[vkook] Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 42 : Nghi ngờ


Đại khái là bởi vì ánh mắt của đối phương quá mức rõ ràng, Tuấn Chung Quốc cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp căng cứng, y dời hai bước sang bên cạnh, phát hiện đường nhìn của Kim lão nhị vẫn như cũ đi theo y, không thể làm gì khác hơn là nói: “Kim lão tiên sinh vì sao nhìn tôi như vậy?”
“Mắt cậu mang hoa đào, mày như xuân liễu, tuy rằng không phải là tướng mạo con gái, thế nhưng khuôn mặt này cũng quá chọc người.” Kim lão nhị đem tay chắp ở sau lưng, có chút ghét bỏ nói: “Nghe nói nam nhân có tướng mạo này là người không đáng tin cậy.”
Ngay cả Tuấn Chung Quốc tự nhận là có bản lãnh mặt ngoài rất tốt, nghe nói như thế vẫn nhịn không được co rút khóe miệng, y ngay cả bạn gái cũng không có, ở đâu ra hoa đào? Y nghi ngờ nhìn về phía Kim Tại Hưởng, phát hiện sắc mặt nghìn năm không đổi của đối phương có vài phần bất đắc dĩ, hiển nhiên đối với cách nói này cũng không tin. Y không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Thật xin lỗi, là cha mẹ cho tôi loại tướng mạo này.”
Đuôi lông mày Kim lão nhị nhướn lên: “Ngũ quan cha mẹ cậu đều rất đoan chính, cậu cũng không rất giống bọn họ.”
Trong lòng Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên nghi ngờ, Kim lão nhị làm sao biết tướng mạo cha mẹ y, bất quá nghĩ đến đoạn thời gian trước y và Lương Đức Hữu huyên náo lớn như vậy, Tuấn Chung Quốc liền hiểu được, có lẽ là Kim lão nhị đã điều tra y, “Chắc là do tôi thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ đi?”
Kim lão nhị: “….”
“Chú hai.” Kim Tại Hưởng ra hiệu Tuấn Chung Quốc vào phòng làm việc, thuận tiện đem cửa đóng lại, “Chuyện trên mạng chú không cần tưởng thật.”
Kim lão nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cháu lớn rồi, ta quan tâm việc này làm cái gì.” Lão ở trên ghế sa lon ngồi xuống, bắt chéo chân nói,”Đây không phải là trợ lý của cháu sao, thế nào ngay cả một ly cà phê cũng không có?”
Kim Tại Hưởng rót một ly nước trắng để trước mặt lão, nghiêm mặt nói: “Người lớn tuổi uống nhiều nước sôi tốt cho thân thể.”
Hiển nhiên loại ly giấy dùng một lần này không lấy lòng được Kim lão nhị, lão liếc mắt nhìn cái ly, cũng không có ý định đưa tay lấy. Kim lão nhị mắt lạnh nhìn phòng tổng tài chỉnh tề, “Tuy rằng ta đã mặc kệ chuyện Kim Thị, thế nhưng trên tay ta tốt xấu gì cũng còn 10% cổ phần, cũng có quyền quyết định.”
Kim Tại Hưởng giống như không nghe được hàm nghĩa bên trong lời này, trầm mặc không nói.
“Cha cháu trước khi chết trong tay nắm 48% cổ phần, thế nhưng trên tay cháu cũng chỉ có 38%,” Kim lão nhị đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, “Cháu biết tại sao không?”
Kim Tại Hưởng nhìn Kim lão nhị, biểu tình trước sau như một không có nửa phần biến hóa, giống như từ đầu tới đuôi lời của đối phương đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Cái dạng này của cháu một điểm cũng không giống như người Kim gia.” Kim lão nhị không lắm để ý cười cười, “Mọi người đều nói Kim gia chúng ta nham hiểm, sao đến cháu lại có tính tình trầm mặc như vậy.”
Tuấn Chung Quốc đứng ở trong góc vuốt mũi nghĩ, có lẽ bác Kim đã đem tất cả gen này truyền lại cho Tống Quân Nghiêm rồi, mà Kim Tại Hưởng thì giống người của Mục gia hơn. Y nhớ tới người Mục gia lần trước, hình như cũng là loại hình ít nói nghiêm cẩn, đứng cùng một chỗ với Kim Tại Hưởng, rất có dáng vẻ người thân.
