Huỳnh Hoa vẫn ngồi bình thản. Tên tiểu nhị nãy giờ cứ đứng nép phía sau lưng cô, có lẽ thái độ thản nhiên của cô làm gã cảm giác đứng càng gần cô sẽ càng được an toàn thì phải. Lão chủ quán quá sợ đâm ra run rẫy không làm được việc gì, lão cập mà cập mập gọi tên tiểu nhị đến phụ lão gom tiền mang ra cho lũ cướp. Tên tiểu nhị thật lòng không muốn rời khỏi Huỳnh Hoa dù là nửa bước nhưng đã bị chủ gọi không thể không đáp lời. Y “dạ” một tiếng rồi đưa mắt nhìn Huỳnh Hoa, thấy thần thái cô vẫn an nhiên, gã thu hết can đảm rời chỗ Hoa chạy ù về bên lão chủ quán.
Bọn cướp nọ lúc mới vào quán hẳn không để ý đến khách khứa xung quanh, chúng chỉ nhòm ngó túi tiền của lão chủ mà thôi. Nhưng ngay lúc này, sự di động của tên tiểu nhị làm bọn chúng bắt đầu chú ý. Không phải chúng chú ý vào tên tiểu nhị mà chúng ngạc nhiên nhận ra, nơi tên tiểu nhị vừa rời đi có một người con gái đang ngồi, nhan sắc của nàng ta không hề tệ. Mà chúng lại là bọn cướp vô nhân tính thì làm sao có thể bỏ qua cho nàng dễ dàng như thế. Vừa trông thấy Huỳnh Hoa, bọn cướp liền bước đến vây quanh cô. Huỳnh Hoa không tỏ ra sợ hãi, chỉ có tên tiểu nhị vội kêu lên khe khẽ:
– Tiêu rồi, tiêu rồi…
Y lo cho Huỳnh Hoa ư? Không rõ! Đến lúc này Huỳnh Hoa mới ngẩng mặt lên nhìn lượt qua tất cả. Bọn cướp này hóa ra chỉ là những tên trai tráng choai choai, băng nhóm này có lẽ mới thành lập chưa lâu lắm, tuy nhiên tên nào cũng có chút oai phong của cái danh “ăn cướp”. Huỳnh Hoa dừng ánh mắt lại nơi gã tỏ vẻ đàn anh, chỉ có y là oai nhất trong cả bọn, tuổi hẳn chỉ mới đôi mươi, đôi mắt xếch của y sáng như sao, mặt chữ điền, trán rộng, mũi cao, miệng đang cười nham nhở. Trông thoáng qua, Huỳnh Hoa nhận thấy y cũng là một chàng trai khá bảnh bao chỉ tiếc… y lại làm nghề ăn cướp.
Cô mỉm cười rồi dịu giọng nói:
– Các vị là bằng hữu phương nào, hôm nay rảnh rỗi hay sao mà hẹn nhau đi dạo đông thế? Nếu nhà các vị không có việc gì, hãy ngồi xuống đây, uống với ta vài chén rượu có được không!?
Huỳnh Hoa vừa nói vừa lia mắt sang gã đứng bên cạnh tên đại ca, hắn tuy còn trẻ nhưng sở hữu bộ râu rậm khá ấn tượng nên Huỳnh Hoa không khỏi nhìn y nhiều hơn người khác một cái. Râu y đen tuyền mọc từ cằm đến tận mang tai, trông y có chút gì đáng sợ hơn cả tên đầu lĩnh. Hắn vừa nghe xong câu nói của Huỳnh Hoa, liền nhếch mép cười, khích nhẹ vào hông tên đầu lĩnh và bảo:
– Đại ca, cô bé này xinh đẹp đấy, hay là bắt về làm áp trại phu nhân đi.
Gã đại ca từ nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm vào Huỳnh Hoa. Bị tên đàn em nói khích, y vẫn thản nhiên không đáp lại, nụ cười man trá trên môi y dần tắt lịm đi, lúc sau y mới hỏi Huỳnh Hoa:
– Cô nương có biết bọn ta là ai không mà lại mời cùng uống rượu?
Gã thản nhiên buông câu hỏi như vậy vì gã biết nữ nhân ngồi uống rượu một mình trong quán vắng thế này thì không thể là một cô gái tầm thường. Huỳnh Hoa bình thản nở nụ cười tươi rồi đáp:
– Sao lại không.
– Là gì nào?
– Cướp!
