Ký Ức Học Trò

Chương 36 : Đổ Oan Cho Văn Thiện


Vì muốn Thanh Hoàng bỏ cuộc nên Văn Thiện đã ôm hôn nó ở trước mặt tất cả mọi người, thật không ngờ lại bị cô giáo Hoài Hương nhìn thấy và cô kêu anh với nó lên phòng nói chuyện. Ai cũng nghĩ cả hai sẽ bị phạt nhưng cũng may mắn cô giáo Hoài Hương là một người hiểu lòng người nên cô không phạt anh và nó, mà chỉ nhắc nhở thôi.
“Em đợi anh gửi xe chút, rồi anh sẽ đưa em lên lớp.” – Hôm nay Tiểu Yến nó vừa bước xuống xe thì Văn Thiện liền lên tiếng nói.
Nó ngạc nhiên xoay qua nhìn anh với ánh mắt khó hiểu:
“Tại sao chứ?”
Văn Thiện bước xuống xe nói:
“Mấy ngày nay Thanh Hoàng cứ theo bám em hoài, anh không thích.”
Khánh Nghĩa và Hạ Vy ở bên cạnh nghe vậy liền thở dài, sao anh lại ghen như thế này chứ? Nó cũng hết cách với anh luôn, làm gì mà ghen dữ vậy không biết. Nó thở dài:
“Được được, em sẽ ở đây chờ anh.”
Văn Thiện vui vẻ gật đầu rồi cùng với Khánh Nghĩa đi gửi xe. Hạ Vy lúc này bước tới gần nó hơn:
“Tao chờ cùng mày.”
Sau đó bốn người cùng nhau lên lớp, đang nói cười vui với nhau thì lại chạm mặt với Thanh Hoàng. Hôm nay trông cậu ta rất mệt mỏi, khuôn mặt có vài vết bầm tím. Nó buột miệng hỏi:
“Cậu bị làm sao vậy?”
Thanh Hoàng đưa ánh mắt khảnh định nhìn Văn Thiện:
“Là anh ta đã cho người đánh mình.”
Nghe xong mọi người đều ngạc nhiên. Và kể cả Văn Thiện nữa, anh lớn tiếng hỏi:
“Là ai kêu người đánh cậu chứ? Cậu nói rõ ràng coi.”
Thanh Hoàng dùng tay chỉ thẳng vào Văn Thiện và nói lớn:
“Là anh chứ ai nữa. Hôm qua tôi chưa về tới nhà thì đã bị một dám người chặn lại và ra tay đánh tôi ra như vậy, trước họ đi còn cảnh cáo tôi không được gần Tiểu Yến. Anh nói đi, nếu không phải anh thì còn ai nữa.”
Văn Thiện nhìn nó mà liều mạng lắc đầu:
“Anh không có, anh thật sự không có làm chuyện này đâu Tiểu Yến.”
Thanh Hoàng tỏ ra tức giận:
“Dám làm không dám nhận sao? Đồ hèn.”
Rồi cậu ta xông tới, tính tặng cho Văn Thiện một đấm vào mặt. Lúc quả đấm của Thanh Hoàng xông tới thì bất ngờ nó bước ra đứng trước Văn Thiện, đối mặt với quả đấm đó.
“Tiểu Yến.” – Văn Thiện và Hạ Vy với Khánh Nghĩa hoảng hốt thét lên.
Nhưng cũng may khi Thanh Hoàng đã kịp dừng tay lại, quả đấm của cậu ta đơ cứng trước mặt nó. Chỉ còn chút thôi, nó đã nhận lấy quả đấm đó thay Văn Thiện rồi. Thanh Hoàng nhìn nó và hỏi:
“Tiểu Yến, bạn đang làm gì thế?”
Nó vẫn đứng yên ở đó:
“Anh Văn Thiện tuyệt đối không có kêu người đánh cậu đâu.”