Kim lão nhị cũng không quản Kim Tại Hưởng có để ý mình hay không, gẩy điếu thuốc nói: “10% cổ phần còn lại của cha cháu, 6% chia cho ta và lão tam, còn dư lại 4% thì cho nữ nhân kia và con trai của cô ta, nếu không phải mẹ cháu lúc còn sống hao hết tâm lực tính toán chuyển 10% cổ phần Kim Thị đi, như vậy ngày hôm nay người ngồi ở chỗ này không nhất định là cháu.” Cho tới bây giờ lão đều nghĩ, nếu như tình cảm của anh cả và chị dâu đủ thân thiết, khẳng định Kim Thị phát triển không chỉ ở cái dạng này. Người như chị dâu, gả cho anh lão đúng là đáng tiếc.
“Chú hai cũng nói, mẹ cháu cũng để lại cho cháu 10%.” Kim Tại Hưởng khi nhắc lại chuyện quá khứ, vùng xung quanh lông mày cũng không nhăn, “Cha cháu nguyện ý cho những người khác cổ phần là chuyện của ông ấy. Thế nhưng chú hai nên biết, 52% cổ phần Kim Thị đều ở trong tay cháu, cháu hoàn toàn xứng đáng là cổ đông lớn nhất.” Rõ ràng cần phải nói khí phách, nhưng qua Kim Tại Hưởng, giống như là đang thuật lại một chuyện gì đó, không có khí phách như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác so với khí phách càng làm cho người khác không thể tránh được.
“Đúng, cháu không có học được thủ đoạn nham hiểm của Kim gia chúng ta, thế nhưng bàn về tàn nhẫn, người của Kim gia lại kém cháu.” Kim lão nhị lại hít một hơi, “Lúc trước bên trong Kim Thị lộn xộn như thế, nói vậy cũng là cháu cố ý gây nên phải không, sau đó mượn cơ hội này cách chức một số người, còn định từ thị trường chứng khoán mua về 4% cổ phần, cháu đây là cầm sản nghiệp Kim gia đi mạo hiểm, cháu biết không.”
Kim Tại Hưởng nhíu mày, “Vậy thì như thế nào?”
“Đúng vậy, vậy thì như thế nào, không có Kim gia, cháu còn có Mục gia ủng hộ.” Kim lão nhị cười nhạt, “Cháu càng giống như tác phong của Mục gia hơn, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không ngờ có người ra tay trước bỏ tiền mua cổ phiếu Kim Thị, nếu không phải như vậy, chỉ sợ cháu sẽ còn để Kim Thị loạn lâu hơn một chút đi.”
Đuôi lông mày Tuấn Chung Quốc run lên, ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, hình như người mua số cổ phiếu với giá cực thấp kia là y thì phải?
Thảo nào Kim Thị lớn như vậy mà giá cổ phiếu xuống đến thấp nhất trong thị trường chứng khoán, thậm chí so với mỗ ngân hàng nào đó có tiếng là thấp nhất còn muốn rẻ hơn, thì ra còn có những cong quẹo như thế này.
Bất quá, bọn họ ngay trước mặt y nói những cơ mật nội đấu này, thực sự là một chút cũng không tốt, y một chút cũng không khỏe được không?
Tầm mắt Kim Tại Hưởng cùng Kim lão nhị giao nhau ở trong không khí, sau một phen đao quang kiếm ảnh, đột nhiên Kim Tại Hưởng đứng lên, mở cửa sổ sau lưng ra, mặt không chút thay đổi nói: “Cháu không chịu được mùi thuốc.”
Khóe miệngTuấn Chung Quốc co rút, miễn cưỡng đè xuống xúc động muốn cười, y đồng tình nhìn điếu thuốc trên tay Kim lão nhị, lúc này đối phương hiển nhiên bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ. Cuối cùng y thấy vị này chậm rãi đem thuốc dập tắt trong gạt tàn thuốc.
