Một tháng, có thể có tình cảm sâu năng bao nhiêu, lòng của cô ta, làm sao lại đau như vậy chứ?
Dương Tư Tư càng nghĩ, nước mắt rơi càng nhiều, cuối cùng, cô ta khóc nức nở không ngừng.
Xe taxi dưới ánh mặt trời chiếu trên đường phố, chạy thật nhanh, tài xế taxi xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Dương Tư Tư nhiều lần, cuối cùng rút một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô ta: “Thất tình hả?”
“Uhm.” Dương Tư Tư lập tức khóc ra tiếng: “Dạ, thất tình.”
Nói xong, Dương Tư Tư liền “Oa” một tiếng, khóc rống lên, vừa khóc, vừa hướng tài xế taxi, thao thao bất tuyệt nói: “Rõ ràng là anh ấy tổn thương tôi, nhưng bây giờ tôi lại không hận anh ấy, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng cho anh ấy.”
“Thật ra thì tôi không phải là Thánh mẫu gì, người khác phụ tôi…tôi thật rất muốn khiến anh ấy xui xẻo hơn tôi, càng buồn hơn tôi, nhưng mà, thật là kỳ quái, tôi vậy mà rất muốn anh ấy hạnh phúc, tôi vừa nghĩ tới sau này anh ấy một mình như vậy, tôi cảm thấy mình đặc biệt khó chịu. . . . . .”
Dương Tư Tư lau khăn giấy đến khi đỏ bừng lỗ mũi, quay đầu nhìn về tài xế taxi: “Bác tài, tôi hỏi bác, nếu quả thật thích một người, có phải thật sự vậy sẽ muốn anh ấy trải qua tốt hơn hay không?”
“Trước kia tôi vẫn cho là, những lời này đều là văn bản viết trên giấy, nhưng mà, bây giờ tôi thật sự hy vọng anh ấy có thể sống tốt.”
“Bác tài, bác nói làm sao lại không có tiền đồ như vậy chứ?”
“Bác tài, bác nhìn tôi chỗ nào không tốt, tại sao anh ấy lại không thích tôi?”
“Bác tài, anh ấy nhất định sẽ hối hận hiện tại không cùng tôi, đúng không?”
“Bác tài, thật ra thì tôi tên là Dương Tư Tư, không phải tư trong tương tư.”
“Ô ô ô ô. . . . . . Bác tài tôi không đến bệnh viện, bác có thể đổi tuyến đường đưa tôi đến tòa nhà EX đTống Tương Tư đứng yên tại chỗ, đợi không biết qua bao lâu, cuối cùng phòng làm việc của Hứa Gia Mộc cũng tắt đi, sau đó qua khoảng năm phút, cô nhìn thấy hình dáng Hứa Gia Mộc từ tòa nhà nhà họ Hứa đi ra.
Bảo vệ đưa chìa khóa xe cho anh, thuận thế giúp anh mở cửa xe ra, anh khom người ngồi xuống, xe rất nhanh đã khởi động rời khỏi.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe của Hứa Gia Mộc, Tống Tương Tư vẫn còn ngây ngốc đứng đó không nhúc nhích, cho đến khi di động trong túi xách reo vang, cô mới chợt tỉnh lại.
Người gọi tới là Giang Ly Thành, hỏi cô tại sao vẫn chưa về nhà.
Lúc Tống Tương Tư cúp điện thoại, thuận thế liếc mắt xem giờ, đã 0 giờ 15 phút sáng rồi, cô thế nhưng đã đứng ngây ngốc ở đây hai giờ rồi, mà hai giờ này, cô chỉ được nhhìn thấy bóng dáng của anh trong mười mấy giây.
Còn khoảng mười ba tiếng nữa, cô phải trở về Mỹ.
Trước đó, cuối cùng cô cũng thấy được mặt của anh, mặc dù là nhìn thấy từ rất xa, nhưng mà cũng xem như một chuyện rất đáng vui mừng rồi, không phải sao?
Lúc Tống Tương Tư trở về khu nhà Tô Uyển, đã là sắp 1 giờ sáng rồi, Giang Ly Thành ngồi trên ghế salon cũng đang lim dim mắt, anh nghe tiếng mở cửa, lập tức tỉnh lại, nhìn Tống Tương Tư một thân mệt mỏi, mày khẽ chau: “Sao về nhà trễ thế này? “
“Không có gì.” Vẻ mặt Tống Tương Tư khá bình tĩnh, lắc lắc đầu, đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn Tiểu Hồng Đậu đang say ngủ trên giường, lặng lẽ đóng cửa lại: “Hôm nay thật xin lỗi, đã làm phiền anh ở đây cùng Tiểu Hồng Đậu lâu như thế.”
