Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Tuyết thức dậy. Cô liền sang phòng bên cạnh gọi Diệp Dạ Vũ.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.” Diệp Lăng Tuyết gõ cửa liên tục.
“Cách!” Cửa mở. Diệp Dạ Vũ trong bộ dạng ngái ngủ ló đầu ra ngoài:”Chuyện gì vậy, chị hai?”
“Suỵt, vào trong rồi nói.” Diệp Lăng Tuyết lấy tay che miệng cậu lại rồi kéo vào phòng.
Trong phòng Diệp Dạ Vũ
“Hôm qua, chị đã gọi điện cho ba mẹ.”Diệp Lăng Tuyết bắt đầu câu chuyện.
“Ừ, rồi sao?” Diệp Dạ Vũ ngáp dài một tiếng, trưng ra vẻ mặt không quan tâm. Nhìn em trai như vậy, Diệp Lăng Tuyết tức giận, tiện tay cầm cái gối bên cạnh nên thẳng vào đầu cậu.
“Tập trung vào, vấn đề này liên quan đến cả gia tộc đấy!” Diệp Lăng Tuyết bực mình nói.
“Có gì đâu. Đã có Cửu Lam thúc thúc lo rồi mà.” Diệp Dạ Vũ xoa đầu, mếu máo nói.
“Vậy mới đáng lo. Cửu Lam thúc thúc cùng với Hiên Viên thúc thúc, Nam Cung thúc thúc và Âu Dương thúc thúc đều là hảo hữu của ba. Hẳn là có một số việc liên quan đến gia tộc, ba sẽ nhờ các thúc ấy. Vậy nên, không thể loại trừ khả năng mấy ông chú “yêu quý” của chúng ta sẽ cài người ở tứ đại gia tộc còn lại. Nếu như đám người đó mà phát hiện ra bí mật của chúng ta thì sao? Tiểu Vũ, đừng quên rằng việc chúng ta rời khỏi gia tộc chính là để bảo vệ em – người thừa kế.” Diệp Lăng Tuyết tỉ mỉ phân tích.
“Cũng đúng. Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Dạ Vũ hốt hoảng hỏi.
“Thế nên lúc đầu chị mới không cho em đi theo Cửu Lam thúc thúc chính là vì vậy.” Khẽ thở dài, cô tiếp: “Giờ chỉ còn cách đâm lao theo lao mà thôi.”
“Đánh răng rồi thay quần áo đi. Chúng ta đến thư phòng tìm thúc ấy. ”
Trước cửa thư phòng của Cửu Lam Nhiễm
“Cốc, cốc”
“Mời vào.” Từ bên trong vọng ra tiếng nói. Diệp Lăng Tuyết đẩy cửa bước vào. Theo sau là Diệp Dạ Vũ.
“Chào buổi sáng Tuyết Nhi, Tiểu Vũ.” Cửu Lam Nhiễm và Hoa Vân cùng nói.
“Chào buổi sáng thúc thúc, a di.” Diệp Lăng Tuyết và Diệp Dạ Vũ đồng thanh.
“Ôi trời, Tiểu Vũ. Tuyết Nhi gọi ta là thúc thúc, ta đã đau lòng muốn chết. Giờ cả con cũng như vậy là sao?” Cửu Lam Nhiễm bày ra bộ dáng thập phần thống khổ.
“Ách, cái này…” Diệp Dạ Vũ ngượng ngùng gãi đầu.
“Bởi vì chúng cháu mãi mãi không thể thật tâm gọi hai người một tiếng ba mẹ.” Diệp Lăng Tuyết lên tiếng giải vây giúp cậu.
“Ồ, tại sao?” Cửu Lam Nhiễm nhướn mày, khó hiểu hỏi.
“Vì ba mẹ ruột của cháu vẫn còn sống, và cháu biết họ là ai.” Diệp Lăng Tuyết nói.
“Nhưng rõ ràng các cháu là cô nhi mà.” Lần này đến lượt Hoa Vân lên tiếng.
“Rất tiếc phải nói rằng: đó chỉ là đội lốt mà thôi. Cũng giống như cô nhi viện che giấu đường dây buôn người, thân phận cô nhi đã che dấu thân thế thật sự của cháu.”
Sắc mặt Cửu Lam Nhiễm âm trầm, còn Hoa Vân thì thảng thốt che miệng. Rất lâu sau…
“Ba mẹ cháu là ai?” Cửu Lam Nhiễm chậm rãi hỏi.
