Tối, thật là tối!
Bóng đêm như bao phủ toàn bộ. Chẳng lẽ đây là địa ngục ư? Chắc vậy, cô đã chết rồi mà. Khoan?!! Sao cô vẫn nghĩ được?
Cố gắng mở mắt, dù có một cơ hội sống cũng phải bắt lấy. Cô còn phải sống để giết chết tên hỗn đản đó, không, chết thì quá dễ cho hắn rồi, phải cho hắn sống không bằng chết!
Một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng bay qua mũi, ánh sáng đập vào mắt, nhất thời làm cô nheo đôi mắt dài hẹp lại. Trong khoảng khắc này cô cảm thấy mình như vừa trở về từ cõi chết. Từ từ ngồi dậy, đôi mắt đã dần thích ứng được với ánh sáng, đảo một lượt qua căn phòng. Gian phòng không lớn cũng không nhỏ, kì lạ là đồ vật trong phòng tuy sắp xếp rất ngay ngắn nhưng lại làm cho người ta cảm giác như đồ vật đã từ rất lâu rồi. Ngoảnh lại chiếc giường cô đã nằm cũng vậy, rõ ràng là đồ cổ, theo con mắt đánh giá của cô mấy năm nay thì không thể nào sai được. Nhìn qua ô cửa sổ, những chú chim quyên cất cao giọng hót lanh lảnh rồi đậu lên bông hoa lan đã nở rộ, có lẽ cô đã nghĩ nhiều quá rồi, đây cũng có thể là sở thích của ân nhân, dù sao người nọ cũng đã cứu mình, sao có thể làm hại mình được chứ.
Nghĩ ngợi mông lung một hồi, bỗng có một tiếng “két” ngoài cửa.
Bước vào là một cô gái tầm khoảng 20 tuổi, dáng hình thon thả, gương mặt lộ ra nét trầm tĩnh cùng thanh tịnh, bộ váy màu xanh nhạt dài đến tận gót chân, tay đang cầm một cái chậu nước, tuy mặc váy dài nhưng dáng đi phải nói là thuần thục ngược lại còn rất duyên dáng. Chăm chú đánh giá một hồi, không nhìn thấy sắc mặt của người nọ đã biến đổi từ bao giờ, không còn sự bình thản như trước nữa mà thay vào đó là nỗi ngạc nhiên khó có thể tả. Hai ánh mắt chạm nhau, trong tích tắc cô có thể thấy ngoài sự ngạc nhiên kia của người nọ còn có một chút sợ hãi cùng lo lắng. Cảm thấy có chút thú vị cùng nghi hoặc, cô đang định mở miệng nói thì bỗng một giọng nói trong trẻo mang theo vẻ ngạc nhiên bỗng phát ra:
“Điện…Điện hạ!!!”
Hai chữ này phát ra cùng đôi môi vẫn còn mấp máy của nữ nhân kia làm cho cô càng cảm thấy nghi hoặc. Ai là điện hạ? Điện hạ là ai? Chẳng lẽ là đang nói cô? Từ khi tỉnh dậy trong một căn phòng kì lạ cho đến khi cô gái này bước vào thì dường như cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả a?
Cẩn thận nhìn lại chính mình, mới phát hiện đôi tay này hình như không phải của mình, đôi bàn tay thon dài trắng toát như ngọc vậy. Nhào tới bên bàn gần đó, chăm chú nhìn mình trong chiếc gương đồng.
Khuôn mặt này… rõ ràng không phải là của mình?!!…
Gương mặt người phản chiếu trong gương là của một thiếu nữ tầm 18, 19 tuổi. Đôi môi hồng nhạt như cánh hoa đào, vừa mê hoặc lòng người vừa dịu dàng mảnh mai. Mái tóc đen mượt xõa xuống như dòng sông mềm mại mà đa tình. Mắt phượng hiền từ cuốn hút, trong mắt là cả bầu trời đỏ đầy sao. Da mặt trắng nõn như em bé, cần cổ nhỏ gầy, lộ ra xương quai xanh phi thường xinh đẹp. Nói chung ấy à, cái gương mặt này, dù có ném ra ngoài đường đi nữa thì cũng sẽ có người vì nó mà chết mê chết mệt thôi.
Chính là quá xinh đẹp!
Cố gắng trấn tĩnh lại, đảo mắt chầm chậm qua căn phòng một lần nữa cùng với người đang đứng trước mắt mình. Những đồ vật kì lạ như thời xưa, nữ nhân mặc váy dài và câu nói không phải để gọi cô, cùng với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này…
Quá rõ ràng rồi, chẳng lẽ cô…đã xuyên không rồi?!!