Ở phía sau một thân cây lớn giữa vườn hoa dường như người đang ẩn nấp. Phổ Trực đã lệnh cho hộ vệ bao vây xung quanh và khép chặt vòng vây dần dần. Hắn nắm lấy chuôi kiếm của một hộ vệ bên cạnh và tuốt ra, đi đến chỗ gốc cây kia.
Diêng Chí nhìn thấy dáng vẻ của Phổ Trực thì đã chuẩn bị sẽ xông đến ngăn cản nếu hắn ra tay khi nhìn thấy người đang ẩn nấp là Hoài Sa. Khi ánh sáng của ngọn đuốc soi đến gần hơn, Phổ Trực hơi khựng lại vì chân giẫm phải một thanh kiếm bị vứt lại trên bờ cỏ. Phía sau thân cây lấp ló mảnh y phục đang khẽ động đậy. Phổ Trực quát:
– Ngươi đã bị bao vây rồi mau bước ra đây!
Người đứng phía sau thân cây vẫn chưa chịu thua mà rời chổ ẩn nấp, một bờ vai lộ ra. Diêng Chí mở to mắt vì hắn nhìn ra đó là Hoài Sa và thanh kiếm nằm trên cỏ cũng là của nàng. Phổ Trực mất kiên nhẫn, vung kiếm lên và đi nhanh đến. Diêng Chí theo sát bên cạnh và canh chừng từng cử động của Phổ Trực, trái tim trong lồng ngực của hắn đang nhảy nhót rối loạn.
Khi đã đến chỗ thân cây thì Phổ Trực lại ngớ người, tay cầm kiếm không thể chém xuống mà điều hắn đang nhìn thấy cũng hết sức hoang đường. Diêng Chí cũng đã nhìn thấy điều Phổ Trực thấy. Hắn còn kinh ngạc hơn Phổ Trực nhiều lần hơn, nhịp tim loạn xạ của hắn chợt bị thắt lại, có thể nhận thấy cảm giác đau nhói rất rõ ràng.
Phía sau thân cây to đó không chỉ có Hoài Sa đang đứng mà còn một người khác. Người đó vòng tay ôm lấy hông của Hoài Sa rất chặt, bàn tay của nàng đặt trên ngực hắn, môi hai người rời nhau trong tiếc nuối khi đã bị phát hiện. Chẳng trách thanh kiếm đã bị vứt bừa ở gần đó. Bác Lăng và Yên Mặc cũng đã đến gần.
– Các ngươi đang làm gì thế hả?
Phổ Trực hạ thanh kiếm trên tay xuống, nói như hét vào mặt hai người kia. Hai người kia rời khỏi nhau thì bắt đầu lúng túng khi thấy có nhiều người đứng xung quanh. Người bên cạnh Hoài Sa nhăn nhó, ánh mắt lo lắng nhìn những người kia, khi nhìn đến Diêng Chí thì chuyển thành sợ hãi. Hắn chỉnh lại áo khoác cho ngay ngắn, bước sang bên một bước để che chắn cho Hoài Sa, dù sợ hãi nhưng vẫn rất cố gắng để bảo vệ người con gái bên cạnh mình.
– Sao mọi người lại kéo ra đây cả rồi? Tiệc đã tàn rồi à?
– Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi và hộ vệ thân cận của Diêng Chí đang làm cái trò gì ở đây?
Phổ Trực cao giọng hỏi, cố ta nhấn mạnh việc một người là hộ vệ của Diêng Chí. Diêng Chí đanh mặt nhìn Hoài Sa rồi lại nhìn người kia. Cảm xúc trong lòng của hắn thật hỗn loạn, vừa mừng vì Hoài Sa đã thoát nạn nhưng lại liền bực tức vì cái cách mà nàng dùng để thoát thân. Diêng Chí không biết vì sao Đoảng Trạch lại xuất hiện ở nơi này, hắn cùng không rõ khi rời sảnh tiệc thì Đoảng Trạch có phải vẫn đang dự tiệc hay thật ra hắn đã ra ngoài trước đó rồi và phát hiện Hoài Sa. Hai bàn tay của Diêng Chí siết lại thành nắm đấm, hắn cố gắng nhắc nhở bản thân rằng đây không phải là thật nhưng hình ảnh hai kẻ quấn lấy nhau, môi họ dính chặt lấy nhau cứ hiện lên rõ ràng lại khiến hắn không thể nào giấu được vẻ tức giận. Hoài Sa lúc này đứng sau lưng Đoảng Trạch, mắt cụp xuống, im lặng không nói lời nào như ngầm thừa nhận mọi chuyện. Chính cái dáng vẻ yếu đuối kỳ lạ này của Hoài Sa lại khiến Diêng Chí ngờ rằng tất cả không hẳn chỉ là giả tạo.
