Nhị Hổ vừa nói vừa đưa tay vồ lấy Huỳnh Hoa. Vì khoảng cách quá gần Huỳnh Hoa không tránh kịp nên bị gã chộp được cánh tay.
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng giãy ra nhưng không được. Cô lạnh giọng:
– Nhị Hổ ca, em không hiểu anh đang nói cái gì. Xin hãy buông em ra, anh đang làm tay em đau.
Nhị Hổ cười hùng hục hỏi:
– Cô nương thật sự không biết ta muốn làm gì sao? Ta muốn làm chuyện đã rồi…
Gã vừa nói vừa cúi xuống định cưỡng hôn Huỳnh Hoa, nhưng cô quay mặt tránh đi. Gần đó lại có tiếng chân vang lên, tiếng chân quen thuộc. Huỳnh Hoa cao giọng gọi:
– Thiếu gia, cứu em với. Có ai không, cứu tôi với.
Một bóng trắng lướt qua. Phần gáy của Nhị Hổ bị bàn tay lực lưỡng của Minh Minh bóp chặt. Giọng Minh Minh lạnh lẽo vang lên:
– Nhị Hổ, ngươi chán sống rồi sao? Còn không mau buông tay.
Người đàn ông tên Nhị Hổ nghe tiếng Minh Minh vang lên, lập tức giật mình vội vã buông tay. Cũng cùng lúc gã bị Minh Minh nhấc bổng quăng đi. Nhị Hổ rơi ầm ra giữa sân, vội vàng quỳ xuống van xin:
– Đại thiếu gia, xin tha mạng. Hôm nay thủ hạ quá chén, vừa rồi thấy Huỳnh Hoa cô nương đứng một mình nên không kiềm chế được. Thủ hạ hứa sẽ không có lần sau…
Minh Minh cất giọng lạnh tanh, từ khi đến đây Huỳnh Hoa chưa bao giờ thấy anh nghiêm khắc như vậy.
– Ngươi hẳn tự biết mình phạm phải điều gì trong hai mươi ba điều luật của Hồ Kỳ sơn trang rồi phải không, tự mình đi chịu phạt đi.
– Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia.
– Cút.
Nhị Hổ nghe xong như được đại xá, gã đứng lên vội vàng loạng choạng rời đi, trông bề ngoài y dường như rất say. Huỳnh Hoa đứng sau lưng Minh Minh khẽ nhếch môi, người này xem ra cũng rất biết diễn xuất nha. Về sau cô không thể không chú ý gã một chút rồi.
Minh Minh quay lại, nắm tay Huỳnh Hoa lên kiểm tra đồng thời ân cần hỏi:
– Vừa rồi em không sao chứ? Hắn có làm em sợ không?
Huỳnh Hoa mỉm cười, dịu giọng đáp:
– Có thiếu gia ở đây, em không cảm thấy sợ gì cả. Khi nãy Nhị Hổ ca nắm tay em mạnh quá nên bây giờ hơi đau.
– Vào trong, ta thoa thuốc cho em.
Huỳnh Hoa ngượng ngùng đáp:
– Thiếu gia không cần lo lắng vậy đâu, em tự thoa thuốc là được rồi.
Dưới ánh trăng, Minh Minh kiểm tra cổ tay của Huỳnh Hoa, thấy không bị gì mới yên tâm thở phào. Nhìn gương mặt trĩu nặng suy tư của Minh Minh, Huỳnh Hoa tò mò hỏi:
– Thiếu gia làm sao vậy? Em không sao thật mà, thiếu gia không cần phải lo lắng cho em đâu.
– Khi nãy cha ta vừa giao nhiệm vụ mới cho ta, ngày mai ta lại phải rời nhà. Ta định đến nói cho em một tiếng để em ở nhà khỏi lo lắng, không ngờ lại đúng lúc gặp Nhị Hổ thất lễ với em.
Huỳnh Hoa xị mặt, thấp giọng:
– Quả nhiên Bình ca đoán đúng, thiếu gia lại phải rời nhà làm nhiệm vụ.