“Là người mà cô chú quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.” Ngừng một lát, cô tiếp. “Là hắc đạo đế vương – Tư Đồ Lăng Chí và Thượng Quan Uyển Nhi thời hiện đại – Diệp Lam.”
Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam chính là đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng ở xã hội thượng lưu năm năm trước. Tư Đồ Lăng Chí là con trưởng và là người thừa kế của Tư Đồ gia tộc. Trong ngũ đại gia tộc thì gia tộc này nắm quyền hành trong hắc đạo nhiều nhất, cộng thêm thủ đoạn nhanh – chuẩn – ác và lối làm việc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của mình, Tư Đồ Lăng Chí đã trở thành hắc đạo đế vương nắm giữ cả mafia và xã hội đen. Còn Diệp Lam xuất thân danh môn, có cha là Diệp Vinh – tổng thống đương nhiệm của Mỹ và mẹ là An Nhã Vận – nữ công tước của hoàng tộc Anh quốc. Diệp Lam từ năm 16 tuổi đã theo Diệp Vinh tung hoành khắp giới chính trị. Là một nhân tài trong giới, Diệp Lam đã từng cứu nước Mỹ thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng. Sau dịp đó, Diệp Lam được mọi người xưng tụng là Thượng Quan Uyển Nhi – nữ tể tướng đại tài dưới quy
Bắt đầu từ chương này, Diệp Lăng Tuyết sẽ đổi thành Tư Đồ Lăng Tuyết, Diệp Dạ Vũ đổi thành Tư Đồ Dạ Vũ.
————————–Hoa lệ tuyến phân cách———————
Sau khi bàn tính xong công việc, bốn người cùng xuống phòng. Vừa bước vào phòng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt họ là….một cuộc đại chiến đồ ăn hết sức kinh hoàng.
Ở hai phía đối diện của chiếc bàn dài, hai đứa trẻ liên tục ném đồ ăn về phía nhau. Một đứa là Tô Linh Linh. Đứa còn lại, hiển nhiên chính là cậu quý tử của Cửu Lam gia tộc – Cửu Lam Ngân. Phía sau mỗi đứa là bốn nữ hầu đứng ra chịu trận, cả người họ dính đầy đồ ăn.
Diệp Lăng Tuyết định tiến lên can ngăn thì một miếng cà chua từ trong bát salad từ đâu bay lên, nhằm thẳng hướng cô mà phóng tới. Tư Đồ Lăng Tuyết nhanh tay lẹ mắt mà né sang một bên. Miếng cà chua bay trúng vào người đứng sau cô. À vâng, người đó không ai khác chính là chủ nhân của toà lâu đài – Cửu Lam Nhiễm tiên sinh cao cao tại thượng. Hắn bị miếng cà chua bay trúng giữa trán.
“Chú không sao chứ?” Tư Đồ Lăng Tuyết cố nén cười, quan tâm mà hỏi.
“Không sao đâu. Chuyện như cơm bữa ấy mà.” Hoa Vân vừa lấy miếng cà chua ra khỏi mặt chồng, vừa nói
Giờ thì Tư Đồ Lăng Tuyết đã hiểu tại sao mà Cửu Lam Nhiễm lại giao việc huấn luyện Cửu Lam Ngân cho cô rồi.
Cửu Lam Ngân vốn tính nghịch ngợm. Cửu Lam Nhiễm quan không nổi cậu con trai này. Huống hồ, Cửu Lam Ngân là cậu quý tử độc nhất của gia tộc, hẳn là không nỡ đánh mắng, nhưng nếu cứ thế này thì….
“Cháu sẽ xử lý chúng.”Tư Đồ Lăng Tuyết từ trong đai lưng rút ra hai chiếc nhuyễn tiên. Cô vung nhuyễn tiên về phía Tô Linh Linh và Cửu Lam Ngân. Chiếc nhuyễn tiên theo sự điều khiển của Tư Đồ Lăng Tuyết mà quấn lấy Cửu Lam Ngân và Tô Linh Linh. Hai đứa nhóc bị kéo ra khỏi ghế, bay lên không trung rồi đáp xuống ngay trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết.
“Đau quá đấy, chị hai.” Tô Linh Linh kháng nghị nói nhỏ.
