Hai cha con tiến ra gian trước rồi ra sân. Bấy giờ bữa sáng đã được mang ra sẵn. Người phụ trách buổi sáng hôm nay là Ưu Liên trưởng bối. Nàng làm thay Sao bởi vì em vẫn còn bận chuẩn bị cá nhân.
Ưu Liên trưởng bối là thủ lĩnh tạm thời của Hoa tiên trước khi Mai Lang Vương lên nắm chức Hoa Thần. Nàng là một trong các thuộc hạ thân cận của Hoa Thần Ban Cơ. Sau khi Hoa Thần hi sinh trong trận chiến với Phong Thần Phong Luân, Hoa giới trở nên tan hoang và Ưu Liên phải gồng gánh xây dựng lại mọi thứ. Mai Lang Vương cũng do một tay nàng và hai vị trưởng bối Xích Phượng, Bạch Sứ nuôi dạy.
Hoa giới là cố hương của Bạch Lang. Nó nằm tận phía bắc xa xôi, ẩn sau cánh cổng thông hành trên đỉnh Khau Phạ. Cha cậu là Hoa Thần hiện tại của Hoa giới. Đúng là nghe có hơi loằng ngoằng khi ông ấy vừa là vị Vương dẫn đầu, vừa là Hoa Thần rồi còn là Lạc tướng của Hùng Duệ Vương. Tuy nhiên, thật ra, các chức vị ấy đều có mối liên hệ mật thiết với nhau.
Hoa giới là nơi đặt căn cứ quân sự lớn nhất của Lạc Việt. Hoa Tiên là tiên tộc ủng hộ Hùng Duệ Vương nhiều nhất, có thể nói, họ chính là cánh tay đắc lực của ngài, là một trong các tộc tiên hậu thuẫn cho ngài. Hoa giới và Cổ Loa luôn có mối quan hệ khăng khít bền chặt, Hoa Thần bao đời đều tuyên thệ sẵn sàng dâng sinh mạng cho vua.
Vì truyền thống trung thành đó, họ được vua Hùng tin yêu. Vua đặt căn cứ quân sự lớn nhất của Tây Bắc ở Hoa giới và giao quyền kiểm soát cho Hoa Thần. Vì là người cai quản căn cứ quân sự lớn nhất của Tây Bắc nên Hoa Thần nghiễm nhiên trở thành một vị Lạc tướng. Nói cách khác, thần chức Hoa Thần là một chức vị kép.
Chức vị Hoa Thần vốn được truyền theo kiểu thế tập. Khi Hoa Thần mất đi, Hoa giới sẽ đưa hậu nhân của ngài lên thay thế. Tuy nhiên, sự thế tập ấy không diễn ra liền mạch. Một số Hoa Thần sau khi chết vẫn chưa kịp sinh con nối dõi hoặc người đời sau của họ quá yếu kém và không thể đảm nhận nổi thần chức. Khi đó, các vị trưởng bối sẽ họp bàn với nhau và chọn ra người mạnh nhất để truyền thừa. Thần chức đã truyền cho ai thì quyền thế tập nó cũng thuộc về gia tộc người ấy. Vì vậy các vị Hoa Thần không hẳn thuộc cùng một họ. Đôi khi một họ tộc truyền thừa thần chức được vài ba đời thì lại chuyển thần chức sang cho họ tộc khác. Tre già măng mọc, cứ thế xoay vòng.
Hoa Thần Ban cơ là người tiền nhiệm của cha cậu. Ngài và ông không có quan hệ máu mủ. Hoa Thần Ban Cơ hi sinh trước khi kịp để lại đời sau. Ngài lại còn là người thừa kế duy nhất của gia tộc nên sau khi ngài qua đời không có ai thế tập chức vị của ngài cả.
Thuở ấy Hoa giới đã diễn ra hàng chục cuộc họp bàn khẩn cấp. Ai cũng cho rằng Ưu Liên xứng đáng trở thành Hoa Thần. Ngay cả Mai Lang Vương cũng mong như thế. Bạch Lang từng nghe cha nói rằng, đến tận bây giờ ông vẫn không hiểu tại sao Ưu Liên trưởng bối không chịu làm Hoa Thần mà cứ bỏ trống chức vị đó để rồi sau cùng nó lại bị gán lên vai ông.
