Truy Tìm Sự Thật

CHƯƠNG 3


“Chữ A là viết tắt của từ gì?” Người đàn ông hỏi bằng tiếng Anh một cách lưu loát, có pha chút giọng Hà Lan.
Shaw nhìn người đàn ông đứng đối diện với mình ở quầy kiểm tra hộ chiếu tại sân bay Schiphol cách Amsterdam mười lăm ki-lô-mét về phía tây nam. Đây là một trong những sân bay bận rộn nhất thế giới, nằm dưới mực nước biển năm mét, hàng tỷ tỷ tấn nước cuộn xoáy quanh đó. Shaw luôn coi công trình này là đỉnh cao về sự dũng cảm trong thiết kế và xây dựng. Nhưng khi hầu hết diện tích của đất nước nằm dưới mực nước biển, họ cũng chẳng có nhiều lựa chọn khi tìm chỗ cho máy bay đậu.
“Xin lỗi, gì ạ?” Shaw nói dù ông thừa biết nhân viên hải quan muốn hỏi gì.
Ông ta dùng ngón tay chỉ vào trang dán ảnh trên cuốn hộ chiếu của Shaw.
“Đây! Tên của ông chỉ có mỗi chữ đầu tiên là A. Nó là viết tắt của từ gì?”
Shaw chăm chú ngó quyển hộ chiếu của mình trong khi người đàn ông Hà Lan cảnh giác.
Là công dân của nước có chiều cao trung bình hàng đầu thế giới, nhân viên kiểm tra hộ chiếu cao 1,78 mét, hơn một người đàn ông Hà Lan trung bình chừng hai phân nhưng so với cơ thể đồ sộ của Shaw thì vẫn kém hơn bảy phân.
“Nó chẳng là viết tắt của cái gì”, Shaw đáp. “Mẹ tôi chẳng bao giờ đặt tên thánh cho tôi nên tôi tự đặt tên cho đúng con người mình. A Shaw. Bởi đó là họ của tôi hay ít nhất là họ của mẹ tôi”.
“Thế bố ông có phản đối việc con trai mình không được đặt tên không?”
“Ông chẳng cần đến một người cha để sinh con, chỉ cần để tạo ra nó thôi”.
“Thế khi ấy bệnh viện không đặt tên cho ông à?”
“Tất cả trẻ con sinh ra trong bệnh viện hết sao?” Shaw trả miếng với một nụ cười trên môi.
Người đàn ông Hà Lan cứng họng, giọng ông ta trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Vậy là ông Shaw, có chất người Ireland như George Bemard Shaw chứ?”
Người Hà Lan có hiểu biết thật tuyệt, Shaw đã thấy như vậy. Họ được giáo dục tử tế, tò mò và thích tranh luận. Trước đây chưa từng có ai hỏi ông về George Bernard Shaw.
“Có thể đấy, nhưng tôi là người Scotland, vùng Highlands. Ít ra thì tổ tiên tôi cũng bắt nguồn từ đó”, ông nói nhanh bởi lúc này đang mang hộ chiếu Mỹ – một trong số hơn chục cuốn mà ông sở hữu. “Tôi sinh ở Connecticut, chắc ông từng tới đó rồi chứ?”
Người đàn ông nói đầy hào hứng “Chưa, nhưng tôi rất thích được đến Mỹ”
Shaw từng trông thấy vẻ thèm muốn ấy “Vâng, không phải mọi vỉa hè đều dát vàng và phụ nữ đều là các ngôi sao điện ảnh cả đâu, nhưng vẫn có nhiều thứ để làm, lại có nhiều chỗ để làm những việc ấy”.
“Có lẽ là một ngày nào đó”, người kiểm tra hộ chiếu nói vẻ tiếc rẻ trước khi trở lại với công việc, “ông tới đây để làm việc hay giải trí?”
“Cả hai. Tại sao lại mất công đi bao nhiêu đường tới đây rồi phải chọn chứ?”
Người đàn ông khẽ cười. “Ông có gì khai báo không?”
“Ik heb niets aan te geven “.
“Ông nói tiếng Hà Lan được à?” Nhân viên hải quan hỏi với giọng ngạc nhiên.
“Không phải mọi người đều thế cả sao?”
Người đàn ông bật cười và đóng dấu vào hộ chiếu của Shaw bằng một con dấu dùng mực kiểu cổ điển chứ không dùng thiết bị công nghệ cao như một số nước vẫn dùng. Shaw nghe nói rằng những con dấu đó đóng thiết bị theo dõi di chuyển vào trang hộ chiếu. Shaw luôn thích mực hơn loại thiết bị như thế.
“Chúc ông có chuyến đi thú vị”, người bạn Hà Lan mới vừa nói vừa trả lại hộ chiếu cho Shaw.
“Tôi định thế mà”, Shaw vừa đáp vừa bước về phía lối ra để lên con tàu sẽ có mặt tại nhà ga trung tâm Amsterdam sau hai mươi phút nữa.
Từ đó trở đi sẽ chỉ có những điều thú vị hơn. Nhưng trước hết ông có vai cần diễn.
Bởi vì ông có khán giả theo dõi.
Thực ra ngay lúc này chúng đang theo dõi ông rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.