Thần Hy Khúc

Chương 18Chương 19


✻ Chương 18 ✻
Nhìn tình cảnh khốn đốn khi nãy đã được dừng lại, Vưu San trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng cô vẫn không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Vưu Hạ với Vưu Chiếu Hy.
Rốt cuộc là chuyện tồi tệ đến mức nào đây chứ?
Vưu San thừ người ra một lúc, sau đó liền ngồi xuống ngay bên cạnh Vưu Chiếu Hy đã sớm bị ngất đi.
Vưu Hạ dừng ánh mắt tại khuôn mặt bất tỉnh của Vưu Chiếu Hy, sự tức giận ở trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Nhưng vì giọng nói khi nãy đã khiến cho anh phải trấn áp đi cơn giận của bản thân mình.
Quay mặt lại, Vưu Hạ nhìn người nọ, có chút buồn cười bảo:
“Gì thế này? Bây giờ lại đến anh ra mặt bảo vệ nó à?”
Vưu San ở bên cạnh đỡ lấy Vưu Chiếu Hy, chỉnh tư thế nằm cho cậu thật thoải mái. Song, cô nghe giọng điệu của Vưu Hạ vẫn ngông cuồng lỗ mãng như thế liền đứng dậy chỉnh đốn:
“Vưu Hạ, em rốt cuộc là bị cái gì thế? Hả? Ăn nói hành động lỗ mãng như vậy, đâu có giống như em thường ngày đâu chứ!”
“Chị thì biết cái gì chứ.” Vưu Hạ bật cười, ánh mắt toan liếc qua phía của Vưu Chiếu Hy một cách chán ghét rồi nói thêm, “Chính nó gây ra tất cả.”
“Em ăn nói cho cẩn thận một chút đi.” Vưu San cất tiếng nhắc nhở.
Cô thật sự không tưởng tượng khi nãy nếu như người bước vào phòng này không phải là Vưu Kiện mà là Vưu Thần thì sẽ như thế nào đây?
Trong khi ai cũng biết rõ, Vưu Chiếu Hy đối với Vưu Thần có bao nhiêu phần quan trọng. Từ nhỏ đến lớn, mọi người không ai dám trách mắng Vưu Chiếu Hy quá hai, ba câu. Vì toàn bộ sự dạy dỗ cậu đều do một tay Vưu Thần quản lý.
Nếu ai muốn ý kiến, chỉ có thể ý kiến với y. Nhưng mà buồn cười một chỗ, làm gì có ai dám mở miệng ý kiến với y cơ chứ?
Thậm chí Vưu Quán Thanh cũng không buồn quan tâm đến Vưu Chiếu Hy cũng chính vì lý do kia cả đấy.
Ông nghĩ, có Vưu Thần quản tất cả rồi, việc gì ông phải hao tâm tổn trí về Vưu Chiếu Hy nữa chứ.
Vưu San trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhìn qua Vưu Chiếu Hy hiện tại đã lên cơn sốt cao, cả người đều nóng như lửa. Mà gò má bên trái cũng sớm sưng lên vì cú tát khi nãy của Vưu Hạ.
Vưu Kiện đứng ngoài đến giờ mới chịu lên tiếng:
“Anh chẳng bảo vệ hay bênh vực ai cả. Em biết đó, tính của anh là không xía vào chuyện không liên quan đến mình. Nhưng mà…”
Dừng lại, Vưu Kiện bước đến, ghì chặt lên bả vai của Vưu Hạ, giọng nói cũng mang theo một sự nghiêm túc lạ thường:
“Đừng hành xử ngôn cuồng như khi nãy nữa. Chiếu Hy vẫn là đứa em trai của chúng ta, không phải sao?”
“Em trai?” Vưu Hạ bật cười, “Nó chẳng phải là em trai của em nữa.”
“Em lại ăn nói kiểu gì đó?” Vưu San muốn chen vào dạy dỗ, lại bị Vưu Kiện ở cạnh chặn lại.
“Vì sao em bảo Chiếu Hy không phải là em trai của chúng ta?”
“Không phải của em!” Vưu Hạ nhấn mạnh, “Còn đối với mọi người, nó như thế nào thì em không quan tâm.”
