Là Khói Hay Là Sương

Chương 07 (P2)


Hoài Sa thức dậy trên giường khi ánh sáng ban ngày đã rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Đêm qua nàng đi ra ngoài dạo quanh vườn cây sau nhà, sau lại đi ra phía bờ sông. Đứng bên bờ sông lộng gió, Hoài Sa nhìn sang bờ đối diện thì thấy trong ngôi nhà nhỏ kia vẫn còn ánh sáng và loáng thoáng có người đi qua lại bên trong. Đi dọc bờ sông một lúc đến khi cảm thấy đã khá xa và nhìn sang bờ đối diện cũng không thể nhìn thấy được ngôi nhà kia hay bất cứ ngôi nhà nào khác thì Hoài Sa quay trở về. Hộ vệ canh gác xung quanh nhìn thấy có người đi vào thì bước đến kiểm tra, thấy là Hoài Sa đi dạo về thì cho nàng đi vào trong nhà. Lúc đó nàng mới có cảm giác mệt và muốn ngủ, vừa trở về phòng và lên giường nằm thì đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài bờ sông lúc này có một người đang ngồi câu cá. Người đó đội một chiếc nón lá rộng vành ngồi bên bờ đá. Nghe có tiếng bước chân đang đến gần thì người đang câu cá ngoái đầu nhìn, thấy người kia đi tới thì nhe răng cười, lại đưa tay vẫy vẫy gọi.
– Lại đây!
Hoài Sa rời phòng ngủ, đi khắp nhà cũng không thấy Đoảng Trạch đâu. Hộ vệ thấy nàng đang muốn tìm hoàng tử thì nói cho nàng biết hoàng tử đã ra sông câu cá. Nàng đi ra bờ sông và nhìn ngó một lúc để tìm chỗ Đoảng Trạch đang ngồi, khi nghe thấy tiếng hắn gọi thì đi đến gần hơn.
Đoảng Trạch chỉ vào một tảng đá nhẵn bên cạnh bảo Hoài Sa ngồi xuống. Hoài Sa nghe theo và ngồi xuống bên cạnh Đoảng Trạch, đặt thanh kiếm xuống đất. Đoảng Trạch kéo chiếc giỏ đặt cạnh hắn ở phía còn lại đưa sang cho Hoài Sa xem rồi nói:
– Hôm nay sẽ có món cá nướng cho nàng ăn thử.
Hoài Sa nhìn vào trong giỏ thì thấy có hai con cá to bằng một bàn tay người trưởng thành. Đoảng Trạch đưa hẳn chiếc giỏ cho Hoài Sa cầm và quay lại tập trung vào việc câu cá. Nhưng có vẻ Đoảng Trạch không thể tập trung được nữa mà lại bắt đầu nói chuyện với Hoài Sa, hắn không thích không gian quá yên lặng nếu như bên cạnh đã có thêm người. Không hiểu sao hắn lại nghĩ đến lúc Hoài Sa và Diêng Chí ở cạnh nhau, lúc đó chắc chắn không gian rất yên tĩnh vì sẽ chẳng có ai trong số họ thích nhiều lời. Đoảng Trạch chợt bật cười với ý nghĩ trong đầu.
– Cười gì vậy?
Đoảng Trạch đang cười thì nghe tiếng của Hoài Sa, hắn nhướng mắt nhìn có chút ngạc nhiên.
– Không có gì. Ta đang nghĩ nếu nàng ở cạnh một người ít nói khác thì sẽ rất yên tĩnh. Không biết ở cạnh kẻ nói nhiều như ta thì nàng có thấy phiền không?
Hoài Sa chớp chớp mắt và khẽ lắc đầu. Đoảng Trạch nhìn thấy mấy vệt mồ hôi đổ trên gương mặt của Hoài Sa thì ngước nhìn lên, thấy ánh nắng đã chói chang, đưa tay cầm lấy chiếc nón đang đội trên đầu định đưa sang cho Hoài Sa. Hoài Sa rất nhanh lại nghiêng đầu né tránh, sau thì chịu ngồi im cho Đoảng Trạch đội chiếc nón lên cho mình. Đoảng Trạch khẽ cười, hướng ánh mắt xuống mặt nước, thở dài rất khẽ.
Hai người lúc này ngồi bên cạnh nhau, im lặng, cùng nhìn theo động tĩnh trên mặt nước. Một lúc lâu sau thì Đoảng Trạch thu cần lại và gọi Hoài Sa đi về. Hắn định nắm lấy tay Hoài Sa kéo đi nhưng một tay nàng mang kiếm, tay còn lại xách giỏ cá nên hắn đành từ bỏ ý định.
*
Buổi tối hôm ấy Đoảng Trạch đốt lửa cạnh bờ sông, nướng cá và uống rượu cùng Hoài Sa. Đang luyên thuyên kể chuyện ngày nhỏ của mình, chợt giọng nói của Đoảng Trạch trở nên trầm ngâm khi nói đến gia đình của người cậu.