Nghĩ những loại đối thoại này y thực sự không thể nghe tiếp nữa, Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị ra ngoài pha cà phê rồi trở về, kết quả tay còn chưa đụng tới chốt cửa, đã bị Kim lão nhị gọi lại.
“Cậu tên là Tuấn Chung Quốc, đúng không?” Kim lão nhị liếc nhìn Tuấn Chung Quốc đứng ở cạnh cửa, sau đó quay đầu nói với Kim Tại Hưởng, “Tìm một sinh viên mới vừa tốt nghiệp làm trợ lý, cháu thật là có tiền đồ. Tối hôm qua lão tam gọi điện thoại cho mấy vị cổ đông, nói là tác phong của cháu bất chính. Nếu không phải ta giúp cháu đè xuống, cháu nghĩ hôm nay sẽ thanh tĩnh như thế sao?”
Tuấn Chung Quốc cảm thấy Kim lão nhị có điểm kỳ quái, nếu nói lão thưởng thức Kim Tại Hưởng, sao lại nói mấy lời không tử tế như thế. Nhưng nếu nói lão tính toán Kim Tại Hưởng, vậy hà tất gì lão lại tiết lộ chuyện Kim lão tam cho Kim Tại Hưởng, đây chẳng khác nào cho đối thủ tiện nghi? Hơn nữa ánh mắt lão nhìn y, giống như là đang nhìn một đứa cháu trai hư hỏng đáng ghét trong nhà vậy.
Lúc mới vừa vào Kim Thị, y không có nhìn ra những chỗ kì lạ này, tình hình ngày hôm nay đủ để cho y nhận thấy được có những chỗ không đúng.
Kim lão nhị làm người cũng quá mâu thuẫn đi.
Nghe được đối phương oán hận mình, Tuấn Chung Quốc lễ phép cười một tiếng, phảng phất như Nghiêm lão nhị nói không phải là mình.
“Nếu y hoàn thành công tác tốt, cháu sẽ dùng.” Kim Tại Hưởng mở ra một văn kiện, vừa ký tên vừa nói, “Tuổi tác lớn không có nghĩa là năng lực làm việc tốt. Đầu óc cũng sẽ không thuận chiều với tuổi tác lớn, sẽ trở nên thông minh hơn đâu.”
Kim lão nhị bị những lời này chặn họng, lão thấy đứa cháu một bộ dáng ăn ngay nói thật, quay đầu nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, “Nếu cậu là trợ lý Kim Tại Hưởng, tại sao lại đi đóng phim?”
Tuấn Chung Quốc cười nói: “Kim lão tiên sinh, tôi chỉ là giúp cho bạn bè thôi, không có ý định đóng phim.”
“Còn ta cảm thấy Tuấn trợ lý nếu như đi đóng phim cũng rất tốt.” Kim lão nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Dù sao cũng có ngoại hình điều kiện tốt mà.”
Tuấn Chung Quốc mỉm cười nói: “Tướng mạo là cha mẹ cho, đường là do mình chọn, khiến Kim tiên sinh coi trọng rồi.”
Thấy y không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ mặt lão hòa hoãn đi một ít, nhớ tới biểu hiện của Tuấn Chung Quốc trong hội nghị trước kia: “Cậu từng học qua võ thuật sao?”
“Sinh hoạt hè ở câu lạc bộ võ thuật lúc tiểu học sơ trung có tính không?” Tuấn Chung Quốc thành thật hỏi.
Không biết vì sao, Kim lão nhị cảm giác nói chuyện với hai người này đặc biệt tốn sức, không biết là lão có vấn đề, hay hai người kia có vấn đề: “Nếu là trợ lý, hãy làm cho tốt việc của mình. Ta tin tưởng Tuấn trợ lý vẫn có thể hiểu bốn chữphẩm hạnh nghề nghiệp.”
“Xin Kim lão tiên sinh yên tâm,” Tuấn Chung Quốc cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, “Từ khi bước vào cửa Kim Thị, tôi liền hiểu rõ hàm nghĩa bốn chữ này.”
Kim lão nhị nhìn y thật sâu, đứng lên nói: “Đã như vậy, ta an tâm.” Lão đứng lên, nói với Kim Tại Hưởng ngồi đối diện bàn làm việc, “Ta về đây, cháu tự giải quyết cho tốt.”
