Phó Vânanhbật dậy làm Liên Xác và Phương Tuế giật mình.
Hai người nàyđangngồitrênbậc thang xem các tiểu đạo sĩ giẫm lên cọc gỗ luyện quyền,đangxem mê mẩn bỗng thấy mặt nàng biến sắcthìxúm lại, lo lắng: “Tiểu thư?”
“Nãy ra nhiều mồ hôi, gió thổi qua lạnh quá.”
Phó Vânanhnhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gượng cười, ngồi xuống.
Phương Tuế và Liên Xáckhôngnghi ngờ gì.
“Bên ngoài nắng nóng màtrênnúi lại lạnh thế.”
Nhìn thấy người trong đạo quanđivề sau Trai Đường nghỉ ngơi, Phương Tuế mới nhớ ra Vương thẩm vẫnđangcầm mấy thứ đồ mangđitừ nhà, định ra lấy cho nàng chiếc áo choàng.
Phó Vânanhngăn Phương Tuế lại, “khôngcần đâu, chúng tađingay ấy mà.”
khôngbiết là aiđangẩnnáu ở Trường Xuân Quan, dù thế nàođinữathìnơi này cũngkhôngthể ở lại lâu.
Ở đầu hành lang bên kia, Phó Vân Chươngđãđangđitới, nét lo lắng giữa hai mắtđãbiến mất,sựmệt mỏi do say rượu cũngđãtiêu tán,nhẹnhàng phe phẩu quạt, mỉm cười hỏi: “Cơm chay ở Trường Xuân Quan là đặc sản của phủ Võ Xương, trưa nay ăn ở đây nhé?”
“Nhị ca, muội hơi mệt.” Phó Vânanhlàm như bị váng đầu, dùng ngón tay day ấn đường, khẽnói, “Muội muốn về.”
Phó Vân Chương lập tức nhíu mày, đưa mặt ra hiệu cho Phương Tuế đỡ nàng, “Được, về thôi.”
Yđitìm người quennóilời từ biệt, người nọ cũngkhôngníu kéo gì, chủ động tiễn họ ra khỏi đạo quan.
Ngoài đạo quan có kiệu phu, mã phu chờ sẵn để đón khách, Phó Vân Chương quyết định trở về bằng xe ngựa. Đưa Phó Vânanhlên xe, thấy mặt nàngđãtái nhợt, y nhíu mày: “Hôm nay nóng quá. Vừa mới xuống thuyền, đáng lẽkhôngnên đưa muộiđiluôn thế này.”
Nàng mới lành bệnh được có mấy ngày, lại sinh ra ở phương bắc, có lẽkhôngquen ngồi thuyền. Vậy mà y lại còn đưa nàng ra ngoài giữa ngày nắng nóng.
Nghe rasựáy náy từ trong giọngnóicủa y, Phó Vânanhkhôngbiết phải giải thích với y thế nào đành mỉm cười, khẽ khép mi lại.
oOo
Trường Xuân Quan.
Mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức, ve kêu ồn ào tới mức khiến người ta khó chịu, tiếng lộc cộc của xe ngựa nghiếntrêncon đường đầy đá vụn dần xa.
mộtngười đầu đội mũ giáp, người mặc áo giáp viền vải tím, eo đeo Tú Xuân Đao rảo bước xuyên qua đình viện chìm trong ánh mặt trời nóng cháy,đivào hành lang che mành trúc, dừng lại trước Tàng Kinh Các, ôm quyềnnói: “Đại nhân,đãđiều tra được thân phận người mà Trương tiên sinh vừa gặp.”
Cửa phòngđangkhép hờ,khôngthấy được bên trong, ánh sáng chiếu qua mành trúc tạo thànhmộtcái bóng trong phòng, từ góc quan sát của người vừanói, chỉ có thể nhìn thấymộtđôi giày vàmộtgóc áo bào xanh thẫm.
Người đội mũ giápkhôngdám ngẩng đầu,nóitiếp: “Người nọ làmộtvị cử nhân ở huyện Hoàng Châu, họ Phó, trước kia từng ở nhờ mấy năm trong đạo quan, tiểu nương tửđicùng là là em họhắn. Phó tướng công nhờ Trương tiên sinh bắt mạch cho tiểu nương tử kia, sau đó hai ngườinóichuyện mấy câu,khôngdùng cơm chay, vội vàng ra về.”
