Nó bật ngồi dậy với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức xem đã mấy giờ rồi. Vừa nhìn vào đồng hồ thì nó thoáng ngạc nhiên, mới 6 giờ sáng thôi. Sao tự nhiên hôm nay nó thúc sớm quá vậy nhỉ? Nó bước xuống giường đến bên cửa sổ ngẩng mặt nhìn bầu trời, hoá ra sáng sớm lại trong lành như vậy nó cảm thấy dễ chịu trong lòng lắm.
Bỗng nhiên nó chợt nhớ lại buổi chiều hôm qua, được Hải Nam chở đi khắp nơi thành phố rất vui vẻ. ánh mắt hắn nhìn nó thật dịu dàng. Hắn đúng là mẫu người yêu lý tưởng của mỗi cô gái. Nó cười nhẹ khi nhớ lại lúc Hải Nam mua kem cho mình ăn, hắn còn đoán được nó thích kem dâu nữa chứ? Hắn khiến nó cảm thấy vui vui trong lòng lắm…
Rồi nó quay lưng đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay đồng phục đi học luôn. Khoảng 30 phút sau nó bước xuống nhà và vào bếp để ăn sáng thì gặp bà Tám (người giúp việc lâu năm gia đình nó) đang chuẩn bị bữa sáng. Nó cười tươi và nói khẽ:
“Good Morning.”
Bà Tám nghe mà không hiểu gì hết nên hỏi lại:
“Nhị tiểu thư vừa nói gì ạ?”
Nó bật cười và vội nói:
“Con quên. Good Morning là chào buổi sáng đó ạ.”
Bà Tám vừa bưng tô phở bò và ly nước cam qua bàn cho nó vừa nói:
“Bà lão này không biết tiếng Anh đâu nhị tiểu thư à.”
Nó ngồi vào bàn ăn rồi nói:
“Tại sáu năm nay ở bên Anh sáng nào con cũng nói câu này nên con đã quen miệng rồi.”
Bà Tám nhìn nó với ánh mắt tội nghiệp. Phương My và hai anh em nó tội nghiệp lắm, từ nhỏ đã không được cha mẹ quan tâm còn bị đưa qua Anh nữa chứ? Bà Tám nói khẽ:
“Dạ… mời tiểu thư ăn sáng ạ.”
Nó nhìn và nhõng nhẽo nói:
“Tiểu thư, tiểu thư. Sao bà Tám cứ kêu con là tiểu thư hoài vậy? Bà Tám cứ gọi con là Lâm Lâm đi mà.”
Bà Tám vội nói:
“Thôi không được đâu, nếu gọi cô như vậy thì tôi sẽ bị ông chủ la đấy.”
Nó nắm cổ tay bà Tám lắc lắc và nói:
“Nhưng mà…”
“Lâm Lâm, mày đừng làm khó bà Tám nữa.” – Nó chưa nói hết câu thì một giọng dịu dàng khác vang lên.
Nó nhẹ quay mặt lại nhìn, thì ra là Phương My từ ngoài đang bước vào. Nó ngạc nhiên hỏi:
“Sao mày lại nói vậy chứ? Tao xem bà Tám là người nhà mà.”
Phương My ngồi xuống và thở đài:
“Mày cũng hiểu cha mày mà, bác ấy không thích người dưới gọi thẳng tên hai anh em của mày đâu. Nếu bà Tám gọi thẳng tên mày thì thế nào cha mày cũng đuổi việc bà Tám thôi.”
Nó buồn bã gật đầu và nói khẽ:
“Thôi được rồi. Tiểu thư thì tiểu thư.”
Bà Tám vui mừng nói:
“Cảm ơn tiểu thư Phương My nhé. Cô có muốn ăn gì không ạ?”
Phương My lắc đầu và cười nhẹ:
“Dạ con ăn rồi ạ. Bà Tám cứ đi làm việc của mình đi.”
Bà Tám nhẹ gật đầu, rồi quay lưng đi làm việc của mình. Nó thì bắt đầu thưởng thức bữa sáng thơm ngon của mình. Phương My nhìn và hỏi:
“Hôm qua hai bác có làm gì mày sau khi mày về không?”
Nó vừa ăn vừa nói:
“Chỉ mắng một trận thôi chứ làm gì được.”
Phương My thở đài và nói:
“Làm tao lo muốn chết được á.”
Nó đẩy nhẹ ly nước cam đến trước mặt Phương My và cười cười:
“Thôi uống nước cam đi, đừng lo nữa. Hôm qua tao đi chơi vui quá trời luôn.”
Phương My cầm ly nước cam lên, cô hỏi giọng tò mò:
“Mày đi đâu mà vui?”
Nó vẫn vừa ăn vừa nói:
“Tao và mày mới về Việt Nam mà, còn biết nơi nào ngoài nhà và trường học. Nhưng cũng may là gặp anh Nam, ảnh đã chở tao đi dạo khắp thành phố.”
Phương My ngạc nhiên nhìn nó:
“Là cái anh mà hôm qua đã giúp chúng ta tìm xe đạp hả?”
Nó đứng dậy mở tủ lạnh lấy nước uống và gật đầu:
“Ừ đúng rồi, là anh ấy đó.”