“Còn biết đau sao?” Tư Đồ Lăng Tuyết nghiêm khắc quát. Tuy vậy, trong giọng nói cũng không dấu được sự quan tâm. Tô Linh Linh này là em gái ruột của người bạn thân nhất của cô – Sarah Tư Đặc. Trong ngũ đại gia tộc, mỗi gia tộc lại có những gia tộc phò trợ dưới trướng. Đối với Tư Đồ gia tộc thì có bốn gia tộc phò tá, bao gồm: Tư Đặc gia tộc là một gia tộc thuộc hoàng tộc Anh quốc, Phi Điểu gia tộc là gia tộc mang dòng máu của vương thất Nhật Bản, còn có Lý gia và Lâm gia.
Lý Tư Thần, Sarah Tư Đặc, Lâm Thiên Túng và Phi Điểu Tường là bốn người bạn thân của Tư Đồ Lăng Tuyết. Họ cũng là những người đích thân cô chọn lựa và được cha cô huấn luyện để trở thành trợ thủ đắc lực cho cô sau này giống như cha mẹ họ: Lý Thần Dương, Địch Cáp Tư Đặc, Lâm Kiến Hi và Phi Điểu Cung Tử là những người trợ thủ của cha cô.
Lại nói về Tô Linh Linh, Sarah rất yêu quý cô em gái này. Chính vì vậy, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng coi Tô Linh Linh như là em gái của mình. Trong chiến dịch bảo vệ người thừa kế của nhà Tư Đồ, bởi vì một số sự cố nên Tô Linh Linh cũng theo cô và Tư Đồ Dạ Vũ chạy đến cô nhi viện.
———————————Hoa lệ tuyến phân cách——————————
“Linh Linh tên thật là Tịch Na Tư Đặc, theo họ mẹ nên mới đổi thành Tô Linh Linh.” Tư Đồ Dạ Vũ tỉ mỉ giải thích.
“Con gái nhà Tư Đặc sao!” Cửu Lam Nhiễm trầm ngâm.
“Tại sao không gọi là Tô Tịch Na?” Hoa Vân nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì khi mới chào đời, tiếng cười của Linh Linh nghe như tiếng chuông bạc, rất đáng yêu nên mới gọi như vậy.”
“Ê, chị là ai? Mau bỏ tôi ra.” Ba người Cửu Lam Nhiễm, Hoa Vân và Tư Đồ Dạ Vũ đang nói chuyện thì bị một tiếng hét gần đó thu hút. Cửu Lam Ngân đang cố giãy giụa khỏi nhuyễn tiên của Tư Đồ Lăng Tuyết.
“Nhóc con, im miệng lại. Ba cậu đã giao việc huấn luyện cậu cho tôi, nhưng mà theo tôi thấy trước khi tiếp nhận đặc huấn thì phải giáo dục lại cách ứng xử hành vi của cậu đã.” Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn giữ chặt nhuyễn tiên, dường như không có ý định buông ra.
“Ba ơi, cứu con!” Cửu Lam Ngân vừa nghe đến ba mình liền quay sang Cửu Lam Nhiễm cầu cứu.
Hoa Vân xót con, định tiến lên nói đỡ cho cậu bé mấy câu thì bị Cửu Lam Nhiễm giữ lại:
“Chúng ta đã quyết định để Tuyết Nhi huấn luyện cho Tiểu Ngân thì phải tuân thủ quy tắc do con bé đề ra. Cứ yên tâm, con bé sẽ không làm gì quá đáng đâu.”
“Nhưng mà…” Hoa Vân vẫn lo lắng.
“Dì Vân, dì nên cảm tạ ông trời rằng người huấn luyện cho Cửu Lam Ngân là chị con chứ không phải ba ba.” Tư Đồ Dạ Vũ lên tiếng.”Đợi đến lúc dì tận mắt xem mấy đoạn video quay lại cận cảnh đặc huấn của chị con thì dì sẽ cảm thấy con trai dì vẫn còn may mắn chán.”
“Đợt đặc huấn đó rất đáng sợ sao?” Hoa Vân dè dặt hỏi.
“Đáng sợ? Con chưa thấy loại huấn luyện nào kinh khủng như vậy.”Tư Đồ Dạ Vũ nghĩ đến cũng thấy rùng mình. Mấy cái video đó, hắn xem xong mà phát hãi.