– Như… như mọi người đã thấy. Thật là không hay chút nào. Ta cứ nghĩ kéo nàng ấy ra đây sẽ không bị phát hiện. Lỗi là do ta, không liên quan đến nàng ấy. Nàng ấy chỉ thuận theo ý ta mà thôi. Xin lỗi! Thật là xin lỗi!
Đoảng Trạch nhăn nhó nói. Phổ Trực đảo mắt một vòng, vẻ khinh miệt hiện rõ không chút che đậy.
– Ngươi… ngươi và đứa nô lệ dơ bẩn của ngươi cút khỏi chỗ của ta. Sau này đừng bao giờ xuất hiện ở đây lần nào nữa. Đồ khốn! Diêng Chí! Sao lại chẳng nói lời nào? Cái thứ dơ bẩn này mà ngươi để ở bên cạnh mình lại không thấy kinh khủng sao? Cô ta đang tìm cách để trở thành người của hoàng gia, ở chỗ của ngươi chắc chắn là không thể dụ dỗ được ngươi nên quay sang đứa em trai ngu xuẩn của chúng ta đây mà. Lũ man di rẻ tiền này… ta còn chẳng muốn chạm đến vì sợ bẩn tay. Cút cút cút! Cút ngay!
Phổ Trực la hét như tát nước. Diêng Chí nghe hắn gọi tên mình cũng không có lời vì để nói vì chính hắn dường như cũng muốn chửi rủa ai đó cho hả giận. Bác Lăng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt vì rõ ràng chuyện không đáng để hắn bận tâm. Quận chúa Yên Mặc nghe thấy những lời sỉ vả của Phổ Trực cảm thấy vừa hả dạ lại vừa thấy chói tai.
Một tên hộ vệ chạy đến báo lại tên trộm đã không thấy đâu nữa. Phổ Trực sẵn cơn tức giận liền quay sang tát tên hộ vệ một cái thật mạnh, lại chửi kẻ đó vô dụng, ngu ngốc, sau thì hét lớn lệnh cho họ giải tán.
Đoảng Trạch nắm lấy tay của Hoài Sa, cúi cúi đầu hành lễ với mấy anh trai rồi đi thẳng ra ngoài. Bác Lăng cùng Yên Mặc ái ngại nhìn Diêng Chí, sau đó quay lưng đi vào trong. Diêng Chí đứng lại phía sau, nhìn xuống thanh kiếm của Hoài Sa thì cúi xuống nhặt lên, sau đó lặng lẽ bước đi. Hắn không quay lại sảnh tiệc mà đi ra cổng lớn. Khi ra đến bên ngoài, Diêng Chí nhìn thấy Đoảng Trạch đang nói gì đó với Hoài Sa, bàn tay của hắn đặt trên vai của nàng vỗ nhẹ. Hoài Sa gật gật đầu khi nghe Đoảng Trạch nó, sau đó leo lên xe ngựa của Diêng Chí. Đoảng Trạch đứng bên xe ngựa, hạ tấm rèm xuống khi người kia đã yên vị bên trong xe, quay mặt nhìn về phía Diêng Chí, hắn lại cười tươi rồi vẫy vẫy tay ra ý chào, sau lại đi về phía xe ngựa của mình và rời đi ngay sau đó. Tên hộ vệ của Đoảng Trạch vừa chạy ra cửa thì thấy cỗ xe ngựa của hoàng tử đang chuẩn bị rời đi, lại thấy hoàng tử Diêng Chí tay cầm kiếm đứng bên bậc cửa thì gấp gấp cúi đầu hành lễ rồi cung cúc chạy theo xe của Đoảng Trạch.
