Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 35: Thông tri


Văn Nhân Cửu này vừaxuấthiện, tầmmắtcủa mọi người đều bịy hấp dẫn. Conngươi LạcKiêuhơiđộng,nhìnmặty, môi khẽmấymáy,nhưngcũngkhông dámnóigì, chỉ hơi nghiêngngười, dùng mộtchỗđứngmangtheomột chút ýtứ bảo vệđầytinhtế cùng Văn Nhân Cửusóngvaimột chỗ.
Hoànghậu bất độngthanh sắc quétmột vòngtrênngười y,thấy sắcmặt ymặc dùtrắng bệch,nhưngngượclại khônghềcó dấuhiệutrúng độc,trênmặtcũng không biếtlàthở phàonhẹnhõmhaylàcái gì khác,chỉmangtheonụcườitiếnlênmột bước,kéotay y qua,vỗnhẹ,nói: “Tháitửnóilờinày quá xalạrồi,Bổncung dùthếnàocũng xemlàmẫuhậucủacon,giữamẫutửcócái gìthứlỗihay khôngthứlỗi đây?”
Lạicẩnthận đưamắtnhìn ymộtlượt,trấnannói: “Lúctrướcnghenóicon bị bệnh,bổncung vẫn đanglolắng,nhưnghiệntạinhìncó vẻ khỏehơnrồi?Thái y đã đếnnhìnchưa?Mờithái ynào?”
“Sáng nay Thếtử đã gọithái ytới đây xem cho Cô,”Văn Nhân Cửu đáp,“Gọi Tiềnthái y.Chỉ là phát sốtbìnhthường màthôi,đã kê phươngthuốc,thuốc cũng đã uống,quatiếphai ngày nữa,hẳn làthânthể của Cô không còn gì đáng ngại.”
“Vậythìtốt rồi,vậythìtốt rồi.”Hoànghậu nở nụ cười,đưatay vỗ vỗ ngực mình,“Vậy,Bổn cung liền antâm.”
Văn Nhân Cửu buông mi, thấp giọng nói: “Chỉ tráchthânthể nhi thần không được tốt, chínhlà lại khiến Hoàng hậu đang bệnh lại cònvì nhi thần phí tâm.”
Thụcphi ởmộtbên nhìn Văn Nhân Cửu cùng Hoàng hậu mẫutử từ hiếu(*mẹ hiền conhiếu), một bộdạngvui vẻ, khinh thườngbĩumôi,sóngmắt chuyểnmộtcái,lạnhlùngcườinói:“Hơnhết là bệnh củaTháitử khôngcó gìđángngại, cũng không uổng công tỷtỷ cùng Bổn cung hôm naycố ýđi một chuyếnnày rồi.”Nói xong,chỉnhlạitóc,thấykhôngcòngì náo nhiệt đểxem, lậptức khôngcòn hứng thú, cũng khôngnguyện ở lại Đông Cung này, “Nhìn cũng đã nhìn, tuy rằng Thái tửchỉ nói làphátsốtbìnhthường, nhưng tóm lại bệnh nhẹcũngkhông thểlơ là, vẫn làphảiđiềudưỡngthânthểcho tốt.”
Miễncưỡngnângmắt,nhìn quachỗ Hoànghậu: “Vậy Bổncungcũng không ởlạichỗnày quấyrầy…chỉlà không biếttỷtỷcómuốntrở vềcùngmuộimuộihay không?”
Hoànghậutới Đông Cungmộtchuyếnnày vốn đểcầumộtcáiantâm,lúcnàythấytìnhcảnhcủa Văn Nhân Cửu dườngnhưcũng khôngcó gì khôngtốt,lậptứctronglòngantâmrấtnhiều,tuyrằngchán ghéttưtháilàm việccùngcáchnóichuyệncànrỡcủa Thục phi,nhưng khônghềlộrangoài,cườicười gật đầulêntiếng: “Thục phimuộimuội đãnóinhư vậy,Bổncungnhưthếnàocòn ởlại Đông Cung quấyrầy Tháitử dưỡng bệnh?Đithôi.”
