Sau khi trở lại Lan viện, Lục Khê cố nén cảm xúc trong lòng, mệt mỏi sai Ảnh Nguyệt chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa. Ảnh Nguyệt vừa giúp nàng sửa sang lại mái tóc, vừa cười híp mắt hỏi nàng đêm qua có thuận lợi hay không, thật lâu không nghe thấy người đang ngâm mình trong thùng gỗ nói chuyện, nàng ta liền cảm thấy có chút kỳ quái.
“Chủ tử, người bị sao vậy?”
Lục Khê nhắm chặt hai mắt, vẻ mệt mỏi hiện đầy trên mặt, ẩn trong lớp sương mù trắng nhạt, một lúc lâu mới đáp lại một câu không liên quan: “Ảnh Nguyệt, ngươi có trách việc ta lựa chọn vào cung không?”
Âm thanh của nàng lạnh nhạt, mang theo cảm giác xa cách, giống như đến từ một nơi xa xôi nào đó.
Ảnh Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu hỏi: “Sao chủ tử lại nói vậy?”
“Ngươi đi theo ta đã mấy năm, mặc dù ngươi không nói, ta cũng biết rõ, thật ra thì trong lòng ngươi đang trách ta không quý trọng tình cảm, bỏ rơi hắn vào cung đuổi theo danh lợi . . . . . . có đúng không?”
Ảnh Nguyệt biến sắc, cắn môi dưới nói: “Chủ tử làm việc tự có đạo lý của mình, không phải là điều Ảnh Nguyệt có thể suy đoán bừa.”
Lục Khê chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn người đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, khẽ thở dài một hơi.
“Ta còn nhớ lúc ngươi vào phủ năm mười bốn tuổi ấy, Tiểu Tường quét dọn phòng không cẩn thận làm vỡ nghiên mực của phụ thân, lại giá họa cho A Ngọc, kết quả bị ngươi nhìn thấy. Khi đó cha giận dữ, không đợi A Ngọc giải thích liền sai người đánh nàng ta. Ngươi giúp nàng ta cầu xin, phụ thân đánh luôn cả ngươi, lúc đó rõ ràng có thể đứng ở một bên không cần để ý, nhưng ngươi lại cố chấp không chịu thỏa hiệp, nhất định phải giúp nàng ta rửa sạch tội danh, kết quả mình cũng bị đánh đến thương tích khắp người. . . . . .” Dừng một chút, Lục Khê thốt rõ từng chữ từng câu, chậm rãi nói, “Ảnh Nguyệt, trong cung không thể so với trong phủ, một bước sai chân, sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng. Ta chỉ muốn dùng hết toàn lực hoàn thành tâm nguyện của mình, mặc dù có chuyện không cách nào nói cho ngươi rõ, nhưng hi vọng ngươi sẽ đứng ở bên cạnh ta, trung thành với ta vô điều kiện. . . . . . Người hiểu không?”
“Chủ tử nói đùa, Ảnh Nguyệt vốn là người của chủ tử, tâm nguyện của chủ tử chính là tâm nguyện của Ảnh Nguyệt.” Mặc dù không biết vì sao Lục Khê lại nói những lời như vậy, nhưng nàng ta vẫn bày tỏ lòng trung thành.
Lục Khê không lên tiếng.
Nàng biết mình không nên mềm lòng, nhưng Ảnh Nguyệt đi theo nàng đã nhiều năm, dù sao cũng nên cho nàng ta thêm một cơ hội.
Chỉ mong lần này nàng ta sẽ không khiến mình thất vọng.
Vừa mới thay quần áo xong, Cao Lộc liền mang theo người đi tới cửa Lan viện, có thái giám cao giọng hô: “Tú nữ Lục Khê tiếp chỉ ——”
Cửa “cọt kẹt” một tiếng, mở ra, Lục Khê ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài phòng, cùng Ảnh Nguyệt quỳ xuống đất.
Cao Lộc mở quyển trục màu vàng, cất cao giọng: “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Lục thị hiền lương thục đức, huệ chất lan tâm, tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, đặc biệt phong làm Tòng Lục Phẩm mỹ nhân, ngay trong ngày dời tới Nhạc Thanh điện, thưởng ngọc khí mười món, đồ cổ quý giá mười món, khâm thử.”
