Ký Ức Học Trò

Chương 15 : Gây Ông Đập Lưng ÔngChương 16 : Căn Cứ Bí Mật


Trên sân thượng trường học có một cô gái buộc tóc đuôi gà cao, khuôn mặt hơi phúng phính, mang theo nét trẻ con loli. Đôi môi đỏ mọng cùng với đôi mắt trong suốt. Với một cô gái khác, tóc đen dài được buộc hai bên, khuôn mặt thì xinh đẹp như hoa hồng, nhìn rất giống búp bê.
Hai cô gái đó không phải một ai xa lạ, mà chính là Mỹ Ngân và Thanh Hiền. Hai ả đang đứng nhìn ngắm bầu trời trong xanh, nói đúng hơn là đang nghĩ cách hại người.
“Nãy giờ chị đã nghĩ ra cách gì chưa?” – Mỹ Ngân sốt ruột hỏi.
Thanh Hiền nhếch môi cười:
“Chúng ta sẽ lợi dụng nhóm hotboy.”
Mỹ Ngân khó hiểu hỏi:
“Nhóm hotboy? Nhưng không phải bọn họ đã giúp anh Thiện và con nhỏ Tiểu Yến đó rồi ư? Sao chúng ta còn có thể lợi dụng bọn họ được nữa chứ?”
Thanh Hiền vội lắc đầu:
“Chỉ có một mình Thế Phong giúp đỡ tụi nó thôi.Tao nghe nói Thế Phong và các thành viên khác đã cãi và trở mặt luôn rồi.”
Nghe vậy Mỹ Ngân liền vui mừng:
“Thật sao? Vậy tốt quá rồi.”
Thanh Hiền bước tới khoác vai Mỹ Ngân và cười nói:
“Nào đi trả thù thôi.”

Lớp nó vẫn ồn ào như mỗi khi, đùa giỡn với nhau vui vẻ lắm.
“Ê Yến vậy là từ nay mày không cần tao chở mày đến trường nữa, phải không?” – Lùn đứng để hai tay sau lưng và nhẹ nhàng hỏi.
Yến Nhi đẩy nhẹ Lùn và chọc ghẹo nó:
“Thôi mày ơi, giờ con người ta được hotboy Văn Thiện chở mỗi ngày rồi cần gì đến mày nữa.”
Với mấy trò chọc ghẹo này nó không thua đâu. Nó chọc lại:
“Yến Nhi, tao nghe nói anh hai tao và mày gặp nhau hoài, xem ra hai người có duyên ghê ta.”
Nghe xong thì mọi ánh mắt đều đổi hướng, quay qua nhìn Yến Nhi. Hạ Vy ngồi bên cạnh cũng góp vui:
“Wow thật không ngờ Yến Nhi mày lại có phước như vậy, được gặp anh Lâm hoài.”
Lùn mỉm cười:
“Hội trưởng chúng ta vừa đẹp trai vừa tốt bụng, hợp với mày lắm Nhi.”
Yến Nhi liếc nhìn nó đang đắc ý cười. Đúng là sai lầm khi cô đã chọc ghẹo nó mà.
“Nhưng tiếc là tao lại không thích phần phước ấy.” – Yến Nhi chán nản nói.
Nó nhìn Hạ Vy với Lùn mà cười tươi và quay sang hỏi Yến Nhi:
“Sao vậy ta, anh hai tao có gì không tốt hả?”
Yến Nhi định lên tiếng nói gì đó thì Huỳnh Thủy từ ngoài bỗng chạy vào.
“Trí Quang đang sở tài nhảy hiphop ở sân cỏ kia.” – Huỳnh Thủy vừa kéo tay nó vừa nói.
Nghe đến Trí Quang sở tài nhảy hiphop đôi mắt Lùn liền sáng lên:
“Vậy mau lên đi.”
Nó vẫn không hiểu gì hết:
“Có chuyện gì vậy?”
Hạ Vy vừa đẩy nó đi vừa cười nói:
“Mày ra xem rồi sẽ biết thôi mà.”
