Shaw từ từ mặc chiếc áo sơ-mi rộng, cẩn thận trùm qua lớp băng dày trên cánh tay trái, vết thương sâu và rộng đến nỗi bác sĩ phẫu thuật phải ghim các nếp da lại với nhau. Một bác sĩ phẫu thuật mô được triệu đến và đã làm những gì tốt nhất có thể. Bà bác sĩ bảo Shaw rằng sẽ có sẹo, nhưng thực sự ông chẳng quan tâm.
“Sau này khi đã lấy ghim ra, chúng tôi sẽ làm một cuộc phẫu thuật khác, để làm nó ngon lành hơn”, bà nói thế.
“Không”, Shaw đáp chẳng do dự. ông vẫn có thể bắn súng, đó là tất cả những gì ông quan tâm lúc này.
Thật may là lưỡi cưa không ăn trúng gân Shaw, cũng không gây tổn thương gì tới các dây thần kinh. Nhưng như lời bác sĩ nói với ông, “nếu lưỡi cưa ấy chỉ chệch sang trái hoặc phải một phân thôi thì có lẽ bây giờ chúng ta không được nói chuyện thế này”.
Phải mất một thời gian Shaw mới lấy lại được phong độ, nhưng bác sĩ đảm bảo rằng ông sẽ bình phục hoàn toàn.
“Tôi muốn đi London, ngay hôm nay”, Shaw thông báo với Frank trong lúc thu dọn đồ đạc ở phòng bệnh.
Frank tư lự ngồi xuống ghế. “Để tôi đoán tại sao nhé”.
“Tôi có thể đến đó nhanh mức nào ?”
“Những ngày này thì đi tàu hoả qua đường ngầm nhanh hơn máy bay. Khi làm xong thủ tục ở sân bay De Gaulle thì ông đã tới được London rồi”.
“Có máy bay riêng không ?”
“Xin lỗi, bây giờ tôi không bố trí được cái nào”.
“Thế thì đặt chỗ trên tàu cho tôi. Đầu giờ chiều nay ấy”
“Ông chắc chắn là muốn làm việc này chứ ?”
“Đặt chỗ tàu cho tôi, Frank”.
“Thôi được, rồi gì nữa ?”
“Katie James đâu ?”
Frank ngạc nhiên.”Tại sao ?”
“Tôi muốn cảm ơn cô ấy”.
“Ông mất trí rồi hả ? Sau tất cả những gì cô ta đã làm à ?”
“Việc cô ấy đã làm là bay nửa vòng trái đất để xem tôi có ổn không. Cô ấy đang ở đâu ?”
“Biết thế chó nào được. Tôi có phải bảo mẫu của cô ta đâu. Riêng với ông tôi đã có cả đống việc cần làm rồi”.
“Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu đi”, Shaw vẫn cố.
“Chuyện gì xảy ra với việc tôi ra lệnh còn ông chấp hành thế ?” Frank nói giọng hằn học.
“Chuyện ấy chấm dứt khi Anna mất, bởi tôi chẳng quan tâm đến điều gì hết. Katie ở đâu ?”
“Tôi đã nói rồi, tôi…”
Shaw ngắt lời. “Ông không để cho bất kỳ ai ra đi như thế hết. Bây giờ cô ấy ở đâu ?”
Frank liếc ra ngoài cửa sổ. “Ở căn hộ của một người bạn mạn ngoài Rue de Rivoli, gần khách sạn de Ville, trong khi tay bạn đi nước ngoài”.
“Tôi cần địa chỉ. Tôi dùng xe được không ?”
“Ông có thể lái với cánh tay to đùng kia à ?”
“Miễn là không phải nắm tay lái quá chặt”.
Frank giúp Shaw mặc áo khoác. Shaw dùng cánh tay còn khoẻ xách túi lên.
Frank lên tiếng: “Này, tôi rất tiếc về chuyện Anna, Shaw. Thực sự lấy làm tiếc, và dù ông có tin hay không, nhưng thực sự khi ông cưới vợ tôi sẽ để ông tự do. Bây giờ thì ông có thể nghỉ bao nhiêu tùy ý muốn”.
Shaw sa sầm. “Tại sao bây giờ ông nói với tôi chuyện này ? Mà nói trên quan điểm công việc đi, tại sao ông lại cho tôi nghỉ ?”
Frank bước đến bên cửa sổ rồi quay lại. “Chỉ cần để ý bọn đầu trọc là được”, ông ta nói và mỉm cười.
“Sao lại thế Frank ? ông ghét tôi, tôi ghét ông. Chẳng phải mối quan hệ công tác tuyệt vời gì, nhưng ít ra cũng rõ các quy tắc cơ bản rồi”.
