Editor: Kim Phượng
Trong thùng tắm, sắc mặt xinh đẹp của thiếu nữ tái nhợt, cắn chặt môi, mái tóc dài xoã trên lưng, trong hơi nước mông lung này lộ ra một vẻ đẹp kinh thế.
Không biết đã qua bao lâu, nước thuốc trong thùng tắm từ màu xanh biến thành đen, thiếu nữ mới chậm rãi mở mắt ra, làn môi cắn chặt thở ra một ngụm trọc khí.
“Chủ nhân, người thành công rồi, bây giờ người đã là sơ Linh Giả sơ thấp! Không còn là phế vật không thể tu luyện lúc trước, sau đó ta sẽ cho người một phương thuốc nữa, người dựa theo phương thuốc đó làm thành thuốc tắm, tắm trong thuốc này có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện của người.”
Trong lòng Tiểu Mạch rất là vui sướng, rồi sau đó lại tiếp tục lải nhải.
“Đáng tiếc không có linh dược, nếu không hiệu quả càng rõ hơn, chủ nhân, lần sau người vào không gian thần điển một chuyến, gieo trồng dược thảo lần trước người được đến……”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, còn không đợi nàng trả lời Tiểu Mạch thì đột nhiên giọng nói Tiểu Mạch trở nên cảnh giác lên.
“Chủ nhân, có người!”
Có người?
Chợt, gương mặt của Vân Lạc Phong trở nên sắc bén, nhanh chóng khoát quần áo ở bên cạnh lên người, nhảy từ trong thùng tắm ra, nghiêm nghị quát: “Ai, lăn ra đây!”
Sau bình phong, một bóng dáng màu đen từ từ đi ra.
Ngũ quan của nam nhân rất là tinh xảo, hoàn mỹ đến người và thần đều sẽ vì nó mà ghen ghét, thần sắc lạnh lùng, mắt đen nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, con ngươi thâm thuý làm người ta không thể nhìn trộm cảm xúc nội tâm của hắn.
Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng ở trên đôi môi mềm mại của nam nhân kia, không tự chủ được nhớ tới ngày đó đối phương từng hôn lên môi nàng……
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Nội tâm của thiếu nữ dần dần khôi phục bình tĩnh, con ngươi tà mị lại lần nữa quan sát dung nhan lạnh lùng của nam nhân, trong lời nói không có vẻ gì là không kiên nhẫn, nhưng thật ra giọng điệu có chút ngang ngược.
“Đây là nàng làm rớt.”
Nam nhân giơ tay lên, một khối ngọEditor: Kim Phượng
Ở cạnh nàng rất thoải mái?
Đây là cái đạo lý gì?
“Ngươi nói xem ngươi biết làm cái gì?” Vân Lạc Phong nhướng mày, cười cười nhìn về phía nam nhân kia.
Nam nhân giật mình, nói: “Cái gì cũng biết.”
“Cái gì cũng biết? Vậy làm ấm giường thì sao?” Ánh mắt Vân Lạc Phong đầy ý cười, giọng nói đùa cợt trêu ghẹo, nở nụ cười thú vị bên môi.
Lúc này trên người Vân Lạc Phong chỉ khoát hờ một chiếc áo mỏng, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài, đúng là quyến rũ lòng người, hơn nữa với giọng nói tà mị trêu ghẹo ấy, giờ phút này, thiếu nữ lại nhìn thấy nam tử lạnh lùng….. đỏ mặt!
Ặc!
Tên gia hỏa này đúng là không chịu được đùa giỡn.
“Ta không biết!”
Người này đúng là một đứa trẻ ngoan, rất thành thật trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong.
Hắn dừng lại chút xíu, rồi nói thêm một câu: “Ta có thể học.”
Ta có thể học….
Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người. Nếu có một ngày, có một người nam nhân đứng trước mặt ngươi, nói sẽ vì ngươi học cách làm ấm giường, ngươi còn có thể bình tĩnh nổi không?
