Chương 21: Ưng bắt rắn
Phù Nam Hoa lấy lại tinh thần, nhìn khắp bốn phía, không bỏ qua từ nóc nhà cho tới hẻm nhỏ, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì khác thường. Hắn nhanh chóng hít sâu một hơi, không tiến về phía trước và cũng không lui lại. Hắn vô thức lần sờ miếng ngọc bội tổ truyền, sau khi bắt hụt thì lại vội vàng lẩm bẩm một đoạn khẩu quyết Đạo gia chắp vá. Pháp quyết này không phải là pháp thuật thần thông nhưng lại có tác dụng trợ giúp việc bình tâm tĩnh khí, nếu tâm cảnh là thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt hồ thì tác dụng của pháp quyết chính là mỏ neo thuyền.
Phù Nam Hoa nghiêng người áp sát lưng vào một bức tường, đi ngang ra lối rẽ đầu hẻm, cơ bắp toàn thân căng cứng trong tư thế phòng ngự, không dám thả lỏng mảy may. Khi đến gần đầu hẻm, hắn thấy thiếu niên đi giày cỏ đang đứng bên cạnh thân thể gục trong vũng máu của Thái Kim Giản. Thân thể thiếu niên hơi khom xuống, duy trì trạng thái tấn công rất đỗi vi diệu, đồng thời cũng tiếp cận Phù Nam Hoa. Hai bên giằng co như hổ lang nhưng mục đích lại khác nhau, một kẻ muốn tháo gỡ nghi hoặc, một kẻ thì muốn tìm đường sống. Mục tiêu của thiếu niên vừa xuất hiện chỉ có Thái Kim Giản, thấy Phù Nam Hoa đến, thiếu niên bày tư thế theo bản năng, song hàm nghĩa lại là nước sông không phạm nước giếng.
Phù Nam Hoa hỏi một câu rất thừa thãi: “Ngươi giết cô ta à?”
Thiếu niên không đáp, trong tay vẫn nắm chặt hung khí giết người. Đó là một mảnh sứ vỡ nhỏ hơn lòng bàn tay, phần lộ ra ngoài vô cùng sắc bén. Bàn tay thiếu niên đẫm máu, không biết là máu của Thái Kim Giản hay máu của chính hắn khi bị mảnh sứ cứa vào, từng giọt nhỏ tí tách xuống mặt đất. Khi xác định bốn phía không còn ai khác, Phù Nam Hoa vừa thấy hoang đường, lại như trút được gánh nặng. Cuối cùng ánh mắt hắn hướng về thân thể mềm mại của Thái Kim Giản. Tình cảnh khốn đốn tàn tạ cũng không làm giảm đi vẻ xinh đẹp của cô ta, dáng vẻ cô vẫn thướt tha gợi cảm, đôi gò bồng đảo hơi phập phồng, dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ cổ họng và khóe miệng cô ta. Sinh cơ sắp hoàn toàn biến mất, song thể xác mạnh mẽ được khí cơ trui rèn khiến cho nỗi đau đớn cô ta phải chịu đựng dai dẳng và nặng nề hơn nhiều so với người thường.
Trên mặt Phù Nam Hoa thoáng qua nét cười, nhưng lại ẩn giấu sự lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn hỏi: “Vì sao lại giết cô ấy? Ngươi và cô ấy không thù không oán, lẽ nào chỉ vì cô ấy đã giễu ngươi một chút ở ngõ Nê Bình mà ngươi lại muốn giết người ta sao? Tiểu trấn này vô pháp vô thiên như thế từ khi nào vậy? Ngươi có biết giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền không? Ở đâu cũng thế hết!”
Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, không khác gì một người câm. Phù Nam Hoa không thèm để ý đến thiếu niên đang đăm chiêu mà chậm rãi đi về phía trước với những bước chân kiên định.