“Chương trình đặc huấn đó chia làm hai mục. Đầu tiên là học cách sinh tồn, sau đó mới là huấn luyện chính thức.” Ngừng một lát, Tư Đồ Dạ Vũ nói tiếp.”Ở mục huấn luyện đầu tiên, chị hai đã bị ba ném vào rừng một tuần để học cách sinh tồn. Trong vòng một tuần đó, chị vừa phải tự tìm cách duy trì sự sống của mình, vừa phải trốn tránh những nguy hiểm nơi rừng rậm. Sau đó một tuần, chị hai sống sót trở ra nhưng mà lại lên cơn sốt đến hơn nửa tháng làm cho mẹ tức đến suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ với ba. Cũng may, bù lại là chị hai đã học tập được rất nhiều thứ.”
Cửu Lam Nhiễm và Hoa Vân toát mồ hôi. Anh Lăng Chí à, anh cũng quá tuyệt tình rồi đấy!
“Tiếp đến mới là huấn luyện chính thức. Kiểu huấn luyện của ba rất đặc biệt và cũng rất….biến thái. Để chị có thể vừa học được cách sử dụng vũ khí, vừa chiến đấu trong mọi hoàn cảnh thì ba đã áp dụng các hình thức như ném vào chuồng sư tử, quăng xuống bể cá mập,… với một vũ khí nhất định để xử lý đám thú dữ đó.”
Cửu Lam Nhiễm và Hoa Vân cùng hít một ngụm khí lạnh. Anh Lăng Chí à, anh không phải là người nữa rồi!
“Nhưng mà hai người yên tâm. Chị hai làm việc rất có chừng mực. Hẳn là sẽ biết nên làm thế nào cho đúng.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Mấy người đi dọn dẹp đi. Sau đó đem đồ ăn mới lên.” Tư Đồ Lăng Tuyết ra lệnh cho mấy người hầu.
“Vâng, đại tiểu thư.” Họ cùng nhau rời đi.
“Linh Linh.” Tư Đồ Lăng Tuyết liếc nhìn Tô Linh Linh, ánh mắt sắc lạnh.
“Dạ, chị hai.” Cô bé hơi rụt người lại. Ánh mắt chị hai thật đáng sợ nha.
“Người ta nói là “làm sai thì phải phạt” đúng không em?” Đột nhiên, cô thay đổi sắc mặt, cười đến ngọt ngào. Nhưng Tiểu Linh Linh lại thấy nụ cười này rất lạnh gáy nha.
“Vâng ạ.”Cô bé dè dặt đáp.
“Đi ra ngoài quỳ một tiếng cho chị.”Cô chuyển giọng, nghiêm khắc quát.
“Chị hai, chị đừng tức giận mà.” Tô Linh Linh tỏ vẻ sợ hãi, đôi mắt ngân ngấn lệ, bày ra bộ dáng cực kì ủy khuất. Chẳng qua, Tư Đồ Lăng Tuyết làm sao có thể bị mấy trò vặt vãnh này làm cho xao động. Từ nhỏ, cô đã thừa hưởng tính cách lạnh lùng, quyết đoán từ cha mẹ của mình, thế nên đối mặt với một Tô Linh Linh như thế, cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp:”Lập tức ra quỳ cho chị. Để chị lặp lại lần nữa là cứ chuẩn bị tinh thần nhịn đói cả ngày đi.”
Tô Linh Linh thấy vậy liền biết mình không thể lung lay được cô, đành phải lủi thủi đi ra ngoài.
Lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết mới chuyển sự chú ý lên Cửu Lam Ngân.
“Cửu Lam Ngân, cậu cũng ra ngoài quỳ cho tôi.”Cô nói.
“Chị nói sao cơ?”Cửu Lam Ngân không tin vào tai mình.”Tôi là Cửu Lam đại thiếu gia đấy, chị dám bắt tôi quỳ sao?”
“Ồ, vì sao không dám?” Tư Đồ Lăng Tuyết không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại.”Vì cậu là Cửu Lam đại thiếu gia à?”
Cô buông Cửu Lam Ngân ra, để cho cậu mặt đối mặt với mình, gằn từng tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không cần biết cậu là ai. Với tôi, làm sai thì phải phạt, vậy thôi”
Cửu Lam Ngân biết không thể làm Tư Đồ Lăng Tuyết thay đổi quyết định nên đành lững thững đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người: Cửu Lam Nhiễm, Hoa Vân và hai chị em Lăng Tuyết Dạ Vũ. Lúc này, Hoa Vân mới lên tiếng:”Tuyết Nhi, làm như vậy với Tiểu Ngân và Linh Linh có phải là hơi nặng tay không?”
