Lúc buổi họp báo kết thúc, các phóng viên phụ trách phỏng vấn đã hiểu rõ, Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc là nghiêm túc yêu nhau, mà không phải là gây scandal tăng tên tuổi, điều này làm cho bọn họ có chút không hiểu. Bên cạnh bọn họ không phải là không có đồng tính luyến ái, thế nhưng rất nhiều người biến biến chuyển chuyển, cũng không tìm được người sống với nhau cả đời, cuối cùng đều tự trở về nhà, tìm một nữ nhân kết hôn sinh con, mỹ kỳ danh viết là quay về chính đạo, trên thực tế hành vi này rất là phổ biến.
Nhưng bất kể như thế nào, khi hai người đường hoàng đối mặt với mọi người, tuyên bố sẽ ở cùng một chỗ, các phóng viên vẫn có chút bất ngờ, nhưng bất kể bọn họ ngoài ý muốn ra sao, chân tướng của sự thật chính là hai nam nhân tốt ở chung một chỗ.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, một nữ ký giả ôm micro, vẻ mặt hoảng hốt nhìn xe Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng rời khỏi hội trường, nửa ngày sau mới hoàn hồn nói với nhiếp ảnh sau lưng: “Nam thần của chị cứ như vậy bị một người nam nhân khác lừa đi?”
Nhiếp ảnh bình tĩnh cất xong dụng cụ chụp ảnh, sau đó nói: “Nam nhân tốt cũng đã có bạn trai, chị thì vẫn còn độc thân, không thấy xấu hổ sao?”
Nữ ký giả không có phản ứng hắn, chỉ là kinh ngạc nhìn đuôi xe dần dần biến mất. Cô đã sớm follow weibo Tuấn Chung Quốc, hầu như mỗi ngày đều qua bên weibo của y xem có gì mới không, có đôi khi chỉ là một tấm ảnh, có đôi khi là mấy câu nói hoặc là vài câu tâm tình. Cô không giống với người khác, từ lúc Tuấn Chung Quốc còn là sinh viên của Q đại, cô liền follow weibo Tuấn Chung Quốc, lúc đầu chỉ vì y là học đệ của mình, cho nên thuận tay follow, dần dà, cô liền phát hiện đối phương là một người có sinh hoạt đặc biệt nghiêm túc, cho nên mới sinh ra tán thưởng.
Trong tưởng tượng của cô, cậu con trai sạch sẽ như vậy hẳn là nên tìm một cô bạn gái ngọt ngào khả ái, sau đó sống hạnh phúc qua ngày. Thế nhưng, vì sao hiện thực cùng tưởng tượng lại chênh lệch lớn như vậy chứ?Cô gái cao 1m60 ngọt ngào khả ái trong tưởng tượng của cô sao lại biến thành một người đàn ông cao 1m85 diện vô biểu tình chứ? Che ngực, cô yên lặng thở ra một hơi, lấy điện thoại ra lướt đến weibo Tuấn Chung Quốc, phía trên có một bài post vừa phát ra.
Niên Niên Hữu Quốc: Cảm ơn. (ảnh)
Hai chữ đơn giản cộng thêm một dấu chấm tròn, tiếp đó là ảnh chụp hai ngón tay móc vào nhau, động tác có chút trẻ con, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Viền mắt cô ửng đỏ, lập tức cười ra tiếng, để lại một câu phía dưới bài post:
Gọi Ta Nữ Vương Đại Nhân: Nam thần, chúc cậu hạnh phúc.
“Kết thúc công việc rồi, chị hai, chị có lên xe không?” Nhiếp ảnh chọt chọt lưng cô, “Tòa soạn vẫn chờ tin tức chúng ta đấy.”
“Cậu dám chọt chị, cẩn thận chị đánh cậu!” Cô đem điện thoại nhét vào trong túi quần jean, lưu loát chui vào trong xe.
Xe dần dần đi về phía trước, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thoải mái cười một tiếng. Cô bất quá là lấy suy nghĩ của người ngoài gởi gắm hình tượng hạnh phúc của đối phương, thế nhưng cuộc sống giống như người uống nước ấm lạnh tự biết, hạnh phúc hay không, cũng chỉ có đương sự biết được, chuyện cô có thể làm, chính là chúc phúc mà thôi.