“Vậy ngươi ở lại bên cạnh ta làm thị vệ cho ta, ngươi có ý kiến gì không?”
Vân Lạc Phong phục hồi tinh thần lại, trở về tư thái lười biếng như cũ, cười tà mị nhìn về phía nam tử trước mặt.
“Nghe theo nàng.”
Chỉ ba chữ đơn giản, có thể thấy tên gia hỏa này chẳng những lãnh khốc mà còn kiệm lời nữa.
“Phải rồi, ngươi tên là gì?” Vân Lạc Phong ngáp một cái, không mấy để ý hỏi.
Hai ngày trước, gia gia nói phải tìm cho mình một thị vệ thân tín. Không ngờ thị vệ này nhanh như vậy đã tìm tới cửa.
“Tiêu.”
“Không có họ?”
“Không có.”
Vân Lạc Phong lại sửng sốt lần nữa, theo bản năng nhìn về phía nam tử trước mặt, thấy hắn không có biểu cảm dư thừa nào, môi nàng hơi mấp máy, nói: “Sau này tên của ngưEditor: Sam Sam – DĐ LQĐ
“Nha đầu thối, ngươi lăn ra đây cho ta.”
Sáng sớm hôm sau.
Vân Lạc Phong còn đang rửa mặt thì một tiếng hét phẫn nộ truyền tới. Tiếng hét lớn đến nổi vang vọng toàn bộ trên dưới tướng quân phủ thật lâu.
Dọa cho tất cả hạ nhân đều hoảng sợ. Không biết đại tiểu thư nhà họ lại làm gì chọc giận tướng quân nữa rồi.
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong ngáp một cái, ngoắt tay về phía Vân Tiêu, xoay người đi ra khỏi phòng.
“Đi thôi! Cũng không biết lão gia hỏa kia nổi điên cái gì? Mới sáng sớm đã la như quỷ khóc sói gào.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng Vân Lạc Phong cũng đoán được nguyên nhân lão gia hỏa nhà mình nổi điên là gì.
Phòng ngân khố.
Lão nhân gia nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng có một loại xúc động muốn khóc, nhưng làm sao cũng không khóc được. Ông run rẩy chống tay dựa vào tường mới giúp thân già của mình không tê liệt ngã xuống đất.
Trống trơn!Editor: Sam Sam – DĐ LQĐ
Cái gì?
Lão nhân gia ngây ngẩn cả người, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tự tin của Vân Lạc Phong. Rất lâu, rất lâu cũng chưa hồi thần được.
Nha đầu thối vừa nói cái gì? Dược liệu giúp nó có thể tu luyện? Không phải lỗ tai lão tử có vấn đề gì chứ?
“Vừa rồi cháu nói gì? Cháu có thể tu luyện sao?”
Nghe nhầm! Nhất định là già rồi nên lãng tai! Ngay cả y sự ngự dụng của hoàng tộc cũng không dám đảm bảo có thể chữa khỏi hoàn toàn thân thể của con bé.
Nhưng rất nhanh sau đó, lão nhân gia đã có thể kiểm chứng suy nghĩ của mình.
Gương mặt thiếu nữ vẫn tươi cười ta mị mà tùy ý như cũ, giữa đôi mày là sự tự tin cuồng vọng. Chỉ thấy mái tóc đen huyền cùng bạch y trên người không gió mà từ từ tung bay. Hình ảnh phương hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng cái lão nhân gia chú ý không phải cái này…
Linh khí!
Không sai! Ông cảm nhận được trên người cháu gái bảo bối nhà mình có linh khí.
“Sơ Linh Giả cấp thấp? Phong nhi… cháu… cháu có thể tu luyện rồi?”
“Không sai!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Từ hôm qua cháu đã bắt đầu tu luyện. Bây giờ người còn cảm thấy dược liệu này quý không?”