– Cha ta nói, nhiệm vụ lần này có chút nguy hiểm nên ông ấy không muốn ta đưa em đi cùng.
– Vậy cũng tốt mà, thiếu gia không bị em làm vướng bận, sẽ tập trung hết tâm lực vào công việc. Mỗi lần em theo cùng luôn trở thành gánh nặng của thiếu gia chứ có được tích sự gì đâu…
Giọng của Huỳnh Hoa mỗi lúc một nhỏ dần, buồn bã. Minh Minh cười dịu dàng nói:
– Nhưng để em ở lại nhà ta càng không yên tâm. Không có ta ở nhà, nếu những chuyện tương tự như ban nãy xảy ra với em thì làm thế nào?
– Chuyện đó… chắc không xảy ra nữa đâu, thiếu gia đừng quá lo…
– Huỳnh Hoa, em là một cô gái hiền từ, yếu đuối, ta thật sự không thể không lo cho em.
– Thiếu gia…
Minh Minh cười nói:
– Chính vì vậy nên ta quyết định, ngày mai ta sẽ đưa em cùng đi!
Huỳnh Hoa lắc đầu:
– Em không đi đâu, em sẽ lại làm phiền thiếu gia.
Chợt Minh Minh lấy ngón tay trỏ đặt nhẹ lên môi cô, anh chậm rãi cười nói:
– Đừng cãi lời ta!
Huỳnh Hoa cúi đầu, nhỏ giọng:
– Dạ…
– Em đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường.
Huỳnh Hoa đã đi rồi, Minh Minh vẫn đứng lặng nhìn theo bóng dáng của cô. Càng ngày anh cảm thấy khó thể kiềm chế trước thân thể mảnh mai, đầy mị lực của người con gái ấy. Từ trước đến nay bên anh không thiếu những cô nương xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ anh có cảm giác như thế. Anh không phải loại người lãnh cảm nhưng đối với những nữ nhân khác anh không thích tiếp cận, cũng không rõ vì sao như vậy.
Duy chỉ có Huỳnh Hoa, từ ngày quen biết anh cảm thấy cô thật dễ gần, dễ mến, thân thể nhỏ nhắn của cô toát ra một mị lực thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người chứ không chỉ người khác giới. Ngày qua ngày, Minh Minh nghe con tim mình thôi thúc từng hồi “hãy ôm người con gái ấy vào lòng, giữ con người ấy bên mình mãi mãi…”
Ánh trăng tàn dần, đêm chầm chậm qua đi…
_o0o_
Sáng hôm sau, khi trời vừa mờ mờ sáng chưa rõ mặt người, Minh Minh đã đến giục Huỳnh Hoa chuẩn bị lên đường. Huỳnh Hoa tuy bất ngờ, chuyến đi này có phần vội vã hơn bao lần trước nhưng cô cũng không hỏi han gì, mau mắn làm theo những gì anh nói.
Cả hai đi được một đoạn khá xa, trời mới gần như sáng hẳn, Minh Minh ghìm cương cho ngựa đi chậm lại:
– Huỳnh Hoa, lần này chúng ta đi, em có nhận ra điều gì khác lạ hay không?
Huỳnh Hoa cười cười:
– Ưm… hơi thần bí, hơi vội hơn những lần trước một chút! Thiếu gia có thể cho em tò mò hỏi tí không? Chúng ta sắp đi đâu, làm gì?
– Trước tiên chúng ta sẽ đến Cửu An trấn, gặp Nam Cung Vọng tiền bối. Sau đó đến gặp Đoàn thúc phụ ở Lạc Nhạn trấn. Xong rồi chúng ta sẽ đến Nam Sơn trấn.
Huỳnh Hoa nghe toàn thân rúng động, một lúc sau cô mới lập lại:
– Nam Sơn trấn?
– Ừ, cha ta vắng nhà bấy lâu nay để giúp một người làm một số việc, người đó ở Nam Sơn trấn.
– Người đó là ai?
