Sau đó cả hai bị hắn phát hiện, bị vây đánh, cố gắng lắm mới thoát thân được nhưng cũng bị thương suýt mất mạng lại còn bị đuổi theo sát bên lưng. Lúc tưởng chừng không thể thoát được cái chết Huỳnh Hoa đã hiện ra như một vị thần cứu giúp cả hai. Càng nhớ chuyện cũ ánh mắt Đông nhìn Hoa càng đong đầy niềm cảm kích.
Huỳnh Hoa hớp ngụm rượu rồi cười nhạt:
– Chuyện của cậu vốn không liên quan gì đến ta, nhưng ta lại lỡ nhúng tay vào, đã làm thôi thì làm cho đến cùng vậy! Cậu biết viết chữ không?
Đông lắc đầu. Huỳnh Hoa hơi cau mày, chép miệng:
– Ta đang rất muốn biết bí mật của bọn khốn kia nhưng có lẽ không thể nào biết được trước khi cậu lấy lại được tiếng nói của mình… Giờ cậu cũng đâu có cách nào cho ta biết đúng không?
Đông cúi đầu bất lực. Huỳnh Hoa lại nhẹ giọng:
– Đêm vẫn chưa tàn, cậu vào trong ngủ tiếp đi! Ngoài này sương đêm gió lạnh, thương thế cậu chưa hoàn toàn bình phục ở ngoài này lâu không tốt đâu!
Đông lắc đầu. Anh máy môi như muốn nói gì nhưng lại thôi vì nhớ ra mình không nói được. Huỳnh Hoa nhìn Đông cười nhẹ, nói như tâm sự.
– Cảm ơn sự quan tâm nhiệt thành của cậu! Ta không ngủ… đúng hơn là không dám ngủ vì cứ chợp mắt, ta thấy mình có được mọi thứ khi tỉnh ra mọi thứ biến tan, có rồi mất… cảm giác đó không dễ chịu chút nào, ta cảm thấy sợ hãi!
Đông bất chợt thở dài. Huỳnh Hoa kinh ngạc nhìn anh.
– Cậu cũng có tâm sự sao?
Câu nói của Huỳnh Hoa thốt ra nhẹ tênh khiến cho người nghe có cảm giác được thấu hiểu đến tận đáy lòng. Đông bất chợt buồn bã ngước mắt nhìn trăng, phải chăng câu hỏi của Hoa gợi cho anh niềm đau nào đó? Hoa khe khẽ thở dài:
– Chúng ta đều là những số phận không may mắn, cuộc đời mới đẩy đưa đến bước đường này…
Đông gật đầu như tán đồng.
– Có thể cho ta biết năm nay cậu bao nhiêu tuổi không?
Đông đưa hai bàn tay lên xòe ra rồi nắm lại, lại xòe ra. Huỳnh Hoa chăm chú nhìn anh:
– Hai mươi? Anh lớn hơn tôi đấy. Còn Ngọc Khiết?
Đông xòe bàn tay ra cũng hai lần như trước nhưng lần sau đã giấu đi một ngón. Hoa cười nhẹ:
– Hai người còn trẻ quá, cũng như tôi.
Đông chỉ chỉ mình xoè tay tính tuổi lần nữa rồi chỉ chỉ vào Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa hiểu ý mỉm cười:
– Tuổi của tôi ngang bằng với Ngọc Khiết nhà anh đấy. Thôi trời cũng sắp sáng rồi, rượu cũng đã cạn. Chúng ta vào nhà đi, đến lúc tôi phải chợp mắt một chút rồi!
Hoa nói rồi đứng lên vào nhà, Đông cũng thất thỉu bước theo sau. Bên trong căn nhà, Ngọc Khiết vẫn đang say sưa trong giấc ngủ. Xa xa lại có tiếng gà báo sang canh.
_o0o_
Cuộc sống của ba người cứ bình yên như thế, cứ cách hai ngày Ngọc Khiết lại ra chợ một lần.