– Đã biết bọn ta là cướp, cô nương không sợ bọn ta sao?
– Ta có bảo là không sợ à?
– Không có, nhưng thái độ của cô nương nói thế.
– Ừ nhỉ?
Huỳnh Hoa nói xong thì im lặng ra chiều suy nghĩ, tên đại ca hơi cau mày. Lúc sau, gã bất ngờ cao giọng:
– Lão chủ quán, chỉ việc gom tiền mà sao lâu quá vậy. Mang lại cho ta mau lên.
Lão chủ quán tay cầm gói vải bé xíu, khúm núm đến gần:
– Dạ… dạ đây. Hai hôm nay quán tôi ế ẩm, gom hết tất cả chỉ có bấy nhiêu đây. Xin các vị… đại nhân đại lượng đừng lấy đi cho quán tôi còn ít vốn liếng làm ăn buôn bán.
Tên đại ca vẫn đứng, mắt y cứ đăm đắm nhìn Huỳnh Hoa từ nãy giờ chưa rời đi một chốc. Y lại cao giọng ra lệnh:
– Nhị Hắc, mau ra gom hết những gì lão ta đang có, đừng chừa gì hết!
Nhị Hắc chính là kẻ rậm râu ban nãy đòi bắt Hoa về làm áp trại phu nhân. Gã cất tiếng dạ rồi bước ra đến bên cạnh lão chủ quán, quát to:
– Đưa hết đây.
Lão chủ quán run giọng:
– Dạ… dạ đây…
Bất ngờ, một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên:
– Lão chủ. Đừng đưa cho hắn! Hãy đưa tất cả cho ta.
Giọng nói là của Huỳnh Hoa. Cô đang đứng bên cạnh chủ quán, vừa nói cô vừa đưa tay giật phăng gói bạc trên tay lão. Bọn cướp kinh ngạc đến ngẩn người vì vừa rồi chúng hoàn toàn không nhận ra Huỳnh Hoa đã di chuyển như thế nào. Lão chủ quán cũng bị hành động của Huỳnh Hoa làm ngơ ngác.
Nhị Hắc thấy mồi ngon vừa đến miệng lại bị phỗng tay trên một cách dễ dàng, lập tức quát to:
– Con bé to gan kia, dám trêu vào Hắc Phong trại, mi chán sống rồi phải không?
Huỳnh Hoa chỉ cười nhạt, tay mân mê túi bạc, cô cất giọng tuy khẽ nhưng vẫn đủ cho tất cả mọi người cùng nghe và hiểu:
– Một lũ trai tráng khỏe mạnh lại cùng nhau hà hiếp một ông lão. Thật là nhục nhã, thật mất mặt nam nhi…
– Cô…
Nhị Hắc tức điên người, gầm lên:
– Mi đã phỗng tay trên mà còn dám lên tiếng trêu chọc bọn ta, ngươi đúng là chán sống rồi.
Huỳnh Hoa lại cười nhạt.
– Ta không phỗng tay trên của các ngươi. Tất cả vẫn còn ở đây, các ngươi có giỏi thì qua đây mà lấy.
Nhị Hắc không còn kiềm chế được nữa, gầm lên một tiếng lao bổ vào tấn công, nhưng chỉ với một cái lách người nhẹ nhàng Huỳnh Hoa đã tránh khỏi đòn tấn công đầy uy lực đó, đôi môi vẽ lên một nụ cười bỡn cợt.
Nhị Hắc điên tiết, rút đao nhảy lên nhằm thẳng thanh y nữ tử bổ xuống, ai nhìn vào cũng nghĩ một đao của y sẽ bổ đôi thân thể cô gái bé nhỏ ngang tàng. Nhưng không, thanh đao vừa gần kề, thân hình cô gái khẽ động, bóng dáng cô lập tức biến mất trước mũi đao. Nhị Hắc còn đang ngơ ngác đã nghe cổ tay đau buốt, y vô thức buông thanh đao rơi “keng” xuống đất, vừa kịp nhận ra cảm giác đau buốt là do bàn tay của đối thủ vừa chộp vào và siết , liền đó đã “Bình” một tiếng, ngực y trúng chưởng, miệng phún máu tươi, thân người y văng ra xa rơi ầm xuống đất. Y tái mặt kinh hoàng, nữ nhân này thật ra là ai, tại sao thân thủ ả lại nhanh đến như vậy? Nội lực lại mạnh mẽ như kẻ có tu vi hơn nửa đời người!
