Ký Ức Học Trò

Chương 21 : Hay Là Cô Đã Thích Tôi?Chương 22 : Thì Ừ Làm Bạn


Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng đang chơi đùa với gió. Cả ngôi trường đang đầy tiếng cười, tất cả các học sinh đang vui vẻ chạy nhảy với nhau, ở tuổi học sinh này ai ai cũng vô tư, không âu lo.
Hạ Vy và nó đang nắm tay nhau đi vào lớp. Nó hỏi khẽ:
“Vy này, sao mày và anh Nghĩa không bước thêm một bước nữa?”
Hạ Vy rất hiểu ý nó nhưng vẫn giả vờ hỏi:
“Không phải tao đang bước đi đến lớp học sao?”
Nó phồng má nói:
“Mày rõ ràng hiểu ý tao mà.”
Hạ Vy liếc nhìn nó:
“Mày nhiều chuyện quá rồi đấy Tiểu Yến.”
Hai người cứ thế bước vào lớp, chuẩn bị cho tiết học hôm nay.
“Chào buổi sáng Yến, Vy.” – Lùn vừa nhìn thấy hai người bước vào thì liền vui vẻ lên tiếng.
Hạ Vy chỉ nhẹ gật đầu rồi đi đến chỗ ngồi của mình. Tính của cô trước nay vốn ít nói nên mọi người cũng đã quen rồi, chẳng để ý đến.
Nó khẽ nở một nụ cười tươi trên môi, trước giờ nó vẫn luôn thích giọng nói của Lùn. Giọng nói của cô rất dịu dàng, lúc nào cũng khiến cho người nghe cảm thấy dễ chịu.
“Chào buổi sáng bạn yêu.” – Nó tinh nghịch chạy đến ôm cổ Lùn và cười nói.
Lùn nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ:
“Mày đang có ý đồ gì đó, phải không?”
Nó cười tươi và lay lay tay Lùn:
“Dạo này mày có phát hiện tiệm đồ ngọt mới không?”
Nhắc đến đồ ngọt thì đôi mắt Lùn liền sáng lên như những ngôi sao trên bầu trời đêm:
“Có đấy, gần nhà tao mới ra tiệm bánh bò nướng, siêu ngon luôn đấy.”
Đôi mắt nó cũng tỏa sáng:
“Vậy hôm nay tan học chúng ta đến đó đi.”
Huỳnh Thủy và Yến Nhi đang ngồi lướt điện thoại với nhau. Trường học Thanh Quy này có một trang wed để cho tất cả học sinh giao lưu và học hỏi với nhau. Thế nên có gì hot chút đều đăng lên trang wed ấy.
“Trời ơi Tiểu Yến, chết mày rồi.” – Yến Nhi bỗng dưng la lớn lên.
“Mày bị gì vậy hả Yến Nhi? Tự nhiên la lên à.” – Nó giật mình ngẩng đầu lên nhìn và hỏi.
Có phải cô bạn Yến Nhi này muốn hù chết nó không vậy? Biết rõ nó dễ giật mình rồi mà còn hay bỗng la lên như vậy nữa.Yến Nhi đứng dậy đi đến chỗ nó đang ngồi:
“Tao bị gì hả? Mày sắp xảy ra chuyện thì có, tự mày xem đi.”
Rồi cô giơ chiếc thoại cảm ứng lên trước mặt nó. Ở trước mắt nó giờ là hai tấm hình và nữ chính trong hai tấm hình ấy đều là nó. Nhưng nam chính thì không phải cùng một người.
Một tấm là Thế Phong đang ôm lấy nó ở lầu lang, tấm còn lại thì là Văn Thiện đang hôn môi nó ở hàng lang. Hai tấm hình đều rõ nét, khuôn mặt cả ba người đều nhìn thấy rõ ràng.
Hạ Vy vội giựt lấy điện thoại trong tay Yến Nhi coi và khẽ đọc:
“Mới ngã vào lòng Thế Phong, 30 phút sau lại hôn môi với Văn Thiện.”
Dù chỉ vài chữ đơn giản thế nhưng chắc chắn đã đủ khiến lòng ganh ghét của các học sinh nữ dành cho nó tâng gấp đôi rồi. Hạ Vy nhìn nó và nhẹ lắc đầu:
“Hết ai cứu nổi mày rồi Tiểu Yến ơi.”
Yến Nhi lấy lại điện thoại của mình từ tay Hạ Vy và trêu chọc:
“Nhìn đẹp ghê, thật ngọt ngào.”
