Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 32: Hoài nghi


Sau khi Tiền thái yrời khỏi ước chừng nửa nén nhang, Văn Nhân Cửu bênnàymới có chút dấuhiệutỉnhlại.
Bởi vì sợ chậmtrễ giờ uốngthuốc,Lạc Kiêu lại cố ý để cho Mặc Liễu chuyểnbếp lò vàotrong phòng,lúc nàythuốc đang đượchâmtrên lò,vào miệng ngược lại vừa vặn.
Rõ ràng ýthứcvẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưngLạc Kiêu chỉ làbưngbátthuốcđi vào, Văn Nhân Cửu nhắm mắtlại,lôngmày hơi nhíu,thânthể cũng theo bản năng trốn vềsau.
Lạc Kiêuthu độngtác cùa y vào mắt,nhấtthời cảmthấy có chútbuồn cười,nhưng quét mắt quabờ môitrắngbệch của y,trong lòng lậptức dâng lên chút ảo não.Ngồibên cạnh Văn Nhân Cửu,mộttay nâng người lên,để dựa vào lồng ngực của mình,tay kia kéo ngườitới đây,đang chuẩnbị đútthuốc cho ngườita,lạithấy rèm cửabị người vén lên,ngước mắt nhìn,chính làhai người Trương Hữu Đức cùng Mặc Lan.
Mặc Lan thấy cảnh tượng này, liền vội vàng tiến lên vàibước, đếnbêngiường muốn nhận bátthuốc từtay Lạc Kiêu: “Thế tử, thuốc này đểchonô tỳđútlà được rồi, người nghỉ ngơi trướcđi…”
Lạc Kiêu nghe Mặc Lan nói xong,rồi lại không nhìn nàng,taybưngbátthuốchơi lùi về sau.
Mặc Lan mởto mắt nhìn, trongcon ngươihiệnlên một chút ngoài ýmuốn. Động táccủaLạc Kiêu dù không rõràng, nhưng chính là không muốn đưa bátthuốc chonànga.
—— Nhưng mà,này là vì sao?
So với cáikhác, đútthuốc dĩnhiênkhông tính làviệcnặngnhọc,nhưng dùsao cũng là chuyện hầu hạngười, nào cóđể nôtàikhônglàm,ngược lạiđể chủ tửthânphậncaoquý đi làm?
Lạc Kiêu cũng nhận ra độngtác của mình có chút không ổn,nhưng một chút cũng khôngthểhiệntrên mặt,chỉ cầmbátthuốc nhàn nhạt nhìn Mặc Lan cùng Trương Hữu Đức,hỏi: “Sựtình đãhỏi rõ ràng?”
Nhắctới chuyệnnày,MặcLan khẽ giật mình, lập tức vộivàngnói:“Dĩnhiêncó hỏi, chỉ cóđiều——”nói đến đây, lại ngừng một chút, sau đókhuônmặthiệnlên vẻ phẫn nộlại bất đắc dĩ,“Chuyện này giống như lời Thếtử nói, trongsố những Đại nha hoàn chuẩn bịrượuđêmqua,có một người bởi vì tuổitác đã cao, sáng sớmhômnay đã choxuấtcung.”
“Tiệc rượuhôm qua là ai quản lýtừtrên xuống dưới?”Lạc Kiêutrầm mặc mộthồi,tiếptụchỏi.
Trương HữuĐứcnhìnqua Lạc Kiêu, nói: “Là Hiền phi.”

“Hiền phi?”Lạc Kiêu múc một muỗngthuốc,nhẹ nhàng đưatớibên môi Văn Nhân Cửu.Người kia nhíu chặt mày,trên khuôn mặttinh xảo viết đầy khôngtình nguyện,nhưng cuối cùng vẫn là mơ mơ màng màng nuốt xuống.
“Đắng.”Chẳng qua là vừa nuốt xuống,cả khuôn mặt Văn Nhân Cửu nhăn lại,suýt chút nữa phun ra.
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửubởi vì đắng màhơi ứa nước mắt,trong lòng nhưbị nhéo một cái,thở dàihồi lâu,nhìn qua Mặc Lan,Mặc Lan nhận được phân phó qua ánh mắt của Lạc Kiêu,nhẹ gật đầu,nhanh chóng ra phòng ngoàibưng vào đĩa dưa gang đã cắt sẵn.
Trương HữuĐứcnhìnVăn Nhân Cửu hiếm khi ở trướcmặt ngườikháclộ rabảntínhtrẻ con, vẻ mặtvừachuaxót lại vừa bùingùi, đứng ở một bên nóivớiLạc Kiêu:“Là trướcđó Thánh thượngdự định để Hoàng hậu quản lý,chẳng qualà khôngkhéoHoànghậukhôngđượckhỏe, lúcnàymới thay Hiền phi.”
“Là vậy?”Lạc Kiêu suy nghĩ một chút,đột nhiênhỏi: “Cung nữ vừa được xuất cung làthủhạ của ai,ngươi đã điềutratới chưa?”