Trong phòng truyền ramộttiếngnóikhác: “Đại nhân, có cần giữ người họ Phó kia lạikhông?”
Lát sau,mộtgiọngnóitrầm thấp vang lên: “khôngcần, để bọn họđi.”
Người bên ngoài thưa vâng, chờ đợimộtlúc, thấy chỉ huy sứkhôngra lệnh gì khác liền khom người lui ra.
mộttia sáng chiếu vào trong phòng,mộtngười đàn ôngđangngồi trước bàn vuông lau thanh đao, ánh sáng trắng hắt ra từ lưỡi dao chiếu lên mặt chàng khiến ngũ quan tuấn lãng mơ hồhiệnra.
“Có khi cái người họ Phó kiađãpháthiệnra cái gì rồi,khôngbiết có thể làm hỏng chuyện của chúng ta haykhông?”
mộtngười trẻ tuổi tóc quấn nho khăn, thân khoác áo bào màu hoa lau ngồitrênghế bành cạnh cửa sổ cách đókhôngxa khẽ cau mày.
Trầm ngâmmộthồi,hắnđứng dậy: “Đại nhân, thuộc hạ vẫn cảm thấykhôngổn, hay là giờ thuộc hạ đích thân dẫn ngườiđichặn người họ Phó kia lại.”
Người này tên là Kiều Hằng Sơn, là người được Cẩm Y Vệ xếp vào làmmộttiểu lại ở Sở Vương phủ, mới ở phủ Võ Xương chưa tới hai năm.hắnvốn chán chường tưởng rằng mìnhsẽmìnhsẽphải ở lại Sở Vương phủ như thế cả đời,khôngngờ lại gặp may, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ mới nhậm chức nay lại bí mật xuống phía nam tróc nã dư nghiệt của vụ án Định Quốc Công năm nào. Giờ điều tra tới phủ Võ Xương, người hiểurõphủ Võ Xương nhưhắnđương nhiên trở thành trợ thủ, đây là cơ hội ngàn năm cómột, nếu phen này được Hoắc đại nhân đánh gia cao, có khihắnsẽđược gọi trở lại kinh sư.
Phủ Võ Xương cũng tốt nhưngnóicho cùng, muốn thăng quan tiến chức, nào có đâu bằng dưới chân thiên tử.
hắnkhó kìm đượcsựkích động, chỉ muốn tìmmộtcơ hội gây ấn tượng cho Hoắc đại nhân, vậy mà mấy ngày này chỉ có thể ở Trường Xuân Quan ôm cây đợi thỏ, tuy rằng hằng ngày đều có thể gặp Hoắc đại nhân nhưng mà chỉnóimấy câu như vậy làm sao thểhiệnđược bản lĩnh củahắn.hắncần phải thểhiệnmìnhthậttốt mới có thể khiến Hoắc đại nhân nhìn bằng con mắt khác.
Người đàn ông cười nhạt, đứng dậy, lạnh lùngnói: “Vậy lập tức động thủ.”nóirồi sải bước ra ngoài.
Trong viện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau màn trúc bỗng xuấthiệnmấy chục người mặc giáp cầm Tú Xuân Đao.
Những người nàyđãmai phục ở đây nhiều ngày, dường nhưđãhợp thànhmộtvới chiếc bóng hắt lại từ màn trúc khiến Kiều Hằng Sơn suýt nữađãquên mấtsựtồn tại của bọn họ, vậy mà phản xạ của bọn họ vẫn nhanh nhạy như thế, bỗng đồng loạt chạy ra ngoài hành lang, theo Hoắc Minh Cẩmđivề phía Thái Thanh Điện.
Kiểu Hằng Sơn ngẩn người, khẽ mím môiđitheo.
hắncó thể lung lạc từ trường sử, điển bảo đến các hộ vệ ở phủ Võ Xương này, chỉ mình vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ này là khiến chohắnkhôngbiết đường nào mà lần.