– Khi nào đến đó, ta cho em biết. Chuyến đi này vô cùng quan trọng, chúng ta nhất định phải đến được nơi cần đến, chỉ có thể thành công chứ không được thất bại.
Huỳnh Hoa im lặng không nói gì. Minh Minh từ khi nào trở thành người cả tin rồi, cô vừa hỏi đã nói cho cô biết tuyến đường nhiệm vụ của lần này. Cũng may cô không phải là nội gián.
Cho hai con ngựa thở dốc xong cả hai lập tức gia roi cho chúng phi nhanh trên con đường dẫn đến Cửu An trấn. Huỳnh Hoa hơi bất ngờ, vị Nam Cung tiền bối mà Minh Minh nói lại là một lão hành khất. Đến nơi Minh Minh cùng ông ta mật bàn một lúc lâu, không cho bất kì ai lại gần, cả Huỳnh Hoa cũng không đến được.
Mật bàn xong, lão hành khất cũng lên ngựa cùng cả hai tiến về hướng Lạc Nhạn trấn. Nhưng đi được một đoạn ông ta nói với Minh Minh:
– Minh nhi, con còn phải đi gặp Đoàn huynh đệ! Hay là thế này, ta đến Nam Sơn trước, con cứ đến Lạc Nhạn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Nam Sơn!
Minh Minh ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu tán đồng:
– Vậy cũng được, tiền bối cứ đi trước. Chúng ta sẽ gặp lại sau!
Nam Cung Vọng mỉm cười:
– Minh nhi, đi đường nhớ cẩn thận nghe con!
Dứt câu ông không để Minh Minh nói được lời nào đã thúc ngựa lao đi thật nhanh. Minh Minh quay lại nhìn Huỳnh Hoa:
– Đi thôi!
– Vâng.
Huỳnh Hoa cũng thúc ngựa phi mau theo sau Minh Minh. Lần nghỉ ngơi giữa đường tiếp theo Huỳnh Hoa tò mò hỏi:
– Vị Đoàn thúc phụ đó là thúc thúc của thiếu gia sao? Vì sao thiếu gia họ Hồ còn ông ấy lại họ Đoàn?
– Nói ra thì dài dòng, em cứ tạm hiểu quan hệ của cha ta và Đoàn thúc phụ như anh em kết nghĩa vậy!
– Ra thế!
– Nhưng không phải như thế.
– Là sao?
– Sau này em sẽ biết!
Huỳnh Hoa ngơ ngác không hiểu, Minh Minh mỉm cười hiền hậu.
– Khi nào đến Nam Sơn ta sẽ nói cho em.
_o0o_
Lạc Nhạn trấn. Một thị trấn miền thôn dã. Giữa trấn có trang viên nhỏ, Minh Minh vào xin gặp trang chủ. Trang chủ trang viên có phải là vị Đoàn thúc phụ đó của anh hay không Huỳnh Hoa không biết. Chỉ biết anh vào bên trong đó rất lâu để Huỳnh Hoa một mình ngồi giữa sảnh đường trống hoác. Gần nửa ngày, Minh Minh trở lại, vẫy tay gọi cô, cả hai lại lên đường.
Thúc ngựa trên con đường về lại Nam Sơn, Huỳnh Hoa nghe tim mình xôn xao lạ. Huỳnh Hoa vừa cho ngựa đi chầm chậm vừa suy nghĩ miên man, chợt Minh Minh cất tiếng gọi:
– Huỳnh Hoa.
Anh phải gọi đến lần thứ hai Huỳnh Hoa mới giật mình:
– Gì vậy thiếu gia?
– Em đang nghĩ gì mà ngẩn ra như vậy?
– Em đang nhớ vài người trong sơn trang từng nói, đồng cỏ Bình An trấn tuy đẹp nhưng không đẹp bằng đồng cỏ ở Nam Sơn. Giờ sắp đến được Nam Sơn, em đang tưởng tượng xem nó đẹp nhường nào mà nhiều người lại khen như vậy.
– Không cần tưởng tượng, đến đó rồi ta sẽ đưa em đi dạo một vòng quanh Nam Sơn, ngắm đồng cỏ khi hoàng hôn xuống, đồng ý không?