Nói xong,lạinhẹnhàng dặn dò Văn Nhân Cửu vàicâu,trách Mặc Lanmột phen,sau đó dẫntheocungnữthái giámcủamình,xoayngười,cứnhư vậyrời khỏi Thanh Lan Điệncủa Văn Nhân Cửu.
Thụcphi nhìn Hoànghậu diễn xuất chu toàn tỉmỉ,cườilạnhmột tiếng,nóivới Văn Nhân Cửu bênkia:“Thái tửnhấtđịnhphảibảo trọngthânthể,Hoàngcungnàylớn như vậy, ngưu quỷ xàthần*gì đều có, cẩnthậnđừngđụngphảikẻ tiểu nhân!”
(*牛鬼蛇神 đầutrâu mặt ngựa,yêu ma quỷ quái,nói chung là kẻ xấu.)

Haimắt Văn Nhân Cửu vẫnrũ xuốngnhưtrước,nghe Thục phinói,khuônmặtnhưngọc khôngchút biểutình,chỉcung kính đáp: “Đatạ Nươngnươngchỉ điểm.”
Thụcphi thấy bộ dạng lạnh nhưbăngtrầmnhưnướccủa Văn Nhân Cửu, cảm thấy không cóý nghĩa,khoáttayáo, siết chặt khăn trongtay,khôngchútvuivẻ hômộttiếng: “Như Mạt, đithôi,đưaBổn cung quay về Phong HàĐiện.”
Thụcphi vừa nói xong, Như Mạtvẫnluôncúi thấp đầu theo sau nàng hơinângđầulên,ánh mắt lướt qua Thục phiđảomột vòng trên ngườiLạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, sau đódừnglại một chốc ởtrênmặt Lạc Kiêu, mới lần nữahạ mắt, đáp lại mộttiếng “Vâng”,sau đó liền theo sátThụcphi,quayngười cũng đira Thanh Lan Điện.
Văn Nhân Cửu đưa mắtnhìntheođoànngười Thục phira khỏi viện tử, quay đầu, thấy Lạc Kiêu đang nhìn theo NhưMạtlộ vẻđămchiêu, hípmắt,thảnnhiên hỏi: “Sao vậy, ngươi nhìn trúng nha đầu bêncạnhThụcphikia?”
Lạc Kiêunghethấy giọngnóinày,cúi đầunhìn Văn Nhân Cửu,đưataynhẹnhàng đỡ vaingười kia,caumàycóchútlo âuhỏi: “Người đã uốnghếtthuốchoàn Tiềnthái y đểlạichưa?”
Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu không trả lờicâuhỏi lúc trước của y,mắttối lại, bờ môixinhđẹprồi lại hơi nhếch lên: “Nha đầu kiagọilà gìa…NhưMạt?Tuy rằng nhìn cũng có vàiphầntư sắc, nhưngtuổitác cũng khôngtránhkhỏihơilớn.Nếu như ngươi muốn,giữ lại làm nhahoànthông phòng* cũng có thểa.”
(*nhahoàn địa vị tối cao,bởi vì ban đêm dễ dànghầuhạ chủ nhân, cho nên phòng ngủ của nàngthông với phòng ngủ của chủ nhân.)
Lạc Kiêurồilạihoàntoàn không để ýlờinóicủa Văn Nhân Cửu,chỉtrầmthấpnóimộtcâu: “Tháitử đắctội,”liền đưatay sờtrán y.Quảnhiên,tuyrằngtrênmặt khônghiện,nhưng đã sớmnónghổi,sờlên,lại so với ban sángcònmuốn phỏngtay vài phần.
Conngươi âmtrầm,nhanhchóng vòngtay bếngang Văn Nhân Cửulên,vội vãtiến vào phòngtrong.
Bởi vì “Thanh Mai Lệ”kia,cân bằngtrongthânthể Văn Nhân Cửuthật vất vả được Tiềnthái y dùngthuốc điều dưỡng đãhoàntoàn bị phá vỡ,thời điểmnày vẫn phải phụthuộc vàonhữngthuốchoàn kia,tuyrằngcóthể khiếnthầntrí ytạmthờitỉnhtáomộtchút,nhưng sau đólại khôngthể không gánhchịuhậu quảnghiêmtrọnghơn.