Bên trong xe, Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc móc ngón tay mình chụp một tấm hình đăng lên, hắn lấy điện thoại ra, tìm được bài post Tuấn Chung Quốc mới vừa đăng, sau đó share bài cộng thêm nội dung: Mãi mãi không thay đổi!
Người không nói lời ngon tiếng ngọt khi nói lên tâm tình của mình lại phá lệ cảm động. Tuấn Chung Quốc thấy nội dung Kim Tại Hưởng đăng lên, cười ra tiếng: “Đây coi như là ngoéo tay thắt cổ, vĩnh viễn không thay đổi sao?”
Kim Tại Hưởng nghiêm túc gật đầu: “Không thay đổi.”
Chớp chớp mắt nhìn, Kim Tại Hưởng đưa ngón tay ra đan vào ngón tay Kim Tại Hưởng, đầu ngón tay ấm áp khiến độ cung khóe miệng của y càng ngày càng rõ ràng, vừa lúc đó, Kim Tại Hưởng cầm tay y, nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay, mặc dù hai người không nói gì, thế nhưng lúc này vô thanh thắng hữu thanh, bất luận ngôn ngữ gì cũng thua kém khoảnh khắc yên lặng tốt đẹp này.
Sau khi nội dung buổi họp báo được đưa tin, trên mạng đã ầm ĩ lật trời, fan cùng anti fan của Tuấn Chung Quốc trên weibo và trên diễn đàn bắt đầu bắn nước miếng lẫn nhau, nếu như không phải cách internet, tin rằng sẽ có rất nhiều người nhất định có thể nhảy dựng lên đánh nhau.
Thế nhưng, rất nhanh có nhiều người liền phát hiện, ngoại trừ buổi họp báo và Tuấn Chung Quốc đăng ảnh show ân ái móc ngón tay cùng với bài đăng của tổng tài Kim Thị, hai người không còn ở trên weibo hoặc là ở nơi công cộng khác công khai ân ái nữa, giống như bọn họ căn bản cũng không biết chuyện này đưa tới bao nhiêu oanh động, chỉ tự mình đóng cửa sinh hoạt.
Nhưng mà, có ký giả biết Tuấn Chung Quốc sắp diễn một vai trong 《Càn Khôn》, vì vậy cố ý rải tin tức trên mạng, đại ý là nói Tuấn Chung Quốc sẽ bởi vì chuyện này mà mất đi cơ hội đóng phim. Nhưng mà lời của hắn rất nhanh bị fan đá trở về, đại ý chính là Tiểu Quốc người ta căn bản cũng không có nói muốn đi vào giới showbiz, cho dù mất đi cơ hội này, cũng không quan trọng bằng cuộc sống của mình.
Nhưng mà cho dù nháo như thế nào đi nữa, kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ ràng, có thể đi vào 《Càn Khôn》 là một cơ hội khó có được, có fan vì Tuấn Chung Quốc mà đáng tiếc, có fan biểu thị nếu như trong 《Càn Khôn》 không có Tuấn Chung Quốc, bọn họ sẽ không đi xem.
Bởi vì trên mạng ầm ĩ quá lợi hại, vì vậy có ký giả đi phỏng vấn nhân viên của《Càn Khôn》, nhưng tin tức tin tức lấy được lại là ‘không có nghe nói sẽ khai trừ Tuấn Chung Quốc ra kịch tổ’, điều này làm cho không ít ký giả bất ngờ. Cho dù Kim Tại Hưởng muốn bảo trụ Tuấn Chung Quốc, thế nhưng phía sau Kim Tại Hưởng còn có Kim gia và Mục gia, hai nhà cũng không thể trơ mắt nhìn Kim Mục cùng một người nam nhân cùng một chỗ đi?
Đáng tiếc mặc kệ những ký giả này nghĩ như thế nào, Tuấn Chung Quốc đi kịch tổ báo danh rất thuận lợi, tổ đạo diễn cùng với giám chế đối với Tuấn Chung Quốc cũng không có lộ ra nửa điểm bất mãn, những diễn viên khác thấy thế, cũng thân thiện với Tuấn Chung Quốc.