Lùn cũng lên tiếng chọc:
“Hình đẹp thế này nên lưu lại, làm ký niệm.”
Nãy giờ nó đang úp mặt xuống bàn, giá như người yêu của nó chẳng phải đại hotboy trong trường thì tốt quá rồi. Nếu anh chỉ ưa nhìn thôi thỉ nó đã không trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người, cũng không gặp rắc rối như vậy.
“Không ngờ mày lên hình lại nổi bật như thế đó Yến. Hê hê.” – Yến Nhi cầm điện thoại đưa qua đưa lại trước mặt nó và trêu chọc.
Nó đứng dậy xô nhẹ Yến Nhi ra và hờn giận nói:
“Lát nữa không cho mày đi ăn bánh bò nướng đâu.”
Rồi nó vô tình nhìn thấy Huỳnh Thủy đang ngồi buồn một mình, đôi lông mày xinh đẹp thì đang nhíu chặt lại.
“Huỳnh Thủy, mày sao vậy?” – Nó lên tiếng hỏi.
Nhưng cô bạn Huỳnh Thủy không hề phản ứng gì, giống như cô đang ở trên mây vậy.
Yến Nhi nhìn nó một cái rồi đi nhanh đến chỗ Huỳnh Thủy đang ngồi. Cô vỗ nhẹ vai Huỳnh Thủy và hỏi:
“Này Thủy sư tỷ, tỷ bị sao thế?”
“Hả?” – Huỳnh Thủy giật mình quay qua nhìn.
Yến Nhi lại hỏi:
“Tỷ làm gì mà như mất hồn vậy? Mọi người hỏi gì cũng không nghe.”
Huỳnh Thủy có chút gì đó không tự nhiên. Nhỏ vơ tay vén mái tóc dài của mình gọn lại và lắc đầu:
“À… không có gì.”
Nó đứng yên nhìn Huỳnh Thủy và suy nghĩ, có phải cô đang lo lắng cho Thế Phong sẽ gặp rắc rối với bạn bè không? Bây giờ nó phải làm sao đây ta, phải làm sao mới giải quyết được những rắc rối này đây. Nó chán nản về chỗ ngồi của mình, ngồi bên cạnh Hạ Vy.
Yến Nhi cũng tính về chỗ ngồi của mình nhưng chợt nhớ ra việc gì đó.
“Tiểu Yến.” – Yến Nhi vội quay qua và buột miệng gọi.
Nó đang lấy tập sách ra, nghe Yến Nhi gọi mình thì liếc nhìn:
“Mày lại muốn trêu chọc tao gì nữa đây?”
Yến Nhi làm bộ mặt vô tội nhìn nó:
“Không, tao nào dám chứ? Tao chỉ muốn hỏi mày cái này thôi.”
Nó vừa để balô xuống dưới bàn vừa nói:
“Thì mày cứ hỏi đi.”
Yến Nhi lúc này hơi bối rối, khôngỞ một sân cỏ rộng lớn và một bầu trời đầy mơ mộng, hôm nay nơi này rất đẹp. Nhưng có bốn người con trai đang đứng yên nhìn nhau, ánh mắt người nào cũng có ngọn lửa muốn bùng cháy. Người khác nhìn thì liền nhận ra đó chính là nhóm hotboy trong trường, bởi vì màu tóc của họ quá nổi bật không thể nhìn lầm được.
Nhóm trưởng Thế Phong là người lên tiếng trước:
“Bọn mày hẹn tao ra đây làm gì?”
Người con trai với mái tóc vàng – Quốc Trường đưa điện thoại lên trước mặt Thế Phong và lớn giọng hỏi:
“Đây là cái quái quỷ gì? Mày giải thích rõ đi.”
Trước mặt Thế Phong lúc này là tấm hình cậu ta đang ôm lấy Tiểu Yến nó ở lầu lang hôm bữa. Thế Phong nhàn nhạt nói:
“Không có gì giải thích hết.”
Quốc Trường bỏ điện thoại vào túi quần và cười nửa miệng:
“Hoá ra nhóm trưởng Thế Phong thích bạn gái của kẻ thù. Cho nên mới giúp kẻ thù như vậy ư?”
Thế Phong nhìn và khẽ thở dài. Cậu ta thật không hiểu tại sao mình lại có thể làm bạn với người không hiểu lý lẽ như Quốc Trường được mấy năm nay nữa.
