Hôm nay vẫn như mọi khi, Tiểu Yến nó và Hạ Vy được người yêu của mình chở đến trường học. Đúng ra tụi nó đang cười nói vui vẻ với nhau nhưng đến trước cổng trường thì lại chạm mặt với Thanh Hiền và Mỹ Ngân. Vừa thấy họ thì Hạ Vy liền khẽ nhíu mày lại, hai ả định làm gì đây.
Thanh Hiền nhìn nó mà nhếch miệng cười, ả ta bước đến gần tụi nó và nói:
“Trần Tiểu Yến, gần đến tết rồi tao có quà tặng mày nè.”
Hạ Vy chán nản thở dài, ả ta lại gọi cả họ lẫn tên của người khác nữa. Không lẽ ả ta đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi?
Văn Thiện đưa tay ra che chở cho nó và lạnh lùng hỏi:
“Thanh Hiền, cô muốn giở trò gì nữa?”
Thanh Hiền vẫn giữ nụ cười gian hiểm trên môi:
“Anh làm gì mà căng thẳng dữ vậy? Em chỉ muốn cho Tiểu Yến coi hình ngọt ngào của chúng ta thôi mà.”
Nó khẽ nhíu mày, hình ngọt ngào là cái gì? Hạ Vy bước nhanh đến khoác vai nó và nói khẽ:
“Cứ mặc kệ chị ta đi, chúng ta lên lớp thôi.”
Nói xong thì Hạ Vy tính dẫn nó rời khỏi thì Mỹ Ngân lại chạy đến chặn đường:
“Chị Hiền có lòng tốt tặng quà tụi mày, sao lại bỏ đi chứ?”
Nó lúc này lên tiếng nói:
“Hai người muốn gì thì nói nhanh đi.”
Thanh Hiền giơ chiếc điện thoại đắt tiền lên ngay trước mặt nó:
“Thế nào, đẹp không?”
Trước mặt mọi người bây giờ là hình Văn Thiện và Thanh Hiền đang ôm hôn nhau, rất rõ nét. Văn Thiện thật sự giật mình khi nhìn thấy tấm hình đó, sao lại như thế ? Chẳng lẽ lúc anh tìm Thanh Hiền nói chuyện thì ả ta đã bày kế cho người khác chụp hình rồi, ả ta đúng là đáng chết mà.
Mỹ Ngân vui vẻ nói:
“Chị và anh Thiện thật đẹp đôi đấy.”
Hạ Vy bực mình quát lên:
“Đẹp đôi cái đầu mày đó Mỹ Ngân. Hai người đúng là đồ đáng ghét nhất mà.”
Nó nắm tay Hạ Vy lại và lạnh nhạt nói:
“Chuyện này tao đã biết từ hôm qua rồi, mày không cần bận tâm đến đâu. Thôi sắp tới giờ học rồi, tao lên lớp trước nha.”
Vừa đứt câu thì nó bước nhanh đi, rời khỏi đó. Văn Thiện với gọi theo:
“Tiểu Yến.”
Nhưng nó vẫn bước nhanh đi, chẳng quay đầu lại. Thấy vậy Thanh Hiền rất vui, chắc chắn nó rất đau lòng. Và sẽ chia tay với Văn Thiện luôn, ôi ả ta vui quá đi.
Lúc này Văn Thiện nhìn Thanh Hiền với ánh mắt giận, anh thật muốn bóp chết ả ta. Sao cứ phá hoại tình cảm của anh với nó hoài vậy. Anh không thèm nói gì, mà vội vàng đuổi theo nó.
“Tiểu Yến, đợi anh với.” – Văn Thiện vừa đuổi theo nó vừa gọi lớn.
Nghe gọi thì nó càng đi nhanh hơn, chẳng hề để ý đến người phía sau. Văn Thiện cố chạy nhanh hơn và nắm lấy cổ tay nó lại:
“Tiểu Yến, xin em nghe anh giải thích đã.”
Lúc này Văn Thiện mới thấy hai hàng nước mắt đang nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn nó, anh hoảng hốt cầm lấy đôi vai nó và nói:
“Anh và Thanh Hiền thật sự không có gì đâu mà Tiểu Yến.”
Nó lắc đầu và nghẹn ngào nói:
“Em biết anh đã đẩy chị ta ngay rồi…và em không có giận trách anh… Nhưng nhìn thấy tấm hình đó… không biết tại sao trong lòng em rất buồn, chỉ muốn khóc mà thôi.”
