Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 12: Cuồng dã khiến hắn cảm thấy sợ hãi


Đúng lúc này, có một nữ y tá vào gõ cửa, hai người ngẩng đầu, Trần Thương phát hiện là cô gái vừa nãy nói là hàng thật kia.
“Bác sĩ Trương, cô Tiền hẹn trước làm mắt hai mí đã tới.”
Trương Chí Tân gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thương:
“Được rồi, đi thôi tiểu tử, đừng nhìn nữa, tranh thủ thời gian làm việc!”
Trần Thương trong nội tâm gào thét:
Ta không nhìn, ta không có nhìn, ngươi nói láo! Ngươi nói xấu ta, vu oan ta!
Trần Thương cực kỳ không tình nguyện đi theo cô gái đó rời khỏi phòng. . .
Em gái này đẹp như hoa, làm cho tim của hắn rung động.
Trần Thương bụm lấy trái tim:
Ai ôi!!! Tim tôi đau quá man!
【 Từ Nhu, nhân viên lễ tân làm việc ở thẩm mỹ viện Chí Tân, dáng người nóng bỏng, nội tâm cuồng dã, nhắc nhở: Đẳng cấp quá cao, mời ngươi tránh xa. Độ hảo cảm: 1.】
Trần Thương: . . .
Dáng người nóng bỏng, nội tâm cuồng dã?
Đây chẳng phải là thể loại mình hằng đêm xuân mộng thấy hay sao?
Trần Thương vội vàng lắc đầu.
Không được, không được, đẳng cấp quá cao, mình không chống đỡ được.
Tục ngữ nói rất đúng: Cuồng dã khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi!
Hơn nữa, về sau đều là đồng nghiệp, quan hệ quá gần!
Nghĩ tới đây, Trần Thương thở dài.
Hơn nữa. . .
Thời điểm nhìn thấy đồng hồ đeo tay của Từ Nhu, Trần Thương lập tức thanh tỉnh.
Trần Thương a Trần Thương, ngươi là một tên nghèo, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Nghĩ đến ví tiền của mình, Trần Thương trong nháy mắt khôi phục thanh minh.
Người a!
Không nhìn số dư trong Alipay thì sẽ không biết cái gì gọi là thanh tỉnh.
Có đôi khi, nghèo đều có tác dụng hơn bất kì loại thuốc nào.
Nghèo! Có thể làm cho ngươi trong nháy mắt khôi phục lý trí, trong nháy mắt tràn ngập động lực, để ngươi vứt bỏ hết thảy ảo tưởng không thực tế, để ngươi khi đối mặt dụ hoặc tỉnh táo lại. . .
Không sai!
Nghèo trị bách bệnh.
Nghèo đến lý trí.
Ách! Lại gieo vần rồi, mình khẳng định thích hợp học văn hơn học y.
. . .
. . .
Ca mổ đầu tiên là cô Tiền, chừng ba mươi tuổi, ăn mặc bình thường, được y tá dẫn vào phòng phẫu thuật.
Người phụ nữ này có con mắt hẹp dài, cho người ta một loại cảm giác âm trầm, có điểm giống. . . Hồ ly?
Không đúng. . .
Trần Thương hình dung không ra, nhưng nói chung làm cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
Đúng!
Giống lá liễu!
Trần Thương đột nhiên kinh ngạc một hồi, mắt liễu mày đậm không phải là để nói về mỹ nữ đấy sao? Hơn nữa mắt phượng là phải có sức mê hoặc mới đúng chứ!
Trần Thương dám cá, nhất định là cổ nhân có hiểu lầm gì với lá liễu rồi.
Với độ rộng và chiều dài của lá liễu, bày ở trên mặt của ngươi, còn muốn mị nhãn như tơ?
Nếu đôi mắt thật là có cùng độ rộng và chiều dài như lá liễu, như vậy xin chúc mừng ngươi, bởi vì ngươi trông rất xấu!
Người phụ nữ này chắc hẳn là đã chịu đủ “mắt liễu” tra tấn, rốt cuộc không nhịn được nữa mới đến đây làm lại sao?
Nếu kéo mí mắt lên cao một chút, có lẽ sẽ dễ nhìn hơn?
Trần Thương phát hiện, làm thẩm mỹ không phải chỉ cần có kỹ thuật chữa bệnh tinh xảo, mà còn phải có thẩm mỹ cực cao!
Dù sao bác sĩ thẩm mỹ không phải chỉ là bác sĩ ngoại khoa, còn là một nhà thiết kế cùng nghệ thuật gia!
Nghĩ tới đây, Trần Thương càng sùng bái Trương Chí Tân cao lớn uy vũ nhiều hơn?
Thế nhưng, Trần Thương cũng cảm thấy có chút vấn đề.
Cái người cao lớn thô kệch lỗ mãng này, sao có thể là nghệ thuật gia được chứ?
Hắn nhìn bản thân mình trong gương, so sánh một chút. . . Chính mình càng giống một gã bác sĩ kiêm đẹp trai + thẩm mỹ + có khí chất nghệ thuật + khéo tay + kỹ thuật chỉnh hình tinh xảo!
Nhưng, Trần Thương dù sao cũng là lần đầu tiên, cảm thấy nên điệu thấp, vì vậy chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Người phụ nữ cười khổ một tiếng:
“Bác sĩ Trương, tôi đem tương lai của bản thân đặt trên người của ngài a!”
Trương Chí Tân ngẩn người:
“Tôi. . .chỉ phụ trách chữa trị, không chịu trách nhiệm phục vụ về đời sống nha, tôi cắt mắt hai mí cho cô còn phải chịu trách nhiệm kế hoạch kết hôn sinh tử của cô, độ khó có chút cao à nha!”