Nghe vậy Văn Thiện liền thở ra và khẽ cười, hoá ra nó tin anh. Thanh Hoàng tỏ ra tức giận:
“Mình bị đánh như vậy không lẽ là giả sao?”
Nó kiên định nói:
“Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, anh Văn Thiện sẽ không bao giờ làm vậy đâu. Yến tin anh ấy.”
Thanh Hoàng nhìn nó rồi xoay lưng đi, cậu ta chạy thật nhanh. Văn Thiện và Hạ Vy đều cảm thấy Thanh Hoàng này có vấn đề, có thể đang giả vờ bị thương rồi đổ hết lỗi vào người Văn Thiện để nó hiểu lầm anh. Nó cứ nhìn theo hướng mà Thanh Hoàng đã chạy đi.
“Vy, mày xin nghỉ giúp tao nửa buổi nhé.” – Chẳng biết nó suy nghĩ mà bỗng chạy đi, chỉ để lại câu nói đó.
“Này, mày tính làm gì?” – Hạ Vy vội đưa tay ra, tính nắm lấy tay nó lại. Nhưng không kịp, nó đã chạy mất rồi.
Thanh Hoàng cứ nhắm mắt chạy, chẳng biết đã chạy tới đâu. Sao nó lại có thể can đảm đứng ra bảo vệ người mình thích như lúc nãy chứ? Cậu ta tự hỏi thế. Nhớ lại ánh mắt tin tưởng dành cho Văn Thiện, thật khiến cho Thanh Hoàng cậu ta ganh tị.

Hạ Vy vừa bước vào lớp thì đã đi thẳng đến bàn của Huỳnh Thủy, cô dùng tay gõ xuống bàn vài cái, muốn gây ra chú ý. Huỳnh Thủy đang đọc sách ngẩng đầu lên nhìn và hỏi:
“Sao vậy mày?”
Hạ Vy ngồi xuống bên cạnh và hỏi thật nhỏ:
“Mày tìm cách lấy lí lịch của Thanh Hoàng cho tao coi chút.”
Huỳnh Thủy nghe xong liền nhíu mày:
“Lại có chuyện gì nữa rồi?”
Hạ Vy chống tay vào cằm và nói:
“Nãy cậu ta mới nói anh Thiện kêu người đánh cậu ta, không cho cậu ta đến gần Tiểu Yến. Nhưng anh Thiện liều mạng nói không có.”
Huỳnh Thủy suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
“Mày nghi cậu ta có vấn đề, phải không?”
Hạ Vy nhẹ gật đầu:
“Ừ mày cứ nghĩ xem, anh Thiện có cần làm vậy khi Tiểu Yến luôn luôn bên cạnh anh ấy không?”
Huỳnh Thủy ngẫm nghĩ lại thì thấy có lí, nhỏ nhẹ gật đầu:
“OK cứ giao cho tao.”
.
“Này, kẹo của tao mà.”
“Tao chỉ ăn một chút thôi, mày làm gì dữ vậy?”
“Ăn hết rồi nè, chứ một chút hả?”
“Ai kêu mày mua ít quá chi?”
Đó là tiếng tranh cãi của Yến Nhi và Lùn, hình như bịt kẹo dẻo của Yến Nhi mới mua đã bị Lùn lén ăn hết. Hạ Vy với Huỳnh Thủy xoay qua nhìn và khẽ cười, thật trẻ con quá.

Quay lại với Tiểu Yến nó thì vẫn đang đi lang thang tìm Thanh Hoàng. Nó chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ta một lần thôi.
Ra tới sân cỏ sau trường nó mới thấy Thanh Hoàng, cậu ta đang ngồi một mình dưới góc cây.
“Cuối cùng Yến cũng tìm được Hoàng rồi.” – Nó bước nhanh đến.
Thanh Hoàng ngạc nhiên xoay lại nhìn, rồi xoay mặt qua chỗ khác:
“Yến đã không tin Hoàng nói, còn đi tìm Hoàng làm gì nữa?”
Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:
“Vết thương của Hoàng không sao chứ?”
Thanh Hoàng xoay lại và vui mừng hỏi:
“Yến đang lo lắng cho Hoàng đó hả?”
Nó vô tư gật đầu:
“Ừ vì dù sao chúng ta cũng là bạn chung lớp mà.”
Cơn gió thổi qua mang theo mùi hương hoa cỏ dại, khiến cho lòng người bỗng thấy bình yên. Nó vô tình nhìn bàn tay Thanh Hoàng bị trầy một đường dài thì vội nói:
“Tay của Hoàng bị trầy chảy máu kiDù nhìn thấy rõ tình cảm của Tiểu Yến nó với Văn Thiện rất tốt đẹp, cả hai đều tin tưởng nhau. Nhưng không biết vì sao Thanh Hoàng lại không chịu từ bỏ, cứ theo bám nó mãi.
Trưa hôm nay vừa tan học, nhân lúc tụi người Hạ Vy không để ý thì Thanh Hoàng đã bắt nó đi. Không biết cậu ta muốn dẫn mình đi đâu mà trong lòng nó bỗng có linh cảm chẳng lành, hình như sắp có chuyện xấu đến với mình…
Nãy giờ Hạ Vy đang ngồi buột lại dây giày của mình, lúc này mới xong cô vừa đứng dậy vừa nói:
“Chúng ta đi được rồi. Tiểu Yến, hôm nay mày muốn ăn…”
Nhìn lại thì đã không thấy nó bên cạnh nữa nên câu hỏi của cô bị dứt ngang.
“Tiểu Yến, mày đâu rồi ?” – Hạ Vy vừa đưa mắt nhìn trong đám học sinh đang chen nhau đi vừa hỏi lớn.
Huỳnh Thủy và Yến Nhi với Lùn đang lo thu dọn tập sách của mình bỗng nghe hỏi vậy liền giật mình. Huỳnh Thủy vội xoay lại hỏi:
“Có chuyện gì vậy Vy?”
“Tiểu Yến không thấy đâu nữa.” – Hạ Vy vào thẳng vấn đề luôn, không chút vòng so.
Yến Nhi nhìn mọi người và nói ra sư đoán của mình:
“Có khi nào Yến đói bụng quá đã chạy xuống căn teen rồi không?”
Lùn vội nói:
“Chúng ta mau xuống căn teen coi thử đi.”
Hạ Vy nhìn thấy Huỳnh Thủy đang cầm cuốn tập làm văn vốn dĩ đã nập cho cô giáo hồi sớm, thì cô đã biết Huỳnh Thủy tính làm gì rồi. Cô nói:
“Yến Nhi, Lùn, hai mày xuống căn teen trước đi.”
Yến Nhi và Lùn không hỏi thêm gì nữa chỉ khẽ gật đầu rồi xoay lưng đi. Hạ Vy nhìn Huỳnh Thủy mà hỏi:
“Lên phòng giáo viên, phải không? Tao đi với mày.”
Nói xong cô liền xoay lưng đi. Huỳnh Thủy khẽ cười, sao cô bạn này thông minh quá vậy người ta chưa nói gì mà cô đã biết người ta tính đi đâu rồi.

Lúc nãy ở trong lớp Thanh Hoàng một tay ôm vai, một tay bịt miệng người con gái, khiến cho nó không kịp phản ứng. Vì vừa tan học rất đông người, cũng rất ồn ào nên nhóm Hạ Vy chẳng hay biết.
“Hoàng muốn làm gì Yến vậy hả? Mau buông Yến ra.” – Nó đang vùng vẫy, mong có thể khỏi tay Thanh Hoàng.
Nhưng trời đã định sẵn là con trai luôn mạnh khỏe hơn. Thanh Hoàng vẫn không buông nó ra. Cậu ta nói khẽ:
“Yến đừng sợ, Hoàng sẽ không làm gì Yến đâu. Hoàng chỉ muốn cho Yến xem cái này thôi, Yến đi theo Hoàng nhé.”