“Không có chi.” Giang Ly Thành ôm áo khoác, đứng lên, dáng vẻ chuẩn bị rời khỏi đây, lúc anh đi đến trước cửa nơi thay giày, bỗng hỏi một câu: “Hành lý của em đã thu dọn xong rồi chưa?”
“Xong rồi.” Vẻ mặt Tống Tương Tư bìnHứa Gia Mộc mới vừa hỏi xong, cũng không chờ Tống Tương Tư trả lời, đuôi mắt đã liếc tới vết thương trên cánh tay cô.
Bỗng nhiên Hứa Gia Mộc nắm lấy cánh tay Tống Tương Tư, nhìn thấy một mảng da thịt bị trầy xướt của cô mà hoảng sợ, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) của anh càng nhăn lại, sau đó lại nhìn xuống dưới, tiếp đó liền thấy vết thương trên đùi cô, ấn đường càng nhíu chặt hơn: “Làm sao lại ngã ra nông nỗi như vậy, cũng không xử lý tốt vết thương?”
Tống Tương Tư rũ đầu, không có lên tiếng, rút cánh tay của mình từ trong tay Hứa Gia Mộc ra.
“Chồng em đâu? Chẳng lẽ anh ta không chăm sóc cho em sao?” Trong lời nói của Hứa Gia Mộc ẩn giấu một tia lửa giận.
Tống Tương Tư vẫn không có nói chuyện.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên chặn ngang người bế cô lên, chạy vào thang máy.
Hứa Gia Mộc mang Tống Tương Tư đến bệnh viện gần đấy, Tống Tương Tư vẫn chưa trở lại bình thường từ ngạc nhiên tại sao Hứa Gia Mộc lại đột nhiên xuất hiện ở Seattle, thì bác sĩ cũng đã làm kiểm tra xong cho cô.
Hứa Gia Mộc theo lời dặn của bác sĩ, đi trả tiền thuốc rồi nhận một vài loại thuốc thoa ngoài da, sau đó tiếp tục ôm Tống Tương Tư, quay trở lại chỗ ở của cô.
Mở cửa, Hứa Gia Mộc cũng không chờ Tống Tương Tư đồng ý, trực tiếp ôm cô bước vào nhà, sau đó đặt cô ngồi ở trên sofa phòng khách, cũng không chờ cô có phản ứng, lại đặt gói to gói nhỏ chai chai lọ lọ lung tung trên mặt đất, nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng, sau đó cầm bông băng bắt đầu xử lý miệng vết thương của cô.
Từ đầu đến cuối hai người cũng không có nói bất kỳ chuyện gì với nhau.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, một cái nháy mắt cũng không có.
Cho đến khi Hứa Gia Mộc thấy miệng vết thương của Tống Tương Tư xử lý đươc tốt lắm, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: “Những thứ thuốc mỡ này mỗi ngày bôi hai lần, để tránh lưu lại sẹo.”
Nói xong, Hứa Gia Mộc lại cuối đầu, chỉ vào những lọ thuốc trên đất kia: “Cái này bôi trước, là khử trùnCô không muốn chính mình sống lý trí như vậy nữa, cô muốn kích động một lần, phóng túng một lần.
Nghĩ tới đây, Tống Tương Tư không nhịn được dùng sức hôn Hứa Gia Mộc sâu sắc hơn.
Hương vị trên môi cô, vẫn giống như trong ký ức của anh, để cho đại não của anh trong nháy mắt có chút trì trệ, ước chừng dừng lại ba phút, anh mới không kiềm chế được hôn trả lại cô.
Sức lực cô ôm cổ anh, không nhịn được lại tăng thêm, anh hôn cô càng ngày càng sâu.
Xung quanh mọi người không ngừng qua lại, bọn họ lại không coi ai ra gì vẫn hôn nhau, thật lâu sau đó mới ngừng lại, Tống Tương Tư nhẹ nhàng kéo khoảng cách môi của mình từ trên môi Hứa Gia Mộc ra một chút, cô chăm chú nhìn ánh mắt của anh, nói: “Gia Mộc, em không có kết hôn.”