Văn Nhân Cửu được Lạc Kiêu bếvào phòng,cẩnthậnđặt xuốnggiường, híp mắtnhìnLạcKiêuvẻ mặt lolắng,bộ dạng vội vàng phân phó tiểu cung nữhầu hạ trong phòng cái gìđó,tronglòngkhông hiểu saocó vài phần khoái ý(*sảng khoái).
“Điệnhạ,ráng nhịn chút nữa,thần đãbảo cung nữ đi mời Thái y đến.”Sau khi Lạc Kiêu phân phótừng việctừng việc xong,mới lần nữa ngồi xuốngbên giường Văn Nhân Cửu,đưatay chẹn lại góc chăn màn cho y,trầmtrầm nói với y.
Văn Nhân Cửu khẽ nhướng mày, như cónhưkhôngcongmôi,vẫnkhôngchịubuông thađề tài kia: “Cô nói… Ngươithậtsự vừa ý nha đầu bêncạnhThụcphirồi sao? A, Thếtử đã đếntuổinày,muốnthông phòng cũng không kỳ quái, chỉ cóđiều,Cô nhìn cũng khôngthấynha đầu kia cóđiểmgì tốt. Nếu nhưngươi thật sựmuốn… Không bằng chọn một trong hai nha đầuMặcLan Mặc Liễu a.Cô thấy,hai nha đầu này, cũng không kém NhưMạtkia là bao.”
Lạc Kiêurốtcuộc dở khóc dởcườimởmiệng: “Điệnhạtốtcủathần,ngườichínhlàchủtử,nóichuyệncũng phảinóichút đạolý.Thầnlúcnày đãtừngnói quanhìntrúngnha đầu bêncạnh Thục phi?”
Văn Nhân Cửu imlặngnhìnhắn,đôimắt trắngđen rõ ràng bởivì sốt cao màhơi hiện lên màu đỏ:“Vậyhồinãy ngươicứ nhìn chằm chằm vào nàng talàm chi? Cô ngược lại thật sựlà lần đầutiênnhìnthấyThếtử đểbụngtớimột nữ tửnhư vậy.”
Lạc Kiêu đi đếnmột bên,vắtmộtcái khăn ẩm phủlêntrán Văn Nhân Cửu,bất đắc dĩnói: “Thầnchỉlànhìnthấytướngmạocủanha đầu bêncạnh Thục phi kia không giống vớingười Đại Càn,mớicố ýnhìn kỹmộtchútthôi.Điệnhạngườilạinghĩ đếnnơinào!”
“…Thật sự?”Văn Nhân Cửubởi vì có khăn lạnh phủtrêntrán,vẻ mặt khoan khoái mấy phần.
“Thật sự.”Ngóntay Lạc Kiêu như có như không lướt qua mắt Văn Nhân Cửu,“Đạitrượng phu không lập nghiệp nhưthế nàothành gia?”Khẽ mỉm cười,“Trước khi Điệnhạ cóthể du ngoạn sơnthủy,thầntuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyệntưtình nhi nữ củabảnthân.”
Văn Nhân Cửu nângmắt, bỗng nhiên nở nụcười:“NếunhưCô đến nhilậpchi niên*mới có thểđăngvị?”
(*30tuổi,thời kỳ lập nghiệp)
“Thần đây liền chờ Điệnhạ đến nhi lập chi niên.”Lạc Kiêu cũng cười,vẻ mặt nhàn nhạt,nhìn không ra làthậthay giả.
“Lời này của Thếtử,Cô nghe xong,thế nhưng lại muốn làmthật.”Ýthức của Văn Nhân Cửubắt đầu mơhồ,khóe môi ngược lạihơi cong lên,cuối cùng giọng nói cũngbắt đầu mơhồ không rõ,“Nếu như sau này Thếtử đổi ý…vậy coi như làtội khi quân rồi.”
Lạc Kiêulẳnglặngngồicanh bên Văn Nhân Cửu,thẳng đến khi Văn Nhân Cửuhoàntoànngủmêman,quahồilâu,mớicười khẽ,lêntiếng: “Thần,tuânchỉ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.