Tên đại ca đỡ Nhị Hắc đứng dậy, Nhị Hắc nói nhỏ với y điều gì đó, y gật gật đầu. Xong, y bước nhanh đến đứng trước mặt Huỳnh Hoa. Y khá trầm tĩnh, cất lời khen mỉa:
– Cô bé khá đấy!
Huỳnh Hoa khẽ nhướng mày, từ từ đưa tay ra, trên tay cô là túi bạc, giọng cô đầy giễu cợt:
– Nó vẫn còn ở đây!
Huỳnh Hoa nói rồi nở nhẹ nụ cười hàm ý. Tên đại ca không tỏ ra tức giận, chỉ thấy môi y nhếch một cái, thân hình nhanh như cắt lao về phía cô. Thủ trảo nhằm thẳng túi bạc trên tay đối phương chộp tới. Huỳnh Hoa cũng nhanh không kém, thân hình hơi nhích động cô đã lạng người tránh được. Đôi môi nở nhẹ nụ cười, Huỳnh Hoa thật lòng không xem đối thủ của mình ra gì cả. Mặc dù cách xuất thủ vừa rồi cho thấy gã cũng là một tay cao thủ có tốc độ hơn người.
Tên đại ca liên tục tấn công Huỳnh Hoa. Hết trảo thủ, lại biến thành chỉ thủ, thấy không xong y lại dùng chưởng tấn công. Huỳnh Hoa vẫn tránh mãi mà không hề hoàn thủ. Gã tấn công mỗi lúc một nhanh, nhưng dù có ra chiêu như thế nào Huỳnh Hoa vẫn ung dung tránh được ngay cả khi ai ai cũng nghĩ rằng cô sắp bị trúng đòn.
Tốc độ của kẻ tấn công cứ thế tăng dần, người tránh né cũng nhanh không kém. Thân pháp của cả hai mỗi lúc một nhanh hơn. Lão chủ quán mở to mắt, há hốc mồm nhìn cả hai chơi trò “mèo vờn chuột” trong quán. Thêm lúc nữa thân ảnh của hai người bọn họ chỉ còn là hai bóng mờ trong mắt những người còn lại. Hai chiếc bóng cứ thoạt đông, thoạt tây, thoạt sau, thoạt trước. Lão chủ quán nhìn hoa cả mắt cũng không thể nhận ra ai là ai nữa, lão kinh hãi nép vào một gốc cột âm thầm cầu khẩn. Những tên cướp còn lại cũng kinh hãi há hốc mồm, chưa bao giờ chúng thấy thủ lĩnh của mình thể hiện bản lĩnh cao cường đến thế. Nhưng chúng nào biết hôm nay gã quả thật đã gặp được đối thủ đáng gờm nên không thể không trổ hết tài năng.
Chợt một giọng nói thanh tao của nữ nhân vang lên:
– Thôi, không đùa nữa, bao nhiêu đó đủ rồi.
Ngay sau câu nói đó, hai chiếc bóng bay ập vào nhau. Những người quan chiến quanh đó không rõ giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tên đại ca bị bắn văng vào vách vang lên một tiếng “ầm” lớn, cả ngôi quán lập tức rung rinh. Lúc rơi xuống đất, khoé miệng y đọng thêm giọt máu tươi. Y chưa kịp bò dậy, Huỳnh Hoa đã lướt tới, nhẹ vẫy tay, trong tay áo cô rơi ra một thanh đoản kiếm sáng lóa. Nhanh như cắt, Hoa quỵ một gối lên lưng gã đại ca, thanh đoản kiếm cũng cùng lúc kề vào cổ của y. Gã đại ca lập tức nằm im không dám động đậy, mồ hôi y tuôn ra nhễ nhại như vừa bị xối nước. Mặc dù bên ngoài gió đông vẫn thổi lạnh từng cơn.
Huỳnh Hoa tiện tay ném túi bạc về phía lão chủ quán:
– Chủ quán, trả lại cho lão đây!
Túi bạc rơi ngay trước mặt lão, lão mừng quýnh cúi xuống nhặt lấy, ôm khư khư vào lòng. Huỳnh Hoa tủm tỉm cười:
– Hôm nay các ngươi quả thật gặp may rồi đó. Bổn cô nương đang vui, không muốn giết người, nhưng còn tên này…
Tên đại ca nghe Huỳnh Hoa nói giữa chừng lại dừng, cứ nghĩ cô sẽ giết mình nên hoảng quá kêu lên:
– Đại tỷ, xin tha mạng, mai mốt đệ không dám như vậy nữa đâu, van tỷ tha cho đệ…
Huỳnh Hoa khẽ tặc lưỡi:
– Ta có bảo sẽ giết ngươi sao?