Có lẽ vị chỉ huy sứ này mới nhậm chức chưa lâu, cũng nóng lòng lập công nhưhắn,khôngcó hứng thú nghe những lời a dua nịnh hót củahắnchăng?
hắnthầm nghĩ như thế.
oOo
Trương đạo trưởng bị tiếng mũi tên lao ra khỏi cung làm cho hoảng sợ.
khôngmộttiếng kêu cứu, cũngkhôngcó tiếng thét sợ hãi, chỉ có tiếng mũi tên cắt quakhôngkhí mang theo cái lạnh thấu xương gần trong gang tấc.
“Có chuyện gì thếkhôngbiết?”
Ông ta vừa mới tiễn Phó Vân Chương, định trở về phòng làmmộtgiấc, cái thời tiết nóng bức này chỉ thích hợp chomộtgiấc ngủ trưa mát mẻ, Trường Xuân Quan là địa bàn của Sở Vương, ông ta còn là người được bệ hạ ban danh hào Tiên sinh, ai dám bắn tên trong quan?
“Người đâu hết rồi?”
Trương đạo trưởng còn chưa kịp sửa soạn lại áo quần cho chỉnh tề,mộttay ôm đầu giữ chiếc khăn lưới sắp tuột,mộttay giữ đai lưng, lao ra khỏi phòng, quan sát xung quanh.
Trong việnkhôngmộtbóng người.
Ông ta thầm nghĩ phen nàykhônghay rồi, trèo lên lan can bằng đá bám lên tường viện, nhìn sang sân bên cạnh.
Những gì nhìn thấy khiến ông ta sợ hết hồn, ông ta thấymộtđám binh lính cường tráng người mặc áo giáp theo saumộtngười đàn ông cao lớn xông vào đại điện, còn chưa kịp nhìn kĩđãthảng thốt hô lênmộttiếng, ba mũi tên bay tới nhanh như chớp, mũi tên bay sát sườn mặt bên trái của ông ta. Giữa ngày nóng bức, gió từ mũi tên bay tới sao lại lạnh đến thế.
Ông ta amộttiếng, ngã ngửa vào bụi hoa phía sau, người dính đầy bùn đất.
Mấy tiểu đạo sĩ chạy lại, đỡ ông ta dậy, vội vàng giúp ông ta phủi bụitrênđạo bào, “Giam viện, là người của Cẩm Y Vệ, bọn họnóicómộtphạm nhânđangẩnnúp trong số khách khứa trong quan nên mang binhđitróc nã. Phương trượngnóiviệc nàykhôngnên kinh động đến ngài, mọi chuyện đều có ngài ấy ra mặt xử lý rồi.”
Thế làđitongmộtcái đạo bào mới tinh, Trương đạo trưởng giũ vạt áo, vỗ khăn lưới, làm văng ramộtđống đất đen, trong lòng thầm than xui xẻo,trênmặt lại cốkhôngbiểuhiệncảm xúc gì, xua tay, bình tĩnh cất lời: “đãlà Cẩm Y Vệ tới phá án, các ngươikhôngđược ngăn trở.”
Dứt lời, ông ta xoay người về viện.
Đám tiểu đạo sĩ nhìn nhau: Ngàiđãngã thế rồi, còn ra vẻ đạo mạo cái gì nữa?
Đương nhiên, làm gì có ai dám làm giam viện bực mình, họ lại nhìn nhau, gượng cười rồi tảnđi.
oOo
Trở lại phố Công Viện, Phó Vân Chương sai ngườiđimời thầy thuốc.
Thầy thuốc nhanh chóng tới nơi, bắt mạch cho Phó Vânanh, hỏi mấy câu đơn giản rồi kết luận nàng đại khái là bị cảm nắng,khôngkê đơn thuốc, chỉnóinàng nên ăn nhiều rau quả tươi, đồ ăn thanh đạm là được.
Phó Vân Chương khi ấy mới yên tâm, chờ trời tắt nắng, nhiệt độ bên ngoài giảm xuống mới đưa Phó Vânanhsang nhà Phó tứ lão gia ở phố Đại Triều.
Phó tứ lão giađãđưa Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ra ngoài chơi, vẫn chưa về nhà.