Sau ba giây im lặng, một trận cười phát ra không ngừng, vang vọng khấp toàn bộ tướng quân phủ.
Các nha hoàn và hộ vệ trong tướng quân phủ càng ngày càng run sợ. Không biết lão tướng quân nhà mình đang xảy ra chuyện gì. Lúc nổi giận, lúc lại cười. Chẳng lẽ thật sự bị đại tiểu thư làm cho điên thật rồi sao?
Lúc này Vân Lạc đang ngửa đầu cười to trước cửa phòng ngân khố còn chưa biết, hành động ngày hôm nay của ông bị một ít người truyền ra ngoài, khiến bá tánh trong hoàng thành đều cho rằng Vân lão tướng quân điên rồi!
Hơn nữa còn là bị Vân Lạc Phong làm cho tức giận mà phát điên.
Vân Lạc Phong không nói gì, lười biếng dựa vào cửa, chờ lão gia tử nhà mình cười xong đã.Editor: Kim Editor: Kim Phượng
“Vậy đa tạ.” Vân Lạc Phong cất lại tờ ngân phiếu một ngàn lượng, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Y Các của các ngươi có thu mua nước thuốc hay không?”
“Nước thuốc?”
Nam tử mặc trường bào màu xanh sửng sốt một chút: “Vậy phải xem là nước thuốc gì. Nếu dược hiệu của nước thuốc đó không tệ, Y Các chúng ta sẽ đưa ra mức giá hợp lý.”
Vân Lạc Phong hơi hơi rủ mi mắt.
Dược hiệu của Tụ Linh dược chắc hẳn là không tệ nhỉ?
“Làm sao vậy? Vân tiểu thư muốn bán nước thuốc sao?” Nam tử mặc trường bào màu xanh cười lễ phép, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Thế nhân ai chẳng biết đại tiểu thư của Vân gia là phế vật đây? Tuy không biết vì sao trong thời gian này Vân Lạc Phong lại trở nên si mê y thuật, hơn nữa còn lãng phí không biết bao nhiêu bạc! Ngoài ra, hắn còn nghe nói hôm nay Vân tướng quân nổi trận lôi đình ở trong phủ. Đoán chừng cũng chính vì bại gia nữ Vân Lạc Phong này!
Dựa vào trình độ mới học y thuật chưa được bao lâu của nàng, có thể phối chế ra nước thuốc gì đây?
“Tạm thời chưa có quyết định này, nếu như ta muốn bán nước thuốc, ta sẽ tìm đến Y Các của các ngươi.”
Lúc này, người làm của Y Các cũng mang dược liệu nàng cần đến. Sau khi nhận lấy dược liệu nàng xoay người rời đi dưới cái nhìn suy tư của nam tử mặc trường bào màu xanh, bóng dáng cao gầy dần dần biến mất trên đường phố…
Sau khi trở lại phủ tướng quân, Vân Lạc Phong đi thẳng ra sau núi, còn phân phó không cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy rồi đi vào không gian thần điển.
Trong thần điển, Tiểu Mạch vừa oai oán, vừa đáng thương nhìn Vân Lạc Phong. Biểu tình uất ức kia giống như sắp khóc đến nơi vậy.
“Chủ nhân, lâu rồi người không có đến thăm ta. Còn nữa, khi nào người mới ăn sạch sẽ cái tên nam nhân cực phẩm kia?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn nó: “Lại đây giúp ta! Ta muốn trồng thảo dược lần trước đoạt được vào dược điền. A, không đúng, sao ta có cảm giác hình như dược điền lớn hơn một chút vậy?”
Thảo dược này là lần đầu Vân Lạc Phong đến mua dược liệu ở Y Các, được Y Các tặng kèm. Khoảng thời gian này quá bận rộn, nên đến bây giờ mới có thời gian để trồng.