Giơ cao tay nhận lấy thánh chỉ, Lục Khê cung kính nói: “Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế.”
Thấy nàng đứng dậy, Cao Lộc mới mỉm cười chúc mừng mấy câu, sau đó từ trong đoàn người gọi ra một cung nữ một thái giám, nói với Lục Khê: “Đây là thái giám cung nữ nô tài mang tới, sau này sẽ ở bên cạnh phục vụ Lục mỹ nhân.”
Dứt lời, lại quay đầu dặn dò: “Hai người các ngươi phải phục vụ Lục mỹ nhân cho tốt, thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, chớ gây ra chút sai lầm gì, biết không?”
“Vâng”
Một khi được sủng ái, đãi ngộ liền khác hẳn. Ngụy Tranh đứng trong hành lang dài ở Bắc Phòng, nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, cảm thấy thế sự thật khó lường.
Có ai nghĩ được người bị lạnh nhạt nhất trong chúng tú nữ lại có ngày hôm nay chứ? Tòng Lục Phẩm Mỹ nhân. . . . . .Trong các tiểu chủ, địa vị của nàng ta ngay kế Thẩm kha, cũng coi là không uổng công dụng tâm lương khổ.
***
Ngay đêm dời vào Nhạc Thanh điện, Minh Uyên liền đến thăm.
Nhạc Thanh điện cách Dưỡng Tâm điện không xa, ngồi liễn xa, chừng nửa nén hương là đến.
Xa xa đã nhìn thấy cung điện bên cạnh hàng hạnh lâm đèn đuốc sáng trưng, ở cửa còn thắp một chiếc đèn lồng nho nhỏ, khẽ đung đưa trong gió đêm, không gian tràn ngập yên tĩnh.
Hắn phất tay ra hiệu cho Cao Lộc khỏi thông truyền, sải bước vào trong viện.
Cửa sổ nửa mở, từ bên ngoài có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, Mỹ nhân hắn vừa sắc phong đang nằm trên ghế dựa, mệt mỏi ngủ gật.
“Chủ tử, lên giường nằm một lát đi.” Cung nữ mới tới, Vân Nhất, trải chăn xong, nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Lục Khê mệt mỏi khoát khoát tay, mắt cũng không mở ra: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, bảo Tiểu Thuận tiếp thêm chút dầu thắp là được.”
Vừa mới nói xong, tiếng bước chân liền vang lên, có người mỉm cười mở miệng: “Thêm dầu thắp làm cái gì? Muốn làm cú đêm à?”
Là hoàng thượng!
Hai cung nữ một tiểu thái trong điện lập tức quỳ xuống, Lục Khê cũng nhanh chóng mở hai mắt ra, cố nén mỏi mệt đứng dậy đón người vừa tới.
Nàng tận lực khiến bản thân mình tỏ vẻ không quá vui sướng, nụ cười bên môi vừa phải, lúc cúi người hành lễ lúc cũng cười khẽ, vui vẻ giống như một đứa bé vừa được người ta tặng quần áo mới.
“Tần thiếp mới không muốn làm cú mèo gì đó, tần thiếp sợ hoàng thượng sẽ đến đây, cho nên mới bảo Tiểu Thuận đốt đèn lên.”
Minh Uyên cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi quả thật là giun đũa trong bụng trẫm, đoán được trẫm sẽ đến thăm ngươi.”
Lục Khê đỏ mặt, trong mắt lộ ra ý cười, nhưng không mất đi vẻ linh hoạt: “Tần thiếp nghĩ là mình thấu hiểu lòng người, nhưng hoàng thượng ngài lại nói là giun đũa. . . . . .”
“Như vậy. . . . . . chẳng lẽ ý của Mỹ nhân là trẫm nói không đúng?”
Lục Khê cuống quít khoát tay, khuôỞ trên giường hung hăng muốn nàng một lần nữa, Minh Uyên nhìn bộ dạng tức giận thở hổn hển của nàng, thuận miệng hỏi một câu: “Trước khi tham gia tuyển tú, Mỹ nhân đã từng gặp trẫm chưa?”