“Kim lão tiên sinh đi thong thả.” Tuấn Chung Quốc đem người đưa đến trong thang máy, mỉm cười nhìn cửa thang máy đóng lại, nhíu mày, bên trong Kim gia hình như không có đơn giản như y nghĩ.
“Kim tiên sinh.” Trong bãi đậu xe, vệ sĩ nhìn thấy Kim lão nhị xuất hiện, thay lão mở cửa xe, chờ Kim lão nhị ngồi xuống, mới ngồi xuống theo.
Nhìn cái ót tài xế, Kim lão nhị đột nhiên nói: “Con trai Tuấn Hòa Phong thật đúng là không giống hắn.”
Vệ sĩ nghe vậy chần chờ một chút mới nói: “Kim tiên sinh ngài nói là…. trợ lý Kim tổng tài?”
“Không phải y thì ai.” Kim lão nhị híp mắt nói, “Con hắn so với hắn thì thông minh hơn.”
Vệ sĩ biết việc này liên lụy đến một ít cơ mật thương nghiệp, cho nên không dám nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc nghe.
“Người cố chấp thường không được yêu thích.” Kim lão nhị đem một điếu thuốc ngậm trong miệng, vệ sĩ thay lão mồi thuốc lá, lão chậm rãi hít một hơi, “Lúc trước ta giúp hắn một chút, ai biết lại táng mệnh bởi vật rơi từ trên cao. Cho nên là con người a, chính là do mệnh. Diêm Vương muốn hắn chết, ai cũng cứu không được.”
Vệ sĩ đưa tay thay lão tiếp lấy tàn thuốc, để tránh rơi xuống trên tây trang cắt may của Kim lão nhị: “Kim tiên sinh, nếu như Tuấn trợ lý biết những chuyện kia…”
“Năm đó Tuấn Hòa Phong giấu kín như thế, chính là không muốn con trai hắn biết.” Kim lão nhị híp mắt, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua cực nhanh, “Nếu như người trẻ tuổi kia biết, liền xem đứa cháu tốt kia của ta có nguyện ý phí tâm che chở cho y không, nếu không, kết quả cuối cùng chính là chết ngoài ý muốn thôi.”
Vệ sĩ muốn nói trợ lí kia chưa tới hai mươi hai tuổi, nếu như mạc danh kỳ diệu mất mạng thì có hơi đáng tiếc. Nhưng nghĩ đến những thứ âm u trong cái vòng này, cuối cùng cũng đem lời nuốt vào trong cổ họng, thận trọng tiếp nhận một đoạn tàn thuốc rơi xuống.
Công tác buổi sáng không có gì thay đổi, đến buổi trưa lúc ăn cơm, Tuấn Chung Quốc cố ý đến nhà ăn sớm, sau đó gặp phải đám người Đường Huyên, nghe được các cô cố ý đùa giỡn chuyện trên mạng, vẻ mặt y bất đắc dĩ nói: “Em nói này, người đăng bài không phải là chị Huyên đi?”
“Đừng oan uổng a.” Đường Huyên lui về sau một bước, lôi kéo đồng nghiệp sau lưng nói, “Mọi người phải giúp tôi làm chứng, tôi không có làm gì cả.”
“Vậy sao chị còn bát quái cao hứng như thế.” Tuấn Chung Quốc thưởng thức đôi đũa trong tay, “Lát nữa boss đi xuống, nếu như nghe được những lời chị nói….”
“Trừ tiền lương, làm khó dễ!” Những đồng nghiệp khác cười hì hì pha trò chọc ghẹo Đường Huyên, hiển nhiên ai cũng không đem việc này để ở trong lòng, trái lại biến nó trở thành một chuyện tiếu lâm.
Tổng tài là thân phận gì, nói đơn giản chính là quan tam đại và phú nhị đại kết hợp với nhau, nếu như Tuấn trợ lý và boss thật sự yêu nhau, tiểu Tuấn sẽ bị thái tử gia Lương thị khi dễ sao?