Nghi thức khởi động máy của kịch tổ《Càn Khôn》 rất long trọng nghiêm túc, thậm chí Tuấn Chung Quốc còn nhìn thấy một ít nhân vật quan trọng đi lên phát biểu, đồng thời còn cùng mọi người thân thiết bắt tay.
“Vị này chính là cao tài sinh Tuấn Chung Quốc của Q đại đi, quả là một chàng trai rất có nghị lực.” Một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào tinh thần sáng láng tiêu sái đến trước mặt Tuấn Chung Quốc, quan sát Tuấn Chung Quốc mặc quân phục Thiếu tá, khẽ gật đầu, đưa tay của mình ra.
Tuấn Chung Quốc thấy phía sau vị lão gia này có vài lính cảnh vệ đi theo, biết người này thân phận không thấp, liền cười hơi khom người, hai tay cầm tay của đối phương: “Lãnh đạo hảo.”“Chúng ta đều là lão nhân về hưu đến tham gia náo nhiệt, không tính là lãnh đạo gì. Cậu thanh niên này mặc quân trang rất hợp, phải diễn thật tốt đấy.” Lão gia tử cười một tiếng, thoạt nhìn hết sức hòa ái, thế nhưng Tuấn Chung Quốc lại thấy rất rõ ràng, đối phương không có khả năng chỉ là lão nhân đơn giản.
Đối phương nói xong câu đó, liền xoay người đi nói chuyện với một vị quan viên bên cạnh, vị quan viên bồi ông nói chuyện tuy rằng nhìn như không kiêu ngạo không siểm nịnh, thế nhưng Tuấn Chung Quốc lại phát hiện quan viên kia đối đãi với lão nhân hết sức khách khí lễ phép, hiển nhiên là không muốn để cho đối phương có nửa phần bất mãn.
“Mục lão, vị trẻ tuổi kia…..” Quan viên nọ đối với minh tinh giải trí cũng không hiểu rõ, nhưng thấy Mục lão đối với người này phá lệ quan tâm, cho nên nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Là một người bạn của cháu ngoại ta.” Lão nhân nhàn nhạt nói một câu rồi không nói nữa. Thế nhưng những người khác ở đây lại lộ ra thần tình đã rõ, trong lòng hiểu được, vị này cần được quan tâm nhiều hơn.
Vài diễn viên đứng ở bên người Tuấn Chung Quốc hơi có chút ước ao đố kị nhìn y vài lần, tuy rằng bọn họ không biết lão nhân kia là ai, cũng không nghe được lão nhân cùng với quan viên kia nói gì, nhưng nhìn thái độ quan viên nói chuyện đối với lão nhân ban nãy, là có thể biết thân phận của đối phương không thấp. Người có thân phận như thế, vậy mà cũng chỉ tìm một mình Tuấn Chung Quốc nói mấy câu, ngay cả tổng đạo diễn cũng không có đãi ngộ như vậy.
Những người có thân phận này rất nhanh liền rời đi kịch tổ, đối với bọn họ mà nói, mỗi một phút một giây cũng không thể lãng phí, có thể vì một bộ phim tốn hao nhiều thời gian như vậy, đủ để chứng minh bọn họ coi trọng bộ phim này.Sau khi những người này rời đi, toàn bộ kịch tổ mới thở phào nhẹ nhõm, Tần đạo dẫn mọi người dâng hương, sau khi cúng xong, mới để cho mọi người khiêng bàn xuống, nhìn đoàn người phía sau tùy tiện là có thể xách ra nghệ sĩ có tiếng và thế lực, cất giọng nói: “Tần mỗ ngày hôm nay có thể thấy nhiều người nổi tiếng và thế lực xuất hiện ở trong phim như vậy, sau này viết hồi ký cũng không lo không có gì để nói.”
Nghệ sĩ ở đây đều phối hợp cười vài tiếng, tuy rằng chuyện cười này của Tần đạo không mắc cười.
“Mọi người có thể đi vào kịch tổ, đó chính là duyên phận, không nói cái khác, nghiêm túc quay tốt, coi như chúng ta cũng không làm thất vọng quốc gia đã nuôi dưỡng.” Hắn sờ sờ bụng, “Cái khác tôi cũng không nói nhiều, buổi trưa sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm xong, liền bắt đầu làm việc.”