“Trường, mày có thể nói lý lẽ chút không? Văn Thiện trước giờ có làm gì tụi mình đâu mà kẻ thù.” – Thế Phong cố nói chuyện đàng hoàng.
Quốc Trường lộ rõ tức giận và hỏi:
“Nó giành hết fan hâm mộ của chúng ta, mà không gọi là kẻ thù sao?”
Quốc Trường hắn ta thật sự không vui khi những người từng đứng chờ nhóm mình suốt mấy tiếng, giờ lại vây quanh Văn Thiện.
Có hai người nào đó nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên, không nói gì cả.
Trí Quang vì đã tiếp xúc với Tiểu Yến và Văn Thiện rồi nên hiểu tại sao Thế Phong lại giúp đỡ tụi nó như vậy.
Chế Linh – Một người khá đẹp trai với mái tóc màu nâu nâu, là thành viên thứ tư của nhóm hotboy. Do bản tánh hiền lành nên ít xem vào chuyện của người khác.
Thế Phong lúc này đã bực mình:
“Quốc Trường, mày bị điên rồi phải không? Nếu chúng ta hát hay nhảy đẹp thật thì những fan hâm mộ sẽ yêu thích chúng ta thôi.”
Quốc Trường ngay từ đầu đã cho rằng mình đúng, còn người khác thì sai. Vậy nên càng nghe Thế Phong nói càng nổi nóng, lúc này hắn ta bỗng lao đến đánh Thế Phong liên tục.
Trong nhóm người giỏi võ nhất chính là Thế Phong. Vậy nên cậu đều né được những quả đấm của Quốc Trường một cách dễ dàng.
“Quốc Trường, mày bình tĩnh lại chút đi.” – Thế Phong giữ hai tay Quốc Trường lại và nói.
Quốc Trường không chỉ không nghe mà còn dùng sức xô mạnh Thế Phong ra khiến cậu ta ngã xuống sân cỏ.
“DỪNG TAY.” – Một giọng lo lắng bỗng vang lên từ xa.
Mọi người thoáng ngạc nhiên theo hướng phát ra giọng nói ấy quay qua nhìn thì thấy Tiểu Yến nó và Văn Thiện đang chạy đến.
Đúng ra nó với Văn Thiện mới học đàn xong tính về lớp nhưng lại nghe những học sinh khác nói nhóm hotboy đang đánh nhau ở sân cỏ nên cả hai vội vàng chạy ra.
“Anh Phong, có sao không anh?” – Nó chạy đến đỡ Thế Phong đứng dậy và hỏi.
Thế Phong nhẹ lắc đầu:
“Anh không sao á Yến.”
Nó quay sang nhìn người con trai tóc vàng Quốc Trường và hỏi:
“Tại sao anh lại đánh anh Phong? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao?”
Quốc Trường nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí, có chuyện gì thì từ từ nói ư? Tất cả đều tại cô gái này mà ra hết, nếu không có nó thì Thế Phong đâu có giúp Văn Thiện làm rõ mấy tin đồn kia và cũng không có chuyện đánh như giờ rồi.
“Mày muốn làm gì?” – Thấy Quốc Trường đầy sát khí bước đến gần nó thì Văn Thiện đã vội đưa tay ra ngăn lại, anh lo hắn ta sẽ làm hại nó.
Quốc Trường cứ nhìn chằm chằm người con gái kia, như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
“Tránh ra.” – Quốc Trường liếc nhìn Văn Thiện và nói giọng tức giận.
Văn Thiện vẫn đứng che chở cho nó, anh cười nhẹ:
“Xin lỗi, tao không thể tránh ra được. Vì cô ấy là bạn gái của tao nên tao tuyệt đối không cho phép mày làm hại đến cô ấy.”
Nghe những lời ấy của Văn Thiện thì nó thoáng ngạc nhiên và bất giác cảm thấy hạnh phúc. Anh luôn cho nó cảm giác an toàn.
Quốc Trường bỗng nắm lấy cổ áo Văn Thiện và quát lên:
“MÀY MAU CÚT KHỎI MẮT TAO.”
Rồi hắn ta đưa quả đấm lên, tính đánh Văn Thiện.
“Không được đánh anh Văn Thiện.” – Nó vô thức chạy đến dùng hết sức của mình đẩy Quốc Trường ra xa.
Thế Phong thoáng ngạc nhiên trước hành động này của nó, thật sự rất ngạc nhiên. Cô bé Tiểu Yến này đúng thật khác với những cô gái mà cậu ta trước giờ từng gặp. Nó tuy trẻ con, yếu đuối nhưng lại rất dũng cảm.