Cô Tiền cũng là người lạc quan, cười nói:
“Ngài phải tin tưởng vào kỹ thuật của ngài, nếu ngài sửa lại lỡ như không xinh đẹp tôi thì làm sao bây giờ?”
Mọi người đều bật cười.
Trương Chí Tân nghiêm túc nói:
“Được rồi, không cần khẩn trương, giờ tôi phân tích cho cô một chút, tình huống hiện tại của cô thích hợp làm kiểu mở quạt , đây cũng là một trong những kiểu kinh điển nhất của mắt hai mí, tương tự “mắt hoa đào”, được khá nhiều cô gái trẻ tuổi yêu thích.”
Nói đến đây, Trương Chí Tân cầm lấy một quyển sách trên bàn, bên trong có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp:
“Đặc điểm của kiểu mở quạt là bên trong hẹp bên ngoài rộng, rất thích hợp với người có khoảng cách giữa lông mi cùng con mắt vừa phải, mí mắt khá mỏng như cô. Sau khi phẫu thuật, chiều ngang con mắt cùng cơ mặt sẽ có góc độ nhất định, khóe mắt khẽ nhấc lên, có cảm giác rất thần thái, thần khí.”
“Hiện tại, con mắt của cô chính là thái bình, dài nhỏ, vì vậy mục đích phẫu thuật của chúng ta chính là căn cứ vào mắt của cô, tiến hành kéo mí mắt lên trên, một lần nữa tạo thành mí mắt, đồng thời làm cho khóe mắt của cô hơi giương lên một chút, có được độ cong nhất định, như vậy mới thật sự là mắt liễu, sẽ rất đẹp đấy.”
Trương Chí Tân giải thích làm cho vẻ mặt cô Tiền hưng phấn, tự soi mình trong gương dường như đang nhìn thấy tương lai của bản thân.
Nếu như nói bệnh viện là cứu vớt sức khỏe, thì bệnh viện thẩm mỹ chính là cứu vớt nhan sắc!
Một cái là nhu cầu cơ bản, một cái là truy cầu về tinh thần.
Cô Tiền đột nhiên cười nói:
“Hết bao nhiêu tiền vậy? Bác sĩ?”
Trương Chí Tân:
“Chi phí phẫu thuật là 6600, nhưng cô là do Trương tỷ giới thiệu đến đây nên 5000 đồng thôi, nhưng sau này ra ngoài thì cô hãy tuyên truyền cho viện chúng tôi nhiều một chút.”
Cô Tiền trong lòng tràn đầy hoan hỉ, năm nghìn không đắt.
Cổ nhân đã nói:
Thanh xuân sống uổng không chỗ nào “Sửa”, về già ngậm gì cũng đau buồn!
Cơ sở vật chất quyết định thượng tầng kiến trúc, Trần Thương nhìn chính mình trong gương.
Ai. . . Cũng may mình không phải mất một khoản tiền tiết kiệm để đi sửa mặt!
Chậc chậc chậc.
Đẹp trai nguyên lai là bởi vì nghèo?
Rất có logic!
Phòng phẫu thuật ở đây rất có quy củ, không thua kém quá nhiều với Tỉnh Nhị Viện, thể hiện vốn liếng lực lượng hùng hậu, hơn nữa thiết bị đều rất mới, vừa nhìn qua làm cho người ta có cảm giác rất đắt.
Trương Chí Tân nói với Trần Thương:
“Hôm nay có sáu ca mắt hai mí, em hôm nay nhìn nhiều một chút! Ngày mai bắt đầu bắt đầu làm, em cố gắng nhìn xem cần làm như thế nào, lưu ý một chút.”
Sau khi nói xong, quay sang nói với cô Tiền:
“Chúng ta dùng kỹ thuật nhấn mí, không cắt, nếu nhấn mí chưa đủ hoàn hảo, tôi cũng có thể thông qua Thiết Cát để đền bù chỗ thiếu hụt, tiến hành tiến thêm một bước tu chỉnh.”
Cô Tiền gật đầu:
“Ừ ừ, bác sĩ Trương, tôi giao bản thân cho ngài rồi, cứ tùy tiện chuẩn bị, nhưng. . . tôi sợ đau!”
Trương Chí Tân: %. . . $
Trương Chí Tân nhìn Trần Thương:
“Nhấn mí luồn chỉ là thủ thuật luồn chỉ trực tiếp vào vùng da mí mắt trên, liên kết da mí với sụn mi để tạo thành nếp mí mắt mới.”
Phẫu thuật cùng bình thường khác nhau không lớn, hai mắt trừ độc về sau, phủ kín động khăn.
Trương Chí Tân nhỏ giọng nói:
“Cô hãy nhắm mắt lại, chớ lộn xộn, cũng đừng dùng sức, tôi vẽ đường mí mắt cho cô lại một lần nữa.”
Trần Thương trông thấy Trương Chí Tân tiến hành đánh dấu theo thứ tự, thành ba nhóm c~d, a~b, e~f, khoảng cách ước chừng 2mm.
So với Trần Thương, y tá chuyên nghiệp rất nhiều, đã chuẩn bị xong thuốc gây tê để tiêm vào dịch thể.
Trương Chí Tân không cần phải nói, cũng đã đưa tới.
“Chúng ta sử dụng thuốc gây tê chính là 2% lidocain cùng 0. 5% bupivacaine, áp dụng gây tê thấm.”
Đúng lúc này, Trần Thương phát hiện trước mặt lại một lần nữa phát sinh biến hóa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.