“Được, vậy thì vì sao nó lại không phải là em trai của em?”
Nhắc đến chuyện này, Vưu Hạ trong lòng lại tức tối không ngớt. Hai bàn tay nắm lại thành quyền, trong đầu anh vẫn còn hiện lên hình ảnh đáng thương của Gus.
Phải, Gus, con chó săn ngày hôm qua suýt nữa thì xé Vưu Chiếu Hy thành nhiều mảnh, đã chết.
Gus, thật sự đã chết.
Vưu Hạ âm trầm nén cơn giận của mình xuống tận đáy lòng, nhìn qua phía Vưu Kiện mà bảo:
“Chỉ vì bảo vệ cho nó, mà anh cả của chúng ta chẳng còn xem ai ra gì nữa.”
Khi Vưu Hạ nói đến người anh cả của dòng họ Vưu, nét mặt của Vưu Kiện đột nhiên lại thay đổi. Chân mày của hắn khẽ chau lại, tựa như vừa nhớ đến một chuyện gì đó không hài lòng, nhưng sau đó liền bình thản trả lời.
“Chuyện anh cả cưng chiều Chiếu Hy, ai cũng biết. Tính của anh ấy vốn dĩ đã là như thế. Đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy.”
Vưu Hạ lắc đầu, hoàn toàn phủ nhận đi lời nói an ủi của Vưu Kiện:
“Đừng nói những lời chói tai đó. Anh ấy, trong đầu anh ấy chỉ có mỗi nó thôi. Còn nó thì…”
Vưu Hạ chợt cười lạnh một cái, sâu dưới đáy mắt là một sự khinh bỉ cực độ, “Còn nó, em đang hoài nghi không biết liệu nó có thật là ma cà rồng hay không!”
“Chẳng có ma cà rồng nào lại sợ máu. Chẳng có ma cà rồng nào lại thèm món ăn khác ngoài máu. Mà cũng chẳng có một con ma cà rồng chết tiệt nào lại bị một con chó săn hồ ly vồ đến tấn công cả!”
Những lời này, đều khiến cho Vưu Kiện cùng Vưu San một trận kinh ngạc. Hai người họ lắng nghe rõ ràng lời của Vưu Hạ, nhưng thật sự không thể tiếp nhận được những thông tin vô xác thực kia.
Chuyện Vưu Chiếu Hy sợ máu đúng là không có nguyên nhân rõ ràng. Nhưng hiện tại, cậu cũng đã không còn sợ máu nữa. Về chuyện Vưu Chiếu Hy thèm một món ăn khác ngoài máu, có thể xem như đó dấu hiệu muốn hòa nhập vào thế giới con người. Còn việc…con chó săn hồ ly là thế nào?

Vưu Kiện nhất thời nhíu mày, “Con chó săn hồ ly là thế nào?”
“Em có tìm được loài chó săn hồ ly. Em dẫn nó đi cùng với Chiếu Hy. Khi không có em, con chó đó đã tấn công Chiếu Hy.”
“Tấn công? Thật ư?” Vưu San nghe xong lại càng kinh sợ.
Vưu Hạ gật đầu, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh lẽo, “Em thật sự không nghĩ con chó đó bị điên đâu. Nhưng mà, cho dù nó đúng hay sai thì cũng không còn xác nhận được nữa.”
“Tại sao?” Vưu Kiện đảo mắt nhìn em trai.
“Nó chết rồi. Chết vì thuốc độc.” Vưu Hạ nói xong thì mím chặt môi mình, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng.
Để lại trong phòng còn hai người vẫn đang xử lý những thông tin từ nãy đến giờ.
Vưu San nhìn anh hai Vưu Kiện, nhỏ giọng hỏi, “Anh hai, chuyện kia…có thể không?”
Có thể không? Hắn kì thực cũng không biết.
Người biết được điều này, có lẽ chỉ có một.
Vưu Kiện đảo mắt nhìn qua Vưu Chiếu Hy vẫn còn ngủ thật say, trong lòng không tránh khỏi những câu hỏi áp lên người cậu.
“Cứ hy vọng là không phải đi.”
Vưu San nhìn Vưu Kiện rời khỏi phòng, tâm trí cũng bộn bề suy nghĩ.