Ra tới sân cỏ ở sau trường thì thấy tất cả học sinh đang đều tập trung lại một chỗ, hình như đang xem gì đó vui lắm. Yến Nhi và Lùn dẫn nó chen vào dám đông đó. Trước mắt nó giờ là một người con trai nổi bật với mái tóc ngắn xanh dương đang nhảy hiphop.
Nếu nó nhớ không sai thì đó là Trí Quang, một thanh viên trong nhóm hotboy, cũng là người đã gây sự với Văn Thiện và nó lần trước. Lùn đứng bên cạnh nói:
“Nhóm hotboy mỗi người một tài năng riêng, Trí Quang giỏi nhất là nhảy hiphop đó Yến.”
Vừa lúc đó Trí Quang nhảy lên cao, xoay vòng, như cơn bão rồi đôi chân nhẹ nhàng chạm xuống sân cỏ. Tất cả mọi người đều vỗ tay khen thưởng cậu ta:
“Tuyệt vời quá, hotboy Trí Quang thật tuyệt.”
Giờ nó mới nhận ra chú đá từ trên cao của Trí Quang lần trước không phải cậu ta giỏi võ mà chỉ là chú nhảy của hiphop mà thôi.
Trí Quang sau khi trinh diễm xong thì liền bỏ đi, không hề nói với ai bất cứ câu gì.Lùn khó hiểu nhìn theo, nhỏ lẩm bẩm một mình:
“Kỳ lạ, sao bữa nay anh ấy lại bỗng nhảy trước mặt mọi người vậy?”
Nó bước tới ôm cổ Lùn và cười nói:
“Chúng ta vào lớp thôi.”
Cứ thế bọn nó vô tự vào lớp, chuẩn bị cho tiết học bữa nay.
Thầy giáo dạy môn toán là thầy Lý Hoàng, ông thấy tiền là sáng mắt chẳng phân biệt đúng sai. Thế nên tất cả học sinh đều thấy ông ta khó ưa, đặt cho ông một cái tên “Ma Ham Tiền”.
Bữa nay là tiết của thầy Lý Hoàng nên lớp nó đều cố ngoan ngoãn lại, không dám to nhỏ với nhau luôn.
Đang chuẩn bị học thì học sinh nữ ngồi chung với Mỹ Ngân bỗng dưng la lên:
“Bóp tiền của em bị mất rồi thầy ơi.”
Nghe vậy mọi người đều nhìn nhau, lớp trước giờ chưa từng có vụ này. Thầy Lý Hoàng từ bức giảng bước xuống hỏi:
“Em đã tìm kĩ chưa?”
Học sinh nữ đó kiên định gật đầu:
“Dạ rồi, em tìm kĩ lắm rồi mà vẫn không thấy.”
Thầy Lý Hoàng lại hỏi:
“Thế sớm giờ em có bỏ câp đi ra ngoài không?”
Học sinh nữ đó nhẹ gật đầu:
“Dạ có, lúc nãy em có ra ngoài chút ạ.”
Lúc này Mỹ Ngân ngồi vu vơ nói:
“Hình như lúc nãy Hạ Vy có đến gần bàn này?”
Nghe đến đó thì bọn nó đều thoáng giật mình, ả lại muốn gì đây?
“Mỹ Ngận, bạn nói vậy là ý gì ?” – Nó vội đứng lên hỏi, ánh mắt đầy bức mình. Không lẽ ả muốn hại bạn thân của nó sao?
Mỹ Ngân giả làm bộ mặt vô tội nhìn thầy Lý Hoàng và nói:
“Em thấy sao thì nói thế thôi.”
Lùn khẽ nhíu mày, theo nhỏ được biết thầy Lý Hoàng này là chú ruột của Mỹ Ngân. Vậy thì có lẽ hai người đang điển kịch.
“Mỹ Ngân, bạn đúng là…” – Nó bức mình hết chịu nổi rồi, thật muốn chửi ả một trận mà.