Theo lời kể của cha cậu, sau khi được mọi người đề nghị về việc nhận thần chức, Ưu Liên đã đùng đùng từ khước. Nàng bảo rằng Hoa giới còn nhiều lộn xộn và nàng chưa có thời gian nghĩ đến việc đó. Thế nên thay vì nhận chức Hoa Thần, nàng đã nhận trở thành thủ lĩnh Hoa Tiên tạm thời. Chức vị đó cho phép nàng có quyền hạn tương đương một Hoa Thần nhưng không phải là chức vị chính thức. Nàng có thể từ chức bất cứ lúc nào mà không phải chịu ràng buộc như khi làm Hoa Thần.
Ưu Liên thống lĩnh Hoa giới suốt mấy chục năm. Từ thuở Mai Lang Vương còn là một đứa trẻ quấn tã đến khi chàng trưởng thành. Nàng và hai vị trưởng bối còn lại nuôi nấng Mai Lang Vương khôn lớn, giáo dưỡng chàng nghiêm khắc. Thậm chí họ còn cưới hôn thê cho chàng. Người mà họ dạm ngõ cho Mai Lang Vương lúc ấy không phải là mẹ của cậu bây giờ.
Mai Lang Vương êm đềm sống trong sự dưỡng dục của các vị trưởng bối, trong lòng không mảy may quan tâm đến thần chức hay địa vị. Chàng bảo, vì chàng là một đứa trẻ mồ côi, không có cha mẹ lo toan đủ đầy nên không nghĩ gì đến mấy chuyện cao xa đó. Chàng chỉ cố gắng học hành thật tốt sau đó tìm được công việc ổn định, mua nhà, tịnh tu, bình đạm qua ngày thế thôi.
Bạch Lang cảm thấy ước vọng thời trẻ của cha thật nhỏ bé… Ông ấy có vẻ là một người không có nhiều chí hướng… Nhỉ?
Thế rồi cuộc đời Mai Lang Vương đã rẽ sang một hướng khác. Khi chàng làm tiểu đồng cho thần sông Mã, vì kết quả rèn luyện quá tốt, chàng được cất nhắc đến các phủ thần cao hơn. Mai Lang Vương cứ bị luân chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, sau cùng được Phù Đổng Thiên Vương nhắm trúng. Ngài tuyển chàng đến phủ làm phụ việc, qua vài năm thì đưa chàng lên làm tham mưu. Mai Lang Vương làm tham mưu cho Vương chừng hơn chục năm, ở phía Vàm Thuật đột nhiên xảy ra đại họa. Con sấu Hỗn – Một trong năm con sấu nhỏ của Năm Chèo đã xổng khỏi lồng thoát ra ngoài, gây biết bao thương vong. Cổ Loa truyền lệnh xuống giao cho chàng nhiệm vụ trấn áp nó.
Mai Lang Vương lên đường đến Vàm Thuật và hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Kể từ đó, chàng gây được chú ý với Hùng Duệ Vương và các vị Thần gốc. Vua vô tình hữu ý giao cho chàng thêm hàng loạt nhiệm vụ khó nhằn khác. Dường như ngài muốn kiểm tra năng lực của chàng. Mai Lang Vương không khiến ngài thất vọng, dù là nhiệm vụ khó khăn ra sao chàng cũng đều hoàn thành ổn thỏa. Chiến công của chàng càng lúc càng lẫy lừng, sau cùng, Vua chính thức phong chàng làm Vương.
Sau khi được phong Vương, Mai Lang Vương rời khỏi Hoa giới và lang thang nơi này nơi kia để tìm chỗ định cư lâu dài. Lúc ấy chàng chưa được giao nhiệm vụ giám sát vùng Tây Nam này, chàng chỉ là một vị Vương mới, nhiệm vụ chính là hợp tác cùng các vị Vương lâu đời khác giải quyết một số sự vụ cấp bách. Chàng dừng chân ở Yên Tử vài năm rồi di dời xuống tận miền Trung. Tuy vậy, không có nơi nào khiến chàng thực sự vừa ý cả. Chàng chưa tìm được nơi an cư.
Giữa lúc Mai Lang Vương đang tìm nơi cư ngụ lâu bền thì Ưu Liên và hai vị trưởng bối còn lại đột ngột đến tìm chàng. Họ bảo rằng không yên tâm khi chàng sống ngoài tầm kiểm soát của họ. Mai Lang Vương được ba vị trưởng bối một tay nuôi dưỡng nên không thể cãi lời họ được, dù chàng muốn sống độc lập hơn. Thế là chàng đành chiều ý họ, cho họ dọn đến sống cùng. Kể từ đó, mọi người sống cùng nhau. Họ đã sống bên nhau như vậy, suốt mấy trăm năm liền. Cho đến khi chàng và Sao lấy nhau rồi Bạch Lang ra đời, Ưu Liên vẫn luôn ở bên cạnh chàng.