Hắn biết Thái Kim Giản chết chắc rồi. Nơi này không phải là động phủ thần tiên trên núi Vân Hà, mà là lồng giam Thiên Đạo ngăn cấm mọi thứ pháp thuật. Trừ khi xuất hiện một vị thần tiên tu vi thông thiên hoặc La Hán kim thân bằng lòng dùng một nửa tu vi đổi mạng cho Thái Kim Giản thì cô ta mới có thể trấn áp lại hồn phách, cải tử hoàn sinh. Tiếc rằng Thái Kim Giản không có vận may nhương ấy. Vị Thánh Nhân trong tiểu trấn này thân mang trọng trách, nhìn xuống thương sinh, tuyệt đối không thiên vị với ai, chỉ thuận thế làm việc mà thôi.
Trên con đường tu hành, có những người chết yểu ngay giữa đại đạo thênh thang, cũng có những kẻ bỏ mạng khi đang tranh nhau một cây cầu cơ duyên độc mộc, tuy số ấy không phải quá nhiều, nhưng tuyệt đối không hiếm chút nào.
Nếu chứng đạo trường sinh là việc có thể tiến hành đúng theo kế hoạch, tiến bước vững vàng, không họa không tai, chỉ nhận cái lợi mà không gánh hiểm nguy, vậy thì tiên nhân vô ưu vô sầu trong mắt của bách tính bình dân cũng quá rẻ tiền.
Bởi vậy khi đến tiểu trấn chuyến này, Phù Nam Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất là phải liều mạng chém giết. Nhưng khi tận mắt thấy đồng bạn tạm thời của mình bị người ta làm thịt một cách chóng vánh ở một tiểu trấn nho nhỏ, ngay dưới mí mắt Thánh Nhân như thế này, thiếu thành chủ thành Lão Long vẫn cảm thấy bất ngờ. Không có pháp bảo bắn ra những chiêu đòn tấn công hoa lệ, không có thuật pháp tiên gia rung động đất trời, đồng bạn của hắn lại bị một thằng nhóc dân đen giết chết dễ dàng như thế ư? Sau cơn kinh ngạc, Phù Nam Hoa không thể chấp nhận nổi sự thật hoang đường này. Nếu không nhờ cái tiểu trấn này thì thằng nhóc bần dân thấp hèn như cỏ rác kia muốn nhìn thấy Thái Kim Giản núi Vân Hà từ xa cũng đã là mộng tưởng hão huyền.
Phù Nam Hoa nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Tuy ta không kịp cứu Thái tiên tử, cũng không thể giết ngươi để báo thù cho Thái tiên tử, nhưng đã tận mắt thấy ngươi hành hung mà không làm gì cả, để truyền ra ngoài thì còn đâu danh dự của thành Lão Long! Cho nên về tình về lý, ta đều nên dạy bảo ngươi, còn sau này núi Vân Hà xử trí thế nào để đòi lại công bằng cho Thái tiên tử là chuyện của ngươi.”
Thiếu chủ thành Lão Long nói những lời đường hoàng ấy là nói khách sáo để cho Thánh Nhân của vùng này nghe, tránh về sau mình ăn chặn quá khó coi, khiến vị Thánh Nhân kia chán ghét. Còn một mục đích nữa là tiện bề ăn nói với đám tổ sư trên núi Vân Hà, tỏ vẻ mình đã hết lòng hết dạ với đệ tử nhà người ta. Chứ thật ra Phù Nam Hoa đã muốn giết Thái Kim Giản từ lâu, bây giờ chỉ muốn cảm ơn thiếu niên trước mắt này rối rít, bởi vì thiếu niên đánh bậy đánh bạ, làm việc lỗ mãng nhưng lại vô tình giải quyết một mối khổ tâm cực lớn cho hắn, nói là phúc tinh của hắn cũng không ngoa.