“Nếu như bị khấu trừ tiền lương, tôi sẽ đi tố cáo mọi người.” Đường Huyên đạp giày cao gót đi một vòng, “Lúc bát quái, cũng không phải là chỉ có mình tôi tích cực đâu ha.”
Mọi người cười ầm ầm, có một người thấy Kim Tại Hưởng xuất hiện ở cửa phòng ăn, ho khan một tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai Tuấn Chung Quốc: “Tuấn trợ lý, không có việc gì, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng những thứ đồn đãi trên mạng đâu.”
Tuấn Chung Quốc nửa bất đắc dĩ nửa cảm kích nam đồng nghiệp này, đồng thời cũng chú ý tới Kim Tại Hưởng đã đi tới, liền đề cao âm lượng nói: “Boss, bên này.”
Đường Huyên nhìn ra bầu không khí giữa Tuấn Chung Quốc và boss vẫn như cũ, biết việc này sẽ không tạo thành ảnh hưởng với Tuấn Chung Quốc, cho nên mọi người liền tản ra ăn cơm. Lúc Kim Tại Hưởng đi tới bên người Tuấn Chung Quốc, nguyên bản người vây quanh ở Tuấn Chung Quốc đều đã đi hết.
Kim Tại Hưởng nhìn bốn phía, thấy Tuấn Chung Quốc cầm đũa trong tay: “Cậu gọi món xong rồi sao?”
“Lo theo chân bọn họ nói chuyện phiếm nên quên rồi.” Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn khu tự chọn, “Ngày hôm nay đi khu tự chọn đi, boss giúp tôi chọn món, tôi mời.”
Căn tin Kim Thị có cơm miễn phí, bất quá vì suy nghĩ khẩu vị nhân viên, liền đặc biệt mở ra một khu tự chọn, những món này mùi vị không tệ, giá cả so với bên ngoài còn rẻ hơn một chút.
Tuấn Chung Quốc rất quen thuộc với sư phụ xào đồ ăn, người vừa xuất hiện trước cửa sổ, sư phụ liền cười nói: “Tuấn trợ lý a, muốn ăn gì nào?” Hắn lưu loát đảo nồi rau, rồi múc ra ngoài. Sau đó nhanh chóng rửa nồi, xào phần thức ăn tiếp theo, “Hôm nay nguyên liệu nấu ăn tất cả đều là mới mua, đều rất tươi.”
Tuấn Chung Quốc nghe vậy, nhanh chóng báo tên mấy món ăn, nghĩ đến Tào Kinh Thân có thể sẽ đến cọ ăn, y lại tăng thêm một món, “Cảm ơn Hà sư phụ.”
“Được rồi,” Hà sư phụ lưu loát đảo dầu, bỏ nguyên liệu và gia vị vào. Không bao lâu, mấy món ăn Tuấn Chung Quốc muốn liền xong.
Tuấn Chung Quốc dùng khay đem đồ ăn bưng đến trước mặt Kim Tại Hưởng, sau khi ngồi xuống đối diện Kim Tại Hưởng liền nói: “Các đồng nghiệp đều nói, tuy rằng boss bình thường nghiêm túc, thế nhưng làm việc rất là gần gũi.”
Kim Tại Hưởng không hiểu nhìn Tuấn Chung Quốc, hiển nhiên không rõ đối phương vì sao đột nhiên nói như vậy.
“Đừng nói ông chủ công ty thường đến căn tin ăn, ngay cả tới công ty làm việc thường xuyên cũng làm không được.” Tuấn Chung Quốc vừa chọn món ăn vừa nói, “Anh như vậy cũng quá không phù hợp với thân phận tổng tài.”
“Vậy tổng tài nên là dạng gì?” Kim Tại Hưởng chọn một đũa ớt xanh xào khoai tây, sau khi ăn xong nói, “Du thuyền xe sang tôi không có hứng thú, minh tinh nghệ sĩ lại càng không có hứng thú. Mỗi ngày tới công ty, có cậu làm việc cùng với tôi, cái này so với những chuyện khác thì thú vị hơn.”
Tay cầm đũa của Tuấn Chung Quốc hơi dừng lại, tùy tiện nói: “Nói cũng đúng, quả thật là có chuyện như vậy.” Y uống một ngụm canh, “Tựa như tôi hiện tại, nhiều tiền hay ít tiền hình như cũng không có gì khác.”