Nhưng Hạ Vy đột nhiên giữ tay nó lại và nhẹ lắc đầu, ý cô muốn bảo đừng nói thêm gì nữa.
“Bạn học Mỹ Ngân, ý bạn là bóp tiềĐường ra khỏi thành phố có đôi trai gái đang chạy xe đạp song song với nhau, cười nói rất vui vẻ. Đó chính là Văn Thiện và Tiểu Yến nó, chẳng phải ai xa lạ hết.
Nó đang dẫn Văn Thiện đến một nơi đặc biệt. Cả hai đều thích chạy xe song song như thế, có thể nhìn thấy nhau có thể cười nói vui vẻ với nhau.
Đạp xe suốt một tiếng đồng hồ cuối cùng nó dừng xe lại trước một căn nhà nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa dại khác nhau khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Văn Thiện bước xuống xe nhìn xung quang và tò mò hỏi:
“Đây là đâu vậy Tiểu Yến?”
Nó nháy mắt:
“Là căn cứ bí mật của hội đó.”
Trước cửa Văn Thiện để thấy có ổ khoá đặc biệt, nếu muốn mở cửa thì chắc là phải nhập mặt mã. Không biết là cố ý hay vô tình mà lúc nhập mặt mã nó đã che mất tầm nhìn của Văn Thiện, điều đó khiến cho anh có chút gì đó buồn.
“Anh vào đi.” – Sau cánh cửa được mở thì nó vui vẻ nói.
Văn Thiện gật đầu và khẽ bước vào. Bên trong nhà có đủ mọi thứ, trước mặt Văn Thiện giờ là một tủ sách cao để vài cuốn sách nhưng phần lớn là để hồ sơ. Bên cạnh là một máy vi tính, có cả máy in. Giữa nhà là chiếc bàn dài hơn 20 người có thể ngồi chung, trên bàn còn có bình hoa hồng giả. Và có ba phòng, một phòng ngủ, một phòng bếp, phòng còn lại thì là nhà vệ sinh.
“Ở đây thật thoải mái.” – Văn Thiện quay qua nhìn nó và nói.
Nó nhìn xung quanh và cười tươi:
“Thật ra đây là nhà bà nội em, sau bà mất thì anh hai em lấy làm căn cứ của hội.”
Văn Thiện nhẹ gật đầu:
“Thì ra như thế.”
Nó đặc biệt nói thêm:
“Mặt mã cửa chỉ có hai anh em của em mới biết thôi, đó là nội quy của hội.”
“Tiểu Yến…” – Nó vừa dứt lời thì có một giọng nữ khác bỗng vang lên.
Văn Thiện và nó ngạc nhiên quay qua nhìn thì mới biết đó chính là cô bạn Yến Nhi.
Đôi lông mày xinh đẹp của Yến Nhi đang nhíu lại, nhìn nó và hỏi:
“Sao mày lại dẫn anh Thiện đến đây? Nội quy của hội rõ ràng là người tham gia vào sáu tháng mới được đến mà.”
Nghe xong Văn Thiện ngạc nhiên quay lại nhìn nó và hỏi:
“Là thật sao?”
Nó nhìn Văn Thiện một cái rồi vội chạy đến bên Yến Nhi và nói:
“Sẽ không sao đâu.”
Yến Nhi liếc nhìn nó và tỏ ra lo lắng:
“Cái gì mà không sao, nếu để anh Lâm biết được mày sẽ bị phạt đấy.”
Nó cười cười:
“Chỉ cần chúng ta không nói là được rồi mà.”
“Tao biết rồi khỏi giấu.” – Bầu không khí đang trong lành thì đột nhiên có một giọng lạnh hơn băng giá vang lên khiến cho người khác thấy lạnh thấu xương. Đó chính là Gia Lâm, anh hai của nó.