– Vâng. Cám ơn thiếu gia.
Minh Minh mỉm cười hỏi:
– Em đã mệt chưa?
– Vẫn chưa. Chúng ta đi cũng khá xa rồi, bao giờ chúng ta mới đến Nam Sơn vậy thiếu gia?
– Sẽ đến ngay thôi, nếu không xảy ra chuyện gì trưa mai chúng ta sẽ tới. Nhưng đoạn đường này có một vài nhóm cướp đang hoành hành, chúng ta muốn qua mà không chạm trán chúng không phải là chuyện dễ…
– Ở đây có cướp sao? Nơi này thật đáng sợ.
– Không cần sợ! Chỉ cần tốn chút thời gian là thu phục được bọn chúng thôi!
Anh vừa nói vừa cười trấn an cô, Huỳnh Hoa cũng mỉm cười đáp lại. Minh Minh ngẩn ra một lúc mới giục ngựa lao đi.
– Chúng ta đi nhanh cho kịp!
Quả nhiên lời của Minh Minh không sai, cả hai đi thêm một quãng liền gặp ngay một nhóm chừng mươi tên, mình mặc võ phục lao ra ngán đường. Bọn họ đòi tiền mãi lộ mới cho đi qua. Minh Minh chỉ cau mày chứ không đáp trả, anh đưa mắt nhìn Huỳnh Hoa. Cô hiểu ý thúc ngựa lùi ra sau một đoạn. Minh Minh xuống ngựa, bình thản nói:
– Nếu các ngươi có bản lĩnh thì qua đây lấy!
Loáng cái thanh kiếm trên tay anh đã rời khỏi vỏ, người anh khẽ động thân ảnh đã lao vụt về phía những tên thổ phỉ.
“Keeng… keeng…”
Bọn thổ phỉ chưa kịp nhìn rõ đối thủ thi triển chiêu thức ra sao thì vũ khí trên tay đã bị đánh bay. Mũi kiếm của Minh cũng kịp trờ tới kề vào yết hầu gã cầm đầu băng nhóm. Hắn nhũn người khuỵu xuống khóc òa van xin tha mạng. Minh Minh thu kiếm quát một tiếng, cả bọn liền cắm đầu cắm cổ chạy, thoáng cái không còn một bóng. Huỳnh Hoa đứng ở xa hồn nhiên vỗ tay reo lên:
– Đánh hay quá! Thiếu gia đánh hay quá!
Đôi môi Minh Minh lập tức lộ nét cười, nhưng đôi mày anh hơi hơi cau lại. Không phải anh không thích được người con gái này tôn sùng như một người hùng, nhưng ngay lúc này anh lại cảm thấy khó chịu trước thái độ của cô. Tại sao cô ấy lại đơn giản đến thế, nghĩ gì nói nấy, mọi tình cảm trong lòng lộ cả ra nét mặt không giữ lại chút gì. Trên đời này thật sự tồn tại con người ngây thơ, giản đơn như vậy hay sao? Đơn giản đến mức khó hiểu!
Đến lúc này Minh Minh vẫn nghĩ Huỳnh Hoa là cô gái ngây thơ hồn nhiên, mọi tâm tư tình cảm của cô chỉ nhìn sơ qua là biết, nhưng chính điều đó làm anh phải luôn tự hỏi, trên đời này có thể tồn tại một con người như vậy hay sao?
Tuy Minh Minh cảm thấy lạ nhưng anh lại không thể biết được tất cả những điều đó đều do Huỳnh Hoa cố tình tạo ra như vậy, tận sâu bên trong cô có muôn vạn điều bí ẩn, không một ai có thể hiểu những gì cô nghĩ, những nỗi đau mà cô đã gánh chịu. Cả những nụ cười kia mấy phần chân tâm mấy phần giả tạo cũng không ai biết được… vì nó quá hồn nhiên, quá rạng rỡ. Minh Minh cứ thế đứng ngẩn ngơ nhìn.