Phù Nam Hoa vừa bước tới, vừa nói: “Ta nhìn thủ pháp giết người của ngươi ban nãy, thấy sức mạnh bộc phát trong nháy mắt từ thân thể rác rưởi của ngươi còn mạnh hơn cả thanh niên trai tráng bình thường, đúng là điều hiếm có. Nếu không có cơn sóng gió hôm nay, chỉ cần ngươi dấn thân vào nghiệp lính, dám giết dám liều, cộng thêm chút vận may, được một vị quan gia trong quân hay một võ tướng quyền thế nào đó trên sa trường ưu ái, quẳng cho tâm pháp và khẩu quyết luyện thân của nhà binh rồi từ từ rèn luyện thân thể thì mấy chục năm sau, chắc hẳn ngươi cũng sẽ có sự nghiệp của riêng mình.”
Khi Phù Nam Hoa tiến về phía trước, thiếu niên cũng dè dặt lùi lại phía sau, mặt quay về phía thiếu chủ thành Lão Long mũ cao áo dài nọ.
Phù Nam Hoa dáng người dong dỏng cao, đi trong hẻm nhỏ, tao nhã phong lưu, toát ra khí chất ung dung cao quý.
Hắn ta nhấc một cánh tay, úp lòng bàn tay xuống,đặt tầm ngang eo, cười nói: “Tiếc rằng số ngươi không tốt, bằng không, theo những gì ta nói, ngươi có cơ hội để đạt được thành tựu cao nhường này… là điều không thể!”
Phù Nam Hoa bật cười vì câu chuyện tiếu lâm của chính mình, nét cười càng rạng rỡ. Khi hắn bước ra một bước, bàn chân đột nhiên lơ lửng cách mặt đất tầm nửa thước: “Ngại quá, là cao bằng này mới đúng.”
Phù Nam Hoa đang rất vui vẻ.
Sau khi vào tiểu trấn, đầu tiên hắn làm một đợt giao dịch với thiếu niên Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình, thu về một món hời vượt xa mong muốn.
Sau đó Thái Kim Giản có khả năng cản trở đại đạo của hắn cũng chết bất đắc kỳ tử ngay trước mắt hắn. Hắn chẳng những giữ sạch hai tay không nhiễm máu tươi, mà còn cướp trắng được hai túi tiền kim tinh trong tay cô ta, nói không chừng còn kiếm được một hai món bí bảo núi Vân Hà. Dù không phải bảo bối trấn sơn thì cũng vô cùng quý giá. Hắn không tin trên người Thái Kim Giản không có bùa hộ mệnh. Như hắn đây, trừ miếng ngọc bội Lão Long Bố Vũ chỉ dùng để che mắt, còn có hai món đồ cấp bậc rất cao và phẩm chất vô cùng tốt, có thể coi là bảo bối giấu đáy hòm của thành Lão Long.
Thế cho nên trong giới tu sĩ tà đạo lang thang lưu truyền một câu nói nổi tiếng: Nhặt xác cho kẻ khác, ắt kiếm được của hời.
Khi bước qua xác Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Thậm chí mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí còn khiến cho hắn phấn khích một cách khó hiểu.
Một người tiến, một người lui, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách hơn mười bước.
Phù Nam Hoa phải đảm bảo thiếu niên không thoát khỏi hẻm nhỏ này, nếu không hắn muốn bắt một thiếu niên sinh ra và lớn lên ở đây sẽ chẳng khác nào mò kim đáy bể. Huống hồ cái xác còn chưa lạnh của mỹ nhân đằng sau chính là vết xe đổ. Một khi cho thiếu niên đủ cơ hội để thở dốc thì “kinh hỉ” có thể sẽ giáng xuống đầu mình ngay.
Trông Phù Nam Hoa như đang chơi mèo vờn chuột, nhưng thực ra hắn đang âm thầm điều chỉnh tiết tấu cơ thể của mình. Dù sao thì từ khi chính thức bước chân lên con đường tu hành vào năm chín tuổi, hắn đã không còn cơ hội đánh giáp lá cà thuần túy để phân thắng bại với kẻ khác nữa rồi.