Lúc này Tuấn Chung Quốc mới nhớ tới, Tuấn Chung Quốc hiện tại cũng có tài sản hơn trăm triệu, thế nhưng cuộc sống của đối phương tựa hồ không có nửa điểm cải biến, giống như một trăm triệu hay một triệu cũng không có gì khác nhau.
“Dù sao sẽ có chỗ dùng.” Kim Tại Hưởng suy nghĩ một chút, “Nhiều tiền so với không có tiền thì tốt hơn.”
“Kiểu an ủi này tuyệt không êm tai.” Tuấn Chung Quốc cười một tiếng, “Bất quá lại rất hữu dụng, có tiền quả thực so với so với không có tiền thì tốt hơn.”
Sau khi cơm nước xong, Tuấn Chung Quốc đi tới bộ phận khác xử lý, Kim Tại Hưởng lại đi phòng thư ký, đi lấy danh sách cổ đông mà Tào Kinh Thân đã sắp xếp trước đó.
“Danh sách những người giữ trên 5% cổ phần đều ở chỗ này.” Tào Kinh Thân không rõ boss làm sao đột nhiên muốn danh sách này, những người này chỉ có số cổ phiếu là khác nhau, còn lại cũng không có bao nhiêu thay đổi.
“Ý của tôi là, còn những người dưới 5% thì sao.” Kim Tại Hưởng nhìn cũng không nhìn danh sách đại cổ đông trên tay, “Tôi muốn biết rõ, giữa những cổ đông nhỏ này có quan hệ đặc biệt gì hay không.”
Tào Kinh Thân nghe vậy nhất thời hiểu được, lập tức phân loại những người này ra, tất cả cũng gần hai mươi người, nhưng khi hắn thấy một cái tên thì biểu tình hơi đổi, không nói gì đem danh sách đưa cho Kim Tại Hưởng.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì bận rộn chuyện trước kia, bọn họ căn bản không có thời gian đem tinh lực đặt ở cổ đông có số cổ phiếu nhỏ, sớm biết rằng sẽ thấy cái tên bất ngờ này, hắn đã sớm chú ý nhiều hơn.
Thảo nào đoạn thời gian trước trưởng phòng tài vụ hàm hàm hồ hồ nhắc đến Tuấn Chung Quốc, nguyên lai là bởi vì việc này. Có thể đối phương cho là hắn đã biết, cho nên cũng chưa có đem việc này nhắc lại, mà hắn cũng cho rằng đối phương thuận miệng nhắc tới Tuấn Chung Quốc là bởi vì tò mò, cho nên liền hàm hồ ứng phó, vậy mà bỏ lỡ chuyện này.
“Theo biểu hiện tin tức cá nhân, những người này cũng không có quan hệ với nhau, nhưng tôi sẽ cho người xác định một lần nữa.” Biểu tình Tào Kinh Thân lúng túng nói, “Là lỗi của tôi, thật không ngờ…”
“Không phải vấn đề của anh, công ty có nhiều chi nhánh như vậy, chuyện gần đây lại nhiều, anh quản không hết là chuyện bình thường.” Dựa theo quy định, nếu cổ phần đạt được 5% trở lên, cổ đông sẽ báo cáo cho công ty, công ty phải thông báo cho cơ quan giám sát chứng khoán của nhà nước và sở chứng khoán. Mà Kim Thị lớn như vậy, đối với cổ đông nhỏ cũng rất quan tâm, chớ nói chi là Tuấn Chung Quốc có cổ phần khống chế đạt 3%.
Sau khi hắn vào Kim Thị, đã điều tra tất cả cổ đông Kim Thị mấy lần, khi đó bên trong danh sách cổ đông còn không có Tuấn Chung Quốc, chứng minh 3% mà Tuấn Chung Quốc có được là khi hắn quyết định thu hồi quyền lực Kim Thị.
Lẽ nào… lúc giá cổ phiếu Kim Thị thấp nhất, người mua cổ phiếu chính là Tuấn Chung Quốc?