Thấy Minh Minh cứ đứng lặng im Huỳnh Hoa thúc ngựa đến gần, lo lắng:
– Thiếu gia có sao không?
– Ta không sao. Chúng ta đi tiếp thôi!
– Vâng.
Cả hai cùng lên ngựa, gia roi, hai con ngựa lao mau trên con đường đang được nhuộm vàng bởi nắng chiều.
Con đường trống vắng, gió cứ lộng từng cơn. Chạy được đoạn xa, Minh Minh và Huỳnh Hoa lại đi chậm lại, cho ngựa nghỉ ngơi. Những lúc như vậy, Minh Minh lại hào hứng kể cho Huỳnh Hoa nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cô luôn tỏ ra rất thích thú khi nghe anh kể chuyện, dù không rõ đó là thái độ thật lòng hay không, nhưng từng ánh mắt từng cử chỉ của cô làm anh không kiềm được lòng mình, cứ rung động từng hồi.
Huỳnh Hoa cũng rất thích hỏi anh những điều cô chưa hiểu, mỗi lần được dịp Minh Minh lại huyên thuyên và cô chỉ việc lắng nghe. Nhưng duy nhất một điều, mục đích cuối cùng của chuyến đi này là gì, anh phải làm gì khi đến Nam Sơn thì anh không bao giờ nói cho cô nghe, dù cô có hỏi trăm lần cũng vậy.
Hôm sau, khi đến gần trấn Nam Sơn trời cũng quá giữa trưa, nếu theo dự kiến họ đã trễ nửa ngày. Minh ghìm cương ngựa:
– Chỉ cần an toàn băng qua đoạn đường rừng này chúng ta sẽ vào được Nam Sơn trấn.
Huỳnh Hoa ngơ ngác:
– Phía trước chúng ta đồi núi trập trùng, bên trong là Nam Sơn trấn thật sao?
Minh Minh giải thích:
– Nam Sơn trấn là thị trấn duy nhất của Đại Quyển được nhiều ngọn núi cao hùng vĩ bao bọc, phía tây tiếp giáp Tây Kim Sơn, phía Đông giáp Đông Đài Sơn, bắc có Bắc Biện Sơn, ngọn núi thấp nhất là Nam Sơn ở phía nam thị trấn. Tiếp giáp các ngọn núi ở các phía Đông, Tây và Bắc còn có vài ngọn núi nhỏ khác, chỉ có Nam Sơn là không có bất cứ ngọn núi tiếp nối thêm. Những ngọn núi ở đây chảy dài theo hướng Tây – Đông, để vào được Nam Sơn chúng ta phải đi qua các thung lũng núi do địa hình tạo thành, lối vào Nam Sơn trấn dễ nhất là Đông Lộ nằm phía Đông thị trấn. Ngoài ra còn có Bắc Lộ và Tây Lộ dành cho những ai đi từ phía Đông Bắc và Tây Bắc để vào trấn, hai con đường này hơi quanh co hiểm trở, có chút khó đi. Con đường chúng ta sắp qua là Tây Lộ. Phía Nam có Tiền Lộ và Hậu Lộ, là hai tiểu lộ dẫn ra khỏi trấn, hai con đường đó đường nào cũng vòng qua một nửa Nam Sơn. Ngoài năm con đường đó nếu phải đi hướng khác nữa, nghĩa là phải băng qua các đỉnh núi cao ngất trời kia.
Huỳnh Hoa nghe xong thốt lên:
– Eo ôi.
– Vì Tây Lộ quanh co, hiểm trở nên dù bên ngoài và bên trong không cách nhau xa lắm nhưng cũng phải mất nửa ngày chúng ta mới có thể vào được bên trong.
– Lâu đến vậy sao?
– Ta đã đi về nơi đây được mấy lần nên biết. Mất thời gian thì ta không lo, chỉ lo thú dữ. Nếu công việc không cấp bách chúng ta có thể vòng xuống Hậu Lộ để vào sơn trấn, nhưng sẽ chậm hơn đi bằng lối này gần hai ngày.