Nước mắt của nó cứ tuôn rơi như vậy Văn Thiện thật sự cảm thấy xót, anh nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng:
“Anh xin lỗi, xin lỗi em, Tiểu Yến.”
Giọng của anh lúc này hơi nghẹn ngào.
Khánh Nghĩa và Hạ Vy đứng phía sau nhìn thấy hai người bạn thân của mình buồn như vậy thì rất khó chịu, sao nó với anh lại gặp phải một người đáng ghét như Thanh Hiền đó chứ?
Chính bản thân nó lúc này muốn biết, tại vì sao nước mắt quý giá của mình lại luôn rơi vì Văn Thiện chứ? Là nó mít ướt hay là tình cảm của nó dành cho anh đã quá nhiều rồi?
…
-Bốn tiếng sau.
Cả lớp của nó vừa kết thúc một bài văn với giọng đọc ngọt ngào của cô giáo Hoài Hương, người cô giáo này giảng bài rất hay. Mỗi khi nghe cô giảng bài, cả lớp đều tưởng mình đang lạc vào bài văn ấy.
“Nè các em, ngày mai bắt đầu nghỉ tết rồi. Cô chúc các em năm mới vui vẻ và luôn hạnh phúc bên cạnh người thân của mình nhé.” – Cô giáo Hoài Hương vui vẻ nói.
Cả lớp bỗng đông tâm nói lớn:
“Chúng em chúc cô năm mới vui vẻ ạ.”
Cô giáo Hoài Hương nhẹ gật đầu và cười nói:
“Cô cảm ơn các em. Mà này, nhớ làm bài tập đó nha. Bye.”
Rồi cô quay lưng đi, rời khỏi lớp. Vừa thấy cô giáo đã rời khỏi thì cả lớp bắt đầu ồn ào lên, ai cũng vui vẻ nói tết.
Yến Nhi chạy qua bàn nó và cười nói:
“Này, hay là ngày mai năm cô gái xinh đẹp chúng ta đi mua sắm đi.”
Huỳnh Thủy và Lùn vui vẻ gật đầu:
“Ý hay đấy.”
Hạ Vy cũng vui gật đầu:
“Ừ dù sao chúng ta không đi chơi rồi.”
Nó dùng hai tay xoa xoa bụng và cười cười:
“Chuyện ngày mai thì để ngày mai tính đi. Giờ xuống căn teen ăn trưa nhé, tao đói rồi.”
Yến Nhi với tay đánh nhẹ vào trán nó:
“Mày ăn hoài, riết thành con heo mập luôn đi.”
Nó phồng má:
“Mày không đói bụng chắc.”
…Ở căn teen trong trường học, hai người con gái đang ngồi run rầy, khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng lại tái xanh. Đó chính là Thanh Hiền và Mỹ Ngân, hai người luôn thích gây sự thường ngày, chứ chẳng phải ai xa lạ.
Hồi sớm hai ả đang chuẩn bị về thì chẳng hiểu vì sao người Sói bên hội Evil lại bỗng xuất hiện, hắn ta công khai muốn bắt Thanh Hiền đi. Nhưng cũng may mắn là Tiểu Yến nó và Hạ Vy với Huỳnh Thủy vẫn chưa về, đang ngồi chờ người yêu của mình.
Nó nhìn thấy Thanh Hiền gặp nguy hiểm thì liền nhờ hai cô bạn của mình ra tay giúp đỡ, không hề nhớ chuyện ả ta thường ngày bày mưu tính kế hại nó. Hạ Vy và Huỳnh Thủy là hai cô gái giỏi võ nhất trong trường thì tất nhiên giải cứu Thanh Hiền không phải là chuyện khó rồi. Nhưng thật đáng tiếc, lại không bắt được hắn ta để trao cho cảnh sát.
“Hai người uống đi.” – Huỳnh Thủy đặt hai ly cà phê sữa nóng xuống bàn, rồi ngồi xuống.
Thanh Hiền và Mỹ Ngân nhẹ gật đầu, rồi cầm ly cà phê sữa nóng lên uống một ngụm để bớt hoảng sợ chút.
Mỹ Ngân nhìn tụi nó mà nói khẽ:
“Cảm ơn mọi người đã cứu giúp chúng tôi.”