Ngồi xuống bên giường, Vưu San đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán của Vưu Chiếu Hy, nhìn ngắm một chút lại thì thầm:
“Sẽ không phải đâu, đúng không Tiểu Hy?”
#
Vưu Kiện đuổi theo Vưu Hạ, chặn ngay đường đi của anh.
“Chuyện của Chiếu Hy, anh nghĩ em nên mặc kệ đi.”
Vưu Hạ vừa bị chặn đường, còn bị khuyên can rằng hãy mặc kệ đi kẻ vừa làm náo loạn cả cuộc sống của anh lên. Nghe kiểu gì cũng thấy thật buồn cười.

✻ Chương 19 ✻
“Không phải đêm hôm qua chúng ta đã rất vui vẻ hay sao?”
Cảm nhận được nhiệt độ ở đầu ngón tay Vưu Thần truyền đến môi mình, Vưu Chiếu Hy theo phản xạ mím nhẹ môi lại. Đồng thời, câu nói của y không ngừng lặp lại trong đầu của cậu.
Đêm hôm qua, là đêm hôm qua đó sao?
Anh ấy nói như vậy tức là đêm hôm qua anh ấy đều nhớ hết tất cả mọi chuyện?
Nhưng mà…chẳng phải anh ấy đã say đến mức ngủ gục trên người mình hay sao?
Người say như vậy, chắc chắn ngày hôm sau sẽ chẳng nhớ một chút gì cả đâu.
Vưu Chiếu Hy nhíu nhíu chân mày, khuôn mặt hơi tránh né đi ngón tay của người kia, rất thẳng thắn mà hỏi lại:
“Như vậy là hôm qua anh đã giả vờ say sao?”
Vưu Thần vẫn an tĩnh nhìn Vưu Chiếu Hy sau câu nói của bản thân, nụ cười bên khóe môi thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho tâm tình của tiểu ma cà rồng đối diện không hề yên ổn một giây phút nào hết.
“Bảo tôi giả vờ thì hơi nặng nề rồi. Chỉ là giữa cuộc vui, tôi bỗng dưng lại tỉnh táo hơn thôi.”
“Nhưng sau đó anh đã ngủ gục trên người em, như vậy mà là tỉnh táo à?”
Vưu Thần híp mắt lại, im lặng lắng nghe người kia dùng lời để bắt bẻ mình. Một hồi sau, y miết nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, xúc cảm ở đầu ngón tay cứ như ngày hôm qua, vẫn thú vị đến si mê.
“Sau một hồi tỉnh táo, tôi lại cảm thấy rất buồn ngủ.”
“…”
Vưu Chiếu Hy lần đầu tiên trừng mắt nhìn người mà cậu luôn đem lòng ngưỡng mộ, chỉ vì thái độ của y quá mức bỡn cợt khiến cho cậu không thể chịu được.
Ngặt nỗi, nét mặt giận dữ của Vưu Chiếu Hy khi thu vào tầm mắt của Vưu Thần ngược lại chỉ làm cho y càng thêm thích thú muốn trêu đùa thêm mà thôi.
Bất ngờ cầm lấy bàn tay của cậu nâng lên, Vưu Thần dời ánh mắt nhìn qua, không lâu sau lại gieo xuống một chiếc hôn thật dịu dàng.
“Nếu giận dữ như vậy, hẳn là em vẫn còn nhớ rõ cảm xúc của đêm hôm qua như thế nào.”
Dừng một chút, Vưu Thần ngước mắt nhìn cậu, đôi chân mày khẽ nhướng lên, “Thế thì, hãy giúp tôi nhớ rõ lại một lần nữa được không? Tôi…lỡ quên mất rồi.”
“Sao cơ?”
Vưu Thần, rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy chứ?
Em…là em trai của anh đó!
Vưu Chiếu Hy trong lòng không ngừng trấn tĩnh mình bằng những câu nói như thế, nhưng thật lòng mà nói thì, đêm hôm qua cậu còn hy vọng “Tiểu Hy” kia chính là mình cơ mà?