“Anh hai… sao giờ anh hai lại ở đây… không phải anh hai… đang đi làm sao?” – Nó nhìn anh hai mình và lắp bắp hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của Gia Lâm đang hướng về phía Văn Thiện, hắn muốn xem thử là người như thế nào mà có thể khiến cho em gái mình vi phạm nội quy của hội.Văn Thiện cúi đầu nhẹ chào Gia Lâm:
“Chào anh ạ, em là Văn Thiện mới tham gia vào hội.”
Gia Lâm khẽ gật đầu:
“Chào cậu, tôi tên Gia Lâm.”
Rồi hắn bước vào trong để balô đen nặng của mình xuống bàn và nói:
“Tiểu Yến, mày có ba phút để giải thích.”
Nó không suy nghĩ gì đã nói:
“Đơn giản là em tin tưởng anh Văn Thiện, hơn nữa tụi em đến đây để viết bài cứu giúp động vật nhỏ thôi.”
Gia Lâm kéo ghế ngồi xuống và nói:
“Lí do không hợp lí, mày phải chịu phạt.”
Nghe câu đó Văn Thiện và Yến Nhi đều hoảng hốt. Văn Thiện vội bước tới và nói:
“Anh Lâm, đừng phạt Tiểu Yến mà.”
Gia Lâm liếc nhìn và nói:
“Vi phạm nội quy thì chịu phạt, đó là chuyện rất bình thường.”
Văn Thiện khẽ nhíu mày lại:
“Nếu anh không thích thì em sẽ rời khỏi đây ngay, xin anh đừng phạt Tiểu Yến.”
Gia Lâm vẫn ung dung nói:
“Nếu thích thì cậu chịu phạt với nó luôn đi.”
Văn Thiện kiên định gật đầu:
“Dạ được.”
Nó vội lắc đầu:
“Không được như vậy, em làm thì em chịu. Sao anh hai lại phạt cả anh Văn Thiện nữa chứ?”
Yến Nhi tuy mới gặp Gia Lâm vài lần nhưng cô hiểu tính của hắn nói là làm và biết rõ hội Nhân Ái không phải là một trò đùa, hội trước giờ vẫn đang điều tra một tổ chức rất nguy hiểm nên thông tin của các thành viên đều để ở căn cứ bí mật này.
Những người được đến đây đều vượt qua được điều tra và xem xét kĩ suốt sáu tháng của hai anh em nó. Thế nên việc Gia Lâm muốn phạt nó, cô chỉ đành im lặng.Văn Thiện kéo nhẹ tay nó và lắc đầu:
“Không sao, để em chịu phạt một mình thì trong lòng anh sẽ khó chịu lắm.”
Nãy giờ Gia Lâm vẫn quan sát Văn Thiện, từng ánh mắt từng hành động nhỏ của Văn Thiện đều không qua khỏi đôi mắt hắn. Quan sát nãy giờ hắn nhận thấy ánh mắt Văn Thiện mỗi khi nhìn nó luôn rất chân thành, còn nói chuyện với hắn thì ánh mắt Văn Thiện lại kiên định vô cùng. Không vì hắn là anh trai của nó mà tỏ ý muốn lấy lòng. Nhưng như vậy chưa đủ để hắn tin tưởng đâu.
“Anh hai phạt một minh em thôi. Đừng có phạt anh Văn Thiện nha, được không anh hai?” – Nó đưa đôi mắt long lanh nhìn Gia Lâm và nói.
Gia Lâm thở dài:
“Tao chưa nói sẽ phạt như thế nào mà mày lo gì?”
Nó phồng má nói:
“Vậy anh mau nói đi.”
“Tao phạt mày và Thiện phải viết bài cứu giúp động vật nhỏ thật hay.” – Gia Lâm nhếch môi cười nhẹ.
Nghe xong cả ba người rất ngạc nhiên. Nhất là Yến Nhi, cô ấy không ngờ bản băng Gia Lâm cũng biết giỡn nữa. Nó đặt tay lên ngực và thở ra, làm nó hết hồn à.
Gia Lâm nhìn sang qua Văn Thiện và hỏi:
“Lí lịch của cậu đâu?”