Nó tỏ ra sợ hãi và nói:
“Hoàng buông Yến ra trước đi… Hoàng đang làm đau Yến đó.”
Thanh Hoàng khẽ gật đầu và từ từ buông nó ra:
“Xin lỗi, Hoàng không cố ý.”
Nó bước lùi phía sau vài bước, cố giữ khoảng cách với Thanh Hoàng:
“Cũng… không… có… gì… Hoàng muốn cho Yến xem gì?”
Thanh Hoàng khẽ cười:
“Cứ đi theo Hoàng đi, rồi Yến sẽ biết.”
Nó nhìn xung quanh, sắp lên tăng 9 rồi. Ở đây là trường học chắc Thanh Hoàng không dám làm gì nó đâu. Nghĩ thế nên nó gật đầu:
“Được, Yến đi theo Hoàng.”
Thanh Hoàng cười nói vui vẻ:
“Cảm ơn Yến.”
Lên tới tăng 9, cũng là tăng đặc biệt nhất ở trường học Thanh Quy này. Một căn phòng rộng lớn và xinh đẹp với bốn bức tường đều là thủy tinh, trông thật lung linh. Căn phòng này dành cho tiết học nhảy múa.
Vừa nhìn thấy căn phòng này thì nó liền ngạc nhiên vô cùng, ngôi trường này đúng là nó vẫn chưa khám phá hết thật mà. Sao lại có căn phòng đẹp như vậy? Nó vô thức bước vào và xoay vòng.

Huỳnh Thủy và Hạ Vy đang đứng trước cửa phòng giáo viên, chuẩn bị hành động. Huỳnh Thủy đưa tay gõ cửa -“Cốc cốc.”
Cô giáo Hoài Hương đang làm việc bên trong, nghe tiếng gõ cửa thì liền nói:
“Mời vào, cửa không khoá.”
Huỳnh Thủy và Hạ Vy mở cửa bước vào. Cô Hoài Hương nhỏ nhẹ hỏi:
“Có chuyện gì sao hai em?”
Huỳnh Thủy đưa cuốn tập trên tay mình đến trước mặt cô Hoài Hương và cười cười:
“Dạ tại em quên nập tập làm văn của mình cho cô.”
Cô Hoài Hương cầm lấy cuốn tập từ tay Huỳnh Thủy và khẽ lắc đầu:
“Không sao cứ để đây đi, lát nữa cô sẽ chấm điểm sau.”
Rồi cô ấy xoay sang nhìn Hạ Vy và lại nhỏ nhẹ hỏi:
“Còn em thì sao Vy, có chuyện gì hả?”
Hạ Vy vừa gãi đầu vừa nói khẽ:
“Dạ… em tự nhiên lại quên sinh nhật của một người bạn trong lớp… mà em muốn làm bạn ấy bất ngờ… nên muốn mượn cô cuốn danh sách học sinh coi chút, chẳng biết có được không ạ?”
Cô Hoài Hương khẽ bật cười:
“Không ngờ hai trong top 20 học sinh giỏi nhất trường này lại lảng trí thế.”
Kèm theo lời trêu đùa đó là một cuốn sổ đen to đưa đến trước mặt Hạ Vy:
“Nè, em cứ xem đi.”
Hạ Vy vui vẻ nhận lấy cuốn sổ đen to từ tay cô giáo thân yêu của mình:
“Em cảm ơn cô.”
Huỳnh Thủy nhìn Hạ Vy mà khẽ gật đầu, ý muốn nói đó đúng thật là cuốn sổ ghi chép thông tin của tất cả học sinh.
Hạ Vy hiểu ý của Huỳnh Thủy liền dở cuốn sổ trên tay mình ra coi và mau chóng tìm cái tên mà mình đang cần.