Cuối cùng thì những suy nghĩ sai trái này tại sao lại nảy sinh vậy chứ…
Lắc nhẹ đầu một cái, Vưu Chiếu Hy giằng ra khỏi cái nắm tay của Vưu Thần, nghiêm túc chấn chỉnh lại suy nghĩ của cả hai:
“Anh đừng có đùa như vậy nữa! Em không biết là anh đang thích thầm ai có tên là Tiểu Hy, nhưng mà…anh đừng có lấy em ra làm trò tiêu khiển cho mình. Sao anh không đi nói thẳng với người ta ấy?”
“Nói với ai cơ?” Vưu Thần có chút khó hiểu, lập tức hỏi lại.
Nhưng với biểu tình của anh, Vưu Chiếu Hy lại càng lầm tưởng là anh vẫn chưa thôi trò đùa của bản thân. Một mặt nghiêm túc lạ thường, cậu lạnh giọng mà nói:
“Là cái người tên Tiểu Hy mà anh đã gọi liên tục vào đêm qua ấy. Em cũng là “Hy”, nhưng em là em trai của anh. Anh đừng có giỡn như vậy nữa. Em không thích.”
Em không thích.
Thật ư?
Mình, không thích?
Vưu Chiếu Hy nói đến đó cũng đột nhiên dừng hẳn lại, tâm trí lăn tăn mãi những câu tự vấn bản thân, nhưng đến cùng thì cậu chẳng tìm được câu trả lời cho bất kì câu hỏi nào cả.
“Ý của em là tôi đang thích một người tên Tiểu Hy và…tôi đã đem em ra làm trò đùa thay vì nói thẳng với người đó sao?”
Vưu Chiếu Hy quay lại nhìn người kia, gật một cái đầy khẳng khái.
Tuy rằng bản thân của cậu có cố gắng không nghĩ theo chiều hướng tiêu cực đó đi nữa thì…chắc gì Vưu Thần đã giống cậu đâu chứ?

Vưu Chiếu Hy cậu cho dù thích nụ hôn của người kia như thế nào đi nữa, thì Vưu Thần chắc chắn sẽ không cùng nghĩ như vậy.
Vì mình chính là em trai của người kia.
Nhìn cái gật đầu của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần giống như vừa nhìn thấy một việc hài hước nên đã bật cười một tiếng. Điệu cười y thật trầm, nhưng đầy ý vị bên trong đó.
Soạt một tiếng, Vưu Thần bất ngờ đứng thẳng dậy, khiến cho kẻ đối diện y một trận giật mình. Hai chân thoáng chốc lùi vội về sau, suýt thì đã ngã mất rồi.
Ngẩng đầu lên, Vưu Chiếu Hy cố tình theo dõi biểu cảm trên gương mặt của Vưu Thần, nhưng chẳng thể tìm ra được một chút sơ hở nào.
Khuôn mặt đó vẫn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
“Xem ra tôi đã…”
Vưu Thần vừa xoay lưng lại với Vưu Chiếu Hy, vừa âm trầm nở một nụ cười đầy khó hiểu mà nói tiếp, “…bị bắt bài rồi.”
Vưu Chiếu Hy lúc này nhìn bóng lưng cao lớn của y mà cảm giác như trái tim của mình vừa bị đấm một cú quá đỗi mạnh bạo.
Tay chân đều lóng ngóng không biết nên làm gì sau câu nói của người kia, Vưu Chiếu Hy trước mặt nhìn Vưu Thần vẫn bình thản hướng lưng về phía mình, cố gắng lắm mới có thể bật cười một tiếng đầy gượng gạo.
“Anh cả, trò đùa này thật sự không vui chút nào đâu.”
Nghe Vưu Chiếu Hy lên tiếng, Vưu Thần quay đầu lại nhìn, chỉ khá bất ngờ với một ánh mắt vừa sắc bén vừa giận dữ của người kia.
“Thế sao?”
Vưu Chiếu Hy lần này nhìn thẳng trực diện vào đôi mắt màu hổ phách nóng rực kia, lạnh nhạt đáp:
“Vâng. Anh làm như vậy chính là lấy đi nụ hôn đầu của em mất rồi. Nhưng mà hiện tại, em lại đang muốn tặng nó cho một người khác cơ.”
