3SÁNG HÔM SAU, CÓ HAI NGHÌN NGƯỜI VŨ TRANG RÃI RÁC dọc theo những cây chà là của Al-Fayoum. Trước khi mặt trời lên đỉnh cao của nó, năm trăm người bộ tộc xuất hiện ở chân trời. Đoàn kỵ sĩ tiến vào ốc đảo từ hướng bắc; nó xuất hiện như là một đoàn người bình thường, yên lặng, những tất cả đều giấu vũ khí trong lớp áo choàng của họ. Khi đoàn người tiến sát đến ngôi lều trắng ở trung tâm của Al-Fayoum, họ rút mã tấu và súng trường. Và họ đã tấn công một ngôi lều trống không.
Những người đàn ông của ốc đảo bao vây những kỵ mã từ sa mạc, và trong vòng nữa giờ đồng hồ, tất cả người xâm nhập đã chết, trừ một thoát thân . Những đứa trẻ con đã được giữ ở phía khu cây chà là, và không thấy những gì xảy ra. Những người đàn bà vẫn duy trì ở lều của họ, cầu nguyện cho sự an toàn của chồng, con và người thân của họ, và cũng không thấy gì về chiến trận. Những xác người không thể ở đó dưới đất, ốc đảo sẽ xuất hiện là một ngày bình thường của nó.
Người duy nhất thoát thân là thủ lĩnh của đám người xâm nhập. Trưa hôm ấy, hắn đã bị đem đến trước mặt những tộc trưởng, họ đã hỏi hắn tại sao hắn lại vi phạm Truyền Thống. Người thủ lĩnh nói rằng, đoàn người của hắn đã bị đói và khát, mệt mỏi sau nhiều chiến trận, và đã quyết định chiếm lấy ốc đảo để có thể trở lại chiến cuộc. Tộc trưởng nói rằng ông ta cảm thấy đáng tiếc cho đám người ấy, nhưng Truyền Thống là thiêng liêng. Ông ta lên án người thủ lĩnh và tuyên án tử hình mà không có danh dự. Thay vì bị hành quyết dưới một lưỡi gươm hay một viên đạn, hắn sẽ bị xử giảo ở một cây chà là chết, nơi xác của hắn sẽ bị quay cuồng bởi gió của sa mạc.
Tộc trưởng gọi chàng trai, và tặng chàng năm mươi miếng vàng. Ông ta nhắc lại câu chuyện về chàng Joseph của Ai Cập, và ông ta yêu cầu chàng trai trở thành cố vấn của ốc đảo.