Văn Thiện vội cởi balô trên vai mình xuống và lấy ra một sấp giấy rồi đưa cho Gia Lâm:
“Đầy đủ thông tin của em.”
Gia Lâm cầm lấy sấp giấy từ tay Văn Thiện và đọc sơ qua:
“Diệp Văn Thiện, tên cũng được quá chứ.”
Rồi hắn bước đến tử sách để vào. Giờ Văn Thiện mới để ý đến, ổ khoá của tủ sách cũng phải nhập mặt mã giống cửa nhà, hai anh em nó quá cẩn thận. Gia Lâm quay qua hỏi:
“Bữa nay còn ai đến nữa không?”
Nó nhẹ lắc đầu:
“Anh Nghĩa và Vy với Thủy đi điều tra vụ kìa rồi.”
Yến Nhi vội lên tiếng nói:
“Hồi sớm Lùn nhắn tin nói bữa nay không đến được.”
Nó nghiêng đầu nhìn Yến Nhi và thắc mắc hỏi:
“Nhưng tại sao lại không đến được chứ? Tao nhớ mình đâu có trao nhiệm vụ gì cho Nhi Nguyễn đâu ta.”
Yến Nhi nhún vai:
“Ai biết đâu.”
Gia Lâm vừa bước đi vừa nói:
“Bữa nay mấy đứa ở lại đây ăn cơm nha. Giờ anh đi chợ đây.”
Lúc đi ngang qua Yến Nhi, hắn bất chợt đứng lại và hỏi:
“Cô có muốn đi chợ cùng với tôi không?”
Hỏi mà không cho Yến Nhi trả lời, tục tiếp kéo cô ấy đi theo luôn.
Nhìn thấy anh trai và cô bạn của mình như vậy thì nó khẽ cười, thế nào cũng thành một đôi cho coi.
Rồi nó quay người lại thì vô tình bắt gặp được ánh mắt Văn Thiện đang nhìn mình. Không biết tại sao mỗi khi thấy ánh mắt này của anh thì nó lại có cảm giác quen thuộc.
“Anh Văn Thiện, sao anh lại nhìn em như vậy?” – Nó lên tiếng hỏi, giọng nói hơi ngại ngùng.
Văn Thiện vẫn không rời khỏi mắt nó, anh hỏi khẽ:
“Tại sao em lại đưa anh đến đây khi biết rõ không đúng nội quy?”
Nó vừa bước vào vừa nói:
“Lúc nãy anh cũng nghe rồi mà, chỉ đơn giản là em tin tưởng anh thôi.”
Văn Thiện bước đến bóp mũi nhẹ nó và nói:
“Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa? Anh không muốn em bị phạt đâu.”
Nó vô tư cười tươi:
“Dạ em biết rồi. Thôi chúng ta mau viết bài đi, em đã nghĩ ra một truyện ngắn rồi nè.”
Văn Thiện nhẹ gật đầu rồi vui vẻ cùng với nó bước đến bàn máy vi tính.

“Gia Lâm, anh đang làm gì thế hả? Mau buông tay tôi ra, buông ra” – Yến Nhi khó chịu khi bị Gia Lâm kéo đi, cô quát lên.
Đi xa nhà Gia Lâm mới chịu buông tay ra:
“Cô thật ồn ào.”
Yến Nhi xoa xoa cổ tay mình và khó chịu nói:
“Ai kêu anh kéo tôi đi theo chi?”
Gia Lâm bỏ hai tay vào túi quần và nói:
“Tôi muốn giao nhiệm vụ cho cô.”
Yến Nhi kinh ngạc:
“Là niệm vụ gì?”
Gia Lâm vừa bước đi vừa nói:
“Đi xác nhận lại hết tất cả thông tin của Văn Thiện.”
Yến Nhi vội đi theo và khó hiểu hỏi:
“Không phải đây là công việc của anh và Yến sao?”