Hứa Gia Mộc ngẩn ra, sau đó đáy lòng lại nổi lên một cỗ kích động, không có kết hôn là có ý gì? Sau đó đáy lòng Hứa Gia Mộc tỏa ra một cỗ mừng như điên, anh còn chưa kịp xác định với Tống Tương Tư, giọng nói Tống Tương Tư đã vang lên lần nữa: “Còn nữa, Tiểu Hồng Đậu không phải ba tuổi, là hai tuổi rưỡi.”
Đại não Hứa Gia Mộc hoàn toàn dừng lại, giống như là không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.
“Gia Mộc, anh đã nói, nếu như em ở nước Mĩ mệt mỏi, hoặc là không chịu nổi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, anh đều có thể đưa em trở về. . . . . .” Tống Tương Tư nắm tay Hứa Gia Mộc, bởi vì khẩn trương, khẽ dùng sức, cô ngừng thở, cuối cùng nói ra lời nói ở sâu trong đáy lòng: “. . . . . . Cho nên, bây giờ anh có thể đưa em trở về không?”
Hôm đó Hứa Gia Mộc vẫn là rời đi nước Mĩ, trở về Trung Quốc.
Trước khi đi anh đưa Tống Tương Tư về nhà, đối mặt những lời đó của cô, nhìn anh thật sự rất bình tĩnh, một câu cũng không đáp lại cô.
Chính là bộ dạng vô cùng bình tĩnh đó của Hứa Gia Mộc, làm cho đáy lòng của Tống Tương Tư có chút thấp thỏm khẩn trương, cô không hiểu được cuối cùng người đàn ông này là có ý gì.
Sau khi Hứa Gia Mộc trở về Trung Quốc, cũng không có liên lạc với Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư cũng không có gọi điện thoại cho Hứa Gia Mộc, mỗi ngày cô vẫn như cũ ở với Tiểu Hồng Đậu, tuy nhiên đều sẽ không kiềm được mà thất thần.
Vào một buổi chiều sau một tuần Hứa Gia Mộc trở về Trung Quốc, Tống Tương Tư và Tiểu Hồng Đậu đang ngủ trưa, trong lúc bất chợt truyền đến tiếng chuông cửa.
Tống Tương Tư sợ tiếng chuông cửa đánh thức Tiểu Hồng Đậu, vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa chính là người một tuần trước, không nói tiếng nào đã đi mất Hứa Gia Mộc.
Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi một chút, còn chưa lên tiếng, Hứa Gia Mộc đã nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “Anh đã dỡ bỏ bia mộ kia. . . . . . Anh dùng thời gian mấy ngày này, sửa một phòng ở biệt thự Cẩm Tú Viên thành phòng trò chơi của đứa bé. . . . . . Anh đã liên lạc xong nơi của hành hôn lễ, anh cũng đã điền xong danh sách khách mời. . . . . . Tất cả tất cả, anh đều chuẩn bị xong, hiện tại anh chỉ còn thiếu một người vợ. . . . .”
Thì ra là, ngày đó anh không nói lời nào đã trở về nước, là đi làm những chuyện này sao?
Đáy mắt Tống Tương Tư nổi lên một tầng nóng ẩm.
Hứa Gia Mộc bất an đưa tới hai tấm vé máy bay: “Em không phải nói, muốn trở về nước sao? Hiện tại anh tới đón em. . . . . .”
Tống Tương Tư cúi đầu, nhìn tên tuổi trên hai tấm vé máy bay, một là Tống Tương Tư , một là Tiểu Hồng Đậu.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm vé máy bay hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Gia Mộc, yêu kiều cười ra tiếng.
Hứa Gia Mộc đứng ở trước mặt của cô, không nói gì, chăm chú nhìn nụ cười như hoa nở của cô thật lâu, sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng nâng lên.
Hết trọn bộ.
【 Truyện vui thứ nhất: Ba mẹ rơi xuống nước con cứu người nào? 】
Lúc Tiểu Niên Cao ba tuổi, có một lần đi dạo cửa hàng tổng hợp với Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo bị ký giả ngăn lại, sau khi ký giả phỏng vấn Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo xong, liền tùy tiện trêu chọc Tiểu Niên Cao đáng yêu: “Nếu như ba mẹ của con đồng thời rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?”
Tiểu Niên Cao tuyệt không lo lắng nói: “Ba sẽ cứu mẹ, con chỉ cần đứng trên bờ nhìn là tốt rồi.”