Sau vài phút thì cái tên đang cần cuối cùng hiện ra, Triệu Thanh Hoàng. Vừa nhìn thấy cái tên này thì Hạ Vy liền cố đọc thật kỹ, mong sẽ tìm ra gì đó.
Huỳnh Thủy và Hạ Vy nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
“À đúng rồi Thủy, 24 này là sinh nhật của Lùn thật đấy.” – Hạ Vy vừa cười vừa nói.
Huỳnh Thủy giả vờ nhìn vào cuốn sổ và nói:
“Cũng sắp tới sinh nhật của Thanh Hoàng rồi kia. Hay là chúng ta cũng mua tặng cậu ấy đi.”
Hạ Vy khép sổ lại đặt xuống bàn và gật đầu:
“Mua sách tặng cậu ấy đi, để cậu ấy chăm học thêm chút nữa.”
Nghe nói đến đây thì cô Hoài Hương liền thở dài và lắc đầu:
“Người chị là một trong top 20 học sinh giỏi nhất trường mà sao người em lại học tệ như vậy chứ?”
Hạ Vy tỏ ra mò tò hỏi:
“Ủa cô, chị của Hoàng là ai vậy ạ?”
Cô Hoài Hương nói khẽ:
“Thì là Thanh Hiền đấy, hai em không biết sao?”
Nghe xong Hạ Vy với Huỳnh Thủy đều thoáng ngạc nhiên và buột miệng hỏi:
“Họ là chị em?”

Yến Nhi và Lùn chạy khắp căn teen luôn mà chẳng thấy bóng dáng Tiểu Yến ở đâu, không biết phải đi đâu tìm nó bây giờ nữa.
Lúc này Khánh Nghĩa với Văn Thiện từ lầu trên đi xuống, thấy hai cô bạn có vẻ đang lo lắng thì liền bước nhanh đến.
“Yến Nhi, Lùn, có chuyện gì vậy ?” – Văn Thiện vội lên tiếng hỏi.
Yến Nhi và Lùn đang nhìn xung quanh, nghe hỏi vậy thì liền xoay lại nhìn.
“Tiểu Yến mất tích rồi.” – Yến Nhi nói nhanh.
Khánh Nghĩa khẽ giật mình:
“Sao lại vậy?”
Lùn lên tiếng kể rõ hơn:
“Lúc tụi em thu dọn tập sách xong thì đã không thấy Tiểu Yến nữa rồi.”
Khánh Nghĩa đưa mắt nhìn xung quanh và vội hỏi:
“Vậy Vy và Thủy đâu rồi?”
Yến Nhi nhìn và nói:
“Hình như hai người họ có công việc riêng thì phải?”
Lùn lo lắng nói:
“Không biết Yến có xảy chuyện gì không nữa?”
Văn Thiện im lặng nãy giờ, lúc này anh lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại cảm ứng:
“Tìm định vị của Tiểu Yến.”
Yến Nhi và Lùn tự đánh vào trán mình một cái, ngốc ơi là ngốc. Sao họ lại quên mất vậy, điện thoại của tụi nó luôn mở định vị mà. Nếu theo định vị thì đã tìm thấy nó từ sớm rồi đâu cần chạy khắp nơi tìm như vậy đâu.
Yến Nhi nhìn Văn Thiện mà nhếch môi cười, anh đúng là luôn giữ được bình tĩnh. Văn Thiện sau khi xem xong điện thoại liền nói:
“Ở lầu trên.”
Vừa dứt câu thì anh vội vã quay lưng chạy đi, thật nhanh. Ba người kìa vui mừng, nhanh chạy theo.
*********Hết chương 37*********
Thanh Hoàng rốt cuộc muốn làm gì Tiểu Yến nó đây? Đón đọc tiếp nhé.a. Hay là để Yến băng lại giúp Hoàng nha.”