Đương nhiên hắn không muốn đánh đến người chết kẻ sống với thiếu niên, vì như thế được chẳng bù nổi mất. Tính cả Thái Kim Giản, hắn đã có hai mối cơ duyên dễ như trở bàn tay, nhưng nhất định phải bắt thiếu niên ngoài dự đoán này nằm yên trên giường ít lâu, tránh cho thiếu niên lại giở trò gây sự.
Phù Nam Hoa đột nhiên cười hỏi: “À đúng rồi, ngươi tên là gì vậy?”
Thiếu niên với bàn tay đầm đìa máu nghe hỏi một đằng mà trả lời một nẻo. Gương mặt đen đúa bùn đất lại kiên cường hệt như cỏ dại: “Có lẽ cả ngươi và cô ta đều không biết, con mắt nhìn người của ta rất tinh. Khi cô ta nói chuyện với ta trong ngõ Nê Bình, ánh mắt ngươi nhìn cô ta hệt như đang nhìn ta lúc này vậy.”
Phù Nam Hoa ngẩn người, thật sự phải nhìn thiếu niên với con mắt khác, tấm tắc cười nói: “Thú vị, thú vị lắm.”
Ngôn hành cử chỉ của Phù Nam Hoa trông có vẻ nhẹ nhàng ung dung, nhưng thực ra hắn luôn để ý đến bàn tay trái vẫn chảy máu của thiếu niên.
Điều này chứng tỏ thiếu niên không hề thả lỏng bàn tay. Người bình thường chỉ e đã không thể chịu nổi nỗi đau đớn thấu xương như thế.
Bấy giờ Phù Nam Hoa mới nhận ra câu bình luận “Đáng tiếc” mà mình thuận miệng nói ra lại là sự thật.
Thấy thời cơ gần đến, Phù Nam Hoa bèn hỏi nốt vấn đề cuối cùng làm mình hứng thú: “Ngươi giết cô ta quả quyết như thế, nhất định là do có người mật báo cho ngươi. Ta không muốn biết thân phận của kẻ đó, nhưng ta nghĩ mãi vẫn không thông, vì sao một đứa trẻ lớn lên ở nơi này như ngươi lại vượt qua được khúc mắc trong lòng mình mà giết người… thản nhiên như vậy? Ngươi có hiểu ta muốn nói gì không? Dù là ta đây, sau lần đầu tiên giết người, chờ sự hưng phấn rút đi, cả người bắt đầu run rẩy, phải niệm tĩnh tâm quyết hồi lâu mới dễ chịu hơn. Thế mà ngươi giết người xong lại cứ bình thản như ăn cơm uống nước, chẳng hợp lý chút nào…”
Thiếu niên vẫn luôn thản nhiên lạnh nhạt đột nhiên tỏ vẻ khiếp sợ tột cùng và nỗi sợ hãi đong đầy trong ánh mắt. Hắn nhìn chòng chọc ra phía sau Phù Nam Hoa, cứ như cô gái cao gầy đã chết kia vừa bật dậy.
Kẻ thận trọng như Phù Nam Hoa vô thức quay đầu, cổ mới quay một nửa, trong lòng đã giật thót.
Đợi khi Phù Nam Hoa quay đầu lại hướng cũ, vì chiều cao chênh lệch quá nhiều, trong khoảng không tầm thấp trước mặt nơi ánh mắt có thể nhìn thấy, đã không còn tung tích thiếu niên kia nữa!
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Thì ra…
Chỉ trong một chớp mắt sau khi biểu lộ ánh mắt và vẻ mặt kia, thiếu niên đi giày cỏ đã bộc phát lực lượng mà không hề do dự. Sau ba bước lấy đà, hắn dồn lực vào chân trái, nhảy vọt lên thật cao, giẫm chân phải vào tường hẻm, vặn mình chuyển hưởng rồi giơ cao tay trái, nhắm thẳng vào gã trai tráng mũ cao áo dài.
Giống hệt như một con chim ưng vồ rắn.