Bốn chữ như sấm rền, vang vọng bên tai của vị Chân Quân này.
Lưu Chí Mậu mừng rỡ nói: “Tiên sinh yên tâm, vãn bối sẽ đưa mẹ con Cố thị rời khỏi tiểu trấn.”
Lão nhân vẫn luôn miệng tự xưng là vãn bối sực nhớ đến chuyện gì đó, bèn dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, hai túi tiền kim tinh trên người vãn bối nên xử lý thế nào đây?”
Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên: “Mỗi người một vật, đúng lúc là hai phần cơ duyên, cứ để lại trong viện là được. Trong vòng ba mươi năm, ngươi không được rời khỏi hồ Thư Giản nửa bước.”
Lưu Chí Mậu như trút được gánh nặng, lần này không còn nịnh nọt nên cố ý hành lễ Nho sinh như trước nữa, mà chỉ chắp tay trang trọng kiểu Đạo gia: “Phần thưởng trưởng giả đã ban sao dám từ chối. Đại ân đại đức của Tề tiên sinh, vãn bối xin khắc ghi sâu trong lòng. Suốt đời khó quên!”
Lúc này giọng của Tề Tĩnh Xuân không vang lên nữa, Chỉ Cảnh cũng nhanh chóng biến mất theo. Lưu Chí Mậu không dám dây dưa, lập tức lệnh cho Cố thị dẫn theo Cố Sán rời khỏi tiểu trấn. Cố thị vốn định lên tiếng nói gì đó, đã bị Lưu Chí Mậu quắc mắt trừng một cái cực kỳ hung ác, bà ta hoảng sợ nên lập tức câm như hến. Lưu Chí Mậu móc ra hai túi tiền, tuy trong lòng vẫn có phần không nỡ, nhưng vị đạo nhân bàng môn có danh Chân Quân hàng thật giá thật này vẫn đặt trên ghế chẳng chút do dự. Nhưng khi vừa đi ra sân thì Lưu Chí Mậu đột nhiên hỏi lại: “Nhà các ngươi có món đồ cổ nào không?”
Cố thị ngẩn ra, Cố Sán gian manh lập tức nhắc nhở: “Chẳng phải cha có để lại một cái đa bảo các sao, chính là cái nhét ở dưới giường ấy?”
Hai mắt của Lưu Chí Mậu sáng rực lên, lập tức sai Cố thị dẫn đường, quyết tìm cho bằng được.
Nếu như vị Thánh Nhân kia đã cho rằng bản thân Cố Sán chính là cơ duyên, thì có nghĩa là đứa trẻ này có thể mang cơ duyên thuộc về nó đi.
Còn chuyện quyền sở hữu cuối cùng của cơ duyên đó, nếu là ở tiểu trấn, e là thiên vương lão tử có đến cũng phải nghe theo Tề Tĩnh Xuân. Nhưng nếu đã đến hồ Thư Giản thì chưa chắc.
Đợi sau khi hai người kia vào nhà, cuối cùng cũng không còn ai trông giữ nên Cố Sán lập tức xách hai túi lớn kia, rón rén rút then cửa, nhanh chân chạy về một chỗ khác trong ngõ Nê Bình.
Trong phòng, Cố thị quỳ rạp dưới đất, rướn người kéo rương ở dưới giường. Tuy rương không lớn nhưng lại khá nặng, kéo đến mức bà ta phải thở hồng hộc.
Kết quả cái mông đẫy đà của Cố thị bị Tiệt Giang Chân Quân đá một cú thật mạnh, lão nhân buông lời giễu cợt: “Cố thị, ngươi cố gắng bảo dưỡng cho lắm vào mà cũng chỉ được có thế này, làm nha hoàn nhị đẳng ở đảo Thanh Hạp thì hơi khó, nhưng nha hoàn tam đẳng thì chắc là dư sức. Lão phu không nhìn trúng ngươi, nhưng trên đảo Thanh Hạp cũng có vài vị tán nhân khách khanh, có khi họ lại thích kiểu như ngươi. Đến lúc đó ngươi phải tranh thủ nắm bắt, đừng có xấu hổ mà bỏ lỡ một mối duyên lành.”
Thân thể Cố thị cứng đờ, lúc này bà ta còn đang rúc hơn nửa người dưới gầm giường, không rõ vẻ mặt ra sao.
…
Đi đến đầu ngõ, Tề Tĩnh Xuân mới nói với Trần Bình An: “Chuyện Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa cứ giao cho ta xử lý. Hôm nay ngươi có được chiếc lá hòe phúc ấm này rồi thì càng không nên xem nhẹ chuyện sống chết, phải sống cho thật tốt, ấy mới là cách báo đáp lớn nhất cho cha mẹ ngươi. Về phần ba thế lực núi Vân Hà, thành Lão Long và Tiệt Giang Chân Quân, tuy ta không dám nói bọn họ sẽ mãi mãi không tìm đến gây phiền phức cho ngươi, nhưng trong vòng mười năm chắc chắn sẽ không tìm tới ngươi đâu. Nếu như ngươi may mắn, vẫn là một bình dân chốn quê nghèo thì cũng có thể bình yên vô sự đến ba mươi năm.”