Không để Vưu Thần được tiếp lời, Vưu Chiếu Hy khẽ thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã:
“Anh làm sao có thể đền cho em đây? À không…”
Dừng lại, Vưu Chiếu Hy bỗng nhếch nhẹ khóe môi, sửa lại lời nói của mìnnh:
“…đúng hơn thì làm sao anh có thể đền cho người em thích đây?”
Vưu Thần bị chặn nói đến hai lần, ánh mắt của y có chút biến hóa khôn lường. Nhìn thật lâu vào đôi mắt màu biếc của Vưu Chiếu Hy, y kì thực không tìm ra được nửa điểm nào là nói dối, thay vào đó còn nhìn ra được một chút đau lòng kì lạ.
“Tôi phải đền cho người em thích à?” Vưu Thần nói thật chậm rãi, giống như đang gằng từng chữ qua kẻ răng của mình.
Mà Vưu Chiếu Hy ở đối diện cũng không chịu thua y, vẫn mỉm cười nhàn nhạt đáp:
“Nhưng em biết tính của anh cả chưa bao giờ biết hạ mình trước ai, cho nên việc đền lại một thứ gì đó cho người khác chắc hẳn rất khó khăn.”
“Em hiểu mà.” Vưu Chiếu Hy khẽ nhún vai, “Dù sao người đó cũng rất thích em, hẳn là sẽ không để tâm lắm đâu.”
“Em nghĩ vậy sao?”
Vưu Thần hỏi, bước chân toan tiến gần về phía của Vưu Chiếu Hy. Mỗi bước là một câu nói.
“Đúng thật là tôi sẽ không đền cho bất kì ai một thứ gì.”
Lại thêm một bước.
“Cho dù tôi có lỡ tay cuỗm mất nó…”
Khoảng cách càng lúc lại càng gần hơn.
“Thì…tôi cũng sẽ không quan tâm người khác ra sao khi mất nó.”
Dừng lại, Vưu Chiếu Hy lúc này nhận ra mình đã sớm bị người kia làm cho mê hoặc bằng kiểu gì đó thật khó hiểu, cuối cùng cả người đều bị khóa lại bởi hai cánh tay của người kia.
Vưu Thần cúi thấp mặt, đôi mắt lần nữa híp lại, biểu tình trên mặt có chút bộc lộ ra mộ vẻ tức giận.
“Quan trọng, nếu như người đó đã lỡ chọc giận tôi, thì tôi sẽ lấy hết tất cả những thứ còn lại của hắn ta.”
Lời vừa dứt, trong tầm mắt của Vưu Chiếu Hy bỗng dưng tối sầm lại. Mà trên môi lại cảm nhận được một luồng khí ấm nóng đang lướt qua, một lúc sau lại tràn vào bên trong, khiến cho nơi đó được lấp đầy không có một khe hở nào để thoát ra.
Cả người Vưu Chiếu Hy đều căng cứng, tay chân lóng ngóng không biết nên đặt ở đâu. Mà người đối diện cậu giống như bị mình chọc cho điên lên, hoàn toàn đem hai cánh môi của cậu dày vò đến đau đớn.
Khi ánh sáng dần trở lại trong đáy mắt, Vưu Chiếu Hy liền lùi về phía sau dựa hẳn lưng vào mảng tường lạnh. Đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi, ngửi được một mùi vị rất đỗi quen thuộc.
Một mùi thơm ngon nhưng tanh tanh, vô cùng kích thích.
Hai cánh môi khẽ run rẩy, Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt nhìn Vưu Thần, lại chỉ thấy được ánh mắt của người kia âm lãnh đến không ngờ.

“Sao anh dám…” Vưu Chiếu Hy nghiến chặt răng mình, ngăn đi cảm xúc khiếp sợ trong lòng.
Ngược lại vẻ mặt trắng bệch của cậu, Vưu Thần chỉ liếm nhẹ qua môi mình – nơi đã vươn lại một vài giọt máu của người kia.
“Không phản kháng nữa sao?”
Vưu Thần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền nhếch khóe môi cười một cái đầy hờ hững, “Thế thì đừng bao giờ giở trò phản kháng với tôi thêm một lần nào nữa. Vì em sẽ không bao giờ thắng được tôi đâu.”