Một hôm, như mọi ngày Khiết lại ra chợ, ở nhà chỉ còn lại Hoa và Đông. Huỳnh Hoa ngồi trước sân loay hoay với mớ thảo dược vừa hái được, nào vò, nào ngửi, nào nếm,… Đông cứ nhìn chăm chú, lúc sau không nén được tò mò anh đến ngồi xuống cạnh Hoa, cũng đưa tay rờ rẫm những lá thuốc. Hoa khẽ cười hỏi:
– Làm đại phu cũng có nhiều điều thú vị lắm. Anh muốn học không tôi sẽ dạy cho!
Đông chỉ cười rồi lắc đầu. Huỳnh Hoa chợt nói như tâm sự.
– Thật ra làm đại phu cũng có cái khó riêng, thảo dược vốn phức tạp, muốn chữa được bệnh phải bốc thuốc đúng liều, đúng lượng, đúng bệnh. Bằng ngược lại, chẳng những không chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà đôi khi còn khiến người ta mất mạng!
Hoa lại lấy một lá thuốc vò, ngửi rồi nhai. Đông cũng làm theo, vừa đưa lá cây ấy vào mồm thì lập tức phun ra. Huỳnh Hoa cười, giải thích:
– Mỗi loại cỏ cây đều có riêng cho mình một mùi vị và dược tính. Là đại phu đôi khi để tìm công dụng của một vị thuốc mới chưa biết cả tên mà phải hi sinh chính bản thân mình, đó chính là cái khó của Đông y!
Đông nhăn mặt, ngán ngẩm. Huỳnh Hoa cười không nói nữa chỉ tiếp tục công việc của mình. Lúc sau, cô chợt ngừng tay ngưng thần lắng nghe rồi vụt nói:
– Ngọc Khiết đã về, cậu ra đón cô ấy đi.
Đông chần chừ một lúc mới đứng lên. Anh chưa đi được mười bước, Khiết đã từ ngoài chạy ào vào kêu lên:
– Hoa tỷ ơi, không xong rồi!
Huỳnh Hoa cũng đứng dậy. Khiết vừa thở hổn hển, vừa nói:
– Hoa tỷ, em đã bị bọn chúng nhận ra rồi, chúng theo em đến tận đây. Em đánh lạc hướng chúng mấy lần nhưng không được. Lúc đến bìa rừng, em dụ bọn chúng qua phía bên kia rồi chạy vội về đây báo tin cho tỷ. Chắc chỉ lúc nữa là bọn chúng tìm đến đây thôi, tỷ tỷ… chúng ta phải làm gì bây giờ?
Huỳnh Hoa cười, bình thản nói:
– Khách đến nhà thì chúng ta tiếp đãi thôi!
– Hoa tỷ…
Huỳnh Hoa thản nhiên nói tiếp:
– Chỉ là lũ chuột ba, bốn tên. Hai người võ công cũng khá mà lại sợ bọn chúng sao? Chúng đã mò được đến đây rồi thì dạy dỗ cho chúng bài học vậy! Các người mau chuẩn bị sẵn sàng đi, bọn chúng đến đấy!
Hoa vừa dứt tiếng, bìa rừng đã xuất hiện ba tên người không ra người ngợm không ra ngợm, quái dị vô cùng. Bọn ấy vừa xuất hiện đã giở giọng cười quái đãng, cả giọng nói cũng kinh người, chí chóe như tiếng chuột:
– Thì ra các ngươi trốn ở đây, hèn gì mấy hôm nay chủ nhân ta cho người tìm kiếm khắp nơi mà không gặp.
Huỳnh Hoa chép miệng:
– Đúng là lũ chuột phiền phức.
Chỉ một thoáng ba kẻ kia đã đến nơi, mặt đối mặt với ba người bọn họ. Ngọc Khiết giật mình tái mặt. Huỳnh Hoa bất ngờ nói nhỏ vào tai Khiết:
– n oán giữa các người thì các người tự trả đi ha, không liên quan gì đến ta!
Hoa nói rồi quay lưng bước vào nhà, Ngọc Khiết hốt hoảng gọi:
– Hoa tỷ.
Huỳnh Hoa mang thanh kiếm ra cho Khiết, cô nhìn Khiết nở nụ cười hiền hậu:
– Có ta ở đây, mọi người không cần phải lo gì cả!
