Shaw từ từ mở mắt. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là bức tường phía xa, một chiếc tủ dựa vào đó. Khi hướng mắt sang bên phải, ông thấy một cặp chân dài đang đứng gần cửa ra vào.
Shaw mỉm cười dù thuốc giảm đau bắt đầu hết tác dụng, khiến tay trái ông đau như bị cắt rời.
“Anna ?” ông nói, cố nhấc cánh tay còn lành lặn với lấy cô.
Cặp chân tiến về phía trước, đến gần thì trở nên rõ hơn.
“Katie, Katie James đây. Ông có nhớ tôi không ?” Cô bối rối nói, giọng rõ ràng đứt quãng.
Chúa ơi! Ông đã nhầm cô với Anna!
Katie dừng lại bên giường. Shaw nhấc đầu lên rất chậm chạp, thế nên ông có thể trông thấy cô đứng đó.
Ông nói bằng giọng ngắt quãng, rõ là còn bị ảnh hưởng của thuốc: “Cô làm gì ở đây ?”
Katie cứng đờ người mất một lát. Trước đó cô chưa từng nghĩ về chuyện này. Cô làm gì ở đây ngoài chuyện vì Anna ? Rồi trí óc Katie đột ngột minh mẫn.
“Tôi gọi vào máy di động của ông, có một y tá nghe máy. Cô ấy bảo rằng ông bị thương nên tôi tới, à…, tới để xem ông thế nào. Xem ông có ổn không”.
“Cô đã tới Paris ?”
“Vâng, đúng khi ấy tôi đang ở London”, cô nói dối. “Chuyến công tác ngắn mà”.
Katie kéo một chiếc ghế, đặt túi lên giá và ngồi xuống cạnh Shaw. Cô luồn hai tay qua khung giường và cầm lấy một bàn tay ông, nắm lại. Cô nhìn thấy lớp băng dày cộp quấn quanh tay trái Shaw, những vết máu loang khắp phía ngoài, rồi Katie cũng thấy cả những vết thâm tím cùng các vết xước trên mặt và cổ Shaw.
“Chàng trai, trông ông chẳng khác gì đống sắt vụn cả, nhưng người ta bảo rằng ông sẽ ổn đấy”.
“Anna đâu ?” Tiếng Shaw yếu ớt.
Katie mở miệng nhưng không thể thốt nên lời. Cô không thể nói được. Tin ấy có thể giết chết Shaw. “Tôi không thật chắc chắn lắm. Đã có ai liên lạc với cô ấy chưa ?”
Shaw gật đầu nhưng tâm trí như để nơi khác. “Tôi đã bảo Frank. Ông ta sẽ đảm nhiệm việc ấy”, ông đáp, giọng như mơ màng.
Shaw đột ngột nhăn nhó và ôm chặt lấy cánh tay bị thương, rõ ràng cả người bên trái co rúm lại vì đau đớn.
Katie hoảng sợ ngó quanh, trông thấy nút gọi hỗ trợ và bấm ngay. Một tiếng nói vang lên, Katie thông báo tình hình cho nữ y tá và một phút sau cô có mặt. Shaw được truyền thêm thuốc, ông dần dần thiếp đi.
Katie tiếp tục cầm tay ông, dựa người vào giường và nhìn ngực ông phập phồng.
Cô ngồi đó, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Mất sức vì đi nhiều và thiếu ngủ, cuối cùng hai mắt cô cũng díp lại. Thêm một quãng thời gian nữa trôi qua khi cả Katie và Shaw cùng ngủ say. Rốt cuộc Katie mở mắt và thấy Shaw đang chằm chằm nhìn mình. Cô từ từ bỏ tay ông ra và ngồi lui lại sau.
“Ông thấy thế nào rồi ?” Cô hỏi.
“Tại sao cô tới đây ?” Giọng Shaw đã đanh lại và xoáy thẳng vào Katie. Rõ ràng lúc này màn sương do thuốc tạo ra không còn nữa.
“Tôi bảo ông rồi. Tôi nghe tin là ông bị thương. Ý tôi là, như ông biết đấy, ông đã cứu mạng tôi. Một việc tốt đáng được đáp lại bằng một việc tốt”, cô nói thêm rất nhanh, lòng thầm ước mình đã không nói điều gì đó ngu ngốc. Ánh mắt Shaw như xuyên thấu người cô, thẳng tới linh hồn của linh hồn cô – một nơi mà ngay cả cô cũng ít khi cảm nhận được. Đó quả là điều đáng sợ.
“Ông có đói hay khát không ?” Katie hỏi nhanh, hy vọng mượn những vấn đề bình thường để ẩn tránh ánh mắt như làm héo quắt người khác.
“Frank đâu ? Cô phải qua được Frank mới vào nổi đây”.
“Ông ấy đang ở đâu đó”.
Shaw cố gượng ngồi dậy nhưng Katie nhẹ nhàng đẩy ông nằm xuống.
“Quanh người ông đều có các ống và dây truyền”, cô cảnh cáo. “Hãy nằm yên, không là ông sẽ làm điều có hại thật đấy”.
“Tôi muốn gặp Frank”, Shaw nói vẻ quả quyết. “Tôi muốn biết Anna đang ở đâu !”
“Tôi sẽ đi xem có tìm được ông ấy không”.