*
Cỗ xe ngựa của hoàng tử Diêng Chí rời khỏi biệt phủ của trưởng hoàng tử quay trở về. Diêng Chí ngồi trên xe im lặng khá lâu, tay vẫn đang giữ thanh kiếm của Hoài Sa. Hoài Sa vẫn như vậy, nếu không ai hỏi thì không bao giờ chủ động nói trước lời nào. Diêng Chí chìa thanh kiếm đến trước mặt Hoài Sa. Đôi mày trên gương mặt khẽ động, Hoài Sa đưa tay nhận lấy thanh kiếm mà lúc nãy vì vội vàng làm theo cách của Đoảng Trạch đã để hắn vứt đi.
– Có phát hiện được gì không?
Diêng Chí trầm giọng hỏi. Hoài Sa khẽ khàng trả lời:
– Có lẽ là có. Tôi không thể đột nhập vào bên trong vì có rất nhiều hộ vệ được bố trí canh gác xung quanh, nhưng toàn bộ biệt phủ lại có quá nhiều hộ vệ tập trung vào một nơi thì rõ ràng nơi đó rất quan trọng. Hoàng tử Phổ Trực khẩn trương khi có người đột nhập đến gần khu vực đó như vậy thì thứ bên trong nhất định không muốn người ngoài biết đến.
Diêng Chí gật gật đầu. Hắn đã sớm đoán được khu nhà kia là nơi mà họ đang tìm kiếm. Bây giờ việc Diêng Chí cần làm là bố trí thêm người theo dõi xung quanh tránh trường hợp vì chuyện đêm nay mà Phổ Trực di chuyển chứng cứ đi nơi khác, tiếp theo là cần một sách lệnh điều tra từ nhà vua nữa là có thể tóm được người. Nhưng vẫn chưa tìm ra được chứng cứ chứng tỏ Phổ Trực có liên quan đến vụ ám sát hoàng tử Thâng Kiêng. Việc này có lẽ chỉ khi nào trực tiếp thẩm tra Phổ Trực thì mới có thể nhận định được.
Diêng Chí chờ đợi Hoài Sa sẽ nói gì đó đến việc nàng tìm cách thoát thân, nhưng sau khi nói hết về việc điều tra thì nàng cũng không nói thêm gì. Diêng Chí cau mày nhìn vẻ thản nhiên của người bên cạnh mình mà chính hắn lại trở nên bực dọc, không chịu được lại lên tiếng:
– Không có gì khác nữa sao?
– Không có.
Nghe Hoài Sa bình thản trả lời thì Diêng Chí lại co hai bàn tay đặt trên gối lại. Lúc nghe những lời khinh miệt của Phổ Trực, Diêng Chí đã cảm thấy rất tức giận nhưng thể nói được gì. Bây giờ hắn muốn nói gì đó an ủi Hoài Sa nhưng nàng dường như lại chẳng bận tâm đến. Diêng Chí không biết vì lớn lên đã là một nô lệ nên những gì nàng trải qua trước đó ngay cả những lời của Phổ Trực cũng không là gì nặng nề hay nàng không hiểu được hết sự khinh rẻ đó.
Cỗ xe ngựa lắc lư khi nghiến qua sỏi đá trên đường. Hai người ngồi trong xe đã trở nên im lặng như mọi khi lúc họ ở cạnh nhau. Bóng tối bao trùm nên không ai nhìn rõ được mặt của đối phương dù đang ngồi cạnh nhau, cả ánh mắt của họ đang hướng về đâu cũng không biết.
*
Hoàng tử Diêng Chí đi thẳng vào phòng làm việc của mình khi về đến biệt phủ sau khi dự tiệc ở chỗ trưởng hoàng tử trở về. Hộ vệ thân cận theo cùng cũng theo hắn vào trong. Thật ra đã không có việc gì cần đến Hoài Sa lúc này nhưng Diêng Chí vẫn lệnh cho nàng đi theo. Ở trong phòng làm việc, Diêng Chí chăm chú ngồi bên bàn viết công văn sẽ đưa đến chỗ nhà vua. Hoài Sa im lặng đứng gần đó.