Phó Nguyệt và Phó Quế mớiđiphố Hoa Lâu về, đó là nơi chuyên bán son phấn trang sức. Vừa nhìn thấy Phó Vânanh, hai chị emđãgiữ rịt lấy nàng, chia cho nàng mấy thứ son phấn vừa mua được.
“Muội xem, cái này gọi là xà phòng thơm, là đồ quý hiếm đấy, mỗi viên tận mấy tiền.”
Phó Quế mở chiếc hộp sứ Thanh Hoa, lấy ramộtviên xà phòng hình cầu màu đen,nóivới Phó Vânanh.
“Cái này có thể dùng để rửa mặt, tắm, còn có thể dùng để gội đầu.”
Phó Nguyệt đứng bên cạnh tiếp lời, “Chưởng quầynóilà hàng từ phủ Hàng Châu chuyển về, các tiểu nương tử ở Nam Trực Lệ toàn dùng cái này.”
“Tứ thúcnói, mấy chị em mỗi ngườimộtviên.”
Phó Quế nhét hộp sứ vào tay Phó Vânanh.
Phó Vânanhcầm hộp sứ, đưa cho Phương Tuế bên cạnh rồi bước vào phòng, ngồi xuống, bưng chén tràtrênbàn lên, uốngmộthơi hết nửa ly trà.
Phó Nguyệt và Phó Quế vừa tới phủ Võ Xương,đidạo đượcmộthồi xongthìvô cùng hưng phấn nênkhôngpháthiệnđiểm khác biệt của nàng. Tay cầm tay kéo nhau vào phòng, thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe chuyệnđichơi hôm nay, gọi nha hoàn mang những đồ chơi mới mua được lấy ra giới thiệu cho nàng từng cáimột, bảo nàng đoán xem từng thứ dùng để làm gì.
Nàng cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn chơi đùa với haicôchịmộtlúc.
Dù lần nào nàng cũng đoán đúng những đồ vật họ mua dùng để làm gì, Phó Nguyệt và Phó Quế vẫn hào hứng, tiếp tục bắt nàng đoán giá.
Cái ngườiâmthầm mai phục ở chỗ tối kiađãlàm cảm xúc trong lòng nàng bị xáo trộn, nàng hơi hoảng loạn, vốn định trở về phòng nghỉ ngơi nhưng ngồi nghe haicôchị này ríu rítnóicười cũngđãkhiến nàng bình tĩnh lại, cái cảm giác bị đè nén đếnkhôngthở nổi cũngđãdần biến mất.
“Cho muội cái này này.”
mộttượng đất đen sì xuấthiệntrước mặt nàng, Phó Quế che miệng cười ra tiếng, “Tỷ thấy nó giống muội lắm!”
Phó Vânanhcầm tượng đất lên nhìn kỹ, tượng đất khá thô sơ,trênđầu tượng có hai búi tócnhỏnên nàng mới nhận ra đây là tượng bégái.trênmặt tượng được khắc đầy đủ ngũ quan, đôi lông mày tinh tế, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, à, hóa ra làđangmỉm cười.
“Muội xem có phải là rất giốngkhông?” Phó Quế nghiêng đầu, nâng tay nàng lên để tượng đất tới bên mặt nàng cho dễ so sánh, “Tỷ bảo giống, Nguyệt tỷ nhi bảokhônggiống.”
Phó Nguyệt lẩm bẩm, “anhtỷ nhi trắng hơn tượng đất, đẹp hơn tượng đất.”
Phó Quế liếc Phó Nguyệtmộtcái, “Có tượng đất nào trắng bao giờ đâu?”
Hai chị em lại tranh cãi.
Phó Vânanhhạ tay xuống, cúi đầu nhìn tượng đất trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên giống như tượng đất.
Tiếng tranh cãi im bặt.
Phó Quế chăm chú nhìn nàngmộtlúc, kinh ngạc.
Lúc này, ngoài viện có tiếng bước chân chạy tới, tiếng đập cửa thình thình vang lên ngoài cửa lớn.
Người gác cổng chạy ra mở cửa,nóimấy câu với người bên ngoài, run rẩymộthồi rồi xoay người chạy như bay vào chính đường, quỳ rạp xuống dưới chân Phó Nguyệt, “Đại tỷ nhi, quan nhân xảy ra chuyện rồi!”