“Ting!”
Thang máy từ từ đi xuống, đến tầng 1 thì kêu lên một tiếng, rồi tự động mở cửa, bóng hình Lâm Mặc giả gái từ từ đi ra, anh ta dẵm lên đôi giày trắng nhỏ đi ra ngoài.
Liếc mắt liền nhìn thấy người đứng canh ở lối ra tầng 1, cảnh sát mặc cảnh phục Chu Hy Á.
So với sự căng thẳng của lần đầu tiên gặp phải nữ cảnh sát.
Hiện tại thần kinh của Lâm Mặc được thả lỏng nhẹ nhõm, bước chân di chuyển từ từ.
Ở trước cửa, Chu Hy Á nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn anh ta, phát hiện là một cô gái có vẻ hơi cao quá mức, đại khái khoảng một mét tám.
Cô gái cao đến như vậy, đi đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt nhìn.
Chu Hy Á cũng không ngoại lệ, trong lòng nghĩ cô gái này thật sự rất cao, không kìm được lại nhìn Lâm Mặc mấy lần.
Lâm Mặc không chỉ không lo lắng, nhìn thấy Chu Hy Á không có phát hiện gì khác thường, sau đó cười rồi gật đầu với cô ấy, chào hỏi một chút.
Chu Hy Á cũng theo phép mà cười chào hỏi lại.
Lâm Mặc lúc này mới nghênh ngang đi lướt qua bên người Chu Hy Á.
Nhìn Lâm Mặc rời đi, lông mày Chu Hy Á hơi nhíu lên, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy bóng lưng này hơi quen quen, có vẻ như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng lại không nhớ nổi mình gặp được cô gái cao như thế này lúc nào.
Về lý mà nói nếu như cô từng gặp cô gái cao đến thế chắc chắn ấn tượng rất sâu, không có lý gì mà không nhớ ra.
Không nhẽ cảm giác sai rồi?
Sau khi Chu Hy Á thấy Lâm Mặc bước ra khỏi tiểu khu gọi một chiếc xe taxi rời đi, lúc này mới dời đi ánh mắt, chờ đợi tin tức của mấy người đội trưởng Hàn.
Đồng thời.
Trong nhà Lâm Mặc.
Đội trưởng Hàn và Tiểu Vương tìm kiếm một hồi đừng nói đến người, ngay cả một chút thông tin có tác dụng cũng không tìm thấy.
“Tên đó không quay về.” Tiểu Vương nói: “Đọi trưởng Hàn, chắc chắn gần đây anh ta không dám trở về, dù sao thì xảy ra loại chuyện đó, chắc chắn là bỏ trốn rồi.”
Đội trưởng Hàn không trả lời anh ta, mà có vẻ như phát hiện ra gì đó, ông ta bước đến chiếc bàn trước ghế sô pha thấy trên mặt bàn có chút tàn thuốc.
“Có phát hiện gì sao?” Tiểu Vương hỏi một câu.
Đội trưởng Hàn vẫn không trả lời, mà dùng ngón tay kiểm tra gạt tàn thuốc, bên trong còn một điếu thuốc vẫn còn ấm, tuy rằng rất ít, nhưng như vậy là đủ rồi.
Ông ta nói với Tiểu Vương: “Thuốc vẫn còn độ ấm nhất định, Lâm Mặc đã ở trong phòng trước khi chúng ta xông vào, chắc chắn đã hút thuốc ở đây.”
“Tên này to gan vậy sao?” Giọng của Tiểu Vương có chút không dám tin, nói: “Người đâu?”
Đội trưởng Hàn hướng về phía ban công, lại nhìn ban công trong tầm mắt, vị trí này vừa đúng lại nhìn thấy cửa tiểu khu, nói: “Khẳng định là anh ta phát hiện chúng ta đã đến, chắc là đã trốn đi rồi, nhưng thời gian ngắn như vậy anh ta không kịp xuống dưới, mà cho dù có xuống cũng bị chúng ta phát hiện, Tiểu Vương, mỗi tầng đều kiểm tra cẩn thận một chút.”
“Vâng đội trưởng Hàn.”
Sau đó hai người rời khỏi nhà Lâm Mặc, đi kiểm tra từng tầng một, đều không phát hiện ra bóng dáng Lâm Mặc.