Tiệc khởi động máy đã sớm đặt tốt, là một phòng ăn cổ kính ngay bên cạnh phim trường. Tuấn Chung Quốc dẫn Hà Long đi theo mọi người tới nhà hàng, thỉnh thoảng có mấy người diễn viên cùng Tuấn Chung Quốc tiếp lời, sau khi khách khí vài câu, liền làm đồng bạn đi cùng một chỗ, nhưng cũng không có cố ý lấy lòng.
Dù sao có thể tới kịch tổ này đều là người lăn lộn rất tốt trong vòng, có thể ở trong cái vòng này lăn lộn ra mặt, đều biết phải làm sao, cho nên cũng sẽ không lấy lòng ai, nếu làm như thế trái lại lại có vẻ không có thân phận, sẽ bị người khinh thường.
“Mùa đông ở phim trường có thể nói là địa ngục, Tuấn tiên sinh chỉ mang một trợ lý liệu có ổn không?” Một vị diễn viên có tuổi thấy Tuấn Chung Quốc chỉ dẫn theo một mình Hà Long, cũng biết y không có bao nhiêu kinh nghiệm, nhân tiện nói, “Hai ngày này quay bên trong nội thành, còn phải đi quay chiến trường, ta sợ trợ lý chiếu cố không tốt.”
“Vậy ạ?” Tuấn Chung Quốc lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thở dài nói, “Cũng là tiền bối biết được nhiều, nếu không cháu lại mù tịt, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Nói chuyện với y là một nghệ sĩ nổi danh trong nước, đã nhiều năm không đóng phim, lần này vì quay 《Càn Khôn》 mới xuất sơn, Tuấn Chung Quốc đối với những nghệ sĩ lão làng luôn mang theo tôn sùng trong lòng, cho nên thái độ tôn kính bất tri bất giác liền lộ ra ngoài.
Trái lại Hà Long bên người lại khẩn trương, hắn cảm giác mình hẳn là tìm cơ hội liên hệ với Kim tổng, sau đó để đối phương phái vài trợ lý chuyên nghiệp qua đây, vạn Một diễn viên trẻ tên là Trương Phường ngồi bên cạnh nghe Tuấn Chung Quốc cùng nghệ sĩ nổi danh nói chuyện với nhau, nghiêng đầu nói với vài người phụ tá phía sau mình. Tuy rằng cố kỵ thân phận Tuấn Chung Quốc, thế nhưng trong lòng hắn cũng không coi trọng diễn xuất của Tuấn Chung Quốc, huống chi còn dựa vào người đứng sau chen vào kịch tổ.
Hắn thành danh khi còn niên thiếu, mặc dù bây giờ chưa tới ba mươi tuổi, nhưng sớm đã là nghệ sĩ nổi tiếng, lần này diễn 《Càn Khôn》 cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng mà vai thiếu tá hắn hợp ý nhất đã sắp xếp cho Tuấn Chung Quốc, hắn chỉ đành phải vào vai thư ký không bằng đối phương.
Vào nhà hàng, chỗ ngồi cũng được coi trọng, chủ bàn nhất định là đạo diễn giám chế cùng với vài siêu sao quốc nội quốc tế, bàn phó chính là của người có thân phận có bối cảnh, mấy bàn khác cũng giống như vậy, mặc dù không có sắp xếp theo cấp bậc rõ ràng, thế nhưng vài MC lại bất động thanh sắc đem những người này dẫn đến bàn nên ngồi, mà mọi người tại đây cũng đều thức thời, sẽ không ngồi ở chỗ không nên ngồi.
Tuấn Chung Quốc vốn định tìm một chỗ ngồi ở bàn thứ ba, ai biết lại được người an bài vào bàn thứ hai, nhìn người trong bàn tùy tiện là có thể lấy ra được một vị siêu sao đi ra ngoài là có cả đống fan lớn ủng hộ, y rất thức thời chọn một vị trí thấp hơn.
Ai biết y mới vừa ngồi xuống, bên trái liền có một người ngồi xuống theo, y nghiêng đầu nhìn lướt qua, đuôi lông mày khẽ run lên, vị này chính là Chu đại thiên vương, Chu Thanh Dong nổi danh trong giới. Làm hậu bối, y lễ phép gật đầu với Chu Thanh Dong. Tuy rằng y không có yêu thích truy tinh, nhưng vẫn xem qua vài bộ phim có Chu Thanh Dong diễn.