“Cô làm việc đó bây giờ đi”
Katie thấy miệng khô khốc khi Shaw hằm hằm nhìn cô như tố cáo điều gì, như thể cô vừa phạm tội. Mà thật sự Katie cảm thấy đúng như thế thật. Cô đã nói dối Shaw và biết rằng ông đã cảm nhận thấy điều ấy.
Suýt nữa cô vùng chạy khỏi phòng.
***
“Thế tại sao cô không nói với ông ấy ?” Frank nói cũng với giọng như tố cáo hệt Shaw. Lúc này họ ở trong căn phòng nhỏ lúc trước.
“Ông ấy đau đớn, dễ bị tổn thương và mệt mỏi đủ rồi”, Katie gắt lên. “Nói với ông ấy bây giờ chẳng phải chút nào”.
Trông Frank có vẻ không chịu nghe, nhưng ông ta không tranh cãi.
“Shaw muốn gặp ông”, Katie nói.
“Tôi chắc chắn là thế rồi, nhưng tôi không thể nói với Shaw điều ông ấy muốn nghe”.
“Vậy chúng ta làm gì ?”
“Chúng ta có thể tiếp tục tiêm thuốc tới khi Shaw hồi phục khá hơn”.
“Ông ấy bị thương kiểu gì ?”
Frank nhìn Katie vẻ hoài nghi. “Cái gì, cô muốn tôi báo cáo cho cô nghe phải không ?”
“Nếu Shaw tiếp tục làm việc cho ông, kết cục với ông ấy sẽ là bỏ mạng, ông biết điều đó, đúng không ?”
“Đây là nghề nguy hiểm. Chúng tôi cố gắng cẩn thận hết mức có thể”.
“Điều ấy có gồm cả việc cho người của ông bắn vào ông ấy không ? Bởi như thế có vẻ hơi quá mức ngay cả với ‘nghề’ của ông đấy”.
Frank quay ngoắt lại trừng trừng nhin Katie. Ông ta đang định nói gì đó thì một tiếng động lớn vang tới tai hai người, cả hai cùng tức tốc chạy về phía phòng Shaw. Những tiếng hét xé toạc không gian, rồi có tiếng va đập như bàn và ghế bị hất đổ. Cánh cửa bật mở, nhiều bàn chân đang chạy rầm rập trên sàn.
Một tiếng thét nữa vang lên át hẳn những tiếng khác.
“Shaw đấy !” Frank kêu lên. “Chuyện quái gì thế nhỉ ?”
Đột nhiên Katie nhìn xuống hai tay. “Ôi Chúa ơi !”
“Gì thế ?” Frank giật giọng.
“Túi của tôi. Tôi đã quên túi trong phòng ông ấy, trong đó có điện thoại di động của tôi. Nó có chức năng truy cập Internet”. Mặt Katie trắng bệch đi như mặt người chết.
“Chó chết !” Frank vừa hét lên vừa đâm bổ người chạy theo hành lang.
Họ vừa rẽ qua góc thì khựng lại.
Shaw đang đứng ở đầu hành lang bên kia, chiếc áo bệnh nhân gần như rách hết, máu chảy dọc theo một cánh tay, ống truyền lủng lẳng trên người ông. Katie trông thấy điện thoại của mình đang nằm trong bàn tay đầy máu của Shaw.
Ánh mắt Katie lướt tới gương mặt Shaw và cô thấy rằng mình không thể nhìn đi nơi khác. Những đường nét trên khuôn mặt ấy thể hiện sự đau khổ tột độ mà chưa bao giờ cô chứng kiến.
“Shaw !” Cô bật khóc và chạy vụt về phía ông.
Lúc cô tới bên thì ông đã sụp người, quỳ gối xuống sàn. Cô quàng cả hai tay quanh người ông, nước mắt chảy dài xuống mặt.
“Anna”, ông hét lên. “Anna !”. Dường như Shaw không còn nhận thức được rằng Katie đang có mặt ở đây.
“Tôi xin lỗi, tôi rất tiếc”, cô nói vào tai ông. “Ôi Chúa ơi, tôi rất tiếc”.
Những bàn tay khác kéo cô ra. Nhiều người hét lên với Katie bằng tiếng Pháp nhưng cô không chịu buông. Cô không thể bỏ ông ra được.
Rồi một giọng tiếng Anh gắt lên với cô. “Ông ấy đang chảy máu đến chết đấy ! Bỏ ông ấy ra, nếu không cô sẽ giết ông ấy đấy, thưa cô !”
Ngay lập tức Katie thả hai tay, lùi lại nhưng vẫn tiếp tục trừng trừng nhìn Shaw trong khi người của bệnh viện đưa ông lên cáng và chuyển đi.
Frank chòng chọc nhìn Katie, cúi người nhặt chiếc điện thoại Shaw đã bỏ xuống rồi đưa lại cho cô.
“Cảm ơn vì tất cả những gì cô đã giúp, James !” ông ta nói vẻ cay đắng. “Lần sau chỉ cần mang một khẩu súng rồi nhồi một viên vào đầu ông ấy được không ? Như thế nhanh hơn”. Rồi Frank giận dữ bỏ đi.
Katie chằm chằm nhìn theo ông ta một lúc rồi sợ hãi nhìn xuống màn hình điện thoại. Trên màn hình điện thoại hiện lên hàng tít “Vụ thảm sát London”. Cô quăng chiếc Nokia đi rồi sụp xuống sàn, khuôn mặt nhòa nước mắt.