“Chủ nhân, bây giờ người đã là Linh Giả, tất nhiên là dược điền cũng rộng lớn hơn. Sau này, thực lực của người càng ngày càng mạnh, phạm vi của dược điền này cũng sẽ càng ngày càng lớn.” Tiểu Mạch bĩu môi: “Còn nữa, thảo dược người có được lần trước chẳng qua chỉ là loại dược liệu bình thường nhất dùng để trị thương. Với loại thảo dược này, người chỉ cần mười ngày là có thể biến nó thành linh thảo rồi.”
“Lúc trước không phải ngươi nói muốn thảo dược trở thành linh dược phải mất ba tháng sao?”
“Chủ nhân thật ngốc!” Tiểu Mạch thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hận rèn sắt không thành thép nói: “Cái lần trước ta nói là dược liệu của thuốc tắm! Những dược liệu đó còn được xem là trân quý, muốn tạo thành linh dược thì nhất định phải mất ba tháng, có khi còn lâu hơn. Còn thảo dược trong tay người chẳng tính là gì cả, chỉ trong vòng mười ngày là có thể thu hoạch linh thảo được rồi.”
Vân Lạc Phong bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra lần trước nàng hiểu lầm ý của Tiểu Mạch.
“Ngươi giúp ta lấy cái xẻng để gieo trồng dược liệu. Hiện tại cứ sử dụng thảo dược này thí nghiệm thử xem dược điền này có bao nhiêu lợi hại!” Vân Lạc Phong cầm một gốc thảo dược từ trên mặt đất, quay đầu nhìn Tiểu Mạch căn dặn.
Tiểu Mạch vâng một tiếng, cầm lấy cái xẻng, tung ta tung tăng đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, sau đó ở bên cạnh thiếu nữ cùng phụ giúp trồng thảo dược này xuống dược điền.
— ———
Khi Vân Lạc Phong ra khỏi không gian thần điển thì trời đã không còn sớm. Bởi vì trước đó nàng đã căn dặn không cho bất luận kẻ nào quấy rầy nên đến bây giờ cũng không có ai ra sau núi quấy rầy nàng.
Sau đó, nàng đi thẳng về phía nhà bếp.
Dược thảo đã trồng xong rồi, bây giờ nàng nên bắt đầu điều chế Tụ Linh dược!Phượng
Đôi mắt Vân Lạc Phong lóe lên ánh sáng tà khí: “Cháu cứu hắn một lần, cho nên hắn đến báo ân.”
Nàng đúng là đã cứu hắn một lần, chẳng qua là không có chữa trị đến nơi đến chốn, chỉ tùy tiện qua loa một chút mà thôi. Ai bảo tên gia hỏa nà
Rốt cuộc lão nhân gia cũng cười đủ rồi, thu lại giọng cười của mình. Nhưng trên mặt ông vẫn viết rõ mấy chữ “ta đang rất vui vẻ”.
“Không quý, một chút cũng không quý. Chỉ cần cháu có thể tu luyện, đừng nói là hai ngàn năm trăm vạn lượng, cho dù cháu muốn ta bán tổ trạch Vân gia, ta cũng lập tức bán lấy tiền cho cháu. Không được, ta phải đem tin tức tốt này nói cho nhị thúc của cháu biết..”
“Nói đến nhị thúc…” Vân Lạc Phong dừng lại một lúc: “Gia gia, đêm nay nhân lúc trời tối người lén đưa nhị thúc ra sau núi đi, sáng sớm mai cháu se dọn qua đó. Còn nữa, cháu muốn giới thiệu một người với gia gia.”
Từ đầu Vân Lạc đã nhìn thấy nam nhân đi bên cạnh cháu gái bảo bối nhà mình. Chẳng qua lúc đó lửa giận bóc lên đỉnh đầu, ông không kịp hỏi Vân Lạc Phong. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, ông liền biết người cháu gái mình nói là nam nhân này.