Khi đã hoàn thành bản công văn quan trọng, Diêng Chí dừng bút, đọc lại một lượt những gì hắn đã viết trong đó. Sau khi đọc xong, Diêng Chí ngả lưng tựa vào ghế, đưa tay kéo ngăn kéo và lấy ra bình rượu nhỏ bằng đồng mà hắn thường mang theo bên mình ngắm nhìn, nghĩ ngợi một lúc lâu sau lại cầm bảng công văn lên và xé nát. Hoài Sa chỉ khẽ nhìn sang phía hoàng tử rồi lại cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.
– Ngươi ra ngoài đi. Ở đây không còn việc gì nữa rồi.
Hoài Sa nhận lệnh và hành lễ rời đi, nhưng vừa bước đến cửa lại nghe thấy tiếng nói của Diêng Chí lúc này đã trở nên âm trầm.
– Cách đó là do ngươi hay Đoảng Trạch nghĩ ra?
Hoài Sa nhìn cánh cửa ngay trước mặt, chớp mắt một lần rồi quay lại đối diện với Diêng Chí và nói:
– Lúc đó không còn cách nào tốt hơn nên chúng tôi phải chọn cách đó.
– Không còn cách khác? Không thể chờ ta đến được sao?
– Hoàng tử có thể dùng đến quyền điều tra vụ án để cứu tôi nhưng lúc đó vẫn còn quá sớm để công khai đối đầu với trưởng hoàng tử. Chỉ khi nào ngài có sách lệnh của nhà vua trong tay thì dù không tìm được chứng cứ thật cũng không khiến anh em của ngài trở mặt nhau. Chúng tôi không thể nói rằng tình cờ gặp nhau trong vườn hoa vì trưởng hoàng tử sẽ không tin do kẻ đột nhập rõ ràng đã chạy về hướng đó. Cách đó đã là cách tốt nhất.
– Ngươi không ngại những lời nói của Phổ Trực?
– Không. Đó là hậu quả chúng tôi đã lường trước. Họ nghĩ gì về tôi không quan trọng, quan trọng là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
– Đoảng Trạch đã biết việc chúng ta làm?
– Không. Tôi chỉ nói rằng tiệc ồn ào nên ra ngoài đi lung tung, không may lại bị nhầm là kẻ đột nhập. Ngài ấy cũng vì phát hiện tôi không còn ở trong sảnh tiệc nên đi tìm.
– Ngươi thật sự không để tâm người khác nghĩ gì về ngươi?
Diêng Chí đứng dậy và đi đến gần chỗ Hoài Sa đang đứng. Hoài Sa ngước nhìn Diêng Chí, bình thản nói:
– Phải.
– Kể cả ta?
Hoài Sa đón nhận ánh mắt chiếu thẳng vào mắt mình, ánh nhìn này nàng từng gặp qua, đó là khi nàng chạy theo Diêng Chí đến đây từ sâu đấu nô lệ. Bàn tay cầm thanh kiếm của Hoài Sa chợt siết chặt, gương mặt vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc, tiếng nói chưa kịp thốt ra thì cánh cửa sau lưng đã bị mở ra. Gió bên ngoài lùa vào trong phòng thổi tung mái tóc mái của Hoài Sa mang theo sự lạnh lẽo của đêm khuya.
Diêng Chí đưa tay mở một cánh cửa, tay còn lại lập tức kéo Hoài Sa đến và đẩy ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại không cho nàng kịp trả lời dù câu trả lời chỉ là một tiếng duy nhất. Hoài Sa bị đẩy ra khỏi phòng nên chao đảo đôi chút, khi đã thăng bằng lại thì quay mặt nhìn cánh cửa đã đóng chặt phía sau lưng, một lúc sau thì quay đầu đi khỏi.
*
Cung điện không nhận được bản công văn nào được gửi đến từ hoàng tử Diêng Chí. Việc cảnh giới bên ngoài biệt phủ trưởng hoàng tử đã được tiến hành nhiều ngày qua, mọi động tĩnh đều được quan sát cẩn thận và báo cáo lại đầy đủ cho hoàng tử Diêng Chí biết.