– Ơ, không có. Vậy là tỷ tha cho đệ hả?
– Ta có bảo sẽ tha sao?
– Không có. Vậy đại tỷ định làm gì đệ?
– Làm gì à? Tạm thời ta chưa nghĩ ra. Ngươi tên gì?
– Đại Hắc.
– Tuổi.
– Hai lăm.
– Chỉ mới hai lăm mà lãnh đạo được cả một sơn trại à? Lại đi hoành hành bá tánh thiện lương.
– Xin đại tỷ tha mạng.
– Ngươi vừa gọi ta là gì?
– Đại… đại tỷ.
– Đại tỷ ư, hay nhỉ?
– Dạ… từ giờ đại tỷ dạy gì, bọn tiểu đệ cũng xin nghe.
– Được, đó là ngươi nói đấy nhé! Từ nay không được đến quán rượu này gây sự nữa.
– Dạ, dạ… từ đây đến chết đệ thề sẽ không đến đây lần nào nữa.
– Đền bù tổn thất cho chủ quán, vừa rồi ngươi và tên Nhị Hắc đập đổ không ít bàn ghế của người ta kia kìa.
– Vâng, đệ sẽ đền.
Huỳnh Hoa chớp chớp mắt ra chiều suy nghĩ:
– Để xem, còn gì nữa không? À, gặp con gái nhà lành tuyệt đối không được trêu vào.
– Dạ, tiểu đệ hứa.
– Trại đóng ở đâu?
– Tây Kim Sơn.
– Bấy nhiêu thôi, làm không xong thì đừng để ta gặp lại lần nào nữa. Hắc Phong trại, Tây Kim Sơn… nếu ta còn nghe lời đồn nào về các ngươi lại phạm vào điều cấm kị của ta, ta sẽ đích thân lên Tây Kim Sơn, lúc ấy ta sẽ không nhân từ như ngày hôm nay đâu đấy.
– Vâng, đệ nhớ rồi.
– Cút.
Dứt tiếng, Huỳnh Hoa đứng lên, loáng cái cô đã đứng bên chiếc bàn mình ngồi khi nãy, cô thò tay bưng vò rượu mình uống dang dở lúc trước lên, ngửa cổ tu một hơi dài. Nhị Hắc vội đến đỡ Đại Hắc ngồi dậy, cả bọn vội vàng kéo nhau bỏ chạy sau khi quẳng lại ít bạc cho lão chủ quán, đền bù tổn thất của quán theo lời Huỳnh Hoa.
Đến lúc Hoa buông vò rượu đã cạn khô xuống, trong quán chỉ còn lại lão chủ và tên tiểu nhị, bọn cướp đã chạy đi mất bóng. Huỳnh Hoa cũng quay lưng đi ra cửa, lão chủ quán bước theo líu ríu:
– Đa tạ nữ hiệp, cám ơn cô đã ra tay giúp đỡ. Sau này nếu có dịp quay lại quán, chúng tôi sẽ đãi rượu cho cô nương miễn phí.
Huỳnh Hoa rảo bước ra khỏi quán chẳng buồn liếc nhìn lão chủ và gã tiểu nhị lấy một lần, cô túm cương con hắc mã nhảy lên lưng và ra roi, con ngựa phi nhanh về hướng ngọn đồi phía trước, chỉ một thoáng bóng người ngựa đã khuất sau hàng cây rậm ở cuối đường. Tuyết vẫn lã tả rơi.
_o0o_
Vài hôm sau, khi Huỳnh Hoa đang rong ngựa trên đoạn đường vào thị trấn, bỗng nhiên bốn phía xuất hiện nhiều nhóm người tạo thành thế bao vây cô vào giữa. Huỳnh Hoa thoáng cau đôi mày liễu, lập tức nhận ra trong số ấy có hai gương mặt quen quen. Chính là Đại Hắc và Nhị Hắc. Hai tên cướp đã cùng cô giao thủ mấy hôm trước. Hoa ghìm cương ngựa thản nhiên nhìn bọn chúng, lòng tự nhủ:
“Lũ tặc tử này đã bị ăn một trận đòn nhừ xương vẫn chưa biết sợ hay sao mà hôm nay lại muốn gây sự với ta. Hay là bọn chúng đã tìm được “gậy chống lưng” rồi nhỉ?”