“Hoa a di, dì thấy như vậy sao?” Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi ngược lại. Rồi không đợi Hoa Vân trả lời, cô nói tiếp:”Cửu Lam Ngân dù sao cũng là một trong năm người thừa kế của ngũ đại gia tộc. Tuy rằng thế cục của Cửu Lam gia tộc không rối ren như Tư Đồ gia tộc nhưng cũng là hào môn danh vọng. Hào môn thế gia sâu tựa biển cả. Những đứa trẻ lớn lên ở đó đều có một sự già dặn trước tuổi mà đám trẻ bình thường không có. Huống gì, Cửu Lam Ngân lại là người trong ngũ đại gia tộc. Thằng bé dù muốn hay không cũng sẽ phải tiếp nhận một sự giáo dục thật nghiêm khắc để có thể đủ sức gánh được trọng trách của gia tộc sau này. Vậy mà hai người thì hay rồi, cưng chiều thằng bé hết mực đến mức thành hư.”
“Hoa a di, cháu biết dì không thể mang thai từ sau khi sinh Cửu Lam Ngân nên thằng bé là đứa con duy nhất của hai người. Do thế, việc hai người chiều chuộng thằng bé đến mức như vậy cũng không có gì là lạ nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì thằng bé sau này lớn lên sẽ trở thành một cái bình hoa trong nhà kính không chịu nổi sương gió cuộc đời, một tên phá gia chi tử không hơn không kém. Ngược lại, nếu hai người tin tưởng mà giao thằng bé cho cháu, cháu sẽ huấn luyện cho nó trở thành một người thừa kế đúng nghĩa. Hai người có tin cháu hay không?” Đối với thái độ cương quyết của cô, hai người bất giác mà gật đầu đồng ý. Còn Tư Đồ Dạ Vũ thì lại cười gian trá mà nói nhỏ với cô:”Xem ra sau này, cậu bé Cửu Lam Ngân đó phải chịu khổ rồi đây.”ền Võ Tắc Thiên. Danh xưng “Thượng Quan Uyển Nhi thời hiện đại” cũng từ đó mà thành.
Nói đến Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam, hai người vốn dĩ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ liền quấn nhau không rời. Vả lại, mẹ của Diệp Lam – An Nhã Vận và mẹ của Tư Đồ Lăng Chí – Quý Nhã Quân là bạn thân nên Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam đã sớm có hôn ước. 5 năm về trước, Diệp Lam 19 tuổi liền cùng Tư Đồ Lăng Chí kết hôn. Tư Đồ Lăng Chí từ người đàn ông độc thân hoàng kim liền trở thành người đàn ông của gia đình. Còn Diệp Lam, cũng bởi giới chính trị không được phép liên quan đến xã hội đen nên đã vì chồng mà rời bỏ con đường chính trị gia yêu thích.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tuyến phân cách~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cô chú có còn nhớ: Năm năm trước, Diệp Lam từng mang thai?” Diệp Lăng Tuyết hỏi.
“Còn nhớ. Năm năm trước chị Lam đúng là đã từng mang thai. Nhưng mà, sau đó do vô ý bị ngã cho nên đã sảy thai.” Hoa Vân trả lời.
“Xem ra ba và bà nội đã phong bế rất kín chuyện này nhỉ, Tiểu Vũ!” Diệp Lăng Tuyết không quan tâm đến Hoa Vân mà quay sang Diệp Dạ Vũ nói.
“Phong bế? Phong bế cái gì cơ?” Thấy cô nói như vậy, Hoa Vân khó hiểu mà hỏi.
“Cô chú có muốn nghe không? Thực hư trong chuyện Tư Đồ đại phu nhân sảy thai.” Diệp Lăng Tuyết tỏ vẻ thần bí
“Thực hư? Không phải là chị Lam ngã cầu thang rồi sảy thai sao?” Giờ lại đến lượt Cửu Lam Nhiễm lên tiếng.
“Không phải. Diệp Lam đúng là có ngã cầu thang nhưng không sảy thai. Mà đó cũng không phải tai nạn.” Vẻ mặt của Diệp Lăng Tuyết cực kì chắc chắn.
“Vậy chuyện đó là như thế nào?” Hoa Vân hiếu kì mà hỏi.
