp:“Đã xong, anhấy đến tìm tôi nói muốn sớm một chút cử hành hôn lễ”.
Không khí trở nên ngưng đọng, giọng hắn phảng phất như không cógìbất ngờ, trầm thấp màlạnh nhạt hỏi: “Tổ chức hôn kỳ trước dự định sao?”.
“Tôi đồng ý”
Hắn ừ một tiếng, ý cười thật đạm mạc: “Xem ra tôi cóthể kết thúc công tác trước thời hạn rồi”.
Ngay từ lúc cô cùng Mạc Tây Cố định ra hôn kỳ, hắn trong lúc vô tình ngheđượcđãnói với cô sẽ kết thúc hợp đồng sau khi cô kết hôn. Giờ nghĩ lại, cô hơi nhíu mày nhưng cũng không cóbiểu hiện gì.
TrìHoan lại hỏi hắn:“Anh tới tìm tôi cóchuyện gìkhông?”
“Không quan trọng nữa!”
Không phải làkhông cóchuyện mà đãlàchuyện đó cũng không cần thiết nữa rồi.
“Tây Cố nói Tô NhãBăngđãdọn ra khỏi căn hộ kia, làthật sao?”.
“Tôi cho làMạc thiếu nói gìcô cũng đều tin”.

Côcau mày đáp: “Anh tới nên tôi thuận miệng hỏi thôi”.
“Ừ,đãdọn ra rồi, anh ta không lừa cô.”.
TrìHoan gật đầu một cái, chân cũng gần như khôi phục lại cảm giác, cô muốn đứng dậy vềnhà, nói với hắn:“Tôi về ăn cơm, anh nếu không còn chuyện gìthìcũng về đi thôi”.
Nói xong cô liền vòng qua hắn muốn đi.
“Đại tiểu thư!”.
Côquayđầu lại: “Còn cóchuyện gì?”
Ánh mắt người đàn ông thâm thuý màbình lặng, cất giọng vô cảm: “Ngày cô kết hôn tôi sẽ không tới, nên nếu cócần tôi chuẩn bịthuốc cho đêm động phòng thìnói trước một tiếng”.
Gió đêm thổi tới đungđưa những tán cây xào xạc.
Ánh mắt TrìHoancứnhư vậy rơi trên người hắn. Mặc Thời Khiêm hơi cúi đầu, giọng không đổi: “Nếu cần thìgọi cho tôi, không còn chuyện gìnữa, tôi về đây”.
Sáng sớm ngày hôm sau, TrìHoan còn chưa ra cửa Mạc Tây Cố đãtới. Cô trang điểm đơn giản rồi cùng anh ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Mạc Tây Cốthân sĩ kéo cửa xe giúp cô, cô mỉm cười : “Không phảiđãdặn đểem qua chỗ anh sao?”.
Người đàn ông nở nụ cười nhu hoà: “Đó làem nói, tôi cũng chưa từng đồng ý để em đi”.
Cô cúi đầu thắt dây an toàn, lại nghiêng đầu nhìn anh:“Chuẩn bị đưa emđi đâu đây, anh đãsắp xếp xong rồi sao?”.
Mạc Tây Cố lái xe đi, thuận miệng đáp: “Đi xem phòng tân hôn”.
Cô ngẩn ra: “Phòng tân hôn?”.
Người kia liếc cô cười cười: “Sau khi kết hôn em không muốn chúng ta sống riêng sao?”.
“Ồ…dĩnhiên làcó” – Cô đưa tay vuốt ấn đường: “Chẳng qua làanh chưa từng đề cập tới, nên cóhơi bất ngờ”.
Mạc Tây Cố vịn vô lăng,mắt tập trung lái xe: “Vậy cóphải vìchúng ta chưa từng thân mật nên hôm qua em không quen?”.
TrìHoan bất giác nắm chặt tay,ánh mắt cũng buông xuống: “Cóchút chút”.
Phòng tân hôn là ởcăn biệt thự của Mạc Tây Cố, vị trí cùng cảnh sắc đều rất tốt, tuy không lớn nhưng hai người ở vừa đủ ,lại thêm phần ấm cúng.
TrìHoan đứng tại khuôn viên, chắp tay đầy mơ ước nói: “Em muốn nuôi một con chó, lại thêm một con mèo, Tây Cố, anh cóthích thú cưng không?”.
Mạc Tây Cố một thân tây trang màu xám, ưu nhãlịch thiệp, anh nhàn nhạt nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của cô, thản nhiên đáp: “Không ghét, em thích thìcứ nuôi đi”.
Cô bởi lời này hướng anh nở nụ cười : “ Làanh nói đónha,đợi đi châu Âu về chúng ta liền qua cửa hàng chọn”.
Mạc Tây Cố ngắm nụ cười xinhđẹp kia, yết hầu lên xuống hồi lâu, nói: “Được”.
Giờ phút này trong lòng anh thấy cùng một người phụ nữnhư vậy chungđụng cả đời cũng không hẳn là việc quá khókhăn.
Trên đời này biết bao người công thành danh toại cuối cùng đánh mất cả tình cảm chân thành.
Cách hôn lễ chỉ còn một tuần nữa…
Mạc Tây Cố đối với TrìHoan biểu hiện vô cùng kiên nhẫn, thậm chí còn tặng cô một bóhoa hồng đỏ thắm vào ngày hai người đi chọn nhẫn cưới.
TrìHoan ôm hoa, gương mặt trắng nõn tinh xảo dường như lây nhiễm sắc hoa màtrở nên nhàn nhạt ửng đỏ, cô mân môi cười : “Cảm ơn”.
Mạc Tây Cốthực ra hiếm khi nào thấy được dáng vẻ nhu nhược nhỏ bénày, trong lòng chợt động liền cúi đầu hỏi cô: “Không cóthưởng sao?”.
Cô ngẩn ra rồi ôm hoa, nhón chân hôn nhẹ lên máanh một cái, sau đó liền lui về phía sau hai bước ngửa mặt lên cười: “Đợi em chút, em mang hoa lên cắm vào bình sau đó cóthể đi rồi”. Nói đoạn thật nhanh rời đi.
Mạc Tây Cốnhìn bóng lưng kia, khoémiệng khẽ kéo lên một đường cong nhỏ.
TrìHoan tìm được một cái lọ, cẩn thận đem hoa cắm vào, đúng lúc này diđộng của Mạc Tây Cố liền vang lên, anh nhíu mày, đi ra ban công nhận điện thoại: “Chuyện gì?”.
Đầu bên kia,thanhâm trợ lý có chút vội vàng: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức của Tô tiểu thư…LàDương Hạo gọi tới, hắn ta nói… Tô tiểu thư tự sát, bảo anh tới cứu cô ấy…”
Tự sát…
Mạc Tây Cố ánh mắt lạnh lẽo, thanhâm càng trở nên doạ người:”Tự sát? Mẹ tôi không phải đã đảm bảo chỉ cần tôi kết hôn sẽ không động đến NhãBăng nữa hay sao?”.
Trợ lý cóchút khótrả lời: “Hình như là… Phu nhân cố ý lừa Tô tiểu thư cùng Dương Hạo ởchung một chỗ, còn hạthuốc bọn họ, ý muốn… nhưng không ngờ Tô tiểu thư phản ứng kịch liệt, dùng dao gọt trái cây cắt cổ tay tự tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.