– Chuyện cũng đã gần hai năm trước. Khi đó ta đến Vương Đô hơn một năm thì nhà cậu của ta bị cướp đột nhập. Trong một đêm cả nhà bị tàn sát, của cải bị cướp sạch. Năm đó miền nam lại loạn lạc vì sự quấy nhiễu của quân Thái Phiên, bọn cướp cũng lợi dụng tình hình đó mà hoành hành. Nghĩ lại, nếu cha ta cho người đón ta về chậm một năm thì có lẽ ta cũng đã chết cùng gia đình của cậu ta.
Nói xong, Đoảng Trạch ngửa cổ uống rất nhiều rượu. Hoài Sa ngồi cạnh lắng nghe, bình rượu trong tay cũng đã vơi đi nhiều.
– Ăn được rồi.
Đoảng Trạch chìa một con cá được xiên qua một cành cây qua cho Hoài Sa khi đã nướng chín. Hoài Sa đưa tay đón lấy, ngửi thấy mùi cá nướng thật sự rất thơm nên cắn một miếng. Hoài Sa hơi ngẩng người, cảm thấy như một chút hồi ức của bản thân kéo đến từ một nơi đầy gió biển. Đoảng Trạch nhận thấy tâm trạng của Hoài Sa có chút biến đổi thì ngạc nhiên, hơi nhoài người sang quan sát con cá nướng xem có vấn đề gì không.
– Vẫn chưa chín à? Cô ăn con cá của ta nè, chắc chắn là chín rồi.
Đoảng Trạch đưa con cá của hắn qua cho Hoài Sa có ý muốn đổi cho nàng. Hoài Sa lắc đầu nói:
– Không phải! Ngon lắm.
– Thì ra là ngon đến ngẩn ngơ à?
Đoảng Trạch cười cười, lại nhìn thấy ít tro bụi từ con cá nướng dính trên mặt của Hoài Sa nên đưa tay lên định lau cho nàng. Hoài Sa lại theo phản xạ đưa tay lên đỡ. Đoảng Trạch dừng tay, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của Hoài Sa và hạ tay của nàng xuống, sau đó thì lau bụi cho nàng.
– Ở cạnh ta thì nàng không cần phải đề phòng như vậy. Ta sẽ không bao giờ làm hại đến nàng đâu.
Hoài Sa khẽ gật đầu. Phía bên kia bờ sông, trong ngôi nhà nhỏ ánh nến lại lập lòe, dáng một người ngồi lặng im bên cửa sổ. Đoảng Trạch nhìn sang thấy thì khẽ cười nói:
– Hàng xóm của chúng ta vẫn còn sáng đèn. Mỗi khi ta đến nơi này thì gần như quên hết thời gian, không bận tâm đến ngày trở lại Vương Đô, quên luôn cả bản thân là một hoàng tử. Nhưng dù sao cũng không thể ở đây mãi được, ngày mai chúng ta phải trở về nội thành rồi. Lần sau nàng có muốn đến đây nữa không?
Hoài Sa lại khẽ gật đầu. Quả thật nơi này rất yên bình, mỗi ngày trôi qua rất nhẹ nhàng và bất kì ai cũng mong có được cuộc sống đơn giản như thế.
Sau bữa tối, hai người cùng nhau đi dạo dọc bờ sông. Gió ngoài sông thổi vào lồng lộng. Đoảng Trạch đã uống nhiều rượu nên cảm thấy hơi say, cũng không nói gì nhiều. Hoài Sa tay cầm kiếm đi bên cạnh cũng im lặng như mọi khi.
– Thật ra… chuyện hôm đó…cảm giác lúc đó… ta vẫn còn nhớ… vẫn nghĩ đến rất nhiều.
Hoài Sa dừng bước, nhìn sang Đoảng Trạch. Đoảng Trạch đôi mắt như buồn ngủ cũng đã nhìn sang Hoài Sa, đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng. Hoài Sa muốn thu tay lại nhưng bàn tay kia lại giữ chặt, dùng sức khá mạnh.
– Ta rất muốn ở cạnh nàng, có thể cùng nhau đến đây bất cứ khi nào chúng ta muốn.
Hoài Sa dùng lực kéo tay mình ra khỏi tay người kia, miệng khẽ nói mấy lời:
– Không phù hợp.
Đoảng Trạch nheo mắt hỏi lại:
– Sao lại không phù hợp?
– Không thể được.
– Nàng sợ thân phận của chúng ta khác biệt sao? Chúng ta không cần quan tâm đến.
– Xin lỗi. Không phù hợp.
Hoài Sa nói xong liền quay lưng bước đi, không phải là vẻ bối rối hay khó xử mà là một vẻ dứt khoát, thản nhiên. Đoảng Trạch đã đoán trước phản ứng của Hoài Sa nên không mấy bất ngờ, liền chạy đuổi theo kéo tay nàng lại, cười cười nói:
– Không được cũng không sao. Đừng giận ta nhé. Không cần phải vội, ta chờ nàng được.
Hoài Sa không biết là nên gật đầu hay lắc đầu nên chỉ nói:
– Tôi không giận.
– Không giận là được rồi. Hôm nay ta uống hơi nhiều.
– Không sao.
Hai người sau đó lại đi bên cạnh nhau trở về. Trời đêm tĩnh mịch, gió ngoài sông vẫn lồng lộng thổi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.