Sau đêm xảy ra biến cố ở vườn hoa trong biệt phủ trưởng hoàng tử, Hoài Sa không được xếp vào đội hộ vệ thân cận của hoàng tử Diêng Chí nữa mà cũng không được lệnh ra ngoài gác cổng như trước kia. Hoàng tử Diêng Chí ngoài những lúc có việc phải vào cung điện gặp nhà vua thì thường đến thao trường đến tối hoặc khuya mới trở về. Tâm trạng của hắn vẫn luôn nặng nề vì chưa quyết định được sẽ xử lý việc liên quan đến Phổ Trực như thế nào. Diêng Chí không có ai bên cạnh để có thể bàn bạc việc này, sự việc quá hệ trọng không thể tùy tiện nói với người khác. Bây giờ hắn đã hiểu sự khó xử của Thâng Kiêng ngày trước.
Diêng Chí đứng một mình trong khu bắn tên ở thao trường trong quân doanh của Vương Đô. Bắn hết lượt tên này đến lượt tên khác, trong đầu liên tục suy nghĩ, Diêng Chí bực tức ném cánh cung xuống đất. m thanh một mũi tên bay vèo đến, sượt ngang qua vai của Diêng Chí khi hắn kịp né tránh, mũi tên cắm vào một thân cây gần đó. Diêng Chí quay đầu nhìn về phía người vừa bắn mũi tên kia.
Người mới xuất hiện hạ cánh cung trên tay xuống, nhìn Diêng Chí rồi mỉm cười nhưng ít thấy sự thân thiện. Diêng Chí đưa tay lên kiểm tra vai thì thấy không bị thương nhưng y phục đã bị rách một đường nhỏ. Hắn chưa vội tỏ thái độ với người kia mà cẩn thận quan sát biểu hiện của đối phương. Người kia đi lại gần, hơi nghiêng đầu nhìn vai của Diêng Chí để xem thử mũi tên kia đã gây ra hậu quả gì, không thấy Diêng Chí bị thương thì lại mỉm cười như trước rồi nói:
– Xin lỗi nha! Là ta bất cẩn bắn tên bị lệch. Em trai hôm nay trông có vẻ không tập trung lắm hả?
Phổ Trực nói xong thì chuyển ánh nhìn về phía những mũi tên cắm lệch trên tâm bắn do Diêng Chí bắn ra. Diêng Chí khẽ cười, cúi người nhặt cánh cung của mình lên rồi lắp một mũi tên khác vào, kéo thật căng trước khi buông tay cho mũi tên lao đến trọng tâm màu đen ở phía xa.
– Lại tập trung được rồi này.
Vỗ vỗ hai tay vào nhau, Phổ Trực tỏ vẻ khích lệ. Chuyện hắn xuất hiện ở thao trường không phải là điều kỳ lạ gì nhưng Diêng Chí không cho rằng mũi tên vừa rồi là do lỡ tay mà bắn ra. Hắn lại nghĩ đến việc Thâng Kiêng cũng đã chết vì một mũi tên thì trỗi dậy sự tức giận. Phổ Trực nhìn thấy vẻ nặng nề của Diêng Chí thì hơi nheo mắt lại, bước đến rút một mũi tên trong ống đựng đặt dưới đất và lắp vào cánh cung rồi ngắm bắn. Mũi tên lao đi tạo một tiếng “vụt” nhưng không cắm trúng trọng tâm. Phổ Trực lại mỉm cười cảm khái:
– Ta có luyện bao lâu cũng không giỏi được như em trai và Bác Lăng, không có tiến bộ gì cả. Người anh này chỉ có thể an phận ở trong phủ, lâu lâu lại mở tiệc mong kiếm chút niềm vui cho bản thân và mọi người. Lúc đầu ta đã rất lo sợ cha sẽ cho rằng ta đang muốn thiết lập phe cánh cho mình, không biết đã cho bao nhiêu tai mắt đến âm thầm quan sát. Nhưng biết làm sao được, ta vẫn cái tính ham vui mà bất chấp, cũng cho rằng chỉ cần ta không làm thì trước sau gì cha cũng sẽ hiểu. May mắn thật! Cha cuối cùng cũng nhìn ra. Sau này dù ta có mở tiệc lớn bao nhiêu, mời đông người bao nhiêu thì cha cũng chẳng bận tâm đến. Cha của chúng ta rất hay nha, nhìn thấy lá gan của mỗi đứa chúng ta.