Khiết gật đầu. Được lời động viên của Huỳnh Hoa, Ngọc Khiết như được tiếp thêm sức mạnh cô quay lại bọn hợm người kia cao giọng:
– Bọn ta đã ở đây từ rất lâu rồi, chỉ tại các ngươi ngốc quá mới không tìm thấy…
Bọn hợm ấy hừ giọng:
– Bao lâu cũng được, hôm nay gặp bọn ta rồi thì đừng hòng thoát. Ba đứa nhỏ nhà ngươi mau khoanh tay chịu trói là hơn…
Khiết nghiêm mặt xẵng giọng:
– Đừng hòng!
Một gã trong ba kẻ hợm người ấy quát lên:
– Tụi bây nói chuyện lòng vòng với lũ này chi cho mệt. Nhảy cả vô túm hết bọn chúng mang về cho chủ nhân rồi còn lãnh thưởng!
– Dạ.
Hai tên còn lại ứng tiếng rồi nhảy xổ vào vươn thủ trảo toan tóm Khiết, Hoa và Đông. Huỳnh Hoa đứng lùi ra sau nhường cho Đông và Khiết nghênh chiến với bọn người kia. Còn cô bình thản lược trận, môi treo một nụ cười huyền bí. Nhưng lúc sau không ai còn thấy Huỳnh Hoa đâu nữa…
Đông và Khiết tuy chỉ là hai kẻ trộm đạo tầm thường nhưng võ công cũng thuộc vào loại khá. Ba tên hợm người dùng thủ trảo tả công hữu kích rất quyết liệt nhưng đều bị Khiết và Đông liên thủ chống trả, ba kẻ ấy đấu một lúc vẫn chưa thể tiếp cận được hai người ở giữa. Lại đấu thêm lúc nữa, Đông ra chiêu đâm vào vai trái tên yếu nhất, hắn giật mình tránh ngay sang phải, cũng vừa lúc mũi kiếm trong tay Khiết lướt tới, gã đó nhận ra mình trúng kế vội lùi ra sau tránh nhưng vai phải vẫn bị rạch một vết dài, máu lập tức ứa ra, Đông và Khiết khẽ nhìn nhau nở nhẹ nụ cười. Khiết tấn công được một trong ba tên lòng tuy hưng phấn nhưng tự biết mình không là đối thủ của hai tên còn lại nên nhanh chóng lui về cạnh Đông, cả hai lại trở về thế liên thủ như ban đầu.
Chợt tên đại ca trong ba kẻ hợm người khẽ liếc hai tên đàn em một cái đầy ngụ ý, một tên ứng tiếng kêu lên:
– Hôm nay các ngươi phúc lớn mạng lớn nên đại ca ta tha mạng cho đó, nếu không lập tức rời khỏi đây thì đừng trách bọn ta.
Vừa nói cả ba tên vừa vận khinh công nhảy bật lùi ra sau, vội vội vàng vàng định rút lui. Khiết định đuổi theo nhưng Đông chụp tay cô giữ lại, anh nhẹ lắc đầu có ý bảo: “đừng vội, biết đâu đây là kế của địch, bên ngoài còn có người của bọn chúng tiềm phục thì nguy!”
Ngọc Khiết dừng chân, cả ba tên hợm người kia lui ra khỏi trận chiến liền lao mình thật nhanh về phía khu rừng, có lẽ chúng muốn trở về báo cáo tình hình với chủ nhân. Nhưng ngay lúc ấy, từ trên nhành cây cao một dáng người thướt tha sà xuống, chính là Huỳnh Hoa. Giọng cô thỏ thẻ như ru:
– Ba vị đã đến rồi sao lại đi vội vậy? Ta vẫn còn muốn uống trà đàm đạo mới mọi người mà.
Hai tên đàn em nhìn tên đại ca một cái thật nhanh, ngay lập tức cả ba vung hữu trảo lao nhanh về phía Huỳnh Hoa đang đứng. Có lẽ chúng nghĩ chỉ cần ra một chiêu là có thể hạ cô gái trước mặt, sau đó có thể trở về báo với chủ nhân. Nhưng chúng không biết người chúng phải đối phó lúc này không hề đơn giản, đối với cô gái này giết người chính là việc làm đơn giản nhất. Huỳnh Hoa nở nhẹ nụ cười, tay phất ra một cái trông rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến ba tên hợm người đang lao đến bỗng khựng lại và rồi cả ba cơ thể ngã lăn xuống đất.