Ký giả: “Giả sử cả ba và mẹ đều không biết bơi?”
Tiểu Niên Cao mặt đầy khổ sở nhìn ký giả: “Nhưng con cũng không biết bơi mà.”
(Tiểu Niên Cao rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, duy nhất chỉ có bơi lội, dạy như thế nào cũng không học được, đến bây giờ cũng chỉ có thể mang phao bơi ở trong nước đập nước đứng tại chỗ, thậm chí nhiều lần bị Lục Cẩn Niên mắng ngu ngốc.)
Ký giả tiếp tục bổ sung giả thiết: “Giả sử, con biết bơi, nhưng ba mẹ của con không biết.”
Tiểu Niên Cao ngẹo đầu nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút, khẳng định với ký giả: “Bọn họ cũng sẽ không?”
Ký giả gật đầu: “Không biết.”
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Niên Cao liếc nganh liếc dọc, tiếp tục tìm kiếm khẳng định: “Con sẽ?”
Ký giả gật đầu: “Đúng.”
Trong nháy mắt đáy mắt Tiểu Niên Cao phát ra ánh sáng, hết sức cao hứng nói: “Nếu là như vậy, con liền nhảy xuống, bơi qua bơi lại xung quanh Lục ảnh đế, sau đó nói cho ông ấy biết, cha thật ngu ngốc!”
Ký giả cùng Kiều An Hảo đồng thời bật cười.
Lục ảnh đế đen mặt.g, cái này bôi sau, cuối cùng là cái này, nhớ không?”
Hứa Gia Mộc lại nhìn Tống Tương Tư một cái, thấy cô trước sau vẫn duy trì một vẻ mặt, ấn đường nhăn nhăn, sau đó lại từ trên khay trà lấy bút của cô, trên mỗi hộp thuốc đều làm một dấu hiệu phân biệt, miệng còn nhàn nhạt nói: “Thứ tự anh đều ghi chú rõ ràng cho em rồi.”
Hứa Gia Mộc để bút xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, đã tám giờ, lại hỏi một câu: “Em ăn điểm tâm chưa?”
Lần này cuối cùng Tống Tương Tư cũng có phản ứng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái với Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc không có nói chuyện nữa, đứng lên, đi vào phòng bếp.
Tống Tương Tư ngồi rất an tĩnh ở trên sofa phòng khách, nghe trong phòng bếp truyền tới âm thanh đồ vật va chạm, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mơ hồ.
Mặc dù Tống Tương Tư không biết nấu ăn, nhưng mà bởi vì có Tiểu Hồng Đậu, cho nên đồ đạc đều chuẩn bị đầy đủ hết.
Tài nấu ăn của Hứa Gia Mộc chắc chắn rất tốt, chỉ dùng 40 phút, đã làm cho Tống Tương Tư một bàn thức ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng .
Anh đứng ở trước bàn ăn, múc thêm cho Tống Tương Tư một chén cháo yến mạch, thuận tiện liếc nhìn Tống Tương Tư vẫn ngồi trên ghế sofa, hỏi: “Có thể đi lại đây được không?”
Tống Tương Tư vội vàng gật đầu, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước bàn ăn.
Cô tùy tiện kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống, Hứa Gia Mộc liền đặt chén cháo yến mạch đã nấu chín ở trước mặt cô.
Mùi thơm lan tỏa xung quanh, kích thích vị giác của cô, Tống Tương Tư thoáng hoảng hốt, mới nâng mí mắt, nhìn về Hứa Gia Mộc vẫn đứng một bên: “Anh có muốn ăn chung không?”
Hứa Gia Mộc đã muộn khoảng ba giây đồng hồ, giọng nói lạnh nhạt mở miệng, nói: “Không được.”h thản gật đầu một cái.
“Vậy ngày mai, 11 giờ, anh sẽ đến đón em và Tiểu Hồng Đậu.”
Tiễn Giang Ly Thành xong, cả người Tống Tương Tư mệt mỏi ngồi trên ghế salon, cô nhìn ánh đèn leo lét ngoài cửa sổ, chỉ là cảm thấy tâm sự cảu mình quá nặng nề làm mình không thể hít thở dễ dàng.
Cả đêm dường như Tống Tương Tư đều không sao ngủ được, chưa đến bảy giờ sáng Tiểu Hồng Đậu đã tỉnh lại, cô và Tiểu Hồng Đậu ăn bữa sáng, cùng bé chơi một lát, sau đó cũng bắt đầu sắp xếp hành lý.