Trương HữuĐứcvội vàng đáp: “Là cung nữtamđẳngdướitay Hiền phi.”
“Hiền phi…”Lạc Kiêubỗng nhiên cười cười,đút cho Văn Nhân Cửu một muỗngthuốc cuối cùng,sau đó mớitiệntay đưabátthuốc cho Trương Hữu Đứcbên cạnh,liền cẩnthận cho người nằm xuống giường,đưatay lau đi chất lỏng dínhbên khóe miệng y,lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Xem ra gần đâythanhthế của Đạihoàngtử,chính là càng lúc càngthịnh.”
Trương HữuĐứccùngMặc Lan đều sững sờ,nhưng lậptứcđã hiểu rõ, Trương Hữu Đức đèthấpgiọng, nói: “Ýcủa Thái tử, làHoàng hậu——?”
Lạc Kiêu lắc đầu: “Cũng không nhất định…có lẽ người sáng suốt đềubiết,về chuyện Tháitửtrúng độc,Bình Tân Hầu phủ cũng phải liên lụy,ta muốn điềutra,đầutiên chính là Hiền phi cùng Hoànghậu.Nếu quảthật là Hoànghậu gây nên,thủ đoạn nàythoạt nhìn cũng khôngtránh khỏi quá vụng về rồi.”
Lời này vừa nóira,mọi ngườilại là mộthồitrầmmặc.
“Như vậy,hôm nay Điệnhạ chịutội,chính là uổng công rồi sao?”Bầu không khí giằng cothật lâu,Mặc Lanbỗng nhiênthấp giọnghỏi một câu,ngóntaython dàitrắng nõn nắm chặt khăn,hốc mắt rồi lại đỏbừng.
“Mặc Lan!”Trương Hữu Đứcthấp giọnghô mộttiếng,nhưng vẻ mặt rồi lại cũng không dễ nhìn chút nào.
Lạc Kiêu chậm rãi đứng dậy,ánh mắttừ khuôn mặt Văn Nhân Cửu rơi xuốngtrên người Trương Hữu Đức cùng Mặc Lan,mộthồi lâu,khẽ cười: “Sao lại uổng công?Cứ yêntâm,nhữngthứ này,chúngta chỉ cần ghi nhớtrong lòng.Đợi ngày sau Điệnhạ đủ lông đủ cánh,lại cùng những yêu ma quỷ quái kia,thanhtoán sạch sẽtừng khoản một.”
“—— Nửa phần cũng khôngthiếu.”
TrongPhong HàĐiện,Thụcphiđangcườitủm tỉm nhìn gương đồng,Như Mạt nhìn, có chút tòmò tiến lên cười hỏi: “Nương nươnglà gặp được chuyện tốt gì, cười vuivẻ như vậy?”
Thụcphi nhìn Như Mạt quamặtkính,khóemôivẫn nhịn khôngđượcconglên:“Nghenói,vị kia trong Đông cung ngày hôm qua dường như lạibị bệnh.”
Như Mạt hơi hạmắt,nói:“Nghenói.… ban đêm trúng gió, cho nêncảmlạnhphátsốt?”
Thụcphi cười một tiếng:“Cảmlạnhphátsốt?Lời này nói racũngchỉ có thểgạtngườingoài màthôi.” Đưataylục lọi hộp đựng trang sức, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, lông mày hơinhíu.
“Ý của nương nương là…”Như Mạttiến lên chọn cho Thục phi mộttrâm càitóchình khổngtướcbằnghồng ngọc,“Hôm nay Nương nươngtrang điểm lấy màu sắctươi đẹp làm chủ,khôngbằngthử câytrâm này?”
Thụcphi đưa tay càitrâmlên,nhìnhaibên,khuônmặtlộ vẻhàilòng:“Vẫnlà nha đầu ngươi biết rõtâmý củabổncung.”
Quayđầu nhìn Như Mạt, hỏi: “Ngươinói,tối nay Hoàng thượngcòncó thể ở lại Phong Hà Điện nàycủabổn cung không?”
Như Mạt hạmắtcườitủm tỉm: “Nét đẹp của Nương nương tronghậu cung này không ai sánh bằng, mấy ngày này, Thánh thượngkhôngphảivẫnluônngủ lại Phong Hà Điện sao? Chắc hẳntốinay cũng khôngngoạilệ.”
Thụcphi vui vẻnở nụ cười, chỉnh chỉnhlại tóc liền nói: “Đi thôi, nghe nói hoaquỳnh* trong Ngự hoa viên đãnở, ngươicùngBổn cung đến Ngự hoaviênnhìnmộtchút.”
(*琼花 search thấy giống giống cẩm tú cầu, k phải hoa quỳnh của mình đâu.)
“Vâng.”Như Mạt cười đáp lại,ngẩng đầu nhìn Thục phi,sau đó lạihạ mắt xuống,theo sát nàng,cấtbước liền ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.