Lục Khê đang điều khí, trong âm thanh còn mang theo chút vô lực, đủ biết vừa rồi vận động kịch liệt đến cỡ nào: “Hoàng thượng lên ngôi năm thứ hai, vào Tết Nguyên Tiêu, cha đã từng mang tần thiếp vào cung tham dự yến tiệc, khi đó từ xa xa đã nhìn thấy Hoàng Thượng một lần.”
“Hả? Năm đó nàng cũng tới à?” Minh Uyên nhìn nàng ngẫm nghĩ: “Sao trẫm không biết Lục tổng đốc có dẫn con gái theo?”
Đại thần triều đình vào cung dự tiệc, rất hiếm người mang theo gia quyến, trừ phi là có chỉ ý của quân vương, nếu không sao có thể dễ dàng mang theo người nhà ra vào hoàng cung như vậy được?
Lục Khê cố điều tức hô hấp, ngập ngừng nói: “Hình như là Thái hậu mời, lúc ấy tần thiếp cùng mẫu thân đều ở Thiên Điện của Thái hậu, cùng tham dự còn có gia quyến của một vài đại thần nữa. Những cũng đã vài năm rồi nên tần thiếp cũng nhớ không rõ, hình như sau khi Phụ thân dẫn thiếp về phủ, người có vẻ không vui, còn nói sau này nếu không quá cần thiết sẽ không dẫn thiếp đi nữa. . . . . .”
Minh Uyên không lên tiếng.
Năm đó, hắn chỉ vừa lên ngôi, quyền thế trong tay chưa bằng Thái hậu, cho nên ngay cả danh sách đại thần dự yến cũng hơn phân nửa là do Thái hậu làm chủ. Nếu hắn không biết lúc ấy Lục Thẩm Tư cũng mang theo thê nữ từ Giang Nam mang tới, vậy thì nhất định là Thái hậu mời.
Về phần Thái hậu muốn mời nhóm quyền thần đó làm cái gì, lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người ngoài cũng biết, chẳng qua là muốn lôi kéo quyền thần, cùng chung sức chống lại hắn mà thôi.
Hơn nữ, hình như từ sau năm ấy hắn chưa từng gặp lại Lục Thẩm Tư. . . . . . trong lòng Minh Uyên đã có tính toán, chỉ nhàn nhạt cười cười: “Ở trong ấn tượng của trẫm, Lục tổng đốc hình như không phải là người thích kết bè kết phái.”
Phụ thân được hoàng thượng chính miệng khen tặng, dĩ nhiên Lục Khê rất vui vẻ, trong mắt toát lên sự cảm kích, người cũng dựa sát hơn vào Minh Uyên.
“Mỹ nhân có còn nhớ, những người cùng dự tiệc với mẫu tử nàng không?” Minh Uyên lơ đãng mở miệng, cánh tay cũng trượt lên theo vùng da trần trụi của nàng, phân tán một phần lực chú ý của đối phương.
Lục Khê hơi run rẩy, vừa như oán giận liếc hắn một cái, vừa nhớ lại, đang định nói, lại chợt nhớ tới điều gì, vội vàng im lặng, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng trả lời: “Hoàng thượng, tần thiếp không nhớ rõ lắm, căn bản là những người chưa từng gặp qua, cộng thêm thời gian đã lâu nên…, thứ cho nô tì ngu dốt, không nhớ được tên họ.”.
Thân thể nàng hơi run rẩy, có vẻ sợ hãi, Minh Uyên biết nàng lo lắng “họa là từ miệng mà ra”, nhưng vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn hỏi chút ít mà thôi, chuyện này chỉ cần bảo Cao Lộc đi thăm dò là ra tin tức, cần gì phải làm khó nàng?
Nghĩ như vậy, hắn nhếch môi cười: “Nếu muốn trẫm thứ tội, vậy nàng có biết nên làm gì để lấy lòng trẫm không?”
Mặt Lục Khê đỏ lên, ngập ngừng nói nói “Hoàng thượng, không phải mới vừa đã. . . . . .”
. . . . . .Chiến đấu một trận kịch liệt rồi ư? Sao giờ lại muốn nữa?
Minh Uyên vén chăn gấm lên, trong tiếng kinh hô của nàng ôm thân thể trần trụi nhỏ bé dưới thân lên, bước ra sau tấm bình phong, nhảy vào thùng nước tắm: “Không bằng Mỹ nhân bồi trẫm tắm uyên ương đi, ngươi thấy thế nào?”