“Thôi đủ rồi. Quang, Linh, mau đưa Trường đi đi.” – Thế Phong lúc này ra lệnh cho hai thành viên đang đứng bên cạnh mình.
“Đi thôi, đừng có quậy nữa.” – Trí Quang và Chế Linh bước đến kéo Quốc Trường đi, rời khỏi đó.
Thế Phong thở dài và bước đến trước mặt nó:
“Em đó Tiểu Yến, có thể bớt ngốc lại, được không?”
Nó nghe mà chẳng hiểu gì hết:
“Anh nói gì vậy? Em chẳng hiểu gì luôn đó.”
Nhìn thấy khuôn mặt không hiểu của nó thì Văn Thiện bật cười và khẽ bước đến nói:
“Để lát nữa anh sẽ giải thích với em sau.”
Rồi anh quay sang nhìn Thế Phong và nói khẽ:
“Phong, tao xin lỗi. Cũng vì giúp tao mà mày mới cãi nhau với bạn bè như vậy.”
Thế Phong bỏ hai tay vào túi quần và nhàn nhạt nói:
“Tao đã nói chỉ vì cảm ơn Tiểu Yến thôi, chứ không phải vì mày.”
Nói vừa dứt lời thì cậu ta liền quay lưng đi.
“Chờ đã anh Phong.” – Nó vội lên tiếng.
Thế Phong nhẹ quay mặt lại nhìn nó với ánh mắt tò mò:
“Còn có chuyện gì nữa à?”
Nó chạy đến đứng giữa hai chàng hotboy và hỏi:
“Sao hai anh không thể làm bạn với nhau?”
Văn Thiện và Thế Phong thoáng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau và buột miệng nói cùng một câu:
“Làm bạn?”
Hai người thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm bạn với nhau, không đánh nhau suốt ngày là may mắn lắm rồi.
Trong lúc hai chàng hotboy vẫn chưa hết ngạc nhiên thì nó lại lên tiếng nói:
“Em thấy, giữa hai anh không có lí do gì mà không thể làm bạn được.”
Văn Thiện và Thế Phong suy nghĩ, đúng là không có thật. Nó quay qua quay lại nhìn hai hotboy bên cạnh:
“Vì danh hiệu đại hotboy trong trường sao? Em thấy cả hai anh đều không xem trọng.”
Văn Thiện và Thế Phong đều nhẹ gật đầu, hai người họ đâu có xem trọng danh hiệu phiền phức ấy đâu. Nó suy nghĩ rồi lại nói:
“Còn âm nhạc thì em càng thấy không có gì, vì hai anh đều có thể hợp tác với nhau mà.”
Thế Phong và Văn Thiện ngẩng đầu nhìn nhau, hai người họ có thể hợp tác? Rồi hai hotboy đều khẽ cười, có lẽ Tiểu Yến nó nói rất đúng. Giữa hai người họ thật sự không có lí do gì mà không thể làm bạn với nhau.
Văn Thiện với tay bóp nhẹ mũi nó và cười nói:
“Em thật đáng khen đấy Tiểu Yến.”
Nó khoác tay Văn Thiện một cách tự nhiên và nói:
“Vậy hai anh làm bạn với nhau nhé.”
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nó thì hai hotboy thật không nỡ từ chối.
“Ừ thì làm bạn.” – Văn Thiện và Thế Phong đều vui vẻ bắt tay nhau.
Nó đứng bên cạnh vỗ tay mừng:
“Hay quá, hay quá đi.”
Sự vô tư của nó đã khiến cho hai hotboy phải cười tươi theo.

Văn Thiện và nó mang tâm trạng vui vẻ vào trường, do hai người này đến trường quá sớm nên tới giờ này vẫn chưa đến giờ học nữa.
Lúc cả hai đang tay trong tay và khẽ bước trên hành lang dài thì nó bỗng lên tiếng hỏi:
“Nè anh Văn Thiện, lúc nãy anh Phong kêu em bớt ngốc lại thật ra là ý gì vậy?”
Văn Thiện dừng bước và quay lại nhìn nó với ánh mắt dịu dàng:
“Ý của Phong muốn bảo là, với tình huống giống lúc nãy em không nên lao đến xô Quốc Trường ra như vậy. Vì rất nguy hiểm, em có thể bị thương đấy.”