Frank thả phịch người xuống ghế, trân trân nhìn trần nhà. “Ông nghĩ tôi đã gia nhập và làm việc cho tổ chức tốt đẹp này như thế nào ?”
“Nói tôi nghe”.
Ông ta nhìn Shaw. “Tôi cũng đã có lựa chọn giống ông. Và bây giờ tôi vẫn dính đít ở đây”.
Shaw há hốc miệng nhìn Frank. “Ông cũng bị cài ! Và gì nhỉ, rồi ông áp dụng trò ấy lại với tôi sao ?”
“Ừ đấy ! Thế thì sao chứ ? Mà chỉ nói trên quan điểm công việc nhé, tôi vẫn ghét ông đấy”.
“Cảm ơn Frank. Tại đây tôi đã nghĩ rằng đời mình sẽ chẳng thể khá hơn được nữa”.
Frank cúi nhìn đôi bàn tay mập mạp của mình. “Hẳn là cô ấy đã yêu ông thực sự. Tôi chưa từng có ai như thế”.
“Hừ, bây giờ thì tôi cũng thế thôi”. Shaw dừng lại ở cửa. “Thi thể Anna vẫn ở nhà xác tại London à ?”
Frank chậm chạp gật đầu. “Họ chưa cho phép mang thi thể nào ra hết. Đang tiếp tục điều tra”, ông ta nói thêm một cách không cần thiết.
“Anna chắc muốn được chôn cất ở Đức. Tôi chắc rằng bây giờ cha mẹ cô ấy đang chuẩn bị”. Một phần đầu óc Shaw không thể nghĩ tới chứ chưa nói đến chuyện hiểu được việc ông lại nói bình thản như thế, tỉnh táo như thế về đám tang Anna sắp diễn ra. Đột nhiên ông cảm thấy nếu không bước ra ngoài nơi thoáng rộng, da ông sẽ bốc cháy.
Frank bước theo sau. “Bây giờ ông gặp James hả ?”
“Đúng”.
“Muốn tôi đi cùng không ?”
“Không”. Shaw đột ngột dừng lại giữ lấy cánh tay bị thương, rõ ràng đang đau đớn.
Frank đặt một bàn tay lên vai ông. “Rất tiếc về vụ va chạm với mấy thằng phát-xít quái đản”, ông nói bằng giọng chân thành. “Chuyện phe hữu phe tả vớ vẩn. Điều ấy sẽ không xảy ra lần nữa đâu”.
“Ừ !”.
Lúc cả hai đi ra khỏi bệnh viện tới chiếc xe đang chờ Shaw, Frank gọi một cú điện thoại, ông ta viết gì đó vào một mảnh giấy rồi đưa cho Shaw. “Địa chỉ của James đấy”.
“Cảm ơn”.
Shaw chuồi người vào ghế sau tay lái rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ. “Gọi cho tôi báo thông tin về tàu nhé”.
Frank gật đầu khổ sở. “Ông sẽ chỉ tới thăm thi thể của Anna thôi, đúng không ? ông sẽ không bén mảng tới gần nơi xảy ra vụ việc, được chứ ?”
“Tôi sẽ gặp ông sau”
“Mẹ kiếp, Shaw, ông sẽ không tới bất kỳ chỗ nào gần Công ty Phượng hoàng, ông nghe tôi nói chứ ?”
“Tôi sẽ có thoả thuận với ông, Frank. Một thoả thuận có lợi đến mức ông không từ chối nổi. Muốn nghe không ?”
Frank nhìn Shaw vẻ nghi ngờ. “Tôi không biết sao ?”
“Ông để cho tôi lần mò quanh Công ty Phượng hoàng”.
“Shaw”, Frank bắt đầu lên tiếng nhưng Shaw tiếp tục át đi.
“Ông để cho tôi làm việc ấy, tôi sẽ cộng tác với tay MI5 về vụ Nga”.
“Tôi không nghĩ đó là…”
Shaw cắt lời. “Tôi sẽ xử lý vụ này. Ông tách ra và tôi sẽ làm việc cho ông tới khi chết”.
Frank im lặng mất một lúc rồi chầm chậm nói. “Nhưng còn chuyện nghỉ việc thì sao ?”
Shaw dành cho ông ta cái nhìn hàm chứa cả sự bất lực lẫn giận dữ. “Nghỉ để làm gì, Frank ? Đó là thoả thuận hả ?”
Frank ngần ngừ. “Ừ, chắc chắn là thế”.
Ông ta mở miệng nói gì đó nhưng với tiếng lốp rít lên, Shaw đã đi khỏi.
Frank quay người và bước xuống phố kiếm một quán bar và thứ gì đó để uống.