Ngươi thấy thế nào. . . . . . Nàng thấy hắn chính là một đại sắc phôi không biết tiết chế!
Sau tấm bình phong hơi nước hòa hợp, những cánh hoa hạnh trôi nổi trong thùng gỗ, càng làm nổi bật lên làn da trắng mượt như tuyết. Mỹ nhân hơi khép mắt, môi son khẽ mở, tiếng than kiều mị tràn ra khóe miệng, càng khiến cuộc giằng co thêm kịch liệt.
Ngón tay thon dài linh hoạt tìm được đóa hoa ướt át mềm mại dưới làn nước, một tay kéo vòng eo mảnh khảnh của nàng gần sát lại mình, một tay chậm rãi xoa nắn kiều nhụy trong nước.
“Hoa rất đẹp. . . . . .” Hắn ẩn dụ thưởng thức bên tai nàng, sau đó ngậm lấy vành tai nhạy cảm, nhẹ nhàng hà hơi, cũng không biết là đang nói hoa hạnh trên mặt nước hay đóa hoa dưới kia. . . . . .
Mặt Lục Khê vốn bị hơi nước hun hồng, giờ lại càng thêm đậm, kiều diễm hơn cả hoa hạnh đang bập bềnh, những ngón tay dưới thân ngày càng tăng nhanh tốc độ, tần số của nó khiến nàng không nhịn được cong chân lên, cảm giác thoải mái khó nói lan rộng đến toàn thân.
“Hoàng thượng, chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Chậm một chút!”
Tiếng than ngâm không những không khiến đối phương thương tiếc, ngược lại là càng lúc càng nhanh, cho đến khi một dòng chất lỏng còn ấm hơn nước xối đầy tay hắn.
Lục Khê thở dốc, vốn tưởng rằng hắn sẽ tiến vào, nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên đẩy hai ngón tay vào thăm dò cấm địa còn đang run rẩy sau cao trào, bắt đầu mãnh liệt ra vào, khiến thêm nhiều hoa lộ ướt át tràn ra.
Ý thức Lục Khê từ từ tan rã, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn không quên phải đáp lại hắn, đổi bị động làm chủ động.
Nàng ôm cổ hắn, dán cánh môi đỏ hồng lên lồng ngực trần trụi, sau đó vuốt ve lúc nhẹ lúc mạnh, cho đến khi điểm đỏ nhô ra của hắn cứng rắn.
Trong thùng truyền đến tiếng nước va vào cạnh thành, dưới sự đùa bỡn của hắn, nàng kinh hô liên tục, mùi hoan ái lan đầy trong không khí.
Cuối cùng, nàng hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng van xin nói: “Hoàng thượng, tần thiếp không chịu nổi. . . . . . Tha cho tần thiếp đi. . . . . .”
“Hả? Không chịu nổi cái gì?” Hắn cố nén dục vọng đang thôi thúc, ung dung hỏi.
“Cho thiếp . . . . .” Nàng hạ người xuống, cảm thụ phần nóng bỏng cứng rắn đang chống đỡ trên nhụy hoa, trong cơ thể truyền đến rung động dồn dập.
Thấy Minh Uyên vẫn như cũ nhìn nàng, giống như là đang đợi nàng năng chủ động, Lục Khê khẽ cắn răng, “tự mình động thủ cơm no áo ấm”, dứt khoát run tay nắm chặt phần cứng rắn của hắn từ từ đưa vào cơ thể mình.
Nơi khít khao mềm mại cắn chặt cứng rắn của hắn, hắn rên lên một tiếng, không đợi nàng có động tác kế tiếp, liền ôm lấy eo nàng, hung hăng đẩy người lên.
“A. . . . . .” Cảm giác khó tả đánh thằng vào hai người khiến cả hai đồng thời thở hổn hển, bắt đầu một cuộc chiến mới.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Lục Khê vẫn không quên lộ ra một nụ cười nhạt.