Rồi nó lấy từ balô ra một miếng băng keo cá nhân. Nó cầm nhẹ tay Thanh Hoàng lên và cẩn thận băng vết trầy trên tay cậu ta lại:
“Như vậy sẽ không bị nhiễm trùng.”
Thanh Hoàng ngước mặt lên nhìn, bỗng nhiên trái tim cậu ta đập nhanh hơn. Khuôn mặt xinh xắn của nó trước ánh nắng nực rỡ, mái tóc đen dài đang nhẹ nhàng bay theo gió. Đúng là một cảnh tượng dễ khiến lòng người rung động.
“Tại sao Yến lại tin tưởng anh ta như vậy?” – Sau vài giây im lặng thì Thanh Hoàng khẽ lên tiếng hỏi.
Nó mỉm cười:
“Yến chỉ đơn giản là luôn tin tưởng mọi người xung quanh mình thôi. Nhất là anh Văn Thiện, anh ấy sẽ không bao giờ gạt Yến đâu. Nếu thật sự là anh ấy có làm thì chắc chắn anh ấy sẽ thừa nhận.”
Nghe xong Thanh Hoàng buồn bã xoay qua chỗ khác, im lặng không nói gì nữa.
.
“Ê con mập, tao khát nước quá mày đi mua nước cho tao uống đi.” – Một giọng nam vô cùng đáng ghét bỗng vang lên.
Thanh Hoàng và nó xoay qua nơi phát giọng nói đó thì thấy có bọn con trai đang vây quanh một cô gái và cười nói. Cô gái ấy mập lắm nhưng khuôn mặt lại vô cùng dễ thương. Nó thấy vậy thì liền đứng dậy chạy đến đó.
“Này, Yến muốn đi đâu vậy?” – Thanh Hoàng vội hỏi rồi cũng chạy theo.
Nó chạy đến xô bọn con trai ra và kéo tay cô gái mập ấy ra sau lưng mình:
“Cả đám ức hiếp một cô gái không biết xấu hổ hả?”
Bọn con trai cùng cười lớn:
“HAHA. Cô gái? Là con voi mới đúng.”
Cô gái ấy nghe vậy buồn bã cúi đầu xuống thật thấp, như muốn trốn tránh những ánh mắt xem thường kia. Nó nhìn bọn con trai đáng ghét đó với ánh mắt tức giận:
“Mập đã sao, không phải là con người hả? Mấy người thật đáng ghét, đi học thì không lo học cứ suốt ngày đi ức hiếp người khác.”
Tự nhiên bị một đứa con gái như nó mắng thì tất nhiên bọn con trai đó tức giận:
“Chuyện tụi tao không cần con ngốc như mày nhiều chuyện, tránh ra. Nếu không thì đừng trách.”
Nó nắm tay cô gái ấy và nói:
“Chúng ta đi thôi bạn.”
Lúc nó tính bước đi thì bọn con trai lại ngang ngược chặn đường:
“Để con voi đó lại.”
Thanh Hoàng lúc này lên tiếng hỏi:
“Bọn mày muốn làm gì?”
Bọn con trai đó chỉ tay vào cô gái ở sau lưng nó mà nói:
“Tụi tao chơi chọc con voi mập đó chưa đã. Để con voi đó lại.”
Nó nắm chặt tay cô gái ấy và nói:
“Không. Tôi nhất định không để mấy người ức hiếp bạn ấy nữa.”
Cô gái đang đứng ở sau lưng nó thoáng ngạc nhiên, nó là ai mà sao có thể ra sức bảo vệ một người không hề quen biết như vậy. Bọn con trai đó cứng đầu, không chịu buông tha, cứ lôi kéo hai cô gái nhỏ.
Thanh Hoàng tất nhiên không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng rất tiếc, vừa đông người, cậu ta vừa không biết võ nữa nên dù cố gắng như thế nào cũng vô ích. Trong lúc hai bên lôi kéo thì nó bị xô ngã.