“Trong phim tiểu Tuấn diễn chính là cấp dưới của anh đi?” Chu Thanh Dong sắc mặt ôn hòa cười một tiếng với Tuấn Chung Quốc, có vẻ thập phần bình dị gần gũi, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bên ngoài, cũng cỡ chừng ba mươi, “Có một cấp dưới đẹp trai thế này, anh đây là thủ trưởng rất có áp lực đấy.”
“Chu ca anh đừng trêu chọc con trẻ nhà người ta như thế.” Một diễn viên tuổi đã hơn năm mươi bên cạnh nghe nói như thế, cười nói, “Thích cậu đều là phụ nữ ba mươi tuổi trở lên, thích tiểu Tuấn chúng ta đều là các cô gái trẻ tuổi, hai người xuất hiện ở cùng một màn ảnh, đó chính là bắt cóc nữ nhân toàn quốc. Cho nên, cũng không cần áp lực.”Lời vừa thốt ra, nhất thời giành được tán thành của những người khác. Người đang ngồi đều là lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn này, ít nhiều gì cũng có chút quen thuộc, cho nên rất nhanh thì có người mở đầu lấy Chu Thanh Dong đùa giỡn, thế nhưng đều là vui đùa thiện ý, mơ hồ còn có chút ý tứ tâng bốc Tuấn Chung Quốc.
Ước chừng trong lòng mọi người đều rõ ràng, bọn họ cho dù lăn lộn tốt như thế nào đi nữa, nếu như phía trên nói một câu, bọn họ có thể từ nay về sau sẽ không có phim quay, hơn nữa sẽ từ từ biến mất, ngay cả fan của bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra điểm không thích hợp.
Tuấn Chung Quốc cũng biết chỗ khó xử trong giới, cho nên vẫn bày tư thái hậu bối cùng những người này ở chung, thỉnh thoảng cùng những người này vui đùa có chừng mực, thế nhưng từ đầu tới đuôi cũng không có cùng những người này biểu thị ý tứ thân cận.
Y đến diễn 《Càn Khôn》, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì tra một ít sự tình đời trước chưa biết, đồng thời làm quen một ít phong cách của các diễn viên, để xác định sau này lúc mình đầu tư phim, diễn viên nào có thể dùng, diễn viên nào không thể dùng.
Những nghệ sĩ khác đang ngồi đây cũng đều rõ ràng thân phận Tuấn Chung Quốc cùng bọn họ bất đồng, bọn họ nịnh nọt Tuấn Chung Quốc thứ nhất là bởi vì thế lực Mục gia, hai là bởi vì bản thân Tuấn Chung Quốc vừa có tiền lại vừa có mạng giao thiệp, về sau sẽ khó tránh khỏi cơ hội hợp tác chung.
Trương Phường nguyên bản nhìn Tuấn Chung Quốc không vừa mắt, nhưng thấy Chu Thanh Dong đối với Tuấn Chung Quốc còn khách khí hơn so với mình, khó chịu trong lòng vơi đi phân nửa, đối với Tuấn Chung Quốc sinh ra kiêng kỵ.
Tiệc khởi động máy cũng không ăn uống gì nhiều, nhưng Tuấn Chung Quốc cùng những người này lại quen thuộc thêm một ít. Buổi chiều cảnh đầu tiên chính là cảnh tiệc rượu cần nhiều diễn viên, Tuấn Chung Quốc ở trong phim là một thiếu tá có xuất thân cao quý, cho nên y phải mặc tây trang mang giầy da lưu hành thế kỷ trước.
Một cảnh tiệc tùng, có đến mấy cái máy quay đồng thời quay bọn họ, ở giữa là một đám nhân sĩ y hương tấn ảnh, bốn phía tất cả đều là nhân viên mặc áo bành tô hoặc là áo gi-lê.
Nhiều đại bài xúm lại cùng một chỗ như vậy, quả thực chính là bát tiên quá hải, các hiển thần thông(ý chỉ mỗi người một vẻ, mỗi người một bản lĩnh khác nhau), trong đó ai diễn không tốt, ai diễn chưa hợp, rất dễ dàng phân biệt ra được.