Huỳnh Thủy nhếch môi cười:
“Nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Tiểu Yến đi, là nó lên tiếng nhờ tụi tao cứu hai người đấy.”
Thanh Hiền lúc này nói vu vơ:
“Ai biết đây có phải do mấy người cố ý sấp đặt hay không?”
Nghe xong Hạ Vy với Huỳnh Thủy trừng mắt, tỏ ra tức giận. Thanh Hiền ả ta đúng là quá đáng ghét mà, không cảm ơn thì thôi đi, còn nói như vậy nữa.
“RẦM.” – Huỳnh Thủy và Hạ Vy đập bàn cùng lúc, tạo ra tiếng rầm rất lớn khiến mọi người xung quanh đều giật mình.
Huỳnh Thủy nói giọng tức giận:
“Thanh Hiền, chị đừng đáng ghét như thế chứ? Tụi tôi đã ra tay cứu chị và Mỹ Ngân, chị không chỉ không cảm ơn mà còn nói oan cho tụi tôi nữa.”
Hạ Vy vừa lắc đầu vừa nói:
“Tôi bị thương vì mấy người uổng quá.”
Thanh Hiền vẫn là thái độ xem người khác không ra gì như cũ:
“Giáng đời mày.”
Nữ chính của chúng ta nãy giờ vẫn im lặng, chẳng nói câu nào. Vì nó đang lo xử lí vết thương trên cánh tay Hạ Vy nhưng khi nghe Thanh Hiền nói câu đó liền quay qua nhìn ả ta với ánh mắt bực mình:
“Hai người đi ngay cho tôi.”
Mỹ Ngân nhìn nó mà nói thầm:
“Tiểu Yến… nó luôn vì bạn bè.”
Rồi ả nhìn sang Thanh Hiền với ảnh mắt thất vọng:
“Còn người chị mà mình luôn yêu mến thì không như vậy, chị ấy đã thẳng tay xô mình vào chỗ chết.”
Huỳnh Thủy nhìn hai người đối điện mình thấy thật ngứa mắt:
“Tiểu Yến nhà tôi kêu hai người cút đi, không nghe sao?”
Thanh Hiền và Mỹ Ngân cùng đứng dậy và quay lưng đi, rời khỏi đó. Huỳnh Thủy bực tức quay mặt qua chỗ khác, chẳng muốn nhìn thấy hai ả nữa.
Nó băng bó cho vết thương Hạ Vy xong thì liền hỏi:
“Mày có đau lắm không?”
Hạ Vy lắc đầu và mỉm cười:
“Chỉ bị thương ngoài da chút thôi mà, không sao.”
Lúc này tụi nó mới thấy Khánh Nghĩa với Văn Thiện dìu nhau từ lầu xuống, nhìn sắc mặt cả hai đều rất khó coi. Thấy thế thì nó và Hạ Vy vội vàng chạy đến đỡ lấy người yêu của mình. Nó lo lắng hỏi:
“Hai anh bị sao vậy?”
Hai người con trai được dìu đến ghế ngồi, trên trán cả hai đầy mồ hôi. Văn Thiện nhìn về nó mà nói:
“Không biết hôm nay ăn trúng gì mà tụi anh đau bụng cả buổi, nằm ở phòng Y Tế sớm giờ.”
Nó lo lắng dùng khăn giấy lau mồ hôi giúp Văn Thiện:
“Giờ anh thấy sao rồi ?”
Văn Thiện nhẹ lắc đầu:
“Đã bớt đau nhiều rồi, em không cần lo.”
Khánh Nghĩa lúc này vô tình nhìn thấy tay đang băng bó thì liền hỏi:
“Vy, tay em bị sao vậy?”
Hạ Vy vô thức liếc nhìn vết thương của mình, rồi nói khẽ:
“Hồi nãy người Sói bên Evil đến đây định bắt Thanh Hiền nên tụi em đã đánh nhau với hắn ta.”
Nghe xong hai người con trai bỗng đồng tâm hỏi:
“Vậy tụi em có sao không?”
Tụi nó nhẹ lắc đầu cùng lúc. Khánh Nghĩa khẽ nhíu mày và hỏi:
“Nhưng tại sao hắn ta lại muốn bắt Thanh Hiền?”
Huỳnh Thủy tỏ ra chán nản nói:
“Chắc chỉ có trời mới biết.”