Đông và Khiết chứng kiến cảnh tượng ấy cũng ngỡ ngàng không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, vội chạy lại xem. Chỉ thấy Huỳnh Hoa đủng đỉnh bước đến chỗ ba cái xác, cô cúi xuống nhổ từ cổ mỗi tên ra một chiếc kim rất nhỏ, xung quanh vết kim đâm là một quầng màu tím thẫm, nghĩa là những mũi kim chứa chất kịch độc!
Hoa cười nhẹ:
– Lũ chuột các ngươi tưởng nơi này là nơi nào mà muốn đến là đến muốn đi là đi như vậy hả…
Nghe vậy Đông bất giác đưa mắt nhìn Khiết, Khiết khẽ rùng mình. Cả hai quả thật không hề nghĩ Huỳnh Hoa lại ra tay một cách nhanh gọn và tàn độc đến như vậy…
Một lúc sau Khiết mới hỏi nhỏ:
– Hoa tỷ, chẳng phải vừa rồi tỷ nói là không dự vào chuyện của bọn em hay sao?
Hoa thản nhiên cười nói:
– Ta cũng định không dự vào, nhưng nghĩ lại nếu để bọn chuột này chạy rong ra ngoài ắt sẽ có một lũ chuột khác kéo vào đây! Ta chỉ không muốn chuốc thêm phiền phức thôi.
Huỳnh Hoa nói xong lại nở nhẹ nụ cười, một nụ cười thật hiền từ hòa nhã. Nhìn vào nụ cười ấy của cô không ai nghĩ rằng vừa rồi cô đã giết người mà không hề chớp mắt lấy một lần.
– Ba tên này đã chết rồi, hai người hãy chôn xác chúng đi. Từ nay về sau, Khiết muội ra ngoài nhớ hãy cẩn thận thêm chút nữa nhé!
Khiết nhẹ gật đầu. Đông cúi xuống xốc ba cái xác mang đi, Khiết cũng định quay đi nhưng chợt cô dừng lại, chăm chú nhìn Hoa. Hoa nhẹ giọng:
– Có chuyện gì vậy?
Khiết ngập ngừng:
– Hoa tỷ, muội có thể hỏi tỷ một chuyện không?
– Nói đi?
– Tỷ… thật ra là ai?
Huỳnh Hoa quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Ngọc Khiết, Khiết vội tránh ánh mắt của cô, ấp úng:
– Em chỉ hỏi vậy thôi, thật ra… thật ra… không có ý gì cả…
Hoa mỉm miệng cười hỏi lại.
– Vậy theo cô nương, ta là ai nào?
Huỳnh Hoa vừa nói vừa nở nụ cười hiền dịu, nhưng sau đó cô bất ngờ đưa tay vuốt mái tóc phía trước của mình xuống. Mớ tóc ấy rủ xuống che khuất một bên mặt của Huỳnh Hoa, Ngọc Khiết giật mình bật thốt:
– Huyết Tử!
Huỳnh Hoa vén gọn mái tóc lên, bật cười thành tiếng:
– Không sai. Ta thật không ngờ mình lại được nhiều người biết đến như vậy, có cả những người chưa hề gặp mặt lần nào! Chẳng lẽ mọi người chỉ nhìn cách giết người và mái tóc phủ nửa bên mặt liền có thể khẳng định đó là ta sao?
Khiết gật đầu thừa nhận.
– Phải, trong mắt mọi người tỷ là một người ghê gớm, đáng sợ, luôn mặc bộ y phục toàn tím, giết trăm người không chớp mắt, không ghê tay,… và còn nhiều lời đồn khác nữa… họ vẽ hình tỷ rồi đem đi khắp nơi cho những kẻ gian như bọn em lỡ có gặp thì biết đường mà tránh!
– Vậy à.
– Từ lâu rồi, tỷ chính là nỗi khiếp sợ của những kẻ trộm vặt như bọn em. Trước đây em rất sợ khi nghe tin tỷ đang trên đường về Nam, bọn em cứ ngày đêm nơm nớp lo phải chạm trán với tỷ… Dù nằm mơ em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chẳng những mình vẫn bình yên vô sự khi gặp được tỷ, mà còn được tỷ cứu mạng…
– Trước kia lo sợ phải gặp ta, giờ gặp rồi, muội thấy ta như thế nào?