Lúc Lục gia diệt vong thì những đồng liêu ngày xưa từng cùng phụ thân dự tiệc, không một ai vươn tay giúp bọn họ, còn rối rít tránh đi như rắn rết. Nàng biết có những chuyện bọn họ có muốn cũng không giúp được, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ mình quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin bọn họ thu lưu nữ nhi của mình, hơn nữa đã tìm được một tử tù khác để thế thân thì bọn họ vẫn bàng quang như cũ, chỉ nói: “Lục Đại Nhân, ngài cũng đừng làm khó cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng muốn giúp ngài, nhưng quả thật là có lòng nhưng không có sức!”
Thậm chí, có những người sau khi lấy một khoảng ngân lượng lớn cùng đồ cổ quý giá của phụ thân xong, còn bỏ đá xuống giếng, vào ngày thẩm vấn cắn ngược lại phụ thân nàng, nói Lục Thẩm Tư âm thầm ăn hối lộ, hơn nữa những thứ đó đều là do ngày xưa thu hối lộ mà có. . . . . .
Trong quan trường lòng người hiểm ác thế nào nàng đã thấy rõ ràng, hôm nay nàng không nói, nhưng muốn cho bọn họ biết rằng, kết quả một năm sau của Lục phủ có thể thay đổi và vô cùng có khả năng biến thành kết quả của bọn họ.n mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóc không ra nước mắt giải thích: “Tần thiếp không dám, tuy nói giun đũa không bằng thấu hiểu lòng người. . . . . . Nhưng có thể làm giun đũa trong bụng hoàng thượng, chắc hẳn cũng là con giun tôn quý nhất trong thiên hạ rồi.”
Một câu nói, chọc cho Minh Uyên buồn cười, xem ra vị mỹ nhân này của hắn lúc trừ e lệ ra thì rất hoạt bát, khi nói chuyện cũng khiến người khác vui vẻ không thôi.
Liếc nhìn cung điện rực rỡ hẳn lên , hắn mỉm cười hỏi một câu: “Hôm nay mới chuyển đến đã quen chưa? Còn cần cái gì, cứ sai người nói cho Cao công công.”
“Bẩm hoàng thượng, tần thiếp rất thích nơi này, không có gì không quen cả.” Nàng cúi người, chân mày khóe mắt đều treo đầy hạnh phúc, nghĩ nghĩ, lại không nhịn được tính trẻ con bổ sung một câu: “Chỉ là không thể mang đến những bồn hoa đã được cắt tỉa ở Lan viện kia, tần thiếp cảm thấy rất tiếc nuối. . . . . .”
Bình thường, những phi tần được thăng cấp đổi chỗ ở, nếu hỏi có cần gì không, hầu hết chẳng ai thật sự nghĩ rằng hoàng thượng đang nghiêm túc quan tâm nhu cầu của minhg, cho nên hơn phân nửa sẽ trả lời “Mọi thứ đều tốt, đa tạ hoàng thượng quan tâm” .
Nhưng thật không ngờ nữ nhân trước mắt này lại vừa nghiêm túc vừa khó xử cắn môi nhìn hắn, nói mình không nỡ bỏ những chậu hoa cảnh kia. . . . . . Minh Uyên không khỏi khẽ nhếch miệng.
“Nếu không nỡ bỏ, ngày mai trẫm sẽ sai người chuyển những thứ đó tới đây.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Nàng vừa e lệ vừa vui vẻ nở nụ cười.
Ngồi xuống nhấp một ngụm trà Ảnh Nguyệt dâng lên xong, Minh Uyên mới hỏi: “Hôm nay đến thỉnh an hoàng hậu, có cảm thấy không thoải mái gì không?”
Lục Khê nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh hắn, cân nhắc một lúc mới đáp lời: “Hoàng hậu nương nương đối xử với thiếp rất tốt, Thường phi nương nương cùng Tiêu chiêu viện cũng rất tốt. . . . . .”
Câu trả lời thế này, chẳng khác gì im lặng cả.
“Hôm nay Thường phi cũng đến à?” Minh Uyên nhận thấy vẻ do dự trong mắt nàng, trong lòng liền có tính toán.
“Dạ, Thường phi nương nương cũng đến.” Lục Khê vẫn như cũ cúi thấp đầu, không có nửa lời thừa thải.
Thường phi vừa là phi tử hắn sủng ái nhất vừa là nữ nhi Thừa Tướng, ở trong hậu cung này gần như là muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, những việc ngông cuồng nàng ta làm cũng không phải là ít.