“Chà, biết bắt đầu từ đâu đây. Chắc là phải nói đến Tư Đồ lão gia tử – Tư Đồ Hàn trước đã. Người này chính là một thương nhân tài giỏi trong thương giới. Tư Đồ gia tộc đến đời ông ta thì phát triển rất rực rỡ. Chỉ tiếc là, ông ta mắc một tính xấu gọi là phong lưu. Tuy rằng ông ta rất yêu vợ mình là Quý Nhã Quân, cũng rất yêu ba đứa con trai Tư Đồ Lăng Chí, Tư Đồ Thiên Quốc, Tư Đồ Gia Quốc và ái nữ Tư Đồ Thanh Linh của mình nhưng mà, phàm là nam nhân đều có dục vọng. Ông ta ở bên ngoài nuôi không ít tình nhân, chính vì thế mà con riêng cũng có một đống. Biết rằng những đứa con này sẽ đe dọa đến quyền thừa kế của trưởng tử Lăng Chí nhưng mà dù sao cũng là con ông ta, chẳng lẽ lại để lưu lạc bên ngoài. Thế là, ông ta mang chúng về nhà Tư Đồ. Đương nhiên, Quý Nhã Quân cũng không phản đối việc này. Thứ nhất là vì thể diện của gia tộc, thứ hai là vì bà cảm thấy một người đàn ông cao cao tại thượng như Tư Đồ Hàn đâu thể chỉ dành cho riêng bà, chỉ cần trong lòng ông ta có bà là được. Nhưng, cho dù cho phép con riêng của chồng vào cửa thì Quý Nhã Quân cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bởi vì bà biết chắc rằng một khi những đứa con riêng kia còn tồn tại thì quyền thừa kế của con trai bà sẽ bị lung lay. Và, mấy năm sau, những đứa con riêng kia bắt đầu rục rịch. Ba đứa con trai của bà cũng chúng đấu đá không ngừng. Năm năm trước, con trai cả của bà kết hôn, là cô con dâu bà luôn ưng ý – Diệp Lam. Cùng năm đó, Diệp Lam mang thai. Tư Đồ Lăng Chí lúc này đã trở thành người thừa kế. Khi biết Diệp Lam mang thai, đám con riêng liên kết với nhau mưu hại sảy thai. Diệp Lam và Tư Đồ Lăng Chí biết được liền tương kế tựu kế. Diệp Lam giả vờ ngã cầu thang rồi sảy thai. Sau đó, Diệp Lam được đưa sang tận đảo Fiji ở Nhật Bản để dưỡng thai. Ở Mỹ, Tư Đồ Lăng Chí cùng Quý Nhã Quân lập mưu giết hết tất cả những người tham gia kế hoạch mưu hại Diệp Lam. Sau khi thành công liền ngụy trang thành một vụ tai nạn. Cuối cùng, Diệp Lam ở Nhật đã sinh hạ một cặp long phụng thai. Con gái gọi Tư Đồ Lăng Tuyết, con trai gọi Tư Đồ Dạ Vũ. Sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết và Tư Đồ Dạ Vũ được bí mật nuôi dưỡng ở Nhật. Tư Đồ Dạ Vũ được định sẵn là người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc. Còn Tư Đồ Lăng Tuyết thì tiếp nhận đặc huấn nhằm bảo vệ người thừa kế. Khi hai đứa trẻ được hai tuổi thì thân phận về chúng có dấu hiệu bị rò rỉ. Lo sợ con của mình gặp nguy hiểm, Tư Đồ Lăng Chí quyết định đưa chúng tới một cô nhi viện ở Trung Quốc cùng với đứa con gái thứ hai của người trợ thủ Địch Cáp Tư Đặc dưới trướng mình – Tô Linh Linh. Đổi họ cho chúng từ Tư Đồ sang họ Diệp. Chỉ là, Tư Đồ Lăng Chí vạn nhất không ngờ tới là lại đưa chúng tới một đường dây buôn người. Đương nhiên, với khả năng của Tư Đồ Lăng Tuyết thì việc đó cũng chẳng là gì cả. Tuy nhiên, sau khi sống ở đó hai năm, vì không chịu nổi hành hạ mà Tư Đồ Lăng Tuyết đã giết hết đám người đó. Và sau đó thì hẳn là hai người cũng biết rồi đấy!” Diệp Lăng Tuyết chậm rãi kể lại.
Căn phòng l