“Tiểu Yến, coi chừng.” – Thanh Hoàng đã vội thét lên và muốn chạy tới cứu nó nhưng cậu ta đang bị hai tên giữ chặt, không thể làm gì được.
Chính lúc nó sắp ngã xuống thì bỗng nhiên có một vòng tay vừa ấm áp vừa quen thuộc ôm chặt lấy, đã không để nó ngã xuống dưới sân cỏ khô cứng kia. Nó thoáng ngạc nhiên và buột miệng gọi khẽ:
“Anh Văn Thiện…”
Không sai chút nào cả, người đang ôm lấy nó hiện giờ đúng thật là đại hotboy Văn Thiện chứ chẳng ai xa lạ hết. Anh hỏi khẽ:
“Em không sao chứ?”
Nó mỉm cười thật tươi:
“Dạ em không sao cả.”
Văn Thiện xoay sang nhìn bọn con trai đó với ánh mắt băng giá:
“Tôi đã gọi hiệu trưởng đến rồi nếu không muốn gặp phiền phức thì mấy người mau đi đi.”
Nếu không phải đang ở trường học thì Văn Thiện đã đánh bọn người đáng ghét này một trận về tội dám xô người yêu của anh rồi. Bọn con trai đó nghe vậy liền xoay lưng bỏ đi, không hề dám nói thêm một câu. Thanh Hoàng thấy mọi chuyện đã ổn hết và đã có Văn Thiện ở đây rồi không còn gì bận tâm nữa nên nhìn cô gái mập ấy mà nói:
“Để tôi đưa bạn về lớp nha.”
Cô gái ấy nhìn nó mà khẽ cúi đầu, như muốn cảm ơn nó, rồi cùng Thanh Hoàng xoay lưng đi. Hiện giờ ở sân cỏ rộng lớn chỉ còn lại Văn Thiện và nó thôi.
“Anh Văn Thiện thật giống…” – Nó cười dịu dàng.
Văn Thiện nắm tay nó và tò mò hỏi:
“Em nói anh giống gì?”
Nó khoác tay Văn Thiện một cách tự nhiên và cười nói:
“Thì giống thiên sứ, lúc nào cũng bảo vệ em hết.”
Văn Thiện khẽ bật cười rồi đưa tay sờ mặt nó:
“Em mới chính là thiên sứ của anh đó chứ. À dù sao chúng ta đã xin nghỉ nửa buổi rồi, hay là chúng ta đi dạo chút nhé.”
Nó vui vẻ gật đầu và cùng anh bước đi. Bầu trời xanh mây trắng đầy thơ mộng, đúng là một khung cảnh thật xinh đẹp.
“Sao anh lại ở đây vậy?” – Nó thắc mắc hỏi.
Văn Thiện khẽ cười:
“Thật ra anh luôn đi theo em… và đã nghe hết lời em nói.”
Nó giả vờ giận dỗi đánh vào vai Văn Thiện một cái nhẹ:
“Hay quá, anh dám nghe lén em.”
Rồi xoay người qua chỗ khác, giả vờ mặc kệ anh. Văn Thiện nhẹ nhàng ôm lấy nó từ sau lưng và hỏi thật khẽ:
“Tiểu Yến, tại sao em lại tin tưởng anh đến thế?”
Nó ngã đầu vào ngực Văn Thiện và mỉm cười:
“Cảm giác của em bảo rằng anh là một người đáng tin tưởng. Anh sẽ không lừa gạt em hay là làm tổn thương em.”
Nghe những lời ấy ánh mắt Văn Thiện bỗng nhiên u buồn, một u buồn không thể dùng câu chữ miêu tả được. Anh hôn nhẹ lên mái tóc nó và hỏi thầm:
“Nếu một ngày nào đó em biết được sự thật thì sẽ ra sao? Liệu em có thể tha thứ cho anh và bên anh như vậy không?”
*********Hết chương 36*********
Đón đọc tiếp nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.