Tần đạo vốn cho là Tuấn Chung Quốc sẽ không thích ứng phương thức quay phim này, thế nhưng làm cho hắn bất ngờ là, Tuấn Chung Quốc từ đầu tới đuôi cũng không có sai sót gì, đem một thiếu tá nhà giàu cao quý, thành tích ưu dị diễn xuất lô hỏa thuần thanh, tuy rằng chưa tính là hiếm gặp, thế nhưng cũng khiến người ta không kiếm ra được sai lầm.
Quay xong cảnh tiệc tùng, tảng đá trong lòng Tần đạo rốt cuộc rơi xuống. Mặc kệ kịch tổ có bao nhiêu diễn viên thông qua cửa sau đi vào, bây giờ có thể quay ra kết quả như hắn muốn, những thứ khác đều không quan trọng.
《Càn Khôn 》có ý nghĩa rất phi phàm, cho nên từ diễn viên, trang phục đến đạo cụ đều hết sức cầu kỳ, đối với yêu cầu diễn xuất của diễn viên cũng vô cùng quan trọng. Bình thường ở bên ngoài hô phong hoán vũ nổi tiếng bao nhiêu thì tại đây cũng bị mắng vô số lần, Tuấn Chung Quốc cũng bị Tần đạo rống qua. Tuy rằng bình thường Tần đạo vô cùng hòa ái dễ gần, nhưng đến thời điểm quay phim, đơn giản chính là diêm vương sống, người bị hắn mắng chửi vô số kể.
Phàm là đạo diễn có tài, bất kể bọn họ bình thường trong cuộc sống có bao nhiêu khéo đưa đẩy hoặc là có bao nhiêu ngay thẳng, nhưng lúc quay phim, đều có quan điểm của mình, tỷ như Tần đạo, tỷ như Chương Thạc.
Ngược lại Tuấn Chung Quốc không cảm thấy đối phương cố ý làm khó dễ mình, trong khoảng thời gian này y lại học được không ít thứ, cho tới khi một vị phó đạo diễn nói cho y biết, y chỉ còn lại cảnh tử trận cuối cùng thì y cảm thấy có chút luyến tiếc.
《Càn Khôn》 yêu cầu kỹ thuật nổ bom mìn vô cùng cao, lấy hiệu quả chân thật nhất làm mục tiêu, còn có nhân viên chỉ đạo chuyên nghiệp hướng dẫn diễn viên làm sao an toàn đi qua điểm nổ.
Quân trang trên người thiếu tá dính đầy bụi bặm, máu cùng với vài chỗ cháy đen, bên người của y tất cả đều là chiến hữu cùng tử trận, đường nhìn đảo qua từng khuôn mặt trẻ tuổi, dưới chân y lảo đảo một chút, nhìn xe thiết giáp lái tới đè ép thi thể các chiến hữu cách đó không xa, đỡ quốc kỳ bị máu nhuộm đỏ, khuôn mặt dính máu từ từ ngẩng lên, nhìn thái dương rực rỡ và bầu trời xanh trên đỉnh đầu, tay đỡ cột cờ căng chặt, nguyên bản bởi vì mất máu quá nhiều mà không còn chút sức lực nào nhưng thân thể vẫn đứng thẳng tắp.
“Quốc nhân bất vong!”
“Quốc bất vong!”
Con ngươi của y dần dần tan rã, tựa hồ nghe thấy thanh âm của đám trẻ con hát quốc ca, tay đỡ cột cờ bỗng dưng buông lỏng, người nặng nề ngã xuống, duy chỉ có lá cờ nhuốm máu đỏ vẫn lay động ở trong gió.
Bởi vì cảnh này rất trọng yếu, cho nên hai bên trái phải vây đầy nhân viên công tác, lúc Tuấn Chung Quốc thẳng tắp ngã xuống, tâm tình nhân viên công tác dường như nặng nề hẳn đi. Hiện trường diễn xuất mặc dù không có hậu kỳ, không có âm nhạc làm nền, thế nhưng Tuấn Chung Quốc cũng rất tinh chuẩn bắt được đặc điểm nhân vật.