Nói rồi, Vưu Thần xoay người đi đến cửa phòng, trước khi thật sự rời đi, y còn thả lại một câu:
“Còn người mà em nói đến, có thật sự tồn tại không?”
Cánh cửa toan mở ra rồi khép lại thật nhanh chóng.
Vưu Chiếu Hy lặng cả người nhìn bóng lưng kia dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng vẫn còn khiếp sợ chưa nguôi.
Chạm đầu ngón tay lên môi mình, xúc cảm mãnh liệt khi nãy nhất thời khiến cho đầu óc của cậu quay cuồng.
Một nụ hôn như vậy, là đang cảnh cáo mình ư?
Vưu Chiếu Hy khẽ cười một tiếng đầy chua chát, trong lòng lại thầm nói, Vưu Thần, câu hỏi cuối cùng của anh thật sự đánh giá thấp em quá rồi đấy!
#
Vưu Thần cất bước rảo trên hành lang phía Nam, đường đi hướng thẳng đến thư phòng riêng của y.
Trên đoạn đường đi, chân mày của y chưa phút giây nào được thả lõng. Người hầu ở xung quanh có vô tình nhìn thấy y cũng sẽ biết chuyện mà tránh xa một chút.
Về đến thư phòng, Vưu Thần đẩy mạnh cánh cửa một phát, lập tức dội ra một tràng âm thanh chói tai.
Ngồi xuống chiếc ghế xoay, Vưu Thần lúc này mới thả lõng được cảm xúc trên gương mặt của mình. Ngón tay di đến con chuột của máy tính, muốn tìm một thứ gì đó trên mạng nhưng rồi lại chẳng thể nghĩ ra được cái gì hay ho.
Sau đó, Vưu Thần đứng dậy, đi đến bên cạnh khung cửa sổ nhiều cánh, giương mắt nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời về chiều thật sự quang đãng, ánh nắng càng ngày càng nhạt dần, chỉ còn sót lại một bầu trời với sắc vàng cam ngọt dịu.
Cầm một chiếc bật lửa trên tay, Vưu Thần liên tục bật lên rồi đóng xuống, tạo ra một loạt thanh âm khe khẽ đều đều lặp đi lặp lại.
Vưu Thần tựa người vào tấm kính trong suốt, tâm trí bất chợt nhớ lại khoảnh khắc khi hôn Vưu Chiếu Hy. Nhìn vẻ mặt bất ngờ cùng khiếp sợ của cậu, trong lòng y lại càng cảm thấy thống khoái đến lạ.
Hương vị thanh thanh ở đầu lưỡi của người kia tựa hồ lưu luyến chưa phai, khiến cho y vừa được nếm lại muốn nếm thêm một lần nữa.
Nhưng mà…
Vưu Thần lúc này khẽ nhíu chân mày, bỗng dưng nhớ đến một người vô tình được nhắc tới trong cuộc trò chuyện của cả hai.
Người mà Vưu Chiếu Hy thích.
Nghĩ đến đó, y khẽ cười, không bao giờ có người như thế, ngoại trừ một người là—
Cốc, cốc.
Dòng suy nghĩ của Vưu Thần nhất thời bị chặn lại bởi tiếng gõ cửa phát ra ở bên ngoài. Y bình thản xoay người nhìn về phía đó, nói:
“Vào.”
Bên ngoài là một người gác cổng vẫn còn trẻ. Anh bận trên người một bộ y phục màu xanh lục hơi sẫm, nhìn qua có chút sờn cũ. Hai tay thẳng tắp ép sát hai bên, anh cúi đầu báo cáo:
“Cậu Cả, bên ngoài có một thiếu niên muốn tìm gặp cậu Út.”
“Thiếu niên?” Vưu Thần nhướng cao chân mày.
Người gác cổng gật đầu, “Vâng, là một thiếu niên trạc tuổi của cậu Út. Bảo là đến thăm bệnh.”
“Thăm bệnh à?” Vưu Thần thầm nói, sau đó liền buông bỏ chiếc bật lửa xuống bàn làm việc rồi mau chóng đi về phía cánh cửa.
Lướt ngang qua người gác cổng, Vưu Thần nói:
“Đi thôi.”
Sau lưng y, cánh cửa dần được khép lại.