Hạ Vy vô tình liếc nhìn Văn Thiện thì lại thấy trong bàn tay anh vừa đỏ vừa sưng, cô hỏi giọng tò mò:
“Thiện, tay anh bị sao thế?”
Văn Thiện có chút không tự nhiên, anh cười gượng:
“Tại hôm qua nấu ăn không cẩn thận nên bị phỏng thôi.”
Hạ Vy lại vô tình nhìn thấy uống quần Văn Thiện bị đính bùn đất, cô khẽ nhíu mày lại, không phải anh đã nói từ sớm giờ nằm phòng Y Tế ư, tại sao huống quần lại đính bùn đất?
Lúc đánh với người Sói, Hạ Vy cảm thấy cách đánh của hắn ta rất quen thuộc. Nhưng những người giỏi võ mà cô quen biết thì lại rất ít- Gia Lâm, anh hai nó. Văn Thiện. Huỳnh Thủy. Thế Phong. Bốn người này giỏi võ nhất mà cô quen biết.
Gia Lâm, là người đứng đầu của hội Nhân Ái. Trước giờ y luôn tốt bụng thường giúp đỡ người khác và ghét cay ghét đắng hội Evil mà.
Người Sói là một thanh niên cao ráo nên cô bạn Huỳnh Thủy tất nhiên là nằm ngoài tình nghi.
Thế Phong thì giống Huỳnh Thủy, nằm ngoài tình nghi. Vì trước giờ Hạ Vy chưa từng so tài với cậu ta thì làm sao cô thấy quen được. Hơn nữa là lần trước vì cứu Huỳnh Thủy và nó mà cậu ta bị người Sói đánh, bị thương rất nặng.
Người đáng nghi nhất là anh, Văn Thiện. Lúc đầu vì không muốn Văn Thiện kết bạn với nó nên không biết Hạ Vy đã bao lần so tài với anh, cô sớm quen với cách ra dồn của anh rồi. Hơn nữa là, người Sói xuất hiện hai lần thì anh vắng mặt đúng hai lần. Nhất là hôm nay, càng nghĩ càng thấy anh đáng nghi.
Sắc mặt Hạ Vy lúc này thật sự rất khó coi, giống đám mây đen lớn che hết bầu trời. Nó nhìn và hỏi:
“Vy, mày sao vậy? Hay là mày không được khỏe ở đâu hả?”
Hạ Vy quay qua nhìn nó và nói thầm:
“Tạm thời đừng cho Tiểu Yến nó biết, mình phải làm rõ chuyện này trước đã.”
Nghĩ thế cô cố tỏ bình thường, không có gì. Cô lắc đầu và cười nhẹ:
“À tao không có gì. Mà để tao gọi hai Taxi đến chở bệnh nhân này về.”
Văn Thiện thấy Hạ Vy có gì đó rất lạ, đừng có nói cô đang nghi ngờ anh chính là người Sói nha. Nó nhẹ lắc đầu:
“Mày gọi một chiếc cho mày và anh Nghĩa là được. Còn về anh Văn Thiện thì tao đã có cách rồi.”
“Hả?” – Văn Thiện ngạc nhiên, cách mà nó vừa nói là cách gì?
…
Từ khi lên xe Taxi thì Khánh Nghĩa luôn ngủ, cậu vẫn còn rất đau bụng. Còn Hạ Vy thì luôn nói chuyện điện thoại với ai đó, mặt cô lúc này nghiêm túc hơn bao giờ.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Hạ Vy quay sang Khánh Nghĩa và gọi khẽ:
“Nghĩa, anh dậy đi. Em muốn hỏi cái này chút.”
Khánh Nghĩa khẽ mở mắt nhìn:
“Là chuyện gì ? Em hỏi đi.”
Hạ Vy lạnh nhạt hỏi:
“Thiện và anh đã ăn những gì mà đau bụng dữ như thế?”
Khánh Nghĩa để tay lên trán, cố nhớ lại:
“Lúc ra chơi Thiện đã mua hai ly trà hồng đào, tụi anh uống xong thì bụng liền đau.”
Hạ Vy lại hỏi:
“Anh có chắc chắn là Thiện luôn ở cùng anh không?”