Không thể không nói, nam nhân này đúng là cực phẩm, từ diện mạo cho đến thân hình, so với thái tử chẳng nhưng không kém, mà còn ưu việt hơn rất nhiều.
“Hắn tên là Vân Tiêu, sau này sẽ là thị vệ thân cận của cháu.”
“Cháu nói gia hỏa này là thì vệ mà cháu chọn?” Vân Lạc bị chấn kinh rồi.
Bất luận là hình dáng hay khí chất, nam nhân này cũng không giống một thị vệ. Quan trọng hơn là lấy thực lực của Vân Lạc vậy mà ông không nhìn ra được thực lực của nam nhân này ở cảnh giới nào.
Xem ra nam nhân này hoặc là một phế vật không thể tu luyện, hoặc là…. thâm tàng bất lộ, thâm sâu khó lường.
Vân Lạc thiên về khả năng phía sau nhiều hơn.
Nam nhân này khí thế quá cường đại. Người có khí chất như vậy sao có thể là một phế vật?
“Phong nhi, nam nhân cực phẩm này cháu cướp được từ đâu vậy?” Vân Lạc cho Vân Lạc Phong một cái nháy mắt, hỏi.
Hai chữ cực phẩm trong lời nói của lão nhân gia làm Vân Tiêu có chút bất mãn, hắn nhíu nhíu mày. Nếu đổi thành một người khác, dám lăng nhục hắn như vậy thì đã đầu mình hai nơi từ sớm.
Nhưng người này là gia gia của Vân Lạc Phong.
Hắn nhịn!
Hoàn toàn trống trơn!
Tích tụ mấy đời của Vân gia, đều bị cái tên bại gia nữ đáng chết kia tiêu sạch hết rồi.
Lão nhân gia thật sự muốn khóc, ông hối hận đã đem chìa khóa ngân khố giao cho tên bại gia nữ kia. Ai mà ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngũi, nó lại có thể tiêu sạch sẽ tất cả bạc trong ngân khố của ông.
Ngay cả một đồng cũng không chừa lại cho ông.
Đúng lúc này, từ phìa sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Khi nghe được âm thanh này Vân Lạc bỗng quay phắt đầu lại, mặt trái cảm xúc của ông bắt đầu bạo phát, hai tròng mắt đỏ bừng, một đầu tóc bạc dựng ngược lên.
“Nha đầu thối! Bạc của lão tử đâu? Ngươi đem bạc của lão tử tiêu xài ở đâu hết rối?”
Vân Lạc Phong mặc một thân bạch y đứng trước mặt Vân Lạc, biểu tình kia thật vô tội: “Không phải người nói cháu tùy ý lấy bạc trong ngân khố sao? Cho dù dọn sạch hết cũng không thành vấn đề mà.”
Lão nhân gia ngay tức khắc im miệng. Đúng thật là ông đã nơi là Vân Tiêu!”
Vân Tiêu….
Nam nhân lập lại hai chữ này trong lòng, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt lạnh lùng thêm một phần kiên định: “Sau này, ta bảo vệ nàng!”
— —— ——–
Khi Vân Lạc Phong ra khỏi phòng, sắc trời đã không còn sớm. Nàng định đi tìm gia gia bàn bạc chuyện dọn ra sau núi ở, tiện thể giới thiệu Vân Tiêu với gia gia, ai ngờ đến bây giờ lão gia hỏa kia còn chưa trở về. Vì thế, sau khi đợi hết nửa ngày, nàng không chờ nữa mà trở về phòng.
Nhưng thời điểm nàng trở lại phòng lại phát hiện Vân Tiêu vốn đứng chờ trong phòng bây giờ đã không biết tung tích.
“Vân Tiêu?”
Vân Lạc Phong nhíu mày gọi một tiếng, bỗng nhiên tầm mắt của nàng dừng lại trên giường.
Trên giường, trong chăn nhô lên chứng minh có người đang nằm trong đó, người nọ cũng nghe tiếng nàng gọi, từ trong chăn chui ra.
Chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân của nam nhân này, thần thái lãnh khốc vẫn trước sau như một, môi mỏng khẽ nhấp, đôi mắt đen vô cùng sạch sẽ.
Ánh mắt Vân Lạc Phong di chuyển xuống dưới mốt chút, dừng lại nơi cơ bụng có tám múi kia, đối diện với thân hình mê người như vậy, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không khỏi có chút ngây ngẩn.
Nếu bán tên nam nhân cực phẩm này vào thanh lâu, đoán chừng sẽ tạo ra một chấn động không nhỏ, nhất định còn được hoan nghênh hơn cả cái tên thái tử điện hạ kia.
Đương nhiên Vân Tiêu không biết ý nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, con ngươi thanh triệt (*) kia vẫn đang nhìn Vân Lạc Phong.
(*): Thanh khiết và sạch sẽ.
“Nàng bảo ta làm ấm giường, bây giờ… giường đã ấm, nàng có thể ngủ.”
Vân Lạc Phong như bị một tia sét đánh trúng người.
Hóa ra, tên gia hỏa này hiểu lầm ý nghĩa của từ ấm giường sao? Mà trước đó hắn đỏ mặt cũng không phải bởi vì nghe được hai chữ này sao?
Thời điểm này, Vân Lạc Phong cảm thấy tên gia hỏa này vậy mà lại rất……. đơn thuần đáng yêu.c bội treo ở trong tay hắn.
Trên ngọc bội kia, chữ Vân dùng đao khắc lên rất rõ ràng, đập vào mắt thiếu nữ.
Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút, ngày đó nàng xác thật rớt một khối ngọc bội, sau đó dù tìm thế nào cũng không tìm được, lại không nghĩ rằng nó ở trong tay nam nhân này.
Khó trách nam nhân này lại đến phủ tướng quân, còn thông qua ngọc bội tìm được nàng.
“Được, ngọc bội vật quy nguyên chủ, ngươi có thể đi rồi.”
Vân Lạc Phong tiếp nhận ngọc bội, cười tà nhìn về phía nam tử thờ ơ lãnh khốc, nhướng mày nói: “Còn việc gì nữa?”
Nam nhân khẽ động, nhưng vẫn không rời khỏi.
Không biết vì sao, giờ này khắc này Vân Lạc Phong lại phát hiện một tia…. xấu hổ ở trên mặt hắn?
“Nàng…… Đã cứu ta.”
“Ừm?”
“Còn thấy được dung mạo của ta……”
“Rồi sao?”
“Phụ trách.”
“……”
Vân Lạc Phong trợn tròn mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn gia hoả đang xấu hổ trước mặt này.
Vừa rồi lỗ tai nàng không có vấn đề gì chứ?
Nam nhân lạnh lùng này lại mang vẻ mặt xấu hổ bảo nàng phụ trách?
Chỉ vì nàng thấy được dung mạo ở sau mặt nạ của hắn?
“Ta đã biết, ta đã biết sẽ là loại kết quả này mà, chủ nhân mau nhận đi, hắn đối với người có chỗ lợi, người mau nhận hắn đi!”
Cả người Tiểu Mạch đều kích động lên, thật giống như người bị yêu cầu phụ trách chính là nó vậy.
“Câm miệng!”
Trong lúc nhất thời Vân Lạc Phong không khống chế được, hung tợn quát to một tiếng, rồi nàng mới nhìn về phía nam tử đứng ở trước mặt: “Ta không có cưỡng gian ngươi! Ngươi bảo ta phụ trách gì chứ? Huống chi, chúng ta vốn không quen biết, tại sao ngươi muốn tìm ta? Chỉ bởi vì ta giúp ngươi một lần hay sao?”
Nam tử lạnh lùng mím môi, ngại ngùng nói: “Không biết, ta cảm thấy…… ở bên cạnh nàng rất thoải mái.”