Tề Tĩnh Xuân lại cười nói: “Cũng không cần sinh lòng kiêng kỵ với tiểu trấn, từ nay về sau… Không bao lâu nữa, hẳn là sẽ không còn những mưu tính ngấm ngầm đó nữa. Nếu như ngươi muốn yên ổn hai ba mươi năm, cứ việc tìm một cô nương ở đây mà cưới, sau đó thành gia lập nghiệp là được. Nếu muốn ra ngoài tiểu trấn để biết cảnh tượng bên ngoài thì cũng là chuyện tốt. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường là chuyện mà người đọc sách chúng ta nên làm. Sau này ngươi sẽ phát hiện, ở tiểu trấn này đọc sách khó, đi đường dễ. Khi ra ngoài thì sẽ hiểu, có người dễ dàng mua sách, đọc sách, giữ sách. Nhưng lại không thích đi đường xa, ngại chịu khổ. Cái gọi là lều chõng đi học, chẳng qua chỉ là ngồi xe đi dạo mà thôi.”
Thiếu niên kinh ngạc hỏi: “Tề tiên sinh, đi đường mà cũng tính là chịu khổ ư?”
Tề Tĩnh Xuân cười lớn: “Không tính ở bên ngoài tiểu trấn, chỉ riêng ở đây đi. Ngươi thấy có được mấy đứa trẻ con sống ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp chạy khắp núi đồi như ngươi không?”
Thiếu niên gật đầu đáp: “Đúng thế thật.”
Tề Tĩnh Xuân ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay rút một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích trên búi tóc của mình ra, cúi người đưa cho thiếu niên bần hàn: “Cứ xem nó như quà tạm biệt vậy. Cũng chẳng phải thứ quý giá hay đồ tiên gia gì đâu, cứ yên tâm mà nhận. Thật ra ta cũng từng là một thiếu niên nhà nghèo, chăm chỉ khổ học, trải qua bao đau khổ và chông gai giống ngươi. Đương nhiên cũng có đủ loại kỳ ngộ, nhờ đó mới vào thư viện Sơn Nhai. Khoảng thời gian bái sư cầu học ở đó chính là những năm tháng vui vẻ nhất của Tề Tĩnh Xuân ta suốt cuộc đời này. Sau này, khi tiên sinh rời núi đã giao cây trâm này cho ta, xem như một loại mong chờ và nhắc nhở dành cho ta. Chỉ tiếc, hôm nay nhìn lại, đã bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn không làm được. Nếu như tiên sinh còn sống thì chắc là sẽ thất vọng lắm.”
Thiếu niên nào dám nhận món quà này.
Hình như cây trâm ngọc bích này còn ẩn chứa tình nghĩa thầy trò của Tề tiên sinh và tiên sinh của ông, tình ý nặng thì khỏi cần phải nói, huống hồ gì món quà này cũng không hề nhỏ,
Thiếu niên dù có thiếu kiến thức đến đâu đi nữa thì cũng xuất thân là người làm gốm ngự, ít nhiều gì cũng biết nhìn và đánh giá một món đồ.
Tề Tĩnh Xuân lại dịu giọng nói: “Nếu để ở chỗ ta, khiến di vật của ân sư phải chôn cùng thì thà tặng lại cho ngươi. Huống hồ gì ngươi đúng là có công nên mới được nhận lộc. Ta ở tiểu trấn gần sáu mươi năm, vẫn có một khúc mắc không thể tháo gỡ. Tiếc rằng ân sư đã qua đời, vốn dĩ ta còn ngỡ là cả đời này cũng không có được đáp án, nhưng ngươi lại vô tình giúp ta giải thích nghi hoặc đó. Nên ta tặng cây trâm này cho ngươi, xét về tình và lý cũng đều ổn thỏa cả. Trần Bình An, ta chỉ có thể giúp ngươi cầu được một chiếc lá hòe, không thể cho ngươi nhiều cơ duyên hơn nữa.”
Thiếu niên giơ hai tay đón lấy chiếc trâm ngọc với chất liệu bình thường kia, ngẩng đầu nói đầy chân thành: “Tiên sinh đã giúp ta nhiều lắm rồi.”
Tề Tĩnh Xuân chỉ cười, thấy thiếu niên bị mình thuyết phục nên nhận lấy cây trâm thì trong lòng cũng bớt được một nỗi lo. Cây trâm này đúng là rất bình thường, nhưng dẫu sao cũng là di vật của ân sư, có thể tặng cho một thiếu niên không làm nhục minh văn khắc trên ngọc trâm như thế cũng là chuyện tốt.
Tề Tĩnh Xuân lại dặn dò lần cuối: “Trần Bình An, ngươi hãy nhớ, dù sau này gặp phải chuyện gì thì cũng không nên mất hy vọng với thế giới này.”