Minh Uyên lạnh nhạt nói: “Thường phi là người thẳng tính, nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, tuy mới đầu cảm thấy hơi khó gần, nhưng tiếp xúc lâu ngày sẽ biết, người thẳng tính cũng có mặt đáng yêu.”
Hắn không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà thản nhiên nói những lời này, rõ ràng biết rằng với tính tình Thường phi nhất định sẽ không hòa nhã, giữ thể diện cho nàng. Huống chi Thường phi luôn tự nhận mình sức khỏe yếu đuối, không giao tiếp với phi tử phẩm cấp hơn mình, cũng không thỉnh an hoàng hậu chỉ có danh nghĩa, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, tất nhiên là không có khả năng bỗng chốc nhận ra lễ tiết mà một phi tử nên làm.
Tú nữ được tấn thăng thành Tòng Lục Phẩm trở lên chỉ có Lục Khê và Thẩm Kha, Thường phi đến cốt cũng chỉ để dằn mặt, cũng làm cho mọi người biết rõ người có thể chân chính làm chủ hậu cung người này là ai.
Lục Khê thấy hắn đến hỏi cũng không hỏi Thường phi nói những gì, mà đã mở miệng nói giúp nàng ta, liền có chút khổ sở, ngay cả khóe môi cũng hơi uốn lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên như trước.
Minh Uyên nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, đặt ly trà xuống, đưa tay nâng cằm nàng lên nhìn kỹ một chút, cười như không cười nói: “Sao hả, nàng ấy quả thực đã nói những lời ác liệt gì đó với ngươi à? Sao dáng vẻ này của ngươi như muốn khóc vậy.”
Lục Khê cố gắng cắn môi, không để cho cảm xúc của mình lộ ra quá nhiều, lấy dũng khí ngẩng đầu lên cười một tiếng: “Hoàng thượng nói đùa, tần thiếp chỉ là một Tòng Lục Phẩm Mỹ nhân, sao đáng giá để Thường phi nương nương tức giận chứ? Chẳng qua là tần thiếp cảm thấy, Thường phi nương nương được hoàng thượng quan tâm như vậy, chắc là rất hạnh phúc.”
Nàng cẩn thận thu liễm cảm xúc hâm mộ trong mắt, cười với hắn, giống như đang tự nói với mình, ít nhất bây giờ hắn đến thăm mình, như vậy là đủ rồi.
Tim Minh Uyên chợt đập mạnh, bình tĩnh thu tay lại, hạ giọng: “Chẳng lẽ trẫm không quan tâm ngươi à? Nhân lúc rãnh rỗi liền đến thăm ngươi, còn không tính là quan tâm. . . . . . Được rồi, ngươi đã mệt nhọc, vậy thì nghỉ ngơi thôi.”
Nói sang chuyện khác bằng phương thức dịu dàng lại không để lại dấu vết như thế, quả thật là cao thủ.
Nếu nàng thật sự có chút rung động với hắn, chỉ sợ cũng sẽ đắm chìm trong loại quan tâm hiếm có của đế vương này.
Từ lúc bọn họ nói chuyện cung nữ thái giám đã lui ra khỏi phòng, Minh Uyên thong thả đứng dậy, giả vờ đi ra ngoài, nhưng vừa đi mấy bước liền ngừng lại, quay đầu, không ngoài dự liệu thấy vẻ mặt buồn bã nhưng lại không dám mở miệng của người sau lưng, tâm tình bỗng nhiên rất tốt.
“Sao hả, đây là vẻ mặt gì chứ?” Hắn rất có hứng thú trêu ghẹo nàng.
“Nếu Hoàng thượng đã tới. . . . . . Cần gì vội vã rời đi. . . . . .” Nàng cúi đầu nhìn chân mình, buồn buồn nói.
Vì vậy Minh Uyên lại đi trở về, cười to ôm lấy người đang hoảng hốt, đi về phía giường hẹp.
Không ngờ một Đế Vương, mà lại thích diễn kịch như vậy!
Trong lòng Lục Khê hung hăng mắng hắn, xem ra sau này không chỉ phải diễn trò với đám nữ nhân kia mà còn phải làm bạn diễn với cả hoàng thượng.
Nhưng trước mắt nên diễn tuồng nào cho thích hợp đây?
Đáp án là: xuân cung đồ.