Gia Lâm vẫn khẽ bước đi:
“Tiểu Yến tin tưởng cậu ta như vậy, cô nghĩ nó sẽ đi xác nhận lại thật hả? Còn tôi thì dạo này hơi bận.”
Yến Nhi thở dài và gật đầu:
“Thôi được, để tôi.”
Rồi không biết nhớ ra gì mà cô vội hỏi:
“Nhưng tôi chưa xem qua lí lịch của anh Thiện và anh cũng đã cất vào tủ rồi mà. Sao tôi xác nhận lại được đây?”
Gia Lâm quay người nhìn và nhếch môi cười:
“Cô có giấy viết không?”
Yến Nhi gật đầu rồi lấy từ túi đeo trên người mình ra một cuốn sổ tay nhỏ và cây viết đưa trước mặt Gia Lâm:
“Ủa anh tính làm gì?”
Gia Lâm cầm lấy cuốn sổ và cây viết từ tay Yến Nhi, ghi ghi gì đó rồi trả lại. Nhìn vào cuốn sổ thì ánh mắt Yến Nhi sáng rỡ:
“Anh nhớ hết sao? Nhưng rõ ràng lúc nãy tôi thấy anh chỉ nhìn sơ qua thôi mà.”
Gia Lâm tự tin nói:
“Vì tôi tài giỏi mà. Cô xác nhận lại nhanh nha.”
“Đã rõ.” – Yến Nhi nhẹ gật đầu.
Gia Lâm nhìn và hỏi:
“Cô có biết nấu món gì không?”
Yến Nhi đang đi nghe câu hỏi đó thì đứng hình, cô lắp bắp nói:
“Tôi… biết… nấu… canh… chua…”
Gia Lâm nhẹ gật đầu và cười mỉm:
“Vậy cũng được, tôi sẽ kho thịt. Tiểu Yến thích ăn lắm đấy.”
Nói xong thì hắn thẳng bước. Yến Nhi vẫn chưa hiểu gì, ý của hắn là muốn cô cùng nấu ăn hả?

Văn Thiện và nó đang ngồi cùng nhau trước máy vi tính, cả hai đều muốn viết một bài thật hay về những động vật nhỏ để tất cả mọi người không làm hại chúng nữa.
Đang viết nó cảm thấy khát nước tính đứng dậy đi tìm nước uống, vừa đứng dậy thì ly nước đã xuất hiện trước mặt. Nó ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn thì mới biết người đang cầm ly nước chính là Văn Thiện, trên môi anh đang khẽ nở một nụ cười hiền.
“Em đang khát nước, phải không ?” – Văn Thiện nhìn và hỏi khẽ.
Nó nhận lấy ly nước từ tay và nhìn chằm chằm anh:
“Làm sao anh biết?”
Văn Thiện đứng dựa tủ sách và cười nói:
“Môi em khô hết rồi kìa.”
Nó nhẹ gật đầu và uống ngụm nước:
“Anh Văn Thiện chu đáo như vậy chắc bạn gái anh hạnh phúc lắm.”
Văn Thiện nhẹ lắc đầu:
“Anh chưa có bạn gái.”
Nó vừa mới ngồi xuống nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn và hỏi:
“Anh Văn Thiện có xạo với em không vậy? Em thấy nhiều người theo anh quá trời luôn mà.”
Văn Thiện chống hai tay xuống bàn và cúi người xuống gần người con gái rồi nói thật khẽ, chỉ vừa đủ một mình nó nghe thôi:
“Mà dạo gần đây có một cô bé khiến anh rung động rồi. Nhưng cô ấy có thích anh hay không thì anh chưa biết.”
Nó nhẹ gật đầu và cười rất vô tư:
“Anh Văn Thiện tốt vậy thì nhất định bạn ấy sẽ thích anh mà.”
Văn Thiện khẽ lắc đầu và bất chợt thở dài:
“Em đúng là đồ ngốc mà.”
********Hết chương 16********
Chương này có chút bí mật, sẽ được giải đáp mấy chương sau. Vậy đừng bỏ lỡ nhé.n đó do tôi lấy đúng không?” – Hạ Vy đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn Mỹ Ngân và hỏi.