Thật ra chính bản thân nó cũng chẳng biết tại sao lúc nãy mình lại không cần quan tâm gì mà lao đến xô Quốc Trường ra, khi nhìn thấy hắn ta định ra tay đánh Văn Thiện như vậy nữa. Dù nó biết rõ, Văn Thiện có thể ứng phó. Lúc ấy nó đơn giản là lo lắng cho Văn Thiện, không muốn anh bị thương thôi.
Văn Thiện đưa bàn tay bé nhỏ của nó trong tay mình lên và khẽ hôn:
“Anh cảm ơn em, Tiểu Yến.”
Nó khó hiểu nhìn Văn Thiện:
“Tại sao vô duyên vô cớ lại cảm ơn em chứ?”
Văn Thiện nở một nụ cười hiền:
“Anh biết, em hành động như vậy là vì em muốn bảo vệ anh.”
Nó khẽ nghiêng đầu nhìn Văn Thiện, thật ra anh có phải là con sâu trong bụng nó không? Sao lúc nào anh cũng hiểu thấu nó hết thế?
“Bộ trên mặt em có viết chữ hả? Sao anh cũng đoán được suy nghĩ của em hết vậy?” – Nó thắc mắc hỏi.
Văn Thiện khẽ cười, hình như từ khi quen biết nó tới giờ anh đã cười nhiều hơn trước thì phải? Anh vừa lắc đầu vừa cười:
“Trên mặt em không có viết chữ mà vì anh luôn quan tâm em và lo lắng cho em.”
Những lời ấy của anh sao nghe chân thành đến thế, khiến trái tim nó đầy nắng xuân. Trước đây nó chỉ biết tình cảm gia đình luôn ấm áp và tình bạn đầy sắc màu. Nhưng chưa từng biết được có một tình cảm khác đầy ngọt ngào, mang tên tình yêu. Giờ có anh, nó mới cảm giác vị ngọt ngào trong tình yêu là như thế nào.
“Thôi để anh đưa em đến lớp, cũng sắp tới giờ học rồi.” – Văn Thiện cười nói rồi nắm tay nó đi.
Cả hai cứ tay trong tay như thế mà đến lớp, chuẩn bị cho tiết học sắp tới.
********Hết chương 22*********
Thật ra chúng ta không có lí do gì mà không thể làm bạn với một ai đó, chỉ coi chúng ta thích hay không thôi. biết mở miệng như thế nào:
“Tao… muốn… hỏi… cách… liên… lạ… với… anh Lâm….”
Nghe xong cả bốn người đều thoáng ngạc nhiên và bỗng đồng tâm hỏi:
“Cái gì cơ?”
Yến Nhi quay qua quay lại nhìn bốn người bạn của mình:
“Có gì đâu… mà tụi mày phản ứng ghê vậy?”
Nó đứng dậy khoác vai Yến Nhi và cười vui vẻ:
“Mày muốn làm chị dâu của tao hả?”
Yến Nhi lắc đầu lia lịa:
“Không, không. Không phải như vậy đâu, mày đừng nói bậy bạ.”
Nó nhìn và hỏi:
“Vậy muốn tìm anh hai tao làm gì?”
Yến Nhi thật không biết nói gì cho đúng nữa, chẳng lẽ bảo là Gia Lâm đã ra lệnh cho cô đi kiểm tra lại thông tin của Văn Thiện sao? Nhưng như vậy liệu Tiểu Yến nó có buồn, khi mọi người không tin tưởng người yêu của nó? Mà cũng tại tảng băng Gia Lâm đáng ghét ấy, bảo người ta làm việc, mà chẳng cho người ta biết cách liên lạc.
“Ờ… thì tao… thấy anh hai của mày… cũng được… nên muốn… tìm hiểu thử…” – Yến Nhi bất đắt dĩ nói.
Nghe xong tụi nó đều nhìn nhau cười một cách thoải mái, thật không ngờ cô bạn Yến Nhi của tụi nó lại thốt lên những lời ấy. Nó vừa cười vừa nói:
“Vậy từ giờ tao phải tập gọi mày là chị dâu rồi ta.”
Yến Nhi nhìn nó và thở dài. Nó rõ ràng là đang trả thù cô, vì lúc nãy đã trêu chọc mình đây mà. Lúc nãy trêu chọc nó thì vui, giờ thì khổ rồi.
“Thôi để tao cho mày số điện thoại của anh hai tao, mày cứ tìm hiểu thoải mái nha.” – Nó lấy điện thoại của Yến Nhi bấm một hàng số và cười nói.