Giọng cao giọng thấp, Phổ Trực nói như đang tâm tình với người bên cạnh dù người kia vẻ mặt khó coi vẫn chưa giãn ra được chút nào. Phổ Trực lại mỉm cười, rất nhẫn nại mà nói tiếp:
– Bản tính ta ngang tàng thật đó nhưng cũng không đến mức không biết đâu là giới hạn của mình. Bắn tên không giỏi thì vẫn phải cam lòng chấp nhận, việc làm sai thì dĩ nhiên cũng muốn có cơ hội sửa cho đúng. Như mũi tên bắn không trúng thì vẫn có thể bắn lại lượt khác.
Diêng Chí khẽ cười nói:
– Không phải việc gì cũng có thể so sánh với việc bắn một mũi tên được.
Phổ Trực nghe được người bên cạnh đã chịu lên tiếng thì có phần khấp khởi.
– Cũng phải! Nhưng chỉ cần mũi tên đó không nhắm vào ngực kẻ khác thì vẫn có thể có lượt bắn khác mà đúng không? Không có ai chết cả.
– Cũng mong là vậy.
Diêng Chí gầm gừ, hành lễ chào Phổ Trực rồi quay lưng bước đi. Phổ Trực gật đầu chào lại và đứng nhìn theo Diêng Chí. Hắn không biết được rốt cuộc Diêng Chí đang nghĩ gì và sẽ làm gì tiếp theo sau này.
*
Rời khỏi quân doanh được một lúc thì trời cũng đã tối, Diêng Chí không vội vàng trở về biệt phủ mà thủng thẳng đi dạo ở ngoại ô. Trên đường trở về có đi ngang qua cánh rừng thưa mấy tháng trước Diêng Chí từng phải chạy vào một hang đá sâu trong đó để ẩn nấp. Hắn nhớ đến tình cảnh lúc thì lại phải bật cười, nhớ đến người bối rối đưa cho hắn chiếc áo mỏng vì nghĩ hắn sẽ bị lạnh. Nụ cười mờ nhạt chợt tắt lịm trên môi.
Từ hai phía bên đường có động tĩnh, vừa phát hiện có người mai phục thì một loạt tên đã lao ra từ trong bóng tối. Diêng Chí nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng ngựa, vung kiếm chống đỡ những mũi tên nhắm vào mình. Một vài hộ vệ bị trúng tên và ngã xuống, số còn lại nhanh chóng quay quanh hoàng tử để bảo vệ. Mấy con ngựa hí vang kinh hãi rồi chạy tán loạn các hướng. Chưa kịp bình tĩnh lại thì một loạt tên khác được bắn ra. Diêng Chí lại phải vất vả né tránh. Lần này một mũi tên đã cắm thẳng vai khiến Diêng Chí ngã khuỵu. Vài hộ vệ khác lại bị hạ. Rào chắn bảo vệ xung quanh gần như không còn, chỉ cần một hai lượt tên nữa là Diêng Chí có thể bị hạ sát. Không còn cách nào khác, Diêng Chí đành liều mình chạy đi hòng thoát được sự truy sát.
Từ bên trong rừng cây hai bên đường có hai nhóm người chạy ra, tất cả đều che kín mặt. Diêng Chí tức giận dừng chân nhìn lại nhóm người đó quát lớn:
– Các ngươi làm việc cho ai?
Một người bước lên từ trong đám người kia mấy bước rồi đưa tay chỉ thẳng mũi kiếm về phía Diêng Chí nói:
– Hôm nay tha cho ngươi một mạng. Hãy biết tiến lùi, dồn kẻ khác vào đường cùng thì ai cũng không có lợi. Nhớ đó!
Nói xong, đám người đó lại nhanh chân chạy vào trong rừng trốn mất. Diêng Chí đã bị thương và hộ vệ bên cạnh không còn mấy ai nên không màng đến chuyện truy đuổi. Hai người hộ vệ không bị thương nhanh chân đỡ lấy hoàng tử để dìu hắn đi. Diêng Chí vung gươm chém ngang mũi tên đang cắm trên vai và cố gắng chịu đựng. Hắn hiểu rõ những lời của tên sát thủ nói với hắn, cơn nóng giận lại trỗi lên, trong mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ ngầu.