Khánh Nghĩa nhẹ gật đầu:
“Sau khi thầy giáo thấy tụi anh đau bụng dữ vội thì cho nghỉ nửa buổi và cho người đưa tụi anh lên phòng Y Tế khám. Bác sĩ khám xong thì cho uống thuốc…”
Nói đến đó Khánh Nghĩa bỗng dừng lại, suy nghĩ một hồi mới tiếp lời:
“Kì lạ thật, bác sĩ uống thuốc đó sẽ không buồn ngủ mà. Tại sao anh uống vào thì ngủ suốt, tới giờ vẫn còn buồn ngủ.”
Hạ Vy lại thêm một lần nữa vội hỏi:
“Là bác sĩ đưa thuốc tận tay anh?”
Khánh Nghĩa lắc đầu mạnh:
“Không phải, là Thiện lấy thuốc rồi mới đưa lại cho anh.”
Nghe xong thì lông mày xinh đẹp của Hạ Vy liền nhíu chặt với nhau, như vậy là quá rõ rồi. Chuyện cô nghi ngờ Văn Thiện chính là người Sói bên hội Evil đã chắc chắn được bảy phần rồi.
Nhưng nếu đó là sự thật thì mực đức của anh quen với Tiểu Yến nó và vào hội Nhân Ái là gì? Nó, bạn thân của cô có gặp nguy hiểm không ? Càng nghĩ thì Hạ Vy càng lo lắng, cô nhất định mau điều tra rõ chuyện này mới được…
“Văn Thiện, tại sao lại là anh chứ?” – Hai tay Hạ Vy nắm chặt lại, thành quả đấm. Ánh mắt cô thật lạnh lẽo, trông rất đáng sợ.
********Hết chương 54**********
Chương sau sẽ giải đáp thắc mắc giữa nó và Văn Thiện trong chương 1, vì sao hai người lại có chung một giác mơ.
Sau khi ăn trưa xong thì Yến Nhi và Lùn có công chuyện riêng nên đã về trước. Còn nó với Hạ Vy thì ở lại chờ người yêu của mình tan học. Huỳnh Thủy ở lại chơi cùng với tụi nó, vì hôm nay chẳng bận việc gì.
Mà nhắc đến, mới thấy kỳ lạ nha. Đã 11 giờ 45 rồi, sao hai người con trai vẫn chưa thấy đâu vậy? Những học sinh lớp 11 lớp 12 rõ ràng đã xuống căn teen ăn trưa hết rồi mà.
Tụi nó đang uống trà sữa và trò chơi với nhau thì có vài học sinh chạy vào, chạy ra bàn tan:
“Thanh Hiền lớp 11a1 đang bị người ta chặn đường ở trước cổng kìa.”
“Hả? Là ai, mày biết không?”
“Là một người đeo mặt nạ chó sói đấy.”
Hạ Vy với Huỳnh Thủy và nó nghe xong liền giật mình, là người Sói bên hội Evil ư? Tại sao hắn ta lại đến trường học này, mà còn chặn đường Thanh Hiền nữa chứ?
Ba người con gái vội vàng chạy ra trước cổng trường, coi thử có thật là người Sói bên hội Evil không?
Khi ra đến trước cổng trường thì nó và Huỳnh Thủy đều xác nhận, người mà hiện giờ đang chặn đường Thanh Hiền với Mỹ Ngân chính là người Sói bên Evil.
Hạ Vy khẽ nhíu mày lại, sao người hội Evil lại xuất hiện ở trường học này chứ? Giờ phải làm sao khi ở đây có quá nhiều người và tụi nó chưa kịp hoá trang, nếu đánh với người Sói kia thì chắc chắn sẽ lộ thân phân mất thôi.
“Anh là ai, sao lại chặn đường chúng tôi?” – Mỹ Ngân lên tiếng hỏi.
Người Sói chỉ ngón tay thẳng vào Thanh Hiền và nói:
“Tôi cần cô ta.”
Nghe xong câu đó thì mọi người đều ngạc nhiên, hắn ta đang muốn làm gì đây? Thanh Hiền trốn phía sau Mỹ Ngân mà run sợ, ả ta hỏi:
“Anh muốn gì ở tôi chứ?”
“Cứu hai người họ đi tụi mày.” – Nó nói khẽ, rồi lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra báo cảnh sát.