Sau khi Mai Lang Vương được phong Vương một thời gian, Ưu Liên ngỏ ý rằng sẽ giao chức Hoa Thần lại cho chàng. Mai Lang Vương ban đầu phản ứng gay gắt lắm vì chàng không hiểu tại sao bản thân lại phải gánh trách nhiệm đó. Chàng hiện tại đã là Vương, công việc chờ chàng xử lý chất cao như núi. Nếu còn gánh thêm Hoa giới và căn cứ quân sự của Lạc Việt nữa thì chàng sẽ bị công việc dìm chết mất.
Nhưng Ưu Liên khăng khăng bắt chàng nhận thần chức. Nàng nói rằng ở Hoa giới hiện tại chỉ có mình chàng được phong Vương. Chàng là Hoa tiên xuất sắc nhất của Khau Phạ, thế nên thần chức hiển nhiên sẽ truyền cho chàng. Mai Lang Vương nghe đến đây thì im bặt, không thể phản bác được. Quả thật, đạt đến phẩm cấp Vương chính là một trong các tiêu chí dùng để tuyển chọn ứng viên cho chức vị Hoa Thần.
Và thế là chàng học tập công việc của Hoa Thần từ đó. Sau hai mươi năm làm quen với công việc cũng như rèn luyện trong quân doanh, chàng chính thức trở thành Hoa Thần. Mai Lang Vương làm Hoa Thần được vài trăm năm thì có một số chuyện cá nhân nhạy cảm xảy ra, khiến chàng phải tức tốc rời khỏi Trường Sơn để chạy về Sam.
Mai Lang Vương xin Bà Chúa Xứ một góc núi, xây lên Mai Viện và dừng chân ở đây một thời gian. Khi thấy không có vấn đề nào phát sinh thì mới quyết định ở lại đây lâu dài. Vua Hùng biết chàng đã chịu ở yên một chỗ, liền giao cho chàng nhiệm vụ giám sát vùng Tây Nam này. Kể từ đó, Mai Lang Vương một thân mà đảm nhiệm đến ba vai trò, vừa là Hoa Thần, vừa là Lạc tướng lại vừa là vị Vương giám sát của vùng Tây Nam. Hơn nữa thành tích của chàng kể từ khi đảm nhiệm thần chức Vương vô cùng xuất sắc, kết quả là đã đưa chàng từ vị trí một vị Vương mới non nớt trở thành vị Vương dẫn đầu.
Trở thành vị Vương dẫn đầu khiến chàng bận rộn hơn hẳn. Mai Lang Vương không những có phận sự riêng với Khau Phạ và Tây Nam mà còn phải quản luôn cả những chuyện ở tận phương trời khác. Chỉ cần các vị Vương dưới cấp gặp rắc rối, chàng liền phải xuất hiện giúp đỡ giải vây. Đó là lý do mà lúc nào chàng cũng chìm ngập trong một bể chính sự.
Với vai trò là con trai của Mai Lang Vương, một ngày nào đó Bạch Lang cũng sẽ phải đảm nhiệm chức vị Hoa Thần. Mai Lang Vương bảo với cậu rằng vài năm nữa, khi cậu tròn mười lăm, chàng sẽ gửi cậu về Khau Phạ cho trưởng bối Giả Hạc quản giáo. Giả Hạc là trưởng bối chịu trách nhiệm quản lý các Hoa tiên nam ở Khau Phạ. Mai Lang Vương cũng từng rèn luyện dưới sự quản giáo của ngài ấy. Nhìn chung, nếu trở về Khau Phạ thì Bạch Lang sẽ không còn được êm ấm sống trong vòng tay cưng chiều của cha mẹ như bây giờ nữa. Cậu sẽ phải lao động và rèn luyện gian khổ. Hơn nữa, vì cậu là người kế thừa thần chức Hoa Thần nên hiển nhiên sẽ được kết nạp vào quân doanh. Cậu sẽ trải qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc trường kỳ. Bạch Lang cũng không bỡ ngỡ gì. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Ngay từ khi cậu còn rất nhỏ, cha đã thẳng thắn thông báo chuyện ấy với cậu rồi.