Bước chân của y có phần bình thản hơn thường ngày, mặc dù rằng trong lòng khá hiếu kỳ về đối tượng muốn tìm gặp Vưu Chiếu Hy.
VưuChiếu Hy, em thật sự đã khiến một kẻ ngoại tộc dám đặt chân đến đây sao?
Hóa ra cả gia đình này đều chung tay bảo vệ cho cái thứ…
Vưu Hạ dừng lại dòng suy nghĩ của chính mình, kì thực, sâu trong tâm can anh, chưa bao giờ muốn sẽ dùng những câu từ như vậy mà nói với Vưu Chiếu Hy.
Nhưng nếu chuyện kia là sự thật, anh nghĩ mình sẽ không kìm lòng được.
“Anh đừng nói gì về nó nữa, em chẳng muốn nghe đâu. Muốn bảo vệ cứ âm thầm bảo vệ, em—”
“Anh không bảo vệ ai. Anh nói rồi, anh chỉ quan tâm công việc của anh và người anh thương thôi.”
Vưu Kiện lần nữa nhấn mạnh lại quan điểm của mình, sau đó vỗ nhẹ lên vai Vưu Hạ:
“Nhưng anh vẫn phải khuyên em, nên mặc kệ Chiếu Hy đi. Một mình anh cả, là đủ rồi.”
“Đừng nhắc đến hai người đó trước mặt em nữa.”
“Nếu em vẫn ngoan cố không mặc kệ thằng bé ấy, người thiệt chắc chắn chỉ là em.”
Vưu Kiện khẽ thở dài.
Nhìn thấy biểu tình của người kia, Vưu Hạ không khỏi thắc mắc, “Anh nói như vậy là ý gì đây? Lẽ nào anh biết được cái gì của hai người đó sao? Sao anh phải cố chấp khuyên em như vậy?”
“Biết chuyện gì, nên nói hay không anh tự biết được. Không cần khích tướng anh. Anh nói một lần, làm hay không thì tùy.”
Dứt lời, Vưu Kiện thẳng thừng quay lưng đi một nước. Bóng dáng của hắn chẳng mấy chốc đã biến mất sau ngã rẽ cầu thang.
Vưu Hạ nhìn theo cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng chỉ biết hạ tầm mắt, dồn nén sự tức giận của bản thân vào sâu trong lòng.
Chiếu Hy, sự thật vẫn mãi là sự thật thôi.
#
Nắng xế chiều hắt vào bệ cửa sổ, làm cho tia ánh sáng bị gãy ở chính giữa khung kính, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Vưu Chiếu Hy ở trên giường mơ mơ màng màng cảm giác nóng nực, vì vậy mà một phát kéo tấm chăn bông ra khỏi người mình.
Lăn qua bên phải một cái, cậu lại cảm thấy cổ họng mình khô đến mức khó chịu, cuối cùng không thể chịu được mà chống tay ngồi dậy.
Gian phòng ngủ đã sớm trở lại sự yên tĩnh của nó.
Vưu Chiếu Hy một tay đỡ lấy trán, đầu có chút váng, cổ họng thì khô khốc, bụng lại trống rỗng vì có lẽ cậu chưa ăn gì từ sáng đến giờ.

Nhưng vì ngủ mê, Vưu Chiếu Hy không biết mình đã được dì giúp việc mang cho một ly sữa nóng uống tráng bao tử rồi.
Giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhận ra hiện tại đang là buổi chiều. Ánh nắng ngày càng nhạt đi, nhường chỗ cho màn đêm ngoi lên.
Khẽ nhíu mày một cái, Vưu Chiếu Hy sờ lên gò má bên trái, hình như là bị sưng vì cú tát của Vưu Hạ. Chạm qua chạm lại một chút, cậu mím môi, nén đau không kêu lên.
Bây giờ mới ngẫm lại, sáng hôm nay rốt cuộc anh tư đã có chuyện gì mà trở nên nóng tính đến như vậy được chứ?
Mình rõ ràng chẳng làm gì cả.
Mình thật sự không làm gì cả mà?
Tại sao chứ?
Vưu Chiếu Hy mơ hồ nghĩ ngợi, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có kết quả ưng ý, cậu đành ném nó qua một bên.