Trở về nước cũng chỉ hơn một tháng thôi, thế nhưng đồ đạc không biết từ lúc nào đã mua nhiều đến vậy, chứa đầy ba vali hành lý, mới sắp xếp ổn thỏa xong.
11 giờ, Giang Ly Thành rất đúng giờ đến gõ cửa, trước tiên anh mang mấy vali hành lý xuống, sau đó mới lên ôm Tiểu Hồng Đậu.
Đường đi đến sân bay rất rộng rãi thông thoáng, mười một giờ bốn mươi, đã tới sân bay, sau đó sẽ làm thủ tục đăng ký và gửi vận chuyển hành lý, lúc trước khi qua cửa kiểm soát an ninh, Tống Tương Tư nắm chặt vé máy bay, lui ra sau liếc mắt nhìn quanh, giống như đang vùng vẫy với cái gì đó.
“Tương Tư? Tương Tư?” Giang Ly Thành đã qua cửa kiểm soát, thấy Tống Tương Tư đứng một chỗ không di chuyển, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Nghĩ gì thế?”
Tống Tương Tư bừng tỉnh lại, nhìn Giang Ly Thành lắc lắc đầu, đưa lên hộ chiếu, thẻ căn cước và vé máy bay.
Kể từ ngày hôm qua Tiểu Niên Cao về nhà, gương mặt chính là buồn buồn không vui, cơm tối cũng không ăn mấy, sớm đã nhanh đi tới phòng đồ chơi, mặc cho Kiều An Hảo và vú Trần dụ dỗ thế nào, cũng vẫn không nói tiếng nào mà ở đó lầm lũi xếp gỗ.
Ngày hôm sau Tiểu Niên Cao cũng không giống như bình thường, tỉnh dậy từ rất sớm, đi đập cửa phòng ngủ Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, gọi bọn họ rời giường đưa mình đi đến nhà trẻ. ược không?”
Xế chiều hôm nay là lần quay chụp cuối cùng của Tống Tương Tư, kết thúc hơi trễ, cô đi ra từ tòa nhà EX, đã là tám giờ đêm, sắc trời bên ngoài đã tối.
Giang Ly Thành ở nhà cùng Tiểu Hồng Đậu, lúc anh ta đón Tiểu Hồng Đậu từ nhà trẻ, lái xe đi, cho nên Tống Tương Tư không thể làm gì khác hơn là đứng ở ven đường chờ taxi.
Đoạn đường ở tòa nhà EX có chút vắng vẻ, Tống Tương Tư đứng một hồi lâu, mới gọi được một chiếc xe, cô vừa ngồi vào trong xe, còn chưa báo ra bốn chữ “nhà trọ Tô Uyển” với tài xế, cửa xe liền bị kéo ra, có một người đi vào ngồi, chiếm trước một bước mở miệng nói: “Bác tài, đến mộ viên Tây Giao.”
“Bác tài, tôi muốn đến nhà trọ Tô Uyển. . . . . .” Tống Tương Tư còn chưa nói hết, liền thấy rõ nhan sắc người ngồi bên cạnh mình.
Dương Tư Tư.
Bạn gái của Hứa Gia Mộc.
Cô ta tới nơi này làm gì?
Mi tâm của Tống Tương Tư cau lại, không nói gì.
Tài xế taxi không lái xe, mà hỏi một câu: “Hai người các cô là cùng nhau sao?”
“Vâng” Dương Tư Tư trả lời, nói lại một lần: “Đến mộ viên Tây Giao.”
Tòa nhà EX cách công viên Tây Giao cũng không xa, khoảng một tiếng đã đến.
Dương Tư Tư bảo tài xế taxi dừng ở cửa sau của công viên, sau đó liền xuống xe, mở cửa xe, nhìn Tống Tương Tư đang ngồi rất nhàn nhã bên trong, mở miệng hỏi: “Không xuống xe sao?”
Ứớc chừng hơn một phút, Tống Tương Tư mới xuống xe: “Dương tiểu thư, xin hỏi cô dẫn tôi tới nơi này, làm cái gì?”
“Thật ra thì tôi không muốn đưa cô tới nơi này một chút nào, nhưng tôi lại muốn dẫn cô tới nơi này, dứt khoát tôi liền dẫn cô tới nơi này.” Dương Tư Tư nói hết sức luẩn quẩn quanh miệng.