Mỹ Ngân vẫn giả vô tội nói:
“Là bạn tự nói đấy nha, tôi không hề ý đó.”
Lùn khó chịu nhìn, ả thật giả tạo mà.Yến Nhi cũng khó chịu trong lòng, rõ ràng là ả muốn trả thù về chuyện Hạ Vy tạt nước ở nhà vệ sinh hôm bữa đây mà. Lúc này cô mới biết lí do tại sao Hạ Vy không để mình lên tiếng rồi, vì Hạ Vy không muốn cô gặp phiền phức giống như thế.
Hạ Vy ung dung nhìn thầy Lý Hoàng và hỏi:
“Giờ thầy tính xử lí thế nào? Lục xét balô em?”
Nó hốt hoảng lắc đầu:
“Không được làm vậy. Nếu làm vậy thì xúc phạm Vy quá rồi.”
Huỳnh Thủy sợ nếu nó có thái độ thế hoài sẽ khiến cho thầy Lý Hoàng có cớ phạt nó nên vội đứng dậy nói:
“Tiểu Yến, mày yên tâm đi. Vy không lấy thì sợ gì?”
Rồi cô quay sang thầy Lý Hoàng và nói:
“Nhưng chỉ vì Mỹ Ngân thấy Hạ Vy đến gần bàn thì nghi ngờ bạn ấy lấy, vậy người ngồi chung bàn cũng đáng nghi. Cho công băng thì nếu lục xét đồ của Hạ Vy cũng phải lục xét đồ của Mỹ Ngân luôn á.”
Vì Huỳnh Thủy là lớp trưởng nên được cả lớp ủng hộ:
“Đúng rồi đấy.”
“Lục xét đồ của hai người mới công bằng.”
Hạ Vy lúc này đứng dậy lấy chiếc balô trắng ra đặt lên bàn:
“Mời thầy kiểm tra.”
Nó đứng bên cạnh lo lắng nhìn, không biết nên làm gì. Nó biết chắc Hạ Vy không lấy nhưng sợ đã có người giở trò. Hạ Vy khoác vai cô bạn thân của mình và nói nhỏ vào tai nó:
“Mày cứ yên tâm 100% đi, có phim hay cho mày coi.”
Thầy Lý Hoàng bước đến và lớn tiếng nói:
“Thầy xét balô của Hạ Vy trước, rồi đến Mỹ Ngân.”
Mỹ Ngân tự tin nhìn tụi nó cười nửa miệng, mong chờ Hạ Vy bị phật. Nhưng cuối cùng thầy Lý Hoàng chẳng tìm thấy bóp tiền gì trong balô của Hạ Vy hết. Điều đó khiến cho sắc mặt Mỹ Ngân biến đổi.
Nó lúc này mới có thể thở ra nhẹ nhõm, làm nó lo lắng gần chết được. Huỳnh Thủy lén nháy mắt với Hạ Vy một cái và cười mỉm.
“Giờ sao hả thầy?” – Hạ Vy vừa lượm đồ đạc của mình bỏ vào lại balô vừa nhỏ nhẹ hỏi.
Thái độ lịch sự của Hạ Vy làm cho thầy Lý Hoàng không thể bắt lỗi gì được.
“Mỹ Ngân, em đưa câp cho thầy kiểm tra.” – Ông ta tỏ ra bực mình nói lớn.
Mỹ Ngân đang thất thần suy nghĩ, tại sao cái bóp tiền lại không có trong balô Hạ Vy được chứ?
“Mỹ Ngân, em có nghe tôi nói gì không?” – Thầy Lý Hoàng đập bàn và hỏi.
Mỹ Ngân giật mình:
“Dạ… đây ạ…”
Ả cầm chiếc câp đen đưa cho thầy Lý Hoàng.Vừa đổ đồ ra bàn thì liền thấy cái bóp bông đỏ.