Thiếu tá xuất thân phú quý, không hiểu nỗi khổ bách tính thông thường, y kiêu ngạo rồi lại có tư cách kiêu ngạo, thế nhưng lúc quốc nạn xảy ra, y không cùng những người khác xuất ngoại tị nạn, mà là thực hiện chức trách của một quân nhân, vì quốc vong thân nghĩa bất dung từ.
“Qua!” Tần đạo trầm mặc chốc lát, giơ tay ý bảo cảnh này qua, sau đó hai người phụ tá bước lên phía trước nâng Tuấn Chung Quốc dậy, Hà Long cũng đi theo cầm một cái áo phủ thêm cho Tuấn Chung Quốc.
Loại khí trời này mà mặc quân trang mỏng, quả thực chính là chịu tội, Hà Long cùng hai trợ lý được Kim Tại Hưởng an bài tới một bên phủ thêm áo cho Tuấn Chung Quốc, một bên cho y uống nước ấm.
“Cảm ơn.” Tuấn Chung Quốc cầm ly nước, uống một hớp lớn mới thấy thanh âm của mình bớt run rẩy, “Vé máy bay trở về đêm nay đặt xong chưa?”
“Đã đặt được rồi.” Hà Long biết Tuấn Chung Quốc đang lo lắng chuyện của công ty, liền nói, “Kim tổng đã nói, đêm nay sẽ đến sân bay đón ngài.”Tuấn Chung Quốc gật đầu, bởi vì quay 《Càn Khôn》, y đã ly khai kinh thành gần một tháng, đây là nhờ Tần đạo có ý quay cảnh của y trước, nếu không, còn không biết lúc nào mới có thể trở lại.
Bởi vì bảo mật hợp đồng, y một tháng này hầu như không có lướt weibo, bình thường nhàm chán liền gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, cho nên nghe được Hà Long nhắc tới Kim Tại Hưởng, y mới phát hiện mình nóng lòng trở lại kinh thành nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do nhớ Kim Tại Hưởng, mà không phải là lo lắng hai bộ phim mình đầu tư hay là cái khác.
“Tiểu Tuấn hơ khô thẻ tre không tệ.” Tần đạo cười ha hả đi lên trước vỗ vỗ vai Tuấn Chung Quốc, tự mình đem tiền lì xì đưa đến tay Tuấn Chung Quốc, “Nghe nói cậu đêm nay phải đi về, tôi bên này không đi được, nên không có cách nào tiễn cậu, lát nữa để phụ tá của tôi lái xe đưa cậu đến sân bay.”
Tuấn Chung Quốc nhận lấy tiền lì xì, đây là quy củ kịch tổ, nếu như diễn người chết hoặc là diễn cảnh chết đi, kịch tổ sẽ cho một bao tiền lì xì đuổi xui. Y nghe Tần đạo nói xong, vừa nói cảm ơn vừa từ chối, thấy Tần đạo cực kỳ kiên trì, liền đáp ứng, “Vậy làm phiền Tần đạo và phụ tá của ngài, chờ mọi người trở về kinh thành, có cơ hội chúng ta cùng đi uống một chén.”
“Vậy được.” Tần đạo nhất thời cười càng thêm vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ vai Tuấn Chung Quốc, lần thứ hai thở dài một tiếng nói, “Mầm non tốt như vậy, vậy mà không lăn lộn trong giới này, thực sự là đáng tiếc.” Mấy ngày nay, tuy rằng hắn cũng mắng Tuấn Chung Quốc, thế nhưng đánh giá ở trong lòng đối với Tuấn Chung Quốc lại tốt vô cùng.
Biết làm người, lại biết đóng phim, bắt được cảm giác cũng không thua kém so với rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, thực sự là đáng tiếc.
Sau khi cùng Tần đạo nói xong, Tuấn Chung Quốc liền đi phòng hóa trang tẩy đi vết bẩn trên mặt, thay quân trang trên người, Tuấn Chung Quốc nhìn mình trong gương, sau một lúc lâu nói với thợ trang điểm: “Đột nhiên không mặc quân trang thấy có chút không quen, may là tôi đã quyết định không tiến vào cái giới này, nếu không thoát ra khỏi nhân vật thì phiền toái.”