Ngước mắt tìm kiếm một ly nước lọc để uống qua nhưng không có, cuối cùng cậu đành phải lê thân mình rời khỏi giường.
Tay vừa chạm nắm cửa, định mở ra đi xuống bếp thì ở bên ngoài cũng có người đang vặn ngược chiều để đi vào trong.
Vưu Chiếu Hy ngây người, lực ở bàn tay cũng mất dần. Nghe được tiếng động cửa mở, cậu nhanh chóng lùi ra phía sau một chút, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ở trước mặt.
Bộ dạng thật trầm tĩnh mà nhìn cậu.
Im lặng mất hơn mấy giây, Vưu Chiếu Hy một tay ôm bụng mình, một tay vịn ở kệ sách bên cạnh, cất giọng hỏi:
“Anh…không đi công tác sao?”
Vưu Thần bình tĩnh bước hẳn vào trong phòng, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra phía sau. Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Vưu Chiếu Hy hiện tại vẫn rất hoang mang, không hiểu lý do gì mà người kia vẫn còn ở nhà được. Mà bộ dạng của cậu lúc này trông tàn tạ quá đi mất!
Thấy người kia vẫn cứ tròn mắt nhìn mình như thể rất kinh ngạc, Vưu Thần đã thở nhẹ một hơi, bước lại gần chỗ của cậu.
Ánh mắt chậm rãi hạ xuống rồi dừng lại ở gò má bị sưng của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:
“Chẳng phải hôm qua em bảo không muốn tôi đi sao?”
“À…” Vưu Chiếu Hy đột nhiên cười ngốc, “Thật sao? Thật là vì em nói như vậy mà anh không đi nữa sao?”
Vưu Thần căn bản không để ý đến chuyện đó. Điều y quan tâm bây giờ chính là sức khỏe của người kia.
Mặt mũi Vưu Chiếu Hy vẫn còn tái nhợt, nhưng vì được uống thuốc và nghỉ ngơi rồi cho nên đã đỡ hơn hồi sáng rất nhiều.
Duỗi ngón tay chạm lên gò má bị sưng, Vưu Thần lãnh đạm hỏi:
“Là ai làm?”
Nếu như người bình thường người ta sẽ hỏi, sao lại sưng?
Nhưng với Vưu Thần, con người y luôn có một quả quyết khiến người khác luôn không hài lòng được.
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi liền tránh sang một bên, để cho Vưu Thần không còn chạm lên gương mặt của mình nữa. Sau đó, cậu thấp giọng nói dối:
“Là em bị ngã. Sáng này, em chóng mặt rồi bị ngã xuống đất. Sưng đến bây giờ.”
“Vậy à?” Vưu Thần nhướng mày hỏi lửng một câu, sau đó lặng lẽ xoay người, đi về phía giường ngủ, bình thản ngồi xuống.
Vưu Chiếu Hy một lần nữa ngây người nhìn y, không lâu sau liền nghe y gọi:
“Lại đây nào.”
Không hiểu lý do gì mà đôi chân lập tức thuận theo mà bước đến gần đó.
Đứng đối diện với một Vưu Thần luôn cao cao tại thượng, Vưu Chiếu Hy nhất thời căng thẳng.
Hay đúng hơn, khi nhìn vào mắt của y, cậu như vô tình nhìn thấy lại toàn bộ hình ảnh của một đêm mưa hôm qua.
Một đêm mưa tầm tã, ướt đẫm tâm trí của cậu.
“Có chuyện gì sao…ạ?”
Vưu Chiếu Hy lúc này dời mắt sang chỗ khác, vì thật sự không thể chịu nổi áp lực của đôi mắt kia.
Vưu Thần thấy cậu có vẻ trốn tránh, một tay vươn đến, dứt khoát kéo cậu cúi thấp người xuống, để cho ánh nhìn của cả hai phải trực diện nhau.
“Đừng hờ hững như vậy chứ?” Vưu Thần nhàn nhạt nói, ngón tay lại mơn trớn qua đôi môi khô nứt của Vưu Chiếu Hy, thích thú trêu đùa.
“Không phải đêm hôm qua, chúng ta đã rất vui vẻ hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.