Hoặc là hắn nghĩ sai rồi, có thể Tuấn Chung Quốc kiếm lời từ việc quay phim rồi sau đó mới mua cổ phiếu thì sao? Thế nhưng trong tài liệu điều tra ra được, mấy tháng trước Tuấn Chung Quốc đã mua 3% cổ phiếu Kim Thị.
Nhưng cho dù cổ phiếu Kim Thị xuống đến mức thấp nhất, Tuấn Chung Quốc cũng không có khả năng có đủ tiền mua, nhiều tiền như vậy, Tuấn Chung Quốc kiếm từ nơi nào?
“Boss, nếu không tôi tìm người đi thăm dò….”
“Không cần.” Kim Tại Hưởng đem phần danh sách này lật qua lật lại, nhìn từng chữ, “Không có ai sẽ ngu xuẩn sau khi khống chế được 3% cổ phần còn dùng tên thật để làm gián điệp thương nghiệp.”
Tào Kinh Thân nhíu nhíu mày nói: “Vạn nhất y thật sự có vấn đề thì sao?”
Phòng làm việc yên tĩnh mấy giây, thế nhưng Tào Kinh Thân lại không khỏi cảm thấy an tĩnh thật lâu, lâu đến mức hắn thở không nổi.
“Việc này tôi sẽ xử lý.” Kim Tại Hưởng đứng lên, đem danh sách vò thành một cục, ném vào trong thùng rác, “Tôi tin tưởng y.”
Nhìn Kim Tại Hưởng ra khỏi phòng làm việc của mình, Tào Kinh Thân nhức đầu xoa xoa mũi, hắn kỳ thực cũng rất tin tưởng Tuấn Chung Quốc, dù sao Tuấn Chung Quốc thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, mấu chốt là nguồn gốc số tiền của đối phương thật sự rất khả nghi, khả nghi đến mức hắn đều tìm không ra lý do.
“Em gái cậu Tuấn Chung Quốc, nếu như cậu quả thật dám làm vậy, lão tử thật muốn dùng chân đạp gương mặt đó của cậu!” Tào Kinh Thân một bên tra tư liệu về Tuấn Chung Quốc, một bên lo lắng việc này sẽ có vấn đề.
Ai biết hắn mới vừa mắng xong, Tuấn Chung Quốc liền tới tìm hắn, trong tay còn cầm hộp cơm.
“Tào ca, thấy anh buổi trưa hôm nay tăng ca không tới dùng cơm, em mang cơm cho anh nè.” Tuấn Chung Quốc đem hộp cơm bỏ lên trên bàn, lấy tay chống bàn công tác cười híp mắt nói với Tào Kinh Thân, “Thấy em tốt không.”
Tào Kinh Thân đẩy kính mắt một cái, cầm hộp cơm mở ra, bên trong toàn là đồ ăn hắn thích, hắn ngẩng đầu nhìn Tuấn Chung Quốc đang mỉm cười: “Muốn biết trưa nay anh làm gì không?”
“Nếu như là cơ mật không nên biết thì cũng đừng nói cho em.” Tuấn Chung Quốc từ từ lui ra phía sau vài bước, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, “Em một chút cũng không muốn biết.”
Một trong các quy tắc nghề nghiệp, đó chính là không hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết thanh niên tiến bộ a.
“Cũng không phải cơ mật gì, anh chỉ tra danh sách các cổ đông thôi.” Tào Kinh Thân ngẩng đầu nhìn Tuấn Chung Quốc, “Những tài liệu này rất lộn xộn, anh tốn không ít thời gian để sắp xếp lại, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.”
Tuấn Chung Quốc lại nghĩ đến 3% cổ phần kia, y vội ho một tiếng nói: “Vậy chắc anh cũng thấy tên của em ha.”
“Thiếu chút nữa anh tưởng là có người trùng tên trùng họ với cậu chứ.” Tào Kinh Thân thấy biểu tình này của Tuấn Chung Quốc, trong lòng thoáng buông lỏng, xem chừng Tuấn Chung Quốc quả thực không phải là gián điệp công ty khác phái tới, “Tại sao cậu lại có 3% cổ phần công ty, hơn nữa còn giấu chuyện này?”
