Những đắng cay trong cuộc đời, rồi cũng sẽ tan biến trong hơi thở. Khi đau khổ, bạn hãy nhìn cuộc đời như một bộ phim. Để rồi, bạn nhận ra: Bạn chẳng làm gì sai, cũng chẳng làm gì đúng. Tất cả những điều bạn làm chỉ là tạo nên một bộ phim của cuộc đời có cả tiếng cười và những giọt nước mắt. Những con người xung quanh bạn, chẳng ai muốn làm bạn đau khổ, không ai muốn lừa dối bạn. Họ chỉ làm thứ tốt nhất và cần thiết nhất cho bộ phim cuộc đời của họ mà thôi. Vậy nên, hãy thanh thản mà sống.
Đó là những điều tôi luôn tâm niệm, mặc dù tôi đã quá mệt mỏi với công việc và không có một ngày thanh thản. Có một vài người làm cùng ở khách sạn không thích tôi. Trong đó có Lisa, cô hơn tôi năm tuổi, đã làm việc ở khách sạn được bảy năm. Có vẻ như với kinh nghiệm lâu năm trong ngành quét dọn, cô đã nhận ra tôi là con bé mọt sách và không có một tí tài năng quét dọn nào. Việc đầu tiên Lisa làm là soi mói tất cả những căn phòng mà tôi dọn xong.
– Cát Bụi! Hãy quay lại nhà tắm! – Lisa nói. Cô tay đứng khoanh tay trong nhà tắm. Mái tóc vàng được buộc lên thành búi. Gương mặt bặm chợn, đôi mắt sắc sảo lạnh lùng ánh lên những nét dữ tợn giống như sắp sửa đi đánh nhau với một ai đó.
– Tôi đây. Có việc gì?
– Nếu như cô là một vị khách, cô có muốn một nhà tắm như thế này không?
Khi nghe câu hỏi đó, tôi đã biết là cô muốn gây sự. Cho dù tôi có trả lời như thế nào cũng không làm cho cô ta hài lòng.
– Tôi đã dọn sạch rồi. – Tôi trả lời.
– Hãy tìm ra chỗ sai. – Cô ta cười khẩy rồi nói.
Tôi không bao giờ muốn đánh giá một ai đó, thông qua học thức hay trình độ văn hóa của họ. Mặc dù đôi lúc những hành động và cách nói chuyện của Lisa làm tôi cảm thấy thật sự e ngại. Cô ta thậm chí không thể nói một câu bình thường, giống như một người trưởng thành hoản chỉnh. Tôi biết rằng nước Đức rất rộng lớn và có rất nhiều loại người ở đây. Nhưng tại sao tôi lại phải gặp một người như vậy sau những năm cố gắng đọc sách và ngồi trên ghế nhà trường. Điều đó có quá bất công với tôi? Chỉ vì tôi không có tiền, cần phải đi làm thêm?
– Tôi thấy tất cả mọi thứ đều ổn. – Tôi trả lời.
Cô ta bắt đầu đứng chu mỏ và liệt kê những điều cô ta không vừa mắt. Còn tôi thì tưởng tượng rằng đang nghe một con vẹt biết nói.
Cũng phải công nhận rằng việc dọn phòng rất khó khăn. Trước khi làm công việc này, tôi đã rất hào hứng. Tôi nghĩ, dọn dẹp cũng giống như một cách tập thể dục vậy, giống như bạn đi vào phòng tập một đến hai tiếng rồi lại đi ra. Chỉ khác là khi đi vào phòng tập bạn phải trả tiền, còn khi đi làm bạn nhận được tiền. Tôi chưa từng nghĩ việc quét dọn ở khách sạn lại khó khăn đến vậy.