Khiết cười tươi:
– Tỷ không hề đáng sợ như trong lời đồn! À, tỷ là Huyết Tử vậy mà lúc gặp bọn em tỷ lại bảo mình tên là Huỳnh Hoa. Vậy tên nào mới là tên thật của tỷ?
– Huyết Tử không là tên thật của ta, Huyết là máu, tử là chết. Kẻ nào cần được dạy dỗ, ta sẽ dạy y thế nào là đổ máu, thế nào là vong mạng…
Ngọc Khiết lè lưỡi:
– Có lẽ em nên rút lại lời nói ban nãy của mình, những lời đồn kia về tỷ có vẻ không hề sai…
Huỳnh Hoa chỉ cười rồi rảo bước về phía căn nhà.
– Hoa tỷ.
– Hả?
– Bệnh của Đông ca, sẽ khỏi phải không…?
– Muội lo lắng à? Hãy cứ yên tâm, cậu ấy sẽ khỏi nhanh thôi, chỉ cần khi sắc thuốc Khiết muội nhớ kĩ những lời ta dặn là được rồi!
– Dạ. Á, nhắc mới nhớ, sắp tới giờ nấu thuốc cho Đông ca mà củi sắp hết, em chưa kịp nhặt thêm… Để em vào kêu Đông ca vào rừng mang một ít về ngay mới được.
Khiết nói rồi liền vụt chạy đi. Huỳnh Hoa bình thản đưa mắt dõi theo bóng dáng mảnh mai của cô gái trẻ môi bất giác nở nụ cười. Huỳnh Hoa cũng đi theo vào bếp, chỉ thấy Khiết đang loay hoay thổi lửa nấu cơm và sắc thuốc còn Đông chuẩn bị vào rừng lấy củi. Huỳnh Hoa bất ngờ cảm thán:
– Cuộc sống thế này thật hạnh phúc! Nhưng có lẽ ta mãi mãi cũng không có được diễm phúc như hai người…
Đông nghe tiếng nói từ sau thì giật mình quay lại, chào Hoa bằng một nụ cười. Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
– Ta cũng muốn cùng đi nhặt củi, Đông… cho ta đi cùng chứ?
Đông cười tươi, gật đầu ngay. Bên Huỳnh Hoa, Đông cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, cô dịu hiền thùy mị, chỉ trừ lúc chiến đấu thì tàn độc hơn người một chút nhưng đó không là điều quan trọng, cô làm vậy thật ra cũng vì sự bình yên của ba người. Cô hiểu anh nhiều hơn bất cứ người nào dẫu hiện tại chất độc trong người anh chưa được giải hết, anh vẫn chưa nói chuyện lại được, nhưng cô hiểu anh, hiểu cả những suy nghĩ trong anh, không như Khiết mỗi khi muốn cô hiểu một điều gì anh phải diễn tả mỏi cả tay chân.
Ngoài ra, cơ thể của Huỳnh Hoa còn toát ra một thứ mị lực mà Ngọc Khiết không có được. Thứ mị lực của cô làm cho bất cứ một nam nhân nào khi đã nhìn vào là buộc lòng muốn tiếp cận, muốn yêu thương. Anh gần như không cưỡng lại được trước thứ mị lực đó của Huỳnh Hoa. Trong tâm tư anh không rõ từ khi nào nảy sinh một khát khao nắm giữ người con gái ấy bên mình vĩnh viễn…
_o0o_
Đông và Hoa rảo bước vào rừng. Cây rừng vào hạ cành lá được tắm nước mưa tươi tốt hẳn, xa xa mới có được một vài cành khô nhưng cành nào cũng cao chót vót làm cả hai phải vận khinh công nhảy lên để bẻ. Lúc sau, cả hai đã bẻ được một bó củi to liền chuẩn bị quay về. Hoa để Đông vác bó củi còn mình hái thêm ít thảo dược dự trữ cho ngày hôm sau… Dọc đường về Hoa kể cho Đông nghe vài mẫu chuyện vui, anh cười xòa, cả hai cứ thế từ từ rảo bước.