Lúc này cô MC dẫn chương trình cũng trở về, trong tay còn cầm túi đồ mua sắm, đội trưởng Hàn và Tiểu Vương vừa đúng lúc xuống dưới thì gặp cô.
Cô MC dẫn chương trình thấy hai vị cảnh sát xuất hiện ở đây có chút giật mình, đi về phía trước cửa phòng mình cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Đội trưởng hàn nhìn thấy phòng của cô ấy vừa đúng là cách vách với Lâm Mặc, góc miệng có chút ý cười.
Theo như những gì ông ta dự đoán, cả tòa nhà lớn như vậy mà lại không tìm thấy bóng hình Lâm Mặc, trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Mặc trốn đi đâu được, chỉ có căn phòng cách vách là có khả năng nhất.
Bởi vì ban công hai căn hộ cách nhau không xa.
Đội trưởng Hàn bước tới bên cạnh cô MC dẫn chương trình hỏi: “Tôi có thể vào xem một chút được không?”
“Hả?” Cô MC dẫn chương trình bị dọa sợ, có chút căng thẳng nói: “Chú cảnh sát, cháu không làm chuyện xấu gì đâu.”
Đội trưởng Hàn cười, trấn an cô nói: “Yên tâm, chúng tôi không phải đến bắt cô, chỉ là xem một chút thôi.”
“Được rồi!”
Cô MC dẫn chương trình tuy rằng không hiểu tạo sao hai cảnh sát này lại muốn xem phòng cô, nhưng vẫn mở cửa để hai cảnh sát tiến vào.
Đội trưởng Hàn và Tiểu Vương bước vào, liền tra xét xung quanh căn phòng một chút, vẫn y như cũ không phát hiện ra bóng dáng Lâm Mặc.
Hai người họ mới tạm biệt rời đi.
“Kỳ lạ, nếu thật sự Lâm Mặc có nhà, vậy thì người đâu? Không thể nào tan biến vào hư vô được.” Tiểu Vương không nhịn được thầm nhủ một tiếng.
Đội trưởng Hàn cũng nhíu mày, nhiệt độ của điếu thuốc nói với ông rằng Lâm Mặc lúc đó khẳng định có nhà, nhưng thứ hiện ra trước mặt họ lại chính là không tìm thấy người.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là ông ta đoán sai rồi?
Đội trưởng Hàn lắc đầu, đi xuống tầng 1, nhìn thấy Chu Hy Á đang quan sát chăm chú tại tầng 1, sau đó đi đến phía trước hỏi: “Đội trưởng Hàn, Tiểu Vương sao lại chỉ có hai người? Lâm Mặc đâu? Không ở nhà à?”
Đội trưởng Hàn lắc đầu, “Không tìm thấy người, cô ở dưới tầng có phát hiện gì không?”
“Không.” Chu Hy Á trả lời: “Vừa rồi có một cô gái đi ra, còn có một cô gái đi vào.”
“Kỳ lạ vậy.”
Nghe vậy đội trưởng Hàn nâng cằm lên suy nghĩ, chẳng nhẽ người thật sự bay đi mất?
Lúc bọn họ đang hoàn toàn không nghĩ ra, Lâm Mặc không hề bay đi mất, mà còn nghênh ngang đi qua trước mặt Chu Hy Á, thậm chí còn chào hỏi.
Nếu như biết được, chỉ sợ sẽ bị tức chết.
Đội trưởng Hàn vô ý thức châm điếu thuốc, khi mà ông ta suy nghĩ thường có thói quen hút, ông ta nói: “Hiện tại điểm mấu chốt nhất là tìm được Lâm Mặc, còn cả chiếc vali đen lớn mà anh ta kéo ở trong thang máy lúc đầu, khi rời khỏi, chiếc vali đen lớn kia cũng không thấy đâu nữa, phòng 2901 cũng không tìm thấy chiếc vali đen lớn ấy đâu, vậy chiếc vali lớn đó bị anh ta mang đi đâu mất rồi?”
Ba người vừa đi vừa ngồi vào trong xe cảnh sát, không lâu sau, xe cảnh sát lái rời khỏi tiểu khu.
Mà lúc đó Lâm Mặc giấu giếm chính là hình dáng một cô gái đi từ phía một trung tâm mua sắm, trong tay là vài túi đồ mua sắm, thứ mặc bên trong chính là quần áo đàn ông.