Hội Camel đã cuốc bộ quay trở lại Foggy Bottom và bắt tàu điện ngầm tới nhà ga Liên minh, ở đó họ ăn bữa tối muộn ở quầy bán đồ ăn trong tầng dưới và bàn bạc mọi chuyện. Sau đó, họ tới bãi đỗ xe của nhà ga để lấy xe. Stone quyết định cưỡi chiếc sidecar cùng với Reuben. Ông quay sang nhìn Caleb và Milton, hai người đang trèo vào chiếc Malibu.
“Được rồi, hai người các cậu có thể về căn hộ của cậu, Caleb. Tôi tin là ở đó các cậu sẽ được an toàn, nhưng làm ơn phải hết sức cảnh giác.”
“Chờ một phút đã,” Caleb nói giật giọng. “Cậu và Reuben đi đâu bây giờ?”
Stone ngần ngừ. “Tôi chỉ nhờ Reuben đưa tôi quay trở về nhà thôi mà.”
Caleb chằm chằm nhìn bạn mình. “Cậu nói dối! Các cậu đang định tới Purcellville, chỗ ở của tên kia.”
“Tyler Reinke,” Milton nói to, trừng mắt nhìn Stone.
“Các cậu đang định tới đó,” Caleb nói tiếp. “Và các cậu không muốn chúng tôi đi cùng vì các cậu sợ chúng tôi sẽ gây cản trở.”
“Hãy nghĩ xem, Caleb, cậu và Milton hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào trong những chuyện như thế này. Trong khi đó Reuben và…”
“Tôi không quan tâm,” Caleb gằn giọng. “Chúng tôi cũng đi.”
“Tôi e là tôi không thể cho phép điều đó,” Stone điềm tĩnh nói. “Nếu chúng ta bị phát hiện, hắn sẽ tóm được tất cả bốn chúng ta thay vì đơn giản chỉ có hai người.”
Caleb lên tiếng với vẻ đầy tự trọng, “Không thể cho phép điều đó! Chúng tôi là người lớn cả rồi, Oliver. Và là những thành viên đầy đủ của Hội Camel. Và nếu cậu không đồng ý để chúng tôi đi, tôi sẽ bám ngay đằng sau cậu và bấm còi xe suốt cả chặng đường, và hãy để tôi nói cho cậu biết, còi xe của tôi kêu như một khẩu thần công đang khạc đạn đấy!”
“Và tôi cũng đã xác định được nhà của hắn qua máy tính của mình bằng cách sử dụng phần mềm MapQuest,” Milton nói. “Phải nói là sẽ rất khó tìm nếu không có những chỉ dẫn chi tiết mà tình cờ tôi lại có trong túi mình đây.”
Stone nhìn Caleb, Milton và cuối cùng là Reuben. Ông nhún vai.
“Tất cả vì một người và một người vì tất cả,” Reuben nói.
Cuối cùng Stone cũng phải gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Nếu đã thống nhất vậy thì chẳng phải chúng ta chỉ cần dùng xe của tôi là đủ rồi còn gì?” Caleb nói.
“Không,” Stone vừa trả lời vừa chăm chú nhìn chiếc xe máy. “Thực sự tôi đã mê cái việc đi trong cỗ máy kỳ cục kia rồi, và có thể biết đâu đêm nay nó lại có ích.”
Họ hướng về phía Tây, đi theo Đường số 7 ở Virginia hướng về phía Tây Bắc, đi qua ngay sát trụ sở của NIC khi họ len lỏi qua khu Leesburg. Một tấm biển ở một trong những giao lộ báo hiệu hướng đi và khoảng cách dẫn đến trung tâm tình báo. Lần nào Stone cũng phải ngạc nhiên vì thực sự là còn có cả những tấm biển chỉ đến NSA, CIA và cả các cơ quan rất nhạy cảm khác. Tuy nhiên, ông thừa nhận, ngay cả những chỗ này cũng phải có khách viếng thăm. Mặc dù vậy, kể ra đây cũng là vết gợn trong đặc điểm “bí mật” của cái nghề này.
Nơi Reinke sống mang dáng dấp nông thôn rất rõ nét. Họ men theo những con đường vắng vẻ quanh co uốn lượn cả nửa tiếng đồng hồ sau khi rời Đường số 7, cuối cùng Milton cũng tìm thấy tấm biển chỉ đường mà họ muốn. Ông ra hiệu cho Caleb tấp xe vào bên lề đường. Reuben lùi xe lại phía sau họ, rồi ông cùng với Stone bước xuống chiếc xe máy và vào xe ô tô cùng hai người kia.
Milton nói, “Từ con đường kia tới nhà hắn còn hai phần mười dặm nữa. Tôi đã kiểm tra chéo những địa chỉ khác trên này. Chẳng có nhà cửa nào khác cả. Nhà của hắn là ngôi nhà duy nhất.”
“Biệt lập kinh khủng,” Reuben vừa nói, vừa liếc mắt nhìn quanh với vẻ lo lắng.
Stone nhận xét, “Những tên giết người vẫn nổi tiếng về yêu cầu riêng tư mà.”
“Vậy kế hoạch thế nào đây?” Caleb hỏi.
“Tôi muốn cậu và Milton ở nguyên trong xe…”
“Oliver!” Caleb bật lên phản đối ngay lập tức.
“Cứ nghe tôi nói hết đã nào, Caleb. Tôi muốn cậu và Milton ở nguyên trong xe, nhưng trước tiên chúng ta sẽ lái xe lên trên kia và xem là có ai ở nhà không. Nếu có, chúng ta sẽ rời đi. Nếu không, cậu và Milton sẽ quay lại đây và đóng vai như người canh gác cho chúng tôi. Đây là con đường duy nhất dẫn vào hoặc đi ra, phải vậy không, Milton?”
“Đúng.”
“Chúng ta sẽ liên lạc bằng điện thoại di động. Nếu các cậu nhìn thấy có người đến, hãy gọi cho chúng tôi ngay lập tức và chúng tôi sẽ có những hành động cần thiết.”
“Các cậu định làm gì vậy?” Caleb hỏi. “Đột nhập vào nhà hắn à?”
“Cậu biết đấy, Oliver, có thể nhà hắn có trang bị hệ thống báo động,” Reuben cảnh báo.
“Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn có.”
“Nếu thế thì chúng ta vào trong bằng cách nào đây?” Reuben hỏi.
“Cứ để tôi lo chuyện đó.”
Ngôi nhà quả thật trông tối om và có lẽ bên trong không có người, vì không thấy chiếc xe nào bên ngo