“Sao cái bóp này…” – Mỹ Ngân vô cùng kinh ngạc.
Huỳnh Thủy và Hạ Vy nhìn nhau cười vui, thích bộ mặt ả lúc này ghê.
“Của em, phải không?” – Thầy Lý Hoàng đưa cái bóp tiền đến trước mặt học sinh nữ lúc nãy và hỏi.
Cô ta run sợ gật đầu:
“Dạ… phải…”
Huỳnh Thủy cười nói:
“Cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ rồi, vừa ăn cắp vừa la làng. Quá hay luôn.”
Cô vừa nhìn Mỹ Ngân vừa vỗ tay, cố ý chọc tức ả. Không còn cách nào hết nên thầy Lý Hoàng giả bộ giận dữ nói:
“Mỹ Ngân, tan học lên phòng gặp tôi.”
Mỹ Ngân lúc này thật sự chẳng thể nói được gì, chỉ biết gật đầu.
Thật ra từ sớm tới giờ Thanh Hiền đã đứng ở ngoài, tính coi Hạ Vy bị phạt sẽ có vẻ mặt như thế nào. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra vậy, ả ôm một bụng tức bỏ đi.

Giờ ra chơi, ở căn teen.
“Mọi chuyện thật ra là sao vậy?” – Nó thắc mắc hỏi.
Hạ Vy quay qua nhìn Huỳnh Thủy và nói:
“Mày kể đi.”
Huỳnh Thủy cười tươi và gật đầu:
“Chuyện là vậy nè…”

Sáng nay Huỳnh Thủy đến trường quá sớm nên đi lên sân thượng hóng mát chút. Trong lúc cô đang đứng dựa một góc tường nhìn ngắm bầu trời thì Thanh Hiền và Mỹ Ngân lại lên nói chuyện.
Huỳnh Thủy cứ im lặng ở một góc vì không muốn chạm mặt hai ả. Nhưng không ngờ lại nghe được kế hoặc hại người. Người hai ả muốn hại chính là Tiểu Yến nó nên Huỳnh Thủy đã cẩn thận đi theo hai ả đến gặp nhóm hotboy.
Thanh Hiền chính là người bày kế hại Hạ Vy, muốn cô bị đuổi học. Vì ả biết nếu có cô thì sẽ không đụng đến nó được. Thế nên ả mới kêu Trí Quang ra sân cỏ nhảy hiphop để đánh lạc hướng mọi người.
Nghe hết kế hoặc của bọn họ thì Huỳnh Thủy đã nhanh rời khỏi và gọi điện thoại cho Hạ Vy, nói cho cô biết những gì mình đã nghe.

“Nên tao đã dùng chiêu, gây ông đập lưng ông.” – Hạ Vy nháy mắt và nói.
Hiểu rõ mọi chuyện rồi thì Lùn bất chợt thở dài, hoá ra Trí Quang bữa nay nhảy hiphop là một phần kế hoặc.
“Nhưng sao bóp tiền lại trong câp Mỹ Ngân? Tụi mày làm cách nào?” – Yến Nhi tò mò hỏi.
Huỳnh Thủy cười mỉm:
“Là tỷ mượn một bạn trong lớp giúp đấy.”
Yến Nhi vừa vỗ tay vừa cười nói:
“Thủy sư tỷ lợi hại quá. Hai người đó chắc lần này tức lắm đây.”
Hạ Vy thấy nó nãy giờ im lặng không nói gì mà cứ cúi đầu xuống nên lên tiếng hỏi:
“Mày sao thế Tiểu Yến?”
Nó vẫn không ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu:
“Tao chỉ không hiểu sao họ cứ gây sự với tụi mình hoài thôi.”
Hạ Vy khẽ cười và khoác vai nó:
“Trời ơi, họ ở không ăn no không có gì làm nên thích gây sự thế đấy mà. Mày bận tâm đến làm gì.”
Nó ngẩng mặt lên nhìn Hạ Vy mà mỉm cười và nhẹ gật đầu. H


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.