– Dậy rồi à?
Ưu Liên vừa nhác thấy hai cha con liền cất tiếng hỏi. Nàng đang bày thức ăn ra, hai phần đặt lên giường tre cho Mai Lang Vương và Lãm. Một phần đặt lên bàn nhỏ đối diện giường tre cho cậu. Bạch Lang đáp vâng rồi ngoan ngoãn đi đến bàn, ngồi xuống. Ưu Liên cười dịu dàng xoa lên mái đầu nhỏ, nhẹ hỏi:
– Bông ngủ có ngon không?
– Ngon lắm ạ!
Bạch Lang cười tươi đáp.
– Ừm.
Ưu Liên không nói gì với cậu nữa, nàng hướng sang Mai Lang Vương và bàn bạc một số vấn đề với chàng. Mai Lang Vương chưa vội dùng bữa sáng ngay, chàng cùng Ưu Liên an hòa trò chuyện. Bạch Lang quan sát Ưu Liên thật lặng lẽ, đôi mắt to tròn lay động. Ưu Liên lúc nào cũng yêu thương và bảo ban cậu hết lòng. Nàng xem cậu như con ruột của mình vậy.
Ưu Liên vô cùng xinh đẹp. Kết tinh hồn phách của nàng là một đóa hoa sen. Nàng khoác áo tứ thân màu hồng cánh sen, bên trong mặc yếm xanh rêu. Trên yếm và chân váy thêu một bức tranh liên hoa tinh xảo.
Tóc của Ưu Liên không mềm mại buông rũ như Sao. Nàng búi chúng tỉ mỉ và giắt ngang búi tóc bằng một chiếc trâm cài lớn. Phần đuôi tóc dài quá vai vắt qua mấn và thả xuống lưng. Tóc nàng đặc biệt rất thẳng và mảnh dẻ.
Mấn đội đầu của Ưu Liên không tinh nghịch trẻ trung như loại mấn cách điệu mà Sao dùng. Mấn của nàng được may từ vải nhung hồng. Bên trên thêu đầy những họa tiết tinh xảo. Xen lẫn với những đường thêu kì công bằng chỉ ngũ sắc là những chi tiết dát vàng, khảm ngọc. Đó không đơn thuần là một chiếc mấn nữa. Nó được chế tác như một chiếc vương miện.
Dung trang của Ưu Liên đẹp đẽ theo kiểu tú lệ trang nghiêm. Khuôn mặt trái xoan hoàn mĩ và đôi mắt tuyệt tác với hình dáng hệt như một cánh sen tròn đầy nằm ngang. Mâu quang của nàng mang sắc nâu ấm áp. Chúng không nâu sẫm như mắt Mai Lang Vương mà mang màu nâu vàng. Hệt như màu của hạt dẻ rang chín.
Tính cách của Ưu Liên không khác biệt gì so với dung mạo nàng. Nàng là một người vô cùng nghiêm nghị cứng rắn. Mai Lang Vương tuy là vị Vương dẫn đầu, đánh nam dẹp bắc uy vũ lẫy lừng là thế nhưng khi về nhà gặp phải Ưu Liên thì chỉ có thể cúi mặt, dạ thưa, không dám cãi một lời.
Đến tận bây giờ Ưu Liên vẫn rất nghiêm khắc với Mai Lang Vương. Chàng chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ thôi thì liền có thể bị nàng bắt ra khu bếp quỳ gối. Bạch Lang từng nghe Mai Lang Vương kể, thuở cha còn nhỏ, Ưu Liên trưởng bối nghiêm khắc lắm. Ngài thường phạt quỳ cha đến nỗi cha không còn nhớ là mình đã bị phạt quỳ bao nhiêu lần nữa.
Dẫu vậy Bạch Lang nhận thấy rằng hầu hết các tính cách của cha cậu đều ảnh hưởng từ Ưu Liên trưởng bối. Sự nghiêm nghị của chàng, tính chỉnh chu của chàng rồi cả cái thói tham công tiếc việc mà Sao vẫn luôn phàn nàn cũng giống hệt Ưu Liên. Dù Mai Lang Vương và Ưu Liên không có quan hệ máu mủ ruột rà gì nhưng chàng chẳng khác nào đứa con trai nhỏ của nàng. Mọi thói quen, nếp sống của Mai Lang Vương đều do một tay Ưu Liên rèn giũa.