Thợ trang điểm cười nói: “Tuấn tiên sinh nếu như tiến vào showbiz, nhất định sẽ là siêu sao thiên vương đại hồng đại tử.”“Vẫn là quên đi, tôi không thích hợp ăn chén cơm này.” Tuấn Chung Quốc đứng lên, lay quả tóc đầu đinh của mình, “Có thể diễn bộ phim này, tôi đã không còn gì tiếc nuối.”
Lưu Kỳ Nhan từ bên ngoài vào nghe được hai người nói chuyện với nhau, ngồi xuống ở chỗ hoá trang khác, cười nói: “Tuấn tiên sinh ở giới khác cũng sẽ hào quang đại phóng, ở lại showbiz thì thật đáng tiếc.”
Tuấn Chung Quốc mỉm cười nhìn Lưu Kỳ Nhan: “Nhan tỷ quá coi trọng em rồi.” Mặc dù y hoài nghi sự kiện tai nạn xe cộ lần trước là do Lưu Kỳ Nhan âm thầm giúp y, thế nhưng sau khi quay 《Càn Khôn》, Lưu Kỳ Nhan chưa bao giờ cùng y thân cận, phảng phất như y chỉ là một người xa lạ. Y thật không ngờ, khi y chuẩn bị rời đi hôm nay, Lưu Kỳ Nhan lại chủ động cùng y nói chuyện.
Lưu Kỳ Nhan cười cười, cầm lấy bút kẻ lông mày chỉnh sửa lông mày của mình, sau đó nói: “Nghe nói đêm nay Tuấn tiên sinh phải đi về.” Cô để bút xuống, mỉm cười nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, “Chúc thuận buồm xuôi gió.”
Đuôi lông mày Tuấn Chung Quốc nhướn lên, lập tức cười nói: “Cảm ơn.” Sau khi y ra phòng hóa trang liền nhíu mày, Lưu Kỳ Nhan là nữ nhân thông minh, tại sao sẽ ở trước thời điểm người khác lên máy bay, chúc người ta thuận buồm xuôi gió? Đối với người bình thường hay đi máy bay mà nói, có một số người kiêng kỵ người khác nói thuận buồm xuôi gió, Lưu Kỳ Nhan không có khả năng không biết việc này.
Sau khi nói tạm biệt biệt với vài người y quen, liền an vị để trợ lý đạo diễn lái xe chạy tới sân bay. Hà Long đặt cho y chuyến bay bảy giờ rưỡi tối, hiện tại đã năm giờ chiều, y lo lắng trên đường bị kẹt xe, sẽ không có cách nào chạy tới sân bay kịp lúc.
“Tuấn Chung Quốc đi rồi?” Trương Phường nghe nhân viên công tác đàm luận bốn phía, nói với người đại diện, “Có hậu trường quả là không giống, ngay cả đạo diễn cũng chiếu cố y nhiều hơn.”
Người đại diện nhìn bốn phía, sau khi xác định không ai nghe được lời Trương Phường liền nói: “Cậu ít nói vài câu đi, ngay cả Chu thiên vương đối với vị kia cũng khách khí, y lại không lăn lộn trong giới giải trí, nên không phải là đối thủ cạnh tranh của cậu.”
Trương Phường trầm mặc, con người sẽ có thời điểm kỳ quái như thế, biết đối phương sẽ không uy hiếp mình, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cảm thấy sự tồn tại của đối phương ảnh hưởng đến mình. Trong lòng hắn rõ ràng, nếu nói là đố kị, nhưng ngay cả chính hắn cũng không rõ, tại sao phải đi đố kị một người không liên quan tới mình.
Hắn ngẩng đầu thấy người đại diện mang vẻ mặt bất đắc dĩ, há miệng, cuối cùng nói: “Tôi đã biết.”nhất Lục tiên sinh xảy ra chuyện gì, vậy thì phiền toái.
“Không có việc gì, cháu có cái gì không biết có thể tới hỏi ta.” Lão nghệ sĩ cười ha hả nói, “Tính ra ta còn là giáo sư thỉnh giảng ở Q đại, thầy chiếu cố trò, không phải là chuyện ghê gớm gì.”
_____________
Dạo này mình có nhiều việc bận không thể ra chap thường xuyên được, nhưng mình sẽ