Về đến cửa sau, hai người chưa kịp chất củi vào nhà bếp đã nghe tiếng quát inh tai từ nhà trước vọng vào, giọng của nam nhân hoàn toàn xa lạ:
– Nói mau. Đồng bọn của ngươi đâu rồi? Nói ra ta tha chết cho ngươi, bằng không thì đừng trách!
Tiếng Ngọc Khiết lanh lảnh đáp lời gã đó:
– Ngươi đừng hòng dọa dẫm ta, dù giết chết ta, ta cũng không nói cho ngươi biết.
Hoa và Đông nghe vậy biết ngay là có chuyện không hay liền chạy vội ra, nhưng bất ngờ Đông đưa tay kéo Huỳnh Hoa trở lại. Anh ra dấu bảo cô đừng ra phía trước. Hoa không nói gì chỉ vươn tay vỗ vào vai anh rồi lao mình nhanh ra nhà trước. Đông không ngăn Huỳnh Hoa được cũng vội vã chạy theo.
Một người đàn ông xa lạ đang đứng giữa căn nhà. Y ung dung phe phẩy chiếc quạt trên tay. Ngọc Khiết đang đứng nép một bên vách nhà, hoành kiếm tự vệ. Vừa thấy Đông và Hoa bước ra, ánh mắt cô thoáng vẻ vui mừng.
Gã đàn ông lạ mặt cười vang:
– Cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi hả, tên câm kia?
Hoa kề tai Khiết hỏi nhỏ:
– Gã là ai vậy?
– Em cũng không biết!
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn sang Đông. Ánh mắt anh lúc này rực lửa căm hờn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ lạ mặt đang đối diện mình. Huỳnh Hoa đặt tay lên vai anh, anh quay lại nhìn cô, trong ánh mắt đó như có ngàn điều muốn nói về người đàn ông xa lạ kia, chỉ tiếc rằng anh vẫn chưa nói được. Huỳnh Hoa Hoa nhẹ giọng:
– Cậu biết hắn là ai đúng không?
Đông nhẹ gật đầu. Hoa lại nhẹ giọng:
– Hắn là người đã hạ độc cậu?
Đông lại gật đầu. Hoa nói khẽ vào tai Đông:
– Cùng ta đùa với hắn một phen, hợp tác nhé…
Nói rồi cô tiến ra trước một bước, dịu giọng tỏ vẻ chủ nhà:
– Vị bằng hữu này đã là khách nhà chúng tôi sao lại tỏ ra hung hăng như vậy? Sao không ngồi xuống, uống chút nước mát rồi chúng ta từ từ đàm đạo…
Gã đàn ông lạ quắc mắt:
– A đầu, không đến lượt mi dạy ta đâu.
Nói xong câu, gã không thèm điếm xỉa gì đến Hoa chỉ chăm chú nhìn Đông mà cười gằn:
– Tiểu tử ngươi cũng phúc lớn mạng lớn thật, ta cứ nghĩ ngươi đã toi mạng vì vết thương đó rồi… Không ngờ sáng nay ta lại nhận được tin báo, thủ hạ của ta gặp được tiểu a đầu đồng bọn của ngươi. Trông ả cũng khá xinh, ta định đến mang ả về làm thứ thiếp không ngờ ả lại cao giọng dọa ta: nếu ta dám làm gì ả thì ngươi sẽ không tha cho ta, ta mới biết rằng ngươi còn sống…
Gã vừa nói vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay. Đông tức đến run người nhưng không nói được, mặt anh cứ đỏ bừng bừng. Gã lạ mặt lại tiếp:
– Chậc, ngươi vẫn còn sống thật là phiền phức cho ta, bí mật lớn nhất đời ta đã bị ngươi phát hiện, mặc dù ta đã dùng dược vật lấy đi tiếng nói của ngươi nhưng ta vẫn chưa chắc chắn nó có công dụng như ý muốn hay không… Nhưng ít ra hôm nay khi ta đến đây mới biết rằng thuốc của ta có tác dụng đối với ngươi, bằng chứng là nãy giờ ngươi không nói được câu nào cả…