Bọn cướp tiến về phía Huỳnh Hoa, cô bình thản ngồi yên trên lưng ngựa đợi chờ. Bất ngờ, tất cả cùng quỳ sụp xuống, tỏ ra cung cung kính kính trước cô. Huỳnh Hoa còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Đại Hắc đã lên tiếng khẩn thiết mời cô về Hắc Phong trại làm thủ lĩnh.
Huỳnh Hoa thật sự bất ngờ về lời đề nghị đó, cô còn đang ngẩn người ra ngẫm nghĩ thì… tất cả bọn đàn em của Đại Hắc đang vây quanh Hoa cùng đồng thanh cất tiếng:
– Đại tỷ! Xin hãy nhận lời làm thủ lĩnh bọn đệ, từ nay chúng anh em nguyện hết lòng phục tùng đại tỷ.
Huỳnh Hoa cau mày:
– Các người làm vậy là sao?
Đại Hắc cung kính:
– Chúng huynh đệ thật lòng kính nể tài đức của đại tỷ, nên quyết tâm mời đại tỷ về làm thủ lĩnh Hắc Phong trại. Bọn tiểu đệ nguyện dốc lòng vì đại tỷ, từ giờ mọi người sẽ nghe theo từng mệnh lệnh của tỷ.
Đôi mày liễu của Huỳnh Hoa nhíu nhanh lại nhưng cũng ngay lập tức giản ra. Một ý nghĩ vừa lướt nhẹ qua chiếc đầu bé nhỏ của cô:
“Làm thủ lĩnh một băng cướp sẽ thú vị như thế nào nhỉ? Mình có nên thử một lần hay không?”
Cuối cùng Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
– Được rồi thấy các huynh đệ đã có lòng như vậy ta cũng không thể chối từ. Đứng lên cả đi.
Cả bọn dạ ran, lập tức đứng lên. Dường như Huỳnh Hoa đã nở nhẹ nụ cười, nhưng nụ cười ấy của cô trong phút giây này không ai rõ nó có ý nghĩa gì. Đại Hắc tỏ ra mừng rỡ :
– Vậy là đại tỷ chấp nhận thỉnh cầu của bọn đệ?
– Ừ.
Đại Hắc nhảy ngay lên lưng ngựa, nói:
– Vậy mời đại tỷ theo bọn đệ.
Huỳnh Hoa gật đầu. Đại Hắc thúc ngựa phi trước, Hoa cũng lập tức vung roi cho con ngựa của mình tung vó đuổi theo. Tất cả bọn người còn lại cũng đồng loạt lên ngựa phi mau theo cả hai về Sơn trại.
Đến chân núi, Đại Hắc dừng ngựa:
– Đại tỷ, chúng ta sắp đến nơi rồi, nhưng lối vào là một con đường mòn nhỏ đủ một người một ngựa nên chúng ta sẽ vào từng người một, đệ vào trước tỷ theo sau nhé, trên đường vào cũng có nhiều lối rẽ tỷ phải theo sát đệ nếu không sẽ bị lạc đó. Ngày mai đệ sẽ đưa tỷ bản đồ.
Huỳnh Hoa hờ hững.
– Ừm.
Đại Hắc lại thúc ngựa đi trước, Huỳnh Hoa cho ngựa theo sau, ánh mắt cô chốc chốc lóe lên tia sáng lạ kì. Nhưng vì Đại Hắc đang đi trước, lưng hướng về cô nên không hề nhận ra.
Đi được một đoạn con đường dần dần mở rộng ra, Đại Hắc bất ngờ dừng lại, quay ngựa đối mặt với Huỳnh Hoa, y cười nham nhở:
– Cô nương có nghĩ rằng mình đã sụp bẫy rồi không?
Huỳnh Hoa cười:
– Ta biết ngươi sẽ đặt bẫy để đón chào ta nhưng ta không hề nghĩ rằng mình sụp bẫy.
Đại Hắc nhếch mép cười man trá. Huỳnh Hoa cũng cười nhưng nụ cười cô tươi tắn và thuần khiết hơn bao giờ hết, làm Đại Hắc suýt chút ngẩn ngơ phải mất một lúc sau y mới hoàn hồn. Huỳnh Hoa vẫn ngồi thản nhiên trên lưng ngựa.