– Bây giờ cũng xế chiều rồi, chúng ta sẽ vào kịp chứ thiếu gia?
– Ta cũng không chắc, nếu không xảy ra chuyện gì có lẽ sẽ kịp. Nếu không may gặp một vài nhóm cướp giữa đường nữa thì nhất định không kịp. Nhưng nếu muộn đôi chút cũng không sao, hôm nay trăng tròn chúng ta có thể đi luôn trong đêm. Chỉ tội cho em, đã bị ta làm khổ rồi.
Huỳnh Hoa cười khẽ:
– Em không sao, trước kia ở nhà làm rẫy bắt sâu, em cũng từng thức đêm dầm sương, ngày ngày phơi lưng dưới nắng gió, cũng đã quen với cực khổ rồi!
Minh Minh cười nhẹ, Huỳnh Hoa cũng nhoẻn miệng cười thúc ngựa đi trước.
– Thiếu gia, chúng ta đi nhanh thôi, vào trong càng sớm càng tốt mà phải không?
– Ừm.
Minh cũng thúc ngựa lướt vọt lên, hai con ngựa song song tung vó.
Con đường quả thật quanh co hiểm trở, cứ hết ngoặc sang trái lại cong về bên phải, lúc lên cao lúc xuống thấp. Trời cứ tàn dần, tàn dần.
Đi được một đoạn cả hai bất ngờ bị một nhóm sáu bảy người che mặt tập kích. May mắn Huỳnh Hoa và Minh không ai bị thương, nhưng hai con ngựa thì bị trúng tên khá nặng. Minh Minh loay hoay đắp thuốc cho chúng rồi dắt cương đi, chúng không còn đủ sức để chở hai người.
Vừa đi Huỳnh Hoa vừa nói:
– Cuộc tập kích dường như chỉ nhắm vào đôi ngựa thì phải. Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Minh Minh thở dài:
– Bọn người này rõ ràng muốn trì hoãn thời gian của chúng ta. Hôm nay chúng ta không thể vào Nam Sơn trấn được rồi. Đêm nay có lẽ chúng ta phải ngủ giữa rừng. Nếu đi tiếp nữa hai con ngựa này sẽ không chịu nổi mất. Ta xin lỗi, đã làm liên lụy đến em.
Huỳnh Hoa cười hiền:
– Không sao, em đã nói rồi, sương gió không là gì cả, từ bé em đã quen với nó. Chỉ là rừng đêm âm u có chút đáng sợ, nếu bây giờ chúng ta gặp được một căn nhà của ai đó thì hay.
– Nhắc mới nhớ, lần trước ngang qua đây ta có gặp vài căn nhà, hay là chúng ta đi bộ thêm đoạn nữa xem có nhà ai không, nếu có chúng ta vào xin nghỉ nhờ một đêm vậy!
Huỳnh Hoa gật đầu, cả hai dắt cương ngựa cùng rảo bước đi. Nắng chiều đã tắt, con đường trở nên hoang vắng âm u một cách lạ lùng. Một lúc sau thì trời gần như tối hẳn, Minh Minh quyết định dừng lại. Anh vừa định nhóm đống lửa để nghỉ qua đêm bên đường, thì Huỳnh Hoa chợt kêu lên:
– Thiếu gia nhìn kìa!
Minh Minh nhìn theo hướng tay Huỳnh Hoa chỉ, ngay phía trước họ có ngọn đèn lung linh. Dường như nó tỏa ra từ một căn nhà. Minh Minh nói nhanh:
– Có lẽ phía trước có nhà.
– Thiếu gia, chúng ta đến đó!
– Ừ.
Cả hai cùng bước vội, đến nơi mới chợt nhận ra ánh đèn không phải phát ra từ một căn nhà mà là đèn của một quán trọ. Minh Minh đến gõ cửa một lúc lâu mới có người ra mở cửa. Chủ quán là một người phụ nữ già nua, bà ân cần mời cả hai vào. Để đề phòng xảy ra bất trắc Minh Minh thuê một phòng cho cả hai, chủ quán nhanh chóng dọn phòng cho khách.