Rồi nó đeo balô đi học. Phương My chọc ghẹo nó:
“Sướng quá nhỉ? Được đi chơi với hoàng tử trong trường, làm người ta ghen tị quá nha.”
Nó vừa dẫn xe đạp ra vừa hỏi:
“Mày đang nói cái gì vậy? Ai là hoàng tử cơ?”
Phương My ngồi lên xe và cười mỉm:
“Khánh, cô bạn ngồi chung bàn với tao nói anh Nam là hoàng tử của trong trường mình đó.”
Nó nhẹ gật đầu và cười cười rồi cùng Phương My chạy xe đi đến trường.
…
Khoảng 40 phút sau nó và Phương My đã đến trường học với tâm trạng vui vẻ. Ở nhà gửi xe thì nó và Phương My gặp hai người bạn mới, đó là Ngọc Khánh với Thái Sơn. Vừa nhìn thấy Phương My thì Ngọc Khánh vui vẻ chạy đến:
“Chào buổi sáng My.”
Phương My quay qua nhìn, cô cười nhẹ:
“Chào buổi sáng nhé Khánh.”
Thái Sơn nhìn nó với Phương My với đôi mắt trái tim:
“Woa người ở đâu mà xinh đẹp như tiên nữ vậy?”
Nó nhìn mặt mày của Thái Sơn rất giống côn đồ nên liền kéo Phương My ra sau lưng mình và hỏi:
“Cậu muốn gì đây?”
Ngọc Khánh véo lỗ tai Thái Sơn và nói:
“Ông lại làm người sợ nữa rồi đó.”
Thái Sơn vội kêu la:
“Đau, đau. Bà buông ra đi Khánh, đau quá.”
Ngọc Khánh thả Thái Sơn ra rồi quay sang nhìn nó và nói:
“Nhìn mặt ổng hung dữ như vậy thôi chứ hiền khô á sẽ không làm gì hai bạn đâu, đừng sợ mà.”
Thái Sơn giả bộ ôm mặt khóc:
“Huhu. Cha mẹ ơi, sao cha mẹ sinh con ra với bộ mặt hung dữ như vậy để giờ người ta không muốn làm bạn với con. Huhu.”
Phương My thấy tội nghiệp quá nên bước tới gần và nói giọng dịu dàng:
“Cậu đừng khóc nữa mà. Tụi mình đâu có nói không muốn làm bạn với cậu đâu.”
Nghe vậy Thái Sơn liền bỏ tay xuống, nở nụ cười thật tươi:
“Vậy là bạn chịu làm bạn với mình phải không?”
Lúc này Ngọc Khánh bực mình xô đầu Thái Sơn ra:
“Ông đừng giở trò này nữa đi.”
Rồi Ngọc Khánh quay sang nhìn nó với Phương My mà nói:
“Hai bạn cứ mặc kệ ổng đi. Ổng là vậy đó đừng để ý đến. Mà mình chưa biết tên bạn.”
Hôm qua nhỏ vẫn chưa có cơ hội làm quen với nó nữa. Thấy cô bạn Ngọc Khánh đang nhìn mình thì biết nhỏ đang hỏi nó rồi.
“À mình tên là Ngọc Lâm.” – Nó cười cười.
Ngọc Khánh bất ngờ rồi chạy đến khoác tay nó một cách tư nhiên:
“Ôi chúng ta giống chị em quá đi, mình tên Ngọc Khánh nè.”
Phương My vui vẻ nói:
“Đúng là giống chị em thật.”
Ba người con gái xinh đẹp vừa đi vào trường vừa vui vẻ nói chuyện với nhau bỏ mặc kẻ nước mắt cá sấu Thái Sơn khẽ đi theo sau.
Trong lúc bốn người họ đang vui vẻ đến lớp học của mình thì bỗng nhiên bị đám học nữ chặn đường lại. Ngọc Khánh nói nhỏ với Thái Sơn:
“Chắc do Mỹ Sang bày trò nữa rồi.”
Thái Sơn nhẹ gật đầu và hỏi khẽ:
“Thế giờ tính sao đây?”
Một học sinh nữ chỉ tay vào nó mà hỏi:
“Mày có phải là Hoàng Ngọc Lâm không?”
Nó bước lên phía trước đưa tay che chở cho Phương My và gật đầu:
“Phải, chính là tôi đây. Các người là ai và muốn gì?”
Đám học sinh nữ đó cùng nhau nói lớn:
“Tụi tao đến cảnh cáo hai đứa mày hãy tránh xa anh Nam và anh Minh ra. Nếu không thì…”
“Nếu không thì sao?”- Nó nhìn và hỏi.
Nguyên cả đám học sinh nữ đó lấy những bộc nước đủ màu từ túi ra và chọi thẳng vào nó với Phương My. Trong nguy cấp nhất nó quay lưng qua ôm lấy Phương My. Ngọc Khánh và Thái Sơn hốt hoảng thét lên:
“Phương My, Ngọc Lâm.”
Nhưng rồi bỗng nhiên có bóng người cao lớn đứng trước nó che chở cho nó và Phương My…
********Hết chương 4**********
Người che chở cho nó và Phương My là ai đây? Sứ mời mọi người đọc tiếp chương 5 nhé. ^^