Đại Hắc hét lên một tiếng lớn làm hiệu lệnh rồi chống tay vào yên ngựa tung mình nhảy lên thật cao. Bốn phía lập tức có hàng vạn mũi tên bay ra. Huỳnh Hoa vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn những mũi tên cứ sắp chạm vào cơ thể mình và con hắc mã lại như hết lực rơi tòm xuống. Đôi môi Huỳnh Hoa vẽ ra một nụ cười vô hại, với võ công và nội lực dồi dào của cô bây giờ, để bảo vệ mình khỏi những ám khí tầm thường thì hoàn toàn có thể. Cả con hắc mã cũng được cô che chở an toàn.
Loạt tên vừa dứt Huỳnh Hoa lập tức tung mình nhảy lên để tóm lấy Đại Hắc. Thân hình gã hiện vẫn còn lơ lửng trên không sau cú nhảy bật lên khi nãy, trên tay y lúc này là thanh kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Lần chạm mặt trước y không dùng vũ khí có lẽ vì cho rằng những vụ cướp nhỏ lẻ sẽ không gặp tay cao thủ nên không cần mang theo bên mình thì phải. Và lúc này y dùng kiếm, món sở trường của y chăng?
Thấy trảo thủ của Huỳnh Hoa vừa vươn tới, Đại Hắc xoay tay kiếm chém thẳng vào cánh tay cô. Chỉ có điều y không ngờ khi kiếm của y chém vào tay đối thủ lại bị bật ra như chém vào sắt thép lại còn có tiếng ngân. Thật ra thứ y chém trúng không phải tay người mà là thanh đoản kiếm Huỳnh Hoa luôn giấu trong tay áo. Sau cú chạm đó, cả hai cùng rơi nhanh xuống đất.
Bên dưới từ bao giờ có thêm mấy mươi người tay đao tay kiếm đứng đợi sẵn. Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi không thành một nụ cười, cô vung tay trái đẩy một chưởng xuống bên dưới…
“Bình”
Một ít bụi bay lên, cô không dùng toàn lực để ra chiêu, chưởng đó chỉ để dọa người. Quả nhiên bọn người bên dưới vừa thấy Hoa phát chưởng đã vội nhảy tránh, chừa một khoảng trống cho cô và Đại Hắc rơi xuống đủ đặt chân mà không một thanh dao nào có thể với tới ngay lập tức. Vừa chạm chân xuống đất Đại Hắc đã khua kiếm lướt đến tấn công Huỳnh Hoa.
Bọn người bên ngoài cũng cùng lúc ào vào. Bỗng, thân ảnh Huỳnh Hoa biến mất, thoáng cái tất cả đều đứng yên bất động, Đại Hắc cũng không ngoại lệ. Bọn lâu la không cử động được vì bị điểm huyệt, riêng Đại Hắc, y càng không dám động đậy vì nghe sau gáy mình vừa có lưỡi kiếm mát lạnh kề vào.
Giọng Huỳnh Hoa vẫn nhẹ nhàng như ru:
– Nói, muốn sống hay muốn chết. Ta đã từng quét sạch bọn Biệt Sơn không đầy một canh giờ, các ngươi nghĩ rằng có thể thoát được hay không?
Đại Hắc run rẩy:
– Cô nương là… là… Huyết Tử sao?
– Là Huyết Tử thì sao, không là Huyết Tử thì sao? Giờ hãy trả lời câu hỏi của ta, muốn sống hay muốn chết.
– Van đại tỷ tha mạng cho đệ, bọn đệ có mắt mà không thấy Thái Sơn, chỉ cần tỷ tha cho đệ lần này, tỷ bảo gì đệ cũng nghe.
Huỳnh Hoa hừ giọng.
– Có phải ta bảo gì các người cũng nghe không?
– Dạ phải thưa Tử cô nương.
– Bây giờ tên ta là Huỳnh Hoa.
– Vâng thưa Hoa tỷ.
– Từ nay ta sẽ quản lý các ngươi. Nếu còn dám giở trò như lần này thì Biệt Sơn chính là tấm gương của các ngươi.
– Bọn đệ xin thề, từ giờ đến chết không tái phạm nữa.
Huỳnh Hoa từ từ buông kiếm xuống. Nhẹ giọng:
– Giải huyệt cho bọn chúng đi.
Đại Hắc mau mắn làm theo, giờ đây lời của Huỳnh Hoa chính là mệnh lệnh, gã không dám không làm theo.