Hạ Vy thì với Huỳnh Thủy vội lấy nón kết trong balô ra và đội vào, rồi chạy nhanh đến. Người Sói bắt đầu ra tay, hắn ta cầm roi thếp bước nhanh đến Thanh Hiền và Mỹ Ngân. Từng bước chân của hắn ta đều rất nhanh.
“Đừng qua đây mà.” – Thanh Hiền sợ hãi nói.
Và không sao ả ta bỗng thẳng tay đẩy Mỹ Ngân ra, là hoảng sợ hay là cố ý?
Mỹ Ngân theo sức đẩy mà té nhào ra phía trước, ngay trước người Sói hung dữ. Mỹ Ngân giây phút đó tự hỏi, chị em tốt của mình tại sao lại làm thế? Tại sao Thanh Hiền lại đẩy ả vào chỗ chết chứ? Không lẽ ả chưa đủ tốt với Thanh Hiền hay sao?
Lúc tưởng chừng cây roi thếp trên tay người Sói sẽ đánh vào người Mỹ Ngân thì ngay lúc đó có ai đó đã kéo Mỹ Ngân lại và quay người đá cây roi thếp ra xa. Mỹ Ngân rất ngạc nhiên khi người cứu mình, chính là Huỳnh Thủy.
Hạ Vy tính nhân lúc người Sói đang mất thăng bằng thì đá vào người hắn ta, đánh bại hắn ta trước khi cảnh sát đến. Nhưng không ngờ người Sói lại dùng roi thếp ngăn chú đá của cô, rồi dùng hết sức lực đẩy cô lên cao…
“CẨN THẬN.” – Huỳnh Thủy và nó hoảng hốt thét lớn.
Huỳnh Thủy là người đang ở gần nhất nên nhỏ đã nhanh xuất hoạt đôi giày batin của mình, rồi chạy đến bắt lấy tay Hạ Vy, không để cô té ngã.
Nó thấy thế liền thở ra nhẹ nhõm, muốn đứng tim luôn rồi. Nhưng người Sói đó đến đây làm gì chứ? Và tại sao muốn bắt Thanh Hiền?
Người Sói chỉ roi thếp vào Thanh Hiền mà nói:
“Hôm nay tôi nhất định phải bắt được cô, Triệu Thanh Hiền.”
nghe vậy Thanh Hiền càng run sợ:
“Anh và tôi không thù không oán, tại sao muốn bắt tôi?”
“Đừng nói nhiều quá.” – Người Sói giống như phát điên, cứ lao về phía Thanh Hiền.
“Đừng mà.” – Thanh Hiền sợ đến xanh mặt và ngã xuống mặt đất khô cứng.
Hạ Vy và Huỳnh Thủy tất nhiên không để ý muốn của người Sói thành công, cả hai cố gắng ngăn cản hắn ta lại. Nhưng hắn ta giỏi võ hơn hai người con gái, còn ra tay tàn bạo nữa.
Hạ Vy vừa đỡ đồn đánh của người Sói vừa hỏi thầm:
“Sao đồn đánh của hắn ta lại quen thuộc quá vậy?”
Vì không tập trung mà Hạ Vy đã bị người Sói đá một cái vào bụng, cô theo lực đá mà ngã xuống.
Nó thấy thế thì liền chạy đến, đỡ Hạ Vy dậy và hỏi khẽ:
“Mày có sao không?”
Hạ Vy dùng tay ôm bụng và lắc đầu:
“Không sao.”
Nó ngước mặt lên nhìn Huỳnh Thủy với người Sói đanh nhau và suy nghĩ, chỉ còn một mình Huỳnh Thủy thì làm sao có thể đánh lại hắn ta? Nó đứng dậy và lớn tiếng nói:
“Tôi đã báo cảnh sát rồi đó, còn không đi mau.”
Người Sói quay qua nhìn nó, rồi đẩy Huỳnh Thủy ra xa. Hắn ta liếc nhìn Thanh Hiền mà nói:
“Hôm nay xem như cô gặp may.”
Nói xong hắn ta quay lưng, bỏ chạy.
“Đứng lại.” – Huỳnh Thủy thét lớn và định đuổi theo.
Nhưng nó đã kịp lên tiếng ngăn lại:
“Cứ để hắn ta đi đi, đừng đuổi theo.”
Huỳnh Thủy tỏ ra bực mình:
“Sao cảnh sát giống con rùa quá vậy?”
*******Hết chương 53*********
Đọc tiếp nha.