Ưu Liên yêu thương Mai Lang Vương hơn ai hết. Nàng không nghĩ đến chuyện vun vén hạnh phúc của bản thân mà một lòng một dạ ở bên cạnh chàng và chăm sóc cho chàng. Ngay cả Bạch Lang cũng được nàng chăm sóc phần nhiều. Sao nói với Bạch Lang rằng Ưu Liên đã theo sát quá trình trưởng thành của cậu, từ khi cậu mới là một cái bào thai nhỏ vừa nảy chồi trong bụng em cho đến khi cậu lớn bằng này. Đối với Mai Lang Vương và Sao, Ưu Liên là một người thân yêu vô cùng quan trọng, không thể thay thế.
– Hai vợ chồng trông con cho kĩ đấy, đừng có mãi rủ rỉ với nhau rồi bỏ lơ Bông nhé.
Sau khi bàn bạc các việc quan trọng trong viện xong, Ưu Liên khoanh tay áp lực nhìn Mai Lang Vương, căn dặn.
– Vâng.
Mai Lang Vương thoáng ngượng, chén trà kê ngang má, khúng khắng đáp một tiếng.
Lần nào chàng đưa cả nhà đi du ngoạn thì Ưu Liên cũng dặn dò chàng điều này cả. Có vẻ nàng đã mất niềm tin ở nơi chàng và Sao. Không còn cách nào khác… Mai Lang Vương dù ngượng chín mặt nhưng cũng chỉ đành im lặng thừa nhận. Mỗi lần chàng đưa em ra ngoài, chàng chỉ chực chờ cho Bạch Lang say ngủ rồi sẽ ngay lập tức kéo em ra nơi riêng tư ngay… Việc đó đã trở thành thói quen rồi, không thể chữa được. Nói sao thì… Những chuyến đi chơi cũng là cơ hội tuyệt vời để vợ chồng chàng vun đắp tình cảm mà.
Ưu Liên trông bộ dạng ngượng ngập đó, lòng thích thú lắm. Mai Lang lúc nào cũng thường trực vẻ mặt nghiêm nghị, chẳng có mấy dịp được nhìn thấy chàng tỏ vẻ ngượng ngẫm thế này. Nàng như thể được trở về quá khứ, cái thời mà chàng còn bé xíu. Thuở ấy, cứ hễ nàng mang đến cho chàng thứ gì là Mai Lang lại ngượng nghịu nhận lấy rồi rụt rè cảm ơn. Chàng thuở bé thật đáng yêu biết bao.
Ưu Liên nán lại dặn chàng thêm đôi lời nữa thì Sao xuất hiện. Em đã chuẩn bị cá nhân xong. Sao đi đến gần Ưu Liên và bàn bạc một vài công việc cùng nàng. Hiện tại em đang quản lí phần lớn công việc ở Mai Viện và chuyến hành trình này buộc em phải tạm thời chuyển giao chúng cho Ưu Liên. Hai người đang thảo luận với nhau về những vấn đề xoay quanh việc ấy.
– Chúng ta ra nhà sau bàn thôi, sẵn tiện dùng bữa.
Ưu Liên bảo Sao.
– Vâng ạ.
Sao gật đầu và cùng nàng đi ra sau nhà.
Hai người phụ nữ đi bên nhau thủ thỉ chuyện trò. Thỉnh thoảng có một vài lời riêng họ không trao đổi công khai mà thì thầm vào tai nhau. Mai Lang Vương và Bạch Lang nhìn theo bóng họ. Bạch Lang rất vô tư hồn nhiên còn Mai Lang Vương thì tỏ vẻ lo ngại. Chàng đang lo rằng Ưu Liên sẽ nghiêm nghị dặn dò Sao chuyện ban nãy rồi khuyến khích em không cho chàng gần gũi… Sao là một người khó tính và nghiêm chỉnh, khả năng cao là em sẽ cân nhắc lời khuyên của Ưu Liên rồi dứt khoát ‘bỏ đói’ chàng.
Mai Lang Vương toát mồ hôi lạnh. Nếu cả gia đình đi du ngoạn cùng nhau mà chàng không được em đoái hoài đến thì còn vui vẻ gì nữa chứ? Đó sẽ là một chuyến du ngoạn đầy sầu khổ.
Mai Lang Vương lo nghĩ và thấp thỏm. Đôi mắt nâu hơi căng lên, đồng tử dao động.