Lúc này Mỹ Ngân cùng với vài người bạn bước vào liếc nhìn nó và nói vu vơ:
“Haizz sao lại có loại con gái hư, không biết xấu hổ như thế nhỉ? Dám ở trong trường ôm hôn hai người con trai.”
Đúng ra tụi nó đang cười đùa vui vẻ với nhau nhưng khi nghe ả nói như vậy thì nụ cười vui trên môi tụi nó bất chợt tan biến. Yến Nhi và nó đều im lặng về chỗ ngồi của mình, chẳng thèm để ý đến ai kia.

Sau khi tan học thì Văn Thiện với nó và Lùn đi ăn bánh bò nướng, còn những người khác vì không muốn đi nên đã về trước rồi.
Lúc nãy trong giờ học Yến Nhi đã nhắn tin cho Gia Lâm, hẹn gặp hắn. Thế nên giờ cô đang đạp xe đến nơi hắn chỉ định. Khi đến nơi cô mới biết, đó là một công trinh xây dựng.
“Anh ta làm gì mà hẹn mình ở đây vậy trời ?” – Yến Nhi vừa bước đi vừa nhìn xung quanh, miệng thì lẩm bẩm. Cô nhớ là Gia Lâm đang học đại học, còn nhớ rõ y học bên ngành bác sĩ mà. Có gì liên quan gì đến xây dựng chứ, thật khó hiểu.
“Yến Nhi, cô đến rồi à?” – Một giọng lạnh lùng bỗng vang lên. Và một người con trai bước đến với bộ đồ thợ hồ, đính đầy bụi đất. Nhưng chẳng vì bộ đồ đính đầy bụi đất mà làm mờ vẻ đẹp trai của người con trai ấy, vẫn đẹp trai như ánh nắng mặt trời. Người con trai ấy chính là Gia Lâm, chứ chẳng phải một ai khác.
Yến Nhi đứng đơ người ra, hình như cô bị vẻ đẹp trai như ánh nắng mặt trời kia hút hồn mất rồi thì phải?
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” – Gia Lâm đến gần và hỏi.
Yến Nhi khẽ giật mình, cố tỏ bình thường nói:
“Tôi đã kiểm tra xong thông tin của anh Thiện rồi.”
Gia Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, miệng thì cứ hỏi:
“Vậy thế nào, tất cả thông tin cậu ta đưa đều có thật không?”
Yến Nhi nghiêm túc gật đầu:
“Là thật hết đấy, không có gì là giả. Nhưng mà…”
Gia Lâm nghe câu “Nhưng mà” của Yến Nhi thì liền quay mặt lại nhìn:
“Nhưng gì? Có chuyện gì thì cô mau nói đi.”
Yến Nhi thấy biểu hiện lo lắng của Gia Lâm thì đã biết y thương em gái nhiều thế nào rồi. Cô thở dài và nói:
“Tôi đã đến nhà anh ấy coi rồi. Nhà anh ấy rất khó khăn. Anh ấy vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền đấy.”
Nghe xong thì biểu hiện lo lắng trên mặt Gia Lâm dần dần biến mất, hắn nhẹ gật đầu:
“Ừ tôi biết rồi.”
Yến Nhi lúc này tò mò hỏi:
“Mà anh làm gì ở đây vậy?”
Gia Lâm lạnh nhạt nói:
“Kiếm tiền.”
Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, cô không nghe lầm đó chứ?
“Thật ra anh có bao nhiêu công việc kiếm tiền vậy. Tôi từng nghe Tiểu Yến nói, anh đi dạy võ và dạy học thêm cho người ta kiếm tiền rồi mà.” – Yến Nhi không cần suy nghĩ gì đã nói một hơi.
Gia Lâm đứng nhìn Yến Nhi không chớp mắt, cái cô gái này sao mà biết nhiều về hắn quá vậy. Hắn khoanh tay lại và hỏi:
“Sao cô biết rõ về tôi quá vậy? Hay là, cô đã thích tôi rồi?”
Nghe xong lời nói đó của Gia Lâm thì Yến Nhi giống vừa nghe một câu chuyện vô cùng mắc cười, cứ ôm bụng cười. Cô nên nói Gia Lâm hắn quá tự tin hay gì đây, sao tự nhiên lại có suy nghĩ quan đường đó. Cô vừa ôm bụng cười vừa nói:
“Anh Lâm ơi, giờ đang là ban ngày mà, anh muốn mơ thì cũng nên chờ đến tối đã chứ?”
Nói xong Yến Nhi liền quay lưng đi, rời


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.