“Là do em quên thôi.” Tuấn Chung Quốc thở dài, “Khi đó em trúng vé số hai chục triệu, hơn nữa cha mẹ em cũng để lại ít tiền, trên cơ bản em đều dùng để mua cổ phiếu công ty chúng ta. Sau đó em đem số còn lại đi đầu tư phim, về sau bận rộn nhiều quá, em liền quên.”
“Hai chục triệu?!” Tào Kinh Thân cảm giác mình hình như đã mở ra cánh cửa hâm mộ ghen tị, “Đầu tư phim? Cậu….đừng nói với anh đó là bộ phim mà bạn cậu nhờ cậu đóng giúp kia?”
Tuấn Chung Quốc ngượng ngùng cười: “Hì hì, chính là nó.”
“Anh tạm thời không muốn nhìn thấy cậu.” Tào Kinh Thân hữu khí vô lực gẩy gẩy hộp cơm, “Cút em gái cậu hai chục triệu, cút em gái cậu quay phim lời ba bốn trăm triệu.”
“Tào ca, em không có em gái.” Tuấn Chung Quốc lùi về tới cửa, cười híp mắt khoát tay một cái, “Em về làm việc đây, hẹn gặp lại.”
“Gặp lại cái đầu cậu, coi như anh chưa hề nghe được việc này, quá kích thích người rồi.” Theo cửa phòng đóng lại, Tào Kinh Thân nguyên bản buồn bực từ từ biến thành vui vẻ. Nếu như Tuấn Chung Quốc trúng vé số hai chục triệu, như vậy lấy thân phận của boss là có thể điều tra ra, Tuấn Chung Quốc cũng sẽ không ngốc đi bịa chuyện để bị vạch trần.
Cho nên, chân tướng của sự thật chỉ là: Làm giàu từ vé xổ số quả thật rất thần kỳ và trùng hợp.
Được rồi, tuy rằng hắn đã yên tâm, thế nhưng cánh cửa hâm mộ ghen tị gì gì đó, vẫn là đóng lại thì hơn.
Tuấn Chung Quốc đi tới phòng tổng tài, có chút do dự có nên gõ cửa hay không. Chuyện cổ phiếu đúng là sơ xuất của y, lấy giao tình của y với Kim Tại Hưởng, nên sớm đem việc này chủ động nói cho đối phương biết, mà không phải chờ đối phương phát hiện. Nếu như Kim Tại Hưởng là một người đa nghi, cho dù nói rõ xong việc này, thì trong lòng đối phương cũng sẽ có khúc mắc.
Y tính toán tất cả, liệu được tất cả, duy nhất không có suy nghĩ đến y và Kim Tại Hưởng sẽ trở thành bạn tốt thân mật như vậy. Tình bạn không nên có quá nhiều nghi kỵ, giống như tình yêu vậy, quá nhiều nghi kỵ không tin tưởng sẽ chỉ làm tình cảm vỡ tan, cuối cùng khiến hai bên đều xấu hổ.
Thế nhưng, y nên giải thích thế nào khi mình trúng thưởng lại liều lĩnh chọn mua cổ phiếu Kim Thị đây? Dù sao khi đó cổ phiếu Kim Thị cũng không được ai coi trọng. Y là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, thật vất vả có hai chục triệu, không mua cái khác, lại đi mua cổ phiếu Kim Thị, đây cũng quá khiến người ta hoài nghi.
Nếu như y nói với Kim Tại Hưởng là mình tinh mắt, tin tưởng Kim Thị trong tương lai sẽ phát triển trở thành xí nghiệp đầu rồng toàn quốc, không biết đối phương sẽ lựa chọn tin tưởng y, hay cho y là kẻ ngốc nữa?
Y lau mặt một cái, dù nghĩ như thế nào, Kim Tại Hưởng có khả năng sẽ chọn cái thứ hai, nhưng y lấy hết dũng khí giơ tay lên, chuẩn bị gõ cánh cửa này. Mặc kệ kết quả làm sao, y cũng phải đem sự tình nói rõ ràng, không thì phần tình nghĩa bạn bè này có vẻ không có giá trị rồi.
Kết quả khi tay y còn chưa chạm đến cửa, cửa đã được mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.